Gương mặt của Văn Nhân Mặc giờ phút này đã băng hàn một cách triệt để, hắn từng bước đi vào trong phòng, chỉ dùng một chưởng đã đánh bay cả hai người đang không ngừng quấn lấy nhau kia. Long Mộ Hi vừa đập người trên mặt đất, thân thể không tự chủ được co lại vì đau đớn, ánh mắt hoảng sợ nhìn nam nhân đứng trước cửa.
Lúc này nàng xem như đã triệt để tỉnh táo lại, nhưng một chút khí lực đứng dậy cũng không có, chuyện đang làm hao hết toàn bộ thể lực của nàng, cả người mềm nhũn.
“Phu quân!”
“Ngũ công chúa sao có thể gọi như vậy, bản tướng quân không giống người có thê tử không biết liêm sỉ như thế này.”
Sắc mặt Long Mộ Hi tái nhợt, nỗ lực đảo lộn thân mình lại, đầu óc hồi tưởng một chút những chuyện vừa mới xảy ra, nàng không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này. Không biết tại sao khi nàng đến Quốc An tự, cả người liền khó chịu lợi hại, nàng vừa cùng Tiểu Hồ đi ra ngoài, nguyên bản nàng muốn một mình tự an ủi chính mình một chút, nào ngờ trong sương phòng lại nhiều ra một cái nam nhân, hơn nữa còn là một tên hòa thượng, không biết tại sao hai người liền…
Đầu óc nàng vẫn thanh tỉnh rất nhiều, vốn phải hô lên để gọi người tới bắt giữ tên hòa thượng này mới đúng, nhưng đột nhiên lúc đó nàng lại do dự, bởi vì sâu thẳm trong thân thể nàng đang khao khát nhiều lắm. Nàng yêu chết cảm giác đó, nam nhân này thật sự rất lợi hại! Nàng không nghĩ tới hòa thượng cũng có thể dũng mãnh như thế!
Vì thế, tâm lí Long Mộ Hi ôm một hi vọng may mắn, nàng nghĩ sẽ nhanh chóng kết thúc chuyện khi Văn Nhân Mặc trở về, còn có mệnh lệnh cho Tiểu Hồ canh giữ ở bên ngoài nữa.
Nhưng tình hình không như ý muốn, nàng cư nhiên càng làm càng không ngừng được, nam nhân này quá lợi hại, khoái cảm làm cho nàng quên hết thời gian, cũng không biết đã trôi qua bao lâu nữa. Nàng dần dần mê luyến, thế nên mới xảy ra chuyện như vậy…
Trong lòng Long Mộ Hi vô cùng sợ hãi, nàng không nghĩ tới Văn Nhân Mặc sẽ nhìn thấy việc nàng làm này, hơn nữa lại ở trong tình cảnh nhục nhã như vậy, lúc này nàng chỉ hận bản thân có thể chết đi.
“Phu quân, ngươi nghe ta nói, không phải như thế! Là người kia bắt buộc ta!
Hòa thượng kia lúc này cũng đã tỉnh táo lại, hắn vốn là người có sắc tâm, ở Quốc An tự này thanh tâm quả dục mấy tháng nay đã tốt nhiều lắm, không biết làm sao ăn phải mị dược, nên nhìn thấy mỹ nhân lập tức không nghĩ sẽ kiềm chế. Vì thế nỗ lực cày cấy đến mức điên loan đảo phượng. Bản thân hắn lần lượt bỏ ra mồ hôi công sức làm cho nữ nhân kia chìm trong khoái lạc điên đảo, ngược lại bản thân hắn cũng vô cùng vui thích. Nhưng lúc này, nữ nhân lại cư nhiên trở mặt trong tích tắc, đây rõ ràng là chặn hết đường đi của hắn mà.
Nữ nhân nhà ngươi đúng là không biết xấu hổ, quyến rũ người xuất ra còn chưa nói, bây giờ còn muốn buông những lời dối trá này ! Ngã phật từ bi, người xuất ra vốn không lưu luyến nứ sắc trần tục, không ngờ được nữ thí chủ cư nhiên buông lời nhục nhã, không dám, không dám ! Mọi chuyện muốn xảy ra cũng đã xảy ra, hơn nữa còn bị phu quân người ta chứng kiến tận mắt, dù gì hắn cũng phải chết, dù sao hắn xem như đã hiểu, bản thân mình hôm nay đã phạm phải tội gì.
Nghe những lời này của hắn, có thể thấy thân phận của hắn ở Quốc An tự cũng không phải người thường.
Ngươi nói bậy ! Đồ tiện nam nhân nhà ngươi !
Long Mộ Hi đột nhiên hô lớn, trực tiếp đánh vào trên người nam nhân kia, chính là càng đánh càng làm cho hai người tiếp xúc da thịt lẫn nhau, Long Mộ Hi đột nhiên kêu ưm một tiếng, hòa thượng kia liền nở nụ cười, Phật tổ che chở, quả nhiên ông trời có mắt, nữ thí chủ chỉ như thế đã có phản ứng, có thể thấy nội tâm dục hỏa nặng nề.
Long Mộ Hi còn muốn nói cái gì nữa nhưng Văn Nhân Mặc trực tiếp đá văng quần áo của nàng ta, lạnh lùng mở miệng nói : Mặc vào, dọa người.
Long Mộ Hi chấn động, lúc này mới nhớ đến bản thân vẫn đang trần truồng không một mảnh vải , nàng ta nhanh chóng mặc quần áo, nhưng tay chân luống cuống đến mức làm thế nào cũng không mặc vào được chỉnh tề, cái bộ dáng ngu ngốc này của nàng ta làm cho Hạ Vũ ở bên ngoài không cẩn thận nhìn được, bật cười phốc xuy một tiếng.
Long Mộ Hi lập tức chú ý đến Hạ Vũ, cũng nhìn được Long Vân Thấm, sắc mặt bỗng nhiên như sáng tỏ cái gì, nàng ta chỉ tay vào Long Vân Thấm hét lên : Long Vân Thấm, là ngươi ! Nhất định là ngươi hãm hại ta ! Tiện nhân nhà ngươi !
Ngũ công chúa , chính ngươi gây ra chuyện này, bản thân bị phu quân bắt gian tại trận còn dám vu khống công chúa điện hạ của chúng ta, thật sự là không biết xấu hổ mà ! Hạ Vũ lập tức tức giận bất bình, tiến lên một bước mắng to. Nàng vốn đã đối với Long Mộ Hi khó chịu trong lòng, Mị thị vệ nói rất đúng, loại nữ nhân này cũng chỉ có như vậy, tiện loại !
Tiểu tiện nhân nhà ngươi, nơi này khi nào thì có chuyện hạ đẳng như ngươi lên tiếng, đến bản công chúa mà ngươi cũng dám mắng ?
Đùng…
Một bên mặt Long Mộ Hi lập tức đau rát, sau đó nàng ta ôm gò má của mình không thể tin nhìn Long Vân Thấm.”Ngươi dám đánh ta!”
Long Vân Thấm cầm lấy khăn tay vất xuống sàn nhà, một mặt ghét bỏ nói: “Ngươi cũng biết thân phận của mình? Bản cung cao hơn ngươi một cấp bậc mà ngươi cũng dám nhục mạ bản cung, Hạ Vũ là cung nhân của bản cung, bản cung cho nàng quyền lợi được nói thay bản cung...giáo huấn ngươi.”
Long Vân Thấm cười cười, “Cũng phải, ngươi dù sao chỉ là do phi tử nho nhỏ sinh ra, tự nhiên lên không được mặt bàn, mặt mũi đều muốn chôn vùi nơi Quốc An tự này a.”
Long Mộ Hi cực lực áp chế bản thân, đỡ một bên cột không ngừng thở dốc, trong lòng nàng lúc này nhận định mười phần là do Long Vân Thấm cố ý hãm hại nàng, dù sao đi nữa, nếu không phải lần trước nàng ta hạ Ngũ thạch tán cho nàng, thân thể nàng cũng sẽ không trở nên nhạy cảm như thế, đến nỗi làm cho nàng không thể vãn hồi.
Đúng, chính là Long Vân Thấm, kẻ thù của nàng Long Vân Thấm!
“Cũng không biết ngươi bẩn thỉu đến mức nào rồi, vừa rồi tát ngươi một tát hiện tại hơi chút hối hận đấy...” Long Vân Thấm thở dài một tiếng, toàn thân nữ nhân này trên dưới đều làm nàng ghê tởm, một cái tát kia không biết làm bàn tay nàng dính bao nhiêu vi khuẩn ghê tởm đó?
“Ngươi!”
“Câm miệng!” Văn Nhân Mặc rống lên một tiếng, trực tiếp làm Long Mộ Hi sợ hãi đến mức trợn tròn mắt.
“Phu quân?”
Văn Nhân Mặc không để ý tới nàng ta, mà là hướng tới hòa thượng kia, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giữ chặt yết hầu của hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết!” hòa thượng lập tức mất mạng.
Long Vân Thấm nhíu mày nhưng không lên tiếng, xử lí tên hòa thượng này đơn giản thế cũng là tiện nghi cho hắn, dù sao nơi này là Quốc An tự, sự tìng đáng gièm pha này cũng không nên để truyền ra ngoài, nếu không phải như vậy thì hắn ta xứng bị lăng trì xử tử.
Long Mộ Hi nhìn thấy vậy lại che miệng hoảng sợ không thôi, nàng chưa bao giờ chứng kiến một người chết trước mặt nàng, hơn nữa người động thủ lại là Văn Nhân Mặc, chỉ một bàn tay hắn liền bẻ gãy cổ tên hòa thượng kia, hắn có phải hay không cũng muốn chặt đứt cần cổ của nàng?
Trong lòng Văn Nhân Mặc vô cùng phiền chán, nếu không phải Long Mộ Hi còn chỗ hữu dụng, hắn tuyệt không lưu lại cái đầu trâu này.
“Làm công chúa điện hạ chê cười, mong rằng công chúa điện hạ có thể giữ bí mật giúp bản tướng quân, Văn Nhân Mặc này coi như nợ người một cái nhân tình.”
Long Vân Thấm lắc đầu nói: “Không cần, coi như ta trả phần nhân tình lần trước cho Văn tướng quân, mặt khác, chuyện gièm pha bậc này bản cung cũng nói không ra lời.”
Dứt lời nàng liền mang theo Xuân Lan cùng Hạ Vũ li khai.
Trước khi đi, nhìn thấy Long Mộ Hi còn ác động trừng mắt thì lắc đầu ngao ngán.
Rời đi sương phòng, Long Vân Thấm không có tâm tư chờ đợi cái gì, trực tiếp mang người rời khỏi Quốc An tự.
Một đường trở về Công chúa phủ, vừa vào trong đại môn liền nhìn thấy Hỏa Hồ, lông mi khẽ chớp, thực chất chuyện này cũng không có gì lạ. Việc hôm nay xảy ra như vậy, Hỏa Hồ cùng tiểu nha hoàn kia nhất định sẽ bị giết chết, Hỏa Hồ sẽ không ở lại Quân gia nữa.
Hơn nữa lúc này Hỏa Hồ đã khôi phục dung mạo, không có ai có thể nhận ra nàng.
“Các ngươi đi xuống đi, bản cung nghỉ ngơi một lát.” Long Vân Thấm không để ý đến sắc mặt hồ nghi của Xuân Lan cùng Hạ Vũ, đối với sự tồn tại của Hỏa Hồ nàng cũng chưa nghĩ ra lời giải thích nào hợp lí cả, cuối cùng liền chọn quyết định không cần giải thích.
Hỏa Hồ đứng ở một bên bát quái hỏi: “Chủ tử thấy như thế nào, trận này diễn có phải rất phấn khích hay không?”
Long Vân Thấm dở khóc dở cười, xem diễn chính là xem cái này à? “Ta tình nguyện ngươi không cần nói cho ta đến đó, loại sự tình này có ý tứ sao?”
Nữ nhân Long Mộ Hi này sớm đã tự mua dây buộc mình rồi, nàng chẳng cần thiết phải ra tay với nàng ta.
“Ngươi rời khỏi Quân gia cũng tốt, dù sao cũng còn có chuyện cho ngươi đi làm.” Sự tình của Long Mộ Hi không phải tiêu điểm nàng chú ý đến, việc cần để ý lúc này đây phải là đại tế Nam Hoàng quốc.
Hỏa Hồ gật đầu, rồi sau đó than thở nói: “Nói cũng lạ, lúc đó Mị thông tra cho thuộc hạ là giáo huấn nữ nhân kiêu ngạo Long Mộ Hi kia, muốn thuộc hạ dọn dẹp nàng ta sạch sẽ chút. Thuộc hạ nghĩ nghĩ, rõ ràng làm cho nàng ta cùng Văn Nhân Mặc trở mặt là được, làm cho mặt mũi nàng ta một cái mất hết. Sự việc này chẳng có ý tứ gì cả, chỉ muốn chủ tử đi xem thôi.”
Long Vân Thấm vừa nghe liền trầm mặc, bắt lấy điểm mấu chốt nói: “Ngươi nói là ai bảo ngươi làm?”
“Mị a!” Hỏa Hồ một mặt nghiêm cẩn.
Lúc này nàng xem như đã triệt để tỉnh táo lại, nhưng một chút khí lực đứng dậy cũng không có, chuyện đang làm hao hết toàn bộ thể lực của nàng, cả người mềm nhũn.
“Phu quân!”
“Ngũ công chúa sao có thể gọi như vậy, bản tướng quân không giống người có thê tử không biết liêm sỉ như thế này.”
Sắc mặt Long Mộ Hi tái nhợt, nỗ lực đảo lộn thân mình lại, đầu óc hồi tưởng một chút những chuyện vừa mới xảy ra, nàng không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này. Không biết tại sao khi nàng đến Quốc An tự, cả người liền khó chịu lợi hại, nàng vừa cùng Tiểu Hồ đi ra ngoài, nguyên bản nàng muốn một mình tự an ủi chính mình một chút, nào ngờ trong sương phòng lại nhiều ra một cái nam nhân, hơn nữa còn là một tên hòa thượng, không biết tại sao hai người liền…
Đầu óc nàng vẫn thanh tỉnh rất nhiều, vốn phải hô lên để gọi người tới bắt giữ tên hòa thượng này mới đúng, nhưng đột nhiên lúc đó nàng lại do dự, bởi vì sâu thẳm trong thân thể nàng đang khao khát nhiều lắm. Nàng yêu chết cảm giác đó, nam nhân này thật sự rất lợi hại! Nàng không nghĩ tới hòa thượng cũng có thể dũng mãnh như thế!
Vì thế, tâm lí Long Mộ Hi ôm một hi vọng may mắn, nàng nghĩ sẽ nhanh chóng kết thúc chuyện khi Văn Nhân Mặc trở về, còn có mệnh lệnh cho Tiểu Hồ canh giữ ở bên ngoài nữa.
Nhưng tình hình không như ý muốn, nàng cư nhiên càng làm càng không ngừng được, nam nhân này quá lợi hại, khoái cảm làm cho nàng quên hết thời gian, cũng không biết đã trôi qua bao lâu nữa. Nàng dần dần mê luyến, thế nên mới xảy ra chuyện như vậy…
Trong lòng Long Mộ Hi vô cùng sợ hãi, nàng không nghĩ tới Văn Nhân Mặc sẽ nhìn thấy việc nàng làm này, hơn nữa lại ở trong tình cảnh nhục nhã như vậy, lúc này nàng chỉ hận bản thân có thể chết đi.
“Phu quân, ngươi nghe ta nói, không phải như thế! Là người kia bắt buộc ta!
Hòa thượng kia lúc này cũng đã tỉnh táo lại, hắn vốn là người có sắc tâm, ở Quốc An tự này thanh tâm quả dục mấy tháng nay đã tốt nhiều lắm, không biết làm sao ăn phải mị dược, nên nhìn thấy mỹ nhân lập tức không nghĩ sẽ kiềm chế. Vì thế nỗ lực cày cấy đến mức điên loan đảo phượng. Bản thân hắn lần lượt bỏ ra mồ hôi công sức làm cho nữ nhân kia chìm trong khoái lạc điên đảo, ngược lại bản thân hắn cũng vô cùng vui thích. Nhưng lúc này, nữ nhân lại cư nhiên trở mặt trong tích tắc, đây rõ ràng là chặn hết đường đi của hắn mà.
Nữ nhân nhà ngươi đúng là không biết xấu hổ, quyến rũ người xuất ra còn chưa nói, bây giờ còn muốn buông những lời dối trá này ! Ngã phật từ bi, người xuất ra vốn không lưu luyến nứ sắc trần tục, không ngờ được nữ thí chủ cư nhiên buông lời nhục nhã, không dám, không dám ! Mọi chuyện muốn xảy ra cũng đã xảy ra, hơn nữa còn bị phu quân người ta chứng kiến tận mắt, dù gì hắn cũng phải chết, dù sao hắn xem như đã hiểu, bản thân mình hôm nay đã phạm phải tội gì.
Nghe những lời này của hắn, có thể thấy thân phận của hắn ở Quốc An tự cũng không phải người thường.
Ngươi nói bậy ! Đồ tiện nam nhân nhà ngươi !
Long Mộ Hi đột nhiên hô lớn, trực tiếp đánh vào trên người nam nhân kia, chính là càng đánh càng làm cho hai người tiếp xúc da thịt lẫn nhau, Long Mộ Hi đột nhiên kêu ưm một tiếng, hòa thượng kia liền nở nụ cười, Phật tổ che chở, quả nhiên ông trời có mắt, nữ thí chủ chỉ như thế đã có phản ứng, có thể thấy nội tâm dục hỏa nặng nề.
Long Mộ Hi còn muốn nói cái gì nữa nhưng Văn Nhân Mặc trực tiếp đá văng quần áo của nàng ta, lạnh lùng mở miệng nói : Mặc vào, dọa người.
Long Mộ Hi chấn động, lúc này mới nhớ đến bản thân vẫn đang trần truồng không một mảnh vải , nàng ta nhanh chóng mặc quần áo, nhưng tay chân luống cuống đến mức làm thế nào cũng không mặc vào được chỉnh tề, cái bộ dáng ngu ngốc này của nàng ta làm cho Hạ Vũ ở bên ngoài không cẩn thận nhìn được, bật cười phốc xuy một tiếng.
Long Mộ Hi lập tức chú ý đến Hạ Vũ, cũng nhìn được Long Vân Thấm, sắc mặt bỗng nhiên như sáng tỏ cái gì, nàng ta chỉ tay vào Long Vân Thấm hét lên : Long Vân Thấm, là ngươi ! Nhất định là ngươi hãm hại ta ! Tiện nhân nhà ngươi !
Ngũ công chúa , chính ngươi gây ra chuyện này, bản thân bị phu quân bắt gian tại trận còn dám vu khống công chúa điện hạ của chúng ta, thật sự là không biết xấu hổ mà ! Hạ Vũ lập tức tức giận bất bình, tiến lên một bước mắng to. Nàng vốn đã đối với Long Mộ Hi khó chịu trong lòng, Mị thị vệ nói rất đúng, loại nữ nhân này cũng chỉ có như vậy, tiện loại !
Tiểu tiện nhân nhà ngươi, nơi này khi nào thì có chuyện hạ đẳng như ngươi lên tiếng, đến bản công chúa mà ngươi cũng dám mắng ?
Đùng…
Một bên mặt Long Mộ Hi lập tức đau rát, sau đó nàng ta ôm gò má của mình không thể tin nhìn Long Vân Thấm.”Ngươi dám đánh ta!”
Long Vân Thấm cầm lấy khăn tay vất xuống sàn nhà, một mặt ghét bỏ nói: “Ngươi cũng biết thân phận của mình? Bản cung cao hơn ngươi một cấp bậc mà ngươi cũng dám nhục mạ bản cung, Hạ Vũ là cung nhân của bản cung, bản cung cho nàng quyền lợi được nói thay bản cung...giáo huấn ngươi.”
Long Vân Thấm cười cười, “Cũng phải, ngươi dù sao chỉ là do phi tử nho nhỏ sinh ra, tự nhiên lên không được mặt bàn, mặt mũi đều muốn chôn vùi nơi Quốc An tự này a.”
Long Mộ Hi cực lực áp chế bản thân, đỡ một bên cột không ngừng thở dốc, trong lòng nàng lúc này nhận định mười phần là do Long Vân Thấm cố ý hãm hại nàng, dù sao đi nữa, nếu không phải lần trước nàng ta hạ Ngũ thạch tán cho nàng, thân thể nàng cũng sẽ không trở nên nhạy cảm như thế, đến nỗi làm cho nàng không thể vãn hồi.
Đúng, chính là Long Vân Thấm, kẻ thù của nàng Long Vân Thấm!
“Cũng không biết ngươi bẩn thỉu đến mức nào rồi, vừa rồi tát ngươi một tát hiện tại hơi chút hối hận đấy...” Long Vân Thấm thở dài một tiếng, toàn thân nữ nhân này trên dưới đều làm nàng ghê tởm, một cái tát kia không biết làm bàn tay nàng dính bao nhiêu vi khuẩn ghê tởm đó?
“Ngươi!”
“Câm miệng!” Văn Nhân Mặc rống lên một tiếng, trực tiếp làm Long Mộ Hi sợ hãi đến mức trợn tròn mắt.
“Phu quân?”
Văn Nhân Mặc không để ý tới nàng ta, mà là hướng tới hòa thượng kia, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giữ chặt yết hầu của hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết!” hòa thượng lập tức mất mạng.
Long Vân Thấm nhíu mày nhưng không lên tiếng, xử lí tên hòa thượng này đơn giản thế cũng là tiện nghi cho hắn, dù sao nơi này là Quốc An tự, sự tìng đáng gièm pha này cũng không nên để truyền ra ngoài, nếu không phải như vậy thì hắn ta xứng bị lăng trì xử tử.
Long Mộ Hi nhìn thấy vậy lại che miệng hoảng sợ không thôi, nàng chưa bao giờ chứng kiến một người chết trước mặt nàng, hơn nữa người động thủ lại là Văn Nhân Mặc, chỉ một bàn tay hắn liền bẻ gãy cổ tên hòa thượng kia, hắn có phải hay không cũng muốn chặt đứt cần cổ của nàng?
Trong lòng Văn Nhân Mặc vô cùng phiền chán, nếu không phải Long Mộ Hi còn chỗ hữu dụng, hắn tuyệt không lưu lại cái đầu trâu này.
“Làm công chúa điện hạ chê cười, mong rằng công chúa điện hạ có thể giữ bí mật giúp bản tướng quân, Văn Nhân Mặc này coi như nợ người một cái nhân tình.”
Long Vân Thấm lắc đầu nói: “Không cần, coi như ta trả phần nhân tình lần trước cho Văn tướng quân, mặt khác, chuyện gièm pha bậc này bản cung cũng nói không ra lời.”
Dứt lời nàng liền mang theo Xuân Lan cùng Hạ Vũ li khai.
Trước khi đi, nhìn thấy Long Mộ Hi còn ác động trừng mắt thì lắc đầu ngao ngán.
Rời đi sương phòng, Long Vân Thấm không có tâm tư chờ đợi cái gì, trực tiếp mang người rời khỏi Quốc An tự.
Một đường trở về Công chúa phủ, vừa vào trong đại môn liền nhìn thấy Hỏa Hồ, lông mi khẽ chớp, thực chất chuyện này cũng không có gì lạ. Việc hôm nay xảy ra như vậy, Hỏa Hồ cùng tiểu nha hoàn kia nhất định sẽ bị giết chết, Hỏa Hồ sẽ không ở lại Quân gia nữa.
Hơn nữa lúc này Hỏa Hồ đã khôi phục dung mạo, không có ai có thể nhận ra nàng.
“Các ngươi đi xuống đi, bản cung nghỉ ngơi một lát.” Long Vân Thấm không để ý đến sắc mặt hồ nghi của Xuân Lan cùng Hạ Vũ, đối với sự tồn tại của Hỏa Hồ nàng cũng chưa nghĩ ra lời giải thích nào hợp lí cả, cuối cùng liền chọn quyết định không cần giải thích.
Hỏa Hồ đứng ở một bên bát quái hỏi: “Chủ tử thấy như thế nào, trận này diễn có phải rất phấn khích hay không?”
Long Vân Thấm dở khóc dở cười, xem diễn chính là xem cái này à? “Ta tình nguyện ngươi không cần nói cho ta đến đó, loại sự tình này có ý tứ sao?”
Nữ nhân Long Mộ Hi này sớm đã tự mua dây buộc mình rồi, nàng chẳng cần thiết phải ra tay với nàng ta.
“Ngươi rời khỏi Quân gia cũng tốt, dù sao cũng còn có chuyện cho ngươi đi làm.” Sự tình của Long Mộ Hi không phải tiêu điểm nàng chú ý đến, việc cần để ý lúc này đây phải là đại tế Nam Hoàng quốc.
Hỏa Hồ gật đầu, rồi sau đó than thở nói: “Nói cũng lạ, lúc đó Mị thông tra cho thuộc hạ là giáo huấn nữ nhân kiêu ngạo Long Mộ Hi kia, muốn thuộc hạ dọn dẹp nàng ta sạch sẽ chút. Thuộc hạ nghĩ nghĩ, rõ ràng làm cho nàng ta cùng Văn Nhân Mặc trở mặt là được, làm cho mặt mũi nàng ta một cái mất hết. Sự việc này chẳng có ý tứ gì cả, chỉ muốn chủ tử đi xem thôi.”
Long Vân Thấm vừa nghe liền trầm mặc, bắt lấy điểm mấu chốt nói: “Ngươi nói là ai bảo ngươi làm?”
“Mị a!” Hỏa Hồ một mặt nghiêm cẩn.
/104
|