“Bách Hợp, em suy nghĩ quá đơn giản rồi.Lỡ như vạn nhất bọn họ không vui, cho rằng thân phận của ta không xứng để sinh con cho điện hạ thì sao? Sau đó ban cho ta một ly rượu độc để ta chết thì làm thế nào? Nếu chúng ta không thể nắm chắc được kết quả thì tốt nhất là không nên nói, với lại bọn họ không hỏi thì sao ta phải nói, mà người nói cũng chỉ có thể là điện hạ thôi, em thấy đúng không?”
Bách Hợp nghe Lâm Tam Tư nói mà sợ toát mồ hôi, nàng luôn luôn theo chủ nghĩa lạc quan, chỉ nghĩ việc sinh hài tử là chuyện tốt chứ còn biết nghĩ gì khác đâu.Bây giờ nghĩ kỹ lại thì thật đúng là đáng sợ, may là tiểu thư chưa nói, không thì… “Nếu có Phục Linh tỷ ở đây thì tốt quá, tỷ ấy có thể nghĩ ra nhiều biện pháp, không giống như nô tỳ.Sau này bất luận nô tỳ nói gì, tiểu thư người đừng nghe là được, nô tỳ sợ nô tỳ lại sai lầm khiến người chịu khổ.”
Lâm Tam Tư vuốt lại tóc cho Bách Hợp, cười nói: “Bách Hợp, có em ở bên cạnh ta là tốt lắm rồi.”
“Tiểu thư, người lại làm nô tỳ muốn khóc rồi.” Bách Hợp rất cay mũi, cố nén không để nước mắt trào ra, gật đầu nói: “Nô tỳ sẽ sống với tiểu thư cả đời.”
Lâm Tam Tư giận mắng: “Nói càn, ta còn chờ ngày được làm mẹ nuôi của con em đấy.” Lâm Tam Tư không hề nói đùa, nàng đã ở bên Phục Linh và Bách Hợp rất lâu rồi, đã sớm coi các nàng như người thân ruột thịt, dù trong tương lai các nàng có gả cho người ta thì mối thân tình này cũng sẽ không bị cắt đứt.
Bách Hợp tuy rất hay nói chuyện với Lâm Tam Tư, nhưng dù sao vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nghe mấy lời này thì rất xấu hổ, khẽ uốn éo nói: “Tiểu thư nói gì vậy, nô tỳ còn chưa có người trong lòng, sao mà có hài tử được.”
“Bách Hợp, em vô tư ngốc nghếch như vậy, sau này phu quân của em nhất định phải là một người chững chạc tài giỏi mới được!” Lâm Tam Tư nói xong, trong đầu liền hiện ra hình ảnh một người, nói: “Bách Hợp, em cảm thấy Hà đại nhân thế nào?”
Bách Hợp vừa nghe ba chữ Hà đại nhân thì mặt đỏ bừng cả lên, chậm rãi cúi đầu, cắn môi nói: “Hà đại nhân điều kiện tốt như vậy, nô tỳ sao có thể xứng đôi với người ta…”
“Bách Hợp, em lại quên lời ta nói lúc trước rồi đúng không?” Lâm Tam Tư xuyên không tới đây đã một hai chục năm, đương nhiên biết tư tưởng nam tôn nữ ti của thời cổ đại, nhưng dù sao nàng cũng là người hiện đại, nên luôn truyền bá tư tưởng nam nữ ngang hàng cho Phục Linh và Bách Hợp.Bây giờ xem ra, hiệu quả truyền bá của nàng vẫn chưa đủ. “Nếu em có ý với Hà đại nhân thì ta sẽ giúp em thăm dò, nếu hai người đều có tình cảm với nhau, vậy còn nghĩ đến chuyện xứng hay không xứng làm gì chứ?”
“Tiểu thư…” Bách Hợp xấu hổ đến mức chỉ muốn chui mặt xuống đất luôn, “Thật ra thì nô tỳ…Nô tỳ thấy rất thích…Thích cái dáng vẻ nghiêm túc cứng nhắc của Hà đại nhân…”
Quả nhiên, việc anh hùng cứu mỹ nhân từ xưa tới nay vẫn luôn đúng!
Bách Hợp được Hà Tất Kỳ tìm thấy rồi đưa tới phủ thái tử, hắn còn tìm đại phu khám cho Bách Hợp nữa, Bách Hợp vì thế mà khó tránh khỏi việc sinh ra cảm kích, cộng thêm mấy ngày nay Hà Tất Kỳ thường hay lui tới phủ thái tử, Bách Hợp lại chưa từng yêu ai, nên chuyện lâu ngày sinh tình cũng là điều rất bình thường.
Vốn Lâm Tam Tư chỉ suy đoán thôi, nhưng không ngờ Bách Hợp lại sảng khoái thừa nhận như vậy, thật sự khiến nàng kinh ngạc.Có điều không biết Hà Tất Kỳ nghĩ thế nào về Bách Hợp.
Lý tẩu từng kể cho Lâm Tam Tư nghe ít chuyện về Hà Tất Kỳ, hắn vốn có một thê tử, nhưng vì bị bệnh nên đã qua đời mấy năm trước rồi, sau đó hắn vẫn chưa tái giá, là do không có ý định tái giá hay do không tìm được người thích hợp thì Lý tẩu cũng không biết.
“Chờ ta lựa thời điểm, nhất định sẽ thăm dò giúp em.”
Bách Hợp nhìn Lâm Tam Tư, do dự nói: “Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng nói là nô tỳ đó, lỡ như Hà đại nhân biết là nô tỳ, không đồng ý, vậy sau này nô tỳ sao dám nhìn mặt người ta đây.”
“Em yên tâm, ta biết rồi.” Lâm Tam Tư cười nói: “Bất quá chuyện này không thể gấp, em và Hà đại nhân nên tiếp xúc nhiều một chút, ta thấy hai người nói với nhau chẳng được mấy câu, như thế thì không được, phải tiếp xúc nhiều mới có thể nảy sinh tình cảm.Em không được xấu hổ, một tên muộn tao (vẻ ngoài trầm lặng không cảm xúc nhưng nội tâm mạnh mẽ) như Hà đại nhân thì chắc chắn sẽ không chủ động đâu, không còn cách nào khác là em phải chủ động rồi.”
Lâm Tam Tư không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày nàng lại trở thành bà mai ở thời cổ đại thế này.
Bách Hợp thắc mắc: “Tiểu thư, muộn tao là cái gì?”
“À…Muộn tao…Có ý để hình dung về tính cách tương đối đặc biệt của hắn.” Lâm Tam Tư cảm thấy không nên giải thích rõ quá, nói: “Hà đại nhân lần nào cũng lui tới vội vàng nên ta không tiện hỏi, chờ điện hạ trở lại rồi mời Hà đại nhân ăn cơm, lúc đó nhất định ta sẽ giúp em hỏi.”
Bách Hợp nói: “Tiểu thư thật sự tính toán muốn mở tiệc chiêu đãi Hà đại nhân sao?”
“Đương nhiên.” Lâm Tam Tư gật đầu, nàng biết rõ nếu không có Hoắc Dực phân phó thì Hà Tất Kỳ sao phải giúp nàng làm chuyện này, hắn chỉ nghe lệnh mà làm thôi! Nhưng dù có vậy thì nàng cũng cảm thấy rất biết ơn. “Mặc dù hắn nghe lệnh của điện hạ mà làm, nhưng hắn thật sự đã giúp ta một việc lớn, bất kể vì nguyên nhân gì thì ta cũng muốn cảm tạ hắn.” Lâm Tam Tư lúc nói những lời này, trong đầu không tự chủ mà hiện ra bóng dáng Hoắc Dực, chàng mặc bạch y đứng đó, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, lại nhớ cả lúc chàng ôm chặt lấy nàng, cúi xuống trao cho nàng một nụ hôn vừa bá đạo lại vừa không mất đi sự dịu dàng.
Bách Hợp gật đầu nói: “ Nô tỳ cảm thấy người đáng cảm tạ nhất là thái tử điện hạ, nếu không phải do điện hạ phân phó thì Hà đại nhân cũng sẽ không làm mấy chuyện này.”
Lâm Tam Tư nghe xong, trong lòng cảm thấy rất ấm áp và cảm động, Bách Hợp mặc dù động tâm với Hà đại nhân, nhưng lại không bênh vực Hà Tất Kỳ trong chuyện này, điều này chứng tỏ Bách Hợp có thể phân rõ công và tư.Tuy nhiên ngoài sự cảm động ra thì nàng càng hy vọng Bách Hợp và Hà Tất Kỳ sẽ ở bên nhau hơn, Bách Hợp đơn thuần như vậy, càng cần có một người thành thục như Hà Tất Kỳ ở bên cạnh, có như vậy thì Bách Hợp mới có thể được che chở và bảo vệ thật tốt.
“Ừ.” Lâm Tam Tư trầm giọng nói, “Có những việc, ngay lúc ta còn không biết thì chàng đã làm giúp ta rồi, phần nhân tình này, ta sẽ dùng cả đời để báo đáp lại.” Đăng bởi: admin
Bách Hợp nghe Lâm Tam Tư nói mà sợ toát mồ hôi, nàng luôn luôn theo chủ nghĩa lạc quan, chỉ nghĩ việc sinh hài tử là chuyện tốt chứ còn biết nghĩ gì khác đâu.Bây giờ nghĩ kỹ lại thì thật đúng là đáng sợ, may là tiểu thư chưa nói, không thì… “Nếu có Phục Linh tỷ ở đây thì tốt quá, tỷ ấy có thể nghĩ ra nhiều biện pháp, không giống như nô tỳ.Sau này bất luận nô tỳ nói gì, tiểu thư người đừng nghe là được, nô tỳ sợ nô tỳ lại sai lầm khiến người chịu khổ.”
Lâm Tam Tư vuốt lại tóc cho Bách Hợp, cười nói: “Bách Hợp, có em ở bên cạnh ta là tốt lắm rồi.”
“Tiểu thư, người lại làm nô tỳ muốn khóc rồi.” Bách Hợp rất cay mũi, cố nén không để nước mắt trào ra, gật đầu nói: “Nô tỳ sẽ sống với tiểu thư cả đời.”
Lâm Tam Tư giận mắng: “Nói càn, ta còn chờ ngày được làm mẹ nuôi của con em đấy.” Lâm Tam Tư không hề nói đùa, nàng đã ở bên Phục Linh và Bách Hợp rất lâu rồi, đã sớm coi các nàng như người thân ruột thịt, dù trong tương lai các nàng có gả cho người ta thì mối thân tình này cũng sẽ không bị cắt đứt.
Bách Hợp tuy rất hay nói chuyện với Lâm Tam Tư, nhưng dù sao vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nghe mấy lời này thì rất xấu hổ, khẽ uốn éo nói: “Tiểu thư nói gì vậy, nô tỳ còn chưa có người trong lòng, sao mà có hài tử được.”
“Bách Hợp, em vô tư ngốc nghếch như vậy, sau này phu quân của em nhất định phải là một người chững chạc tài giỏi mới được!” Lâm Tam Tư nói xong, trong đầu liền hiện ra hình ảnh một người, nói: “Bách Hợp, em cảm thấy Hà đại nhân thế nào?”
Bách Hợp vừa nghe ba chữ Hà đại nhân thì mặt đỏ bừng cả lên, chậm rãi cúi đầu, cắn môi nói: “Hà đại nhân điều kiện tốt như vậy, nô tỳ sao có thể xứng đôi với người ta…”
“Bách Hợp, em lại quên lời ta nói lúc trước rồi đúng không?” Lâm Tam Tư xuyên không tới đây đã một hai chục năm, đương nhiên biết tư tưởng nam tôn nữ ti của thời cổ đại, nhưng dù sao nàng cũng là người hiện đại, nên luôn truyền bá tư tưởng nam nữ ngang hàng cho Phục Linh và Bách Hợp.Bây giờ xem ra, hiệu quả truyền bá của nàng vẫn chưa đủ. “Nếu em có ý với Hà đại nhân thì ta sẽ giúp em thăm dò, nếu hai người đều có tình cảm với nhau, vậy còn nghĩ đến chuyện xứng hay không xứng làm gì chứ?”
“Tiểu thư…” Bách Hợp xấu hổ đến mức chỉ muốn chui mặt xuống đất luôn, “Thật ra thì nô tỳ…Nô tỳ thấy rất thích…Thích cái dáng vẻ nghiêm túc cứng nhắc của Hà đại nhân…”
Quả nhiên, việc anh hùng cứu mỹ nhân từ xưa tới nay vẫn luôn đúng!
Bách Hợp được Hà Tất Kỳ tìm thấy rồi đưa tới phủ thái tử, hắn còn tìm đại phu khám cho Bách Hợp nữa, Bách Hợp vì thế mà khó tránh khỏi việc sinh ra cảm kích, cộng thêm mấy ngày nay Hà Tất Kỳ thường hay lui tới phủ thái tử, Bách Hợp lại chưa từng yêu ai, nên chuyện lâu ngày sinh tình cũng là điều rất bình thường.
Vốn Lâm Tam Tư chỉ suy đoán thôi, nhưng không ngờ Bách Hợp lại sảng khoái thừa nhận như vậy, thật sự khiến nàng kinh ngạc.Có điều không biết Hà Tất Kỳ nghĩ thế nào về Bách Hợp.
Lý tẩu từng kể cho Lâm Tam Tư nghe ít chuyện về Hà Tất Kỳ, hắn vốn có một thê tử, nhưng vì bị bệnh nên đã qua đời mấy năm trước rồi, sau đó hắn vẫn chưa tái giá, là do không có ý định tái giá hay do không tìm được người thích hợp thì Lý tẩu cũng không biết.
“Chờ ta lựa thời điểm, nhất định sẽ thăm dò giúp em.”
Bách Hợp nhìn Lâm Tam Tư, do dự nói: “Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng nói là nô tỳ đó, lỡ như Hà đại nhân biết là nô tỳ, không đồng ý, vậy sau này nô tỳ sao dám nhìn mặt người ta đây.”
“Em yên tâm, ta biết rồi.” Lâm Tam Tư cười nói: “Bất quá chuyện này không thể gấp, em và Hà đại nhân nên tiếp xúc nhiều một chút, ta thấy hai người nói với nhau chẳng được mấy câu, như thế thì không được, phải tiếp xúc nhiều mới có thể nảy sinh tình cảm.Em không được xấu hổ, một tên muộn tao (vẻ ngoài trầm lặng không cảm xúc nhưng nội tâm mạnh mẽ) như Hà đại nhân thì chắc chắn sẽ không chủ động đâu, không còn cách nào khác là em phải chủ động rồi.”
Lâm Tam Tư không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày nàng lại trở thành bà mai ở thời cổ đại thế này.
Bách Hợp thắc mắc: “Tiểu thư, muộn tao là cái gì?”
“À…Muộn tao…Có ý để hình dung về tính cách tương đối đặc biệt của hắn.” Lâm Tam Tư cảm thấy không nên giải thích rõ quá, nói: “Hà đại nhân lần nào cũng lui tới vội vàng nên ta không tiện hỏi, chờ điện hạ trở lại rồi mời Hà đại nhân ăn cơm, lúc đó nhất định ta sẽ giúp em hỏi.”
Bách Hợp nói: “Tiểu thư thật sự tính toán muốn mở tiệc chiêu đãi Hà đại nhân sao?”
“Đương nhiên.” Lâm Tam Tư gật đầu, nàng biết rõ nếu không có Hoắc Dực phân phó thì Hà Tất Kỳ sao phải giúp nàng làm chuyện này, hắn chỉ nghe lệnh mà làm thôi! Nhưng dù có vậy thì nàng cũng cảm thấy rất biết ơn. “Mặc dù hắn nghe lệnh của điện hạ mà làm, nhưng hắn thật sự đã giúp ta một việc lớn, bất kể vì nguyên nhân gì thì ta cũng muốn cảm tạ hắn.” Lâm Tam Tư lúc nói những lời này, trong đầu không tự chủ mà hiện ra bóng dáng Hoắc Dực, chàng mặc bạch y đứng đó, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, lại nhớ cả lúc chàng ôm chặt lấy nàng, cúi xuống trao cho nàng một nụ hôn vừa bá đạo lại vừa không mất đi sự dịu dàng.
Bách Hợp gật đầu nói: “ Nô tỳ cảm thấy người đáng cảm tạ nhất là thái tử điện hạ, nếu không phải do điện hạ phân phó thì Hà đại nhân cũng sẽ không làm mấy chuyện này.”
Lâm Tam Tư nghe xong, trong lòng cảm thấy rất ấm áp và cảm động, Bách Hợp mặc dù động tâm với Hà đại nhân, nhưng lại không bênh vực Hà Tất Kỳ trong chuyện này, điều này chứng tỏ Bách Hợp có thể phân rõ công và tư.Tuy nhiên ngoài sự cảm động ra thì nàng càng hy vọng Bách Hợp và Hà Tất Kỳ sẽ ở bên nhau hơn, Bách Hợp đơn thuần như vậy, càng cần có một người thành thục như Hà Tất Kỳ ở bên cạnh, có như vậy thì Bách Hợp mới có thể được che chở và bảo vệ thật tốt.
“Ừ.” Lâm Tam Tư trầm giọng nói, “Có những việc, ngay lúc ta còn không biết thì chàng đã làm giúp ta rồi, phần nhân tình này, ta sẽ dùng cả đời để báo đáp lại.” Đăng bởi: admin
/116
|