Năm ngày sau Hoắc Dực trở về kinh, cả kinh thành vốn yên bình lúc này trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, dân chúng xếp hàng dài đứng hai bên đường, muốn được nhìn thấy thái tử điện hạ chiến thắng trở về.
Bên ngoài phủ thái tử khua chiêng gõ trống, còn bên trong phủ thì gió êm sóng lặng, Lâm Tam Tư thấy ồn ào quá nên đã bảo Bách Hợp ra đóng cổng lại, an vị ngồi trong phòng may xiêm y, trên bàn bày một giỏ đồ may vá và một đĩa trái cây Bách Hợp mới bưng tới.Sau khi mang thai nàng ăn rất nhiều trái cây, giờ da mặt căng mềm như có thể bấm ra nước rồi.
Lúc Hoắc Dực vào nhà, liền thấy Lâm Tam Tư đang ngồi yên lặng khâu vá dưới cửa sổ, ánh mắt nàng trong suốt gợn sóng, lông mi thật dài khe run, phần gò má bị bóng râm che khuất.
Hoắc Dực đi tới ôm Lâm Tam Tư vào lòng, cúi đầu nói: “Bên ngoài náo nhiệt như vậy, sao nàng không ra xem một chút đi?”
Lâm Tam Tư sợ kim đâm vào người Hoắc Dực nên liền bỏ đồ trong tay vào rổ, xoay người tựa vào ngực Hoắc Dực, cười nói: “Chàng còn nói được! Bên ngoài náo nhiệt như vậy là vì ai hả?”
Hoắc Dực xem thường nhíu mày: “Ta không xem trọng mấy thứ đó.”
“Vậy điện hạ coi trọng cái gì?”
Hoắc Dực lộ ra nụ cười bí hiểm, mắt nhìn chăm chú Lâm Tam Tư, nhẹ véo gương mặt bầu bĩnh của nàng, nói: “Nàng đang tra khảo ta đấy à?”
Lâm Tam Tư cười đáp: “Ta nào dám…”
Hoắc Dực thu hồi ánh mắt, hắn coi trọng điều gì nhất ư? Khi còn bé người hắn thích nhất chính là mẫu phi, lớn hơn chút thì muốn lấy được sự yêu thương của phụ hoàng, trưởng thành thì nhắm đến ngôi vị thái tử, còn hôm nay…điều hắn coi trọng nhất chính là cái người vừa xinh đẹp vừa có nụ cười tươi đang ở trong ngực hắn này!
Hoắc Dực mỉm cười, cưng chiều nhẹ điểm lên đầu mũi Lâm Tam Tư, nói: “Buổi trưa nàng ăn không ít, ta và nàng vào vườn đi dạo một chút đi.”
Lâm Tam Tư gật đầu rồi lại hỏi: “Điện hạ, chàng đã trở về kinh được mấy ngày rồi mà không cần vào triều sao?”
Hoắc Dực nghe vậy liền híp mắt lại, đáp: “Ngày mai ta đi.”
“Vậy sáng mai điện hạ ăn sáng rồi mới đi đúng không?”
“Ừ.”
“Điện hạ muốn ăn gì?”
Hoắc Dực dường như đoán ra được suy nghĩ của Lâm Tam Tư, liền nói: “Chuyện đó Lý tẩu sẽ chuẩn bị, nàng không cần quan tâm.”
Ý định của nàng bị Hoắc Dực phát hiện ra rồi, Lâm Tam Tư không thể làm gì khác là ngoan ngoãn nghe lời, cúi đầu nói: “…Ta biết rồi.”
Sáng hôm sau Hoắc Dực vào cung, hắn đã dặn Lý tẩu và Bách Hợp không được đánh thức Lâm Tam Tư, cứ để cho nàng ngủ đến lúc tự tỉnh.Lâm Tam Tư quả nhiên cũng không phụ sự quan tâm của Hoắc Dực, ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới miễn cưỡng tỉnh lại.
Tuy nhiên không phải là nàng tự tỉnh, mà là bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
“Bách Hợp, bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao ầm thế?” Thấy Bách Hợp đi vào, Lâm Tam Tư hỏi.
Bách Hợp không ngờ là Lâm Tam Tư đã tỉnh, sau khi bước vào liền nhíu chặt mày, tay bưng đĩa trái cây cũng hơi nghiêng vẹo. “Không biết là có chuyện gì mà từ sáng sớm đã có người canh giữ ở cổng lớn rồi, lúc này lại càng nhiều người hơn, nô tỳ vừa mới nhìn qua khe cửa thì thấy đông nghịt một đám, chắc cũng phải ba bốn mươi người.”
Lâm Tam Tư xốc chăn muốn xuống giường, Bách Hợp thấy thế liền vội vàng để đĩa trái cây xuống, chạy tới đỡ nàng. “Không biết mấy người kia là ai, chen chúc ở cửa muốn làm gì…”
Lâm Tam Tư nghĩ một chút rồi nói: “Điện hạ lâm triều rồi sao?”
Bách Hợp gật đầu đáp: “Vâng, đã đi từ sớm rồi.”
“Bây giờ điện hạ hẳn đã hạ triều rồi, chắc sắp về thôi.” Lâm Tam Tư ngó ra bên ngoài, ánh mắt trong suốt không lộ ra thần sắc, vừa mừng lại vừa lo, “Chờ mà xem, lát nữa sẽ còn nhiều người hơn cơ!”
Bách Hợp cau mày không hiểu nổi: “Không thể nào, cổng kia quanh năm không mở, đứng chặn ở đó để làm gì.”
Lâm Tam Tư chỉ cười không đáp, Hoắc Dực bị cấm túc ở phủ thái tử đã hai năm, cũng đã nhiều lần lan truyền tin ngôi vị thái tử sắp bị đổi chủ, ban đầu còn có một bộ phận đại thần để tâm đến chuyện của Hoắc Dực, nhưng sau đó mãi mà không thấy có chút biến chuyển gì.Lâu dần, phủ thái tử vốn đông đúc trở nên vắng vẻ hoang tàn, mọi người dần dần quên mất đi sự huy hoàng của phủ thái tử, người tên Hoắc Dực cũng theo đó mà biến mất trong tâm trí của mỗi người.
Nhưng lần này Hoắc Dực đột ngột phụng mệnh hoàng thượng đi đánh trận, dẹp yên được quân nhà Hồ, trả lại sự bình yên cho biên cương, lập được công lớn.Cho nên có người đoán rằng điện hạ lần này sẽ được giải trừ lệnh cấm và giành lại những quyền vốn thuộc về hắn.
Vì vậy hôm nay mấy người kia theo thói quen đến đứng trước cổng phủ thái tử cũng không phải điều gì lạ.
Không biết trong số bọn họ, có bao nhiêu người là một lòng thần phục Hoắc Dực, bao nhiêu người là kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng? Thêm nữa, có những người nào đã từng tham gia vào việc hãm hại cha nàng?
Lâm Tam Tư nhẹ lắc đầu, cố gắng không suy nghĩ nữa, nói: “Bách Hợp, Lý tẩu đã nấu xong canh hạt sen chưa?”
Bách Hợp che miệng cười nói: “Chuyện tiểu thư phân phó sao Lý tẩu có thể quên được, đã nấu xong rồi, điện hạ trở về là có thể uống ngay.”
Bách Hợp hầu hạ Lâm Tam Tư rửa mặt, lại ăn chút điểm tâm, đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều, Lâm Tam Tư liền nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đón điện hạ.”
“Vâng.”
Bách Hợp đi vào lấy từ rương quần áo một cái áo choàng màu đỏ tươi, giúp Lâm Tam Tư mặc vào, “Gió thổi mạnh lắm, tiểu thư đừng để bị cảm lạnh.”
Lâm Tam Tư vì ở trong nhà suốt nên không biết là bên ngoài gió thổi mạnh, lúc này đi ra cửa mới thấy lá cây đã bị gió thổi rơi đầy sân, liền cười nói: “Gió bắt đầu thổi mạnh thật rồi.” Ngừng một lúc lại nói: “Lấy cho ta cái áo choàng xanh trong rương của điện hạ.”
“Dạ.” Bách Hợp gật đầu rồi quay vào phòng lấy, lúc đi ra thấy Lâm Tam Tư đang cúi đầu đá lá cây, không khỏi bật cười: “Sáng sớm nô tỳ dậy đã thấy lá rơi đầy sân rồi, đã cùng Lý tẩu quét một lần, thế mà bây giờ lại thế này.” Bách Hợp nghĩ tới thái tử lát nữa trở về mà thấy trên sân đầy lá cây thế này thì chắc chắn sắc mặt sẽ rất khó coi, liền nói: “Tiểu thư, để nô tỳ quét sân cho sạch sẽ đã.”
Lam Tam Tư cũng nghĩ đến điều này, Hoắc Dực từ trong cung về chắc tâm trạng cũng không được tốt lắm, không thể để chàng bức bối thêm được, liền gật đầu nói: “Được.”
Sau khi quét sạch sẽ sân trước của Thanh Lan các xong, hai người mới cùng nhau đi tới đại môn.
Một lúc sau, Hoắc Dực vừa đi tới cổng thì đại môn đã được mở ra, Lâm Tam Tư đưa mắt nhìn, trong lòng liền hiểu ra ngay, lệnh cấm của Hoắc Dực thật sự đã được giải trừ rồi.
Hoắc Dực lạnh lùng đi lướt qua trước mặt các quan viên, tựa như xung quanh không hề có ai, khiến cho mấy tên đang muốn nịnh bợ có phần lúng túng.
Cả đám lên tiếng khen ngợi: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ.”
Hoắc Dực nghe vậy thì dừng bước, chậm rãi quay người, vóc dáng cao lớn đứng giữa đám đại thần càng làm nổi bật lên khí chất lạnh lùng khác người, hắn khẽ nhếch môi, mắt nhìn vào một người vừa nói, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta không dám nhìn thẳng. “Chuyện vui gì vậy?”
Đại thần kia bị câu hỏi của điện hạ làm cho thụ sủng nhược kinh, hồn nhiên không để ý đến sự lạnh lẽo trong thanh âm của Hoắc Dực, đáp: “Điện hạ tiêu diệt được Hồ nhân, là người có công lớn nhất của Nam Dạ quốc, hoàng thượng không những giải trừ lệnh cấm mà còn dành tặng điện hạ nhiều lời khen ngợi, thật sự là rất đáng mừng!”
Hoắc Dực nhìn vị đại thần kia, hồi lâu sau vẫn không đáp lại, mãi đến khi người kia trở nên hoảng loạn, hắn mới thờ ơ thu hồi tầm mắt, lướt qua mọi người một lượt rồi nói: “Hôm nay ta mệt rồi, thứ cho ta không thể tiếp các ngươi, mời trở về.”
Vẻ thất vọng của mọi người đều hiện rõ trên nét mặt, Hoắc Dực cũng chẳng rảnh mà để ý, lập tức xoay người đi vào bên trong, cánh cổng lớn cũng đóng lại ngay sau đó.
Lúc cửa còn chưa đóng, Lâm Tam Tư đã tranh thủ nhìn đám quan viên bên ngoài, có vài người nàng biết, có người thì hoàn toàn xa lạ, có người thì có ấn tượng rất sâu sắc, tầm mắt của nàng nặng nề lướt qua bọn họ, cảm xúc trong lòng không khống chế được mà cuộn trào, đến cả Bách Hợp đang đỡ nàng cũng cảm thấy khác thường.
“Tiểu thư sao vậy?” Bách Hợp không hiểu chuyện nên trong lòng rất lo lắng.
Lâm Tam Tư nghe Bách Hợp gọi thì mới hồi phục được tinh thần, cười đáp: “Ta không sao?”
Bách Hợp đang định hỏi thêm thì Lâm Tam Tư đã đẩy tay nàng ra rồi đi ra đại môn đón thái tử điện hạ.
“Điện hạ.” Lâm Tam Tư lúc ở Ninh vương phủ thì chỉ là một nha hoàn làm trong phòng giặt đồ, vào phủ thái tử cũng lấy thân phận nha hoàn để vào hầu hạ Hoắc Dực, y phục nàng mặc không khác biệt nha hoàn lắm, trái lại còn có phần khiêm tốn hơn. Nhưng hôm nay nàng lại cố ý đánh một lớp phấn mỏng, mặc cái váy xanh nhạt làm tôn lên dung nhan kiều diễm như hoa sen mới nở, thân hình duyên dáng khiến người ta nhìn mà kinh ngạc. “Trở về rồi.”
Hoắc Dực thấy Lâm Tam Tư đi về phía hắn, liền mỉm cười rồi bước nhanh tới chỗ nàng.
Hắn cầm lấy tay Lâm Tam Tư, dịu dàng nói: “Sao nàng lại ra đây?”
Lâm Tam Tư ngẩng mặt lên, từ khoảng cách gần, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Hoắc Dực. “Gió thổi lạnh, điện hạ lại không mang theo áo choàng, nên ta tới đưa cho chàng.”
Lâm Tam Tư đang muốn kiễng chân lên mặc áo cho Hoắc Dực thì Hoắc Dực đã nhanh chóng khom lưng xuống cho cao bằng nàng, Lâm Tam Tư thấy thế liền mím môi cười, dịu dàng mặc áo choàng cho Hoắc Dực, lúc mặc xong liền bị hắn ôm chặt vào lòng.
Tống Cảnh Ngưỡng đứng phía xa thấy thế thì kinh ngạc muốn rớt cằm, cúi đầu nhìn cái áo choàng nâu trong tay, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.Lúc ở trong hoàng cung đi ra hắn đã đưa áo cho điện hạ, thế mà điện hạ lại không thèm nhận, hoàn toàn thờ ơ ý tốt của hắn!
Tống Cảnh Ngưỡng buồn bực không thôi, là do hắn không hiểu ý của điện hạ sao? Có phải là điện hạ muốn hắn đổi cái áo màu khác, hay là muốn hắn chủ động mặc áo cho điện hạ?
Nam nhân lại đi mặc áo cho nam nhân? Việc này không hay lắm đâu… Đăng bởi: admin
Bên ngoài phủ thái tử khua chiêng gõ trống, còn bên trong phủ thì gió êm sóng lặng, Lâm Tam Tư thấy ồn ào quá nên đã bảo Bách Hợp ra đóng cổng lại, an vị ngồi trong phòng may xiêm y, trên bàn bày một giỏ đồ may vá và một đĩa trái cây Bách Hợp mới bưng tới.Sau khi mang thai nàng ăn rất nhiều trái cây, giờ da mặt căng mềm như có thể bấm ra nước rồi.
Lúc Hoắc Dực vào nhà, liền thấy Lâm Tam Tư đang ngồi yên lặng khâu vá dưới cửa sổ, ánh mắt nàng trong suốt gợn sóng, lông mi thật dài khe run, phần gò má bị bóng râm che khuất.
Hoắc Dực đi tới ôm Lâm Tam Tư vào lòng, cúi đầu nói: “Bên ngoài náo nhiệt như vậy, sao nàng không ra xem một chút đi?”
Lâm Tam Tư sợ kim đâm vào người Hoắc Dực nên liền bỏ đồ trong tay vào rổ, xoay người tựa vào ngực Hoắc Dực, cười nói: “Chàng còn nói được! Bên ngoài náo nhiệt như vậy là vì ai hả?”
Hoắc Dực xem thường nhíu mày: “Ta không xem trọng mấy thứ đó.”
“Vậy điện hạ coi trọng cái gì?”
Hoắc Dực lộ ra nụ cười bí hiểm, mắt nhìn chăm chú Lâm Tam Tư, nhẹ véo gương mặt bầu bĩnh của nàng, nói: “Nàng đang tra khảo ta đấy à?”
Lâm Tam Tư cười đáp: “Ta nào dám…”
Hoắc Dực thu hồi ánh mắt, hắn coi trọng điều gì nhất ư? Khi còn bé người hắn thích nhất chính là mẫu phi, lớn hơn chút thì muốn lấy được sự yêu thương của phụ hoàng, trưởng thành thì nhắm đến ngôi vị thái tử, còn hôm nay…điều hắn coi trọng nhất chính là cái người vừa xinh đẹp vừa có nụ cười tươi đang ở trong ngực hắn này!
Hoắc Dực mỉm cười, cưng chiều nhẹ điểm lên đầu mũi Lâm Tam Tư, nói: “Buổi trưa nàng ăn không ít, ta và nàng vào vườn đi dạo một chút đi.”
Lâm Tam Tư gật đầu rồi lại hỏi: “Điện hạ, chàng đã trở về kinh được mấy ngày rồi mà không cần vào triều sao?”
Hoắc Dực nghe vậy liền híp mắt lại, đáp: “Ngày mai ta đi.”
“Vậy sáng mai điện hạ ăn sáng rồi mới đi đúng không?”
“Ừ.”
“Điện hạ muốn ăn gì?”
Hoắc Dực dường như đoán ra được suy nghĩ của Lâm Tam Tư, liền nói: “Chuyện đó Lý tẩu sẽ chuẩn bị, nàng không cần quan tâm.”
Ý định của nàng bị Hoắc Dực phát hiện ra rồi, Lâm Tam Tư không thể làm gì khác là ngoan ngoãn nghe lời, cúi đầu nói: “…Ta biết rồi.”
Sáng hôm sau Hoắc Dực vào cung, hắn đã dặn Lý tẩu và Bách Hợp không được đánh thức Lâm Tam Tư, cứ để cho nàng ngủ đến lúc tự tỉnh.Lâm Tam Tư quả nhiên cũng không phụ sự quan tâm của Hoắc Dực, ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới miễn cưỡng tỉnh lại.
Tuy nhiên không phải là nàng tự tỉnh, mà là bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
“Bách Hợp, bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao ầm thế?” Thấy Bách Hợp đi vào, Lâm Tam Tư hỏi.
Bách Hợp không ngờ là Lâm Tam Tư đã tỉnh, sau khi bước vào liền nhíu chặt mày, tay bưng đĩa trái cây cũng hơi nghiêng vẹo. “Không biết là có chuyện gì mà từ sáng sớm đã có người canh giữ ở cổng lớn rồi, lúc này lại càng nhiều người hơn, nô tỳ vừa mới nhìn qua khe cửa thì thấy đông nghịt một đám, chắc cũng phải ba bốn mươi người.”
Lâm Tam Tư xốc chăn muốn xuống giường, Bách Hợp thấy thế liền vội vàng để đĩa trái cây xuống, chạy tới đỡ nàng. “Không biết mấy người kia là ai, chen chúc ở cửa muốn làm gì…”
Lâm Tam Tư nghĩ một chút rồi nói: “Điện hạ lâm triều rồi sao?”
Bách Hợp gật đầu đáp: “Vâng, đã đi từ sớm rồi.”
“Bây giờ điện hạ hẳn đã hạ triều rồi, chắc sắp về thôi.” Lâm Tam Tư ngó ra bên ngoài, ánh mắt trong suốt không lộ ra thần sắc, vừa mừng lại vừa lo, “Chờ mà xem, lát nữa sẽ còn nhiều người hơn cơ!”
Bách Hợp cau mày không hiểu nổi: “Không thể nào, cổng kia quanh năm không mở, đứng chặn ở đó để làm gì.”
Lâm Tam Tư chỉ cười không đáp, Hoắc Dực bị cấm túc ở phủ thái tử đã hai năm, cũng đã nhiều lần lan truyền tin ngôi vị thái tử sắp bị đổi chủ, ban đầu còn có một bộ phận đại thần để tâm đến chuyện của Hoắc Dực, nhưng sau đó mãi mà không thấy có chút biến chuyển gì.Lâu dần, phủ thái tử vốn đông đúc trở nên vắng vẻ hoang tàn, mọi người dần dần quên mất đi sự huy hoàng của phủ thái tử, người tên Hoắc Dực cũng theo đó mà biến mất trong tâm trí của mỗi người.
Nhưng lần này Hoắc Dực đột ngột phụng mệnh hoàng thượng đi đánh trận, dẹp yên được quân nhà Hồ, trả lại sự bình yên cho biên cương, lập được công lớn.Cho nên có người đoán rằng điện hạ lần này sẽ được giải trừ lệnh cấm và giành lại những quyền vốn thuộc về hắn.
Vì vậy hôm nay mấy người kia theo thói quen đến đứng trước cổng phủ thái tử cũng không phải điều gì lạ.
Không biết trong số bọn họ, có bao nhiêu người là một lòng thần phục Hoắc Dực, bao nhiêu người là kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng? Thêm nữa, có những người nào đã từng tham gia vào việc hãm hại cha nàng?
Lâm Tam Tư nhẹ lắc đầu, cố gắng không suy nghĩ nữa, nói: “Bách Hợp, Lý tẩu đã nấu xong canh hạt sen chưa?”
Bách Hợp che miệng cười nói: “Chuyện tiểu thư phân phó sao Lý tẩu có thể quên được, đã nấu xong rồi, điện hạ trở về là có thể uống ngay.”
Bách Hợp hầu hạ Lâm Tam Tư rửa mặt, lại ăn chút điểm tâm, đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều, Lâm Tam Tư liền nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đón điện hạ.”
“Vâng.”
Bách Hợp đi vào lấy từ rương quần áo một cái áo choàng màu đỏ tươi, giúp Lâm Tam Tư mặc vào, “Gió thổi mạnh lắm, tiểu thư đừng để bị cảm lạnh.”
Lâm Tam Tư vì ở trong nhà suốt nên không biết là bên ngoài gió thổi mạnh, lúc này đi ra cửa mới thấy lá cây đã bị gió thổi rơi đầy sân, liền cười nói: “Gió bắt đầu thổi mạnh thật rồi.” Ngừng một lúc lại nói: “Lấy cho ta cái áo choàng xanh trong rương của điện hạ.”
“Dạ.” Bách Hợp gật đầu rồi quay vào phòng lấy, lúc đi ra thấy Lâm Tam Tư đang cúi đầu đá lá cây, không khỏi bật cười: “Sáng sớm nô tỳ dậy đã thấy lá rơi đầy sân rồi, đã cùng Lý tẩu quét một lần, thế mà bây giờ lại thế này.” Bách Hợp nghĩ tới thái tử lát nữa trở về mà thấy trên sân đầy lá cây thế này thì chắc chắn sắc mặt sẽ rất khó coi, liền nói: “Tiểu thư, để nô tỳ quét sân cho sạch sẽ đã.”
Lam Tam Tư cũng nghĩ đến điều này, Hoắc Dực từ trong cung về chắc tâm trạng cũng không được tốt lắm, không thể để chàng bức bối thêm được, liền gật đầu nói: “Được.”
Sau khi quét sạch sẽ sân trước của Thanh Lan các xong, hai người mới cùng nhau đi tới đại môn.
Một lúc sau, Hoắc Dực vừa đi tới cổng thì đại môn đã được mở ra, Lâm Tam Tư đưa mắt nhìn, trong lòng liền hiểu ra ngay, lệnh cấm của Hoắc Dực thật sự đã được giải trừ rồi.
Hoắc Dực lạnh lùng đi lướt qua trước mặt các quan viên, tựa như xung quanh không hề có ai, khiến cho mấy tên đang muốn nịnh bợ có phần lúng túng.
Cả đám lên tiếng khen ngợi: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ.”
Hoắc Dực nghe vậy thì dừng bước, chậm rãi quay người, vóc dáng cao lớn đứng giữa đám đại thần càng làm nổi bật lên khí chất lạnh lùng khác người, hắn khẽ nhếch môi, mắt nhìn vào một người vừa nói, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta không dám nhìn thẳng. “Chuyện vui gì vậy?”
Đại thần kia bị câu hỏi của điện hạ làm cho thụ sủng nhược kinh, hồn nhiên không để ý đến sự lạnh lẽo trong thanh âm của Hoắc Dực, đáp: “Điện hạ tiêu diệt được Hồ nhân, là người có công lớn nhất của Nam Dạ quốc, hoàng thượng không những giải trừ lệnh cấm mà còn dành tặng điện hạ nhiều lời khen ngợi, thật sự là rất đáng mừng!”
Hoắc Dực nhìn vị đại thần kia, hồi lâu sau vẫn không đáp lại, mãi đến khi người kia trở nên hoảng loạn, hắn mới thờ ơ thu hồi tầm mắt, lướt qua mọi người một lượt rồi nói: “Hôm nay ta mệt rồi, thứ cho ta không thể tiếp các ngươi, mời trở về.”
Vẻ thất vọng của mọi người đều hiện rõ trên nét mặt, Hoắc Dực cũng chẳng rảnh mà để ý, lập tức xoay người đi vào bên trong, cánh cổng lớn cũng đóng lại ngay sau đó.
Lúc cửa còn chưa đóng, Lâm Tam Tư đã tranh thủ nhìn đám quan viên bên ngoài, có vài người nàng biết, có người thì hoàn toàn xa lạ, có người thì có ấn tượng rất sâu sắc, tầm mắt của nàng nặng nề lướt qua bọn họ, cảm xúc trong lòng không khống chế được mà cuộn trào, đến cả Bách Hợp đang đỡ nàng cũng cảm thấy khác thường.
“Tiểu thư sao vậy?” Bách Hợp không hiểu chuyện nên trong lòng rất lo lắng.
Lâm Tam Tư nghe Bách Hợp gọi thì mới hồi phục được tinh thần, cười đáp: “Ta không sao?”
Bách Hợp đang định hỏi thêm thì Lâm Tam Tư đã đẩy tay nàng ra rồi đi ra đại môn đón thái tử điện hạ.
“Điện hạ.” Lâm Tam Tư lúc ở Ninh vương phủ thì chỉ là một nha hoàn làm trong phòng giặt đồ, vào phủ thái tử cũng lấy thân phận nha hoàn để vào hầu hạ Hoắc Dực, y phục nàng mặc không khác biệt nha hoàn lắm, trái lại còn có phần khiêm tốn hơn. Nhưng hôm nay nàng lại cố ý đánh một lớp phấn mỏng, mặc cái váy xanh nhạt làm tôn lên dung nhan kiều diễm như hoa sen mới nở, thân hình duyên dáng khiến người ta nhìn mà kinh ngạc. “Trở về rồi.”
Hoắc Dực thấy Lâm Tam Tư đi về phía hắn, liền mỉm cười rồi bước nhanh tới chỗ nàng.
Hắn cầm lấy tay Lâm Tam Tư, dịu dàng nói: “Sao nàng lại ra đây?”
Lâm Tam Tư ngẩng mặt lên, từ khoảng cách gần, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Hoắc Dực. “Gió thổi lạnh, điện hạ lại không mang theo áo choàng, nên ta tới đưa cho chàng.”
Lâm Tam Tư đang muốn kiễng chân lên mặc áo cho Hoắc Dực thì Hoắc Dực đã nhanh chóng khom lưng xuống cho cao bằng nàng, Lâm Tam Tư thấy thế liền mím môi cười, dịu dàng mặc áo choàng cho Hoắc Dực, lúc mặc xong liền bị hắn ôm chặt vào lòng.
Tống Cảnh Ngưỡng đứng phía xa thấy thế thì kinh ngạc muốn rớt cằm, cúi đầu nhìn cái áo choàng nâu trong tay, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.Lúc ở trong hoàng cung đi ra hắn đã đưa áo cho điện hạ, thế mà điện hạ lại không thèm nhận, hoàn toàn thờ ơ ý tốt của hắn!
Tống Cảnh Ngưỡng buồn bực không thôi, là do hắn không hiểu ý của điện hạ sao? Có phải là điện hạ muốn hắn đổi cái áo màu khác, hay là muốn hắn chủ động mặc áo cho điện hạ?
Nam nhân lại đi mặc áo cho nam nhân? Việc này không hay lắm đâu… Đăng bởi: admin
/116
|