Sủng Phi Đường

Chương 54 - Chương 54

/116


Lâm Tam Tư ngoan ngoãn để Hoắc Dực bế ngồi lên giường, giường tuy không nhỏ, nhưng bụng của nàng cũng lớn rồi, ngồi thấy hơi mỏi lưng.Hoắc Dực thấy nàng khẽ cau mày, bàn tay vẫn đặt bên hông nàng.Lý tẩu lúc này mới đột nhiên nhớ ra là mình quên không lấy đệm dựa trong xe ngựa xuống.

“Là nô tỳ sơ sót, đã quên mang đệm dựa vào, nô tỳ sẽ đi lấy ngay, Lâm cô nương hãy chờ một chút.” Dứt lời liền xoay người đi lấy đệm dựa.

Bách Hợp đi tới muốn giúp Hoắc Dực nhưng Hoắc Dực lại lắc đầu từ chối, thấy tiểu thư được thái tử điện hạ chiếu cố thật tốt, Bách Hợp cực kỳ vui mừng, liền lui về phía sau một bước, đứng yên một chỗ chờ phân phó.

“Điện hạ, chàng cũng ngồi xuống đi.” Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, nghĩ đến hắn từ lúc xuất phủ vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc cho nàng, không khỏi cười nói: “Ta không yếu ớt đến vậy đâu, không cần chàng đỡ.”

Hoắc Dực nghe vậy liền đưa tay vuốt đầu mũi nàng, nói: “Nàng không biết đấy thôi, ta dẫn nàng đi ra ngoài thế này, Hoa đại phu không hề tán thành.”

Lâm Tam Tư rũ mắt xuống, nàng mang thai cũng sắp mười tháng rồi, Hoa đại phu lo nàng bị động thai nên luôn dặn nàng không nên đi ra ngoài.Nàng tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại không như vậy, Nam Dạ quốc đã lâu lắm rồi không có tuyết rơi, nên nàng mới muốn đi ngắm tuyết đến vậy, nếu bỏ lỡ dịp này thì không biết còn phải đợi đến bao giờ.

“Điện hạ đừng lo, chàng chăm sóc ta rất tốt, chàng xem, bây giờ không phải ta rất ổn đó sao!”

Hoắc Dực mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm dường như phát ra chút tia sáng.Lâm Tam Tư ngẩng đầu lên vừa lúc thấy cảnh này, trong phút chốc liền kinh ngạc đến thất thần.

Lý tẩu cầm đệm dựa đặt sau lưng Lâm Tam Tư, lúc này Hoắc Dực mới buông tay ra, thấy nàng vặn vẹo eo, thoải mái tựa vào đệm êm, hắn mới hài lòng ngồi xuống cùng nàng.

Lý tẩu và Bách Hợp thấy Hoắc Dực và Lâm Tam Tư đều không phân phó chuyện gì, nghĩ hai người khó khăn lắm mới đi ra ngoài được một chuyến, không muốn quấy rầy bọn họ, liền liếc nhìn nhau một cái rồi rời khỏi phòng.

Lâm Tam Tư đột nhiên nhớ Hoắc Dực sau khi ăn cơm vẫn chưa uống nước, liền nói: “Điện hạ, để ta pha cho chàng chén trà.”

Lý tẩu và Bách Hợp sớm đã quen với việc để cho Lâm Tam Tư pha trà cho điện hạ.Cho nên lúc nãy khi ở trong phòng, tuy hai người không có việc gì làm, nhưng cũng không pha trà cho Hoắc Dực.

Hoắc Dực nhìn bụng Lâm Tam Tư, nhíu mày nói: “Để ta tự làm.”

Lâm Tam Tư lại đáp: “Điện hạ quá nuông chiều ta rồi! Nếu ngay cả chuyện nhỏ như pha trà mà ta cũng không được làm, vậy sau này ta còn biết làm gì đây!”

Hoắc Dực nghe vậy không khỏi cười nói: “Nếu ta vẫn không cho phép nàng làm thì nàng có nghe không?”

Lâm Tam Tư cố ý nghiêng đầu, đáp: “Không nghe.”

“Nếu vậy thì…” Hoắc Dực nhướn mày nói, “Ta cũng không còn cách nào.”

Lâm Tam Tư khẽ cười, nhìn xung quanh trong phòng một lượt, quả nhiên thấy bên cạnh bếp lò có đặt một cái ấm nhỏ, liền nói: “Ta đã bảo Bách Hợp lấy tuyết để đun nước rồi, dùng nước tuyết để pha trà, mùi vị sẽ rất khác đó!” Dứt lời liền từ trên giường đứng dậy.

Hoắc Dực cũng đứng dậy đỡ hông nàng, giọng điệu cực kỳ yêu chiều: “Thật phục nàng có nhiều sáng kiến kỳ lạ như vậy.”

Lâm Tam Tư nghiêng đầu, cắn môi nhìn Hoắc Dực: “Vậy điện hạ có nguyện ý uống không?”

Hoắc Dực cúi đầu, dịu dàng ghé vào tai nàng nói: “Trà mà nàng pha, ta muốn uống cả đời.”

Lâm Tam Tư cảm thấy lòng mềm nhũn, hơi ngửa đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Hoắc Dực, không hiểu tại sao mà nàng lại đột nhiên kiễng chân, đưa tay vòng lên cổ Hoắc Dực, mạnh mẽ hôn lên môi hắn.

Hoắc Dực: “…”

Chủ động như vậy sao?

Hoắc Dực bị hành động bất thình lình của nàng làm ngẩn cả người, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, môi khẽ nhếch lên một độ cong mị hoặc, nhanh chóng ôm Lâm Tam Tư thật chặt trong ngực, bao trùm cái miệng nhỏ mềm mại của nàng, thoải mái hôn mút.

Lâm Tam Tư vốn chỉ muốn hôn nhẹ một cái thôi, nhưng không ngờ Hoắc Dực lại không nghĩ vậy, cứ hôn mãi không chịu dứt ra, triền miên mút lấy cái lưỡi thơm mềm của nàng.

“Điện hạ…Ưm…Được rồi…”

“Ta nói được thì mới là được.”

“Vậy…Phải…Đến…Bao giờ…”

“Bao giờ mà ta cho là đủ.”

“Vậy…Điện hạ cảm thấy…Bao giờ…Mới đủ?”

“Vấn đề này là vẫn chưa nghĩ ra, để ta vừa hôn vừa nghĩ.”

“Ưm…”

Lâm Tam Tư cũng không biết là hôn bao lâu, chỉ biết là thời gian mà nàng phối hợp được với Hoắc Dực trở nên ngày một dài.Trước đây chỉ hôn một chút là nàng đã không thở được, hiện tại hai ba mươi phút cũng không thành vấn đề.Hoắc Dực cực kỳ hài lòng đối với việc này, mặc dù kỹ thuật hôn của nàng không có gì tiến bộ, nhưng thời gian hôn thì đã luyện rất tốt, đợi một thời gian nữa, hắn tin rằng kỹ thuật hôn của Lâm Tam Tư nhất định sẽ tăng mạnh.

Mãi đến khi chân của Lâm Tam Tư không cẩn thận đạp phải cái ấm bên cạnh bếp lò làm cái ấm rơi xuống đất, thì mới thức tỉnh được hai người đang say mê ôm hôn nhau.

Hoắc Dực lập tức bế Lâm Tam Tư lên, lông mày nhăn chặt lại, nghiêm giọng nói: “Nàng bị bỏng ở đâu rồi?”

Lâm Tam Tư vẫn còn hơi mơ màng, ánh mắt mông lung, đôi môi mềm hơi nhếch lên, nói: “Không bị bỏng chỗ nào hết…”

Hoắc Dực nghe thế mới yên lòng, chợt thấy chân mình hơi đau, thì ra là nước trong ấm giội lên đùi hắn rồi, may là nước mới đun chưa được bao lâu nên không nóng lắm, không thì lúc này e là đã không chỉ là hơi đau nữa rồi.

“Nàng ngoan ngoãn ngồi ở đây đi.” Hoắc Dực một lần nữa bế Lâm Tam Tư xuống giường, còn mình thì ngồi ra chỗ khác, muốn bỏ đi chỗ nước bị thấm vào trong giày.

Lâm Tam Tư thấy ống quần và giày của Hoắc Dực đều bị ướt, liền sợ hãi kêu lên: “Điện hạ bị nước sôi giội lên chân rồi sao?”

Hoắc Dực nhàn nhạt liếc nhìn nàng: “Ta không sao.”

“Sao lại không sao được!” Lâm Tam Tư mặc kệ việc Hoắc Dực không cho phép nàng đi lại, vội vàng đi tới bên cạnh hắn: “Đó là nước đang đun mà, chắc chắn là rất nóng!”

Hoắc Dực không khỏi cười nói: “Chúng ta vào đây được bao lâu rồi?”

“Chắc khoảng mười phút.”

“Bách Hợp đi lấy nước nên vào muộn hơn, cũng vừa mới đặt trên lò để đun, nên tất nhiên là nước chưa nóng lắm.”

Lâm Tam Tư nghe Hoắc Dực phân tích thì cũng cảm thấy là nước trong ấm không nóng lắm, nhưng nàng vẫn không yên lòng, nhẹ nhàng tháo giày cho Hoắc Dực, vén ống quần hắn lên, thấy bàn chân và bắp chân hắn hơi đỏ một chút, nàng liền tìm thuốc mỡ thoa cho hắn, xác nhận không có gì đáng ngại thì mới nói: “Sau này không cho phép điện hạ xem nhẹ bản thân như vậy.”

Hoắc Dực nghe xong liền ôm Lâm Tam Tư vào lòng, mặt dán lên mái tóc đen dài của nàng, nói: “Lo lắng cho ta sao?”

Lâm Tam Tư đỏ mặt, cắn môi nói: “Ừm.”

Hoắc Dực hôn lên tóc nàng, dịu dàng nói: “Tam Tư, ta sẽ không để cho nàng phải lo lắng nữa.”

***

Lý tẩu và Bách Hợp ở trong phòng bếp làm một chút điểm tâm, cắt hoa quả rồi bưng vào trong phòng.

Lâm Tam Tư nhìn thấy đi theo sau Lý tẩu là một tiểu cô nương có búi tóc tròn nhỏ trên đầu, da trắng, người hơi gầy, ánh mắt cô bé nhìn nàng có phần sợ hãi.Không biết có phải vì đang mang thai hay không mà Lâm Tam Tư bỗng tràn đầy tình thương của người mẹ, cứ trông thấy tiểu hài tử là rất thích, lập tức lên tiếng hỏi.

“Ngươi tên là gì?” Giọng của Lâm Tam Tư rất dịu dàng dễ nghe, khiến cho Hoắc Dực ngồi bên cạnh cũng phải quay sang nhìn nàng một cái.

Hoắc Dực khẽ híp mắt, thường ngày nàng còn chẳng nói chuyện dịu dàng như thế với hắn bao giờ! Lâm Tam Tư quay sang mỉm cười với hắn, Hoắc Dực nghĩ mình không việc gì phải đi ghen với một đứa trẻ cả, huống hồ lại còn là một bé gái, nghĩ vậy liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Tiểu cô nương dường như không dám nói chuyện với người lạ, nghe vậy liền nhìn Lý tẩu một cái, thấy Lý tẩu gật đầu, cô bé mới nhỏ giọng đáp: “Nô tỳ tên Tú Nha.”

“Tú Nha.” Lâm Tam Tư khẽ nhẩm lại một lần, cười nói: “Ngươi mấy tuổi rồi?”

Tú Nha cúi thấp đầu, đáp: “Chín tuổi rồi.”

“Mới chín tuổi mà đã xinh đẹp như vậy rồi sao!” Lâm Tam Tư rất có duyên với trẻ con, vì nàng biết nói những lời mà trẻ con thích nghe.Lâm Tam Tư vẫy tay với Tú Nha, nói: “Đến đây với ta, để ta nhìn một cái có được không?”

Tú Nha lại quay sang nhìn Lý tẩu, Lý tẩu cười nói: “Mau đi đi.”

Tú Nha có vẻ rất căng thẳng, nhưng thái độ dịu dàng của Lâm Tam Tư khiến cho cô bé rất muốn gần gũi nàng, trong lòng do dự một chút rồi mới đi về phía Lâm Tam Tư.

Đến gần, Lâm Tam Tư mới nhận thấy Tú Nha thật sự rất xinh đẹp, hai mắt to tròn, lông mi dài, đôi môi nhỏ hồng, là một mỹ nhân từ trong trứng rồi.

Lâm Tam Tư vô cùng thích Tú Nha, liền nhẹ nhàng nắm tay cô bé, tay của trẻ con nên rất mềm mại. “Tú Nha, nói cho ta nghe ngươi đang cầm trong tay cái gì vậy?”

Lâm Tam Tư vừa hỏi, mọi người liền chú ý đến bàn tay trái đang nắm chặt của Tú Nha, không thấy rõ vật trong tay cô bé là vật gì, chỉ biết là nó có màu hồng rất đẹp.

Tú Nha biết mình không giấu được, liền mở lòng bàn tay ra, một tượng gỗ nhỏ nằm gọn trong tay cô bé.Tú Nha đỏ mặt nói: “Là tượng người gỗ mẹ làm cho nô tỳ, nô tỳ luôn mang theo bên mình.”

“Đẹp quá, mẹ của ngươi thật là khéo tay.” Lâm Tam Tư nhìn tượng gỗ, nói: “Mẹ ngươi cũng ở đây sao?”

“Đúng ạ!” Tú Nha nói xong liền nhìn sang Lý tẩu.

Lâm Tam Tư nhìn theo tầm mắt Tú Nha, lập tức lấy làm kinh hãi, mẹ của Tú Nha là Lý tẩu sao? Sao nàng chưa từng nghe Lý tẩu nhắc tới chuyện này?

Lý tẩu hơi ngây người, sau đó lại vội cười nói: “Tú Nha, nương mới bảo đầu bếp nấu canh, con đi vào bếp xem giúp nương là bọn họ đã làm xong chưa.”

“Vâng ạ!”

Tú Nha đáp lời, sau đó hành lễ với Lâm Tam Tư rồi chạy đi.Lý tẩu nhìn bóng lưng cô bé, khẽ gọi: “Chậm một chút chậm một chút, cẩn thận té ngã đấy.”

“Con biết rồi, nương.”

Lý tẩu thấy Tú Nha đã rời đi, lúc này mới tiến lên hai bước, chậm rãi nói: “Lâm cô nương, thật ra Tú Nha không phải là con ruột của nô tỳ.” Đăng bởi: admin


/116

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status