“Mẫu Đơn, Con tiện nhân này” Thiên phu nhân vung tay vừa định tát nàng thì đã bị Thiên tể tướng chạn lại.
Mẫu Đơn đang đứng thẳng trước mặt 2 bậc phụ mẫu nhưng cao ngạo như bề trên, chỉ tôn trọng tể tướng chứ tuyện nhiên không xem người đàn bà kia ra gì làm bà mặt tối sầm.
“Phụ thân, ả bẻ tay Mai nhi, người phải làm chủ cho con” Ngọc Mai ôm tay, bù lu bù loa, ánh mắt căm phẫn hướng về nàng.
Đáp lại ánh mắt chờ đợi của tể tướng, nàng chỉ nói nhẹ
“Ngọc mai tỷ tỷ, xin hỏi tỷ có chứng cứ gì không? Muội trước giờ ốm yếu, toàn là bị bắt nạt, sao có thể bẻ tay tỷ. Huống gì tay tỷ không hề có vết thương”
Ngọc Mai im bặt, mặt đỏ lên.
Thiên Mẫn (Thiên tể tướng) hắng giọng, ông cười nhẹ với Mẫu Đơn rồi quay sang 2 ả kia cau mày.
“Sau này đừng kiếm cớ gây sự nữa!”
Lưu Ly và Ngọc Mai mặt đã đen hơn bao giờ hết, mắt long lên xoáy vào Mẫu Đơn nhưng nàng chỉ dửng dưng quay về phòng.
.
.
.
.
.
“Ta muốn ra ngoài” câu nói của nàng suyết làm Y Nhi té ngửa, quả thật tiểu thư thay đổi quá nhiều. Nhưng cũng không còn cách nào khác đành chuẩn bị cho nàng.
.
.
.
.
Kinh thành Thủy Quốc quả thật phồn thịnh. Đâu đâu cũng thấy người ta buôn bán.
Khác xa với sự nhộn nhịp xe hơi xe máy, quán karaoke ở thế kỉ 21. Nơi đây thật yên bình, những gánh dù ô nhiều màu sắc, những cửa tiệm quán xá toàn gỗ liêm sang trọng.
Mẫu Đơn chạy từ gian hàng này đến gian hàng khác, nơi đâu cũng ngắm nghía rồi mua một ít khiến chồng hàng hóa trên tay Y Nhi ngày càng chất đống mà vẫn phải chạy theo nàng.
Mẫu Đơn ghé vào một thực sang trọng. Dựa vào số bạc nàng mang theo đủ để vào phòng thượng hạng.
Bào ngư diên cá bày, cao lương mĩ vị sẵn trên bàn, không nể nang ai, nàng cầm hẳn đùi gà lên mà chém trong khi Y Nhi còn đang há hốc mồm, tiểu thư trước nay ăn uống từ tốn mà giờ lại………..
Tiền sảnh chợt có náo động. Quấy nhiễu bữa ăn của nàng trước giờ luôn là điều cấm kị. Nàng thực phải xem kẻ nào to gan làm thế.
Dưới tiền sảnh, một toán người bặm trợn như đạo tặc đang lăm le gậy chùy đập bàn đập ghế. Khung cảnh náo loạn vô cùng. Bất quá làm nàng phấn khởi, đơn giản nàng thích xem bạo lực a.
Mẫu Đơn càng thêm thú vị khi xuất hiện giữa đám côn đồ một hắc y nhân tiêu soái vung kiếm. Thanh “Hỏa Long trong truyền thuyết đích thực trên tay nam nhân kia.
Hắc y nhân từng đường kiếm nhẹ mà nhanh đến khó ai nhìn ra, nhưng nàng biết đó là “Hỏa Long ngọa nhân”- một bí kiếp thất truyền. Nam nhân đó quả không tầm thường.
Chốc lát, hơn hai mươi tên đạo tặc đã chết le liệt dưới đất.
Kinh hãi, mọi người còn chưa hoàn hồn thì đã có tiếng vỗ tay vang vọng từ phía trên. Mẫu Đơn nở nụ cười lạnh, phi thân xuống.
“Vị đại hiệp, quả thật anh dũng phi phàm”
Nam nhân kia mày tướng khẽ nhíu lại, khóe mắt có chút dao động bởi mĩ nhân trước mặt nhưng rồi mau chóng trở về sự bình ổn ban đầu. Lời nói trầm lặng mà lạnh lẽo.
“Quá khen”
Thú vị nha, Mẫu Đơn nàng bỗng muốn trêu chọc một ai đó.
“Không biết ta có thể thỉnh giáo đại hiẹp vài chiêu không? lâu lâu mới thấy có đối thủ xứng tầm” xúc phạm nha, thật sự là xúc phạm. Một thân anh dũng như thế lại đi đấu với nữ nhi mỏng manh vậy sao? Lời từ chối chưa kiệp toát ra từ miệng hắn đã bị nàng làm cho trôi tuột vào trong
“Không phải ngươi không dám chứ?”
“Được thôi, ta chấp ngươi ba chiêu”
Thực khách trong quán vừa hoàn hồn thì lại tiếp tục đón nhận một cuốc đấu khác, có vẻ thú vị đây.
Mẫu Đơn phi thân lên cao, nhanh chóng rút thanh kiếm của một võ sĩ gần đó.
Một nhát, hắn đỡ được
Hai nhát, hoàn toàn chưa đụng đến sợi tóc của hắn
Nhát thứ ba, lần này nàng không dùng võ công Trung Hoa nữa mà là kiếm đạo của Nhật. Quả thật hắn nhất thời chưa kịp thích ứng và..
“phựt”
Tấm mạn đen che mặt rơi xuống. Hiện ra trước mắt là một soái ca tuấn mĩ. Đôi phượng mâu hổ phách trầm mặc khó đoán, mày kiếm anh dũng, Sóng mũi cao thẳng hoàn hảo, bờ môi đỏ nâu trên nước da hơi rám nắng khỏe khoắn. Ngũ quan hài hòa tạo nên sự kết hợp hơn cả mĩ. Nam nhân trước mặt cao ngạo lạnh lùng như bậc đế vương làm bao con tim thiếu nữ phút chốc tan nát.
Mẫu Đơn có chút dao động nhưng cũng nhanh chóng thu hồi. Nhếch môi.
“Ta thắng”
Vung tay trả kiếm về chỗ củ, nàng kéo Y Nhi đang hóa đá ra khỏi Tửu quán.
Hắc y nhân cầm chiếc mạn che đã bị cắt đứt, nét đứt trơn thẳng hoàn mĩ đủ để xác định tuyệt kĩ của chủ nhân đường kiếm cao siêu cỡ nào. Hắn không thua, chỉ là chưa kịp thích ứng với chiêu thúcc mới lạ này thôi.
/Mĩ nhân, sẽ có ngày gặp lại. Nhất Thiên ta sẽ thu pục được nàng/
Mẫu Đơn đang đứng thẳng trước mặt 2 bậc phụ mẫu nhưng cao ngạo như bề trên, chỉ tôn trọng tể tướng chứ tuyện nhiên không xem người đàn bà kia ra gì làm bà mặt tối sầm.
“Phụ thân, ả bẻ tay Mai nhi, người phải làm chủ cho con” Ngọc Mai ôm tay, bù lu bù loa, ánh mắt căm phẫn hướng về nàng.
Đáp lại ánh mắt chờ đợi của tể tướng, nàng chỉ nói nhẹ
“Ngọc mai tỷ tỷ, xin hỏi tỷ có chứng cứ gì không? Muội trước giờ ốm yếu, toàn là bị bắt nạt, sao có thể bẻ tay tỷ. Huống gì tay tỷ không hề có vết thương”
Ngọc Mai im bặt, mặt đỏ lên.
Thiên Mẫn (Thiên tể tướng) hắng giọng, ông cười nhẹ với Mẫu Đơn rồi quay sang 2 ả kia cau mày.
“Sau này đừng kiếm cớ gây sự nữa!”
Lưu Ly và Ngọc Mai mặt đã đen hơn bao giờ hết, mắt long lên xoáy vào Mẫu Đơn nhưng nàng chỉ dửng dưng quay về phòng.
.
.
.
.
.
“Ta muốn ra ngoài” câu nói của nàng suyết làm Y Nhi té ngửa, quả thật tiểu thư thay đổi quá nhiều. Nhưng cũng không còn cách nào khác đành chuẩn bị cho nàng.
.
.
.
.
Kinh thành Thủy Quốc quả thật phồn thịnh. Đâu đâu cũng thấy người ta buôn bán.
Khác xa với sự nhộn nhịp xe hơi xe máy, quán karaoke ở thế kỉ 21. Nơi đây thật yên bình, những gánh dù ô nhiều màu sắc, những cửa tiệm quán xá toàn gỗ liêm sang trọng.
Mẫu Đơn chạy từ gian hàng này đến gian hàng khác, nơi đâu cũng ngắm nghía rồi mua một ít khiến chồng hàng hóa trên tay Y Nhi ngày càng chất đống mà vẫn phải chạy theo nàng.
Mẫu Đơn ghé vào một thực sang trọng. Dựa vào số bạc nàng mang theo đủ để vào phòng thượng hạng.
Bào ngư diên cá bày, cao lương mĩ vị sẵn trên bàn, không nể nang ai, nàng cầm hẳn đùi gà lên mà chém trong khi Y Nhi còn đang há hốc mồm, tiểu thư trước nay ăn uống từ tốn mà giờ lại………..
Tiền sảnh chợt có náo động. Quấy nhiễu bữa ăn của nàng trước giờ luôn là điều cấm kị. Nàng thực phải xem kẻ nào to gan làm thế.
Dưới tiền sảnh, một toán người bặm trợn như đạo tặc đang lăm le gậy chùy đập bàn đập ghế. Khung cảnh náo loạn vô cùng. Bất quá làm nàng phấn khởi, đơn giản nàng thích xem bạo lực a.
Mẫu Đơn càng thêm thú vị khi xuất hiện giữa đám côn đồ một hắc y nhân tiêu soái vung kiếm. Thanh “Hỏa Long trong truyền thuyết đích thực trên tay nam nhân kia.
Hắc y nhân từng đường kiếm nhẹ mà nhanh đến khó ai nhìn ra, nhưng nàng biết đó là “Hỏa Long ngọa nhân”- một bí kiếp thất truyền. Nam nhân đó quả không tầm thường.
Chốc lát, hơn hai mươi tên đạo tặc đã chết le liệt dưới đất.
Kinh hãi, mọi người còn chưa hoàn hồn thì đã có tiếng vỗ tay vang vọng từ phía trên. Mẫu Đơn nở nụ cười lạnh, phi thân xuống.
“Vị đại hiệp, quả thật anh dũng phi phàm”
Nam nhân kia mày tướng khẽ nhíu lại, khóe mắt có chút dao động bởi mĩ nhân trước mặt nhưng rồi mau chóng trở về sự bình ổn ban đầu. Lời nói trầm lặng mà lạnh lẽo.
“Quá khen”
Thú vị nha, Mẫu Đơn nàng bỗng muốn trêu chọc một ai đó.
“Không biết ta có thể thỉnh giáo đại hiẹp vài chiêu không? lâu lâu mới thấy có đối thủ xứng tầm” xúc phạm nha, thật sự là xúc phạm. Một thân anh dũng như thế lại đi đấu với nữ nhi mỏng manh vậy sao? Lời từ chối chưa kiệp toát ra từ miệng hắn đã bị nàng làm cho trôi tuột vào trong
“Không phải ngươi không dám chứ?”
“Được thôi, ta chấp ngươi ba chiêu”
Thực khách trong quán vừa hoàn hồn thì lại tiếp tục đón nhận một cuốc đấu khác, có vẻ thú vị đây.
Mẫu Đơn phi thân lên cao, nhanh chóng rút thanh kiếm của một võ sĩ gần đó.
Một nhát, hắn đỡ được
Hai nhát, hoàn toàn chưa đụng đến sợi tóc của hắn
Nhát thứ ba, lần này nàng không dùng võ công Trung Hoa nữa mà là kiếm đạo của Nhật. Quả thật hắn nhất thời chưa kịp thích ứng và..
“phựt”
Tấm mạn đen che mặt rơi xuống. Hiện ra trước mắt là một soái ca tuấn mĩ. Đôi phượng mâu hổ phách trầm mặc khó đoán, mày kiếm anh dũng, Sóng mũi cao thẳng hoàn hảo, bờ môi đỏ nâu trên nước da hơi rám nắng khỏe khoắn. Ngũ quan hài hòa tạo nên sự kết hợp hơn cả mĩ. Nam nhân trước mặt cao ngạo lạnh lùng như bậc đế vương làm bao con tim thiếu nữ phút chốc tan nát.
Mẫu Đơn có chút dao động nhưng cũng nhanh chóng thu hồi. Nhếch môi.
“Ta thắng”
Vung tay trả kiếm về chỗ củ, nàng kéo Y Nhi đang hóa đá ra khỏi Tửu quán.
Hắc y nhân cầm chiếc mạn che đã bị cắt đứt, nét đứt trơn thẳng hoàn mĩ đủ để xác định tuyệt kĩ của chủ nhân đường kiếm cao siêu cỡ nào. Hắn không thua, chỉ là chưa kịp thích ứng với chiêu thúcc mới lạ này thôi.
/Mĩ nhân, sẽ có ngày gặp lại. Nhất Thiên ta sẽ thu pục được nàng/
/24
|