“Nương nương, người từ khi nào học võ?” Y nhi kinh ngạc hỏi Mẫu Đơn. Trận đấu hôm nay khi nàng dâng kiếm đã thấy lạ, chủ tủ trước nay do Lão gia bảo bọc không cho luyện võ nhiều, chỉ mới được nhất đoạn, cơ bản là không thể hạ được tứ đoạn của Mai phi. Vậy mà sáng nay một chiêu đánh ngục Mai phi. Lần trước ở tửu quán nàng đã kinh ngạc nay lại thập phần kinh ngạc hơn. Còn chuyện cầm thanh Thủy Bích kiếm mà nàng thấy một nỗi thắc mắc vô cùng, Mẫu Đơn chỉ có thanh Ngọc kiếm do lão gia ban, cũng chỉ là thanh kiếm khá đắt tiền một chút. Vậy rốt cuộc là sao đây?
Mẫu Đơn vẫn từ tốn uống hết ly trà, chậm rãi giải thích
“Ta thường lén phụ thân luyện võ, chỉ là không luyện đấu khí. Còn thanh Thủy Bích kiếm là do ta vô tình tiềm thấy.” Lý do rất ư làng xẹt mà nàng có thể nghĩ ra lúc này. Không thể nói nàng xuyên không. Y Nhi này với Thiên Nguyệt Mẫu Đơn là thành tâm hầu hạ, tình như tỷ mụi. Nếu biết nàng không phải chủ nhân thật sự chắc sẽ không chịu được. Nàng không nỡ a~.
“Hoàng thượng giá đáo!!!”
Từ cửa một nam nhân long bào rực rỡ tiến vào trong sảnh. Ngũ quan tinh tế sắc sảo vừa cương nghị vừa ôn nhu cuốn hút. Thân hình vạm vỡ cao lớn nhưng không thô kệnh. Quả là mỹ nam hiếm có, nếu ở thế kỉ 21 đã sớm thành hoa vương bậc nhất thế giới rồi. Nhưng sao nàng thấy hắn quen quen ak.
Mẫu Đơn tiến đến khẽ nhún người hành lễ. Tuy nhiên không hề để nam nhân kia trong mắt, thậm chí là muốn người kia sớm rời đi.
“Gặp lại nàng rồi” Âm thanh trầm ấm vang lên, Một bàn tay to lớn rắn chắc đỡ nàng đứng lên. Giờ thì nàng đã nhận ra hắn là ai. Thì ra là cái tên hôm đó bị nàng đánh đến không kịp trở tay đây mà (tự sướng à Đơn tỷ ='=). Không ngờ lại là đương kim hoàng thượng. Thậy là sắp có kịch vui a~.
Mẫu Đơn ngước nhìn thẳng mắt hắn. Không một chút sợ hãi hay xu nịnh. Là sự cương nghị, tự tin và cao ngạo như chính mình mới là bậc tối cao. Nàng cất giọng trầm tĩnh.
“Hoàng thượng vi hành, ta đây không biết nhỡ mạo phạm khiến cho người trọng thương, mong hoàng thượng thứ lỗi.” rõ ràng là lời thú tội mong tha thứ nhưng đồng thời khơi chuyện cũ, ý nói bản thân thắng bậc đế vương. Nàng quả là sắc sảo vô cùng. Nhất Thiên cười lớn.
“Ha ha, ái phi của trẫm, nàng thật là miệng lưỡi tài tình, thật không uổng công ta đây nể phục.”
Mẫu Đơn cúi đầu, ra vẻ e thẹn nhưng tiếng nói vẫn cương nghị như trước.
“Ái phi của người ta đây không dám nhận. Chỉ sợ núi cao hoàng đế ở xa, ái phi bị hại lúc nào cũng không biết. Tiểu nữ chỉ mong an phận sống trong cung. Sự sủng ái của người ta xin từ chối.”
Một tiếng của nàng àm hắn kinh ngạc. Thật đúng là truyền nhân thánh nữ. Là phi tần lại không cần sủng ái. Nhưng Nhất Thiên bấy lâu nay không có gì muốn là không được. Nàng càng từ chối hắn càng muốn có. Bất quá hắn là bậc hoàng đế, nàng cư nhiên là thê tử của hắn. Luật Thủy quốc không ngăn cấm hắn sủng ái nàng.
“Ái phi, nàng thú vị. Nhưng ta là thật tâm khám phá xem tận đáy lòng nàng là thế nào. Vậy nên lời đề nghị của nàng trẫm không thể đáp ứng.” Hắn cũng nhìn thẳng mắt Mẫu Đơn cương quyết khiến đôi phượng mâu kia thoáng đỗi khó chịu. Nhưng rồi nhanh chóng giãn ra. Nàng cười khẩy.
“Tùy người thôi. Chỉ là thần thiếp hôm nay không khỏe. Mong được nghỉ ngơi. Thỉnh hoàng thượng hồi cung?” Nàng đã yêu cầu rõ ràng, chẳng lẽ hắn là quân tử lại không nhường một bước. Nhất Thiên tiến đến, kề sát tai nàng. Hơi ấm nóng từ hơi thở khiến Mẫu Đơn có chút không quen bất giác lùi về phía sau một ít, chỉ một ít thôi đủ để hắn nhận ra. Hắn cười khẩy, thì thào vào tai nàng nhẹ nhàng.
“Ta sẽ chinh phục nàng”
Mẫu Đơn vẫn từ tốn uống hết ly trà, chậm rãi giải thích
“Ta thường lén phụ thân luyện võ, chỉ là không luyện đấu khí. Còn thanh Thủy Bích kiếm là do ta vô tình tiềm thấy.” Lý do rất ư làng xẹt mà nàng có thể nghĩ ra lúc này. Không thể nói nàng xuyên không. Y Nhi này với Thiên Nguyệt Mẫu Đơn là thành tâm hầu hạ, tình như tỷ mụi. Nếu biết nàng không phải chủ nhân thật sự chắc sẽ không chịu được. Nàng không nỡ a~.
“Hoàng thượng giá đáo!!!”
Từ cửa một nam nhân long bào rực rỡ tiến vào trong sảnh. Ngũ quan tinh tế sắc sảo vừa cương nghị vừa ôn nhu cuốn hút. Thân hình vạm vỡ cao lớn nhưng không thô kệnh. Quả là mỹ nam hiếm có, nếu ở thế kỉ 21 đã sớm thành hoa vương bậc nhất thế giới rồi. Nhưng sao nàng thấy hắn quen quen ak.
Mẫu Đơn tiến đến khẽ nhún người hành lễ. Tuy nhiên không hề để nam nhân kia trong mắt, thậm chí là muốn người kia sớm rời đi.
“Gặp lại nàng rồi” Âm thanh trầm ấm vang lên, Một bàn tay to lớn rắn chắc đỡ nàng đứng lên. Giờ thì nàng đã nhận ra hắn là ai. Thì ra là cái tên hôm đó bị nàng đánh đến không kịp trở tay đây mà (tự sướng à Đơn tỷ ='=). Không ngờ lại là đương kim hoàng thượng. Thậy là sắp có kịch vui a~.
Mẫu Đơn ngước nhìn thẳng mắt hắn. Không một chút sợ hãi hay xu nịnh. Là sự cương nghị, tự tin và cao ngạo như chính mình mới là bậc tối cao. Nàng cất giọng trầm tĩnh.
“Hoàng thượng vi hành, ta đây không biết nhỡ mạo phạm khiến cho người trọng thương, mong hoàng thượng thứ lỗi.” rõ ràng là lời thú tội mong tha thứ nhưng đồng thời khơi chuyện cũ, ý nói bản thân thắng bậc đế vương. Nàng quả là sắc sảo vô cùng. Nhất Thiên cười lớn.
“Ha ha, ái phi của trẫm, nàng thật là miệng lưỡi tài tình, thật không uổng công ta đây nể phục.”
Mẫu Đơn cúi đầu, ra vẻ e thẹn nhưng tiếng nói vẫn cương nghị như trước.
“Ái phi của người ta đây không dám nhận. Chỉ sợ núi cao hoàng đế ở xa, ái phi bị hại lúc nào cũng không biết. Tiểu nữ chỉ mong an phận sống trong cung. Sự sủng ái của người ta xin từ chối.”
Một tiếng của nàng àm hắn kinh ngạc. Thật đúng là truyền nhân thánh nữ. Là phi tần lại không cần sủng ái. Nhưng Nhất Thiên bấy lâu nay không có gì muốn là không được. Nàng càng từ chối hắn càng muốn có. Bất quá hắn là bậc hoàng đế, nàng cư nhiên là thê tử của hắn. Luật Thủy quốc không ngăn cấm hắn sủng ái nàng.
“Ái phi, nàng thú vị. Nhưng ta là thật tâm khám phá xem tận đáy lòng nàng là thế nào. Vậy nên lời đề nghị của nàng trẫm không thể đáp ứng.” Hắn cũng nhìn thẳng mắt Mẫu Đơn cương quyết khiến đôi phượng mâu kia thoáng đỗi khó chịu. Nhưng rồi nhanh chóng giãn ra. Nàng cười khẩy.
“Tùy người thôi. Chỉ là thần thiếp hôm nay không khỏe. Mong được nghỉ ngơi. Thỉnh hoàng thượng hồi cung?” Nàng đã yêu cầu rõ ràng, chẳng lẽ hắn là quân tử lại không nhường một bước. Nhất Thiên tiến đến, kề sát tai nàng. Hơi ấm nóng từ hơi thở khiến Mẫu Đơn có chút không quen bất giác lùi về phía sau một ít, chỉ một ít thôi đủ để hắn nhận ra. Hắn cười khẩy, thì thào vào tai nàng nhẹ nhàng.
“Ta sẽ chinh phục nàng”
/24
|