Hiên Viên Tễ vừa dứt lời, lập tức có bốn thị vệ khiêng hai thùng lớn lên, bốn người đều là võ trang hạng nặng, một thân ngân giáp màu bạc, trông rất đẹp mắt. Quả nhiên, bất luận là niên đại nào người tham gia quân đội đều rất suất.
Tất cả mọi người tò mò nhìn hai thùng tông nâu, trong mắt Hoàng thượng không chỉ lộ ra chút sủng ái cùng nụ cười đắc ý.
Phụ hoàng, không phải người muốn đưa lễ vật cho chúng con sao, sao lại là hai cái thùng to?
Cửu Công chúa biết biết miệng hỏi, thùng phổ thông như vậy khẳng định không phải thứ gì quý báu.
Còn Dạ Tử Huyên nghe cửu Công chúa nói, trong lòng bắt đầu khinh bỉ Công chúa bình hoa này, vừa mới khoe khoang là người thông minh, hiện tại sao lại biểu hiện ngu xuẩn như vậy, đến cùng là loại người nào nhỉ? Mặc dù là thùng phổ thông, nhưng muốn lọt vào mắt Hoàng thượng, vậy cũng không phải tục vật?
Sờ soạng một phen mồ hôi giả dối, Dạ Tử Huyên kết thúc câu chuyện:
Hoàng thượng, người muốn nhường ta và Công chúa chọn thùng sao?
Hoàng thượng và Hiên Viên Đình nghe xong, trong lòng đều nổi lên một tia tán thưởng.
Đúng vậy, lễ vật ở bên trong, các ngươi ai muốn chọn trước?
Hoàng thượng tránh câu hỏi của cửu Công chúa, vừa lòng nhìn về phía Dạ Tử Huyên, khiến Hoàng hậu ở bên cạnh cắn chặt răng.
Điều kiện tiên quyết là không thể đánh khai!
Cửu Công chúa bắt tay hướng chỗ khóa đồng, không nhanh không chậm bồi thêm một câu.
Thật sự cửu Công chúa hận chết Dạ Tử Huyên, bản thân đường đường là Công chúa con vợ cả, lại luôn cam chịu trong tay Dạ Tử Huyên, phụ hoàng vốn dĩ yêu thương mình hôm nay cũng thiên vị Dạ Tử Huyên, không thể không rụt tay trở về.
Công chúa thân phận tôn quý, cửu Công chúa, mời ngươi mở trước!
Dạ Tử Huyên lộ ra nụ cười tươi tắn làm chiêu bài, như xuất thủy phù dung, làm hoa cúc diễm lệ xung quanh trở nên ảm đạm.
Hoàng thượng cùng Hiên Viên Đình lại thêm vừa lòng, Hoàng hậu uống một miệng trà, liếc mắt nhìn nàng một cái, xem ra ngươi còn có chút tôn ti.
Cửu Công chúa xì khẽ một tiếng, dùng ngọc thủ thon thon chỉ thùng bên cạnh Dạ Tử Huyên.
Bản Công chúa chọn cái thùng kia!
Cửu Công chúa đắc ý liếc mắt nhìn Dạ Tử Huyên, mới vừa rồi nàng ta nhìn thấy Dạ Tử Huyên chuyển hai bước tới cái thùng kia, nàng ta muốn chọn thứ mà Dạ Tử Huyên coi trọng, làm nàng không thể chiếm được!
Cửu Công chúa ngươi xác định?
Dạ Tử Huyên sợ nàng ta đổi ý, lại hỏi một câu.
Cửu Công chúa không quan tâm nàng, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Tốt lắm. Đã như vậy, Hoàng thượng, thần nữ chọn cái thùng này.
Dạ Tử Huyên nói xong, đi hai bước, đứng giữ một cái thùng.
Hoàng thượng thú vị gật đầu, uy nghiêm mở miệng:
Người đâu, mở thùng ra!
Dạ!
Bốn vị thị vệ đứng đó có hai người lĩnh mệnh, đưa tay mở thùng ra, đứng một bên làm cọc gỗ.
Trừ bỏ Hoàng đế và Dật vương, mọi người trong đình không khỏi hít một hơi, hai chú chó nhỏ thật đáng yêu, một lớn một nhỏ.
Lông con chó nhỏ có màu lá cọ, bộ lông thật dài che khuất nhãn tình, dài ngắn đại khái bốn mươi cm. Chó nhỏ trong rương bật ra, nhìn thấy ánh mặt trời, có thật nhiều người đó nha! Chân trước của nó chòm lên mép thùng nhảy ra ngoài, liên tiếp ngã vào lòng cửu Công chúa, còn lúc Hiên Viên Tịnh nhìn thấy con chó nhỏ thì ánh mắt sáng lên, thật sự rất đáng yêu.
Phụ hoàng người thật tốt!
Nàng ta hưng phấn ôm lấy con chó nhỏ, dùng đầu dán lên đầu nhỏ của nó, miệng còn không quên nịnh hót hai câu.
Lại nhìn tới Dạ Tử Huyên đang hóa đá bên cạnh cái thùng, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn đủ nhét một cái trứng gà. Cửu Công chú đắc ý nhìn thoáng qua Dạ Tử Huyên, kẻ quê mùa này, khẳng định chưa từng thấy qua mấy thứ này, nhìn bộ dạng ngu ngốc của nàng liền biết.
Đại cẩu của nàng dĩ nhiên là loại Allah tư thêm trượt tuyết, chuyện này làm người ta rất không thể tin được! Đào hình mặt, lông rậm bụi màu đen, giống như một kiện da cừu mặc trên người nó. Nó ngủ thật sự hương, rất ngọt!
Dạ Tử Huyên, ngươi với đại cẩu của ngươi sẽ không giống nhau, đã chết đi?
Cửu Công chúa khắc nghiệt mở miệng cười nhạo, bởi vì đại cẩu của Dạ Tử Huyên vẫn nằm bất động trong thùng, chưa hề động đậy.
Người chung quanh cũng thấy kỳ quái, Quận chúa Lan Hi này sao vậy, không phải chỉ là một con chó thôi sao? Đám cung nhân cười nhạo trong lòng, người ngoài cung quả nhiên không lên được mặt bàn.
Huyên Nhi!
Hoàng thượng khẽ gọi một tiếng, Dật vương cũng kỳ quái nhìn nàng, không ai đắc ý bằng mẹ con Hoàng hậu, nàng chết mới tốt!
Huyên Nhi, có thích lễ vật này không?!
Hoàng thượng hô hai tiếng, nàng cũng chưa phản ứng, nhất đẳng cung nữ bên người Hoàng hậu nhận chỉ thị của bà ta, tiến lên trước đẩy nàng một cái.
Quận chúa Lan Hi, Hoàng thượng hỏi ngươi đó!
A ——
Khi Dạ Tử Huyên phản ứng lại, nàng đã luống cuống, Hoàng thượng sẽ không phải muốn mạng của nàng đi?
Nàng lập tức quỳ xuống đất, miệng niệm lý lẽ nói năng hùng hồn.
Hoàng thượng vạn tuế, thần nữ đáng chết, thỉnh Hoàng thượng thứ tội, chỉ là thần nữ nhất thời kích động, mới sững sờ ngu si, thần nữ không phải cố ý đâu, Hoàng thượng người đại nhân đại lượng, bụng có thể chống thuyền, người tha tội cho thần nữ nha!
Hiên Viên Tễ và Hiên Viên Đình nghe nàng bùm bùm nói, huynh đệ hai người rất ăn ý nở nụ cười, nha đầu kia thật đúng là đáng yêu.
Trẫm khi nào thì nói muốn giết ngươi?
Hiên Viên Tễ cười ha ha, tiểu nữ nhi của Dạ Tu La quả nhiên khả ái.
Hiên Viên Đình ngồi một bên, mỉm cười nhìn nàng như tắm gió xuân, khóe miệng hơi hơi kéo lên, xem Dạ Tử Huyên ba hồn đã đánh mất bảy phách.
Đứng lên đi!
Hoàng thượng nhấp một ngụm trà, vừa nhìn Hoàng hậu và Hiên Viên Tịnh bên cạnh đang cao hứng đùa chó nhỏ, vừa hỏi nàng:
Thích không?
Dạ Tử Huyên đứng lên, lập tức gật đầu như đảo tỏi, sợ bản thân chậm một chút, đầu liền chuyển nhà.
Thích là tốt rồi, đây chính là do thương nhân Tây Dương mới dâng lên!
Đối với giải thích của Hoàng thượng, Dạ Tử Huyên cảm thấy hợp tình hợp lý, hai con chó này chỉ có ở Tây Dương.
Hoàng thượng, thỉnh ân chuẩn cho ta đặt tên cho nó.
Dạ Tử Huyên chỉ chỉ đại cẩu còn ghé vào trong thùng, trưng cầu đồng ý của Hoàng thượng. Sợ hôm nay Hoàng thượng sẽ ban tên cho chó thay nàng, vậy sẽ không tốt!
Chuẩn!
Hoàng thượng vừa nghe, thì ra là có ý này.
Nhiều Hơn!
Dạ Tử Huyên đắc ý nhìn cửu Công chúa, Thái Địch khuyển trong tay ngươi, còn không lớn bằng một phần tư của ta, hừ!
Hoàng thượng nỉ non một lần, đang muốn mở miệng, lại bị Dật vương gia luôn trầm mặt đoạt trước:
Ý của Quận chúa Lan Hi là gì?
Hắc hắc, tiền nhiều hơn!
Hoàng thượng nghe xong cao giọng cười to, Dật vương gia nghe xong khóe miệng co rút, xem ra phủ Tướng quân quả thật thiếu tiền mà, hiện tại hắn không cần suy xét hôm qua nha đầu kia có đóng gói đồ ăn về hay không?
Mẹ con Hoàng hậu vừa nghe, đều lộ ra khuôn mặt cười nhạo, quả nhiên là tục tằng không chịu nổi.
Hoàng huynh, thần đệ muốn tới chỗ mẫu hậu, cáo lui trước!
Hiên Viên Đình đứng dậy, hơi cúi người cáo lui.
Đi thôi, tháng sau là đại thọ sáu mươi lần đầu của mẫu hậu, đệ nên thay mẫu hậu chuẩn bị một phần hạ lễ, làm vừa lòng lão nhân gia người mới phải!
Hoàng thượng hơi hơi mở miệng, thoại lý hữu thoại.
Thần đệ tuân chỉ!
Hiên Viên Đình nhàn nhạt đáp, chỉ có nửa tháng!
Nhìn bóng dáng Dật vương đi xa, Dạ Tử Huyên hồi thần, liền nghe thấy thanh âm chim hoàng anh của cửu Công chúa kia:
Phụ hoàng, ta đã chuẩn bị ca múa chúc thọ cho Hoàng tổ mẫu đó!
Dạ Tử Huyên dùng khóe mắt lườm Công chúa mẫu sư tử kia, mỗi ngày ngươi chỉ biết ngoạn roi da, còn có thể nhảy ra một đóa hoa hay sao?
Ừ, Tịnh Nhi thật sự là hiếu thuận, đến lúc đó Hoàng tổ mẫu của con sẽ rất vui vẻ!
Hiên Viên Tễ hào phóng không bủn xỉn khen ngợi nữ nhi của mình.
Dạ Tử Huyên, đến lúc đó ngươi không nên mang tay không đến á!
Đối mặt với khiêu khích của cửu Công chúa, nàng chỉ cười nhàn nhạt, chỉ cần đến lúc đó cửu Công chúa ngươi đừng dùng mắt cẩu nhìn là được!
Vốn dĩ Dạ Tử Huyên muốn đi bái phỏng Thái hậu, nhưng tình huống hôm nay là không được, vậy thì cáo lui trước!
Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, Huyên Nhi sẽ không chậm trễ Hoàng thượng nhật lí vạn ky! Thần nữ xin phép cáo lui trước!
Ừ, đi xuống đi!
Hoàng thượng uống một ngụm trà, gật đầu đáp.
Nhận được chỉ thị, Dạ Tử Huyên vui vẻ ngồi xổm xuống đối diện với đại cẩu hô:
Nhiều Hơn, đi thôi, về nhà!
/90
|