Dạ Tử Huyên không chút sơ hở thu hết động tác và biểu cảm của Hạ Tuyết vào đáy mắt, trong nội tâm cười nhạo Hạ tuyết một phen. Chỉ mong đêm nay bản Quận chúa ra đề sẽ không tổn hại đại danh Đệ nhất tài nữ Hán Thành của cô.
Các vị công tử, tiểu thư, hiện tại xin nghe bản Quận chúa định quy tắc, để tránh đến lúc đó phạm quy. Dạ Tử Huyên tươi cười nhìn quét mọi người một lần, nói tiếp: Thứ nhất: Mời các vị tài tử giai nhân tự hành phân tổ, mỗi tổ một nam và một nữ; thứ hai: Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa không ở trong phạm vị khảo hạch; thứ ba: người thưởng đáp phạm quy hoặc là người đáp sai, bản Quận chúa chuẩn bị trảo phạt trong thùng hình phạt, sau đó sẽ thực thi trừng phạt! Người trả lời đúng, sẽ được bản Quận chúa thưởng rượu trái cây bí chế!
Dạ Tử Huyên thấy mọi người nóng lòng muốn thử, liền biết trò chơi này đối với bọn họ mà nói thật sự kích thích. Sau đó nàng vừa lòng gật đầu: Lời thật lòng đại mạo hiểm bị nàng dùng phương thức này xuất ra, thật sự là xấu hổ! Không biết các công tử, tiểu thư này đến lúc đó có thể trụ HOLD hay không?
Dạ Tử Huyên dứt lời, Hiên Viên Kỳ Tu lập tức lên tiếng hỏi: Huyên Nhi, cái gì là rượu trái cây? Uống ngon lắm sao?
Nhân Vương Thế tử hắn ta cũng không phải có tiếng mà không có miếng, văn thao vũ lượt đều là thật bạt tiêm. Lúc này đây nhất định hắn ta phải hảo hảo biểu hiện, thắng được tâm của Huyên Nhi!
Ừm, trẫm có thể làm chứng, buổi chiều hôm nay trẫm đã hưởng qua!
Không nghĩ tới Hoàng đế sẽ đứng ra làm nhân chứng, rượu trái cây vị nho của nha đầu kia uống đúng là tốt thật, quay đầu lại hướng nàng yếu điểm mới được. Khụ khụ khụ. . . . Hoàng đế là tự bản thân nảy sinh ý tưởng vô cùng khinh bỉ mình!
Ừ, Thế tử gia cần phải nỗ lực ~ Dạ Tử Huyên quay đầu nhìn yêu nghiệt này, cười mao cốt tủng nhiên!
Vì sao hắn ta cảm thấy Dạ Tử Huyên cười như vậy làm người ta bất an? Phảng phất nếu như bản thân hắn ta đáp không đúng cũng sẽ bị nha đầu này thi hành cực hình!
Đã hiểu quy tắc chưa? Dạ Tử Huyên lại cao giọng hỏi.
Mọi người gật đầu, hiện tại bọn họ đang lo lắng ai sẽ một tổ với ai?
Vậy các ngươi bắt đầu phân tổ đi, tự do tổ hợp, lá gan lớn hơn một chút, mới có thể thắng tâm tài tử giai nhân! Dạ Tử Huyên sợ cổ nhân ngại ngùng, không thể không mạo hiểm vi phạm lẽ thường bồi thêm một câu.
Thế tử gia, Tuyết Nhi có thể chung một tổ với chàng không? Dạ Tử Huyên vừa dứt lời, âm thanh của Hạ Tuyết làm cho xương cốt toàn thân người ta đều tô vang lên, làm Hiên Viên Kỳ Tu không nhẫn tâm cự tuyệt nàng ta.
Hiên Viên Kỳ Tu xấu hổ gật đầu với nàng ta, còn gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết cũng đỏ ửng, Thế tử gia vậy mà không có cự tuyệt nàng ta. Nàng ta đắc ý nhìn thoáng qua vài vị tiểu thư thế gia kia, phi vị Thế tử phi nhất định là của Hạ Tuyết nàng.
Nữ nhi vài vị quan to nhất phẩm khác thấy Thế tử gia tiếp nhận lời mời của Hạ Tuyết, lại thu được ánh mắt khiêu khích của nàng ta, lòng đố kị hận không thể thiêu đốt Hạ Tuyết thành tro, nữ nhân này yêu thưởng nổi bật.
Không khí náo nhiệt đánh vỡ chế độ lễ nghi, phía dưới hảo không náo nhiệt. Dạ Tử Huyên đang chuẩn bị trảo cưu đạo cụ quay đầu nhìn thoáng qua nam tử ôn nhuận kia, vậy mà không có ai đến mời hắn, điều này cũng rất không tầm thường, thật sự là quái tai, quái tai mà! Hiên Viên Đình nhận thấy có người nhìn mình chăm chú, quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tò mò của Dạ Tử Huyên, hắn mỉm cười, làm hại Dạ Tử Huyên xấu hổ ho khan hai tiếng sau đó tiếp tục làm chuyện của mình.
Đợi Dạ Tử Huyên dùng bút lông viết xong mẫy chữ kỳ quái, mọi người đã phân tổ xong. Dạ Tử Huyên nhìn Thái hậu, ý bảo lão nhân gia nàng đã chuẩn bị tốt, Thái hậu gật đầu, sau đó quay đầu khổ sở nhìn tiểu nhi tử của mình, tin đồn về Đình Nhi chẳng lẽ là thật vậy chăng?
Dạ Tử Huyên tiếp đến chỉ thị của Thái hậu, tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Nhưng là muốn tạo không khí khẩn trương, cố ý bộc bạch một đoạn lời: Hiện tại là thời gian quảng cáo, trước nghỉ ngơi mười phút... Khụ khụ khụ, là thời gian nửa nén hương!
Mọi người đều có loại xúc động muốn đánh người, bọn họ thật vất vả mới chuẩn bị tốt, Quận chúa Lan Hi này lại nói tạm dừng, không thấy bọn họ vui vẻ sao?
Chỉ có Thái hậu nương nương cười bất diệc nhạc hồ, khiếu hài hước của nha đầu này quả thực cường!
Hắc hắc ~ Dạ Tử Huyên tiếp thu đến ánh mắt không mấy tốt đẹp của mọi người, ngượng ngùng nở nụ cười: Các ngươi cũng phải dung ta nghĩ ý tưởng cho đề mục, chỉ số thông minh của các vị đều không bình thường, bản Quận chúa không thể ra đề mục quá tiểu bạch!
Ngàn mặc vạn mặc mã thí không mặc, trước tâng bốc cho đội bọn hắn, bọn họ cũng không tốt khó xử nàng không phải sao?
Khụ khụ. . . . Dạ Tử Huyên giả vờ ho hai tiếng, sau đó đường đường chính chính nói: Thứ nhất đề: Ngươi có thể làm, ta có thể làm, mọi người đều làm; một người có thể làm, hai người không thể cùng nhau làm. Đó là làm cái gì? Bắt đầu!
Đề mục vừa ra, mọi nơi đều tĩnh, đây rốt cuộc là đề mục gì hả?
Dạ Tử Huyên nhìn mọi người, cuối cùng chuyển tầm mắt lưu lại trên người Đệ nhất tài nữ Hán Thành , chỉ thấy tài nữ của chúng ta vậy mà cũng lâm vào suy xét. Ha ha, Hạ Tuyết ta cho ngươi túm nhị ngũ bát vạn, lần này đủ uống một bình thôi?
Thái hậu nương nương thấy mọi người phía dưới trảo nhĩ lao má, mừng rỡ thanh nhàn ở một bên uống trà cười trộm, Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương cũng lâm vào trầm tư. Mặc dù Cửu Công chúa chán ghét Dạ Tử Huyên, nhưng hiện tại cùng con trai Binh bộ Thượng thư Tiết Bân chung một tổ, cũng không thể không đau khổ suy xét, đến cùng là cái gì mà hai người không thể cùng nhau làm?
Khi mọi người đang trầm tư suy nghĩ, một giọng nữ đánh vỡ yên tĩnh: Quận chúa, thần nữ đã có đáp án, không biết đối cùng phủ!
Dạ Tử Huyên hướng thanh âm nhìn lại, một nữ tử trang điểm lược thi phấn doanh nhưng mà lập, ngũ quan thanh tú, quần áo trắng trong thuần khiết, vật trang sức đơn giản, lại cố tình làm người ta có cảm giác thật thoải mái. Dạ Tử Huyên đang muốn hỏi nữ tử tên là gì, lời nói lặng lẽ của Thái hậu truyền vào tai nàng, nàng ta là độc nữ Bước Đình của Hàn Lâm viện sĩ Bước Viện!
Bước tiểu thư mời nói!
Thế nhưng như vậy sắp có đáp án, không sai, xem ra chỉ số thông minh của cổ nhân bắt đầu có thể khai phá vô hạn! Nói không chừng một cái đầu có thể khai phá ra con đường kiếm bộn tiền, hắc hắc, con đường phát tài!
Nằm mơ!
Cùng Bước Đình một tổ là Đại công tử Lễ bộ Thượng thư Tống Tuấn khẽ gật đầu, trong mắt tràn ngập kính nể và thương tiếc.
A! Mọi người vừa nghe đáp án chợt giật nảy mình, tiếp theo là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, đề mục này... Đề mục này...
Hoàn toàn chính xác, dâng rượu trái cây mĩ vị cho bản Quận chúa! Dạ Tử Huyên dứt lời, đã có cung nữ dâng phần thưởng cho người chiến thắng.
Tất cả mọi người rất muốn nếm thử tư vị của rượu trái cây, trong mắt đều là hâm mộ, còn trong mắt Hạ Tuyết chỉ thấy toàn là ghen tị và không cam lòng, ẩn ẩn lộ ra độc quang.
Tốt lắm, các vị không cần hâm mộ, bắt đầu đề tiếp theo!
Mọi người vừa nghe, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vãnh tai nghe đề, không thể lại để cho người khác giành trước!
Nương Tiểu Minh có ba đứa con trai, con lớn gọi Đại Minh, con thứ hai gọi Nhị Minh, vậy con thứ ba gọi là gì? Bắt đầu!
Dứt lời, lập tức có người lên tiếng: Tam Minh!
Ha ha ha. . . . Dạ Tử Huyên vừa nghe thấy đáp án này lập tức cười lớn, quả nhiên có người mắc mưu, mọi người cũng bậc cười phụ họa. Dạ Tử Huyên đang muốn xem là tiểu thư nhà ai thiếu căn cân, vậy mà thấy Hạ Tuyết đã mặt đỏ tai hồng.
[Tử: Ngu vãi! Đại - Nhị, nhỏ nhất đương nhiên gọi Tiểu rồi. Vậy mà cũng xưng là Đệ nhất tài nữ.]
Nàng chính là rất muốn hòa nhau một ván, không nghĩ tới thốt ra lại chọc đại gia cười, Đệ nhất tài nữ Hán Thành tài nữ như nàng ta bị mất hết mặt mũi. Dạ Tử Huyên đáng chết!
Thực xin lỗi, Hạ tiểu thư, cô đáp sai rồi! Dạ Tử Huyên liễm hảo cười nhạo nói: Thế tử gia, ngài có bổ sung sao? Bằng không hai người cùng nhau bị phạt!
Dạ Tử Huyên lên tiếng hỏi, ngày đó tốt xấu gì thằng nhãi này cũng mời nàng một chút đại tiệc, nàng còn không muốn thấy hắn ta xấu mặt trước mặt mọi người.
Huyên Nhi, bản Thế tử làm sao có thể bị phạt chứ? Hiên Viên Kỳ Tu tươi cười nhợt nhạt nhìn Dạ Tử Huyên nói: Con thứ ba gọi là Tiểu Minh! Đúng không?
Thằng nhãi này quả nhiên có chút ý nghĩ: Chúc mừng Thế tử gia, ngài trả lời đúng rồi!
Dạ Tử Huyên chúc mừng Hiên Viên Kỳ Tu, sau đó chuyển tầm mắt qua Hạ Tuyết, mở miệng hỏi: Hạ đại tiểu thư, cô chuẩn bị tốt trảo cưu sao?
Chuẩn bị tốt. Hạ Tuyết không tình nguyện gật đầu, sau đó với ngọc thủ vào trong thùng trảo cưu Dạ Tử Huyên đã chuẩn bị, khi hai tay nàng ta mở tờ giấy ra đọc nội dung bên trong, sắc mặt xoát một cái trở nên đỏ ửng, sau đó nhanh chóng biến thành tái nhợt! Sau đó dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn Dạ Tử Huyên!
Các vị công tử, tiểu thư, hiện tại xin nghe bản Quận chúa định quy tắc, để tránh đến lúc đó phạm quy. Dạ Tử Huyên tươi cười nhìn quét mọi người một lần, nói tiếp: Thứ nhất: Mời các vị tài tử giai nhân tự hành phân tổ, mỗi tổ một nam và một nữ; thứ hai: Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa không ở trong phạm vị khảo hạch; thứ ba: người thưởng đáp phạm quy hoặc là người đáp sai, bản Quận chúa chuẩn bị trảo phạt trong thùng hình phạt, sau đó sẽ thực thi trừng phạt! Người trả lời đúng, sẽ được bản Quận chúa thưởng rượu trái cây bí chế!
Dạ Tử Huyên thấy mọi người nóng lòng muốn thử, liền biết trò chơi này đối với bọn họ mà nói thật sự kích thích. Sau đó nàng vừa lòng gật đầu: Lời thật lòng đại mạo hiểm bị nàng dùng phương thức này xuất ra, thật sự là xấu hổ! Không biết các công tử, tiểu thư này đến lúc đó có thể trụ HOLD hay không?
Dạ Tử Huyên dứt lời, Hiên Viên Kỳ Tu lập tức lên tiếng hỏi: Huyên Nhi, cái gì là rượu trái cây? Uống ngon lắm sao?
Nhân Vương Thế tử hắn ta cũng không phải có tiếng mà không có miếng, văn thao vũ lượt đều là thật bạt tiêm. Lúc này đây nhất định hắn ta phải hảo hảo biểu hiện, thắng được tâm của Huyên Nhi!
Ừm, trẫm có thể làm chứng, buổi chiều hôm nay trẫm đã hưởng qua!
Không nghĩ tới Hoàng đế sẽ đứng ra làm nhân chứng, rượu trái cây vị nho của nha đầu kia uống đúng là tốt thật, quay đầu lại hướng nàng yếu điểm mới được. Khụ khụ khụ. . . . Hoàng đế là tự bản thân nảy sinh ý tưởng vô cùng khinh bỉ mình!
Ừ, Thế tử gia cần phải nỗ lực ~ Dạ Tử Huyên quay đầu nhìn yêu nghiệt này, cười mao cốt tủng nhiên!
Vì sao hắn ta cảm thấy Dạ Tử Huyên cười như vậy làm người ta bất an? Phảng phất nếu như bản thân hắn ta đáp không đúng cũng sẽ bị nha đầu này thi hành cực hình!
Đã hiểu quy tắc chưa? Dạ Tử Huyên lại cao giọng hỏi.
Mọi người gật đầu, hiện tại bọn họ đang lo lắng ai sẽ một tổ với ai?
Vậy các ngươi bắt đầu phân tổ đi, tự do tổ hợp, lá gan lớn hơn một chút, mới có thể thắng tâm tài tử giai nhân! Dạ Tử Huyên sợ cổ nhân ngại ngùng, không thể không mạo hiểm vi phạm lẽ thường bồi thêm một câu.
Thế tử gia, Tuyết Nhi có thể chung một tổ với chàng không? Dạ Tử Huyên vừa dứt lời, âm thanh của Hạ Tuyết làm cho xương cốt toàn thân người ta đều tô vang lên, làm Hiên Viên Kỳ Tu không nhẫn tâm cự tuyệt nàng ta.
Hiên Viên Kỳ Tu xấu hổ gật đầu với nàng ta, còn gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết cũng đỏ ửng, Thế tử gia vậy mà không có cự tuyệt nàng ta. Nàng ta đắc ý nhìn thoáng qua vài vị tiểu thư thế gia kia, phi vị Thế tử phi nhất định là của Hạ Tuyết nàng.
Nữ nhi vài vị quan to nhất phẩm khác thấy Thế tử gia tiếp nhận lời mời của Hạ Tuyết, lại thu được ánh mắt khiêu khích của nàng ta, lòng đố kị hận không thể thiêu đốt Hạ Tuyết thành tro, nữ nhân này yêu thưởng nổi bật.
Không khí náo nhiệt đánh vỡ chế độ lễ nghi, phía dưới hảo không náo nhiệt. Dạ Tử Huyên đang chuẩn bị trảo cưu đạo cụ quay đầu nhìn thoáng qua nam tử ôn nhuận kia, vậy mà không có ai đến mời hắn, điều này cũng rất không tầm thường, thật sự là quái tai, quái tai mà! Hiên Viên Đình nhận thấy có người nhìn mình chăm chú, quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tò mò của Dạ Tử Huyên, hắn mỉm cười, làm hại Dạ Tử Huyên xấu hổ ho khan hai tiếng sau đó tiếp tục làm chuyện của mình.
Đợi Dạ Tử Huyên dùng bút lông viết xong mẫy chữ kỳ quái, mọi người đã phân tổ xong. Dạ Tử Huyên nhìn Thái hậu, ý bảo lão nhân gia nàng đã chuẩn bị tốt, Thái hậu gật đầu, sau đó quay đầu khổ sở nhìn tiểu nhi tử của mình, tin đồn về Đình Nhi chẳng lẽ là thật vậy chăng?
Dạ Tử Huyên tiếp đến chỉ thị của Thái hậu, tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Nhưng là muốn tạo không khí khẩn trương, cố ý bộc bạch một đoạn lời: Hiện tại là thời gian quảng cáo, trước nghỉ ngơi mười phút... Khụ khụ khụ, là thời gian nửa nén hương!
Mọi người đều có loại xúc động muốn đánh người, bọn họ thật vất vả mới chuẩn bị tốt, Quận chúa Lan Hi này lại nói tạm dừng, không thấy bọn họ vui vẻ sao?
Chỉ có Thái hậu nương nương cười bất diệc nhạc hồ, khiếu hài hước của nha đầu này quả thực cường!
Hắc hắc ~ Dạ Tử Huyên tiếp thu đến ánh mắt không mấy tốt đẹp của mọi người, ngượng ngùng nở nụ cười: Các ngươi cũng phải dung ta nghĩ ý tưởng cho đề mục, chỉ số thông minh của các vị đều không bình thường, bản Quận chúa không thể ra đề mục quá tiểu bạch!
Ngàn mặc vạn mặc mã thí không mặc, trước tâng bốc cho đội bọn hắn, bọn họ cũng không tốt khó xử nàng không phải sao?
Khụ khụ. . . . Dạ Tử Huyên giả vờ ho hai tiếng, sau đó đường đường chính chính nói: Thứ nhất đề: Ngươi có thể làm, ta có thể làm, mọi người đều làm; một người có thể làm, hai người không thể cùng nhau làm. Đó là làm cái gì? Bắt đầu!
Đề mục vừa ra, mọi nơi đều tĩnh, đây rốt cuộc là đề mục gì hả?
Dạ Tử Huyên nhìn mọi người, cuối cùng chuyển tầm mắt lưu lại trên người Đệ nhất tài nữ Hán Thành , chỉ thấy tài nữ của chúng ta vậy mà cũng lâm vào suy xét. Ha ha, Hạ Tuyết ta cho ngươi túm nhị ngũ bát vạn, lần này đủ uống một bình thôi?
Thái hậu nương nương thấy mọi người phía dưới trảo nhĩ lao má, mừng rỡ thanh nhàn ở một bên uống trà cười trộm, Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương cũng lâm vào trầm tư. Mặc dù Cửu Công chúa chán ghét Dạ Tử Huyên, nhưng hiện tại cùng con trai Binh bộ Thượng thư Tiết Bân chung một tổ, cũng không thể không đau khổ suy xét, đến cùng là cái gì mà hai người không thể cùng nhau làm?
Khi mọi người đang trầm tư suy nghĩ, một giọng nữ đánh vỡ yên tĩnh: Quận chúa, thần nữ đã có đáp án, không biết đối cùng phủ!
Dạ Tử Huyên hướng thanh âm nhìn lại, một nữ tử trang điểm lược thi phấn doanh nhưng mà lập, ngũ quan thanh tú, quần áo trắng trong thuần khiết, vật trang sức đơn giản, lại cố tình làm người ta có cảm giác thật thoải mái. Dạ Tử Huyên đang muốn hỏi nữ tử tên là gì, lời nói lặng lẽ của Thái hậu truyền vào tai nàng, nàng ta là độc nữ Bước Đình của Hàn Lâm viện sĩ Bước Viện!
Bước tiểu thư mời nói!
Thế nhưng như vậy sắp có đáp án, không sai, xem ra chỉ số thông minh của cổ nhân bắt đầu có thể khai phá vô hạn! Nói không chừng một cái đầu có thể khai phá ra con đường kiếm bộn tiền, hắc hắc, con đường phát tài!
Nằm mơ!
Cùng Bước Đình một tổ là Đại công tử Lễ bộ Thượng thư Tống Tuấn khẽ gật đầu, trong mắt tràn ngập kính nể và thương tiếc.
A! Mọi người vừa nghe đáp án chợt giật nảy mình, tiếp theo là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, đề mục này... Đề mục này...
Hoàn toàn chính xác, dâng rượu trái cây mĩ vị cho bản Quận chúa! Dạ Tử Huyên dứt lời, đã có cung nữ dâng phần thưởng cho người chiến thắng.
Tất cả mọi người rất muốn nếm thử tư vị của rượu trái cây, trong mắt đều là hâm mộ, còn trong mắt Hạ Tuyết chỉ thấy toàn là ghen tị và không cam lòng, ẩn ẩn lộ ra độc quang.
Tốt lắm, các vị không cần hâm mộ, bắt đầu đề tiếp theo!
Mọi người vừa nghe, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vãnh tai nghe đề, không thể lại để cho người khác giành trước!
Nương Tiểu Minh có ba đứa con trai, con lớn gọi Đại Minh, con thứ hai gọi Nhị Minh, vậy con thứ ba gọi là gì? Bắt đầu!
Dứt lời, lập tức có người lên tiếng: Tam Minh!
Ha ha ha. . . . Dạ Tử Huyên vừa nghe thấy đáp án này lập tức cười lớn, quả nhiên có người mắc mưu, mọi người cũng bậc cười phụ họa. Dạ Tử Huyên đang muốn xem là tiểu thư nhà ai thiếu căn cân, vậy mà thấy Hạ Tuyết đã mặt đỏ tai hồng.
[Tử: Ngu vãi! Đại - Nhị, nhỏ nhất đương nhiên gọi Tiểu rồi. Vậy mà cũng xưng là Đệ nhất tài nữ.]
Nàng chính là rất muốn hòa nhau một ván, không nghĩ tới thốt ra lại chọc đại gia cười, Đệ nhất tài nữ Hán Thành tài nữ như nàng ta bị mất hết mặt mũi. Dạ Tử Huyên đáng chết!
Thực xin lỗi, Hạ tiểu thư, cô đáp sai rồi! Dạ Tử Huyên liễm hảo cười nhạo nói: Thế tử gia, ngài có bổ sung sao? Bằng không hai người cùng nhau bị phạt!
Dạ Tử Huyên lên tiếng hỏi, ngày đó tốt xấu gì thằng nhãi này cũng mời nàng một chút đại tiệc, nàng còn không muốn thấy hắn ta xấu mặt trước mặt mọi người.
Huyên Nhi, bản Thế tử làm sao có thể bị phạt chứ? Hiên Viên Kỳ Tu tươi cười nhợt nhạt nhìn Dạ Tử Huyên nói: Con thứ ba gọi là Tiểu Minh! Đúng không?
Thằng nhãi này quả nhiên có chút ý nghĩ: Chúc mừng Thế tử gia, ngài trả lời đúng rồi!
Dạ Tử Huyên chúc mừng Hiên Viên Kỳ Tu, sau đó chuyển tầm mắt qua Hạ Tuyết, mở miệng hỏi: Hạ đại tiểu thư, cô chuẩn bị tốt trảo cưu sao?
Chuẩn bị tốt. Hạ Tuyết không tình nguyện gật đầu, sau đó với ngọc thủ vào trong thùng trảo cưu Dạ Tử Huyên đã chuẩn bị, khi hai tay nàng ta mở tờ giấy ra đọc nội dung bên trong, sắc mặt xoát một cái trở nên đỏ ửng, sau đó nhanh chóng biến thành tái nhợt! Sau đó dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn Dạ Tử Huyên!
/90
|