Editor: Bộ Yến Tử
Hoa khổng tước dứt lời, nối tiếp cao thấp vang lên thanh âm thổn thức.
Bất luận hôm nay Thái tử có diễn anh hùng cứu mỹ nhân hay không, phần trừng phạt đáng chết này đã làm cho mặt mũi Hạ Tuyết quét rắc. Dạ Tử Huyên ngươi là một người tiện, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Trong mắt Hạ Tuyết ẩn ẩn độc quang nhưng rất nhanh được nàng ta che dấu dưới lớp lông mi thật dài, không để ý tới ánh mắt trào phúng của mọi người, bước sen nhẹ nhàng về tới chỗ ngồi. Nàng ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hiên Viên Kỳ Tu xem chuyện đó như không liên quan đến mình, nàng ta hận không thể xé nát gương mặt tươi cười rực rỡ kia của Dạ Tử Huyên.
Dường như Hiên Viên Kỳ Tu không có chú ý tới tầm mắt oán hận của Hạ Tuyết, như trước nhìn Dạ Tử Huyên cười thập phần thư thái.
Hạo Nhi, mau tới nơi này với Hoàng tổ mẫu, để Hoàng tổ mẫu hảo hảo nhìn xem! Hoàng thái hậu quả nhiên lâu cư thâm cung, kịp thời lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ. Trừng phạt này của đồng hương tại đây, thật là có chút khác người!
Dạ, Hoàng tổ mẫu! Hiên Viên Hạo lộ ra một ngụm bạch nha, thanh âm phá lệ thanh thúy.
Thái hậu vừa lòng gật đầu, sợ đồng hương của mình khó xử tôn nhi nhà mình, sau đó cười nói: Thất nha đầu, tiếp tục bắt đầu trò chơi đi!
Ngài nha, tiếp tục bắt đầu trò chơi, không thấy được đại gia đã bị Chuột Hoàng gia làm mất hứng sao?
Quên đi, lại ra một đề, kết thúc trò chơi!
Dạ Tử Huyên oán thầm nửa ngày, mưu ma chước quỷ lại đánh vào trên người Hiên Viên Hạo. Một vòng này nàng chuẩn bị ra hai đề, một đề dành cho các vị đang ngồi, một đề còn lại dành cho Thái tử Hoa Hạ Hiên Viên Hạo, dù sao hắn ta yêu thích náo động như vậy mà!
Thái hậu nương nương, một vòng này Huyên Nhi muốn ra hai đề, thỉnh Thái hậu nương nương cho phép! Hôm nay Thái hậu lớn nhất, nàng sớm thấy Hoàng hậu hận không thể giết nàng lại không thể không chịu đựng nghẹn khuất!
Thái hậu thật nghi hoặc, nha đầu kia khẳng định là muốn chơi một ván cuối cùng, nhưng cũng không cần ra hai đề! Chẳng lẽ lại muốn ra biện pháp gì chỉnh người?
Thật sự là ở trong này ngây người hơn bốn mươi năm, tuổi lớn, trí lực đều có chỗ giảm xuống. Thái hậu nương nương ở trong lòng oán thầm một phen, vẫn cao giọng mở miệng nói: Chuẩn!
Trên mặt Dạ Tử Huyên lập tức lộ tươi cười đạt được Chuột Hoàng gia anh chờ đó cho tôi.
Khụ khụ —— Dạ Tử Huyên giả ho hai tiếng, thấy mọi người lại tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến tranh, vừa lòng gật đầu nói: Đề thứ nhất dành cho Thái tử điện hạ, coi như chúng ra đón gió tẩy trần cho hắn!
Hảo! Có người e sợ thiên hạ không loạn lập tức mở miệng trầm trồ khen ngợi!
Nhưng mà Thái hậu vừa nghe lời này, trong lòng Phù phù một tiếng, nha đầu kia nói, Hạo Nhi muốn ăn mệt. Vừa định nói giúp Hiên Viên Hạo, bà liền tiếp thu ánh mắt của Dạ Tử Huyên: Nếu ngài dám giúp thân tôn tử, về sau ngài cũng đừng tìm tôi tiến cung chơi với ngài, nói chuyện mới mẻ cho ngài.
Quả nhiên, Thái hậu xấu hổ cầm lấy chén trà bên cạnh lên uống, trò chơi tốt như vậy nên để người trẻ tuổi tham dự nhiều một chút!
Dạ Tử Huyên thấy động tác đà điểu kia của Thái hậu, ở trong lòng khách sáo với Thái hậu một phen, trong lòng nghĩ, chuyện mới mẻ ở thế kỷ hai mươi mốt quả nhiên trọng yếu hơn thân tôn tử!
Thái tử điện hạ, xin nghe đề. Dạ Tử Huyên đắc ý nhìn Hiên Viên Hạo nói: Tiểu bạch thố vì sao chỉ thích ăn cà rốt?
Hiên Viên Hạo vừa nghe, sắc mặt lập tức có vẻ hơi mất tự nhiên, xú nha đầu này, bản thân đã đi ba năm rồi, còn đối với hắn ta như thế này. Thật sự là quá độc ác! Quá độc ác!
Thái tử điện hạ, ngài chậm rãi suy nghĩ, không vội! Hừ, anh cũng dám phá hư kế hoạch tôi thu thập Hoa khổng tước Hạ Tuyết kia, anh từ từ nghĩ đi thôi!
Tiếp theo, Hiên Viên Hạo lâm vào trầm tư. Hắn ta không phải nghĩ không ra đáp án, mà là không biết thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa này căn bản không nằm trong vòng khảo hoạch kẻ quê mùa. Hơn nữa, tuyệt đối không nên suy xét vẫn đề theo lẽ thường. Đợi khi hắn ta biết, lại chỉ có thể hô to oan uổng!
Muội muội, đường đệ, biểu ca của ba ba ngươi và thúc thúc, con trai tẩu tử ngươi là quan hệ thế nào?
Đề mục vừa ra, các vị công tử, tiểu thư lại lâm vào suy nghĩ khổ tưởng, mà càng khôi hài là Cửu Công chúa, vậy mà bắt tay vào làm tính, Dạ Tử Huyên thấy vậy trong lòng đem mười tám đời tổ tông Hiên Viên gia cười nhạo một lần.
Thái tử điện hạ, ngài có thể giải? Dạ Tử Huyên nhìn phản ứng của mọi người, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Thái tử đang cau mày trên đài cao.
Hoàng thái hậu ở một bên cấp, bà rất muốn lặng lẽ nói với tôn nhi của mình, nhưng lại sợ Dạ Tử Huyên nói là làm, ai, đến cùng có nên nói hay không? Thật sự là rối rắm chết đi!
Thái tử điện hạ!
Huyên Nhi, bản cung thua! Hiên Viên Hạo mở miệng nhận thua, nhưng trong lòng còn để tâm vào chuyện vụn vặt, con thỏ không phải ăn cải củ sao?
Ha ha. Dạ Tử Huyên vừa lòng cười: Bởi vì con thỏ nó mua không nổi thịt!
Phốc! Vẻ mặt vạn năm không đổi của Hoàng thượng lại một lần nữa động dung.
Này... Này... Đợi Hiên Viên Hạo minh bạch, đã quá chậm!
Cho anh thối thí, cho anh anh hùng cứu mỹ nhân!
Quận chúa, ta cũng có đáp án! Một giọng nam đánh vỡ Dạ Tử Huyên đang YY, nói tiếp: Quan hệ thân thích!
Dạ Tử Huyên nhìn người này, dĩ nhiên là công tử Lễ bộ Thượng thư Tống Tuấn người cùng Bước Đình chung một đội. Hai người tài tình như vậy quả thực rất xứng đôi, nhìn bộ dạng Tống Tuấn cũng là tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp!
Trả lời đúng rồi! Dạ Tử Huyên vỗ vỗ tay, một mặt bát quái nhìn Bước Đình và Tống Tuấn, khiến cho mặt hai người nóng lên.
Dâng rượu nho đặc chế! Đã trước thường quả táo vị nhân, hiện tại đổi khẩu vị cũng không tệ!
Cấp Thái tử điện hạ trình lên một bình, chúc mừng Thái tử điện hạ hồi cung! Dạ Tử Huyên cao giọng nói, Hiên Viên Hạo đã nhận thua, nàng cũng không cần thiết không cho đối phương con Đường sống , không phải sao? Nàng biết, Hiên Viên Hạo này uống một bình rượu Hạ đỗ, đủ cho hắn ta nằm trên giường ba ngày. Rượu nho mĩ vị này, tác dụng chậm thật sự quá lớn, Thái tử điện hạ cũng không trụ hold!
Đợi hai người phẩm rượu xong, Cửu Công chúa vẫn còn đang tính, thấy Tiết Bân hận không thể tìm cái lỗ chui vào, hắn ta thật muốn không biết nàng ta!
Chơi trò chơi, rượu cũng thường, tựa hồ nên đến phiên chính sự. Dạ Tử Huyên tuyên bố trò chơi kết thúc, tự giác thối lui đến một bên thưởng thức mĩ vị món ngon, lưu lại nổi bật cho Thái hậu nương nương bọn họ!
Thức ăn ở Ngự thiện phòng quả nhiên rất ngon, hương vị tốt, đồ ăn bán tướng cũng tốt! Hôm nay bản thân vậy mà ăn đồ ăn trong hoàng cung, Dạ Tử Huyên đối với ăn không hề sức chống cự, thế giới hiện tại của nàng chỉ có ăn, hoàn toàn xem nhẹ tình huống ngoại giới. Cho đến lúc Thái hậu gọi tên của nàng, nàng mới không tình nguyện ngừng chiếc đũa trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu. Vì sao trong ánh mắt mọi người đều là biểu cảm tiếc hận hoặc vui sướng khi người gặp họa?
Huyên Nhi, ai gia gả con làm Vương phi của Đình Nhi, con có bằng lòng hay không?
Cái gì?
Dạ Tử Huyên cho rằng lỗ tai mình có tật xấu nghe không rõ, tuyển phi không phải Hiên Viên Kỳ Tu sao? Nàng nào biết, Thế tử phi của Hiên Viên Kỳ Tu đã sớm định xuống, hôm nay chẳng qua là đánh ngụy trang mà thôi, tất cả mọi người đều bị lừa!
Ai gia gả con cho Đình Nhi làm Vương phi được không?
Dù sao Đình Nhi khẳng định cũng bệnh kia, tuổi cũng không nhỏ, lại nói đồng hương thành nàng dâu của mình, về sau khẳng định sẽ không nhàm chán. Thật sự quá tốt!
Khụ khụ khụ khụ...
Ăn ăn ăn, ngươi cái ăn hóa, hiện tại được không, không có tiếng tăm gì nằm ăn cơm cũng trúng thương. Bản thân và Hiên Viên Đình không có cảm tình, chỉ thấy mặt vài lần, nói cũng chưa nói một câu, lại vội vàng kết hôn như len sợi? Thái hậu, ngài có thể ăn no không có chuyện gì làm, quên đi nơi chúng ta có quyền tự do yêu say đắm và tự do hôn nhân à!
Tại sao Hiên Viên Đình không phản kháng?
Thái hậu, ta —— Dạ Tử Huyên không yên nói, Thái hậu nhẹ bổng ngăn lại lời nói của nàng: Huyên Nhi, ai gia biết con khẳng định không có ý kiến.
Không ý kiến? Làm sao có thể không ý kiến! Lại nhìn biểu cảm khổ sở của cha mẹ, cả nhà nàng đều có ý kiến. Nhưng mà, nghe thấy lời này, thế nào nàng có cảm giác mình bị uy hiếp?
Tốt lắm, cứ định như vậy đi! Thái hậu càng nói, Dạ Tử Huyên biết chung thân đại sự của bản thân đã xong rồi.
Thời gian kế tiếp nàng đều lâm vào hỗn độn, đối với việc thế nào trở về phủ Tướng quân, ngày hôm sau tỉnh dậy nàng hoàn toàn không nhớ nổi.
------ lời ngoài mặt ------
Thái hậu thật sự rất phúc hắc, đánh ngụy trang tìm con dâu!
Huống hồ, người già nhưng tâm không già, mười phần lão ngoan đồng!
Các bạn khẳng định nghi hoặc vì sao Hiên Viên Đình không có phản đối?
Ha ha, có thể các bạn đã sai sai!
Hoa khổng tước dứt lời, nối tiếp cao thấp vang lên thanh âm thổn thức.
Bất luận hôm nay Thái tử có diễn anh hùng cứu mỹ nhân hay không, phần trừng phạt đáng chết này đã làm cho mặt mũi Hạ Tuyết quét rắc. Dạ Tử Huyên ngươi là một người tiện, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Trong mắt Hạ Tuyết ẩn ẩn độc quang nhưng rất nhanh được nàng ta che dấu dưới lớp lông mi thật dài, không để ý tới ánh mắt trào phúng của mọi người, bước sen nhẹ nhàng về tới chỗ ngồi. Nàng ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hiên Viên Kỳ Tu xem chuyện đó như không liên quan đến mình, nàng ta hận không thể xé nát gương mặt tươi cười rực rỡ kia của Dạ Tử Huyên.
Dường như Hiên Viên Kỳ Tu không có chú ý tới tầm mắt oán hận của Hạ Tuyết, như trước nhìn Dạ Tử Huyên cười thập phần thư thái.
Hạo Nhi, mau tới nơi này với Hoàng tổ mẫu, để Hoàng tổ mẫu hảo hảo nhìn xem! Hoàng thái hậu quả nhiên lâu cư thâm cung, kịp thời lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ. Trừng phạt này của đồng hương tại đây, thật là có chút khác người!
Dạ, Hoàng tổ mẫu! Hiên Viên Hạo lộ ra một ngụm bạch nha, thanh âm phá lệ thanh thúy.
Thái hậu vừa lòng gật đầu, sợ đồng hương của mình khó xử tôn nhi nhà mình, sau đó cười nói: Thất nha đầu, tiếp tục bắt đầu trò chơi đi!
Ngài nha, tiếp tục bắt đầu trò chơi, không thấy được đại gia đã bị Chuột Hoàng gia làm mất hứng sao?
Quên đi, lại ra một đề, kết thúc trò chơi!
Dạ Tử Huyên oán thầm nửa ngày, mưu ma chước quỷ lại đánh vào trên người Hiên Viên Hạo. Một vòng này nàng chuẩn bị ra hai đề, một đề dành cho các vị đang ngồi, một đề còn lại dành cho Thái tử Hoa Hạ Hiên Viên Hạo, dù sao hắn ta yêu thích náo động như vậy mà!
Thái hậu nương nương, một vòng này Huyên Nhi muốn ra hai đề, thỉnh Thái hậu nương nương cho phép! Hôm nay Thái hậu lớn nhất, nàng sớm thấy Hoàng hậu hận không thể giết nàng lại không thể không chịu đựng nghẹn khuất!
Thái hậu thật nghi hoặc, nha đầu kia khẳng định là muốn chơi một ván cuối cùng, nhưng cũng không cần ra hai đề! Chẳng lẽ lại muốn ra biện pháp gì chỉnh người?
Thật sự là ở trong này ngây người hơn bốn mươi năm, tuổi lớn, trí lực đều có chỗ giảm xuống. Thái hậu nương nương ở trong lòng oán thầm một phen, vẫn cao giọng mở miệng nói: Chuẩn!
Trên mặt Dạ Tử Huyên lập tức lộ tươi cười đạt được Chuột Hoàng gia anh chờ đó cho tôi.
Khụ khụ —— Dạ Tử Huyên giả ho hai tiếng, thấy mọi người lại tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến tranh, vừa lòng gật đầu nói: Đề thứ nhất dành cho Thái tử điện hạ, coi như chúng ra đón gió tẩy trần cho hắn!
Hảo! Có người e sợ thiên hạ không loạn lập tức mở miệng trầm trồ khen ngợi!
Nhưng mà Thái hậu vừa nghe lời này, trong lòng Phù phù một tiếng, nha đầu kia nói, Hạo Nhi muốn ăn mệt. Vừa định nói giúp Hiên Viên Hạo, bà liền tiếp thu ánh mắt của Dạ Tử Huyên: Nếu ngài dám giúp thân tôn tử, về sau ngài cũng đừng tìm tôi tiến cung chơi với ngài, nói chuyện mới mẻ cho ngài.
Quả nhiên, Thái hậu xấu hổ cầm lấy chén trà bên cạnh lên uống, trò chơi tốt như vậy nên để người trẻ tuổi tham dự nhiều một chút!
Dạ Tử Huyên thấy động tác đà điểu kia của Thái hậu, ở trong lòng khách sáo với Thái hậu một phen, trong lòng nghĩ, chuyện mới mẻ ở thế kỷ hai mươi mốt quả nhiên trọng yếu hơn thân tôn tử!
Thái tử điện hạ, xin nghe đề. Dạ Tử Huyên đắc ý nhìn Hiên Viên Hạo nói: Tiểu bạch thố vì sao chỉ thích ăn cà rốt?
Hiên Viên Hạo vừa nghe, sắc mặt lập tức có vẻ hơi mất tự nhiên, xú nha đầu này, bản thân đã đi ba năm rồi, còn đối với hắn ta như thế này. Thật sự là quá độc ác! Quá độc ác!
Thái tử điện hạ, ngài chậm rãi suy nghĩ, không vội! Hừ, anh cũng dám phá hư kế hoạch tôi thu thập Hoa khổng tước Hạ Tuyết kia, anh từ từ nghĩ đi thôi!
Tiếp theo, Hiên Viên Hạo lâm vào trầm tư. Hắn ta không phải nghĩ không ra đáp án, mà là không biết thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa này căn bản không nằm trong vòng khảo hoạch kẻ quê mùa. Hơn nữa, tuyệt đối không nên suy xét vẫn đề theo lẽ thường. Đợi khi hắn ta biết, lại chỉ có thể hô to oan uổng!
Muội muội, đường đệ, biểu ca của ba ba ngươi và thúc thúc, con trai tẩu tử ngươi là quan hệ thế nào?
Đề mục vừa ra, các vị công tử, tiểu thư lại lâm vào suy nghĩ khổ tưởng, mà càng khôi hài là Cửu Công chúa, vậy mà bắt tay vào làm tính, Dạ Tử Huyên thấy vậy trong lòng đem mười tám đời tổ tông Hiên Viên gia cười nhạo một lần.
Thái tử điện hạ, ngài có thể giải? Dạ Tử Huyên nhìn phản ứng của mọi người, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Thái tử đang cau mày trên đài cao.
Hoàng thái hậu ở một bên cấp, bà rất muốn lặng lẽ nói với tôn nhi của mình, nhưng lại sợ Dạ Tử Huyên nói là làm, ai, đến cùng có nên nói hay không? Thật sự là rối rắm chết đi!
Thái tử điện hạ!
Huyên Nhi, bản cung thua! Hiên Viên Hạo mở miệng nhận thua, nhưng trong lòng còn để tâm vào chuyện vụn vặt, con thỏ không phải ăn cải củ sao?
Ha ha. Dạ Tử Huyên vừa lòng cười: Bởi vì con thỏ nó mua không nổi thịt!
Phốc! Vẻ mặt vạn năm không đổi của Hoàng thượng lại một lần nữa động dung.
Này... Này... Đợi Hiên Viên Hạo minh bạch, đã quá chậm!
Cho anh thối thí, cho anh anh hùng cứu mỹ nhân!
Quận chúa, ta cũng có đáp án! Một giọng nam đánh vỡ Dạ Tử Huyên đang YY, nói tiếp: Quan hệ thân thích!
Dạ Tử Huyên nhìn người này, dĩ nhiên là công tử Lễ bộ Thượng thư Tống Tuấn người cùng Bước Đình chung một đội. Hai người tài tình như vậy quả thực rất xứng đôi, nhìn bộ dạng Tống Tuấn cũng là tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp!
Trả lời đúng rồi! Dạ Tử Huyên vỗ vỗ tay, một mặt bát quái nhìn Bước Đình và Tống Tuấn, khiến cho mặt hai người nóng lên.
Dâng rượu nho đặc chế! Đã trước thường quả táo vị nhân, hiện tại đổi khẩu vị cũng không tệ!
Cấp Thái tử điện hạ trình lên một bình, chúc mừng Thái tử điện hạ hồi cung! Dạ Tử Huyên cao giọng nói, Hiên Viên Hạo đã nhận thua, nàng cũng không cần thiết không cho đối phương con Đường sống , không phải sao? Nàng biết, Hiên Viên Hạo này uống một bình rượu Hạ đỗ, đủ cho hắn ta nằm trên giường ba ngày. Rượu nho mĩ vị này, tác dụng chậm thật sự quá lớn, Thái tử điện hạ cũng không trụ hold!
Đợi hai người phẩm rượu xong, Cửu Công chúa vẫn còn đang tính, thấy Tiết Bân hận không thể tìm cái lỗ chui vào, hắn ta thật muốn không biết nàng ta!
Chơi trò chơi, rượu cũng thường, tựa hồ nên đến phiên chính sự. Dạ Tử Huyên tuyên bố trò chơi kết thúc, tự giác thối lui đến một bên thưởng thức mĩ vị món ngon, lưu lại nổi bật cho Thái hậu nương nương bọn họ!
Thức ăn ở Ngự thiện phòng quả nhiên rất ngon, hương vị tốt, đồ ăn bán tướng cũng tốt! Hôm nay bản thân vậy mà ăn đồ ăn trong hoàng cung, Dạ Tử Huyên đối với ăn không hề sức chống cự, thế giới hiện tại của nàng chỉ có ăn, hoàn toàn xem nhẹ tình huống ngoại giới. Cho đến lúc Thái hậu gọi tên của nàng, nàng mới không tình nguyện ngừng chiếc đũa trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu. Vì sao trong ánh mắt mọi người đều là biểu cảm tiếc hận hoặc vui sướng khi người gặp họa?
Huyên Nhi, ai gia gả con làm Vương phi của Đình Nhi, con có bằng lòng hay không?
Cái gì?
Dạ Tử Huyên cho rằng lỗ tai mình có tật xấu nghe không rõ, tuyển phi không phải Hiên Viên Kỳ Tu sao? Nàng nào biết, Thế tử phi của Hiên Viên Kỳ Tu đã sớm định xuống, hôm nay chẳng qua là đánh ngụy trang mà thôi, tất cả mọi người đều bị lừa!
Ai gia gả con cho Đình Nhi làm Vương phi được không?
Dù sao Đình Nhi khẳng định cũng bệnh kia, tuổi cũng không nhỏ, lại nói đồng hương thành nàng dâu của mình, về sau khẳng định sẽ không nhàm chán. Thật sự quá tốt!
Khụ khụ khụ khụ...
Ăn ăn ăn, ngươi cái ăn hóa, hiện tại được không, không có tiếng tăm gì nằm ăn cơm cũng trúng thương. Bản thân và Hiên Viên Đình không có cảm tình, chỉ thấy mặt vài lần, nói cũng chưa nói một câu, lại vội vàng kết hôn như len sợi? Thái hậu, ngài có thể ăn no không có chuyện gì làm, quên đi nơi chúng ta có quyền tự do yêu say đắm và tự do hôn nhân à!
Tại sao Hiên Viên Đình không phản kháng?
Thái hậu, ta —— Dạ Tử Huyên không yên nói, Thái hậu nhẹ bổng ngăn lại lời nói của nàng: Huyên Nhi, ai gia biết con khẳng định không có ý kiến.
Không ý kiến? Làm sao có thể không ý kiến! Lại nhìn biểu cảm khổ sở của cha mẹ, cả nhà nàng đều có ý kiến. Nhưng mà, nghe thấy lời này, thế nào nàng có cảm giác mình bị uy hiếp?
Tốt lắm, cứ định như vậy đi! Thái hậu càng nói, Dạ Tử Huyên biết chung thân đại sự của bản thân đã xong rồi.
Thời gian kế tiếp nàng đều lâm vào hỗn độn, đối với việc thế nào trở về phủ Tướng quân, ngày hôm sau tỉnh dậy nàng hoàn toàn không nhớ nổi.
------ lời ngoài mặt ------
Thái hậu thật sự rất phúc hắc, đánh ngụy trang tìm con dâu!
Huống hồ, người già nhưng tâm không già, mười phần lão ngoan đồng!
Các bạn khẳng định nghi hoặc vì sao Hiên Viên Đình không có phản đối?
Ha ha, có thể các bạn đã sai sai!
/90
|