Editor: Bộ Yến Tử
Chủ tử!
Ba người Tuyệt Nhất thấy Hiên Viên Đình mang bộ mặt tươi cười như tắm gió xuân bước vào, mười phần giật mình. Theo lý thuyết, không phải chủ tử nên đen mặt sao?
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương, ai, điều này chính là chinh triệu sắp tiến vào bão táp trong truyền thuyết đi! Ba người bọn họ đêm nay dữ nhiều lành ít!
Hiên Viên Đình nhàn nhạt Ừm một tiếng, tiêu sái bước đến chủ tọa ngồi xuống, vươn ngọc thủ thon dài nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Chủ tử rất quái dị, rất rất quái dị! Rất không tầm thường! Nam nhân bị nhìn nơi đó, chẳng lẽ không nên cuồng nộ sao? Nhưng hình như, kết quả cuồng nộ cũng không quá tốt...
Chủ tử! Bạch y nam tử nuốt một ngụm nước miếng, gian nan gọi.
Hiên Viên Đình ngẩng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn ta: Dạ Ảnh, ngươi đi buôn bán đoán mạng lời không ít tiền đi? Khi nào cũng trợ cấp một chút chi tiêu cho Vương phủ?
Vừa dứt lời, hồng y nam tử che mặt cười trộm, Tuyệt Nhất ngẩng đầu ngưỡng vọng bốn mươi lăm độ nhìn nóc nhà, nam tử trẻ tuổi một thân bạch y bị gọi là Dạ Ảnh khóe miệng run rẩy, một bộ khổ đại cừu thâm.
Chủ tử, thuộc hạ sợ hãi!
Dạ Ảnh âm thầm than thở, hắn ta không phải chỉ là thích bãi quán xem bói thôi sao? Đáng giá chủ tử dùng những lời này đến nói móc hắn ta? Cứ coi như đêm nay thấy được cái đó của lão gia ngài, vậy cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn được không? Đúng, đó là ngoài ý muốn!
Còn biết sợ hãi là tốt rồi, không có chuyện gì đừng lão ở trên đường lắc lư! Ngươi là ám vệ, không phải thầy bà! Lúc nói những lời này không mặn không nhạt, hoàn toàn là mượn đề tài để nói chuyện của mình!
Dạ, thuộc hạ biết sai!
Mỗ nam đắc ý nhìn mặt hai người khác liếc mắt một cái, giết gà dọa khỉ, hai người các ngươi chú ý chút cho ta! Hừ!
Nói đi, tìm bổn vương có chuyện?
Hiên Viên Đình lấy lại bộ dáng ôn nhuận ngày xưa, lại nhấp một ngụm trà nóng hỏi.
Chủ tử, là Vương phi, nàng. . . . Nàng...
Vương phi? Hiên Viên Đình đầu tiên là nghi hoặc, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ nói: Nàng như thế nào?
Dạ Ảnh lau mồ hôi một phen mở miệng nói: Buổi chiều hôm nay Vương phi cầm quạt của chủ tử tới Bạch Đương Hành!
Đi chỗ đó làm cái gì?
Đi... Đi...
Ngươi không phải làm thầy bói hai ba ngày cùng thần phật giao tiếp, nên quên mất ngôn ngữ nhân loại?
Lời này vừa ra, hồng y nam tử Phốc một tiếng phun ngụm trà trong miệng ra ngoài, Dạ Ảnh đứng mũi chịu sào, về sau khẳng định chủ tử sẽ tìm hắn ta và Tuyệt Nhất phiền toái, ai, chủ tử, ngài thật nhỏ mọn!
Ách. . . . Vương phi đi Bạch Đương Hành cầm cây quạt của chủ tử! Kết quả bị thuộc hạ dùng 'Thứ không thể cầm' lui trở về!
Dạ Ảnh nói xong, trong lòng thống khoái hơn. Hiên Viên Đình một bộ muốn giết người, làm cho người ta xem nhịn không được bật cười.
Hiên Viên Đình vạn vạn không nghĩ tới lá gan nha đầu kia lớn như vậy, giữa trưa vừa lấy quạt của hắn, buổi chiều liền khẩn cấp đi hiệu cầm đồ, rốt cuộc nàng thiếu rất nhiều tiền sao? Khóe miệng rút trừu, đem chén trà trong tay trùng trùng nhất phóng: Nói với các cửa hiệu cầm đồ, tửu lâu, chỉ cần nha đầu kia cầm cây quạt đi vào, đều không tiếp đãi!
Đang chuẩn bị bước ra cửa, thanh âm ẩn ẩn truyền vào lỗ tai hồng y nam tử: Ám Ảnh, nếu bổn vương biết nha đầu kia vào Đạp Tuyết Tìm Liễu của ngươi, cẩn thận da của ngươi!
Chủ tử, này... Rất khó xử thuộc hạ, khinh công của Vương phi đêm nay bọn họ đã thấy qua, không có mấy người có thể ngăn được!
Hiên Viên Đình sẽ không quản hắn ta vì sao khó xử, cũng không quay đầu lại bước ra cửa, nha đầu, lá gan cũng không nhỏ, nàng chờ đó cho bổn vương!
....
Dạ Tử Huyên cảm giác bản thân đã trốn đủ xa, mới từ trên nóc nhà dược xuống. Nhưng mà nơi này hắc nước sơn qua loa, là chỗ nào?
Tuy rằng tầm mắt mơ hồ, nhưng mà, có vẻ đây là sân một kẻ nhất phú có tiền. Di, giống như có người nói chuyện! Tới gần thanh âm nói chuyện với nhau mỏng manh kia, thanh âm đó dần dần rõ ràng hơn, trong phòng còn đốt một ngọn nến mờ nhạt. Dạ Tử Huyên quan sát hoàn cảnh, thả người nhảy lên một thân cây, quan sát tình huống trong phòng nhất thanh nhị sở.
Trong phòng một nam tử mặc cẩm y đứng đưa lưng về phía Dạ Tử Huyên, bên trong bày biện vài cái thùng lớn, một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi chỉ vào mấy cái thùng chung quanh nói với người mặc cẩm y.
Công tử, đây là một đám hóa kiếm tiền! Đầy đủ có mười vạn lượng bạc!
Lão nam nhân dáng điệu khiêm cung siểm nịnh, hướng công tử nói giống như hiến vật quý, đôi mắt chuột lóe lên, đáng khinh nói không nên lời.
Nhiều như vậy?
Trong lời nói cẩm y nam tử tràn ngập hưng phấn, thật sự là quá tốt, không nghĩ tới con nhóc này giá trị nhiều tiền như vậy.
Đúng vậy! Lão nam nhân cũng rất vui vẻ, lần đầu tiên tham gia loại mua bán này, không nghĩ tới lại được nhiều tiền như vậy: Công tử, con nhóc này thật sự là rất đáng giá, cũng không uổng công tử ở trên giường đau các nàng một hồi!
Lão nam nhân vừa dứt lời, phòng trong truyền ra tiếng cười dâm đãng của hai người. Dạ Tử Huyên cau mày, ánh mắt hận không thể giết hai tên tai họa này, thay cô nương đó báo thù. Vừa rồi bọn họ nói cái gì, nơi này có mười vạn lượng bạc, mười vạn hai không phải có thể cứu trợ rất nhiều người?
Trong lòng hạ quyết tâm, chờ hai tai họa vừa đi, nàng sẽ đem số bạc đó trộm long tráo phượng, làm cho bọn họ chỉ còn biết khóc lóc! Sau đó lại tìm hiểu nguồn gốc, một lưới bắt hết đám ăn thịt người này!
Công tử, số tiền đó...
Lão nam nhân khó xử nhìn nam nhân đáng khinh hỏi, nhiều tiền như vậy, lại là tiền bẩn, xử lý không tốt!
Nam nhân đáng khinh cũng thật sầu, số tiền ngàn vạn này không thể để cho lão cha của hắn ta biết được, nếu không mười cái mạng cũng không đủ chết.
Đúng vậy, số tiền đó làm thế nào mới tốt đây?
Trong nháy mắt lúc hắn ta xoay người, Dạ Tử Huyên thấy rõ bộ mặt thật của tên công tử này, đó không phải Lưu đại thiếu Lưu Mang ngày đó khóc lóc om sòm ở Tuyệt Vị tửu lâu sao? Thật sự là châm chọc, lão cha hắn ta đang lúc làm sinh ý, thắt lưng triền bạc triệu, hắn ta lại nổi lên phong trào buôn bán dân cư!
Bằng không...
Khóa cửa cho kỹ, không cho bất luận kẻ nào tới gần, suốt đêm bổn thiếu gia ở trong phòng sửa mật thất!
Đột nhiên Lưu Mang đánh gãy lời lão nam nhân, trong ánh mắt lộ ra một cỗ ngoan lệ. Hắn ta báo cho lão nam nhân, ai dám đánh chủ ý lên bút tiền này của hắn ta, Lưu Mang hắn ta sẽ làm cho kẻ đó chết không có chỗ chôn!
Lão nam nhân bị Lưu Mang trành cả người run run, vội vàng cúi đầu nói: Dạ, công tử!
Không cho bất luận kẻ nào tới gần? Thật sự là chê cười, bổn tiểu thư liền hành hiệp trượng nghĩa giúp ngươi đem số tiền đó phân phát cho người nghèo, thay ngươi tích chút âm đức!
Đợi hai người Lưu Mang khóa chặt cửa, kiểm tra mấy lần mới chịu rời khỏi, Dạ Tử Huyên hướng về phía hai người biến mất cười đắc ý, chờ khi ngươi phát hiện ra tiền của mình bị mất thì chính là lúc dân chúng bình dân Hán thành đồn đãi thiên thượng điệu tiền, nhất định phải nhớ cảm tạ bổn tiểu thư!
Dạ Tử Huyên lại ở trong lòng cảm thán một phen Thiên đạo thù cần , bản thân chạy trối chết phát hiện một bút tiền tài bất nghĩa này điểm tô cho đẹp thành bản thân vất vả làm việc sau hồi báo, xem nhẹ bản thân vốn là chạy thoát khỏi chuyện dạo kỹ viện, sau đó nàng nhẹ nhàng bước chân đúng lý hợp tình vào phòng...
Chủ tử!
Ba người Tuyệt Nhất thấy Hiên Viên Đình mang bộ mặt tươi cười như tắm gió xuân bước vào, mười phần giật mình. Theo lý thuyết, không phải chủ tử nên đen mặt sao?
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương, ai, điều này chính là chinh triệu sắp tiến vào bão táp trong truyền thuyết đi! Ba người bọn họ đêm nay dữ nhiều lành ít!
Hiên Viên Đình nhàn nhạt Ừm một tiếng, tiêu sái bước đến chủ tọa ngồi xuống, vươn ngọc thủ thon dài nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Chủ tử rất quái dị, rất rất quái dị! Rất không tầm thường! Nam nhân bị nhìn nơi đó, chẳng lẽ không nên cuồng nộ sao? Nhưng hình như, kết quả cuồng nộ cũng không quá tốt...
Chủ tử! Bạch y nam tử nuốt một ngụm nước miếng, gian nan gọi.
Hiên Viên Đình ngẩng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn ta: Dạ Ảnh, ngươi đi buôn bán đoán mạng lời không ít tiền đi? Khi nào cũng trợ cấp một chút chi tiêu cho Vương phủ?
Vừa dứt lời, hồng y nam tử che mặt cười trộm, Tuyệt Nhất ngẩng đầu ngưỡng vọng bốn mươi lăm độ nhìn nóc nhà, nam tử trẻ tuổi một thân bạch y bị gọi là Dạ Ảnh khóe miệng run rẩy, một bộ khổ đại cừu thâm.
Chủ tử, thuộc hạ sợ hãi!
Dạ Ảnh âm thầm than thở, hắn ta không phải chỉ là thích bãi quán xem bói thôi sao? Đáng giá chủ tử dùng những lời này đến nói móc hắn ta? Cứ coi như đêm nay thấy được cái đó của lão gia ngài, vậy cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn được không? Đúng, đó là ngoài ý muốn!
Còn biết sợ hãi là tốt rồi, không có chuyện gì đừng lão ở trên đường lắc lư! Ngươi là ám vệ, không phải thầy bà! Lúc nói những lời này không mặn không nhạt, hoàn toàn là mượn đề tài để nói chuyện của mình!
Dạ, thuộc hạ biết sai!
Mỗ nam đắc ý nhìn mặt hai người khác liếc mắt một cái, giết gà dọa khỉ, hai người các ngươi chú ý chút cho ta! Hừ!
Nói đi, tìm bổn vương có chuyện?
Hiên Viên Đình lấy lại bộ dáng ôn nhuận ngày xưa, lại nhấp một ngụm trà nóng hỏi.
Chủ tử, là Vương phi, nàng. . . . Nàng...
Vương phi? Hiên Viên Đình đầu tiên là nghi hoặc, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ nói: Nàng như thế nào?
Dạ Ảnh lau mồ hôi một phen mở miệng nói: Buổi chiều hôm nay Vương phi cầm quạt của chủ tử tới Bạch Đương Hành!
Đi chỗ đó làm cái gì?
Đi... Đi...
Ngươi không phải làm thầy bói hai ba ngày cùng thần phật giao tiếp, nên quên mất ngôn ngữ nhân loại?
Lời này vừa ra, hồng y nam tử Phốc một tiếng phun ngụm trà trong miệng ra ngoài, Dạ Ảnh đứng mũi chịu sào, về sau khẳng định chủ tử sẽ tìm hắn ta và Tuyệt Nhất phiền toái, ai, chủ tử, ngài thật nhỏ mọn!
Ách. . . . Vương phi đi Bạch Đương Hành cầm cây quạt của chủ tử! Kết quả bị thuộc hạ dùng 'Thứ không thể cầm' lui trở về!
Dạ Ảnh nói xong, trong lòng thống khoái hơn. Hiên Viên Đình một bộ muốn giết người, làm cho người ta xem nhịn không được bật cười.
Hiên Viên Đình vạn vạn không nghĩ tới lá gan nha đầu kia lớn như vậy, giữa trưa vừa lấy quạt của hắn, buổi chiều liền khẩn cấp đi hiệu cầm đồ, rốt cuộc nàng thiếu rất nhiều tiền sao? Khóe miệng rút trừu, đem chén trà trong tay trùng trùng nhất phóng: Nói với các cửa hiệu cầm đồ, tửu lâu, chỉ cần nha đầu kia cầm cây quạt đi vào, đều không tiếp đãi!
Đang chuẩn bị bước ra cửa, thanh âm ẩn ẩn truyền vào lỗ tai hồng y nam tử: Ám Ảnh, nếu bổn vương biết nha đầu kia vào Đạp Tuyết Tìm Liễu của ngươi, cẩn thận da của ngươi!
Chủ tử, này... Rất khó xử thuộc hạ, khinh công của Vương phi đêm nay bọn họ đã thấy qua, không có mấy người có thể ngăn được!
Hiên Viên Đình sẽ không quản hắn ta vì sao khó xử, cũng không quay đầu lại bước ra cửa, nha đầu, lá gan cũng không nhỏ, nàng chờ đó cho bổn vương!
....
Dạ Tử Huyên cảm giác bản thân đã trốn đủ xa, mới từ trên nóc nhà dược xuống. Nhưng mà nơi này hắc nước sơn qua loa, là chỗ nào?
Tuy rằng tầm mắt mơ hồ, nhưng mà, có vẻ đây là sân một kẻ nhất phú có tiền. Di, giống như có người nói chuyện! Tới gần thanh âm nói chuyện với nhau mỏng manh kia, thanh âm đó dần dần rõ ràng hơn, trong phòng còn đốt một ngọn nến mờ nhạt. Dạ Tử Huyên quan sát hoàn cảnh, thả người nhảy lên một thân cây, quan sát tình huống trong phòng nhất thanh nhị sở.
Trong phòng một nam tử mặc cẩm y đứng đưa lưng về phía Dạ Tử Huyên, bên trong bày biện vài cái thùng lớn, một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi chỉ vào mấy cái thùng chung quanh nói với người mặc cẩm y.
Công tử, đây là một đám hóa kiếm tiền! Đầy đủ có mười vạn lượng bạc!
Lão nam nhân dáng điệu khiêm cung siểm nịnh, hướng công tử nói giống như hiến vật quý, đôi mắt chuột lóe lên, đáng khinh nói không nên lời.
Nhiều như vậy?
Trong lời nói cẩm y nam tử tràn ngập hưng phấn, thật sự là quá tốt, không nghĩ tới con nhóc này giá trị nhiều tiền như vậy.
Đúng vậy! Lão nam nhân cũng rất vui vẻ, lần đầu tiên tham gia loại mua bán này, không nghĩ tới lại được nhiều tiền như vậy: Công tử, con nhóc này thật sự là rất đáng giá, cũng không uổng công tử ở trên giường đau các nàng một hồi!
Lão nam nhân vừa dứt lời, phòng trong truyền ra tiếng cười dâm đãng của hai người. Dạ Tử Huyên cau mày, ánh mắt hận không thể giết hai tên tai họa này, thay cô nương đó báo thù. Vừa rồi bọn họ nói cái gì, nơi này có mười vạn lượng bạc, mười vạn hai không phải có thể cứu trợ rất nhiều người?
Trong lòng hạ quyết tâm, chờ hai tai họa vừa đi, nàng sẽ đem số bạc đó trộm long tráo phượng, làm cho bọn họ chỉ còn biết khóc lóc! Sau đó lại tìm hiểu nguồn gốc, một lưới bắt hết đám ăn thịt người này!
Công tử, số tiền đó...
Lão nam nhân khó xử nhìn nam nhân đáng khinh hỏi, nhiều tiền như vậy, lại là tiền bẩn, xử lý không tốt!
Nam nhân đáng khinh cũng thật sầu, số tiền ngàn vạn này không thể để cho lão cha của hắn ta biết được, nếu không mười cái mạng cũng không đủ chết.
Đúng vậy, số tiền đó làm thế nào mới tốt đây?
Trong nháy mắt lúc hắn ta xoay người, Dạ Tử Huyên thấy rõ bộ mặt thật của tên công tử này, đó không phải Lưu đại thiếu Lưu Mang ngày đó khóc lóc om sòm ở Tuyệt Vị tửu lâu sao? Thật sự là châm chọc, lão cha hắn ta đang lúc làm sinh ý, thắt lưng triền bạc triệu, hắn ta lại nổi lên phong trào buôn bán dân cư!
Bằng không...
Khóa cửa cho kỹ, không cho bất luận kẻ nào tới gần, suốt đêm bổn thiếu gia ở trong phòng sửa mật thất!
Đột nhiên Lưu Mang đánh gãy lời lão nam nhân, trong ánh mắt lộ ra một cỗ ngoan lệ. Hắn ta báo cho lão nam nhân, ai dám đánh chủ ý lên bút tiền này của hắn ta, Lưu Mang hắn ta sẽ làm cho kẻ đó chết không có chỗ chôn!
Lão nam nhân bị Lưu Mang trành cả người run run, vội vàng cúi đầu nói: Dạ, công tử!
Không cho bất luận kẻ nào tới gần? Thật sự là chê cười, bổn tiểu thư liền hành hiệp trượng nghĩa giúp ngươi đem số tiền đó phân phát cho người nghèo, thay ngươi tích chút âm đức!
Đợi hai người Lưu Mang khóa chặt cửa, kiểm tra mấy lần mới chịu rời khỏi, Dạ Tử Huyên hướng về phía hai người biến mất cười đắc ý, chờ khi ngươi phát hiện ra tiền của mình bị mất thì chính là lúc dân chúng bình dân Hán thành đồn đãi thiên thượng điệu tiền, nhất định phải nhớ cảm tạ bổn tiểu thư!
Dạ Tử Huyên lại ở trong lòng cảm thán một phen Thiên đạo thù cần , bản thân chạy trối chết phát hiện một bút tiền tài bất nghĩa này điểm tô cho đẹp thành bản thân vất vả làm việc sau hồi báo, xem nhẹ bản thân vốn là chạy thoát khỏi chuyện dạo kỹ viện, sau đó nàng nhẹ nhàng bước chân đúng lý hợp tình vào phòng...
/90
|