Editor: Bộ Yến Tử
Đêm đã khuya, trăng chậm rãi thối lui tới sau đám mây đen, chiếu ám ảnh xuống cây cối xa xa trên núi, trong viện tiếng mấy côn trùng không biết tên kêu ngẫu nhiên truyền ra.
Cái gọi là nguyệt hắc phong cao, đúng là lúc nên làm tặc. Một hắc y nhân lặng lẽ vào sân, thừa dịp đêm đen sờ vào phòng, sau đó đưa tay điểm huyệt ngủ mỗ nha hoàn. Đầu tiểu nha hoàn nhẹ nhàng ngã sang một bên, nặng nề ngủ.
Người tới thấy chuyện đã thành, vừa mới chuẩn bị đi vào phòng trong, lại nghe thấy tiếng châm chọc bên trong truyền ra: Muốn làm tặc, về nhà học khinh công cho giỏi lại đến!
Dưới chân hắc y chùng lại, sau ót lập tức hiện ba vạch đen, trong lúc hoảng hốt kém chút nữa ngã sấp xuống, cái gì mà làm tặc trước phải học công phu cho giỏi? Võ công của hắn ta đã rất tốt? Không phải khinh công kém một chút sao, hơn nữa, hắn ta cũng không tính làm tặc!
Bĩu môi, người tới sửa lại dáng người trực tiếp nghênh ngang tiêu sái vém rèm châu ngăn buồng trong lên bước vào. Chỉ thấy trên giường không một bóng người, chăn gấm bị nhấc lên, vừa rồi rõ ràng nghe thấy nàng nói chuyện, vậy người đâu. . . .
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay phải hắn ta hướng ra sau chống đỡ, dễ dàng ngăn cản một kiếm trí mạng của người phía sau! Nữ nhân này thực ác!
Hai người qua mấy chiêu, cuối cùng Dạ Tử Huyên không địch lại, bị hắc y nhân chế trụ. Giãy dụa một phen, vẫn không thể thoát khỏi tay hắc y nhân, chỉ phải hờn dỗi trong bóng tối, luyện khinh công tốt như vậy, vậy mà võ công thực kém, ai! TMD năm nay nàng làm sao lại gặp bi kịch như thế?
Hừ! Dạ Tử Huyên hừ hừ hai tiếng: Muốn chém muốn giết cứ tùy tiện, vàng bạc châu báu không có!
Khóe miệng người tới co rút, thật đúng là người cần tiền không cần mạng! Phủ Tướng quân thực cùng như vậy? [Cùng: là khổ sở, túng thiếu.]
Này, hỏi ngươi đó! Không thấy người tới động thủ, cũng không thấy hắn ta nói chuyện, Dạ Tử Huyên đạp một cước lên chân người phía sau quát.
Người tới rên một tiếng đau đớn, hít sâu một hơi, quả nhiên là Nữ nhân không độc địa vị bất ổn , những lời này một chút cũng không sai! Nhưng mà, có cần ác như vậy không? Quên đi, không đùa nàng, hắc y nhân thả tay, đặt mông ngồi lên ghế ở phía sau, buông kiếm, đưa tay chuẩn bị châm trà!
Khôi phục tự do Dạ Tử Huyên xoay người thấy người kia chuẩn bị châm trà, một phen kéo khăn đen che mặt của hắn ta xuống, đồng thời tức giận chà xát lên dung mạo người kia, gắt giọng quát: Hiên Viên Kỳ Tu, nửa đêm, ngươi muốn chết hả!
Hắc y nhân rót một chén trà lại uống không thành, đúng là Hiên Viên Kỳ Tu.
Cô nãi nãi này kêu lớn như vậy, là muốn kinh động toàn bộ người phủ Tướng quân sao?
Hư ~ Hiên Viên Kỳ Tu lập tức đưa tay trái lên che miệng Dạ Tử Huyên: Nhỏ tiếng chút, có phải nàng muốn cho tất cả mọi người biết chúng ta yêu đương vụng trộm?
Lời nói ba phần thực bảy phần giả làm người trong phòng và người nào đó ngoài phòng đều sửng sốt, yêu đương vụng trộm?
Oành một tiếng, Dạ Tử Huyên thưởng cho Hiên Viên Kỳ Tu một cú đánh: Cút, đại gia ngươi yêu đương vụng trộm!
Mỗ Thế tử sờ sờ đầu bị đánh, nói: Đại gia của ta là đương kim hoàng thượng!
Hiên Viên Kỳ Tu, ngươi thực ngây thơ hay là ngu xuẩn?
Dạ Tử Huyên nghe nói thế, suýt chút nữa giận đến ngất xỉu, hít sâu hai cái, chậm rãi bình tĩnh lại, nếu tiếp tục cùng tên điên này tán gẫu nữa, phỏng chừng đêm nay nàng sẽ bị mất mạng!
Dạ Tử Huyên ngồi xuống ghế bên cạnh hắn ta, rót một ly trà đã lạnh, uống xong cả người run lên hỏi: Thành thật khai báo, nửa đêm tới tìm ta, có chuyện gì không?
Không có chuyện gì! Hiên Viên Kỳ Tu cũng uống một ly, sau đó thật nghiêm cẩn nói.
Ngươi... Dạ Tử Huyên bị nghẹn nửa ngày không thể nói một câu, hôm nay nàng lại bị người ta làm giận đến mức nói không nên lời.
Được rồi, đã không có chuyện gì, đại gia ngươi cút sớm một chút đi! Không cần ảnh hưởng giấc ngủ ngon của thẩm thẩm tương lai!
Nàng thật sự buồn ngủ quá, bằng không tuyệt đối không buông tha thằng nhãi này! Trái lại tự đi đến bên giường, một chút cũng không muốn quan tâm đến hắn ta. Bộ dáng này của Hiên Viên Kỳ Tu không giống mấy ngày hôm trước, chẳng lẽ là bữa cơm ngày hôm qua bắt hắn ta ăn choáng váng?
Hiên Viên Kỳ Tu vừa nghe tiếng Thẩm thẩm tương lai , thở dài một hơi, sau đó lại khôi phục bình thường nói: Huyên Nhi à, bản Thế tử đi nhé!
Nháy mắt, trong phòng lại khôi phục bình tĩnh!
Hơn nửa đêm động kinh! Dạ Tử Huyên mắng xong, đánh ngáp một cái, chuẩn bị tiếp tục ngủ, ai biết, lại nghe thấy âm thanh rót nước đáng ghét.
Hiên Viên Kỳ Tu, nhanh chóng cút đi, lão nương buồn ngủ, không rảnh cùng ngươi động kinh!
Gầm lên giận dữ, kéo chăn ôm đầu muốn đi ngủ, lại bị người cấp linh lên.
Ngươi nha, đến cùng có để yên không hả!
Nhưng, chờ nàng rống xong hai mắt phẫn nộ nhìn đến cũng không thấy Hiên Viên Kỳ Tu. Người này một thân áo bào trắng, cười vô hại nhìn nàng, xong rồi xong rồi, vừa rồi có tính là bắt kẻ thông dâm không?
Hắc hắc ~ Dật Vương gia thật sự là thật khéo! Nàng cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, nơi này là khuê phòng của nàng mà, sao lại có cảm giác bản thân đã làm sai chuyện gì nhỉ!
Lại là câu này, tiểu nữ nhân này khi nào thì có thể đổi một câu khác? Nghe câu đó, xấu hổ tối hôm qua, cảnh tượng sỉ nhục đó lại hiện lên trong đầu!
Quận chúa vừa rồi biểu hiện thật tốt! Hiên Viên Đình tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng nói, xú tiểu tử Hiên Viên Kỳ Tu kia vậy mà nhanh chân đến trước, so với mình sớm hơn một bước vào nhà, bản thân mới có hạnh thưởng thức một phen!
Có sao? Dạ Tử Huyên sờ sờ đầu, thải chân, bạo đầu, biểu hiện vừa rồi của nàng... Thảm, hẳn là hắn đã thấy toàn bộ quá trình.
Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ thị ngài chưa từng nghe qua à!
Hai mắt Hiên Viên Đình nhìn chằm chằm nàng, sau đó gật đầu, tựa như thật nghiêm cẩn suy nghĩ lại, sau đó lắc đầu.
Ngài. . . . Đêm nay nàng đã tạo nghiệt gì!
Ta như thế nào? Mỗ nam giả bộ vô sỉ lại vô tội hỏi.
Vừa rồi rõ ràng ngài. . . . Đột nhiên Dạ Tử Huyên giơ hai tay che miệng, kém chút nói lỡ miệng, hắn nghe thấy và nhìn thấy là một chuyện, chính miệng nàng thừa nhận lại là một chuyện, xém chút quên mất!
Nàng ngẩng đầu, nhìn biểu cảm mỗ Vương gia kia tựa tiếu phi tiếu, một phen ninh ở tại trên lưng hắn, chỉ nghe thấy tiếng rên đau đớn, hai tay ôm nàng dần dần tăng lực, vừa rồi khi nàng xuất lực là khí lực uống sữa. Di, này giống như... Giống như tình lữ trong lúc đó ... Liếc mắt đưa tình!
Vốn là đến xem nàng, hoài nghi nàng cùng bút bạc kia có liên quan, nhưng dường như không phải! Bản thân lại phát hiện một bí mật!
Hơn nửa đêm Dật Vương gia leo tường mà đến, không biết có chuyện gì? Nàng từ chối một phen, nề hà khí lực quá lớn, không có kết quả, liền châm chọc hỏi.
Không có chuyện gì!
Mẹ nó! Lại là câu này, anh không có chuyện gì, lão nương lại có việc!
Dạ Tử Huyên đang chuẩn bị phát hỏa, mặt đột nhiên đỏ như mông khỉ, khi nào thì nàng lại nằm trong lòng hắn vậy? Tư thế còn rất ái muội! Hiên Viên Đình ỷ ở trên giường, hoàn toàn ôm nàng vào ngực, hai người vậy mà ỷ ôi lẫn nhau!
Mỗ Vương gia cũng sửng sốt, hiện tại hắn có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của nàng, mặt hắn bắt đầu biến hồng, biến hồng, biến hồng...
Đêm đã khuya, trăng chậm rãi thối lui tới sau đám mây đen, chiếu ám ảnh xuống cây cối xa xa trên núi, trong viện tiếng mấy côn trùng không biết tên kêu ngẫu nhiên truyền ra.
Cái gọi là nguyệt hắc phong cao, đúng là lúc nên làm tặc. Một hắc y nhân lặng lẽ vào sân, thừa dịp đêm đen sờ vào phòng, sau đó đưa tay điểm huyệt ngủ mỗ nha hoàn. Đầu tiểu nha hoàn nhẹ nhàng ngã sang một bên, nặng nề ngủ.
Người tới thấy chuyện đã thành, vừa mới chuẩn bị đi vào phòng trong, lại nghe thấy tiếng châm chọc bên trong truyền ra: Muốn làm tặc, về nhà học khinh công cho giỏi lại đến!
Dưới chân hắc y chùng lại, sau ót lập tức hiện ba vạch đen, trong lúc hoảng hốt kém chút nữa ngã sấp xuống, cái gì mà làm tặc trước phải học công phu cho giỏi? Võ công của hắn ta đã rất tốt? Không phải khinh công kém một chút sao, hơn nữa, hắn ta cũng không tính làm tặc!
Bĩu môi, người tới sửa lại dáng người trực tiếp nghênh ngang tiêu sái vém rèm châu ngăn buồng trong lên bước vào. Chỉ thấy trên giường không một bóng người, chăn gấm bị nhấc lên, vừa rồi rõ ràng nghe thấy nàng nói chuyện, vậy người đâu. . . .
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tay phải hắn ta hướng ra sau chống đỡ, dễ dàng ngăn cản một kiếm trí mạng của người phía sau! Nữ nhân này thực ác!
Hai người qua mấy chiêu, cuối cùng Dạ Tử Huyên không địch lại, bị hắc y nhân chế trụ. Giãy dụa một phen, vẫn không thể thoát khỏi tay hắc y nhân, chỉ phải hờn dỗi trong bóng tối, luyện khinh công tốt như vậy, vậy mà võ công thực kém, ai! TMD năm nay nàng làm sao lại gặp bi kịch như thế?
Hừ! Dạ Tử Huyên hừ hừ hai tiếng: Muốn chém muốn giết cứ tùy tiện, vàng bạc châu báu không có!
Khóe miệng người tới co rút, thật đúng là người cần tiền không cần mạng! Phủ Tướng quân thực cùng như vậy? [Cùng: là khổ sở, túng thiếu.]
Này, hỏi ngươi đó! Không thấy người tới động thủ, cũng không thấy hắn ta nói chuyện, Dạ Tử Huyên đạp một cước lên chân người phía sau quát.
Người tới rên một tiếng đau đớn, hít sâu một hơi, quả nhiên là Nữ nhân không độc địa vị bất ổn , những lời này một chút cũng không sai! Nhưng mà, có cần ác như vậy không? Quên đi, không đùa nàng, hắc y nhân thả tay, đặt mông ngồi lên ghế ở phía sau, buông kiếm, đưa tay chuẩn bị châm trà!
Khôi phục tự do Dạ Tử Huyên xoay người thấy người kia chuẩn bị châm trà, một phen kéo khăn đen che mặt của hắn ta xuống, đồng thời tức giận chà xát lên dung mạo người kia, gắt giọng quát: Hiên Viên Kỳ Tu, nửa đêm, ngươi muốn chết hả!
Hắc y nhân rót một chén trà lại uống không thành, đúng là Hiên Viên Kỳ Tu.
Cô nãi nãi này kêu lớn như vậy, là muốn kinh động toàn bộ người phủ Tướng quân sao?
Hư ~ Hiên Viên Kỳ Tu lập tức đưa tay trái lên che miệng Dạ Tử Huyên: Nhỏ tiếng chút, có phải nàng muốn cho tất cả mọi người biết chúng ta yêu đương vụng trộm?
Lời nói ba phần thực bảy phần giả làm người trong phòng và người nào đó ngoài phòng đều sửng sốt, yêu đương vụng trộm?
Oành một tiếng, Dạ Tử Huyên thưởng cho Hiên Viên Kỳ Tu một cú đánh: Cút, đại gia ngươi yêu đương vụng trộm!
Mỗ Thế tử sờ sờ đầu bị đánh, nói: Đại gia của ta là đương kim hoàng thượng!
Hiên Viên Kỳ Tu, ngươi thực ngây thơ hay là ngu xuẩn?
Dạ Tử Huyên nghe nói thế, suýt chút nữa giận đến ngất xỉu, hít sâu hai cái, chậm rãi bình tĩnh lại, nếu tiếp tục cùng tên điên này tán gẫu nữa, phỏng chừng đêm nay nàng sẽ bị mất mạng!
Dạ Tử Huyên ngồi xuống ghế bên cạnh hắn ta, rót một ly trà đã lạnh, uống xong cả người run lên hỏi: Thành thật khai báo, nửa đêm tới tìm ta, có chuyện gì không?
Không có chuyện gì! Hiên Viên Kỳ Tu cũng uống một ly, sau đó thật nghiêm cẩn nói.
Ngươi... Dạ Tử Huyên bị nghẹn nửa ngày không thể nói một câu, hôm nay nàng lại bị người ta làm giận đến mức nói không nên lời.
Được rồi, đã không có chuyện gì, đại gia ngươi cút sớm một chút đi! Không cần ảnh hưởng giấc ngủ ngon của thẩm thẩm tương lai!
Nàng thật sự buồn ngủ quá, bằng không tuyệt đối không buông tha thằng nhãi này! Trái lại tự đi đến bên giường, một chút cũng không muốn quan tâm đến hắn ta. Bộ dáng này của Hiên Viên Kỳ Tu không giống mấy ngày hôm trước, chẳng lẽ là bữa cơm ngày hôm qua bắt hắn ta ăn choáng váng?
Hiên Viên Kỳ Tu vừa nghe tiếng Thẩm thẩm tương lai , thở dài một hơi, sau đó lại khôi phục bình thường nói: Huyên Nhi à, bản Thế tử đi nhé!
Nháy mắt, trong phòng lại khôi phục bình tĩnh!
Hơn nửa đêm động kinh! Dạ Tử Huyên mắng xong, đánh ngáp một cái, chuẩn bị tiếp tục ngủ, ai biết, lại nghe thấy âm thanh rót nước đáng ghét.
Hiên Viên Kỳ Tu, nhanh chóng cút đi, lão nương buồn ngủ, không rảnh cùng ngươi động kinh!
Gầm lên giận dữ, kéo chăn ôm đầu muốn đi ngủ, lại bị người cấp linh lên.
Ngươi nha, đến cùng có để yên không hả!
Nhưng, chờ nàng rống xong hai mắt phẫn nộ nhìn đến cũng không thấy Hiên Viên Kỳ Tu. Người này một thân áo bào trắng, cười vô hại nhìn nàng, xong rồi xong rồi, vừa rồi có tính là bắt kẻ thông dâm không?
Hắc hắc ~ Dật Vương gia thật sự là thật khéo! Nàng cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, nơi này là khuê phòng của nàng mà, sao lại có cảm giác bản thân đã làm sai chuyện gì nhỉ!
Lại là câu này, tiểu nữ nhân này khi nào thì có thể đổi một câu khác? Nghe câu đó, xấu hổ tối hôm qua, cảnh tượng sỉ nhục đó lại hiện lên trong đầu!
Quận chúa vừa rồi biểu hiện thật tốt! Hiên Viên Đình tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng nói, xú tiểu tử Hiên Viên Kỳ Tu kia vậy mà nhanh chân đến trước, so với mình sớm hơn một bước vào nhà, bản thân mới có hạnh thưởng thức một phen!
Có sao? Dạ Tử Huyên sờ sờ đầu, thải chân, bạo đầu, biểu hiện vừa rồi của nàng... Thảm, hẳn là hắn đã thấy toàn bộ quá trình.
Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ thị ngài chưa từng nghe qua à!
Hai mắt Hiên Viên Đình nhìn chằm chằm nàng, sau đó gật đầu, tựa như thật nghiêm cẩn suy nghĩ lại, sau đó lắc đầu.
Ngài. . . . Đêm nay nàng đã tạo nghiệt gì!
Ta như thế nào? Mỗ nam giả bộ vô sỉ lại vô tội hỏi.
Vừa rồi rõ ràng ngài. . . . Đột nhiên Dạ Tử Huyên giơ hai tay che miệng, kém chút nói lỡ miệng, hắn nghe thấy và nhìn thấy là một chuyện, chính miệng nàng thừa nhận lại là một chuyện, xém chút quên mất!
Nàng ngẩng đầu, nhìn biểu cảm mỗ Vương gia kia tựa tiếu phi tiếu, một phen ninh ở tại trên lưng hắn, chỉ nghe thấy tiếng rên đau đớn, hai tay ôm nàng dần dần tăng lực, vừa rồi khi nàng xuất lực là khí lực uống sữa. Di, này giống như... Giống như tình lữ trong lúc đó ... Liếc mắt đưa tình!
Vốn là đến xem nàng, hoài nghi nàng cùng bút bạc kia có liên quan, nhưng dường như không phải! Bản thân lại phát hiện một bí mật!
Hơn nửa đêm Dật Vương gia leo tường mà đến, không biết có chuyện gì? Nàng từ chối một phen, nề hà khí lực quá lớn, không có kết quả, liền châm chọc hỏi.
Không có chuyện gì!
Mẹ nó! Lại là câu này, anh không có chuyện gì, lão nương lại có việc!
Dạ Tử Huyên đang chuẩn bị phát hỏa, mặt đột nhiên đỏ như mông khỉ, khi nào thì nàng lại nằm trong lòng hắn vậy? Tư thế còn rất ái muội! Hiên Viên Đình ỷ ở trên giường, hoàn toàn ôm nàng vào ngực, hai người vậy mà ỷ ôi lẫn nhau!
Mỗ Vương gia cũng sửng sốt, hiện tại hắn có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của nàng, mặt hắn bắt đầu biến hồng, biến hồng, biến hồng...
/90
|