Ngoài cửa sổ, mưa mùa thu, giọt giọt tí tách, thanh thanh lãnh lãnh, giống như tinh linh rơi xuống phàm trần, mạn vũ khinh ca, rất mờ mịt. Triền triền miên miên, như khóc như kể.
Ngoài trời ruộng đồng xanh tươi, mà trong nhà một nữ tử nõn nà yên tĩnh nằm trên giường, nặng nề ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cái mũi nhỏ như ngọc, môi hơi vểnh lên, lông mi vừa mềm vừa cong.
Một tiểu nha đầu mặc quần áo thúy sắc đang cúi đầu thay nữ tử dịch góc chăn, ánh mắt nàng ta đỏ bừng, khóe mắt còn động lệ, đại phu Hồi Xuân đường có xem qua, ngự y cũng đã tới, vì sao tiểu thư còn không tỉnh lại? Thật sự là cấp chết người!
Nương, ngự y nói như thế nào? Vì sao Thất muội muội còn chưa có tỉnh lại?
Chính là, chính là, ai bắt nạt muội muội của Dạ Tử Dung ta, ta nhất định làm cho hắn ta chịu không nổi! Hừ!
Đại tỷ tỷ không có nghe nói sao? Đều là tiện nữ nhân Cổ Á Đồng kia làm hại Thất muội muội...
Được rồi, được rồi, các con đừng cãi nhau!
Một giọng nữ mỏi mệt ngăn chặn các nàng.
Ầm ĩ chết đi được!
Thanh âm cãi nhau từ xa lại gần, tiểu nha hoàn đưa tay xoa xoa khóe mắt, không thể bị phu nhân và các tiểu thư nhìn thấy nàng nỉ non, thật xúi quẩy, không thể chạm vào mày tiểu thư. Tiểu thư cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì!
Trong giây lát, phía sau Tướng quân phu nhân ôn nhu hiền thục có ba nữ tử như hoa như ngọc đi theo, đều bàn phụ nhân kế, hiển nhiên đã gả làm vợ người ta. Ba nữ tử xinh đẹp, dáng người yểu điệu, tướng mạo tương tự, nhưng mỗi người đều có thần vận.
Nô tì gặp qua phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, lục tiểu thư!
Thúy nhi thấy phu nhân và tiểu thư vào, nhanh chóng khom mình hành lễ.
Tướng quân phu nhân vẫy vẫy tay với nàng ta, giờ phút này, còn muốn nghi thức xã giao đó làm chi?
Huyên Nhi đã tỉnh sao?
Không đợi Tướng quân phu nhân mở miệng, nữ tử áo lam phía sau bà ta đã mở miệng hỏi trước, lướt qua Tướng quân phu nhân, vội vàng đến bên giường.
Hồi Đại tiểu thư, tiểu thư còn chưa từng tỉnh qua!
Thúy nhi hơi hơi ủy khuất cung kính đáp.
Thất muội muội, muội mau tỉnh lại, các tỷ tỷ trở về thăm muội nè!
Đại tiểu thư Dạ Tử Dung ngồi xuống bên giường, ôn nhu nói.
Tỷ tỷ mang cho muội Phù Dung cao ở Túy Tiên lâu đó!
Người trên giường vẫn như cũ không có phản ứng, nữ tử quần áo đỏ tươi vòng qua tiểu nha đầu đi thẳng đến trước giường:
Thất nhi, nhanh đứng lên đi, nhị tỷ mang muội đi Thư viện tìm cái lão hỗn đản kia, vậy mà còn dám trách móc không học vấn không nghề nghiệp! Hừ!
Nhị tiểu thư Dạ Tử Vân năm đó cùng Dạ Tử Huyên thật là có nhất so, tỷ muội hai người ở Hán Thành đều là nhân vật nổi danh hiển hách, kiêu ngạo ương ngạnh, mãnh liệt vô lý, trừng mắt tất báo. Dạ Tử Vân năm đó mỗi ngày khiến cho người ở Hán Thành gà bay chó sủa, gặp mặt là tránh! May mắn sau khi con của Kỳ Hầu cưới nàng ta, mới qua hai năm sống yên ổn. Không nghĩ tới, Thất tiểu thư này so với nhị tiểu thư, càng hơn chứ không có kém.
Nhị tỷ, tỷ nói cái gì đó!
Lục tiểu thư Dạ Tử Phù trừng mắt nhìn nhị tỷ nhà mình:
Thất muội muội, nhanh dậy đi, không được nằm trên giường!
Tướng quân phu nhân đứng tại chỗ đỏ mắt, cả đời này tuy rằng tiếc nuối không thể sinh hạ một nhi tử, nhưng bảy nữ nhi thật hữu ái, biết quan tâm, nâng đỡ lẫn nhau, như vậy bà ta cũng thấy thỏa mãn!
Thất muội muội, mau rời giường!
Dạ Tử Huyên, muội lại không đứng dậy ta tấu muội, a?
Tiểu thất...
Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên nháo lên ầm ĩ như cái chợ.
Người nằm trên giường rốt cục nhịn không được huyên náo, nhíu mày, tức giận nắm một cái gối đầu lên ném văng ra ngoài, rống lớn:
Ầm ĩ muốn chết!
Mọi người không bị gối đầu phá liệt dọa, Dạ Tử Dung cách nàng gần nhất hưng phấn đong đưa thân thể của nàng mừng như điên nói:
Nương, nương, Thất muội muội tỉnh, nàng tỉnh!
Không bị đánh thức cũng bị ngươi diêu tỉnh!
Nghe thấy Dạ Tử Huyên tỉnh, mọi người trong phòng cao hứng không biết làm thế nào cho phải.
Huyên Nhi, bảo bối của nương, đến, để nương nhìn, để nương nhìn thử!
Tướng quân phu nhân kích động đẩy nhị nữ nhi ra, thật vui vẻ. Nước mắt dừng không được rơi xuống.
Nương, con đi nói cho phụ thân biết!
Lục tiểu thư Dạ Tử Phù kích động chạy ra khỏi phòng.
Cố Phán Hề còn đang buồn ngủ nhìn mấy người trước mắt kích động đến mức hai mắt đẫm lệ, tất cả đều giả trang cổ đại, trần thiết trong phòng cổ kính, giống như đúc phim truyền hình diễn cổ trang, một nữ nhân lớn tuổi mở miệng ngậm miệng đều hô nữ nhi.
A ——
Đột nhiên Cố Phán Hề hai tay ôm đầu nhịn không được lớn tiếng hét ầm lên, đây là nằm mơ, đúng, đây là nằm mơ, đây không phải thật sự, đây nhất định không phải thật sự!
Huyên Nhi, con làm sao vậy?
Tướng quân phu nhân kinh hoảng bắt lấy hai tay của nàng:
Huyên Nhi, con không cần dọa nương!
Thất muội muội, thất muội muội, muội nhìn rõ ràng, là chúng ta.
Dạ Tử Dung cũng hoảng, tại sao có thể như vậy:
Muội hảo hảo nhìn đi!
A —— mẹ —— mẹ viện trưởng ——
Cố Phán Hề hoảng sợ kêu mẹ viện trưởng, nghe được người trong phòng là không hiểu ra sao, cái gì loạn thất bát tao. Chẳng lẽ Huyên Nhi bị thương đầu óc?
Mau, Thúy nhi, nhanh đi thông tri lão gia, tìm thái y!
Tướng quân phu nhân phản ứng lại, nhanh chóng kêu Thúy nhi đi tìm Dạ Tướng quân, nếu đầu Huyên Nhi thật sự xảy ra vấn đề nên làm cái gì bây giờ?
Còn thất thần làm gì! Còn không mau đi!
Nhị tiểu thư thấy Thúy nhi chưa động, quát to một tiếng!
A —— ừm!
Thúy nhi đã sớm sợ tới mức đánh mất linh hồn nhỏ bé, nghe được tiếng hô của Dạ Tử Vân hồn mới quay trở về. Hoang mang rối loạn chạy ra ngoài!
Huyên Nhi, đứa nhỏ đáng thương của nương!
Tướng quân phu nhân rốt cục đem Cố Phán Hề tranh cãi ầm ĩ gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm chua sót nói.
Nương, Huyên Nhi sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì!
Dạ Tử Dung vỗ vỗ lưng bà ta, nghẹn ngào nói.
Dạ Tử Vân đứng ở đầu giường, lòng nóng như lửa đốt, nhưng bản thân lại làm không xong cái gì!
Cố Phán Hề ỷ ở trong lòng Tướng quân phu nhân, cảm giác ôm ấp này rất ấm áp, rất an tâm, giống như ôm ấp của mẹ viện trưởng, thật thoải mái!
Di, không phải cô đã chết sao, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? An tĩnh lại Cố Phán Hề bắt đầu suy xét, vừa rồi là do nhất thời không tiếp thụ được mới có thể không khống chế, nhưng phần cảm giác này hình như là thật sự nha! Chẳng lẽ Diêm vương gia cảm thấy dương thọ của cô chưa hết, kiếp trước mệnh khổ, cho cô đến đây hưởng thụ ngày lành?
Cố Phán Hề cô vậy mà đầu năm nay gặp gỡ lưu hành xuyên việt, vậy lạnh lùng đâu? Có phải hay không cũng xuyên qua đến đây?
Cố Phán Hề nhẹ nhàng đẩy ôm ấp ấm áp này ra, dùng một đôi mắt xinh đẹp đem người và vật có thể nhận thức trong phòng cẩn thận nhìn một lần, ký đến chi tắc an chi, nàng hiện tại có nhà, có mẫu thân, có tỷ tỷ, nàng nhất định sẽ thay Huyên Nhi đã chết kia hảo hảo sống sót!
Vừa mới chuẩn bị mở miệng, một trận bước chân vội vàng hỗn độn từ xa lại gần, còn có tiếng khóc của một nam nhân, không chỉ có Cố Phán Hề nhăn mày, ngay cả ba nữ nhân khác trong phòng cũng một mặt bất đắc dĩ!
Ngoài trời ruộng đồng xanh tươi, mà trong nhà một nữ tử nõn nà yên tĩnh nằm trên giường, nặng nề ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cái mũi nhỏ như ngọc, môi hơi vểnh lên, lông mi vừa mềm vừa cong.
Một tiểu nha đầu mặc quần áo thúy sắc đang cúi đầu thay nữ tử dịch góc chăn, ánh mắt nàng ta đỏ bừng, khóe mắt còn động lệ, đại phu Hồi Xuân đường có xem qua, ngự y cũng đã tới, vì sao tiểu thư còn không tỉnh lại? Thật sự là cấp chết người!
Nương, ngự y nói như thế nào? Vì sao Thất muội muội còn chưa có tỉnh lại?
Chính là, chính là, ai bắt nạt muội muội của Dạ Tử Dung ta, ta nhất định làm cho hắn ta chịu không nổi! Hừ!
Đại tỷ tỷ không có nghe nói sao? Đều là tiện nữ nhân Cổ Á Đồng kia làm hại Thất muội muội...
Được rồi, được rồi, các con đừng cãi nhau!
Một giọng nữ mỏi mệt ngăn chặn các nàng.
Ầm ĩ chết đi được!
Thanh âm cãi nhau từ xa lại gần, tiểu nha hoàn đưa tay xoa xoa khóe mắt, không thể bị phu nhân và các tiểu thư nhìn thấy nàng nỉ non, thật xúi quẩy, không thể chạm vào mày tiểu thư. Tiểu thư cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì!
Trong giây lát, phía sau Tướng quân phu nhân ôn nhu hiền thục có ba nữ tử như hoa như ngọc đi theo, đều bàn phụ nhân kế, hiển nhiên đã gả làm vợ người ta. Ba nữ tử xinh đẹp, dáng người yểu điệu, tướng mạo tương tự, nhưng mỗi người đều có thần vận.
Nô tì gặp qua phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, lục tiểu thư!
Thúy nhi thấy phu nhân và tiểu thư vào, nhanh chóng khom mình hành lễ.
Tướng quân phu nhân vẫy vẫy tay với nàng ta, giờ phút này, còn muốn nghi thức xã giao đó làm chi?
Huyên Nhi đã tỉnh sao?
Không đợi Tướng quân phu nhân mở miệng, nữ tử áo lam phía sau bà ta đã mở miệng hỏi trước, lướt qua Tướng quân phu nhân, vội vàng đến bên giường.
Hồi Đại tiểu thư, tiểu thư còn chưa từng tỉnh qua!
Thúy nhi hơi hơi ủy khuất cung kính đáp.
Thất muội muội, muội mau tỉnh lại, các tỷ tỷ trở về thăm muội nè!
Đại tiểu thư Dạ Tử Dung ngồi xuống bên giường, ôn nhu nói.
Tỷ tỷ mang cho muội Phù Dung cao ở Túy Tiên lâu đó!
Người trên giường vẫn như cũ không có phản ứng, nữ tử quần áo đỏ tươi vòng qua tiểu nha đầu đi thẳng đến trước giường:
Thất nhi, nhanh đứng lên đi, nhị tỷ mang muội đi Thư viện tìm cái lão hỗn đản kia, vậy mà còn dám trách móc không học vấn không nghề nghiệp! Hừ!
Nhị tiểu thư Dạ Tử Vân năm đó cùng Dạ Tử Huyên thật là có nhất so, tỷ muội hai người ở Hán Thành đều là nhân vật nổi danh hiển hách, kiêu ngạo ương ngạnh, mãnh liệt vô lý, trừng mắt tất báo. Dạ Tử Vân năm đó mỗi ngày khiến cho người ở Hán Thành gà bay chó sủa, gặp mặt là tránh! May mắn sau khi con của Kỳ Hầu cưới nàng ta, mới qua hai năm sống yên ổn. Không nghĩ tới, Thất tiểu thư này so với nhị tiểu thư, càng hơn chứ không có kém.
Nhị tỷ, tỷ nói cái gì đó!
Lục tiểu thư Dạ Tử Phù trừng mắt nhìn nhị tỷ nhà mình:
Thất muội muội, nhanh dậy đi, không được nằm trên giường!
Tướng quân phu nhân đứng tại chỗ đỏ mắt, cả đời này tuy rằng tiếc nuối không thể sinh hạ một nhi tử, nhưng bảy nữ nhi thật hữu ái, biết quan tâm, nâng đỡ lẫn nhau, như vậy bà ta cũng thấy thỏa mãn!
Thất muội muội, mau rời giường!
Dạ Tử Huyên, muội lại không đứng dậy ta tấu muội, a?
Tiểu thất...
Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên nháo lên ầm ĩ như cái chợ.
Người nằm trên giường rốt cục nhịn không được huyên náo, nhíu mày, tức giận nắm một cái gối đầu lên ném văng ra ngoài, rống lớn:
Ầm ĩ muốn chết!
Mọi người không bị gối đầu phá liệt dọa, Dạ Tử Dung cách nàng gần nhất hưng phấn đong đưa thân thể của nàng mừng như điên nói:
Nương, nương, Thất muội muội tỉnh, nàng tỉnh!
Không bị đánh thức cũng bị ngươi diêu tỉnh!
Nghe thấy Dạ Tử Huyên tỉnh, mọi người trong phòng cao hứng không biết làm thế nào cho phải.
Huyên Nhi, bảo bối của nương, đến, để nương nhìn, để nương nhìn thử!
Tướng quân phu nhân kích động đẩy nhị nữ nhi ra, thật vui vẻ. Nước mắt dừng không được rơi xuống.
Nương, con đi nói cho phụ thân biết!
Lục tiểu thư Dạ Tử Phù kích động chạy ra khỏi phòng.
Cố Phán Hề còn đang buồn ngủ nhìn mấy người trước mắt kích động đến mức hai mắt đẫm lệ, tất cả đều giả trang cổ đại, trần thiết trong phòng cổ kính, giống như đúc phim truyền hình diễn cổ trang, một nữ nhân lớn tuổi mở miệng ngậm miệng đều hô nữ nhi.
A ——
Đột nhiên Cố Phán Hề hai tay ôm đầu nhịn không được lớn tiếng hét ầm lên, đây là nằm mơ, đúng, đây là nằm mơ, đây không phải thật sự, đây nhất định không phải thật sự!
Huyên Nhi, con làm sao vậy?
Tướng quân phu nhân kinh hoảng bắt lấy hai tay của nàng:
Huyên Nhi, con không cần dọa nương!
Thất muội muội, thất muội muội, muội nhìn rõ ràng, là chúng ta.
Dạ Tử Dung cũng hoảng, tại sao có thể như vậy:
Muội hảo hảo nhìn đi!
A —— mẹ —— mẹ viện trưởng ——
Cố Phán Hề hoảng sợ kêu mẹ viện trưởng, nghe được người trong phòng là không hiểu ra sao, cái gì loạn thất bát tao. Chẳng lẽ Huyên Nhi bị thương đầu óc?
Mau, Thúy nhi, nhanh đi thông tri lão gia, tìm thái y!
Tướng quân phu nhân phản ứng lại, nhanh chóng kêu Thúy nhi đi tìm Dạ Tướng quân, nếu đầu Huyên Nhi thật sự xảy ra vấn đề nên làm cái gì bây giờ?
Còn thất thần làm gì! Còn không mau đi!
Nhị tiểu thư thấy Thúy nhi chưa động, quát to một tiếng!
A —— ừm!
Thúy nhi đã sớm sợ tới mức đánh mất linh hồn nhỏ bé, nghe được tiếng hô của Dạ Tử Vân hồn mới quay trở về. Hoang mang rối loạn chạy ra ngoài!
Huyên Nhi, đứa nhỏ đáng thương của nương!
Tướng quân phu nhân rốt cục đem Cố Phán Hề tranh cãi ầm ĩ gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm chua sót nói.
Nương, Huyên Nhi sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì!
Dạ Tử Dung vỗ vỗ lưng bà ta, nghẹn ngào nói.
Dạ Tử Vân đứng ở đầu giường, lòng nóng như lửa đốt, nhưng bản thân lại làm không xong cái gì!
Cố Phán Hề ỷ ở trong lòng Tướng quân phu nhân, cảm giác ôm ấp này rất ấm áp, rất an tâm, giống như ôm ấp của mẹ viện trưởng, thật thoải mái!
Di, không phải cô đã chết sao, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? An tĩnh lại Cố Phán Hề bắt đầu suy xét, vừa rồi là do nhất thời không tiếp thụ được mới có thể không khống chế, nhưng phần cảm giác này hình như là thật sự nha! Chẳng lẽ Diêm vương gia cảm thấy dương thọ của cô chưa hết, kiếp trước mệnh khổ, cho cô đến đây hưởng thụ ngày lành?
Cố Phán Hề cô vậy mà đầu năm nay gặp gỡ lưu hành xuyên việt, vậy lạnh lùng đâu? Có phải hay không cũng xuyên qua đến đây?
Cố Phán Hề nhẹ nhàng đẩy ôm ấp ấm áp này ra, dùng một đôi mắt xinh đẹp đem người và vật có thể nhận thức trong phòng cẩn thận nhìn một lần, ký đến chi tắc an chi, nàng hiện tại có nhà, có mẫu thân, có tỷ tỷ, nàng nhất định sẽ thay Huyên Nhi đã chết kia hảo hảo sống sót!
Vừa mới chuẩn bị mở miệng, một trận bước chân vội vàng hỗn độn từ xa lại gần, còn có tiếng khóc của một nam nhân, không chỉ có Cố Phán Hề nhăn mày, ngay cả ba nữ nhân khác trong phòng cũng một mặt bất đắc dĩ!
/90
|