Dạ Ảnh và Tuyệt Nhất ở xa xa nhìn phòng bếp khói đặc cuồn cuộn, thập phần ăn ý bi ai ở trong lòng: Tha thứ chủ tử đi, ngài ấy tuyệt đối không phải cố ý đến ép buộc! Ngài ấy là chuyên môn đến phá hư!
Tuyệt Nhất, ngươi nói chủ tử sẽ thành công sao? Dạ Ảnh ôm ngực dùng khuỷu tay chọc chọc nam tử băng sơn bên cạnh hỏi.
Trên gương mặt khốc khốc của Tuyệt Nhất rõ ràng hiện lên một tia ghét bỏ, không e dè vỗ vỗ nơi vừa rồi Dạ Ảnh vừa chạm qua, lạnh như băng nói: Sở chỉ vì sao?
Dạ Ảnh đối với Thói ở sạch của hắn thập phần bất mãn, khóe mắt liếc hắn: Khinh bỉ! Nghiêm trọng khinh bỉ! Huynh đệ như tay chân, tay chân chạm một chút vào quần áo của ngươi ngươi ghét bỏ cái gì! Hiện tại hắn đột nhiên nhớ tới Mị Ảnh là tốt nhất, trừ bỏ ngẫu nhiên đấu đấu võ mồm, kỳ thực ở chung cũng rất tốt!
Hai loại! Đương nhiên là cháo và Vương phi!
Chưa hẳn!
Tiểu gia hôm nào đó tố giác ngươi... A ha ha... Ai kêu ngươi ghét bỏ ta! Khóe miệng Dạ Ảnh vui vẻ, rõ ràng kéo thật cao ba cm!
... !
Hai chữ đơn giản của Tuyệt Nhất, đúng là một lời trúng đích, rất nhanh sẽ nghiệm chứng đích xác Chưa hẳn ! Vì thế, đồng chí Dạ Ảnh khắc sâu cảm nhận được: Thực tiễn quả nhiên là chân lý kiểm nghiệm tiêu chuẩn duy nhất!
...
Ai ——
Đỗ Tử Đằng nhìn ôm ấp rỗng tuếch, trong lòng có chút thất lạc. Tay phải vẫn còn duy trì tư thế ôm ấp giai nhân, mà giai nhân đã đứng cách hắn khoảng cách năm thước có hơn.
Hai đại nam nhân ôm ấp cùng nhau, không biết còn tưởng rằng bổn thiếu gia có ham thích bất lương cùng huynh đài! Dạ Tử Huyên khí định thần nhàn đứng yên, run run một thân trường bào trắng tuyết, móc ra cây quạt, tự khoe phong lưu lung lay hai cái.
Khóe miệng Đỗ Tử Đằng run rẩy, sắc mặt rất khó coi. Hai đại nam nhân? Nàng là nam nhân sao? Hắn duyệt nhân vô số, khụ khụ... Đương nhiên là nữ nhân! Làm sao có thể có loại ham mê này, vì thế đen mặt thanh âm hữu lực trục tự leng keng phun ra: Ta —— tính —— thủ —— hướng —— thật —— bình —— thường!
Nhất là hai chữ bình thường, như là nghiến răng nghiến lợi từ trong hàm răng rít lên!
Còn nữ nhân vật chính vĩ đại của chúng ta, nghe xong lời hắn nói, cực không kiên nhẫn vươn tay phải ngoáy ngoáy lỗ tai —— chuyện bình thường hay không bình thường liên quan sợi lông gì tới ta! Dù sao ta đối với ngươi không có hứng thú!
Đỗ Tử Đằng bị Dạ Tử Huyên coi thường, thật sự tức giận đến bụng đau! Trên mặt oa nhi manh kỳ quái, thật rõ ràng xuất hiện không thể tin. Với khuôn mặt này của hắn, có thể nói nam nữ ăn thông, vì sao nữ nhân này không có hứng thú với hắn!
Ừm, ngươi là nam nữ ăn thông! Nhưng mà nhân gia hiện tại là Dật Vương phi nữ phẫn nam trang, nam không nam, nữ không nữ, không ở trong phạm vi nam nữ ăn thông —— đương nhiên không có lực sát thương với nàng!
Ta nói xú nha đầu, sao nàng lại không có hứng thú với ta?
Đỗ Tử Đằng thuận tay ngắt một cọng cỏ đuôi chó ngậm trong miệng, rất không phục hỏi.
Ha ha ha ha...
Nha đầu, cười cái gì? Chẳng lẽ bị điểm huyệt cười? Không có khả năng, có người gần đây sao hắn có thể không biết!
Một người có diện mạo Oa nhi manh làm cho người ta thiên hôn địa ám, miệng ngậm cỏ đuôi chó, giả bộ lưu manh du côn, ai có thể không cười?
Đột nhiên, tiếng cười của Dạ Tử Huyên im bặt đình chỉ, dùng giọng nói ấm xấp xỉ khối băng hỏi: Ngươi làm sao mà biết ta là nữ?
Nói xong, ánh mắt hung tợn xích lõa nhìn chằm chằm Đỗ Tử Đằng, có mục đích gì? Nhanh nói ra, bằng không đừng trách bổn tiểu thư giết người diệt khẩu! Phỏng chừng giết người diệt khẩu có chút khó, nếu ngươi là nhân vật nguy hiểm, chẳng phải chậm trễ thời gian bổn tiểu thư chạy trốn!
Yên tâm, nàng xem ta thành thật đáng yêu, thiên chân vô tà, văn võ song toàn, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, sao có thể là người xấu!
Công phu tự kỷ của Đỗ Tử Đằng cũng đã luyện đến cảnh giới nhất định, người bình thường thúc ngựa đều đuổi không kịp. Làm sao có thể là người xấu trả lời tương đương khẳng định, nói xong, còn một bộ biểu cảm Lấy tâm tiểu nhân do lòng quân tử trắng mắt liếc Dạ Tử Huyên.
Được, hôm nay xem như gặp được đối thủ! Đối thủ gì à? Ha ha, đương nhiên là đối thủ không biết xấu hổ!
Ngẩng đầu nhìn trời sắc, mẹ kiếp, đã trễ thế này, nhanh trở về, bằng không bị tiểu nhân Hiên Viên Đình bắt được bím tóc, về sau ra ngoài sẽ không dễ dàng như vậy!
Sắc trời đã muộn, hẹn gặp lại! Mới vừa đi hai bước cảm thấy không ổn, người này làm hại nàng mất đi mấy ngàn lượng vàng, nói cái gì cũng không muốn gặp lại: Không hẹn gặp lại!
Ai, nha đầu! Nội tâm Đỗ Tử Đằng bị nhục: Có thể nói tên nàng với ta không?
Vô danh!
Đỗ Tử Đằng thấy nàng đã bay thật xa, cao giọng hô: Ta gọi Đỗ Tử Đằng!
Phanh một tiếng là thanh âm vật nặng rơi xuống đất, Dạ Tử Huyên nghe thấy tiếng Bụng Đau thật không hình tượng từ trên ngọn cỏ lau té xuống. Nhả ra một ngụm cỏ khô ở trong miệng, nội tâm thập phần tích, hung tợn nói: Bụng Đau! Lão nương thề, lần sau gặp lại ngươi, nhất định đánh cho ngươi kêu bụng đau! Hừ!
Đứng dậy vỗ vỗ bùn đất, chà chà chân, phiêu nhiên rời đi...
Đỗ Tử Đằng nghe được thanh âm trọng vật rơi xuống vừa rồi, khi đuổi tới nơi xảy ra chuyện, trên đất chỉ còn một cái hố ...
Phủ Dật Vương!
Dạ Tử Huyên vừa một chân rảo bước tiến lên cửa lớn phủ Dật Vương, đã thấy Thúy Nhi đứng ở cửa lớn đợi nàng nửa ngày, Tiểu thư, người đã trở lại, nô tì lo lắng gần chết!
Lo lắng ta làm gì! Dạ Tử Huyên trắng mắt liếc nàng ta, chẳng lẽ nha đầu này còn không quen hành vi của nàng?
Đích xác lo lắng, nhưng là lo lắng nô tì với người cùng nhau bị Vương gia quăng ra khỏi Vương phủ! Thúy Nhi thật không nghĩa khí ở trong lòng châm chọc nói!
Thúy Nhi dè dặt cẩn trọng kéo kéo tay áo Dạ Tử Huyên, Dạ Tử Huyên thấy thật kỳ quái, hôm nay nha đầu này sao lại lạ thế nào ấy? Thực muốn đi tìm cái kính lúp tinh tế xem xét một phen.
Nàng vừa mới chuẩn bị hỏi nha đầu kia bị cái gì thì Hoa Ảnh xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của nàng. Hoa Ảnh một thân quần áo sắc xanh biếc, diện mạo thanh tú, nhưng tuyệt đối không coi là tuyệt thế mỹ nữ, ở bên ngoài nàng ta rất là cung kính mở miệng nói: Vương phi, chủ tử ở thư phòng chờ ngài!
Dạ Tử Huyên gật gật đầu, liếc mắt nhìn nha đầu, hỉ giận đều hiện ra như vậy không tốt, không tốt... Chính là, nàng ta là người của Hiên Viên Đình, được hay không được liên quan sợi lông gì tới nàng! Đi nhanh tới thư phòng, không lại nhìn Hoa Ảnh ở phía sau đang liếc mắt.
Trong lòng Hoa Ảnh rất bất bình, chủ tử mười ngón tay không dính nước, vì muốn xin lỗi Vương phi kiêu ngạo này, tự rửa tay làm canh thang. Nàng chán ghét Vương phi, nhiều hơn nữa là ghen tị bản thân chưa từng được có.
Đi đến cửa thư phòng, muốn vào nhìn một phen, nhưng thu được ánh mắt Dạ Ảnh, không tình nguyện đứng ở cửa. Đợi Dạ Tử Huyên trở ra, thay nàng đóng cửa lại.
Sau khi Dạ Tử Huyên vào nhà, theo bản năng ngẩng đầu, phá động đã không còn tồn tại. Trong phòng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, chuyện tối hôm qua cho tới bây giờ như là chưa từng xảy ra. Hiên Viên Đình ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm cái chén gì đó đen tuyền trước mặt, thẳng đến lúc Dạ Tử Huyên vào nhà, mới ngẩng đầu lên nhìn nàng cười khanh khách.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! Hiên Viên Đình, ngươi muốn làm gì?
Buổi chiều hôm nay Dạ Tử Huyên bị béo muội muội làm cho sợ tới mức sinh ra di chứng, hai tay ôm ngực hỏi.
Hiên Viên Đình nhiệt tình tăng vọt, sau khi nhìn thấy động tác của nàng, nháy mắt bị dập tắt năm mươi độ. Chẳng lẽ hành vi tối qua của hắn rất hào phóng?
Dạ Ảnh và Tuyệt Nhất vừa nhìn thấy động tác của nàng, kém chút nữa từ chỗ tối ngã xuống. Vương phi, xin nhờ ngài lần sau cho một ít chỗ tốt có được không? Mỗi lần đều như vậy, tài sản là sinh mệnh của chúng ta khó lòng mà đảm bảo an toàn!
Ăn cháo!
Hai chữ ngắn gọn, làm cho ánh mắt Dạ Tử Huyên cũng dõi đến chén nước đen xì đó!
------ Ngoài lề ------
Bụng Đau là khách quen của thanh lâu, công phu ấm giường tuyệt đối là nhất lưu!
Khụ khụ. . . .
Về sau, Đỗ Tử Đằng là hảo bằng hữu của nữ nhân vật chính!
Tuyệt Nhất, ngươi nói chủ tử sẽ thành công sao? Dạ Ảnh ôm ngực dùng khuỷu tay chọc chọc nam tử băng sơn bên cạnh hỏi.
Trên gương mặt khốc khốc của Tuyệt Nhất rõ ràng hiện lên một tia ghét bỏ, không e dè vỗ vỗ nơi vừa rồi Dạ Ảnh vừa chạm qua, lạnh như băng nói: Sở chỉ vì sao?
Dạ Ảnh đối với Thói ở sạch của hắn thập phần bất mãn, khóe mắt liếc hắn: Khinh bỉ! Nghiêm trọng khinh bỉ! Huynh đệ như tay chân, tay chân chạm một chút vào quần áo của ngươi ngươi ghét bỏ cái gì! Hiện tại hắn đột nhiên nhớ tới Mị Ảnh là tốt nhất, trừ bỏ ngẫu nhiên đấu đấu võ mồm, kỳ thực ở chung cũng rất tốt!
Hai loại! Đương nhiên là cháo và Vương phi!
Chưa hẳn!
Tiểu gia hôm nào đó tố giác ngươi... A ha ha... Ai kêu ngươi ghét bỏ ta! Khóe miệng Dạ Ảnh vui vẻ, rõ ràng kéo thật cao ba cm!
... !
Hai chữ đơn giản của Tuyệt Nhất, đúng là một lời trúng đích, rất nhanh sẽ nghiệm chứng đích xác Chưa hẳn ! Vì thế, đồng chí Dạ Ảnh khắc sâu cảm nhận được: Thực tiễn quả nhiên là chân lý kiểm nghiệm tiêu chuẩn duy nhất!
...
Ai ——
Đỗ Tử Đằng nhìn ôm ấp rỗng tuếch, trong lòng có chút thất lạc. Tay phải vẫn còn duy trì tư thế ôm ấp giai nhân, mà giai nhân đã đứng cách hắn khoảng cách năm thước có hơn.
Hai đại nam nhân ôm ấp cùng nhau, không biết còn tưởng rằng bổn thiếu gia có ham thích bất lương cùng huynh đài! Dạ Tử Huyên khí định thần nhàn đứng yên, run run một thân trường bào trắng tuyết, móc ra cây quạt, tự khoe phong lưu lung lay hai cái.
Khóe miệng Đỗ Tử Đằng run rẩy, sắc mặt rất khó coi. Hai đại nam nhân? Nàng là nam nhân sao? Hắn duyệt nhân vô số, khụ khụ... Đương nhiên là nữ nhân! Làm sao có thể có loại ham mê này, vì thế đen mặt thanh âm hữu lực trục tự leng keng phun ra: Ta —— tính —— thủ —— hướng —— thật —— bình —— thường!
Nhất là hai chữ bình thường, như là nghiến răng nghiến lợi từ trong hàm răng rít lên!
Còn nữ nhân vật chính vĩ đại của chúng ta, nghe xong lời hắn nói, cực không kiên nhẫn vươn tay phải ngoáy ngoáy lỗ tai —— chuyện bình thường hay không bình thường liên quan sợi lông gì tới ta! Dù sao ta đối với ngươi không có hứng thú!
Đỗ Tử Đằng bị Dạ Tử Huyên coi thường, thật sự tức giận đến bụng đau! Trên mặt oa nhi manh kỳ quái, thật rõ ràng xuất hiện không thể tin. Với khuôn mặt này của hắn, có thể nói nam nữ ăn thông, vì sao nữ nhân này không có hứng thú với hắn!
Ừm, ngươi là nam nữ ăn thông! Nhưng mà nhân gia hiện tại là Dật Vương phi nữ phẫn nam trang, nam không nam, nữ không nữ, không ở trong phạm vi nam nữ ăn thông —— đương nhiên không có lực sát thương với nàng!
Ta nói xú nha đầu, sao nàng lại không có hứng thú với ta?
Đỗ Tử Đằng thuận tay ngắt một cọng cỏ đuôi chó ngậm trong miệng, rất không phục hỏi.
Ha ha ha ha...
Nha đầu, cười cái gì? Chẳng lẽ bị điểm huyệt cười? Không có khả năng, có người gần đây sao hắn có thể không biết!
Một người có diện mạo Oa nhi manh làm cho người ta thiên hôn địa ám, miệng ngậm cỏ đuôi chó, giả bộ lưu manh du côn, ai có thể không cười?
Đột nhiên, tiếng cười của Dạ Tử Huyên im bặt đình chỉ, dùng giọng nói ấm xấp xỉ khối băng hỏi: Ngươi làm sao mà biết ta là nữ?
Nói xong, ánh mắt hung tợn xích lõa nhìn chằm chằm Đỗ Tử Đằng, có mục đích gì? Nhanh nói ra, bằng không đừng trách bổn tiểu thư giết người diệt khẩu! Phỏng chừng giết người diệt khẩu có chút khó, nếu ngươi là nhân vật nguy hiểm, chẳng phải chậm trễ thời gian bổn tiểu thư chạy trốn!
Yên tâm, nàng xem ta thành thật đáng yêu, thiên chân vô tà, văn võ song toàn, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, sao có thể là người xấu!
Công phu tự kỷ của Đỗ Tử Đằng cũng đã luyện đến cảnh giới nhất định, người bình thường thúc ngựa đều đuổi không kịp. Làm sao có thể là người xấu trả lời tương đương khẳng định, nói xong, còn một bộ biểu cảm Lấy tâm tiểu nhân do lòng quân tử trắng mắt liếc Dạ Tử Huyên.
Được, hôm nay xem như gặp được đối thủ! Đối thủ gì à? Ha ha, đương nhiên là đối thủ không biết xấu hổ!
Ngẩng đầu nhìn trời sắc, mẹ kiếp, đã trễ thế này, nhanh trở về, bằng không bị tiểu nhân Hiên Viên Đình bắt được bím tóc, về sau ra ngoài sẽ không dễ dàng như vậy!
Sắc trời đã muộn, hẹn gặp lại! Mới vừa đi hai bước cảm thấy không ổn, người này làm hại nàng mất đi mấy ngàn lượng vàng, nói cái gì cũng không muốn gặp lại: Không hẹn gặp lại!
Ai, nha đầu! Nội tâm Đỗ Tử Đằng bị nhục: Có thể nói tên nàng với ta không?
Vô danh!
Đỗ Tử Đằng thấy nàng đã bay thật xa, cao giọng hô: Ta gọi Đỗ Tử Đằng!
Phanh một tiếng là thanh âm vật nặng rơi xuống đất, Dạ Tử Huyên nghe thấy tiếng Bụng Đau thật không hình tượng từ trên ngọn cỏ lau té xuống. Nhả ra một ngụm cỏ khô ở trong miệng, nội tâm thập phần tích, hung tợn nói: Bụng Đau! Lão nương thề, lần sau gặp lại ngươi, nhất định đánh cho ngươi kêu bụng đau! Hừ!
Đứng dậy vỗ vỗ bùn đất, chà chà chân, phiêu nhiên rời đi...
Đỗ Tử Đằng nghe được thanh âm trọng vật rơi xuống vừa rồi, khi đuổi tới nơi xảy ra chuyện, trên đất chỉ còn một cái hố ...
Phủ Dật Vương!
Dạ Tử Huyên vừa một chân rảo bước tiến lên cửa lớn phủ Dật Vương, đã thấy Thúy Nhi đứng ở cửa lớn đợi nàng nửa ngày, Tiểu thư, người đã trở lại, nô tì lo lắng gần chết!
Lo lắng ta làm gì! Dạ Tử Huyên trắng mắt liếc nàng ta, chẳng lẽ nha đầu này còn không quen hành vi của nàng?
Đích xác lo lắng, nhưng là lo lắng nô tì với người cùng nhau bị Vương gia quăng ra khỏi Vương phủ! Thúy Nhi thật không nghĩa khí ở trong lòng châm chọc nói!
Thúy Nhi dè dặt cẩn trọng kéo kéo tay áo Dạ Tử Huyên, Dạ Tử Huyên thấy thật kỳ quái, hôm nay nha đầu này sao lại lạ thế nào ấy? Thực muốn đi tìm cái kính lúp tinh tế xem xét một phen.
Nàng vừa mới chuẩn bị hỏi nha đầu kia bị cái gì thì Hoa Ảnh xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của nàng. Hoa Ảnh một thân quần áo sắc xanh biếc, diện mạo thanh tú, nhưng tuyệt đối không coi là tuyệt thế mỹ nữ, ở bên ngoài nàng ta rất là cung kính mở miệng nói: Vương phi, chủ tử ở thư phòng chờ ngài!
Dạ Tử Huyên gật gật đầu, liếc mắt nhìn nha đầu, hỉ giận đều hiện ra như vậy không tốt, không tốt... Chính là, nàng ta là người của Hiên Viên Đình, được hay không được liên quan sợi lông gì tới nàng! Đi nhanh tới thư phòng, không lại nhìn Hoa Ảnh ở phía sau đang liếc mắt.
Trong lòng Hoa Ảnh rất bất bình, chủ tử mười ngón tay không dính nước, vì muốn xin lỗi Vương phi kiêu ngạo này, tự rửa tay làm canh thang. Nàng chán ghét Vương phi, nhiều hơn nữa là ghen tị bản thân chưa từng được có.
Đi đến cửa thư phòng, muốn vào nhìn một phen, nhưng thu được ánh mắt Dạ Ảnh, không tình nguyện đứng ở cửa. Đợi Dạ Tử Huyên trở ra, thay nàng đóng cửa lại.
Sau khi Dạ Tử Huyên vào nhà, theo bản năng ngẩng đầu, phá động đã không còn tồn tại. Trong phòng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, chuyện tối hôm qua cho tới bây giờ như là chưa từng xảy ra. Hiên Viên Đình ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm cái chén gì đó đen tuyền trước mặt, thẳng đến lúc Dạ Tử Huyên vào nhà, mới ngẩng đầu lên nhìn nàng cười khanh khách.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! Hiên Viên Đình, ngươi muốn làm gì?
Buổi chiều hôm nay Dạ Tử Huyên bị béo muội muội làm cho sợ tới mức sinh ra di chứng, hai tay ôm ngực hỏi.
Hiên Viên Đình nhiệt tình tăng vọt, sau khi nhìn thấy động tác của nàng, nháy mắt bị dập tắt năm mươi độ. Chẳng lẽ hành vi tối qua của hắn rất hào phóng?
Dạ Ảnh và Tuyệt Nhất vừa nhìn thấy động tác của nàng, kém chút nữa từ chỗ tối ngã xuống. Vương phi, xin nhờ ngài lần sau cho một ít chỗ tốt có được không? Mỗi lần đều như vậy, tài sản là sinh mệnh của chúng ta khó lòng mà đảm bảo an toàn!
Ăn cháo!
Hai chữ ngắn gọn, làm cho ánh mắt Dạ Tử Huyên cũng dõi đến chén nước đen xì đó!
------ Ngoài lề ------
Bụng Đau là khách quen của thanh lâu, công phu ấm giường tuyệt đối là nhất lưu!
Khụ khụ. . . .
Về sau, Đỗ Tử Đằng là hảo bằng hữu của nữ nhân vật chính!
/90
|