Hai ngày sau, Dạ Tử Huyên đều nhàm chán nằm trên giường giết thời gian, bất đắc dĩ, Tướng quân lão cha thật sự là. . . . Dùng lời cô hình dung thì chính là cưng chiều quá mức, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng hiện tại cô cảm thấy hạnh phúc, thật hạnh phúc!
Mỗi khi cô muốn ra cửa hô hấp không khí mới mẻ, trên khuôn mặt Tướng quân lão cha hiện ra dè dặt cẩn trọng, cô cảm thấy muốn cười. Thân thể này của cô đã mười sáu tuổi, Dạ Tướng quân còn xem cô như đứa nhỏ lên ba, sợ nơi nào chạm vào, đụng, thế nào cũng muốn cô ở trên giường nằm chừng ba ngày mới chuẩn xuống giường! Càng miễn bàn xuất môn!
Lúc nhàm chán vô nghĩa, Dạ Tử Huyên ở trên giường thân thân cánh tay, đá đá cẳng chân, mới đưa tay cầm Phù Dung cao mà nha đầu Thúy nhi đặt ở đầu giường, nhẹ nhàng cắn một ngụm, hương vị rất tốt, ngọt mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan, khó trách nguyên chủ chỉ thích mỗi loại cao này!
Nhưng mà nghĩ đến đây, rốt cuộc cô nuốt không nổi nữa, đem Phù Dung cao còn thừa trong tay thả lại trên bàn. Cô nghĩ tới nữ tử đáng thương kia, nàng giống như cô đều đã đánh mất tính mạng, hay cũng có thể như cô luân hồi nhận lấy hạnh phúc? Hi vọng nàng cũng sống lại thôi!
Đúng lúc này, Thúy nhi nhẹ nhàng mở cửa, thấy Dạ Tử Huyên tỉnh ngồi ở trên giường, nhanh chân đi đến trước giường.
Tiểu thư, mau mau đứng lên tiếp chỉ, Công công trong cung mang khẩu dụ của Hoàng thượng đến đây!
Thúy nhi nói xong, chạy đến tủ quần áo, mở tủ quần áo khắc hoa ra, nhanh chóng thay giúp nàng. Dạ Tử Huyên bị ép buộc sầu mi khổ kiểm, cổ nhân chính là phiền toái như vậy, không phải nghe Hoàng đế phái người phát ngôn nói mấy câu sao? Cần gì ép buộc bản thân như vậy chứ!
Rốt cục, có đánh chết Dạ Tử Huyên cũng không để Thúy nhi đeo cho nàng mấy loại vật trang sức phức tạp này, chính nàng chọn một cây trâm cài tóc chạm rỗng bươm bướm đơn giản trên bàn, sửa sang lại quần áo một chút, vừa lòng gật gật đầu, tiêu sái nhấc chân tới đại sảnh.
Thúy nhi cả kinh sững sờ tại chỗ, miệng há to tuyệt đối có thể nhét một cái trứng gà. Một hồi lâu mới phản ứng lại, tiểu thư thật đẹp, đơn giản hào phóng, nhưng là... Nhưng là khẩu dụ cũng tương đương với Thánh chỉ của Hoàng thượng, làm sao có thể tùy ý?
Tiểu thư, tiểu thư. . . .
Thúy nhi chạy đi, vừa chạy vừa kêu.
Người như vậy không được, tiểu thư...
Mà Dạ Tử Huyên từ trong phòng xuất ra, thật vất vả hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, giống như chim nhỏ bay ra khỏi lồng, thật cao hứng. Nhìn chỗ này, xem chỗ kia, cao hứng bất diệc nhạc hồ!
Ôi, tiểu tổ tông của ta, nhanh chút, nhanh chút, Vạn Công công đều đợi người nửa canh giờ!
Quản gia Trung thúc vội vội vàng vàng tiến lên nói, Tướng quân bọn họ đều ở đại sảnh chờ đợi, cảm tình tổ tông này còn ở chỗ này lắc lư.
Dạ Tử Huyên đang thưởng cúc quay đầu lại, nhìn thoáng qua đại thúc khoảng năm mươi tuổi, mới nhớ tới có cái Công công gì đó đến truyền lời.
Đi thôi!
Trung thúc vội vàng gật đầu, rồi cũng vội vàng đuổi theo!
Dạ Tử Huyên vừa mới vào cửa lớn, liền thấy chủ vị ngồi ở đại sảnh, bên trái là Dạ Tu La, bên phải là một người tóc trắng, trên mặt sạch sẽ không có một sợi lông, lông mày tuyết trắng, chân chính môi hồng răng trắng, chẳng lẽ thái giám này luyện tà công? Có phải hay không là Đồng Tử công trong truyền thuyết, rất lợi hại?
Dạ Tử Huyên càng nghĩ càng hăng hái, xem ra trước kia ở trên tivi nhìn đến tri thức thật đúng là hữu dụng, vụng trộm xem võ hiệp phiến quả nhiên không có lãng phí thời gian!
Lúc Dạ Tử Huyên còn đang đắc ý, một đạo thanh âm bất nam bất nữ đánh gãy suy nghĩ của nàng:
Quận chúa Lan Hi đến đây, Tạp gia có lễ!
Dạ Tử Huyên bắt đầu châm chọc diễn viên diễn thái giám, diễn rất giống, động tác biểu cảm đều thật đúng chỗ, nhưng mà giọng nói kia khi nói chuyện rất giả. Một cái gốc rễ đều là nam nhân, thật đúng diễn không ra giọng thái giám thực!
Dạ Tử Huyên tươi cười gật gật đầu với thái giám, sau đó vòng quanh Vạn Công Công tả xem, hữu nhìn, khiến Vạn Công công không hiểu ra sao. Hôm nay vị tiểu Quận chúa này như thế nào vậy? Bình thường đối hắn nhiệt tình, nhưng không đến mức kỳ quái như vậy á!
Hắn nào biết đâu rằng, vị cô nãi nãi này đang đem hắn và thái giám giả ở thế kỷ hai mươi mốt so sánh với nhau!
Huyên Nhi, chớ có vô lễ!
Dạ Tu La ngồi ở một bên thật sự nhìn không được, một đại khuê nữ hoa cúc động thủ động cước với một lão thái giám thành ra thể thống gì!
À!
Dạ Tử Huyên tươi cười thu hồi móng vuốt của mình, ngoan ngoãn lui ra phía sau hai bước, đứng ở một bên!
Vạn Công Công cười nói:
Không trở ngại, cho tới nay Quận chúa Lan Hi vẫn thật đáng yêu, có thể là có một đoạn ngày chưa đến cung, nhớ thương Tạp gia!
Dạ Tu La thấy Vạn Công công không tức giận, trừng mắt nhìn nữ nhi nhà mình, cười bồi nói:
Đứa nhỏ này, làm hại ngài đợi lâu, hiện tại lại vô lễ như thế, bản Tướng quân muốn hảo hảo quản giáo mới phải!
Ngoài miệng nói thật dễ nghe, hảo hảo quản giáo, ai chẳng biết Dạ Đại Tướng quân ngươi ái nữ thành si! Nếu thật tốt quản giáo, sẽ cùng Cửu công chúa trở thành hai nhân vật truyền kỳ ở Hán Thành?
Trong lòng Vạn Công công đã có cách hoàn, lại khách khí với Dạ Tu La hai câu, mới quay đầu nhìn về phía Dạ Tử Huyên.
Quận chúa Lan Hi bệnh hai ngày, bệ hạ và Thái hậu đều thật thắc thỏm, nay để Tạp gia mang khẩu dụ đến đây!
A!
Dạ Tử Huyên vừa nghe thái giám này muốn niệm khẩu dụ, học bộ dáng xem trong tivi, không chút do dự quỳ xuống, xem đi, kỳ thực nàng vẫn hiểu quy củ lắm!
Ha ha ha ha ——
Tiếng cười chói tai truyền vào lỗ tai Dạ Tử Huyên, ngẩng đầu nhìn thái giám tóc bạc, chẳng lẽ nàng lại sai lầm rồi?
Dạ Tướng quân quả nhiên dạy dỗ Quận chúa có hiểu biết, trước kia Quận chúa Lan Hi tiếp Thánh chỉ cũng không quỳ, hôm nay Tạp gia chính là đến truyền khẩu dụ liền quy củ quỳ xuống, nếu Thánh thượng biết, khẳng định mặt rồng đại duyệt a!
Lời Vạn Công công nói Dạ Tu La nghe cũng thấy sửng sốt, lời này của Vạn Công Công chẳng lẽ đang ám chỉ hắn trước kia giáo nữ vô phương, coi rẻ Thánh thượng sao?
Mà nhìn lại Dạ Tử Huyên, vẻ mặt kinh ngạc, hóa ra nguyên chủ ngưu bức như vậy, đến Thánh chỉ cũng không quỳ, trâu! Rất trâu! Rất rất trâu!
Đa tạ Vạn Công công chỉ điểm, nữ nhi này bản Tướng quân nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ!
Dạ Tu La đối với Vạn Công Công ôm quyền, cảm tạ hắn chỉ điểm!
Vạn Hồng nghe thấy lời này cũng sửng sốt, Trấn Quốc Tướng quân không khỏi quá mức dè dặt cẩn trọng, Hoàng thượng cũng không truy cứu, hôm nay chẳng qua hắn có chút kinh ngạc, mới thuận miệng nói một chút, liền dọa Dạ Đại Tướng quân nhảy dựng!
Xem ra đảm lượng của Dạ Đại tướng quân này, còn không lớn bằng Quận chúa Lan Hi á!
Thật không biết vị Quận chúa này là nghé con mới sinh không sợ hổ, hay là căn bản không đem quy củ để ở trong lòng, xem bộ dạng này, người sau chiếm đa số!
Dạ Tử Huyên vẫn quy củ quỳ trên đất, nguyên chủ là nguyên chủ, nàng vẫn nên giữ chút quy củ đi, bằng không người cổ đại nói giết liền giết ngay, không chừng ngày nào đó đầu nàng liền chuyển nhà rồi!
Vạn Công công vừa lòng gật gật đầu.
Phụng khẩu dụ Thánh thượng, ban cho Quận chúa Lan Hi Dạ Tử Huyên một cây Huyết nhân sâm trăm năm, một hộp Huyết tổ yến cực phẩm, cỏ Linh Chi một gốc, hơn nữa ngày mai giờ Mùi vào cung diện thánh!
Vừa nghe nhiều thuốc bổ như vậy nên có chút ngạc nhiên, trong lòng Dạ Tử Huyên đều nhạc khai hoa, đời trước nào có loại thuốc bổ ăn hảo mệnh này.
Tạ chủ long ân!
Quận chúa nhanh đứng lên đi!
Vạn Công công đưa tay một cái nghi thức xã giao, quay đầu nhìn về phía Dạ Tu La.
Tốt lắm, Dạ Tướng quân, Tạp gia thay Hoàng thượng truyền xong khẩu dụ liền phải hồi cung hầu hạ Hoàng thượng, chậm trễ không được!
Vậy không chậm trễ thời gian Vạn Công công, hầu hạ Hoàng thượng quan trọng hơn!
Dạ Tu La làm một cái thỉnh:
Trung thúc thay bản Tướng quân đưa Vạn Công công!
Dạ tướng quân dừng bước, Tạp gia cáo từ!
Vạn Công Công tươi cười đầy mặt, nói:
Quận chúa Lan Hi, buổi chiều ngày mai gặp ở hoàng cung!
Dạ Tử Huyên cười gật gật đầu, Vạn Công Công vừa lòng ra đại sảnh hồi cung phục mệnh, Trung thúc lập tức đuổi kịp!
Phụ thân!
Dạ Tử Huyên làm nũng gọi một tiếng, ai biết hôm nay Dạ Tu La không mua trướng.
Nhanh chóng về phòng nằm đi!
Nói xong, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi!
Dạ Tử Huyên bất đắc dĩ nhìn trời, nàng thật sự không muốn trở về nằm!
Mỗi khi cô muốn ra cửa hô hấp không khí mới mẻ, trên khuôn mặt Tướng quân lão cha hiện ra dè dặt cẩn trọng, cô cảm thấy muốn cười. Thân thể này của cô đã mười sáu tuổi, Dạ Tướng quân còn xem cô như đứa nhỏ lên ba, sợ nơi nào chạm vào, đụng, thế nào cũng muốn cô ở trên giường nằm chừng ba ngày mới chuẩn xuống giường! Càng miễn bàn xuất môn!
Lúc nhàm chán vô nghĩa, Dạ Tử Huyên ở trên giường thân thân cánh tay, đá đá cẳng chân, mới đưa tay cầm Phù Dung cao mà nha đầu Thúy nhi đặt ở đầu giường, nhẹ nhàng cắn một ngụm, hương vị rất tốt, ngọt mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan, khó trách nguyên chủ chỉ thích mỗi loại cao này!
Nhưng mà nghĩ đến đây, rốt cuộc cô nuốt không nổi nữa, đem Phù Dung cao còn thừa trong tay thả lại trên bàn. Cô nghĩ tới nữ tử đáng thương kia, nàng giống như cô đều đã đánh mất tính mạng, hay cũng có thể như cô luân hồi nhận lấy hạnh phúc? Hi vọng nàng cũng sống lại thôi!
Đúng lúc này, Thúy nhi nhẹ nhàng mở cửa, thấy Dạ Tử Huyên tỉnh ngồi ở trên giường, nhanh chân đi đến trước giường.
Tiểu thư, mau mau đứng lên tiếp chỉ, Công công trong cung mang khẩu dụ của Hoàng thượng đến đây!
Thúy nhi nói xong, chạy đến tủ quần áo, mở tủ quần áo khắc hoa ra, nhanh chóng thay giúp nàng. Dạ Tử Huyên bị ép buộc sầu mi khổ kiểm, cổ nhân chính là phiền toái như vậy, không phải nghe Hoàng đế phái người phát ngôn nói mấy câu sao? Cần gì ép buộc bản thân như vậy chứ!
Rốt cục, có đánh chết Dạ Tử Huyên cũng không để Thúy nhi đeo cho nàng mấy loại vật trang sức phức tạp này, chính nàng chọn một cây trâm cài tóc chạm rỗng bươm bướm đơn giản trên bàn, sửa sang lại quần áo một chút, vừa lòng gật gật đầu, tiêu sái nhấc chân tới đại sảnh.
Thúy nhi cả kinh sững sờ tại chỗ, miệng há to tuyệt đối có thể nhét một cái trứng gà. Một hồi lâu mới phản ứng lại, tiểu thư thật đẹp, đơn giản hào phóng, nhưng là... Nhưng là khẩu dụ cũng tương đương với Thánh chỉ của Hoàng thượng, làm sao có thể tùy ý?
Tiểu thư, tiểu thư. . . .
Thúy nhi chạy đi, vừa chạy vừa kêu.
Người như vậy không được, tiểu thư...
Mà Dạ Tử Huyên từ trong phòng xuất ra, thật vất vả hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, giống như chim nhỏ bay ra khỏi lồng, thật cao hứng. Nhìn chỗ này, xem chỗ kia, cao hứng bất diệc nhạc hồ!
Ôi, tiểu tổ tông của ta, nhanh chút, nhanh chút, Vạn Công công đều đợi người nửa canh giờ!
Quản gia Trung thúc vội vội vàng vàng tiến lên nói, Tướng quân bọn họ đều ở đại sảnh chờ đợi, cảm tình tổ tông này còn ở chỗ này lắc lư.
Dạ Tử Huyên đang thưởng cúc quay đầu lại, nhìn thoáng qua đại thúc khoảng năm mươi tuổi, mới nhớ tới có cái Công công gì đó đến truyền lời.
Đi thôi!
Trung thúc vội vàng gật đầu, rồi cũng vội vàng đuổi theo!
Dạ Tử Huyên vừa mới vào cửa lớn, liền thấy chủ vị ngồi ở đại sảnh, bên trái là Dạ Tu La, bên phải là một người tóc trắng, trên mặt sạch sẽ không có một sợi lông, lông mày tuyết trắng, chân chính môi hồng răng trắng, chẳng lẽ thái giám này luyện tà công? Có phải hay không là Đồng Tử công trong truyền thuyết, rất lợi hại?
Dạ Tử Huyên càng nghĩ càng hăng hái, xem ra trước kia ở trên tivi nhìn đến tri thức thật đúng là hữu dụng, vụng trộm xem võ hiệp phiến quả nhiên không có lãng phí thời gian!
Lúc Dạ Tử Huyên còn đang đắc ý, một đạo thanh âm bất nam bất nữ đánh gãy suy nghĩ của nàng:
Quận chúa Lan Hi đến đây, Tạp gia có lễ!
Dạ Tử Huyên bắt đầu châm chọc diễn viên diễn thái giám, diễn rất giống, động tác biểu cảm đều thật đúng chỗ, nhưng mà giọng nói kia khi nói chuyện rất giả. Một cái gốc rễ đều là nam nhân, thật đúng diễn không ra giọng thái giám thực!
Dạ Tử Huyên tươi cười gật gật đầu với thái giám, sau đó vòng quanh Vạn Công Công tả xem, hữu nhìn, khiến Vạn Công công không hiểu ra sao. Hôm nay vị tiểu Quận chúa này như thế nào vậy? Bình thường đối hắn nhiệt tình, nhưng không đến mức kỳ quái như vậy á!
Hắn nào biết đâu rằng, vị cô nãi nãi này đang đem hắn và thái giám giả ở thế kỷ hai mươi mốt so sánh với nhau!
Huyên Nhi, chớ có vô lễ!
Dạ Tu La ngồi ở một bên thật sự nhìn không được, một đại khuê nữ hoa cúc động thủ động cước với một lão thái giám thành ra thể thống gì!
À!
Dạ Tử Huyên tươi cười thu hồi móng vuốt của mình, ngoan ngoãn lui ra phía sau hai bước, đứng ở một bên!
Vạn Công Công cười nói:
Không trở ngại, cho tới nay Quận chúa Lan Hi vẫn thật đáng yêu, có thể là có một đoạn ngày chưa đến cung, nhớ thương Tạp gia!
Dạ Tu La thấy Vạn Công công không tức giận, trừng mắt nhìn nữ nhi nhà mình, cười bồi nói:
Đứa nhỏ này, làm hại ngài đợi lâu, hiện tại lại vô lễ như thế, bản Tướng quân muốn hảo hảo quản giáo mới phải!
Ngoài miệng nói thật dễ nghe, hảo hảo quản giáo, ai chẳng biết Dạ Đại Tướng quân ngươi ái nữ thành si! Nếu thật tốt quản giáo, sẽ cùng Cửu công chúa trở thành hai nhân vật truyền kỳ ở Hán Thành?
Trong lòng Vạn Công công đã có cách hoàn, lại khách khí với Dạ Tu La hai câu, mới quay đầu nhìn về phía Dạ Tử Huyên.
Quận chúa Lan Hi bệnh hai ngày, bệ hạ và Thái hậu đều thật thắc thỏm, nay để Tạp gia mang khẩu dụ đến đây!
A!
Dạ Tử Huyên vừa nghe thái giám này muốn niệm khẩu dụ, học bộ dáng xem trong tivi, không chút do dự quỳ xuống, xem đi, kỳ thực nàng vẫn hiểu quy củ lắm!
Ha ha ha ha ——
Tiếng cười chói tai truyền vào lỗ tai Dạ Tử Huyên, ngẩng đầu nhìn thái giám tóc bạc, chẳng lẽ nàng lại sai lầm rồi?
Dạ Tướng quân quả nhiên dạy dỗ Quận chúa có hiểu biết, trước kia Quận chúa Lan Hi tiếp Thánh chỉ cũng không quỳ, hôm nay Tạp gia chính là đến truyền khẩu dụ liền quy củ quỳ xuống, nếu Thánh thượng biết, khẳng định mặt rồng đại duyệt a!
Lời Vạn Công công nói Dạ Tu La nghe cũng thấy sửng sốt, lời này của Vạn Công Công chẳng lẽ đang ám chỉ hắn trước kia giáo nữ vô phương, coi rẻ Thánh thượng sao?
Mà nhìn lại Dạ Tử Huyên, vẻ mặt kinh ngạc, hóa ra nguyên chủ ngưu bức như vậy, đến Thánh chỉ cũng không quỳ, trâu! Rất trâu! Rất rất trâu!
Đa tạ Vạn Công công chỉ điểm, nữ nhi này bản Tướng quân nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ!
Dạ Tu La đối với Vạn Công Công ôm quyền, cảm tạ hắn chỉ điểm!
Vạn Hồng nghe thấy lời này cũng sửng sốt, Trấn Quốc Tướng quân không khỏi quá mức dè dặt cẩn trọng, Hoàng thượng cũng không truy cứu, hôm nay chẳng qua hắn có chút kinh ngạc, mới thuận miệng nói một chút, liền dọa Dạ Đại Tướng quân nhảy dựng!
Xem ra đảm lượng của Dạ Đại tướng quân này, còn không lớn bằng Quận chúa Lan Hi á!
Thật không biết vị Quận chúa này là nghé con mới sinh không sợ hổ, hay là căn bản không đem quy củ để ở trong lòng, xem bộ dạng này, người sau chiếm đa số!
Dạ Tử Huyên vẫn quy củ quỳ trên đất, nguyên chủ là nguyên chủ, nàng vẫn nên giữ chút quy củ đi, bằng không người cổ đại nói giết liền giết ngay, không chừng ngày nào đó đầu nàng liền chuyển nhà rồi!
Vạn Công công vừa lòng gật gật đầu.
Phụng khẩu dụ Thánh thượng, ban cho Quận chúa Lan Hi Dạ Tử Huyên một cây Huyết nhân sâm trăm năm, một hộp Huyết tổ yến cực phẩm, cỏ Linh Chi một gốc, hơn nữa ngày mai giờ Mùi vào cung diện thánh!
Vừa nghe nhiều thuốc bổ như vậy nên có chút ngạc nhiên, trong lòng Dạ Tử Huyên đều nhạc khai hoa, đời trước nào có loại thuốc bổ ăn hảo mệnh này.
Tạ chủ long ân!
Quận chúa nhanh đứng lên đi!
Vạn Công công đưa tay một cái nghi thức xã giao, quay đầu nhìn về phía Dạ Tu La.
Tốt lắm, Dạ Tướng quân, Tạp gia thay Hoàng thượng truyền xong khẩu dụ liền phải hồi cung hầu hạ Hoàng thượng, chậm trễ không được!
Vậy không chậm trễ thời gian Vạn Công công, hầu hạ Hoàng thượng quan trọng hơn!
Dạ Tu La làm một cái thỉnh:
Trung thúc thay bản Tướng quân đưa Vạn Công công!
Dạ tướng quân dừng bước, Tạp gia cáo từ!
Vạn Công Công tươi cười đầy mặt, nói:
Quận chúa Lan Hi, buổi chiều ngày mai gặp ở hoàng cung!
Dạ Tử Huyên cười gật gật đầu, Vạn Công Công vừa lòng ra đại sảnh hồi cung phục mệnh, Trung thúc lập tức đuổi kịp!
Phụ thân!
Dạ Tử Huyên làm nũng gọi một tiếng, ai biết hôm nay Dạ Tu La không mua trướng.
Nhanh chóng về phòng nằm đi!
Nói xong, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi!
Dạ Tử Huyên bất đắc dĩ nhìn trời, nàng thật sự không muốn trở về nằm!
/90
|