Editor: Bộ Yến Tử
___________
Hoa Ảnh, được rồi! Dạ Tử Huyên mang theo nụ cười có ba phần giả tạo nhìn Hạ Tuyết, nhìn thế nào thì trong mắt cũng chỉ toàn là khiêu khích: Chắc hẳn Hạ Trắc phi đã nhớ kỹ rồi! Hạ muội muội?
Hạ Tuyết dùng hai tay ôm lấy gương mặt nóng bừng, hai mắt âm độc nhìn Dạ Tử Huyên và Hoa Ảnh, nô tì đáng chết này, cũng dám đánh nàng ta, chuyện hôm nay Hạ Tuyết ta sẽ nhớ kỹ. Dạ Tử Huyên, chúng ta chờ xem!
Muội muội, ngươi đừng ấm ức, Hoa Ảnh là thị vệ bên người gia, đã quen múa thương cầm côn, khó tránh khỏi dùng sức hơi nặng, muội muội không nên ghi hận mới phải! Hiểu không?
Hoa Ảnh vừa nghe Dạ Tử Huyên nói như thế, hóa ra tiện nữ nhân này còn ghi hận mình, không chút do dự lại tát thêm một cái lên gương mặt sưng phù như đầu heo: Không được dùng loại ánh mắt bất kính này coi rẻ tôn nghiêm của Vương phi!
Hoa Ảnh đúng là thông minh, phủi sạch quan hệ với bản thân không còn một mảnh, nàng ta chỉ phụng mệnh Vương phi, Dạ Tử Huyên mới là người xấu thật sự! Nhưng Dạ Tử Huyên cũng không giận, cười như không cười nhìn kiều nhan của “Đệ nhất tài nữ Hán Thành” đã biến thành đầu heo, trong lòng vô cùng hả giận, còn Hoa Ảnh, sau này có rất nhiều cơ hội! Nàng là một người có cừu tất báo!
Cổ Á Hi ở bên cạnh cười sắp ngất, Hạ Tuyết đáng chết này ngày thường ỷ vào bản thân là chất nữ [1] của đương kim Hoàng Hậu, không ít lần ngáng chân nàng ta cùng các tiểu thư nhà quan khác. Hôm nay đúng lúc, nàng ta bị đánh thành bộ dáng này, cho dù có dùng linh đan diệu dược mười ngày nửa tháng cũng không thể khôi phục. Dật Vương gia còn không phải vật trong túi nàng ta!
Vương phi, Hi Nhi bằng lòng quét dọn nhà xí vì Vương gia! Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt [2], hiện tại tiếp tục phản kháng, không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá!
Dạ Tử Huyên nghiêng đầu nhìn gương mặt sưng phù như cái bánh bao của Cổ Á Hi, nữ nhân này đang tính toán cái gì nàng còn không rõ sao? Nếu muốn quét dọn nhà xí, vậy bổn Vương phi sẽ chơi cùng ngươi một lát!
Vẫn là Cổ muội muội hiểu lí lẽ, bổn Vương phi sẽ cố gắng ở trước mặt Vương gia nói tốt cho ngươi vài câu!
Cảm tạ Vương phi tỷ tỷ!
Cổ Á Hi vừa nghĩ tới chuyện Dật Vương gia giống như người bình thường, linh hồn đều không còn. Bộ dạng lẳng lơ này của nàng ta, làm cho Dạ Tử Huyên hận nghiến răng, tên hỗn đản kia rõ ràng là đoạn tụ còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự tức chết nàng rồi!
Hoa Ảnh, dẫn Cổ Trắc phi đến đó, để Dạ Ảnh nghỉ một lát đi!
Dạ!
Cổ Á Hi đắc ý nhìn Hạ Tuyết một cái, uốn éo eo nhỏ đi theo Hoa Ảnh, nhưng chẳng được bao lâu đã bi thương bị Dạ Ảnh đá xuống hố xí!
Hiên Viên Đình, lăn ra đây! Này, xem diễn lâu như vậy cũng nên đủ rồi, đáng giết ngàn đao!
Hạ Tuyết sửng sốt, nữ nhân chua ngoa này quả nhiên dũng mãnh, ngay cả tên húy của Dật Vương cũng dám gọi thẳng không chút kiêng kị, thật sự là gan lớn bằng trời, sao lại không lợi dụng một phen! Hiên Viên Đình bị gọi tới tên, vô vị sờ sờ mũi, ba tên thuộc hạ không thèm để tâm lộ ra vẻ mặt vô cùng sung sướng khi thấy người gặp họa nhìn hắn, hắn thực sự có chút kích động muốn chỉnh lại môn phong [3]!
Vương phi tỷ tỷ, ngươi gọi thẳng tục danh của Vương gia là đại bất kính, nếu như truyền ra ngoài mặt mũi Vương gia biết đặt ở đâu, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn bị bêu danh là ‘Nữ nhân chua ngoa’, tỷ tỷ làm vậy có phải lá gan quá lớn không? Nghe thấy tiếng bước chân, khóe miệng Hạ Tuyết gợi lên chút ý cười, trong mắt đều là ác độc!
Hiên Viên Đình, ngươi thấy sao? Nàng thật sự không muốn để ý đến nữ nhân chết bầm này, nhưng tại sao nàng ta lại giống như chó điên quấn quýt lấy nàng cắn không buông, thật sự không có thuốc nào cứu được! Nàng ta cho rằng châm ngòi mấy câu là được rồi sao, đích xác là đã đánh giá bản thân quá cao!
À, gia thê quản nghiêm! Không có nửa điểm lúng túng, lúc nói trên mặt còn mang theo ý cười!
Phịch, phịch, phịch bên ngoài vọng tới ba tiếng vật nặng ngã xuống đất, chủ tử, người thật sự đã vứt hết mặt mũi nam nhân chúng ta! Sợ vợ là sỉ nhục các nam nhân! Chủ tử ~
Thiếp thân gặp qua Vương gia! Hạ Tuyết mang gương mặt đầu heo, dịu dàng cúi đầu với Hiên Viên Đình, tuy mặt bị đánh ngay cả cha nàng ta cũng nhận không ra, nhưng tư thái yểu điệu vẫn rất câu hồn!
Thiếp? Thiếp của ai? Hiên Viên Đình lộ ra dáng dấp không hề biết chuyện, chọc cho Dạ Tử Huyên vui vẻ, kỹ năng diễn xuất này có thể đảm đương được vị trí Ảnh Đế đấy, chậc chậc chậc, diễn quá tuyệt vời!
Hạ Tuyết tức giận suýt chút nữa ngất xỉu, nàng ta không tin hắn không tiếp thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng, bây giờ còn hỏi nàng ta là ai?! Đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ này, thật sự là một đôi trời đất tạo nên!
Thái độ bên này của chủ tử cực kỳ rõ ràng, có muốn đi sang bên kia xem không? Mị Ảnh vuốt cằm đề nghị cùng hai người huynh đệ!
Vừa nói xong, đã không thấy bóng dáng hai nhân sĩ bát quái [4]. Ai nói nữ nhân mới là ngọn nguồn bát quái, những nam nhân bọn bọ cũng không thể thỏa mãn tinh thần bà tám mà!
Nhà xí vương phủ!
Dạ Ảnh đau khổ cầm bàn chải chải bên trái, chải bên phải, nhàm chán tới cực điểm. Nhà xí chuyên dụng của chủ tử, mỗi ngày đều có người dọn dẹp, làm sao có thể rất bẩn? Nhưng Vương phi lại không buông tha cho hắn ta, luôn luôn tới đây giám sát không nói, còn đứng thật xa dạy hắn ta xướng cái gì mà “Hi bá bá”, để hắn ta vừa làm vừa xướng, thật là “Lời nói vô cùng hoang đường, chặn ngang nước mắt chua xót”!
Hi bá bá, hi bá bá, hi bá bá.
Hi bá bá, hi bá bá.
Hi bá bá, hi bá bá, hi bá bá.
Hi bá bá, hi bá bá.
1! 2! 3! 4! NO!
Lạnh ờ lạnh đau ờ đau hừm hừm
Trái tim của ta
Chờ à chờ mộng ơ mộng điên ừ điên
Mời ngươi cầm lấy trả lại cho ta
Ăn ta, nhổ ra cho ta.
Phốc , mỗi lần xướng đến đây, hắn ta liền xướng không nổi nữa, ai lại ở nhà xí xướng rằng Ngươi ăn ta nhổ ra cho ta , ngẫm lại đã buồn nôn, Vương phi quá độc ác!
Ba người Tuyệt Nhất ngồi ở trên đỉnh xem huynh đệ của mình, nghe ca khúc mà bọn họ không hiểu, khóe miệng giật giật, ót đổ mồ hôi ròng ròng, biện pháp chỉnh người của Vương phi thật sự có thể nói là nhất tuyệt. Chỉ là, Cổ Trắc phi kia sao còn chưa tới?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Cổ Á Hi mang gương mặt bánh bao xuất hiện sau lưng Dạ Ảnh, thấy Dạ Ảnh mặc bộ y phục màu trắng, bước nhỏ chỉnh tề đi tới bên cạnh hắn ta, ơ, lớn lên thật là đẹp trai! Phủ Dật Vương thật sự là người tài ba xuất hiện lớp lớp, ngay cả người quét dọn nhà xí lớn lên cũng đẹp mắt như thế! Cầu phụ thân gả cho Dật Vương gia, quả nhiên là lựa chọn chính xác!
Xin chào, chẳng lẽ ngươi chính là Dạ Ảnh trong miệng Vương phi tỷ tỷ sao? Trí nhớ thật là tốt, Dạ Tử Huyên nói một lần, ngay cả tên của hắn ta đều nhớ kỹ!
Dạ Ảnh nghe tiếng vang, ngừng bàn chải trong tay, khoe khoang phong lưu đứng lên, sửa lại y phục một chút, ra vẻ tiêu sái đáp: Chính là tại hạ! Không biết tiểu thư... Là ai? Chạy đến nhà xí hậu viện làm gì?
Bản Trắc phi là Cổ Trắc phi Vương gia mới nạp, ngươi nhìn thấy bản Trắc phi vì sao không hành lễ? Cổ Á Hi vừa cảm thán Dạ Ảnh lớn lên đẹp trai, còn không quên ghê tởm lên mặt!
Nhưng mà, Hoa Ảnh cũng không cho nàng ta toại nguyện, lạnh lùng nói: Dạ Ảnh, Vương phi cho ngươi nghỉ ngơi một lát, chuyện còn lại giao cho Cổ Trắc phi hoàn thành!
Thật sự? Dạ Ảnh nhảy dựng một cái cao tám trượng, trong lòng cảm kích Dạ Tử Huyên đến rơi nước mắt, Vương phi thật sự quá tốt, giống như phụ mẫu tái sinh của hắn ta! Cổ Trắc phi? Vương phi lại cho nàng ta vào cửa? Đáp án không cần nói cũng biết! Đám người này giúp Vương phi tản ra ác khí, cũng để cho mình sớm ngày thoát ly hình phạt Nhà xí !
Không chút khách khí nhét bản chải trong tay vào tay Cổ Á Hi, để lộ ra hàm răng trắng nói: Làm phiền Trắc phi nương nương!
Cổ Á Hi còn chưa lấy lại tinh thần, trong tay đã bị nhét vào một cái bàn chải bốc mùi hôi thối, vừa định ném xuống, âm thanh âm u của Hoa Ảnh lại truyền đến: Trắc phi nương nương không yêu Mộ Vương gia sao? Chẳng lẽ điểm ấy đã chịu không nổi?
Vừa nghĩ đến nam tử tuấn mỹ y phục tung bay, Cổ Á Hi nhịn xuống cảm giác buồn nôn, chán ghét chuẩn bị mở bàn chải, Dạ Ảnh không chút khách khí tặng nàng ta một cước, thành công đá nàng ta xuống hố xí, sau đó bày ra vẻ mặt chính nghĩa nói: Cổ Trắc phi, quét dọn phía dưới mới có thành ý!
A —— Mỗ nữ bị đá xuống hố xí, đặt mông ngồi ở trong hố xí, nhịn không được lớn tiếng hét rầm lên.
Còn ba người trên nóc nhà, đồng loạt lắc đầu, Dạ Ảnh vì lấy lòng Vương phi, cũng không đến mức không thương hương tiếc ngọc như vậy chứ! Nhìn dáng vẻ đáng thương của Cổ Á Hi, trong lòng đám huynh đệ của Dạ Ảnh cảm thấy mình trở thành một ác nhân chân chính!
Cổ Trắc phi, cố lên nha!
Không cần dọn dẹp hố xí, thật sự thoải mái, Dạ Ảnh nằm ở trên hành lang gấp khúc huýt sáo ngắm mặt trời lặn, tâm tình tốt nói không nên lời!
Chú thích:
[1] Chất nữ: cháu gái ruột.
[2] Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt: hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.
[3] Môn phong: hay còn gọi là gia phong, tức chỉ nề nếp gia đình.
[4] Bát quái: tức là bà tám/ nhiều chuyện.
___________
Hoa Ảnh, được rồi! Dạ Tử Huyên mang theo nụ cười có ba phần giả tạo nhìn Hạ Tuyết, nhìn thế nào thì trong mắt cũng chỉ toàn là khiêu khích: Chắc hẳn Hạ Trắc phi đã nhớ kỹ rồi! Hạ muội muội?
Hạ Tuyết dùng hai tay ôm lấy gương mặt nóng bừng, hai mắt âm độc nhìn Dạ Tử Huyên và Hoa Ảnh, nô tì đáng chết này, cũng dám đánh nàng ta, chuyện hôm nay Hạ Tuyết ta sẽ nhớ kỹ. Dạ Tử Huyên, chúng ta chờ xem!
Muội muội, ngươi đừng ấm ức, Hoa Ảnh là thị vệ bên người gia, đã quen múa thương cầm côn, khó tránh khỏi dùng sức hơi nặng, muội muội không nên ghi hận mới phải! Hiểu không?
Hoa Ảnh vừa nghe Dạ Tử Huyên nói như thế, hóa ra tiện nữ nhân này còn ghi hận mình, không chút do dự lại tát thêm một cái lên gương mặt sưng phù như đầu heo: Không được dùng loại ánh mắt bất kính này coi rẻ tôn nghiêm của Vương phi!
Hoa Ảnh đúng là thông minh, phủi sạch quan hệ với bản thân không còn một mảnh, nàng ta chỉ phụng mệnh Vương phi, Dạ Tử Huyên mới là người xấu thật sự! Nhưng Dạ Tử Huyên cũng không giận, cười như không cười nhìn kiều nhan của “Đệ nhất tài nữ Hán Thành” đã biến thành đầu heo, trong lòng vô cùng hả giận, còn Hoa Ảnh, sau này có rất nhiều cơ hội! Nàng là một người có cừu tất báo!
Cổ Á Hi ở bên cạnh cười sắp ngất, Hạ Tuyết đáng chết này ngày thường ỷ vào bản thân là chất nữ [1] của đương kim Hoàng Hậu, không ít lần ngáng chân nàng ta cùng các tiểu thư nhà quan khác. Hôm nay đúng lúc, nàng ta bị đánh thành bộ dáng này, cho dù có dùng linh đan diệu dược mười ngày nửa tháng cũng không thể khôi phục. Dật Vương gia còn không phải vật trong túi nàng ta!
Vương phi, Hi Nhi bằng lòng quét dọn nhà xí vì Vương gia! Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt [2], hiện tại tiếp tục phản kháng, không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá!
Dạ Tử Huyên nghiêng đầu nhìn gương mặt sưng phù như cái bánh bao của Cổ Á Hi, nữ nhân này đang tính toán cái gì nàng còn không rõ sao? Nếu muốn quét dọn nhà xí, vậy bổn Vương phi sẽ chơi cùng ngươi một lát!
Vẫn là Cổ muội muội hiểu lí lẽ, bổn Vương phi sẽ cố gắng ở trước mặt Vương gia nói tốt cho ngươi vài câu!
Cảm tạ Vương phi tỷ tỷ!
Cổ Á Hi vừa nghĩ tới chuyện Dật Vương gia giống như người bình thường, linh hồn đều không còn. Bộ dạng lẳng lơ này của nàng ta, làm cho Dạ Tử Huyên hận nghiến răng, tên hỗn đản kia rõ ràng là đoạn tụ còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự tức chết nàng rồi!
Hoa Ảnh, dẫn Cổ Trắc phi đến đó, để Dạ Ảnh nghỉ một lát đi!
Dạ!
Cổ Á Hi đắc ý nhìn Hạ Tuyết một cái, uốn éo eo nhỏ đi theo Hoa Ảnh, nhưng chẳng được bao lâu đã bi thương bị Dạ Ảnh đá xuống hố xí!
Hiên Viên Đình, lăn ra đây! Này, xem diễn lâu như vậy cũng nên đủ rồi, đáng giết ngàn đao!
Hạ Tuyết sửng sốt, nữ nhân chua ngoa này quả nhiên dũng mãnh, ngay cả tên húy của Dật Vương cũng dám gọi thẳng không chút kiêng kị, thật sự là gan lớn bằng trời, sao lại không lợi dụng một phen! Hiên Viên Đình bị gọi tới tên, vô vị sờ sờ mũi, ba tên thuộc hạ không thèm để tâm lộ ra vẻ mặt vô cùng sung sướng khi thấy người gặp họa nhìn hắn, hắn thực sự có chút kích động muốn chỉnh lại môn phong [3]!
Vương phi tỷ tỷ, ngươi gọi thẳng tục danh của Vương gia là đại bất kính, nếu như truyền ra ngoài mặt mũi Vương gia biết đặt ở đâu, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn bị bêu danh là ‘Nữ nhân chua ngoa’, tỷ tỷ làm vậy có phải lá gan quá lớn không? Nghe thấy tiếng bước chân, khóe miệng Hạ Tuyết gợi lên chút ý cười, trong mắt đều là ác độc!
Hiên Viên Đình, ngươi thấy sao? Nàng thật sự không muốn để ý đến nữ nhân chết bầm này, nhưng tại sao nàng ta lại giống như chó điên quấn quýt lấy nàng cắn không buông, thật sự không có thuốc nào cứu được! Nàng ta cho rằng châm ngòi mấy câu là được rồi sao, đích xác là đã đánh giá bản thân quá cao!
À, gia thê quản nghiêm! Không có nửa điểm lúng túng, lúc nói trên mặt còn mang theo ý cười!
Phịch, phịch, phịch bên ngoài vọng tới ba tiếng vật nặng ngã xuống đất, chủ tử, người thật sự đã vứt hết mặt mũi nam nhân chúng ta! Sợ vợ là sỉ nhục các nam nhân! Chủ tử ~
Thiếp thân gặp qua Vương gia! Hạ Tuyết mang gương mặt đầu heo, dịu dàng cúi đầu với Hiên Viên Đình, tuy mặt bị đánh ngay cả cha nàng ta cũng nhận không ra, nhưng tư thái yểu điệu vẫn rất câu hồn!
Thiếp? Thiếp của ai? Hiên Viên Đình lộ ra dáng dấp không hề biết chuyện, chọc cho Dạ Tử Huyên vui vẻ, kỹ năng diễn xuất này có thể đảm đương được vị trí Ảnh Đế đấy, chậc chậc chậc, diễn quá tuyệt vời!
Hạ Tuyết tức giận suýt chút nữa ngất xỉu, nàng ta không tin hắn không tiếp thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng, bây giờ còn hỏi nàng ta là ai?! Đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ này, thật sự là một đôi trời đất tạo nên!
Thái độ bên này của chủ tử cực kỳ rõ ràng, có muốn đi sang bên kia xem không? Mị Ảnh vuốt cằm đề nghị cùng hai người huynh đệ!
Vừa nói xong, đã không thấy bóng dáng hai nhân sĩ bát quái [4]. Ai nói nữ nhân mới là ngọn nguồn bát quái, những nam nhân bọn bọ cũng không thể thỏa mãn tinh thần bà tám mà!
Nhà xí vương phủ!
Dạ Ảnh đau khổ cầm bàn chải chải bên trái, chải bên phải, nhàm chán tới cực điểm. Nhà xí chuyên dụng của chủ tử, mỗi ngày đều có người dọn dẹp, làm sao có thể rất bẩn? Nhưng Vương phi lại không buông tha cho hắn ta, luôn luôn tới đây giám sát không nói, còn đứng thật xa dạy hắn ta xướng cái gì mà “Hi bá bá”, để hắn ta vừa làm vừa xướng, thật là “Lời nói vô cùng hoang đường, chặn ngang nước mắt chua xót”!
Hi bá bá, hi bá bá, hi bá bá.
Hi bá bá, hi bá bá.
Hi bá bá, hi bá bá, hi bá bá.
Hi bá bá, hi bá bá.
1! 2! 3! 4! NO!
Lạnh ờ lạnh đau ờ đau hừm hừm
Trái tim của ta
Chờ à chờ mộng ơ mộng điên ừ điên
Mời ngươi cầm lấy trả lại cho ta
Ăn ta, nhổ ra cho ta.
Phốc , mỗi lần xướng đến đây, hắn ta liền xướng không nổi nữa, ai lại ở nhà xí xướng rằng Ngươi ăn ta nhổ ra cho ta , ngẫm lại đã buồn nôn, Vương phi quá độc ác!
Ba người Tuyệt Nhất ngồi ở trên đỉnh xem huynh đệ của mình, nghe ca khúc mà bọn họ không hiểu, khóe miệng giật giật, ót đổ mồ hôi ròng ròng, biện pháp chỉnh người của Vương phi thật sự có thể nói là nhất tuyệt. Chỉ là, Cổ Trắc phi kia sao còn chưa tới?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Cổ Á Hi mang gương mặt bánh bao xuất hiện sau lưng Dạ Ảnh, thấy Dạ Ảnh mặc bộ y phục màu trắng, bước nhỏ chỉnh tề đi tới bên cạnh hắn ta, ơ, lớn lên thật là đẹp trai! Phủ Dật Vương thật sự là người tài ba xuất hiện lớp lớp, ngay cả người quét dọn nhà xí lớn lên cũng đẹp mắt như thế! Cầu phụ thân gả cho Dật Vương gia, quả nhiên là lựa chọn chính xác!
Xin chào, chẳng lẽ ngươi chính là Dạ Ảnh trong miệng Vương phi tỷ tỷ sao? Trí nhớ thật là tốt, Dạ Tử Huyên nói một lần, ngay cả tên của hắn ta đều nhớ kỹ!
Dạ Ảnh nghe tiếng vang, ngừng bàn chải trong tay, khoe khoang phong lưu đứng lên, sửa lại y phục một chút, ra vẻ tiêu sái đáp: Chính là tại hạ! Không biết tiểu thư... Là ai? Chạy đến nhà xí hậu viện làm gì?
Bản Trắc phi là Cổ Trắc phi Vương gia mới nạp, ngươi nhìn thấy bản Trắc phi vì sao không hành lễ? Cổ Á Hi vừa cảm thán Dạ Ảnh lớn lên đẹp trai, còn không quên ghê tởm lên mặt!
Nhưng mà, Hoa Ảnh cũng không cho nàng ta toại nguyện, lạnh lùng nói: Dạ Ảnh, Vương phi cho ngươi nghỉ ngơi một lát, chuyện còn lại giao cho Cổ Trắc phi hoàn thành!
Thật sự? Dạ Ảnh nhảy dựng một cái cao tám trượng, trong lòng cảm kích Dạ Tử Huyên đến rơi nước mắt, Vương phi thật sự quá tốt, giống như phụ mẫu tái sinh của hắn ta! Cổ Trắc phi? Vương phi lại cho nàng ta vào cửa? Đáp án không cần nói cũng biết! Đám người này giúp Vương phi tản ra ác khí, cũng để cho mình sớm ngày thoát ly hình phạt Nhà xí !
Không chút khách khí nhét bản chải trong tay vào tay Cổ Á Hi, để lộ ra hàm răng trắng nói: Làm phiền Trắc phi nương nương!
Cổ Á Hi còn chưa lấy lại tinh thần, trong tay đã bị nhét vào một cái bàn chải bốc mùi hôi thối, vừa định ném xuống, âm thanh âm u của Hoa Ảnh lại truyền đến: Trắc phi nương nương không yêu Mộ Vương gia sao? Chẳng lẽ điểm ấy đã chịu không nổi?
Vừa nghĩ đến nam tử tuấn mỹ y phục tung bay, Cổ Á Hi nhịn xuống cảm giác buồn nôn, chán ghét chuẩn bị mở bàn chải, Dạ Ảnh không chút khách khí tặng nàng ta một cước, thành công đá nàng ta xuống hố xí, sau đó bày ra vẻ mặt chính nghĩa nói: Cổ Trắc phi, quét dọn phía dưới mới có thành ý!
A —— Mỗ nữ bị đá xuống hố xí, đặt mông ngồi ở trong hố xí, nhịn không được lớn tiếng hét rầm lên.
Còn ba người trên nóc nhà, đồng loạt lắc đầu, Dạ Ảnh vì lấy lòng Vương phi, cũng không đến mức không thương hương tiếc ngọc như vậy chứ! Nhìn dáng vẻ đáng thương của Cổ Á Hi, trong lòng đám huynh đệ của Dạ Ảnh cảm thấy mình trở thành một ác nhân chân chính!
Cổ Trắc phi, cố lên nha!
Không cần dọn dẹp hố xí, thật sự thoải mái, Dạ Ảnh nằm ở trên hành lang gấp khúc huýt sáo ngắm mặt trời lặn, tâm tình tốt nói không nên lời!
Chú thích:
[1] Chất nữ: cháu gái ruột.
[2] Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt: hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.
[3] Môn phong: hay còn gọi là gia phong, tức chỉ nề nếp gia đình.
[4] Bát quái: tức là bà tám/ nhiều chuyện.
/90
|