Đúng rồi, đoạn thời gian trước Hiền phi bị cấm túc, mình có thai trong người không tiện hầu hạ Tiêu Dục, mấy tháng nay Nghiên tần sở thừa mưa móc nhiều nhất. Nói như vậy, Nghiên tần vốn đang độ tuổi chính trực thanh xuân, hoài thượng long tự là chuyện bình thường, mọi người sao cần kinh ngạc? Nghĩ như thế, Cố Vân Yên nhất thời cảm thấy đối với tin vui Nghiên tần có thai, mình cũng không cần khiếp sợ cùng khó có thể tiếp nhận.
Ánh mắt Hiền phi xoay chuyển quanh bụng các phi tần có thai, mâu sắc ngày càng tối, trong mắt như có đóm lửa ngày càng lớn dần, càng khiến vẻ tươi cười trên mặt nàng quá mức gượng ép cùng có lệ.
Hiền phi thậm chí không chờ Hoàng hậu mở miệng để mọi người tan, đã đứng dậy quỳ gối xin lỗi Hoàng hậu nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tì lại tái phát đau đầu, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội, dung nô tì xin được cáo lui trước!”
Nghe vậy, Hoàng hậu tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Hiền phi, chợt cười yếu ớt nói: “Hiền phi cũng là thân mình không khoẻ, liền lui xuống đi! Hồi cung sau nhớ gọi Thái y đến nhìn một cái, sớm ngày chữa khỏi tật xấu đau đầu này.” Không biết là vô tình hay là cố ý, mọi người tổng cảm giác Hoàng hậu lúcnói đến hai chữ “tật xấu”, ngữ điệu kéo dài chút.
Khóe môi Hiền phi miễn cưỡng xả ra một chút ý cười, nói: “Tạ Hoàng hậu nương nương nhớ thương, nô tì nhất định sẽ.” Nói xong liền ở trong ánh mắt mọi người nhìn chăm chú xoay người ra đại điện.
Cảnh Dương cung
“Trương thái y đâu? Sao còn chưa đến?” Vẻ mặt Hiền phi không kiên nhẫn nói.
“Hồi bẩm nương nương, Tần tổng quản đã phái người đi thỉnh lần nữa , ắt hẳn rất nhanh liền đến ~” Hồng Ngọc vội vàng quỳ gối trả lời.
“Lại phái người đi thúc giục, bản cung một khắc cũng không có thể đợi được nữa .” Hiện tại trong đầu Hiền phi đều là bóng dáng ba nữ nhân có thai, giống như một thanh kiếm đâm vào trái tim của nàng, đau đến nàng không thở nổi.
“Dạ, nô tỳ liền phái người lại đi thúc giục, để Trương thái y lập tức lại đây bái kiến nương nương.” Nói xong, Hồng Ngọc vừa định ra ngoài điện, liền thấy được Thanh Vân bước nhanh vào.
“Khởi bẩm chủ tử, Trương thái y đến! Người đang ở ngoài điện chờ nương nương gọi.” Thanh Vân thở hổn hển nói.
“Còn thất thần làm chi, mau bảo hắn lăn vào đây!” Sắc mặt Hiền phi tối tăm nói.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh!” Thanh Vân nhanh chóng đi gọi Trương thái y vào.
“Vi thần khấu kiến Hiền phi nương nương, nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!” Trương thái y quỳ xuống dập đầu, ngữ điệu có chút dồn dập, có thể thấy được Trương thái y cũng là chạy vội tới .
“Đứng lên đi, mau chẩn mạch xem khi nào bản cung mới có thể hoài thượng long tự.” Hiền phi lạnh lùng nói.
Trương thái y tiến lên bắt mạch cho Hiền phi, ước chừng qua một ly trà, Trương thái y thu tay về, cung kính nói: “Hồi nương nương, y theo vi thần xem, mạch tượng của ngài vững vàng hữu lực, thân mình điều dưỡng thích đáng, thích hợp thụ thai.”
Hiền phi vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát; “Đừng nói mấy lời vô nghĩa này với bản cung, bản cung chỉ muốn biết khi nào bản cung có thể hoài thượng hoàng tự?”
Thấy được Hiền phi thịnh nộ, da đầu Trương thái y lập tức run lên, cảm thấy không yên, cái trán liên tục ra mồ hôi, sợ hãi cúi đầu, ổn ổn tâm thần mới nói: “Dựng dục con nối dòng cũng cần chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, thân mình nương nương vô cùng tốt, hiện nay chỉ cần bình tâm tĩnh khí chờ đợi cơ duyên, duyên phận vừa đến, nương nương có thể hoài thượng long tự.”
Hiền phi nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc gần như đau thương, hồi lâu, buồn bã nói: “Duyên phận? Chẳng lẽ bản cung thật cùng con nối dòng vô duyên sao? Nhiều năm như vậy, mắt thấy nữ nhân trong cung từng người từng người có đứa nhỏ của Hoàng thượng, mà bản cung từ đầu đến cuối một lần cũng không có thể hoài thượng......” Bước chân Hiền phi lui về phía sau hai bước, Hồng Ngọc cùng Thanh Vân vội tiến lên đỡ, đều bị Hiền phi đẩy ra, chợt ngồi xuống ghế, một tay đỡ trán, khẽ cắn môi, cực lực khống chế nước mắt sắp tràn mi mà ra.
Hồng Ngọc thấy được tình cảnh này, trong lòng bi thương, nhìn Trương thái y lắc lắc đầu, Trương thái y hiểu ý, lúc này khom người lui ra.
Trong Ngự thư phòng, tay Tiêu Dục cầm bút son, tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, một khắc sau, tấu chương trên bàn được phê duyệt xong, mới ngẩng đầu nhìn nam tử đang phủ phục phía dưới nói: “Sự tình còn thuận lợi? Nàng ta có nghi ngờ gì không?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần dựa theo ngài phân phó làm việc, nương nương cũng chưa nghi ngờ.” Nam tử thở hắt ra, cố gắng giữ giọng nói vững vàng.
“Ân, ngươi quả nhiên không làm cho trẫm thất vọng!” Tiêu Dục trầm ngâm một lát lại nói “Lui ra đi, ngày sau cẩn thận làm việc.”
“Dạ, vi thần tuân mệnh, tuyệt không cô phụ Hoàng thượng kỳ vọng! Vi thần cáo lui.” Nam tử dập đầu đứng dậy, lộ ra khuôn mặt cực kỳ bình thường, nhưng nếu là lúc này Hiền phi cũng ở Ngự thư phòng, thấy được gương mặt này chắc chắn kinh ngạc không thôi, cũng sẽ bi thống không chịu nổi, tâm sinh tuyệt vọng. Chỉ vì người này rõ ràng đó là Trương thái y mới từ Cảnh Dương cung đi ra.
Tĩnh Di hiên
“Chủ tử, Thường Khánh vừa hồi bẩm: Hoàng hậu nương nương vì Nghiên tần nương nương hướng Hoàng thượng thỉnh phong, hiện nay thánh chỉ Hoàng thượng sắc phong Nghiên tần thành Nghiên tiệp dư đã ban xuống.” Thị Thư bĩu môi nói. Từ lúc chẩn đoán chính xác ra Nghiên tần có thai, nga ~ không, hiện tại đã phải gọi là Nghiên tiệp dư , từ lúc chẩn đoán chính xác ra Nghiên tiệp dư có thai đến bây giờ cũng chỉ mới hai canh giờ mà thôi, thánh chỉ sắc phong của Hoàng thượng nhanh như vậy đã ban xuống. Trừ bỏ chủ tử nhà mình có thai, Thị Thư mới cảm thấy đáy lòng vui sướng cùng hưng phấn, những phi tần khác có thai Thị Thư một chút cao hứng cũng không có. Hiện nay Nghiên tần còn được sắc phong làm Tiệp dư ngang hang với chủ tử nhà mình, trong lòng Thị Thư càng thêm không thoải mái.
Cố Vân Yên thấy Thị Thư bĩu môi, vẻ mặt khó chịu, không khỏi lắc đầu cười, nói: “Nghiên tiệp dư hoài long tự là chuyện vui mừng, bộ dáng ngươi như vậy nếu là bị ngoại nhân nhìn thấy, không biết sẽ bị những kẻ lắm mồm nói thành thế nào.” Nắm một ít vụn thức ăn vứt vào lồng tre cho Bạch Tuyết, “Huống hồ phi tần hậu cung có thai nhất định sẽ tấn thăng một cấp, này vốn là quy củ lão tổ tông định ra, Nghiên tiệp dư thụ phong vốn là chuyện trong dự liệu, cần gì ngươi kinh ngạc như thế .” Cố Vân Yên vân đạm phong khinh nói.
Nếu nói lúc hay tin Nghiên tiệp dư có thai, nàng còn có chút khiếp sợ cùng khó có thể đón nhận, như vậy lúc này nàng đã thừa nhận chuyện này là thật. Dù sao nàng sớm đã không phải Cố Vân Yên kiếp trước, trùng sinh một đời, nàng đã phai nhạt rất nhiều chấp nhất cùng khát vọng ở một số chuyện. Từ thời khắc nàng lựa chọn lại vào cung báo thù, nàng liền biết cái giá phải trả cùng đối mặt hết thảy, dù sao cũng chỉ là một phi tần mang thai thôi, đối với hậu cung càng ngày càng nhiều nữ nhân này cũng không phải là chuyện gì lạ!
Cố Vân Yên xoay mắt, nhìn trong lồng tre Bạch Tuyết đang không ngừng vỗ cánh, đôi mắt to trong veo như nước một mảnh sáng ngời trong suốt, thỉnh thoảng sẽ hất đầu chọc Cố Vân Yên vui,“Nương nương vạn phúc kim an!” Bộ dáng ánh mắt kia thật luôn khiến Cố Vân Yên bật cười.
Thị Thư nhìn chủ tử trước mặt một lòng đùa Bạch Tuyết, tươi cười trên mặt không giống ngụy trang, xác định chủ tử khộng bị chuyện Nghiên tiệp dư có thai ảnh hưởng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiến lên cùng Cố Vân Yên đùa Bạch Tuyết, không nhắc đến chuyện này nữa.
Ánh mắt Hiền phi xoay chuyển quanh bụng các phi tần có thai, mâu sắc ngày càng tối, trong mắt như có đóm lửa ngày càng lớn dần, càng khiến vẻ tươi cười trên mặt nàng quá mức gượng ép cùng có lệ.
Hiền phi thậm chí không chờ Hoàng hậu mở miệng để mọi người tan, đã đứng dậy quỳ gối xin lỗi Hoàng hậu nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tì lại tái phát đau đầu, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội, dung nô tì xin được cáo lui trước!”
Nghe vậy, Hoàng hậu tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Hiền phi, chợt cười yếu ớt nói: “Hiền phi cũng là thân mình không khoẻ, liền lui xuống đi! Hồi cung sau nhớ gọi Thái y đến nhìn một cái, sớm ngày chữa khỏi tật xấu đau đầu này.” Không biết là vô tình hay là cố ý, mọi người tổng cảm giác Hoàng hậu lúcnói đến hai chữ “tật xấu”, ngữ điệu kéo dài chút.
Khóe môi Hiền phi miễn cưỡng xả ra một chút ý cười, nói: “Tạ Hoàng hậu nương nương nhớ thương, nô tì nhất định sẽ.” Nói xong liền ở trong ánh mắt mọi người nhìn chăm chú xoay người ra đại điện.
Cảnh Dương cung
“Trương thái y đâu? Sao còn chưa đến?” Vẻ mặt Hiền phi không kiên nhẫn nói.
“Hồi bẩm nương nương, Tần tổng quản đã phái người đi thỉnh lần nữa , ắt hẳn rất nhanh liền đến ~” Hồng Ngọc vội vàng quỳ gối trả lời.
“Lại phái người đi thúc giục, bản cung một khắc cũng không có thể đợi được nữa .” Hiện tại trong đầu Hiền phi đều là bóng dáng ba nữ nhân có thai, giống như một thanh kiếm đâm vào trái tim của nàng, đau đến nàng không thở nổi.
“Dạ, nô tỳ liền phái người lại đi thúc giục, để Trương thái y lập tức lại đây bái kiến nương nương.” Nói xong, Hồng Ngọc vừa định ra ngoài điện, liền thấy được Thanh Vân bước nhanh vào.
“Khởi bẩm chủ tử, Trương thái y đến! Người đang ở ngoài điện chờ nương nương gọi.” Thanh Vân thở hổn hển nói.
“Còn thất thần làm chi, mau bảo hắn lăn vào đây!” Sắc mặt Hiền phi tối tăm nói.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh!” Thanh Vân nhanh chóng đi gọi Trương thái y vào.
“Vi thần khấu kiến Hiền phi nương nương, nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!” Trương thái y quỳ xuống dập đầu, ngữ điệu có chút dồn dập, có thể thấy được Trương thái y cũng là chạy vội tới .
“Đứng lên đi, mau chẩn mạch xem khi nào bản cung mới có thể hoài thượng long tự.” Hiền phi lạnh lùng nói.
Trương thái y tiến lên bắt mạch cho Hiền phi, ước chừng qua một ly trà, Trương thái y thu tay về, cung kính nói: “Hồi nương nương, y theo vi thần xem, mạch tượng của ngài vững vàng hữu lực, thân mình điều dưỡng thích đáng, thích hợp thụ thai.”
Hiền phi vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát; “Đừng nói mấy lời vô nghĩa này với bản cung, bản cung chỉ muốn biết khi nào bản cung có thể hoài thượng hoàng tự?”
Thấy được Hiền phi thịnh nộ, da đầu Trương thái y lập tức run lên, cảm thấy không yên, cái trán liên tục ra mồ hôi, sợ hãi cúi đầu, ổn ổn tâm thần mới nói: “Dựng dục con nối dòng cũng cần chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, thân mình nương nương vô cùng tốt, hiện nay chỉ cần bình tâm tĩnh khí chờ đợi cơ duyên, duyên phận vừa đến, nương nương có thể hoài thượng long tự.”
Hiền phi nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc gần như đau thương, hồi lâu, buồn bã nói: “Duyên phận? Chẳng lẽ bản cung thật cùng con nối dòng vô duyên sao? Nhiều năm như vậy, mắt thấy nữ nhân trong cung từng người từng người có đứa nhỏ của Hoàng thượng, mà bản cung từ đầu đến cuối một lần cũng không có thể hoài thượng......” Bước chân Hiền phi lui về phía sau hai bước, Hồng Ngọc cùng Thanh Vân vội tiến lên đỡ, đều bị Hiền phi đẩy ra, chợt ngồi xuống ghế, một tay đỡ trán, khẽ cắn môi, cực lực khống chế nước mắt sắp tràn mi mà ra.
Hồng Ngọc thấy được tình cảnh này, trong lòng bi thương, nhìn Trương thái y lắc lắc đầu, Trương thái y hiểu ý, lúc này khom người lui ra.
Trong Ngự thư phòng, tay Tiêu Dục cầm bút son, tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, một khắc sau, tấu chương trên bàn được phê duyệt xong, mới ngẩng đầu nhìn nam tử đang phủ phục phía dưới nói: “Sự tình còn thuận lợi? Nàng ta có nghi ngờ gì không?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần dựa theo ngài phân phó làm việc, nương nương cũng chưa nghi ngờ.” Nam tử thở hắt ra, cố gắng giữ giọng nói vững vàng.
“Ân, ngươi quả nhiên không làm cho trẫm thất vọng!” Tiêu Dục trầm ngâm một lát lại nói “Lui ra đi, ngày sau cẩn thận làm việc.”
“Dạ, vi thần tuân mệnh, tuyệt không cô phụ Hoàng thượng kỳ vọng! Vi thần cáo lui.” Nam tử dập đầu đứng dậy, lộ ra khuôn mặt cực kỳ bình thường, nhưng nếu là lúc này Hiền phi cũng ở Ngự thư phòng, thấy được gương mặt này chắc chắn kinh ngạc không thôi, cũng sẽ bi thống không chịu nổi, tâm sinh tuyệt vọng. Chỉ vì người này rõ ràng đó là Trương thái y mới từ Cảnh Dương cung đi ra.
Tĩnh Di hiên
“Chủ tử, Thường Khánh vừa hồi bẩm: Hoàng hậu nương nương vì Nghiên tần nương nương hướng Hoàng thượng thỉnh phong, hiện nay thánh chỉ Hoàng thượng sắc phong Nghiên tần thành Nghiên tiệp dư đã ban xuống.” Thị Thư bĩu môi nói. Từ lúc chẩn đoán chính xác ra Nghiên tần có thai, nga ~ không, hiện tại đã phải gọi là Nghiên tiệp dư , từ lúc chẩn đoán chính xác ra Nghiên tiệp dư có thai đến bây giờ cũng chỉ mới hai canh giờ mà thôi, thánh chỉ sắc phong của Hoàng thượng nhanh như vậy đã ban xuống. Trừ bỏ chủ tử nhà mình có thai, Thị Thư mới cảm thấy đáy lòng vui sướng cùng hưng phấn, những phi tần khác có thai Thị Thư một chút cao hứng cũng không có. Hiện nay Nghiên tần còn được sắc phong làm Tiệp dư ngang hang với chủ tử nhà mình, trong lòng Thị Thư càng thêm không thoải mái.
Cố Vân Yên thấy Thị Thư bĩu môi, vẻ mặt khó chịu, không khỏi lắc đầu cười, nói: “Nghiên tiệp dư hoài long tự là chuyện vui mừng, bộ dáng ngươi như vậy nếu là bị ngoại nhân nhìn thấy, không biết sẽ bị những kẻ lắm mồm nói thành thế nào.” Nắm một ít vụn thức ăn vứt vào lồng tre cho Bạch Tuyết, “Huống hồ phi tần hậu cung có thai nhất định sẽ tấn thăng một cấp, này vốn là quy củ lão tổ tông định ra, Nghiên tiệp dư thụ phong vốn là chuyện trong dự liệu, cần gì ngươi kinh ngạc như thế .” Cố Vân Yên vân đạm phong khinh nói.
Nếu nói lúc hay tin Nghiên tiệp dư có thai, nàng còn có chút khiếp sợ cùng khó có thể đón nhận, như vậy lúc này nàng đã thừa nhận chuyện này là thật. Dù sao nàng sớm đã không phải Cố Vân Yên kiếp trước, trùng sinh một đời, nàng đã phai nhạt rất nhiều chấp nhất cùng khát vọng ở một số chuyện. Từ thời khắc nàng lựa chọn lại vào cung báo thù, nàng liền biết cái giá phải trả cùng đối mặt hết thảy, dù sao cũng chỉ là một phi tần mang thai thôi, đối với hậu cung càng ngày càng nhiều nữ nhân này cũng không phải là chuyện gì lạ!
Cố Vân Yên xoay mắt, nhìn trong lồng tre Bạch Tuyết đang không ngừng vỗ cánh, đôi mắt to trong veo như nước một mảnh sáng ngời trong suốt, thỉnh thoảng sẽ hất đầu chọc Cố Vân Yên vui,“Nương nương vạn phúc kim an!” Bộ dáng ánh mắt kia thật luôn khiến Cố Vân Yên bật cười.
Thị Thư nhìn chủ tử trước mặt một lòng đùa Bạch Tuyết, tươi cười trên mặt không giống ngụy trang, xác định chủ tử khộng bị chuyện Nghiên tiệp dư có thai ảnh hưởng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiến lên cùng Cố Vân Yên đùa Bạch Tuyết, không nhắc đến chuyện này nữa.
/158
|