Sủng Phi

Chương 129 - Chương 129

/154


Do nàng trước kia còn nhỏ, chỉ vội vàng học nói học đi, nào từng nghĩ qua nuôi cái gì, nhưng lớn rồi liền luôn cảm thấy buồn, lúc này nghe nói có thỏ con, giống nhũ danh của mình tự nhiên là rất vui mừng.

Nàng chạy thẳng ra ngoài, trong sân đặt một cái rương gỗ nhỏ, nàng đi qua thăm dò thì thấy bên trong có hai con thỏ nhỏ đang ngồi song song.

Một con cả người màu đen, một con màu trắng, trên người có một nhúm lông màu đen, lông của tụi nó đặc biệt dài, bóng loáng.

Triệu Huy Nghiên quay đầu hỏi Phùng Liên Dung: Nương, vật nhỏ này thật là thỏ ạ, nhưng lại không giống như nương nói.

Phùng Liên Dung nhìn một cái, cũng là kinh ngạc: Đúng vậy, lông sao lại xù như vậy, khó trách vừa rồi Kim Lan nói giống mèo. Nàng tuy là cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn xoay người ôm con đen nhánh ra.

Thỏ con rất là dịu ngoan, vẫn không nhúc nhích.

Tiểu hoàng môn đưa thỏ tới nói: Hồi nương nương, thỏ này là Tổng binh Liêu Đông Ngô đại nhân thượng cống đến, vốn cũng không xuất từ Cảnh quốc, không biết thuộc giống gì, dân bản xứ nói là kêu sư tử thỏ, chỉ mong nương nương và công chúa thích.

Thì ra là thế, trách không được bộ dáng không giống với thỏ mà chúng ta từng thấy. Phùng Liên Dung đưa thỏ cho Triệu Huy Nghiên chơi, Giờ thì con còn cảm thấy buồn chán nữa không.

Triệu Huy Nghiên đưa tay sờ sờ thỏ con, cảm giác tựa như đang sờ lên tơ lụa, cười nói: Vâng ạ, có thỏ chơi cùng rồi, con thỏ này xinh đẹp thật đấy, lông thật dài. Nói rồi nháy mắt một cái, Nương, lát nữa con ôm đến cho Đại hoàng huynh xem, rồi nói là giống huynh ấy.

Phùng Liên Dung phì cười: Đừng đi trêu Đại hoàng huynh con, hắn hiện tại ghét nhất người khác gọi hắn Tiểu Dương.

Triệu Huy Nghiên cười hắc hắc, chốc lát lại la hét muốn đút thỏ ăn.

Tiểu hoàng môn nói: Thỏ này chỉ thích ăn cỏ, hiện trời ấm, khắp nơi đều là cỏ tươi thì dễ, chờ trời lạnh liền ăn cỏ khô, mấy việc này cũng không cần nương nương và công chúa lo lắng.

Phùng Liên Dung nói: Vậy ngươi đi lấy đến đây đi, mấy ngày đưa đến một lần, đỡ phải ngày ngày chạy tới chạy lui.

Tiểu hoàng môn nói vâng xong liền đi lấy, lát sau đã đẩy một cái xe nhỏ đến.

Hai mẹ con ngồi nhìn thỏ ăn cỏ, thấy thú vị.

Tiểu hoàng môn quay đầu liền đi bẩm báo với Triệu Hữu Đường.

Triệu Hữu Đường đại khái cũng tưởng tượng ra được là tình cảnh gì, mỉm cười.

Đợi đến chạng vạng, ba đứa nhỏ từ Xuân Huy các trở về, Đại Lý nói: Công chúa vừa phái người đến mời Thái tử điện hạ, các Hoàng tử đi, nói là Hoàng thượng tặng hai con thỏ rất ít gặp.

Triệu Thừa Diễn cảm thấy mình đã là người lớn, nhíu mày nói: Thỏ là để nữ hài xem, chúng ta có cái gì để xem chứ.

Triệu Thừa Mô cười nói: Muội muội đã có lời mời, tự nhiên là phải đi một chuyến, bồi mẫu hậu ăn bữa cơm, không phải rất tốt sao? Lại nghiêng đầu nhìn Triệu Thừa Dục, Nhị ca có đi cùng không?

Bọn họ là một nhà đoàn tụ, chính mình đi luôn không hợp đoàn, Triệu Thừa Dục trong lòng không muốn đi, nhưng không thể không đi.

Phụ hoàng thường xuyên kêu huynh đệ bọn họ thân cận, hắn không thể để phụ hoàng cảm thấy hắn không thích huynh đệ, muội muội, thậm chí còn không thích mẫu hậu. Sự thật, hắn quả thật cũng không thích lắm, nhưng nếu nói đến chán ghét thì cũng chưa tới.

Chỉ là không thân nổi.

Bởi vì hắn không giống bọn họ, ở bên cạnh Phùng Liên Dung lớn lên.

Triệu Thừa Dục gật gật đầu: Đi, tiện gặp mẫu thân.

Ba người liền đi.

Nhìn thấy các ca ca đến, Triệu Huy Nghiên ôm con thỏ lông đen nhánh ra cho Triệu Thừa Diễn xem: Đại hoàng huynh, nhìn mây đen này lông dài chưa, đáng yêu đúng không, mau ôm, Tiểu Dương và Tiểu Thỏ vốn giống nhau đấy.

Triệu Thừa Diễn đen mặt: Giống chỗ nào?

Đều ăn cỏ nha. Triệu

/154

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status