Cung Thi Họa, nội điện.
Mùi lê mộc thơm ngát bay ra từ huân lư màu vàng, tỏa ra toàn bộ đại điện, trong ánh nến, mơ hồ có thể thấy được khói bay nhè nhẹ lượn lờ, ôn nhu như họa.
A ưm a ưm…
Trên giường lớn màu đỏ tía, thường phát ra tiếng kêu mềm mại của nữ tử, mỗi tiếng đều làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, cảm xúc mênh mông.
Thân thể nữ tử mềm mại không có xương ưỡn lên một chút, lại hạ thấp, lại ưỡn lên, rồi lại mềm xuống, lặp lại cùng một động tác như thế. Bỗng dưng, toàn thân nàng buộc chặt đứng lên, ngón chân co lại, phát ra một tiếng rên rỉ thật dài, làm như sung sướng sảng khoái đến cực điểm.
Nhưng, từ đầu tới cuối, trên giường chỉ có một mình nàng.
Cùng lúc đó, ngoài ngoại điện, nam nhân nghiêm trang ngồi ở dưới ánh nến trước án thư đọc tấu chương, mặt không đổi sắc.
Bàn tay to nhìn rõ khớp xương cầm bút, điểm chu sa, phê tấu chương, giống như hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh trong nội điện.
Một quyển lại một quyển, không biết mệt mỏi.
Ngoài phòng, trăng đã lên cao, sao thưa thớt.
Ảnh Nguyệt đứng thẳng tắp trong đêm tối, giống hệt chủ tử hắn, như không để tiếng rên rỉ lọt vào tai. Nhưng cẩn thận nhìn, lại phát hiện trên mặt không chút thay đổi của hắn, bị ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào làm hiện lên vệt ửng đỏ.
Hôm nay lúc đế vương để hắn đi tìm Ý hoan tán , hắn liền nghi hoặc, đế vương vô duyên vô cớ muốn loại xuân dược này làm cái gì, điều kiện tiên quyết là hắn nghĩ đến tối nay đế vương sẽ đi cung Phượng Ương.
Chẳng qua, cho dù không phải Thiển phi, hắn cũng không nghĩ tới đế vương sẽ dùng thuốc này trên người Thân phi.
Ý hoan tán, tên như ý nghĩa, hoan hảo này không phải Làm mà ra, mà là dựa vào cá nhân tự mơ mộng mà ra.
Nay Thân phi ở bên trong?!
Trên mặt Ảnh Nguyệt hiện lên một chút xấu hổ.
Vì sao đế vương phải làm như vậy, chẳng lẽ, là thủ thân như ngọc vì Thiển phi nương nương.
Ảnh Nguyệt bị chính từ mình dùng làm cho sợ tới mức run rẩy. Sẽ không…..
Ít nhất sẽ không chỉ có một nguyên nhân này.
Muốn thật sự đơn thuần như vậy, đế vương trực tiếp ngồi xuống, giống tối hôm qua nói lấy công vụ bận rộn là được, cần gì phải như thế tốn tâm tư như thế, không có khả năng là vì bận tâm suy nghĩ của Thân phi là được rồi.
Hôm sau.
Chuyện đế vương ngủ lại cung Thi Họa liên tục hai ngày đã nhấc lên một trận gió lớn ở trong cung.
Vốn tưởng rằng, thời gian vị chủ nhân trong cung Phượng Ương kia độc sủng còn có thể duy trì lâu một chút, hiện tại xem ra, cũng không có gì hơn.
Mới qua bao lâu, phần sủng ái nhìn như Chân ái kia đã biến mất.
Nhưng mà, dù sao Thân phi cũng là tiểu mỹ nhân nũng nịu như vậy, đặt ở trước mặt làm sao có nam nhân không động tâm.
Cho dù đế vương thì như thế nào, cũng là nam nhân bình thường thôi, trước sắc đẹp, làm sao có đạo lý không động tâm.
Trong lúc nhất thời, tần phi trong hậu cung đều nổi lên tâm tư đưa canh tới Ngự Thư Phòng cầu sủng.
Nói không chừng, ngày nào đó tâm tình đế vương tốt, liền về cung ăn canh với các nàng, sau đó….
Đương nhiên, trong số các tần phi trừ bỏ nghĩ như vậy, cũng có người thông minh, biết chút mưu kế nhỏ không thể dùng, nếu không sẽ không hiệu quả.
Ngẫm lại phương pháp này mới được.
Phượng Thiển nghe nô tài cung Phượng Ương nói, pha trà bằng nước sương sớm pha ra trà càng trong veo, nghĩ đến đây, liền dậy thật sớm, sợ tới mức Đông Dương nghĩ đến quỷ.
Sao chủ tử lại không bình thường, thế nhưng vì lấy sương sớm liền dậy sớm như vậy.
Chớ không phải là trong đầu còn khó chịu, chính là không biểu hiện ra ngoài chứ?!
Phượng Thiển bĩu môi, ghét bỏ nhìn Đông Dương một cái, bà nội nó, chẳng lẽ nàng sẽ không có thể làm một ong mật nhỏ cần cù sao?
Mùi lê mộc thơm ngát bay ra từ huân lư màu vàng, tỏa ra toàn bộ đại điện, trong ánh nến, mơ hồ có thể thấy được khói bay nhè nhẹ lượn lờ, ôn nhu như họa.
A ưm a ưm…
Trên giường lớn màu đỏ tía, thường phát ra tiếng kêu mềm mại của nữ tử, mỗi tiếng đều làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, cảm xúc mênh mông.
Thân thể nữ tử mềm mại không có xương ưỡn lên một chút, lại hạ thấp, lại ưỡn lên, rồi lại mềm xuống, lặp lại cùng một động tác như thế. Bỗng dưng, toàn thân nàng buộc chặt đứng lên, ngón chân co lại, phát ra một tiếng rên rỉ thật dài, làm như sung sướng sảng khoái đến cực điểm.
Nhưng, từ đầu tới cuối, trên giường chỉ có một mình nàng.
Cùng lúc đó, ngoài ngoại điện, nam nhân nghiêm trang ngồi ở dưới ánh nến trước án thư đọc tấu chương, mặt không đổi sắc.
Bàn tay to nhìn rõ khớp xương cầm bút, điểm chu sa, phê tấu chương, giống như hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh trong nội điện.
Một quyển lại một quyển, không biết mệt mỏi.
Ngoài phòng, trăng đã lên cao, sao thưa thớt.
Ảnh Nguyệt đứng thẳng tắp trong đêm tối, giống hệt chủ tử hắn, như không để tiếng rên rỉ lọt vào tai. Nhưng cẩn thận nhìn, lại phát hiện trên mặt không chút thay đổi của hắn, bị ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào làm hiện lên vệt ửng đỏ.
Hôm nay lúc đế vương để hắn đi tìm Ý hoan tán , hắn liền nghi hoặc, đế vương vô duyên vô cớ muốn loại xuân dược này làm cái gì, điều kiện tiên quyết là hắn nghĩ đến tối nay đế vương sẽ đi cung Phượng Ương.
Chẳng qua, cho dù không phải Thiển phi, hắn cũng không nghĩ tới đế vương sẽ dùng thuốc này trên người Thân phi.
Ý hoan tán, tên như ý nghĩa, hoan hảo này không phải Làm mà ra, mà là dựa vào cá nhân tự mơ mộng mà ra.
Nay Thân phi ở bên trong?!
Trên mặt Ảnh Nguyệt hiện lên một chút xấu hổ.
Vì sao đế vương phải làm như vậy, chẳng lẽ, là thủ thân như ngọc vì Thiển phi nương nương.
Ảnh Nguyệt bị chính từ mình dùng làm cho sợ tới mức run rẩy. Sẽ không…..
Ít nhất sẽ không chỉ có một nguyên nhân này.
Muốn thật sự đơn thuần như vậy, đế vương trực tiếp ngồi xuống, giống tối hôm qua nói lấy công vụ bận rộn là được, cần gì phải như thế tốn tâm tư như thế, không có khả năng là vì bận tâm suy nghĩ của Thân phi là được rồi.
Hôm sau.
Chuyện đế vương ngủ lại cung Thi Họa liên tục hai ngày đã nhấc lên một trận gió lớn ở trong cung.
Vốn tưởng rằng, thời gian vị chủ nhân trong cung Phượng Ương kia độc sủng còn có thể duy trì lâu một chút, hiện tại xem ra, cũng không có gì hơn.
Mới qua bao lâu, phần sủng ái nhìn như Chân ái kia đã biến mất.
Nhưng mà, dù sao Thân phi cũng là tiểu mỹ nhân nũng nịu như vậy, đặt ở trước mặt làm sao có nam nhân không động tâm.
Cho dù đế vương thì như thế nào, cũng là nam nhân bình thường thôi, trước sắc đẹp, làm sao có đạo lý không động tâm.
Trong lúc nhất thời, tần phi trong hậu cung đều nổi lên tâm tư đưa canh tới Ngự Thư Phòng cầu sủng.
Nói không chừng, ngày nào đó tâm tình đế vương tốt, liền về cung ăn canh với các nàng, sau đó….
Đương nhiên, trong số các tần phi trừ bỏ nghĩ như vậy, cũng có người thông minh, biết chút mưu kế nhỏ không thể dùng, nếu không sẽ không hiệu quả.
Ngẫm lại phương pháp này mới được.
Phượng Thiển nghe nô tài cung Phượng Ương nói, pha trà bằng nước sương sớm pha ra trà càng trong veo, nghĩ đến đây, liền dậy thật sớm, sợ tới mức Đông Dương nghĩ đến quỷ.
Sao chủ tử lại không bình thường, thế nhưng vì lấy sương sớm liền dậy sớm như vậy.
Chớ không phải là trong đầu còn khó chịu, chính là không biểu hiện ra ngoài chứ?!
Phượng Thiển bĩu môi, ghét bỏ nhìn Đông Dương một cái, bà nội nó, chẳng lẽ nàng sẽ không có thể làm một ong mật nhỏ cần cù sao?
/402
|