Y phục. Quân Mặc Ảnh giơ đồ trong tay lên, như là sợ nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích nói.
Tuy rằng Phượng Thiển đang bọc kín mình, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ và giận dữ, không mặc quần áo thật sự là không có cảm giác an toàn!
Ngươi tùy tiện tìm một chỗ khác đi, ta tự đứng lên mặc. Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến.
Quân Mặc Ảnh buồn cười: “Ngươi bọc mình thành như vậy, còn có gì phải sợ?
Vậy ngươi đặt ở đầu giường, sau đó chạy nhanh ra ngoài!
Quân Mặc Ảnh gật đầu, lại như muốn cố ý tra tấn nàng, ôm lấy khóe môi, chậm rãi thong thả đến bên người nàng, giống như ân xá từ từ cầm trong tay quần áo đưa qua, hếch cằm lên, ý bảo chính nàng tiếp theo.
Đờ mờ...
Trong lòng Phượng Thiển lại có một đàn ngựa rít gào chạy qua.
Cố ý cố ý! Hỗn đản này rõ ràng biết hiện tại nàng hành động không tiện, cho nên cố ý làm như vậy!
Hoàng Thượng, ngài để ở đây, chờ ngài đi ra ngoài ta sẽ mặc. Nàng nhẹ nhàng chậm rãi nói, như là nại tính tình, răng nanh lại cắn khanh khách.
Vậy ngươi mặc mau chút, đừng để lạnh. Quân Mặc Ảnh cố làm dáng vẻ, nhưng thật ra rốt cục không hề khó xử nàng, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt hắn đi ra nội điện, Phượng Thiển thở dài một hơi, thân thể căng thẳng nháy mắt xụi lơ xuống dưới.
Thật sự là...
Chu toàn nam nhân này quả thực so với đánh nhau với bà béo còn mệt hơn!
Nàng căm giận vươn tay ra từ trong chăn, bên giường là bộ áo nhung ánh trăng thêu hoa, thêu mấy đóa hoa mai diễm sắc, vùa hồng vừa trắng nhưng thật ra đẹp mắt, còn cảnh tuyết bên ngoài.
Thiển Thiển, ...
Tiếng Quân Mặc Ảnh vang lên ở cửa, im bặt ngay.
Đập vào mắt đầu tiên, là cánh tay trắng như ngọc tinh tế trẵng noãn của nàng, bởi vì phải dướn người lấy áo ở đầu giường, chăn trên người cũng bị trượt xuống, xương quai xanh nửa che nửa hở, lại làm cho người ta suy nghĩ miên man.
Là một mảnh cảnh xuân kiều diễm!
Phượng Thiển như là phát hiện cái gì, đôi mi thanh tú nhíu lại, hồ nghi quay đầu, sau đó hoàn toàn ngốc lăng.
Quân Mặc Ảnh lăn hầu kết giật mình.
Đâu... Y... Hắn nâng tay, tầm mắt lại dừng trên người nàng không rời.
Hắn rõ
Tuy rằng Phượng Thiển đang bọc kín mình, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ và giận dữ, không mặc quần áo thật sự là không có cảm giác an toàn!
Ngươi tùy tiện tìm một chỗ khác đi, ta tự đứng lên mặc. Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến.
Quân Mặc Ảnh buồn cười: “Ngươi bọc mình thành như vậy, còn có gì phải sợ?
Vậy ngươi đặt ở đầu giường, sau đó chạy nhanh ra ngoài!
Quân Mặc Ảnh gật đầu, lại như muốn cố ý tra tấn nàng, ôm lấy khóe môi, chậm rãi thong thả đến bên người nàng, giống như ân xá từ từ cầm trong tay quần áo đưa qua, hếch cằm lên, ý bảo chính nàng tiếp theo.
Đờ mờ...
Trong lòng Phượng Thiển lại có một đàn ngựa rít gào chạy qua.
Cố ý cố ý! Hỗn đản này rõ ràng biết hiện tại nàng hành động không tiện, cho nên cố ý làm như vậy!
Hoàng Thượng, ngài để ở đây, chờ ngài đi ra ngoài ta sẽ mặc. Nàng nhẹ nhàng chậm rãi nói, như là nại tính tình, răng nanh lại cắn khanh khách.
Vậy ngươi mặc mau chút, đừng để lạnh. Quân Mặc Ảnh cố làm dáng vẻ, nhưng thật ra rốt cục không hề khó xử nàng, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt hắn đi ra nội điện, Phượng Thiển thở dài một hơi, thân thể căng thẳng nháy mắt xụi lơ xuống dưới.
Thật sự là...
Chu toàn nam nhân này quả thực so với đánh nhau với bà béo còn mệt hơn!
Nàng căm giận vươn tay ra từ trong chăn, bên giường là bộ áo nhung ánh trăng thêu hoa, thêu mấy đóa hoa mai diễm sắc, vùa hồng vừa trắng nhưng thật ra đẹp mắt, còn cảnh tuyết bên ngoài.
Thiển Thiển, ...
Tiếng Quân Mặc Ảnh vang lên ở cửa, im bặt ngay.
Đập vào mắt đầu tiên, là cánh tay trắng như ngọc tinh tế trẵng noãn của nàng, bởi vì phải dướn người lấy áo ở đầu giường, chăn trên người cũng bị trượt xuống, xương quai xanh nửa che nửa hở, lại làm cho người ta suy nghĩ miên man.
Là một mảnh cảnh xuân kiều diễm!
Phượng Thiển như là phát hiện cái gì, đôi mi thanh tú nhíu lại, hồ nghi quay đầu, sau đó hoàn toàn ngốc lăng.
Quân Mặc Ảnh lăn hầu kết giật mình.
Đâu... Y... Hắn nâng tay, tầm mắt lại dừng trên người nàng không rời.
Hắn rõ
/402
|