Đông Dương vốn chỉ thiếu chút nữa là có thể bắt được con hồ ly nhỏ kia, nhưng bị Phượng Thiển hô như vậy, trong lòng giật mình, tay run một cái, thật bất hạnh con hồ ly giảo hoạt kia lại đào thoát.
Lúc Đông Dương xoay người, mặt mũi trắng bệch, khiến đế vương thấy bộ dáng của nàng này, còn thể thống gì!
Nàng nhỏ giọng hành lễ: Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng cát tường.
Quân Mặc Ảnh nhàn nhạt Ừ một tiếng, đi qua người nàng, trực tiếp vòng tới trước mặt Phượng Thiển.
Hắn đứng ở nơi đó, nhìn tư thế ngồi bất nhã của nàng, vừa bất đắc dĩ vừa nhức đầu, cố tình nụ cười giòn giã này giống như một đứa ngốc, khảm sâu vào trong lòng hắn.
Càng ngày càng kỳ cục rồi. Hắn cười mắng một tiếng.
Lỗ tai Phượng Thiển cũng sớm đã học được cách loại bỏ những lời này rồi, không nhìn thẳng.
Nàng ngửa đầu nên hơi mệt chút, định để hai tay về phía sau khẽ chống, ngước nửa thân thể lên, nụ cười rạng rỡ.
Ngươi nhìn ta xong rồi, nhanh giúp ta bắt hồ ly! Hồ ly hư này không nghe lời, Đông Dương thật vất vả tắm xong cho nó, nó lại không có tự giác chạy loạn sủa bậy rồi, ngươi nhanh giúp ta bắt nó.
Quân Mặc Ảnh ngồi xuống bên người nàng, một tay ôm nàng vào trong ngực, bỏ lại hai chữ: Không bắt.
Phượng Thiển nhất thời liền uất ức: Làm sao không bắt? Võ công của ngươi tốt như vậy, không đến nỗi ngay cả con hồ ly cũng không bắt được chứ?
Bẩn.
..... Phượng Thiển liếc mắt, quyệt miệng nói: Nó mới vừa tắm rửa qua, không bẩn.
Mới vừa không phải còn nói nó tắm xong liền chạy loạn sủa bậy rồi hả?
Quân Mặc Ảnh sâu kín nhìn hồ ly phía xa, cười một tiếng: Ướt dầm dề một thân bụi, dơ bẩn hơn.
Không đợi Phượng Thiển mở miệng, lại nói: Tiểu súc sinh giống hệt chủ nhân nó, không có chút ngoan nào, cả ngày cũng biết làm loạn.
Phượng Thiển tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: Quân Mặc Ảnh, ngươi còn nói ta! Ai không ngoan? Không giúp ta bắt hồ ly còn nói ta, khi dễ ta có con đánh không lại ngươi chứ gì?
Đông Dương thở dài, đỡ trán, thầm nghĩ chủ tử ngài lúc không có thai chẳng lẽ đánh thắng được hoàng thượng?
Quân Mặc Ảnh bị bộ dáng của nàng chọc vui, sờ đầu của nàng, hôn một cái lên khóe miệng nàng.
Trẫm không dùng tay.
Khuôn mặt nhỏ của Phượng Thiển đỏ lên, rầm rì mấy tiếng vẫn không chịu buông tha con hồ ly kia: Ta muốn rút long tiểu hồ ly, ngươi giúp ta bắt được nó có được hay không?
Quân Mặc Ảnh sửng sốt một chút: Rút lông hồ ly làm cái gì?
Làm áo lông cáo!
Trong cung áo lông không đủ nàng mặc hay sao?
Ta liền muốn tiểu hồ ly này đấy! Thật ra Phượng Thiển rất ưa thích tiểu hồ ly này, nói nhổ lông cũng thuận miệng nói thôi, làm gì có người thật sự muốn dùng mà rút? Lột một lớp lông ra, khiến tiểu hồ ly đau chết.
Nàng chỉ đột nhiên tâm huyết muốn cắt long cho tiểu hồ ly thôi…
Hiện tại lúc này trong cung từ đâu có hỏa hồ tới? Ta chỉ muốn long hỏa hồ, màu hồng diễm này mặc trên người rất đẹp mắt, đi ra ngoài uy vũ một phen!
Nàng cắn môi, lôi kéo tay nam nhân hai cái, tội nghiệp nhìn hắn: Ảnh, giúp ta bắt đi mà!”
Quân Mặc Ảnh giật giật ấn đường, không nhịn được đè ót nàng lại hung hăng hôn một cái.
Hắn nhịn rất khổ cực, vật nhỏ này cả ngày chỉ biết chọc giận!
Mãi mới chờ đến lúc hắn buông ra, mặt mũi Phượng Thiển đã đỏ bừng, dáng vẻ mới vừa bị giày vò.
Hôn xong rồi, hiện tại có thể giúp ta bắt chứ?
Âm thanh mềm đến tận xương tủy.
Quân Mặc Ảnh quả quyết liền lập tức buông nàng ra, đứng dậy, cứ như vậy cọ xuống, khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
Lúc Đông Dương xoay người, mặt mũi trắng bệch, khiến đế vương thấy bộ dáng của nàng này, còn thể thống gì!
Nàng nhỏ giọng hành lễ: Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng cát tường.
Quân Mặc Ảnh nhàn nhạt Ừ một tiếng, đi qua người nàng, trực tiếp vòng tới trước mặt Phượng Thiển.
Hắn đứng ở nơi đó, nhìn tư thế ngồi bất nhã của nàng, vừa bất đắc dĩ vừa nhức đầu, cố tình nụ cười giòn giã này giống như một đứa ngốc, khảm sâu vào trong lòng hắn.
Càng ngày càng kỳ cục rồi. Hắn cười mắng một tiếng.
Lỗ tai Phượng Thiển cũng sớm đã học được cách loại bỏ những lời này rồi, không nhìn thẳng.
Nàng ngửa đầu nên hơi mệt chút, định để hai tay về phía sau khẽ chống, ngước nửa thân thể lên, nụ cười rạng rỡ.
Ngươi nhìn ta xong rồi, nhanh giúp ta bắt hồ ly! Hồ ly hư này không nghe lời, Đông Dương thật vất vả tắm xong cho nó, nó lại không có tự giác chạy loạn sủa bậy rồi, ngươi nhanh giúp ta bắt nó.
Quân Mặc Ảnh ngồi xuống bên người nàng, một tay ôm nàng vào trong ngực, bỏ lại hai chữ: Không bắt.
Phượng Thiển nhất thời liền uất ức: Làm sao không bắt? Võ công của ngươi tốt như vậy, không đến nỗi ngay cả con hồ ly cũng không bắt được chứ?
Bẩn.
..... Phượng Thiển liếc mắt, quyệt miệng nói: Nó mới vừa tắm rửa qua, không bẩn.
Mới vừa không phải còn nói nó tắm xong liền chạy loạn sủa bậy rồi hả?
Quân Mặc Ảnh sâu kín nhìn hồ ly phía xa, cười một tiếng: Ướt dầm dề một thân bụi, dơ bẩn hơn.
Không đợi Phượng Thiển mở miệng, lại nói: Tiểu súc sinh giống hệt chủ nhân nó, không có chút ngoan nào, cả ngày cũng biết làm loạn.
Phượng Thiển tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: Quân Mặc Ảnh, ngươi còn nói ta! Ai không ngoan? Không giúp ta bắt hồ ly còn nói ta, khi dễ ta có con đánh không lại ngươi chứ gì?
Đông Dương thở dài, đỡ trán, thầm nghĩ chủ tử ngài lúc không có thai chẳng lẽ đánh thắng được hoàng thượng?
Quân Mặc Ảnh bị bộ dáng của nàng chọc vui, sờ đầu của nàng, hôn một cái lên khóe miệng nàng.
Trẫm không dùng tay.
Khuôn mặt nhỏ của Phượng Thiển đỏ lên, rầm rì mấy tiếng vẫn không chịu buông tha con hồ ly kia: Ta muốn rút long tiểu hồ ly, ngươi giúp ta bắt được nó có được hay không?
Quân Mặc Ảnh sửng sốt một chút: Rút lông hồ ly làm cái gì?
Làm áo lông cáo!
Trong cung áo lông không đủ nàng mặc hay sao?
Ta liền muốn tiểu hồ ly này đấy! Thật ra Phượng Thiển rất ưa thích tiểu hồ ly này, nói nhổ lông cũng thuận miệng nói thôi, làm gì có người thật sự muốn dùng mà rút? Lột một lớp lông ra, khiến tiểu hồ ly đau chết.
Nàng chỉ đột nhiên tâm huyết muốn cắt long cho tiểu hồ ly thôi…
Hiện tại lúc này trong cung từ đâu có hỏa hồ tới? Ta chỉ muốn long hỏa hồ, màu hồng diễm này mặc trên người rất đẹp mắt, đi ra ngoài uy vũ một phen!
Nàng cắn môi, lôi kéo tay nam nhân hai cái, tội nghiệp nhìn hắn: Ảnh, giúp ta bắt đi mà!”
Quân Mặc Ảnh giật giật ấn đường, không nhịn được đè ót nàng lại hung hăng hôn một cái.
Hắn nhịn rất khổ cực, vật nhỏ này cả ngày chỉ biết chọc giận!
Mãi mới chờ đến lúc hắn buông ra, mặt mũi Phượng Thiển đã đỏ bừng, dáng vẻ mới vừa bị giày vò.
Hôn xong rồi, hiện tại có thể giúp ta bắt chứ?
Âm thanh mềm đến tận xương tủy.
Quân Mặc Ảnh quả quyết liền lập tức buông nàng ra, đứng dậy, cứ như vậy cọ xuống, khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
/402
|