Giờ phút này đã đến Ngự hoa viên, bên hồ nhỏ, trời chiều chiếu nghiêng, dát lên hồ sóng nước trong veo, liễu rủ lay động theo gió, muôn hoa xung quanh.
Cố Thuyên nghe nàng nói như thế, cũng ý thức được mình mới vừa khẩn trương quá độ, liền dừng lại, có chút xấu hổ nói: Tại đây thôi.
Liên Nhược không nói nhìn hắn: Cố đại nhân muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, trong ngày thường nơi này cũng không có người nào.
Ừm.
Cố Thuyên buồn bực đáp một tiếng, không quá tự nhiên dời tầm mắt: Liên Nhược, ngươi vào cung đã bao lâu?
Mặc dù Liên Nhược có chút cảm thấy kỳ quái, vẫn đáp: Hình như bảy tám năm, lúc còn rất nhỏ đã ở bên cạnh thái hậu rồi.
Nói tới chỗ này, trên mặt nàng lóe lên một chút tiếc nuối và cô đơn.
Cố Thuyên biết nàng đang suy nghĩ gì, dù sao đi theo Thái hậu nhiều năm như vậy, Thái hậu đối với nàng từ trước đến giờ cũng tốt, nếu để cho nàng cứ như vậy quên phần ân tình kia, cũng không thể.
Nhưng cố tình vì cứu Thiển phi, nàng dứt khoát làm ra lựa chọn như vậy.
Là nên nói nàng quá ngu, hay nên nói nàng quá thiện lương?
Đã nhiều năm như vậy, nghĩ tới muốn xuất cung không?
Xuất cung? Liên Nhược ngẩn người, mới nhàn nhạt cười nói: Vốn là mấy năm tiếp theo quả thật liền đến tuổi xuất cung rồi, chỉ là cũng không nhất định sẽ đi ra ngoài. Có vài người không phải cuối cùng cả đời vẫn ở tại trong cung sao?
Nàng nói chuyện gì cũng đều nhàn nhạt, tựa như giờ phút này, rõ ràng thảo luận tương lai của nàng, rất có thể là chuyện cả đời, nhưng nàng lại như không cân nhắc qua vấn đề này, cũng không xác định đáp án.
Cố Thuyên biết, không phải nàng qua loa cho xong, mà là thật không có cân nhắc qua, hoặc là không có suy tính ra kết quả.
Cô nương như vậy, thật ra thì rất dễ dàng làm cho người khác đau lòng.
Cố Thuyên ngưng mi tâm, mắt phượng chăm chú nhìn nàng: Nếu hiện tại cho ngươi một cơ hội xuất cung, ngươi đồng ý không?
Liên Nhược giống như là không hiểu hắn đang nói gì, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn: Cơ hội xuất cung gì?
Cố Thuyên hỏi một đằng, trả lời một nẻo: Một cơ hội ra cung, cả đời vui vẻ hạnh phúc. Liên Nhược, ngươi đồng ý không?
Cố đại nhân.....
Liên Nhược nhíu mày, Cố Thuyên cũng không cho nàng bất kỳ cơ hội mở miệng, cắt đứt nàng, bổ sung thêm một câu: Liên Nhược, cuộc đời này Cố Thuyên chỉ cưới một thê tử. Nếu như vậy, ngươi đồng ý theo ta xuất cung không?
Lần này Liên Nhược kinh hãi thật.
Cuộc đời này chỉ cưới một thê tử, để cho nàng theo hắn xuất cung?
Mặc dù mới vừa rồi đụng phải hắn, nàng đã cảm thấy nam nhân này có chút không đúng, nhưng không ngờ, hắn sẽ trực tiếp nói với nàng những lời này.
Rõ ràng trước đó, giữa bọn họ cũng không có giao tiếp gì.....
Cố đại nhân, ngươi là thanh niên tài tuấn trong triều, lại là thân tín của hoàng thượng, thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ ngươi không biết có bao nhiêu, Liên Nhược chỉ là một cung nữ, thật sự.....
Ta không quan tâm cái này. Cố Thuyên nhíu mày cắt đứt lời của nàng.
Liên Nhược, ta hiểu rõ ngươi cũng không phải là người nông cạn. Huống chi, đại cung nữ cung Càn Long xứng với Cố Thuyên ta, hoặc giả còn là ta với cao?
Lời còn chưa dứt, hắn liền bước một bước về trước.
Cùng lúc đó, Liên Nhược lại theo bản năng lui về sau một bước : Cố đại nhân, bây giờ Liên Nhược là cung nữ cung Càn Long, không phải nói xuất cung là có thể xuất cung.
Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ đi cầu hoàng thượng khai ân, thả ngươi xuất cung.
Sắc mặt Liên Nhược trắng nhợt.
Há miệng, còn chưa kịp mở miệng, Cố Thuyên lại bỗng dưng chuyển đề tài: Liên Nhược, trong lòng ngươi có người không?
Cố Thuyên nghe nàng nói như thế, cũng ý thức được mình mới vừa khẩn trương quá độ, liền dừng lại, có chút xấu hổ nói: Tại đây thôi.
Liên Nhược không nói nhìn hắn: Cố đại nhân muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, trong ngày thường nơi này cũng không có người nào.
Ừm.
Cố Thuyên buồn bực đáp một tiếng, không quá tự nhiên dời tầm mắt: Liên Nhược, ngươi vào cung đã bao lâu?
Mặc dù Liên Nhược có chút cảm thấy kỳ quái, vẫn đáp: Hình như bảy tám năm, lúc còn rất nhỏ đã ở bên cạnh thái hậu rồi.
Nói tới chỗ này, trên mặt nàng lóe lên một chút tiếc nuối và cô đơn.
Cố Thuyên biết nàng đang suy nghĩ gì, dù sao đi theo Thái hậu nhiều năm như vậy, Thái hậu đối với nàng từ trước đến giờ cũng tốt, nếu để cho nàng cứ như vậy quên phần ân tình kia, cũng không thể.
Nhưng cố tình vì cứu Thiển phi, nàng dứt khoát làm ra lựa chọn như vậy.
Là nên nói nàng quá ngu, hay nên nói nàng quá thiện lương?
Đã nhiều năm như vậy, nghĩ tới muốn xuất cung không?
Xuất cung? Liên Nhược ngẩn người, mới nhàn nhạt cười nói: Vốn là mấy năm tiếp theo quả thật liền đến tuổi xuất cung rồi, chỉ là cũng không nhất định sẽ đi ra ngoài. Có vài người không phải cuối cùng cả đời vẫn ở tại trong cung sao?
Nàng nói chuyện gì cũng đều nhàn nhạt, tựa như giờ phút này, rõ ràng thảo luận tương lai của nàng, rất có thể là chuyện cả đời, nhưng nàng lại như không cân nhắc qua vấn đề này, cũng không xác định đáp án.
Cố Thuyên biết, không phải nàng qua loa cho xong, mà là thật không có cân nhắc qua, hoặc là không có suy tính ra kết quả.
Cô nương như vậy, thật ra thì rất dễ dàng làm cho người khác đau lòng.
Cố Thuyên ngưng mi tâm, mắt phượng chăm chú nhìn nàng: Nếu hiện tại cho ngươi một cơ hội xuất cung, ngươi đồng ý không?
Liên Nhược giống như là không hiểu hắn đang nói gì, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn: Cơ hội xuất cung gì?
Cố Thuyên hỏi một đằng, trả lời một nẻo: Một cơ hội ra cung, cả đời vui vẻ hạnh phúc. Liên Nhược, ngươi đồng ý không?
Cố đại nhân.....
Liên Nhược nhíu mày, Cố Thuyên cũng không cho nàng bất kỳ cơ hội mở miệng, cắt đứt nàng, bổ sung thêm một câu: Liên Nhược, cuộc đời này Cố Thuyên chỉ cưới một thê tử. Nếu như vậy, ngươi đồng ý theo ta xuất cung không?
Lần này Liên Nhược kinh hãi thật.
Cuộc đời này chỉ cưới một thê tử, để cho nàng theo hắn xuất cung?
Mặc dù mới vừa rồi đụng phải hắn, nàng đã cảm thấy nam nhân này có chút không đúng, nhưng không ngờ, hắn sẽ trực tiếp nói với nàng những lời này.
Rõ ràng trước đó, giữa bọn họ cũng không có giao tiếp gì.....
Cố đại nhân, ngươi là thanh niên tài tuấn trong triều, lại là thân tín của hoàng thượng, thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ ngươi không biết có bao nhiêu, Liên Nhược chỉ là một cung nữ, thật sự.....
Ta không quan tâm cái này. Cố Thuyên nhíu mày cắt đứt lời của nàng.
Liên Nhược, ta hiểu rõ ngươi cũng không phải là người nông cạn. Huống chi, đại cung nữ cung Càn Long xứng với Cố Thuyên ta, hoặc giả còn là ta với cao?
Lời còn chưa dứt, hắn liền bước một bước về trước.
Cùng lúc đó, Liên Nhược lại theo bản năng lui về sau một bước : Cố đại nhân, bây giờ Liên Nhược là cung nữ cung Càn Long, không phải nói xuất cung là có thể xuất cung.
Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ đi cầu hoàng thượng khai ân, thả ngươi xuất cung.
Sắc mặt Liên Nhược trắng nhợt.
Há miệng, còn chưa kịp mở miệng, Cố Thuyên lại bỗng dưng chuyển đề tài: Liên Nhược, trong lòng ngươi có người không?
/402
|