Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 367 - Nếu Không Phải Bởi Vì Phượng Thiển
/402
|
Lúc Quân Mặc Ảnh đến cung Thi Họa, Khinh phi đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Lúc Thái y mới đi đã dặn dò nô tài trong cung Thi Họa đút nàng ăn vào, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt, không cần ăn đồ lung tung. Cho nên đến thời điểm này, Khinh phi thậm chí đều không dùng bữa tối, uống hai ngụm cháo liền xong.
Thấy đế vương đi tới, Khinh phi còn tưởng rằng mình là hoa mắt.
Trợn mắt nhìn hồi lâu, mới phát hiện này đúng là đế vương, trong phút chốc mắt và lỗ mũi đều chua.
Hoàng thượng.....
Nàng khẽ kêu một tiếng, vội định đứng lên hành lễ.
Bởi vì cả ngày đều nằm, búi tóc cũng rối bời hơn phân nửa, trên người chỉ mặc quần áo ngủ, nào còn nửa điểm phong hoa tuyệt đại bình thường, thấy thế nào cũng giống như một khí phụ hàng năm bị đặt lãnh cung.
Nàng còn tưởng rằng, đế vương sẽ không tới.
Đoan vương nói sẽ giúp nàng nói cho đế vương tin vui, nhưng hơn nửa ngày đã qua, nàng lại không thấy đế vương xuất hiện.
Cho nên nàng cho là, cho dù biết mình mang thai long chủng, đế vương cũng khong nguyện đến liếc nhìn nàng một cái.
Đang sợ sệt, trước mắt bóng dáng cao to kia từ từ đi tới phía nàng, sóng mắt Khinh phi khẽ di chuyển, liền chống người bò dậy từ trên giường, làm bộ sẽ xuống hành lễ.
Tầm mắt Quân Mặc Ảnh rơi vào trên người nàng rất nhạt, dĩ nhiên, lạnh nhạt hơn là giọng của hắn: Ngươi đang mang thai, không cần dậy.
Thân thẻ Khinh phi đã cúi xuống, không thấy được thần sắc trên mặt đế vương, đến chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày đen hoa văn hình rồng từ từ tiến lại gần nàng, chỉ là khi còn cách trước mặt nàng mấy bước, đột nhiên liền dừng lại.
Khinh phi sững sờ, khóe môi chầm chậm hiện lên vẻ khổ sở.
Đãi ngộ khác biệt, sao mà rõ ràng thế!
Ngày đó biết được Phượng Thiển mang thai, đế vương giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, giết tất cả cung nhân ăn hiếp Phượng Thiển tại chỗ, không chừa một mống. Cho dù là mấy nô tài phụng chỉ của Thái hậu đến cung Phượng Ương cung truyền chỉ, còn không phải là rơi vào kết quả loạn côn đánh chết sao?
Nhưng hôm nay, nàng cũng có thai, sao đế vương ngay cả dìu nàng cũng không chịu?
Dạ, đa tạ hoàng thượng.
Khinh phi mềm giọng nói, chầm chậm đứng thẳng dậy, chỉ là nàng không trở về giường, chỉ đứng bất động ở nơi đó.
Quân Mặc Ảnh khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua giường, nói: Không nằm cũng đi ngồi chỗ nào đi, đừng đứng đây nữa.
Khinh phi lại hành lễ: Dạ, đa tạ hoàng thượng.
Trên mặt nàng tràn đầy cung kính dịu dàng, nhưng mà trong nội tâm lại là rỉ máu từng chút từng chút.
Mới vài tháng ngắn ngủi, đế vương liền lạnh nhạt với nàng đến vậy, làm sao nàng có thể chịu được?
Nếu không phải bởi vì Phượng Thiển, nàng sẽ không cần chịu đựng những thứ này!
Nếu không phải bởi vì mục đích chết tiệt kia, nàng.....
Thái y nói thế nào? Thời gian bao lâu rồi?
Bỗng nhiên đế vương nói lời này cắt đứt suy nghĩ của nàng, Khinh phi ngẩn người, vẻ mặt chợt trở nên ngượng ngùng.
Hoàng thượng, ngài quên sao? Lần trước ngài đã tới chỗ này của nô tì hai ngày, trong đó có một ngày.....
Đầu lông mày của Quân Mặc Ảnh nhảy lên, đột nhiên ý vị không rõ ngoắc khóe môi: À, là lúc đó.....
Mặc dù Khinh phi không hiểu vẻ mặt của hắn là ý gì, lại chỉ nghĩ hắn vui mừng vì mình lại có một đứa bé, trong lòng lập tức vừa sợ vừa loạn, vừa vội vừa hỉ.
Đúng vậy hoàng thượng, chính là lúc đó.
Nàng cười cười, trên má thoáng qua màu hồng: Nô tì cũng không nghĩ tới đêm hôm đó lại có. Ngài cũng không biết, hôm nay nghe thái y nói tin tức này, nô tì vui mừng biết bao nhiêu!
Lúc Thái y mới đi đã dặn dò nô tài trong cung Thi Họa đút nàng ăn vào, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt, không cần ăn đồ lung tung. Cho nên đến thời điểm này, Khinh phi thậm chí đều không dùng bữa tối, uống hai ngụm cháo liền xong.
Thấy đế vương đi tới, Khinh phi còn tưởng rằng mình là hoa mắt.
Trợn mắt nhìn hồi lâu, mới phát hiện này đúng là đế vương, trong phút chốc mắt và lỗ mũi đều chua.
Hoàng thượng.....
Nàng khẽ kêu một tiếng, vội định đứng lên hành lễ.
Bởi vì cả ngày đều nằm, búi tóc cũng rối bời hơn phân nửa, trên người chỉ mặc quần áo ngủ, nào còn nửa điểm phong hoa tuyệt đại bình thường, thấy thế nào cũng giống như một khí phụ hàng năm bị đặt lãnh cung.
Nàng còn tưởng rằng, đế vương sẽ không tới.
Đoan vương nói sẽ giúp nàng nói cho đế vương tin vui, nhưng hơn nửa ngày đã qua, nàng lại không thấy đế vương xuất hiện.
Cho nên nàng cho là, cho dù biết mình mang thai long chủng, đế vương cũng khong nguyện đến liếc nhìn nàng một cái.
Đang sợ sệt, trước mắt bóng dáng cao to kia từ từ đi tới phía nàng, sóng mắt Khinh phi khẽ di chuyển, liền chống người bò dậy từ trên giường, làm bộ sẽ xuống hành lễ.
Tầm mắt Quân Mặc Ảnh rơi vào trên người nàng rất nhạt, dĩ nhiên, lạnh nhạt hơn là giọng của hắn: Ngươi đang mang thai, không cần dậy.
Thân thẻ Khinh phi đã cúi xuống, không thấy được thần sắc trên mặt đế vương, đến chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày đen hoa văn hình rồng từ từ tiến lại gần nàng, chỉ là khi còn cách trước mặt nàng mấy bước, đột nhiên liền dừng lại.
Khinh phi sững sờ, khóe môi chầm chậm hiện lên vẻ khổ sở.
Đãi ngộ khác biệt, sao mà rõ ràng thế!
Ngày đó biết được Phượng Thiển mang thai, đế vương giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, giết tất cả cung nhân ăn hiếp Phượng Thiển tại chỗ, không chừa một mống. Cho dù là mấy nô tài phụng chỉ của Thái hậu đến cung Phượng Ương cung truyền chỉ, còn không phải là rơi vào kết quả loạn côn đánh chết sao?
Nhưng hôm nay, nàng cũng có thai, sao đế vương ngay cả dìu nàng cũng không chịu?
Dạ, đa tạ hoàng thượng.
Khinh phi mềm giọng nói, chầm chậm đứng thẳng dậy, chỉ là nàng không trở về giường, chỉ đứng bất động ở nơi đó.
Quân Mặc Ảnh khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua giường, nói: Không nằm cũng đi ngồi chỗ nào đi, đừng đứng đây nữa.
Khinh phi lại hành lễ: Dạ, đa tạ hoàng thượng.
Trên mặt nàng tràn đầy cung kính dịu dàng, nhưng mà trong nội tâm lại là rỉ máu từng chút từng chút.
Mới vài tháng ngắn ngủi, đế vương liền lạnh nhạt với nàng đến vậy, làm sao nàng có thể chịu được?
Nếu không phải bởi vì Phượng Thiển, nàng sẽ không cần chịu đựng những thứ này!
Nếu không phải bởi vì mục đích chết tiệt kia, nàng.....
Thái y nói thế nào? Thời gian bao lâu rồi?
Bỗng nhiên đế vương nói lời này cắt đứt suy nghĩ của nàng, Khinh phi ngẩn người, vẻ mặt chợt trở nên ngượng ngùng.
Hoàng thượng, ngài quên sao? Lần trước ngài đã tới chỗ này của nô tì hai ngày, trong đó có một ngày.....
Đầu lông mày của Quân Mặc Ảnh nhảy lên, đột nhiên ý vị không rõ ngoắc khóe môi: À, là lúc đó.....
Mặc dù Khinh phi không hiểu vẻ mặt của hắn là ý gì, lại chỉ nghĩ hắn vui mừng vì mình lại có một đứa bé, trong lòng lập tức vừa sợ vừa loạn, vừa vội vừa hỉ.
Đúng vậy hoàng thượng, chính là lúc đó.
Nàng cười cười, trên má thoáng qua màu hồng: Nô tì cũng không nghĩ tới đêm hôm đó lại có. Ngài cũng không biết, hôm nay nghe thái y nói tin tức này, nô tì vui mừng biết bao nhiêu!
/402
|