Pằng một tiếng, không nặng cũng không nhẹ, Quân Mặc Ảnh gác lại ly trà.
Tự nhiên vô tội. Giọng nói từ tính không giận không dịu dàng cứ như vậy từ từ vang lên, tựa như dịu dàng, lại không mang một tia cảm xúc: Mang thai là chuyện vui, khuyết điểm nho nhỏ này tính là gì? Trẫm không phải loại người không nhìn nhân tình.
Chẳng biết tại sao, hắn nói xong câu đó, Khinh phi cảm thấy hắn lại càng không nhìn nhân tình rồi.
Cao cao tại thượng, ưu nhã lạnh nhạt, đây mới là hắn, đế vương trong trí nhớ của nàng.
Đêm đó trong cung Phượng Minh giận đỏ cả mặt vì hồng nhan là hiếm thấy, dáng vẻ như bây giờ mới đúng là hắn.
Vậy hoàng thượng kia.....
Trẫm còn có việc.
Không đợi Khinh phi nói xong, Quân Mặc Ảnh liền nhàn nhạt cắt đứt nàng: Ngày khác rút thời gian tới thăm ngươi. Bây giờ ngươi có bầu, dưỡng thai cho tốt, tất cả lấy mình làm trọng.
Dặn dò mấy câu, Quân Mặc Ảnh liền xoay người đi.
Trong thoáng chốc Khinh phi lại cảm thấy, tối nay đế vương giống như đi ngang qua sân khấu. Dù sao nàng có con, không đến thăm nhìn nàng thật sự kỳ cục. Nhưng trong thâm tâm, có lẽ đế vương không muốn đi đến, hắn còn có hắn mỹ quyến trong cung Phượng Ương phải bồi.
Mà nàng, thật sự giống như là khí phụ lãnh cung, cái gì cũng cầu không tới.
Đối với tâm tình mình thời khắc biến hóa, Khinh phi cảm thấy rất buồn cười.
Nàng không ngừng vì một người hao tổn tinh thần, cố tình trong mắt người kia hoàn toàn không có nửa phần bóng dáng nàng, thật rất buồn cười.
******
Lúc Quân Mặc Ảnh đi khỏi cung Thi Họa, Lý Đức Thông thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ tối nay đế vương không ra ngoài!
Tuy nói Đế Vương ngủ lại ở đâu không phải chuyện hắn nên quan tâm, càng không phải là chuyện hắn có thể để ý, nhưng hắn sợ đế ương không nắm lấy, lại chọc cho tiểu cô nãi nãi cung Phượng Ương không vui.
Đến lúc đó dụ dỗ thế nào đều không phải là chuyện này, xui xẻo còn không phải là nô tài bọn họ sao?
Nếu Quân Mặc Ảnh biết bây giờ hắn đang ở nghĩ gì, chắc phải một chưởng giết hắn.
Phân phó, nô tài trong cung, ai dám lắm mồm tùy tiện nghị luận chuyện Khinh phi mang thai, trực tiếp xử tử, không tha!
Đế vương chợt nói một câu, khiến Lý Đức Thông sợ hết hồn.
Chỉ là làm hắn khiếp sợ nhất chính là lời đế vương vừa nói.
Nếu hắn không nghe lầm, đế vương mới vừa nói Khinh phi mang thai?!
Thật là muốn chết rồi!
Hoặc là tất cả nữ nhân trong hoàng cung không có bầu, hoặc là lại đột nhiên có hai người mang bầu, này là chuyện gì!
Nhưng thân là một nô tài, Lý Đức Thông c không dám chất vấn đế vương nói, lại không dám vì lòng hiếu kỳ mà hỏi han, chỉ cung kính nói: Dạ, nô tài tuân chỉ.
Hắn run run nói, thở dài.
Cũng khó trách đế vương muốn hạ loại chỉ ý này, nếu như không chặn miệng những thứ nô tài kia, chuyện này nếu là truyền tới cung Phượng Uơng vào lỗ tai tiểu cô nãi nãi, còn không biết thành cái dạng gì!
Đi tới đi lui, đột nhiên Quân Mặc Ảnh đi chậm lại, nói: Lý Đức Thông, ngươi đi theo trẫm cũng vài chục năm đi?
Đế vương lại đột nhiên hỏi cái này, Lý Đức Thông ngẩn người, mới đáp: Bẩm hoàng thượng, là mười hai năm.
Nhớ thật rõ ràng. Quân Mặc Ảnh cười một tiếng.
Ngươi nói, dáng vẻ bây giờ của trẫm, có phải có chút giống hôn quân độc sủng yêu phi trong lịch sử không?
Lý Đức Thông hoảng sợ, dưới chân mềm đến suýt nữa dập đầu một phát.
Cái này cái này cái này..... Loại vấn đề này, một nô tài như hắn trả lời thế nào?
Đột nhiên đế vương lại.....
Tự nhiên vô tội. Giọng nói từ tính không giận không dịu dàng cứ như vậy từ từ vang lên, tựa như dịu dàng, lại không mang một tia cảm xúc: Mang thai là chuyện vui, khuyết điểm nho nhỏ này tính là gì? Trẫm không phải loại người không nhìn nhân tình.
Chẳng biết tại sao, hắn nói xong câu đó, Khinh phi cảm thấy hắn lại càng không nhìn nhân tình rồi.
Cao cao tại thượng, ưu nhã lạnh nhạt, đây mới là hắn, đế vương trong trí nhớ của nàng.
Đêm đó trong cung Phượng Minh giận đỏ cả mặt vì hồng nhan là hiếm thấy, dáng vẻ như bây giờ mới đúng là hắn.
Vậy hoàng thượng kia.....
Trẫm còn có việc.
Không đợi Khinh phi nói xong, Quân Mặc Ảnh liền nhàn nhạt cắt đứt nàng: Ngày khác rút thời gian tới thăm ngươi. Bây giờ ngươi có bầu, dưỡng thai cho tốt, tất cả lấy mình làm trọng.
Dặn dò mấy câu, Quân Mặc Ảnh liền xoay người đi.
Trong thoáng chốc Khinh phi lại cảm thấy, tối nay đế vương giống như đi ngang qua sân khấu. Dù sao nàng có con, không đến thăm nhìn nàng thật sự kỳ cục. Nhưng trong thâm tâm, có lẽ đế vương không muốn đi đến, hắn còn có hắn mỹ quyến trong cung Phượng Ương phải bồi.
Mà nàng, thật sự giống như là khí phụ lãnh cung, cái gì cũng cầu không tới.
Đối với tâm tình mình thời khắc biến hóa, Khinh phi cảm thấy rất buồn cười.
Nàng không ngừng vì một người hao tổn tinh thần, cố tình trong mắt người kia hoàn toàn không có nửa phần bóng dáng nàng, thật rất buồn cười.
******
Lúc Quân Mặc Ảnh đi khỏi cung Thi Họa, Lý Đức Thông thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ tối nay đế vương không ra ngoài!
Tuy nói Đế Vương ngủ lại ở đâu không phải chuyện hắn nên quan tâm, càng không phải là chuyện hắn có thể để ý, nhưng hắn sợ đế ương không nắm lấy, lại chọc cho tiểu cô nãi nãi cung Phượng Ương không vui.
Đến lúc đó dụ dỗ thế nào đều không phải là chuyện này, xui xẻo còn không phải là nô tài bọn họ sao?
Nếu Quân Mặc Ảnh biết bây giờ hắn đang ở nghĩ gì, chắc phải một chưởng giết hắn.
Phân phó, nô tài trong cung, ai dám lắm mồm tùy tiện nghị luận chuyện Khinh phi mang thai, trực tiếp xử tử, không tha!
Đế vương chợt nói một câu, khiến Lý Đức Thông sợ hết hồn.
Chỉ là làm hắn khiếp sợ nhất chính là lời đế vương vừa nói.
Nếu hắn không nghe lầm, đế vương mới vừa nói Khinh phi mang thai?!
Thật là muốn chết rồi!
Hoặc là tất cả nữ nhân trong hoàng cung không có bầu, hoặc là lại đột nhiên có hai người mang bầu, này là chuyện gì!
Nhưng thân là một nô tài, Lý Đức Thông c không dám chất vấn đế vương nói, lại không dám vì lòng hiếu kỳ mà hỏi han, chỉ cung kính nói: Dạ, nô tài tuân chỉ.
Hắn run run nói, thở dài.
Cũng khó trách đế vương muốn hạ loại chỉ ý này, nếu như không chặn miệng những thứ nô tài kia, chuyện này nếu là truyền tới cung Phượng Uơng vào lỗ tai tiểu cô nãi nãi, còn không biết thành cái dạng gì!
Đi tới đi lui, đột nhiên Quân Mặc Ảnh đi chậm lại, nói: Lý Đức Thông, ngươi đi theo trẫm cũng vài chục năm đi?
Đế vương lại đột nhiên hỏi cái này, Lý Đức Thông ngẩn người, mới đáp: Bẩm hoàng thượng, là mười hai năm.
Nhớ thật rõ ràng. Quân Mặc Ảnh cười một tiếng.
Ngươi nói, dáng vẻ bây giờ của trẫm, có phải có chút giống hôn quân độc sủng yêu phi trong lịch sử không?
Lý Đức Thông hoảng sợ, dưới chân mềm đến suýt nữa dập đầu một phát.
Cái này cái này cái này..... Loại vấn đề này, một nô tài như hắn trả lời thế nào?
Đột nhiên đế vương lại.....
/402
|