Tiết Nhượng chỉ cảm thấy phiền muộn, liền tìm cớ đi ra ngoài. Chân Bảo Lộ thấy hắn đi rồi, mới thật cẩn thận hỏi Tiết Nghi Phương: "Nghi Phương biểu tỷ, Đại Biểu Ca bị sao vậy?"
Lại nói tiếp, mặc dù Tiết Nghi Phương cùng Tiết Nhượng là huynh muội, nhưng bình thường không tiếp xúc nhiều lắm, lúc này Tiết Nghi Phương cũng nhíu mày suy nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: "Chúng ta đều là cô nương trong nhà, nên có lẽ là đại ca thấy không thú vị thôi..."
Chân Bảo Lộ gật đầu, biết lời nói của Tiết Nghi Phương có lý.
Tiết Nghi Phương mỉm cười, cầm lấy tay Chân Bảo Lộ nói: "Ngươi yên tâm đi, trước kia ta cũng có chút sợ đại ca, nhưng giờ thấy được, tính tình đại ca của ta tốt vô cùng." Tiết Nghi Phương là tiểu cô nương hiền lành, dù là nương của nàng Vương thị nhiều lần kêu cách xa Tiết Nhượng một chút, nhưng Tiết Nghi Phương cảm thấy đều là huynh muội ruột, nên tương thân tương ái mới đúng.
Còn Tiết Nhượng đi ra ngoài, đến sau viện. Vừa vặn gặp được Chân Như Tùng đến xem nữ nhi.
Chân Như Tùng vừa mới trở về, áo bào trên người cũng chưa đổi, vừa hồi phủ đã vội vàng đi thẳng đến U U Hiên. Lúc này Chân Như Tùng nhìn thấy thiếu niên trong viện, liền nhận ra là Tiết Nhượng người đưa con gái trở về đêm đó, Chân Như Tùng xưa nay đối với người ngoài lạnh nhạt, cũng lập tức tỏ ra thái độ trưởng bối ôn hòa.
Tiết Nhượng thấy Chân Như Tùng, thái độ cung kính nói: "Chất nhi gặp qua dượng."
Chân Như Tùng nhìn dung mạo Tiết Nhượng xuất chúng và phong độ không tầm thường, nhất thời lộ ra vẻ tán thưởng, nói: "Không cần khách sáo như vậy. Lần trước ngươi đưa Tiểu Lộ về, ta còn phải cảm tạ ngươi kia." Nói xong, mới đánh giá một lượt, nhìn đỉnh đầu chất nhi, hỏi, "Nhất thời đã quên ngươi bao nhiêu tuổi rồi."
Tiết Nhượng đáp: "Qua hết năm là mười lăm rồi ạ."
Mới mười lăm.
Chân Như Tùng thấy hắn cao như vậy, còn tưởng rằng là mười sáu tuổi, không ngờ mới mười bốn. Trước mắt gặp Tiết Nhượng, vừa vặn có thể nói chuyện phiếm với hắn một chút. Chân Như Tùng lại hỏi một ít về việc học hành, biết được Tiết Nhượng và Từ Thừa Lãng học cùng một lớp, đều học ở thư viện Bạch Lộ, rất hài lòng gật gật đầu. Thư viện Bạch Lộ là thư viện tốt nhất trong Hoàng Thành, lúc ông còn là thiếu niên, cũng học ở đó.
Chân Như Tùng nhìn xa xăm, giống như nhớ tới chuyện lúc mình còn trẻ, thì thào nói: "Cũng không biết thân thể Lư tiên sinh như thế nào rồi?"
Tiết Nhượng nói: "Lư tiên sinh thân thể cường tráng. Mặc dù không còn dạy học, nhưng thật ra vẫn thường xuyên tới chỉ bảo."
Vẻ mặt Chân Như Tùng kinh ngạc nhìn về phía Tiết Nhượng.
Lư tiên sinh là tiên sinh dạy kỵ xạ ở thư viện Bạch Lộ. Tuy rằng Đại Chu trọng văn khinh võ, nhưng nam tử có thân thể cường tráng cũng rất quan trọng, nhưng bất quá chỉ là một môn học phụ. Mà thời niên thiếu Chân Như Tùng đặc biệt thích võ nghệ kỵ xạ, vị Lư tiên sinh này coi như là ân sư giảng dạy của ông.
Chân Như Tùng nghĩ nghĩ, mới nói: "Ta ngược lại thật ra nghe nói, mười mấy năm qua Lư tiên sinh chưa từng thu nhận đồ đệ hai năm trước lại ngoại lệ thu một đồ nhi..." Ông khựng lại, nhìn về phía Tiết Nhượng, bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng lẽ là ngươi?"
Tiết Nhượng khẽ vuốt cằm.
Chân Như Tùng cười sang sảng, giơ tay vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, nói: "Ngươi đúng là còn lợi hại hơn ta, năm đó ta tốn rất nhiều công phu, mới làm được môn hạ của Lư tiên sinh, không ngờ tuổi ngươi còn trẻ đã được Lư tiên sinh ưu ái, quả nhiên là hậu sinh khả uý. Nói như thế, chúng ta coi như là đồng môn sư huynh đệ rồi..."
Lời này tự nhiên là Tiết Nhượng không dám nhận, nói: "Lư tiên sinh thường xuyên nhắc qua dượng với cháu, lần nào cũng đều là khen không dứt miệng." Chân Như Tùng xem như là một trong số ít đệ tử xuất sắc nhất của Lư tiên sinh.
Chân Như Tùng nghĩ đến lúc bản thân còn trẻ, so với việc đọc sách, ngược lại càng yêu thích múa máy kiếm pháp, đáng tiếc đến cuối cùng tuy rằng là môn hạ của Lư tiên sinh, võ nghệ kỵ xạ tiến vùn vụt, nhưng suy cho cùng vẫn không thể không nghe theo lệnh phụ mẫu, đi theo con đường quan văn. Nhớ tới lúc đó, Chân Như Tùng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Hai người dượng và cháu trai đang tán gẫu thật hợp ý, đã thấy Chúc ma ma đi ra, nói: "Bên ngoài trời lạnh, sao lão gia và Tiết công tử ở bên ngoài vậy? Lục tiểu thư đang hỏi, sao hôm nay lão gia còn chưa sang đây xem nàng đó."
Chân Như Tùng mỉm cười, vẻ mặt hiện lên vẻ sủng nịch với con gái, hướng tới thiếu niên bên cạnh mỉm cười, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, cử chỉ thân như cha con, nói: "Đi, theo ta cùng vào đi thôi."
Lại nói tiếp, mặc dù Tiết Nghi Phương cùng Tiết Nhượng là huynh muội, nhưng bình thường không tiếp xúc nhiều lắm, lúc này Tiết Nghi Phương cũng nhíu mày suy nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: "Chúng ta đều là cô nương trong nhà, nên có lẽ là đại ca thấy không thú vị thôi..."
Chân Bảo Lộ gật đầu, biết lời nói của Tiết Nghi Phương có lý.
Tiết Nghi Phương mỉm cười, cầm lấy tay Chân Bảo Lộ nói: "Ngươi yên tâm đi, trước kia ta cũng có chút sợ đại ca, nhưng giờ thấy được, tính tình đại ca của ta tốt vô cùng." Tiết Nghi Phương là tiểu cô nương hiền lành, dù là nương của nàng Vương thị nhiều lần kêu cách xa Tiết Nhượng một chút, nhưng Tiết Nghi Phương cảm thấy đều là huynh muội ruột, nên tương thân tương ái mới đúng.
Còn Tiết Nhượng đi ra ngoài, đến sau viện. Vừa vặn gặp được Chân Như Tùng đến xem nữ nhi.
Chân Như Tùng vừa mới trở về, áo bào trên người cũng chưa đổi, vừa hồi phủ đã vội vàng đi thẳng đến U U Hiên. Lúc này Chân Như Tùng nhìn thấy thiếu niên trong viện, liền nhận ra là Tiết Nhượng người đưa con gái trở về đêm đó, Chân Như Tùng xưa nay đối với người ngoài lạnh nhạt, cũng lập tức tỏ ra thái độ trưởng bối ôn hòa.
Tiết Nhượng thấy Chân Như Tùng, thái độ cung kính nói: "Chất nhi gặp qua dượng."
Chân Như Tùng nhìn dung mạo Tiết Nhượng xuất chúng và phong độ không tầm thường, nhất thời lộ ra vẻ tán thưởng, nói: "Không cần khách sáo như vậy. Lần trước ngươi đưa Tiểu Lộ về, ta còn phải cảm tạ ngươi kia." Nói xong, mới đánh giá một lượt, nhìn đỉnh đầu chất nhi, hỏi, "Nhất thời đã quên ngươi bao nhiêu tuổi rồi."
Tiết Nhượng đáp: "Qua hết năm là mười lăm rồi ạ."
Mới mười lăm.
Chân Như Tùng thấy hắn cao như vậy, còn tưởng rằng là mười sáu tuổi, không ngờ mới mười bốn. Trước mắt gặp Tiết Nhượng, vừa vặn có thể nói chuyện phiếm với hắn một chút. Chân Như Tùng lại hỏi một ít về việc học hành, biết được Tiết Nhượng và Từ Thừa Lãng học cùng một lớp, đều học ở thư viện Bạch Lộ, rất hài lòng gật gật đầu. Thư viện Bạch Lộ là thư viện tốt nhất trong Hoàng Thành, lúc ông còn là thiếu niên, cũng học ở đó.
Chân Như Tùng nhìn xa xăm, giống như nhớ tới chuyện lúc mình còn trẻ, thì thào nói: "Cũng không biết thân thể Lư tiên sinh như thế nào rồi?"
Tiết Nhượng nói: "Lư tiên sinh thân thể cường tráng. Mặc dù không còn dạy học, nhưng thật ra vẫn thường xuyên tới chỉ bảo."
Vẻ mặt Chân Như Tùng kinh ngạc nhìn về phía Tiết Nhượng.
Lư tiên sinh là tiên sinh dạy kỵ xạ ở thư viện Bạch Lộ. Tuy rằng Đại Chu trọng văn khinh võ, nhưng nam tử có thân thể cường tráng cũng rất quan trọng, nhưng bất quá chỉ là một môn học phụ. Mà thời niên thiếu Chân Như Tùng đặc biệt thích võ nghệ kỵ xạ, vị Lư tiên sinh này coi như là ân sư giảng dạy của ông.
Chân Như Tùng nghĩ nghĩ, mới nói: "Ta ngược lại thật ra nghe nói, mười mấy năm qua Lư tiên sinh chưa từng thu nhận đồ đệ hai năm trước lại ngoại lệ thu một đồ nhi..." Ông khựng lại, nhìn về phía Tiết Nhượng, bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng lẽ là ngươi?"
Tiết Nhượng khẽ vuốt cằm.
Chân Như Tùng cười sang sảng, giơ tay vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, nói: "Ngươi đúng là còn lợi hại hơn ta, năm đó ta tốn rất nhiều công phu, mới làm được môn hạ của Lư tiên sinh, không ngờ tuổi ngươi còn trẻ đã được Lư tiên sinh ưu ái, quả nhiên là hậu sinh khả uý. Nói như thế, chúng ta coi như là đồng môn sư huynh đệ rồi..."
Lời này tự nhiên là Tiết Nhượng không dám nhận, nói: "Lư tiên sinh thường xuyên nhắc qua dượng với cháu, lần nào cũng đều là khen không dứt miệng." Chân Như Tùng xem như là một trong số ít đệ tử xuất sắc nhất của Lư tiên sinh.
Chân Như Tùng nghĩ đến lúc bản thân còn trẻ, so với việc đọc sách, ngược lại càng yêu thích múa máy kiếm pháp, đáng tiếc đến cuối cùng tuy rằng là môn hạ của Lư tiên sinh, võ nghệ kỵ xạ tiến vùn vụt, nhưng suy cho cùng vẫn không thể không nghe theo lệnh phụ mẫu, đi theo con đường quan văn. Nhớ tới lúc đó, Chân Như Tùng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Hai người dượng và cháu trai đang tán gẫu thật hợp ý, đã thấy Chúc ma ma đi ra, nói: "Bên ngoài trời lạnh, sao lão gia và Tiết công tử ở bên ngoài vậy? Lục tiểu thư đang hỏi, sao hôm nay lão gia còn chưa sang đây xem nàng đó."
Chân Như Tùng mỉm cười, vẻ mặt hiện lên vẻ sủng nịch với con gái, hướng tới thiếu niên bên cạnh mỉm cười, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, cử chỉ thân như cha con, nói: "Đi, theo ta cùng vào đi thôi."
/162
|