Mấy hôm sau Trưởng Công chúa Khang Nghi trở về, Vệ Huyên mới về từ thôn trang.
Khi hạ nhân tới báo hắn đã về, nhất thời A Uyển không kìm chế được, vội xách váy bước nhanh ra ngoài, đến trước cửa thuỳ hoa nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy nam tử cao lớn mặc áo gấm màu đỏ sẫm từ xa đi tới, nàng nhìn chằm chằm mặt hắn, nhìn kỹ sắc mặt hắn.
Khuôn mặt hắn trông có vẻ mỏi mệt, nhưng đôi mắt lại sáng đến mức khiến người ta sợ hãi, tuy ngũ quan đã không còn trong trẻo như thời niên thiếu, nhưng vẫn không mất đi sự tuấn mỹ, lông mày xếch đến tóc mai khiến hắn trông anh khí bừng bừng, có sự cương nghị đặc trưng thuộc về nam giới, ánh mắt lúc nhìn người khác mang theo sát ý, ít ai dám nhìn thẳng.
Dáng người hắn cao lớn dong dỏng cao, cực kì có cảm giác áp bách, rèn luyện mấy năm ở biên cương, làm hắn bớt đi sự nóng nảy, tự phụ của người có xuất thân cao quý, mà trở nên trầm ổn, hiên ngang đi như vậy, ít ai có thể chịu được khí thế này.
Nhưng mà, khi đi tới trước mặt nàng, khí thế hiên ngang đã giảm đến mức thấp nhất, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười, như trăm hoa đua nở, xuân sắc nở rộ.
Không thể phủ nhận, gương mặt có thể cộng thêm điểm cho hắn, cho dù là ở kinh thành hay là ở thành Minh Thủy, gương mặt này của hắn đã mê hoặc không biết bao nhiêu thiếu nữ, nhưng hắn chưa bao giờ dừng lại, không cho người ta có bất kì cơ hội gì. Cũng vì thái độ tuyệt nhiên của hắn, đã bó p chết mọi khả năng trong vô hình, nhưng thật ra cũng khiến nàng được thanh tịnh, không thể không nhớ tới tình cảm của hắn —— tuy tình cảm này đã dần trở thành bệnh xà tinh.
“Bên ngoài gió cát lớn, nàng ở đây làm gì?”
Vệ Huyên đưa tay vén tóc mai nàng, lòng bàn tay thô ráp sờ lên gương mặt mềm mại của nàng, cảm giác trơn mềm, nhẵn nhụi này khiến hắn có cảm giác vết chai trong lòng bàn tay sẽ làm xước da nàng, nên không khỏi nhẹ tay.
“Chờ chàng đó.”
A Uyển cười khanh khách nhìn hắn, ngẩng đầu quan sát sắc mặt hắn, trong lòng không khỏi thấy kỳ lạ, nhưng không nhìn ra chuyến đi này của hắn thế nào.
Lúc này thành Minh Thủy đã vào tháng 5, thời tiết bắt đầu thay đổi, nhiệt độ ban ngày ngày càng cao, cộng thêm gió cát lớn, khiến người ta đôi khi không chịu nổi. Vệ Huyên thấy gió thổi tung làn váy nàng, trái tim cũng bay lên theo tà váy xanh biếc.
Hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, giữ chặt tay nàng, ôn tồn nói:
“Đi về trước đã.”
A Uyển cười với hắn, cùng hắn về chính phòng.
Biết Vệ Huyên trở về, nha hoàn nhanh chóng chuẩn bị nước rửa mặt đưa vào tịnh phòng, A Uyển đẩy hắn vào tịnh phòng rửa sạch phong trần, sau khi chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho hắn, lại tự mình đưa vào tịnh phòng, nhưng không ngờ vị Thế tử gia kia khoanh chân ngồi đó chờ nàng tới hầu hạ.
A Uyển bất đắc dĩ, cầm quần áo đặt lên giá bên cạnh, vén tay áo cởi phát quan của hắn để gội đầu, vừa bận rộn vừa đáp lời hắn.
“Thế nào? Thấy được không?”
Điều A Uyển quan tâm nhất chính là tình hình chế tạo hỏa dược ở thôn trang, rõ ràng nàng vốn đã dự đoán được sẽ làm đất nổ, nhưng không ngờ trí tuệ và năng lực sáng tạo của mấy thợ thủ công đó đã vượt qua dự đoán của nàng, khiến nàng không khỏi thán phục sự thông tuệ của cổ nhân, chẳng trách trước kia xem lịch sử, tuy khoa học kỹ thuật bị người đời cho rằng là kỳ quái, nhưng vẫn phát triển, tiên tiến hơn phương Tây, chỉ tiếc là…… Không kể ra thôi!
“Thấy được rồi, uy lực đúng thật là kinh người.”
Giọng Vệ Huyên bình tĩnh, nhưng A Uyển hiểu rõ hắn, sao không nghe được sự áp lực trong giọng hắn, “Nhưng mà, bây giờ vẫn chưa nên xuất hiện. A Uyển, nàng tin ta không?”
A Uyển dùng gáo bầu múc nước sạch dội bọt trên tóc hắn, cười nói:
“Nếu không tin chàng thì ta đã không giao việc này cho chàng. Cho dù chàng dùng nó thế nào, thậm chí không cho chúng xuất hiện, ta cũng thấy không sao cả, chỉ hy vọng có thể giúp đỡ chàng…… Ay da ——”
Nha hoàn bên ngoài tịnh phòng đột nhiên nghe được tiếng kinh hô truyền đến từ bên trong, sau đó là tiếng nước xôn xao, dường như cái gì bị rơi vào bồn tắm, không khỏi nhìn nhau, nhưng nghĩ đến Thái tử vẫn còn đang ở trong, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, sau khi lắng tai nghe, phát hiện tiếng nước chảy cũng bình thường lại, các chủ tử cũng không kêu to, nên mới bình tĩnh chờ.
Trong tịnh phòng chính viện thành Minh Thủy có một bồn tắm bằng cẩm thạch trắng, nước trong bồn được dẫn từ ôn tuyền trên núi gần thành Minh Thủy, nếu thường ngày không có chuyện gì, A Uyển rất thích tới đây ngâm suối nước nóng.
Lúc này, bị vị kia Thế tử gia kéo vào bồn tắm, khiến nàng kinh ngạc đến mức vung tay loạn xạ, nhanh chóng bị hắn kéo vào lòng, sau đó bị hắn đè vào cạnh bồn tắm thân thiết.
Thật vất vả mới kết thúc nụ hôn này, cả người A Uyển ướt nhẹp, trâm cài đầu cũng rơi xuống, bị hắn tiện tay bỏ đi, mái tóc dài rối xõa xuống, cả người chật vật không chịu nổi. Đôi mắt nàng ầng ậng nước, đang định tức giận, lại bị hắn nắm cằm, tiếp tục bị hôn.
A Uyển không chịu, vỗ vào tấm lưng rắn chắc của hắn, cuối cùng cũng thoát khỏi môi lưỡi của hắn, vùi mặt vào cổ hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng cở/i quần áo nàng, thân hình cao lớn vây nàng vào bên bồn tắm, cúi người ôm nàng.
Khi mọi thứ đã lắng xuống, nàng dựa vào ngực hắn, thở hổn hển, lười biếng không muốn động đậy.
“A Uyển……”
Hắn hôn từ trên bả vai mượt mà của nàng xuống, tới nơi tròn trịa trước ngực, tiếp tục m/út hôn.
“Đủ rồi!”
A Uyển cảm thấy cho hắn một tay là được rồi, xuống dưới nữa thì biến thái rồi.
“Đợi lát nữa đi…… A Uyển, ta không làm nàng, nàng chờ một lát.”
Giọng hắn khàn khàn, khẩn cầu như đang làm nũng dường, khiến lòng nàng nhũn ra.
Trong khoảnh khắc do dự đó, đã bị cánh tay có lực của hắn nhấc lên……
…………
……………………
A Uyển quấn khăn sạch sẽ che cơ thể, nằm lên tháp mỹ nhân, nghiêng mặt không muốn để ý tới nam nhân bên cạnh.
Vệ Huyên tùy ý lau tóc, trần trụi nàng đi qua trước mặt đi lấy quần áo, khoe chim khoe thân thể là chuyện đương nhiên, sau đó lại mặc quần áo trước mặt nàng.
Sau khi mặc quần áo xong, hắn cầm quần áo của nàng tới, ngồi lên tháp mỹ nhân, cúi người mút hôn cái cổ mảnh mai của nàng đang lộ ra, khiến nàng sợ tới mức nhanh chóng kéo khăn tắm lên che, lại nghe thấy hắn cười khẽ.
“Sợ gì chứ?”
Giọng hàm chứa ý cười, thoải mái bế nàng đang quấn khăn, sau đó áp mặt vào khuôn mặt hồng hào của nàng, dịu dàng nói:
“Thật sự không muốn buông nàng ra, nếu không vì thân thể nàng không chịu nổi……”
Đừng dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói mấy chuyện nổi da gà này! >__
A Uyển suýt chút nữa quỳ lạy hắn, phát hiện vị Thế tử gia này kích động, lại khám phá được nhiều chiêu mới, thật sự khiến người ta không chịu nổi!
“Được rồi, còn làm loạn nữa thì đám nha hoàn sẽ chê cười đó.”
A Uyển ậm ờ nói, đưa tay muốn lấy quần áo mặc vào.
Vệ Huyên lại ngăn cản nàng, rất ân cần đỡ nàng, giúp nàng mặc quần áo, tuy động tác quy củ, nhưng suy nghĩ trần t rụi trong đôi mắt đó đã bán đứng tâm tư của hắn.
Đúng là tên bệnh xà tinh nặng! Đã vượt quá mức rồi!
A Uyển cảm thấy, rõ ràng là hắn bị bệnh xà tinh, thường xuyên làm vài chuyện xấu hổ vượt qua sự chấp nhận của nàng, có thể vui vẻ ở bên hắn, quả nhiên nàng cũng yêu hắn đến mức bao dung cho bệnh tình b iến thái của hắn sao? Đúng là sự thật đau lòng!
Cuối cùng chân A Uyển mềm nhũn, Vệ Huyên vẫn ôm nàng về phòng, thấy mấy nha hoàn đó đỏ mặt nhanh chóng lui ra, A Uyển muốn che mặt.
Khác với nàng, vị Thế tử gia này bình thản, ung dung, đưa chè hạt sen nấm tuyết nha hoàn bưng tới chậm rãi ăn, vừa đút cho nàng ăn một miếng, vừa nói với nàng chuyện hắn tới thôn trang lần này.
“Ta định sau này sẽ để Tạ quản sự quản chuyện thôn trang Gia Lăng Quan, hắn là người thận trọng, là người cẩn thận, có thể giao cho hắn. Với cả, hắn muốn cầu hôn nha đầu bên cạnh nàng, ta đã đồng ý rồi rồi.”
“Là Thanh Hoàn!”
A Uyển tiếp lời, cũng cạn lời với hắn vì luôn lười nhớ tên những nha hoàn bên cạnh, sau khi nói xong thì kinh ngạc nói:
“Hắn thật lòng cầu hôn, hay là vì chuyện thôn trang?”
Vệ Huyên ngẫm nghĩ, nghĩ đến việc nàng yêu quý mấy nha hoàn đó đến mức nào, liền nói:
“Chắc là thật lòng, đúng lúc gặp được việc này, liền thuận thế mà làm.”
Hành động của Tạ Quản sự, tuy nói là có chút dệt hoa trên gấm, nhưng không thể nghi ngờ đã tỏ rõ thái độ của mình, thật lòng trung thành với họ.
Tuy A Uyển hiểu hành động của Tạ Quản sự, trong lòng lại không vui, suy nghĩ, nàng nói:
“Thiếp phải hỏi một ý của Thanh Hoàn đã.”
Hôn sự của ba người, trừ Thanh Sương và Chu Thị vệ vừa ý nhau, còn Thanh Nhã và Thanh Hoàn đều nói để nàng làm chủ, nhưng sao A Uyển lại chọn người lung tung được, dù sao cũng phải để các nàng vừa ý mới được. Nếu Thanh Hoàn cũng có ý với Tạ Quản sự, vậy càng tốt, nếu không thì…… Nữ tử không thể so được với nam nhân, A Uyển cảm thấy vẫn cần suy xét.
Sau khi suy nghĩ, nàng cho người gọi Thanh Hoàn tới, tiện thể nói với Vệ Huyên về chuyện của Thanh Sương và thân vệ bên cạnh hắn.
“Là Chu Thước sao?”
Vệ Huyên vẫn có chút ấn tượng với tên của mấy thân vệ, “Hắn vốn là người của doanh trại Thị vệ, năm đó Hoàng bá phụ ném ta vào doanh trại thị vệ rèn luyện ta, mấy người Chu Thước đi theo ta sớm nhất, khế thân đang ở chỗ ta, không ngờ hắn lại nhìn trúng nha hoàn bên cạnh nàng, cũng là một chuyện tốt.”
Đối với mấy tên thân vệ chết trận cùng hắn kiếp trước, thật ra Vệ Huyên rất hào phóng, không cần phải nghi ngờ về lòng trung thành, nếu bọn họ coi trọng nha hoàn của A Uyển, đính hôn cho họ cũng được, đương nhiên hắn sẽ không phản đối.
Sau khi nghe xong, A Uyển liền biết chuyện của Thanh Sương và Chu Thước đã xong, có thể chọn ngày lành để tổ chức hôn lễ cho họ.
Hai vợ chồng đang nói chuyện thì Thanh Hoàn tới.
Thanh Hoàn bưng mấy đĩa điểm tâm tinh xảo tiến vào, sau khi đặt lên án kỉ, liền chắp tay đứng trước mặt chủ tử, không biết chủ tử gọi riêng nàng tới làm gì, trong lòng khó tránh khỏi chút thấp thỏm.
“Đây là mấy món điểm tâm Thanh Hoàn tự tay làm đó, trước giờ thiếp rất thích ăn, cũng không quá ngọt.”
A Uyển chỉ vào mấy đĩa điểm tâm nói, mỗi đĩa chỉ có bốn miếng, trông cũng không nhiều, nhưng phải nếm thử mới biết. Sau đó chỉ vào hai đĩa điểm tâm hình hoa mai trong đó nói:
“Đây là hai vị mặn.”
Vệ Huyên nếm thử theo ý nàng, thấy vị không tồi, liền gật đầu với nàng, thấy vẻ mặt nàng kiêu ngạo, cũng không biết nàng đang kiêu ngạo cái gì.
Nếm xong hương vị của điểm tâm, A Uyển mới mở miệng nói với Thanh Hoàn:
“Thanh Hoàn, hôm nay kêu ngươi tới đây là có chuyện muốn nói với ngươi, lần trước, Tạ Quản sự cầu hôn ngươi với bọn ta, bọn ta muốn nghe xem ý kiến của ngươi.”
Trong nháy mắt Thanh Hoàn đỏ mặt, chân tay luống cuống đứng đó, xấu hổ không chịu nổi.
Trước kia nàng đã mơ hồ cảm nhận được Tạ Quản sự có ý với mình, mỗi lần tới thành Minh Thủy đều tiện thể sẽ đưa đồ chơi và trang sức nhỏ linh tinh tới cho nàng, nhưng vì hắn cũng cho người tặng cho mấy nha hoàn khác, nên nàng vẫn cho rằng thủ đoạn của hắn khéo léo biết thu phục lòng người, dùng cách này để lấy lòng nha hoàn bên cạnh Thế tử phi, chứ không có ý gì khác.
Cho đến khi lần trước hắn tới thành Minh Thủy tự mình đưa cho nàng cây trâm bạch ngọc, rốt cuộc nàng cũng hiểu ý hắn. Nhưng không ngờ, vừa qua nửa tháng, hắn đã tự mình tới cầu hôn nàng.
Thanh Hoàn không nói nên lời.
“Đây là chuyện cả đời, ngươi cứ suy nghĩ trước đi.”
A Uyển hòa nhã nói, “Suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định, không cần vội vàng quyết định ngay bây giờ.”
Thanh Hoàn nhịn xuống sự ngượng ngùng, cúi đầu nhìn mũi giày mình, nói khẽ:
“Nếu nô tỳ xuất giá, vẫn có thể hầu hạ Thế tử phi chứ?”
Dù sao cũng không muốn xa A Uyển.
A Uyển cũng không đành lòng xa mấy nha hoàn này, lập tức cười nói:
“Bây giờ thì không được, nhưng sau khi các ngươi thành thân, mấy năm nữa, nếu ngươi còn muốn về, ta sẽ để ngươi làm ma ma quản sự.”
Thanh Hoàn vui mừng khôn xiết, vội quỳ xuống tạ ơn.
Sau khi Thanh Hoàn đi xuống, A Uyển đưa trà lên uống một ngụm, trong lòng buồn bã, cảm thấy với bản lĩnh và tính tình của Tạ Quản sự, nếu thật sự cưới Thanh Hoàn, sợ là sẽ không hy vọng thê tử của mình trở về hầu hạ người ta. Tuy cây cao bóng mát, nhưng không phải ai cũng nguyện ý giao tính mạng của người nhà vào tay người khác, vẫn là người có chút chí khí, muốn dựa vào năng lực của mình để trở nên nổi bật.
A Uyển buồn bã, rồi cũng cho qua, dông dài với Vệ Huyên về chuyện lúc hắn không ở nhà, đặc biệt nói đến mấy chuyện thú vị về nhi tử.
“Trường Cực có thể lẫy rồi, chơi rất vui, chàng đã không gặp con nhiều ngày như vậy rồi, chắc là cũng rất nhớ con, thiếp sẽ gọi người ôm Trường Cực tới đây.”
Thấy nàng tự hỏi tự trả lời, Vệ Huyên bĩu môi, thầm nói “Ai nhớ tên đòi nợ kia chứ”, nhưng cũng không ngăn cản hành động của nàng.
Tiểu Trường Cực nhanh chóng được ôm tới, nhưng người ôm bé lại là La Diệp, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng cười khanh khách đi theo sau. Hóa ra biết hắn đã về, hai phu thê liền tới đây xem.
A Uyển và Vệ Huyên vội tiến tới thỉnh an cha mẹ, sau khi ngồi xuống, A Uyển ôm nhi tử mặc áo yếm bằng lụa đỏ đặt vào lòng Vệ Huyên, cười nói:
“Chàng không ở nhà, Trường Cực rất nhớ cha đó.”
Vệ Huyên cúi đầu, đúng lúc em bé mềm như bông trong lòng ngẩng khuôn mặt bánh bao lên, nhìn mình bằng đôi mắt tròn xoe, hai người một lớn một nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.
Vệ Huyên: Không nhìn ra tên đòi nợ này nhớ hắn đó.
Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp thấy vậy, đều thấy buồn cười.
Khi hạ nhân tới báo hắn đã về, nhất thời A Uyển không kìm chế được, vội xách váy bước nhanh ra ngoài, đến trước cửa thuỳ hoa nhìn xung quanh, cho đến khi nhìn thấy nam tử cao lớn mặc áo gấm màu đỏ sẫm từ xa đi tới, nàng nhìn chằm chằm mặt hắn, nhìn kỹ sắc mặt hắn.
Khuôn mặt hắn trông có vẻ mỏi mệt, nhưng đôi mắt lại sáng đến mức khiến người ta sợ hãi, tuy ngũ quan đã không còn trong trẻo như thời niên thiếu, nhưng vẫn không mất đi sự tuấn mỹ, lông mày xếch đến tóc mai khiến hắn trông anh khí bừng bừng, có sự cương nghị đặc trưng thuộc về nam giới, ánh mắt lúc nhìn người khác mang theo sát ý, ít ai dám nhìn thẳng.
Dáng người hắn cao lớn dong dỏng cao, cực kì có cảm giác áp bách, rèn luyện mấy năm ở biên cương, làm hắn bớt đi sự nóng nảy, tự phụ của người có xuất thân cao quý, mà trở nên trầm ổn, hiên ngang đi như vậy, ít ai có thể chịu được khí thế này.
Nhưng mà, khi đi tới trước mặt nàng, khí thế hiên ngang đã giảm đến mức thấp nhất, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười, như trăm hoa đua nở, xuân sắc nở rộ.
Không thể phủ nhận, gương mặt có thể cộng thêm điểm cho hắn, cho dù là ở kinh thành hay là ở thành Minh Thủy, gương mặt này của hắn đã mê hoặc không biết bao nhiêu thiếu nữ, nhưng hắn chưa bao giờ dừng lại, không cho người ta có bất kì cơ hội gì. Cũng vì thái độ tuyệt nhiên của hắn, đã bó p chết mọi khả năng trong vô hình, nhưng thật ra cũng khiến nàng được thanh tịnh, không thể không nhớ tới tình cảm của hắn —— tuy tình cảm này đã dần trở thành bệnh xà tinh.
“Bên ngoài gió cát lớn, nàng ở đây làm gì?”
Vệ Huyên đưa tay vén tóc mai nàng, lòng bàn tay thô ráp sờ lên gương mặt mềm mại của nàng, cảm giác trơn mềm, nhẵn nhụi này khiến hắn có cảm giác vết chai trong lòng bàn tay sẽ làm xước da nàng, nên không khỏi nhẹ tay.
“Chờ chàng đó.”
A Uyển cười khanh khách nhìn hắn, ngẩng đầu quan sát sắc mặt hắn, trong lòng không khỏi thấy kỳ lạ, nhưng không nhìn ra chuyến đi này của hắn thế nào.
Lúc này thành Minh Thủy đã vào tháng 5, thời tiết bắt đầu thay đổi, nhiệt độ ban ngày ngày càng cao, cộng thêm gió cát lớn, khiến người ta đôi khi không chịu nổi. Vệ Huyên thấy gió thổi tung làn váy nàng, trái tim cũng bay lên theo tà váy xanh biếc.
Hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, giữ chặt tay nàng, ôn tồn nói:
“Đi về trước đã.”
A Uyển cười với hắn, cùng hắn về chính phòng.
Biết Vệ Huyên trở về, nha hoàn nhanh chóng chuẩn bị nước rửa mặt đưa vào tịnh phòng, A Uyển đẩy hắn vào tịnh phòng rửa sạch phong trần, sau khi chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho hắn, lại tự mình đưa vào tịnh phòng, nhưng không ngờ vị Thế tử gia kia khoanh chân ngồi đó chờ nàng tới hầu hạ.
A Uyển bất đắc dĩ, cầm quần áo đặt lên giá bên cạnh, vén tay áo cởi phát quan của hắn để gội đầu, vừa bận rộn vừa đáp lời hắn.
“Thế nào? Thấy được không?”
Điều A Uyển quan tâm nhất chính là tình hình chế tạo hỏa dược ở thôn trang, rõ ràng nàng vốn đã dự đoán được sẽ làm đất nổ, nhưng không ngờ trí tuệ và năng lực sáng tạo của mấy thợ thủ công đó đã vượt qua dự đoán của nàng, khiến nàng không khỏi thán phục sự thông tuệ của cổ nhân, chẳng trách trước kia xem lịch sử, tuy khoa học kỹ thuật bị người đời cho rằng là kỳ quái, nhưng vẫn phát triển, tiên tiến hơn phương Tây, chỉ tiếc là…… Không kể ra thôi!
“Thấy được rồi, uy lực đúng thật là kinh người.”
Giọng Vệ Huyên bình tĩnh, nhưng A Uyển hiểu rõ hắn, sao không nghe được sự áp lực trong giọng hắn, “Nhưng mà, bây giờ vẫn chưa nên xuất hiện. A Uyển, nàng tin ta không?”
A Uyển dùng gáo bầu múc nước sạch dội bọt trên tóc hắn, cười nói:
“Nếu không tin chàng thì ta đã không giao việc này cho chàng. Cho dù chàng dùng nó thế nào, thậm chí không cho chúng xuất hiện, ta cũng thấy không sao cả, chỉ hy vọng có thể giúp đỡ chàng…… Ay da ——”
Nha hoàn bên ngoài tịnh phòng đột nhiên nghe được tiếng kinh hô truyền đến từ bên trong, sau đó là tiếng nước xôn xao, dường như cái gì bị rơi vào bồn tắm, không khỏi nhìn nhau, nhưng nghĩ đến Thái tử vẫn còn đang ở trong, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, sau khi lắng tai nghe, phát hiện tiếng nước chảy cũng bình thường lại, các chủ tử cũng không kêu to, nên mới bình tĩnh chờ.
Trong tịnh phòng chính viện thành Minh Thủy có một bồn tắm bằng cẩm thạch trắng, nước trong bồn được dẫn từ ôn tuyền trên núi gần thành Minh Thủy, nếu thường ngày không có chuyện gì, A Uyển rất thích tới đây ngâm suối nước nóng.
Lúc này, bị vị kia Thế tử gia kéo vào bồn tắm, khiến nàng kinh ngạc đến mức vung tay loạn xạ, nhanh chóng bị hắn kéo vào lòng, sau đó bị hắn đè vào cạnh bồn tắm thân thiết.
Thật vất vả mới kết thúc nụ hôn này, cả người A Uyển ướt nhẹp, trâm cài đầu cũng rơi xuống, bị hắn tiện tay bỏ đi, mái tóc dài rối xõa xuống, cả người chật vật không chịu nổi. Đôi mắt nàng ầng ậng nước, đang định tức giận, lại bị hắn nắm cằm, tiếp tục bị hôn.
A Uyển không chịu, vỗ vào tấm lưng rắn chắc của hắn, cuối cùng cũng thoát khỏi môi lưỡi của hắn, vùi mặt vào cổ hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng cở/i quần áo nàng, thân hình cao lớn vây nàng vào bên bồn tắm, cúi người ôm nàng.
Khi mọi thứ đã lắng xuống, nàng dựa vào ngực hắn, thở hổn hển, lười biếng không muốn động đậy.
“A Uyển……”
Hắn hôn từ trên bả vai mượt mà của nàng xuống, tới nơi tròn trịa trước ngực, tiếp tục m/út hôn.
“Đủ rồi!”
A Uyển cảm thấy cho hắn một tay là được rồi, xuống dưới nữa thì biến thái rồi.
“Đợi lát nữa đi…… A Uyển, ta không làm nàng, nàng chờ một lát.”
Giọng hắn khàn khàn, khẩn cầu như đang làm nũng dường, khiến lòng nàng nhũn ra.
Trong khoảnh khắc do dự đó, đã bị cánh tay có lực của hắn nhấc lên……
…………
……………………
A Uyển quấn khăn sạch sẽ che cơ thể, nằm lên tháp mỹ nhân, nghiêng mặt không muốn để ý tới nam nhân bên cạnh.
Vệ Huyên tùy ý lau tóc, trần trụi nàng đi qua trước mặt đi lấy quần áo, khoe chim khoe thân thể là chuyện đương nhiên, sau đó lại mặc quần áo trước mặt nàng.
Sau khi mặc quần áo xong, hắn cầm quần áo của nàng tới, ngồi lên tháp mỹ nhân, cúi người mút hôn cái cổ mảnh mai của nàng đang lộ ra, khiến nàng sợ tới mức nhanh chóng kéo khăn tắm lên che, lại nghe thấy hắn cười khẽ.
“Sợ gì chứ?”
Giọng hàm chứa ý cười, thoải mái bế nàng đang quấn khăn, sau đó áp mặt vào khuôn mặt hồng hào của nàng, dịu dàng nói:
“Thật sự không muốn buông nàng ra, nếu không vì thân thể nàng không chịu nổi……”
Đừng dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói mấy chuyện nổi da gà này! >__
A Uyển suýt chút nữa quỳ lạy hắn, phát hiện vị Thế tử gia này kích động, lại khám phá được nhiều chiêu mới, thật sự khiến người ta không chịu nổi!
“Được rồi, còn làm loạn nữa thì đám nha hoàn sẽ chê cười đó.”
A Uyển ậm ờ nói, đưa tay muốn lấy quần áo mặc vào.
Vệ Huyên lại ngăn cản nàng, rất ân cần đỡ nàng, giúp nàng mặc quần áo, tuy động tác quy củ, nhưng suy nghĩ trần t rụi trong đôi mắt đó đã bán đứng tâm tư của hắn.
Đúng là tên bệnh xà tinh nặng! Đã vượt quá mức rồi!
A Uyển cảm thấy, rõ ràng là hắn bị bệnh xà tinh, thường xuyên làm vài chuyện xấu hổ vượt qua sự chấp nhận của nàng, có thể vui vẻ ở bên hắn, quả nhiên nàng cũng yêu hắn đến mức bao dung cho bệnh tình b iến thái của hắn sao? Đúng là sự thật đau lòng!
Cuối cùng chân A Uyển mềm nhũn, Vệ Huyên vẫn ôm nàng về phòng, thấy mấy nha hoàn đó đỏ mặt nhanh chóng lui ra, A Uyển muốn che mặt.
Khác với nàng, vị Thế tử gia này bình thản, ung dung, đưa chè hạt sen nấm tuyết nha hoàn bưng tới chậm rãi ăn, vừa đút cho nàng ăn một miếng, vừa nói với nàng chuyện hắn tới thôn trang lần này.
“Ta định sau này sẽ để Tạ quản sự quản chuyện thôn trang Gia Lăng Quan, hắn là người thận trọng, là người cẩn thận, có thể giao cho hắn. Với cả, hắn muốn cầu hôn nha đầu bên cạnh nàng, ta đã đồng ý rồi rồi.”
“Là Thanh Hoàn!”
A Uyển tiếp lời, cũng cạn lời với hắn vì luôn lười nhớ tên những nha hoàn bên cạnh, sau khi nói xong thì kinh ngạc nói:
“Hắn thật lòng cầu hôn, hay là vì chuyện thôn trang?”
Vệ Huyên ngẫm nghĩ, nghĩ đến việc nàng yêu quý mấy nha hoàn đó đến mức nào, liền nói:
“Chắc là thật lòng, đúng lúc gặp được việc này, liền thuận thế mà làm.”
Hành động của Tạ Quản sự, tuy nói là có chút dệt hoa trên gấm, nhưng không thể nghi ngờ đã tỏ rõ thái độ của mình, thật lòng trung thành với họ.
Tuy A Uyển hiểu hành động của Tạ Quản sự, trong lòng lại không vui, suy nghĩ, nàng nói:
“Thiếp phải hỏi một ý của Thanh Hoàn đã.”
Hôn sự của ba người, trừ Thanh Sương và Chu Thị vệ vừa ý nhau, còn Thanh Nhã và Thanh Hoàn đều nói để nàng làm chủ, nhưng sao A Uyển lại chọn người lung tung được, dù sao cũng phải để các nàng vừa ý mới được. Nếu Thanh Hoàn cũng có ý với Tạ Quản sự, vậy càng tốt, nếu không thì…… Nữ tử không thể so được với nam nhân, A Uyển cảm thấy vẫn cần suy xét.
Sau khi suy nghĩ, nàng cho người gọi Thanh Hoàn tới, tiện thể nói với Vệ Huyên về chuyện của Thanh Sương và thân vệ bên cạnh hắn.
“Là Chu Thước sao?”
Vệ Huyên vẫn có chút ấn tượng với tên của mấy thân vệ, “Hắn vốn là người của doanh trại Thị vệ, năm đó Hoàng bá phụ ném ta vào doanh trại thị vệ rèn luyện ta, mấy người Chu Thước đi theo ta sớm nhất, khế thân đang ở chỗ ta, không ngờ hắn lại nhìn trúng nha hoàn bên cạnh nàng, cũng là một chuyện tốt.”
Đối với mấy tên thân vệ chết trận cùng hắn kiếp trước, thật ra Vệ Huyên rất hào phóng, không cần phải nghi ngờ về lòng trung thành, nếu bọn họ coi trọng nha hoàn của A Uyển, đính hôn cho họ cũng được, đương nhiên hắn sẽ không phản đối.
Sau khi nghe xong, A Uyển liền biết chuyện của Thanh Sương và Chu Thước đã xong, có thể chọn ngày lành để tổ chức hôn lễ cho họ.
Hai vợ chồng đang nói chuyện thì Thanh Hoàn tới.
Thanh Hoàn bưng mấy đĩa điểm tâm tinh xảo tiến vào, sau khi đặt lên án kỉ, liền chắp tay đứng trước mặt chủ tử, không biết chủ tử gọi riêng nàng tới làm gì, trong lòng khó tránh khỏi chút thấp thỏm.
“Đây là mấy món điểm tâm Thanh Hoàn tự tay làm đó, trước giờ thiếp rất thích ăn, cũng không quá ngọt.”
A Uyển chỉ vào mấy đĩa điểm tâm nói, mỗi đĩa chỉ có bốn miếng, trông cũng không nhiều, nhưng phải nếm thử mới biết. Sau đó chỉ vào hai đĩa điểm tâm hình hoa mai trong đó nói:
“Đây là hai vị mặn.”
Vệ Huyên nếm thử theo ý nàng, thấy vị không tồi, liền gật đầu với nàng, thấy vẻ mặt nàng kiêu ngạo, cũng không biết nàng đang kiêu ngạo cái gì.
Nếm xong hương vị của điểm tâm, A Uyển mới mở miệng nói với Thanh Hoàn:
“Thanh Hoàn, hôm nay kêu ngươi tới đây là có chuyện muốn nói với ngươi, lần trước, Tạ Quản sự cầu hôn ngươi với bọn ta, bọn ta muốn nghe xem ý kiến của ngươi.”
Trong nháy mắt Thanh Hoàn đỏ mặt, chân tay luống cuống đứng đó, xấu hổ không chịu nổi.
Trước kia nàng đã mơ hồ cảm nhận được Tạ Quản sự có ý với mình, mỗi lần tới thành Minh Thủy đều tiện thể sẽ đưa đồ chơi và trang sức nhỏ linh tinh tới cho nàng, nhưng vì hắn cũng cho người tặng cho mấy nha hoàn khác, nên nàng vẫn cho rằng thủ đoạn của hắn khéo léo biết thu phục lòng người, dùng cách này để lấy lòng nha hoàn bên cạnh Thế tử phi, chứ không có ý gì khác.
Cho đến khi lần trước hắn tới thành Minh Thủy tự mình đưa cho nàng cây trâm bạch ngọc, rốt cuộc nàng cũng hiểu ý hắn. Nhưng không ngờ, vừa qua nửa tháng, hắn đã tự mình tới cầu hôn nàng.
Thanh Hoàn không nói nên lời.
“Đây là chuyện cả đời, ngươi cứ suy nghĩ trước đi.”
A Uyển hòa nhã nói, “Suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định, không cần vội vàng quyết định ngay bây giờ.”
Thanh Hoàn nhịn xuống sự ngượng ngùng, cúi đầu nhìn mũi giày mình, nói khẽ:
“Nếu nô tỳ xuất giá, vẫn có thể hầu hạ Thế tử phi chứ?”
Dù sao cũng không muốn xa A Uyển.
A Uyển cũng không đành lòng xa mấy nha hoàn này, lập tức cười nói:
“Bây giờ thì không được, nhưng sau khi các ngươi thành thân, mấy năm nữa, nếu ngươi còn muốn về, ta sẽ để ngươi làm ma ma quản sự.”
Thanh Hoàn vui mừng khôn xiết, vội quỳ xuống tạ ơn.
Sau khi Thanh Hoàn đi xuống, A Uyển đưa trà lên uống một ngụm, trong lòng buồn bã, cảm thấy với bản lĩnh và tính tình của Tạ Quản sự, nếu thật sự cưới Thanh Hoàn, sợ là sẽ không hy vọng thê tử của mình trở về hầu hạ người ta. Tuy cây cao bóng mát, nhưng không phải ai cũng nguyện ý giao tính mạng của người nhà vào tay người khác, vẫn là người có chút chí khí, muốn dựa vào năng lực của mình để trở nên nổi bật.
A Uyển buồn bã, rồi cũng cho qua, dông dài với Vệ Huyên về chuyện lúc hắn không ở nhà, đặc biệt nói đến mấy chuyện thú vị về nhi tử.
“Trường Cực có thể lẫy rồi, chơi rất vui, chàng đã không gặp con nhiều ngày như vậy rồi, chắc là cũng rất nhớ con, thiếp sẽ gọi người ôm Trường Cực tới đây.”
Thấy nàng tự hỏi tự trả lời, Vệ Huyên bĩu môi, thầm nói “Ai nhớ tên đòi nợ kia chứ”, nhưng cũng không ngăn cản hành động của nàng.
Tiểu Trường Cực nhanh chóng được ôm tới, nhưng người ôm bé lại là La Diệp, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng cười khanh khách đi theo sau. Hóa ra biết hắn đã về, hai phu thê liền tới đây xem.
A Uyển và Vệ Huyên vội tiến tới thỉnh an cha mẹ, sau khi ngồi xuống, A Uyển ôm nhi tử mặc áo yếm bằng lụa đỏ đặt vào lòng Vệ Huyên, cười nói:
“Chàng không ở nhà, Trường Cực rất nhớ cha đó.”
Vệ Huyên cúi đầu, đúng lúc em bé mềm như bông trong lòng ngẩng khuôn mặt bánh bao lên, nhìn mình bằng đôi mắt tròn xoe, hai người một lớn một nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.
Vệ Huyên: Không nhìn ra tên đòi nợ này nhớ hắn đó.
Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp thấy vậy, đều thấy buồn cười.
/274
|