Ra khỏi Huệ vương phủ, Chu Võ liền cẩn thận hỏi Tấn Vương: Điện hạ, làm thế có chút - -
Chu Võ cũng là nhân tinh, trước thì xưng hô với Tấn Vương là Triệu chủ sự, sau đó chính là tôn xưng. Ban đầu là Tấn Vương điện hạ, hiện thời là thành điện hạ.
Người không biết còn tưởng rằng Chu Võ là tâm phúc Tấn Vương, không biết rằng hai bên bất quá chỉ là hời hợt chi giao. Nhưng Chu Võ lại là người duy nhất trong công bộ chủ động thân cận Tấn Vương, cũng nhờ Chu Võ mà Tấn Vương hôm nay xem như biết tròn biết méo.
Tấn Vương thích người thông minh, tình nguyện cùng người thông minh liên hệ, nếu đã Chu võ có ý phụ thuộc tâm, hắn tất nhiên sẽ không từ chối ngoài cửa.
Không sao.
Quả nhiên Chu Võ nghe hiểu , cũng không nghi vấn. Hoặc cũng có thể là Chu Võ trong lòng vẫn nghi vấn nhưng trong miệng không nói ra. Sai dịch đã nghe lệnh mang thợ dịch rời đi , theo lý thuyết lúc này chưa hết giờ làm, Tấn Vương cùng Chu Võ phải về công bộ. Tấn Vương lại bảo Chu võ tự mình trở về, mà hắn lại rời đi. Chờ Chu Võ trở lại công bộ, Trần viên ngoại kéo hắn hỏi: Chuyện này hoàn thành rồi ?
Chu võ gật đầu.
Là Tấn Vương điện hạ?
Tấn Vương điện hạ hồi phủ rồi .
Vừa nghe lời này, Trần viên ngoại cười khổ một tiếng: Điện hạ cũng vất vả , nên nghỉ ngơi một chút. Nói xong, hắn liền đi .
Chu võ nhìn bóng lưng hắn lắc đầu.
*
Buổi sáng mà Tấn Vương đột nhiên hồi phủ , Ngọc Nương giật mình. Nay không phải là ngày nghỉ cuối tuần, cũng không phải là thời gian buổi trưa được nghỉ ngơi , chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Ý nàng là điện hạ thối tính tình, cùng người ta cãi vã, bỏ về ?
Trong lòng nghĩ cực kỳ nhiều thứ, trong miệng cũng không dám hỏi, nàng ở bên cạnh nghiên cứu Tấn Vương thật lâu, không nghiên cứu ra cái gì như thế , nhịn không được liền tiến đến bên cạnh.
Điện hạ, sao thời điểm này trở về ?
Tấn Vương đang cúi đầu xem Tiểu Bảo chơi cửu liên hoàn cho nhị bảo xem, nghe vậy liếc nàng một cái: Như thế nào? Ngươi không muốn bản vương trở về?
...
Tấn Vương không thích nàng muốn nói lại thôi , kéo tóc nàng bên thái dương đang lộn xộn: Trước kia như thế nào mà ta không phát hiện nàng hay nghĩ ngợi lung tung, hôm nay bản vương nghỉ tuần.
Ngọc Nương rõ ràng không tin, Tấn Vương nghỉ tuần ngày nào nàng so với hắn rõ ràng hơn nhiều , còn chưa tới thời gian sao lại nghỉ tuần .
Thấy vậy, Tấn Vương chỉ có thể đem tình huống nói sơ một lần.
Sau khi nghe xong, không chỉ Ngọc Nương ngây người, Tiểu Bảo cũng ngây người, cửu liên hoàn trong tay giải loạn cả.
Điện hạ ý nói là bởi vì hôm nay đi hủy Huệ vương phủ vất vả , cho nên hôm nay nghỉ tuần?
Tấn Vương gật đầu.
Thế thái tử, à không, phải gọi là Huệ vương điện hạ để cho ngài hủy? Những người ở công bộ quá xấu tính, thế nhưng để cho ngài làm chuyện như vậy, Thánh thượng có phải cũng dạy bảo ngài ?
Tấn Vương dùng loại ánh mắt 'Ngươi biết như thế nhiều thế thật khiến bản vương rất giật mình' nhìn Ngọc Nương, Nàng biết không ít nhỉ?.
Ngọc Nương bị nhìn có chút thẹn thùng, thành thật giải thích: Ta tuỳ tiện nghĩ thôi, mặc dù Huệ vương phạm sai lầm mới bị phế, nhưng dù sao cũng là con Thánh thượng, con Hoàng hậu nương nương còn ở chỗ này , tình cha con vài thập niên , lại có Hoàng hậu nương nương thổi bên gối, Thánh thượng không thể nào thật sự ghét bỏ Huệ vương. Hơn nữa Huệ vương đã thảm như vậy , vị trí thái tử đều không có , thời điểm này còn đi bắt nạt Huệ vương, nhất định sẽ bị trách cứ .
Tấn Vương nghe , khóe miệng cười vui vẻ một chút .
Ngọc Nương nhìn hắn: Như thế nào, ta nói không đúng?
Ngươi còn biết dùng “lời nói bên gối”, bản vương thật sự là xem nhẹ ngươi .
Lại bị trêu , Ngọc Nương thẹn quá hoá giận , tức giận trừng mắt : Ta như thế nào lại không biết , nói như ta giống như kẻ ngốc vậy.
Ngươi vốn là rất ngốc mà.
Tấn Vương không nói ra, nhưng trong mắt rõ ràng là ý này.
Nhìn thấy Ngọc Thiền đều không ở đây, chỉ còn hai đứa con trai không hiểu chuyện, Ngọc Nương cả gan nhéo hông Tấn Vương. Móng vuốt còn chưa đưa tới, liền bị bắt lấy , nhẹ nhàng ấn môi mỏng lên đôi môi trắng mịn . Có chút môi có chút lạnh buốt mang hương bạc hà thơm ngát, lưỡi ấm áp tham lam cướp hơi thở thuộc về nàng, mỗi một góc nhỏ đều không buông tha. Răng môi giao triền, trong lúc đó Ngọc Nương cảm giác trên môi hơi đau, càng nhiều hơn là chóng mặt, cảm giác hơi thở nàng trong lúc đó tất cả đều mang hương vị của riêng hắn.
Tấn Vương nuốt xuống thỏa mãn nơi cổ họng than thở, không thể chờ đợi được lại thăm dò... Nhẹ hút, liếm cắn không cho nàng tránh ra đi...
Ngươi thời điểm này mà thổi lời bên gối...
Ngọc Nương đầu óc có chút hồ đồ, nhưng thanh âm chui vào trong tai, nàng lại hết sức minh bạch ý tứ trong đó.
Lưu Lương Y nói hai tháng đầu không được.
Tấn Vương không vui hừ một tiếng, lại hôn, bàn tay cũng không cam lòng vuốt ve .
Cho đến khi - -
Tiểu tử thúi, nhìn cái gì?
Ngọc Nương lập tức tỉnh táo lại, nằm trong lòng Tấn Vương nhìn sang bên cạnh. Liền thấy cách đó không xa hai cặp mắt vừa đen vừa sáng nhìn chằm chằm nàng cùng Tấn Vương, ánh mắt sáng ngời giống như ngôi sao sáng trên bầu trời, mang một loại óng ánh trong suốt, chợt như phản quang, nàng trông thấy thì mặt đỏ tới mang tai.
Oanh một tiếng, Ngọc Nương cảm giác đầu óc đều như mộng .
Ai nha, ngươi mau buông tay, ta muốn đứng lên.
Tấn Vương làm một đại nam nhân, nên rất trấn định.
Vội cái gì, bọn nó mới bao nhiêu, hiểu cái cái gì!
Vậy ta cũng muốn đứng lên...
Ngọc Nương luống cuống tay chân đứng lên, đi sửa sang lại xiêm y cùng đầu tóc.
Tấn Vương nói cho Tiểu Bảo cùng nhị bảo : Nương khát , cha cho nàng nước uống.
Kỳ thật lời này chủ yếu là nói với Tiểu Bảo, nhị bảo quá nhỏ nhưng Tiểu Bảo biết nói chuyện .
Tiểu Bảo thật muốn hỏi Tấn Vương sao lừa tiểu hài tử như thế đến cùng là vì chột dạ à, nó rất rõ ràng cha nó da mặt dày như sắt, nương da mặt lại quá mỏng. Vì không để nương về sau xấu hổ Tiểu Bảo quyết định khuất phục cha .
Uống nước, Tiểu Bảo cũng muốn uống.
Loại nước mới không cho ngươi uống!
Tấn Vương đem chén trà đặt trước mặt Tiểu Bảo, là chén chuyên dụng của Tiểu Bảo , bên trong là nước lã. Ngẫu nhiên sẽ có nước ép trái cây.
Ngọc Nương cũng đã làm tốt tâm lý xây dựng, đỏ mặt xoay người lại, rất ân cần nâng chung trà lên nhìn, vừa nói: Chỉ có nước lã, nương bảo Lục Hy lấy nước dưa lạnh cho con uống.
Rõ ràng trước đó Tiểu Bảo đã ăn hai khối dưa lạnh, Ngọc Nương còn nói nó ăn nhiều , hôm nay không thể cho ăn thêm . Nghiêng đầu lại nói lấy dưa lạnh ép nước uống, rõ ràng chính là thu mua nó.
Ngọc Nương chân trước ra ngoài, chân sau Tấn Vương bảo Tiểu Bảo : Không cho đối với ngoại nhân nói chuyện ăn miệng nương con!
Tấn Vương có một cảm giác, đại nhi tử rất hiểu chuyện, so với trong tưởng tượng lại kinh hơn, vì đề phòng nó nói lỡ miệng, hắn cố ý dặn dò một câu.
Vốn hắn không phí lời thế , nhưng nàng đặc biệt để ý . Tiểu Bảo không nghĩ để ý hắn, nó ngốc mới đem chuyện này đi nói với bên ngoài. Khóe mắt nhìn thấy thân ảnh Ngọc Nương ở khúc quanh xuất hiện, con ngươi chuyển một cái, bi bô tập nói : Cha ăn miệng nương, Tiểu Bảo không nói.
Ngọc Nương đỏ mặt bước nhanh đi đến, Ngươi như thế nào dạy hắn nói cái này!
Tấn Vương trừng mắt Tiểu Bảo.
Này con thỏ nhỏ chết tiệt kia khẳng định là cố ý !
*
Sau đó Ngọc Nương mất rất nhiều khí lực, mới để cho Tiểu Bảo quên vụ này. Vì thế, nàng cố ý ôm Tiểu Bảo cho con uống nước dưa lạnh, lại bồi con chơi thật lâu, thấy Tiểu Bảo không nói lời kia, mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm xuống. Lén lút vụng trộm nói với Tấn Vương: Tiểu hài tử trí nhớ kém, rất nhiều chuyện dễ quên, ngươi càng dặn dò, không thể nghi ngờ là khắc sâu hơn vào ký ức con. Còn không bằng dụ dỗ con chơi trong chốc lát, sẽ quên.
Mới vừa dùng xong bữa trưa, Tiểu Bảo liền ngủ , nhị bảo thời điểm đang ngủ nhiều cũng ngủ ở bên cạnh ca ca , Ngọc Nương mới rảnh cùng Tấn Vương nói.
Về sau chờ tiểu tử này lớn hơn chút nữa, liền để hắn ở riêng, bản vương năm đó năm tuổi là sống riêng rồi .
Tiểu Bảo hiện tại mới một tuổi rưỡi, cách năm tuổi còn rất xa.
Đừng cho nó ở đây suốt sẽ dưỡng thành tính khí nữ hài.
Tiểu Bảo hiện tại mới một tuổi rưỡi.
Tấn Vương còn điều gì muốn nói, Ngọc Nương đột nhiên nói: Điện hạ, ngươi nói chuyện lúc trước Huệ vương có tiến cung cáo trạng không?
Nhất định sẽ như vậy .
Ngọc Nương lo lắng trùng trùng: Vậy ngươi nói bệ hạ có tin vào hắn , khiển trách ngươi, còn phạt ngươi? Ngươi mau ngẫm lại nên làm thế nào, ta cảm thấy Huệ vương phủ sẽ không để yên như vậy .
Thấy Tấn Vương như đang suy nghĩ, Ngọc Nương len lén vỗ vỗ ngực.
Cuối cùng đem vụ này xóa sạch .
Còn Huệ vương phủ bên cạnh, làm sao bây giờ?
Vốn là nghĩ nói sang chuyện khác là xong lại đem mình lo lắng thêm, suy nghĩ hồi lâu đều nghĩ không ra cách gì, nàng cảm thấy Tấn Vương sẽ bị khiển trách. Sợ Tấn Vương đến thời điểm bị khiển trách lại bướng bỉnh, nàng trấn an trước : Nếu Thánh thượng dạy dỗ ngươi , ngươi nghe thôi, đừng có lắm miệng. Nhiều lắm là mắng hai câu, không đến mức còn đánh ngươi , làm lão tử khuyên bảo nhi tử, cũng trong chốc lát liền qua . Thánh thượng lớn tuổi, Huệ vương không hiểu chuyện, ngươi cũng đừng chọc chuyện nữa.
Tấn Vương bị nàng làm mắc cười , ừ , đừng lo lắng, không có việc gì.
Chu Võ cũng là nhân tinh, trước thì xưng hô với Tấn Vương là Triệu chủ sự, sau đó chính là tôn xưng. Ban đầu là Tấn Vương điện hạ, hiện thời là thành điện hạ.
Người không biết còn tưởng rằng Chu Võ là tâm phúc Tấn Vương, không biết rằng hai bên bất quá chỉ là hời hợt chi giao. Nhưng Chu Võ lại là người duy nhất trong công bộ chủ động thân cận Tấn Vương, cũng nhờ Chu Võ mà Tấn Vương hôm nay xem như biết tròn biết méo.
Tấn Vương thích người thông minh, tình nguyện cùng người thông minh liên hệ, nếu đã Chu võ có ý phụ thuộc tâm, hắn tất nhiên sẽ không từ chối ngoài cửa.
Không sao.
Quả nhiên Chu Võ nghe hiểu , cũng không nghi vấn. Hoặc cũng có thể là Chu Võ trong lòng vẫn nghi vấn nhưng trong miệng không nói ra. Sai dịch đã nghe lệnh mang thợ dịch rời đi , theo lý thuyết lúc này chưa hết giờ làm, Tấn Vương cùng Chu Võ phải về công bộ. Tấn Vương lại bảo Chu võ tự mình trở về, mà hắn lại rời đi. Chờ Chu Võ trở lại công bộ, Trần viên ngoại kéo hắn hỏi: Chuyện này hoàn thành rồi ?
Chu võ gật đầu.
Là Tấn Vương điện hạ?
Tấn Vương điện hạ hồi phủ rồi .
Vừa nghe lời này, Trần viên ngoại cười khổ một tiếng: Điện hạ cũng vất vả , nên nghỉ ngơi một chút. Nói xong, hắn liền đi .
Chu võ nhìn bóng lưng hắn lắc đầu.
*
Buổi sáng mà Tấn Vương đột nhiên hồi phủ , Ngọc Nương giật mình. Nay không phải là ngày nghỉ cuối tuần, cũng không phải là thời gian buổi trưa được nghỉ ngơi , chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Ý nàng là điện hạ thối tính tình, cùng người ta cãi vã, bỏ về ?
Trong lòng nghĩ cực kỳ nhiều thứ, trong miệng cũng không dám hỏi, nàng ở bên cạnh nghiên cứu Tấn Vương thật lâu, không nghiên cứu ra cái gì như thế , nhịn không được liền tiến đến bên cạnh.
Điện hạ, sao thời điểm này trở về ?
Tấn Vương đang cúi đầu xem Tiểu Bảo chơi cửu liên hoàn cho nhị bảo xem, nghe vậy liếc nàng một cái: Như thế nào? Ngươi không muốn bản vương trở về?
...
Tấn Vương không thích nàng muốn nói lại thôi , kéo tóc nàng bên thái dương đang lộn xộn: Trước kia như thế nào mà ta không phát hiện nàng hay nghĩ ngợi lung tung, hôm nay bản vương nghỉ tuần.
Ngọc Nương rõ ràng không tin, Tấn Vương nghỉ tuần ngày nào nàng so với hắn rõ ràng hơn nhiều , còn chưa tới thời gian sao lại nghỉ tuần .
Thấy vậy, Tấn Vương chỉ có thể đem tình huống nói sơ một lần.
Sau khi nghe xong, không chỉ Ngọc Nương ngây người, Tiểu Bảo cũng ngây người, cửu liên hoàn trong tay giải loạn cả.
Điện hạ ý nói là bởi vì hôm nay đi hủy Huệ vương phủ vất vả , cho nên hôm nay nghỉ tuần?
Tấn Vương gật đầu.
Thế thái tử, à không, phải gọi là Huệ vương điện hạ để cho ngài hủy? Những người ở công bộ quá xấu tính, thế nhưng để cho ngài làm chuyện như vậy, Thánh thượng có phải cũng dạy bảo ngài ?
Tấn Vương dùng loại ánh mắt 'Ngươi biết như thế nhiều thế thật khiến bản vương rất giật mình' nhìn Ngọc Nương, Nàng biết không ít nhỉ?.
Ngọc Nương bị nhìn có chút thẹn thùng, thành thật giải thích: Ta tuỳ tiện nghĩ thôi, mặc dù Huệ vương phạm sai lầm mới bị phế, nhưng dù sao cũng là con Thánh thượng, con Hoàng hậu nương nương còn ở chỗ này , tình cha con vài thập niên , lại có Hoàng hậu nương nương thổi bên gối, Thánh thượng không thể nào thật sự ghét bỏ Huệ vương. Hơn nữa Huệ vương đã thảm như vậy , vị trí thái tử đều không có , thời điểm này còn đi bắt nạt Huệ vương, nhất định sẽ bị trách cứ .
Tấn Vương nghe , khóe miệng cười vui vẻ một chút .
Ngọc Nương nhìn hắn: Như thế nào, ta nói không đúng?
Ngươi còn biết dùng “lời nói bên gối”, bản vương thật sự là xem nhẹ ngươi .
Lại bị trêu , Ngọc Nương thẹn quá hoá giận , tức giận trừng mắt : Ta như thế nào lại không biết , nói như ta giống như kẻ ngốc vậy.
Ngươi vốn là rất ngốc mà.
Tấn Vương không nói ra, nhưng trong mắt rõ ràng là ý này.
Nhìn thấy Ngọc Thiền đều không ở đây, chỉ còn hai đứa con trai không hiểu chuyện, Ngọc Nương cả gan nhéo hông Tấn Vương. Móng vuốt còn chưa đưa tới, liền bị bắt lấy , nhẹ nhàng ấn môi mỏng lên đôi môi trắng mịn . Có chút môi có chút lạnh buốt mang hương bạc hà thơm ngát, lưỡi ấm áp tham lam cướp hơi thở thuộc về nàng, mỗi một góc nhỏ đều không buông tha. Răng môi giao triền, trong lúc đó Ngọc Nương cảm giác trên môi hơi đau, càng nhiều hơn là chóng mặt, cảm giác hơi thở nàng trong lúc đó tất cả đều mang hương vị của riêng hắn.
Tấn Vương nuốt xuống thỏa mãn nơi cổ họng than thở, không thể chờ đợi được lại thăm dò... Nhẹ hút, liếm cắn không cho nàng tránh ra đi...
Ngươi thời điểm này mà thổi lời bên gối...
Ngọc Nương đầu óc có chút hồ đồ, nhưng thanh âm chui vào trong tai, nàng lại hết sức minh bạch ý tứ trong đó.
Lưu Lương Y nói hai tháng đầu không được.
Tấn Vương không vui hừ một tiếng, lại hôn, bàn tay cũng không cam lòng vuốt ve .
Cho đến khi - -
Tiểu tử thúi, nhìn cái gì?
Ngọc Nương lập tức tỉnh táo lại, nằm trong lòng Tấn Vương nhìn sang bên cạnh. Liền thấy cách đó không xa hai cặp mắt vừa đen vừa sáng nhìn chằm chằm nàng cùng Tấn Vương, ánh mắt sáng ngời giống như ngôi sao sáng trên bầu trời, mang một loại óng ánh trong suốt, chợt như phản quang, nàng trông thấy thì mặt đỏ tới mang tai.
Oanh một tiếng, Ngọc Nương cảm giác đầu óc đều như mộng .
Ai nha, ngươi mau buông tay, ta muốn đứng lên.
Tấn Vương làm một đại nam nhân, nên rất trấn định.
Vội cái gì, bọn nó mới bao nhiêu, hiểu cái cái gì!
Vậy ta cũng muốn đứng lên...
Ngọc Nương luống cuống tay chân đứng lên, đi sửa sang lại xiêm y cùng đầu tóc.
Tấn Vương nói cho Tiểu Bảo cùng nhị bảo : Nương khát , cha cho nàng nước uống.
Kỳ thật lời này chủ yếu là nói với Tiểu Bảo, nhị bảo quá nhỏ nhưng Tiểu Bảo biết nói chuyện .
Tiểu Bảo thật muốn hỏi Tấn Vương sao lừa tiểu hài tử như thế đến cùng là vì chột dạ à, nó rất rõ ràng cha nó da mặt dày như sắt, nương da mặt lại quá mỏng. Vì không để nương về sau xấu hổ Tiểu Bảo quyết định khuất phục cha .
Uống nước, Tiểu Bảo cũng muốn uống.
Loại nước mới không cho ngươi uống!
Tấn Vương đem chén trà đặt trước mặt Tiểu Bảo, là chén chuyên dụng của Tiểu Bảo , bên trong là nước lã. Ngẫu nhiên sẽ có nước ép trái cây.
Ngọc Nương cũng đã làm tốt tâm lý xây dựng, đỏ mặt xoay người lại, rất ân cần nâng chung trà lên nhìn, vừa nói: Chỉ có nước lã, nương bảo Lục Hy lấy nước dưa lạnh cho con uống.
Rõ ràng trước đó Tiểu Bảo đã ăn hai khối dưa lạnh, Ngọc Nương còn nói nó ăn nhiều , hôm nay không thể cho ăn thêm . Nghiêng đầu lại nói lấy dưa lạnh ép nước uống, rõ ràng chính là thu mua nó.
Ngọc Nương chân trước ra ngoài, chân sau Tấn Vương bảo Tiểu Bảo : Không cho đối với ngoại nhân nói chuyện ăn miệng nương con!
Tấn Vương có một cảm giác, đại nhi tử rất hiểu chuyện, so với trong tưởng tượng lại kinh hơn, vì đề phòng nó nói lỡ miệng, hắn cố ý dặn dò một câu.
Vốn hắn không phí lời thế , nhưng nàng đặc biệt để ý . Tiểu Bảo không nghĩ để ý hắn, nó ngốc mới đem chuyện này đi nói với bên ngoài. Khóe mắt nhìn thấy thân ảnh Ngọc Nương ở khúc quanh xuất hiện, con ngươi chuyển một cái, bi bô tập nói : Cha ăn miệng nương, Tiểu Bảo không nói.
Ngọc Nương đỏ mặt bước nhanh đi đến, Ngươi như thế nào dạy hắn nói cái này!
Tấn Vương trừng mắt Tiểu Bảo.
Này con thỏ nhỏ chết tiệt kia khẳng định là cố ý !
*
Sau đó Ngọc Nương mất rất nhiều khí lực, mới để cho Tiểu Bảo quên vụ này. Vì thế, nàng cố ý ôm Tiểu Bảo cho con uống nước dưa lạnh, lại bồi con chơi thật lâu, thấy Tiểu Bảo không nói lời kia, mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm xuống. Lén lút vụng trộm nói với Tấn Vương: Tiểu hài tử trí nhớ kém, rất nhiều chuyện dễ quên, ngươi càng dặn dò, không thể nghi ngờ là khắc sâu hơn vào ký ức con. Còn không bằng dụ dỗ con chơi trong chốc lát, sẽ quên.
Mới vừa dùng xong bữa trưa, Tiểu Bảo liền ngủ , nhị bảo thời điểm đang ngủ nhiều cũng ngủ ở bên cạnh ca ca , Ngọc Nương mới rảnh cùng Tấn Vương nói.
Về sau chờ tiểu tử này lớn hơn chút nữa, liền để hắn ở riêng, bản vương năm đó năm tuổi là sống riêng rồi .
Tiểu Bảo hiện tại mới một tuổi rưỡi, cách năm tuổi còn rất xa.
Đừng cho nó ở đây suốt sẽ dưỡng thành tính khí nữ hài.
Tiểu Bảo hiện tại mới một tuổi rưỡi.
Tấn Vương còn điều gì muốn nói, Ngọc Nương đột nhiên nói: Điện hạ, ngươi nói chuyện lúc trước Huệ vương có tiến cung cáo trạng không?
Nhất định sẽ như vậy .
Ngọc Nương lo lắng trùng trùng: Vậy ngươi nói bệ hạ có tin vào hắn , khiển trách ngươi, còn phạt ngươi? Ngươi mau ngẫm lại nên làm thế nào, ta cảm thấy Huệ vương phủ sẽ không để yên như vậy .
Thấy Tấn Vương như đang suy nghĩ, Ngọc Nương len lén vỗ vỗ ngực.
Cuối cùng đem vụ này xóa sạch .
Còn Huệ vương phủ bên cạnh, làm sao bây giờ?
Vốn là nghĩ nói sang chuyện khác là xong lại đem mình lo lắng thêm, suy nghĩ hồi lâu đều nghĩ không ra cách gì, nàng cảm thấy Tấn Vương sẽ bị khiển trách. Sợ Tấn Vương đến thời điểm bị khiển trách lại bướng bỉnh, nàng trấn an trước : Nếu Thánh thượng dạy dỗ ngươi , ngươi nghe thôi, đừng có lắm miệng. Nhiều lắm là mắng hai câu, không đến mức còn đánh ngươi , làm lão tử khuyên bảo nhi tử, cũng trong chốc lát liền qua . Thánh thượng lớn tuổi, Huệ vương không hiểu chuyện, ngươi cũng đừng chọc chuyện nữa.
Tấn Vương bị nàng làm mắc cười , ừ , đừng lo lắng, không có việc gì.
/227
|