Sắc mặt Khánh Vương bỗng chốc đặc biệt khó coi, đứng lên, chưa nói gì liền đi ra phía ngoài. Tình hình thế Khánh Vương phi tự nhiên hiểu được kim ấn là Hàn trắc phi trộm?
Trong lúc nhất thời, tâm tình đặc biệt phức tạp, buồn vui đan xen.
Vui là vì hắn không đem kim ấn cho Hàn trắc phi, bi thương là hôm nay nếu không nghe tiểu Ngũ tẩu nói, hai người nhất định lại tranh cãi ầm ĩ một trận. Mà Hàn trắc phi nhìn như lỗ mãng, kì thực đã hoàn toàn ngăn cách nàng cùng Khánh Vương, bởi vì chỉ cần có quan hệ tới Hàn trắc phi, nàng trước không bao giờ giải thích, mà đầy tớ truyền lời lại ngắt đầu bỏ đuôi, nói bất lợi cho nàng . Khánh Vương phi như thể được nước tưới vào đầu, cảm giác mình bỗng thanh tỉnh rất nhiều, đồng thời còn có một cảm giác không rét mà run. Bởi vì nàng không biết đối phương đến cùng đã ngáng chân bao lần, để nàng cùng Khánh Vương tạo thành bao nhiêu hiểu lầm. Còn có lần này Khánh Vương đi qua, là lại nàng ta lại giả vờ giả vịt lấy lệ cho qua, vẫn có một chút tác dụng.
Bên kia, Hàn trắc phi nhận được tin của đầy tớ đến báo, nói là Khánh Vương nộ khí đằng đằng từ chính viện đi ra, hướng về tiểu Nguyệt các , liền tới trước gương soi . Cảm giác hài lòng , mới lại gần cửa sổ trên giường gạch ngồi xuống.
Trên giường gạch đặt cái khay đựng đồ may vá , Hàn trắc phi cầm lấy một bộ quần áo tỉ mỉ may cho Khánh Vương làm áo mùa đông. Nắng ấm xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào, làm cho nàng mơ hồ có một tầng kim quang nhàn nhạt, lại lộ làn da óng ánh trong suốt. Trước kia Hàn trắc phi rất suy nhược, sau khi sinh hạ Thịnh ca nhi mới béo hơn một chút, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều.
Khánh Vương đi tới, chứng kiến hình ảnh như vậy. Hàn trắc phi thấy Khánh Vương, liền gấp rút thả đồ trong tay, ngạc nhiên mừng rỡ đón.
Biểu ca, sao đến giờ này ? Uống rượu rồi , ta để nha đầu bưng chén trà giải rượu đến.
Hàn trắc phi tính cùng nha đầu nói, lại bị Khánh Vương kéo lấy cánh tay.
Biểu ca?
Kim ấn đâu?
Mặt Hàn trắc phi trắng bạch , môi run run, tựa như muốn nói cái gì, lại cũng không biết nên nói như thế nào.
tại sao ngươi không nói chuyện, vì sao phải trộm kim ấn? Vì sao lấy kim ấn cho Thịnh ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai? Ngươi muốn làm gì?
Hàn trắc phi ô một tiếng khóc lên, nước mắt óng ánh trong suốt cứ một chuỗi một chuỗi rơi xuống, nàng quỳ xuống, tay run run từ trong lồng ngực móc ra tiểu ấn, bộ dạng đáng thương đưa cho Khánh Vương.
Biểu ca, ngươi đừng trách ta, ta không phải cố ý . Ta chỉ là cảm thấy Thịnh ca nhi thân phận không bằng đại công tử cao quý, trong phủ cũng không được đầy tớ coi trọng, cố ý muốn cho nó tăng thêm chút phân lượng. Huynh cũng biết Thịnh ca nhi cơ hồ mỗi ngày đều bệnh, bà vú cùng nha đầu...
Ngươi chớ nói tới bà vú cùng nha đầu, lúc trước ngươi nói bà vú cùng nha đầu đều là vương phi an bài . Các nàng hầu hạ không tốt làm Thịnh ca nhi lúc nào cũng bệnh, ngươi muốn đổi , người cũng là ngươi chọn . Khánh Vương ngắt lời. Trên mặt hắn tràn ngập đau đớn, tuyệt đối không nghĩ tới Hàn trắc phi lại có thể làm được chuyện này, hắn lại giận chính mình, kim ấn mất cũng không biết , hắn đúng là ngu ngốc.
Biểu ca, ta biết rõ ta hiện đang giải thích cái gì, ngươi cũng sẽ không nghe , nhưng ta thật sự không có ý gì bất lương, cũng không có tâm muốn tranh giành cái gì. Thiếp biết chàng không thích Thịnh ca nhi, ôm con chàng cũng không muốn ôm nó một cái, vì vương phi không thích ta, cũng không thích Thịnh ca nhi. Mà ta là nương , ta muốn thay hài tử suy tính, cho nên nhất thời mê muội, trộm kim ấn, muốn ở trước mặt người ngoài biểu hiện chàng coi trọng Thịnh ca nhi, về sau mẹ con chúng ta cũng khá hơn một chút... 28/05/2018
Hàn trắc phi vừa giải thích, vừa ô ô khóc.
... Thiếp không phải là người Đại Kiền, thiếp biết ở bên ngoài người ta đều xem thường thiếp, cảm thấy thiếp không xứng làm trắc phi... Bởi vì thiếp, liên lụy Thịnh ca nhi cũng bị người xem thường... Thiếp không có nghĩ lừa gạt chàng, tính đợi tìm chàng chủ động nhận sai, hiện thời chàng biết cũng tốt, biểu ca phạt thiếp đi, phạt thế nào đều được...
Khánh Vương nhíu mi xem Hàn Trắc phi khóc nước mắt như mưa , thật lâu sau mới nhặt tiểu ấn, không quay đầu lại đi luốn.
Trước khi ra cửa, hắn phân phó: Hàn trắc phi bị cấm túc một tháng.
Chờ khi Khánh Vương đi rồi, Hàn trắc phi đứng lên, nhặt khay may vá trên bàn đất nện xuống đất.
Đi tra cho ta, đến cùng là ai lắm miệng trước mặt điện hạ !
Hàn trắc phi thấy là mình làm rất bí mật, kim ấn Khánh Vương bình thường cực kỳ ít dùng, mà khuya ngày hôm trước Khánh Vương nghỉ ở Tiểu Nguyệt các, nàng động tâm tư trộm kim ấn. Trong hà bao còn có cái ấn khác, thiếu một cái Khánh Vương tạm thời cũng phát hiện không được.
Chỉ cách ngắn ngủi một ngày, chỉ cần đầy tớ không dám lắm miệng và đều là nữ quyến, sẽ không có ai sẽ đem chuyện này nói với Khánh Vương. Mọi người chỉ sẽ cho rằng là vương gia ngầm đồng ý , thậm chí đầy tớ cùng vương phi đều sẽ nghĩ vậy, đầy tớ sợ vương phi không dám lắm mồm, chờ khi vương gia giận dữ đi tới chính viện, lấy tính vương phi sẽ không giải thích, hiểu lầm tất nhiên tạo thành .
Là lúc nàng lặng lẽ đem kim ấn trả về . Cho dù về sau bị Khánh Vương biết, nàng cũng có thể nói là tin vịt ai vu hãm nàng, ngày chọn đồ vật đoán tương lai là dùng kim ấn dự bị mới sai người làm , để thêm không khí vui mừng, sao có thể là kim ấn. Nàng thậm chí còn sai người làm kim ấn dự bị . Còn người bịa đặt vu hãm, trừ vương phi cũng không có ai khác.
Mọi kế hoạch đều rất tốt, duy chỉ có việc không có đoán trước lại có người lỡ miệng ở trước mặt Khánh Vương. Hàn trắc phi rất tức giận, hận không thể phát tác . Nhưng rất nhanh, người nàng lệnh đi thăm dò trở về bẩm báo không có ai lỡ miệng. Điện hạ trở về, liền đi đến chính viện.
Chẳng lẽ nói vương phi sửa tính hướng đi cáo trạng, cho nên sự việc mới lộ ?
Chỉ có thể giải thích như thế !
Ngươi giỏi lắm Tiếu Kế Nhu! .
Nhưng lần này thiệt thòi rồi , nàng chỉ có thể thành thật ẩn núp, dù sao cũng còn có Thịnh ca nhi ở bên người, điện hạ sẽ tha thứ. Hiểu rõ lợi hại trong đó Hàn trắc phi mới dần dần khôi phục bình tĩnh.
*
Vương Đức Phương trở lại Vương gia, liền đi tới chính viện .
Chính viện ở đây là chỗ Vương lão phu nhân.
Lúc Vương Đức Phương đến , Vương lão phu nhân đang nghỉ ngơi, lớn tuổi rồi sau giờ ngọ bà có thói quen ngủ trưa, ngày nào không ngủ một hồi là cả ngày đều không thoải mái. Mà Vương lão phu nhân mỗi giấc ngủ trưa, ít nhất phải ngủ một canh giờ. Vương Đức Phương tới rất không đúng lúc, nàng cũng không trở về, mà đi tới tiểu phật đường, giúp đỡ Vương lão phu nhân sao chép kinh phật. Một năm bốn mùa trong tiểu phật đường đều tràn ngập mùi đàn hương, nếu lâu lâu mới ngửi một hai lần, sẽ không cảm thấy có cái gì. Nhưng nếu là ngày ngày ngửi thấy Nguyệt Nguyệt hít đã hơn mười năm, đều có cảm giác khó chịu. Vương Đức Phương đè nén cảm giác, quỳ ở trước phật án , sao chép kinh phật. Chờ khi Vương lão phu nhân tỉnh lại, Vương Đức Phương đã sao chép hơn hai mươi trang. Thất cô nương đến tự nhiên co nha hoàn báo cho Vương lão phu nhân.
Nha đầu đó cũng thành kính.
Vương lão phu nhân ngồi ở trên giường, Vương Đức Phương ngồi ở đối diện bà, để nha hoàn đấm bóp đầu gối. Nàng ta da thịt mềm nộn, quỳ trong chốc lát là gối hiện dấu vết. Đại khái cũng quen rồi, lúc nha đầu vân vê nàng không than vãn còn cười với Vương lão phu nhân: Tôn nữ vì tổ mẫu tổ phụ cầu phúc, là thành kính.
Vương lão phu nhân cười , rõ ràng thái độ của nàng ta hết sức hài lòng.
Bà tin phật, trượng phu với con trai thứ hai không tin, toàn nói quân tử làm chính đạo. Vương gia là thi thư gia truyền, cả nhà đều là người đọc sách, tín thần bái phật, sẽ làm trò cười cho người trong nghề. Vương lão phu nhân quyết giữ ý mình, Vương các lão lại ngưỡng mộ lão thê, cũng tùy bà.
Tiểu bối, các cháu tất nhiên là không cần nói, tôn nữ không có vài đứa thích loại khổ này. Duy chỉ có Thất cô nương Vương Đức Phương tỏ ra có phật tính, lúc bà lễ Phật, cũng có thể cùng học ra hình ra dáng. Vương lão phu nhân chỉ cho là tiểu hài tử hiếu kỳ học chơi, cho đến khi Vương Đức Phương sáu tuổi có thể ngay ngắn nắn nót sao chép kinh phật, nâng cho bà xem.
Từ đó về sau Vương lão phu nhân coi trọng Vương Đức Phương, cũng nhiều lần nói hài tử này hợp tính, lớn lên giống chính bà không nói, tính tình cũng hợp với bà. Vương Đức Phương vốn là con vợ cả, từ đó địa vị vượt xa những người khác, trong đống tôn nhi bối nàng nổi trội nhất, vài chất tử cũng không bằng được nàng nhờ Vương lão phu nhân coi trọng.
Nếu trước Vương lão phu nhân ngươi hàng đầu , thì ở trước Vương các lão ngươi cũng hàng đầu , Vương các lão dù công việc triều chính bận rộn, khi rảnh cũng sẽ chỉ dạy Vương Đức Phương. Dù là vài huynh đệ khác đều không có thể có đãi ngộ như vậy.
Ai, đã thành đại cô nương , về sau gả đi mất, tổ mẫu sẽ tịch mịch . Xem nàng trổ mã như người như ngọc, Vương lão phu nhân có chút thở dài nói.
Vương Đức Phương bất chấp ống quần còn chưa bỏ xuống, đến cạnh Vương lão phu nhân, ôm cánh tay bà, làm nũng nói: Phương nhi không gả, về sau cứ ở cạnh tổ mẫu.
Nha đầu ngốc, nào có đại cô nương nào không lấy chồng . Nếu không phải lúc trước có chuyện, hiện nay Phương nhi đã thành nương . Vương lão phu nhân thổn thức.
Nghe vậy, sắc mặt Vương Đức Phương không khỏi tối , cúi đầu không nói.
Vương Đức Phương năm nay đã mười bảy, quý nữ tuổi này chưa xuất giá cũng không phải là không có, nhưng còn chưa định thân là càng ít. Đặc biệt là việc Vương gia lui hôn với thế tử , người bình thường thật sự không ai dám đến cửa cầu hôn. Sau đó bên ngoài có lời đồn nhảm, Vương Đức Phương liền thêm hết sức khó xử, không người nào dám đến cửa cầu hôn, cũng làm Vương đại phu nhân gấp, mỗi quý phủ đi thăm hỏi rất nhiều.
Lão phu nhân đỡ tóc nàng, có chút thương tiếc nói: Đều là chuyện trong nhà làm Phương nhi trễ nãi ! Con yên tâm, ta đã cùng tổ phụ con nói qua chuyện này , tổ phụ con có môn sinh, là thiếu niên lang nổi tiếng, tổ phụ con nhìn trúng hắn, dự định đem ngươi gả cho hắn, không để con trễ nãi .
Vừa nghe lời này, Vương Đức Phương cũng có chút nóng nảy.
Nhưng nàng ta nóng lòng cũng không dám ở trước mặt lão phu nhân biểu hiện ra, chỉ có thể giả bộ ngượng ngùng hiếu kỳ hỏi: Tổ mẫu, người đó là người thế nào? Nếu con gả qua , sẽ không đưa tới tai họa? Nói đến đây, mặt Vương Đức Phương thập phần ngưng trọng: Nếu đưa tới tai họa, Phương nhi thà rằng không gả!
Nhắc tới việc này, lão phu nhân cũng không nhịn được khẽ nhíu mày, tựa như trong lòng có ngàn vạn điều không muốn cùng chán ghét.
Lấy địa vị Vương gia hiện thời ở triều đình danh vọng địa vị giờ thật không cần cùng hoàng thất liên hôn. Hoằng Cảnh Đế vì hoàng thái tôn cầu hôn, Vương gia cự không được. Nghĩ thầm hoàng thái tôn nhân phẩm quý trọng, nếu như không ngoài ý muốn sau này đăng đại bảo, Vương Đức Phương cũng là hoàng hậu, thật không ngăn trở.
Có ai nghĩ được lại sinh biến cố, mắt thấy thái tử bị phế, địa vị thái tôn khó giữ được, các vương ở lại kinh rõ ràng chính là một trận đoạt vị, gió tanh mưa máu , người của Vương gia cũng ngồi không yên , mới làm ra chuyện 'Tôn nữ bị chìu hỏng, lão thê oán trách, Vương các lão khóc lóc thỉnh cầu từ hôn' .
Vốn tổn hại Vương Đức Phương xíu lại có thể đem hôn sự thoái thác một cách tốt nhất, cũng đỡ phải bị buộc can thiệp trong cục diện loạn như tơ đó. Ai mà nghĩ đến mấy hoàng tử kia chưa từ bỏ ý định, mặc dù không làm ra chuyện gì, nhưng bên ngoài lời đồn đãi đã truyền đi sôi sục, không thể nghi ngờ là đem Vương gia, đem giá Vương Đức Phương treo trên lửa nướng.
Một nữ tử bị vương gia tranh đoạt ai dám muốn, vốn là vương các lão còn có vài môn sinh muốn hướng vào Vương Đức Phương, nghĩ trở về để con em nhà mình hỏi cưới làm thê thất, giờ nháo thế không người nào dám ứng tuyển. Vương gia bị bức ép, bất đắc dĩ mới có thể vội vội vàng vàng giúp Vương Đức Phương tìm một gia đình, vừa muốn đem nàng gả ra ngoài, cũng đoạn tuyệt những tâm tư kia.
Chỉ một thoáng, Vương lão phu nhân lóe qua rất nhiều ý niệm trong đầu. Nàng vỗ vỗ tay Vương Đức Phương tay, trấn an nói: Con có phần hiếu tâm là tốt, Vương gia ta cũng không phải ăn chay , những hoàng tử đem con giỡn cợt như đồ chơi, phải hỏi tổ mẫu cùng tổ phụ có đáp ứng hay không. Đừng lo lắng, tổ phụ nói chuyện này tất nhiên có chủ trương, sẽ không để cho con khổ sở .
Vâng...
Gia đình tuy là hơi nghèo khó chút, nhưng cũng là thanh lưu. Thiếu niên kia là người mang công danh, mặc dù hiện thời chỉ là tiểu tú tài, nhưng sau này tên đề trên bảng vàng không phải là việc khó. Phương nhi chỉ cần chờ , gần đây đừng cùng nương con đi ra ngoài . Nương con không thuận ý tổ mẫu nàng cũng quá không hiểu chuyện , biết bên ngoài dư luận xôn xao, còn mang con đi bốn phía ra mắt...
Vương lão phu nhân nếu đã nói như thế nói, nhất định là sự tình đã nắm chắc, mới có thể báo cho Vương Đức Phương, đại khái cũng là muốn nàng có chuẩn bị. Lão phu nhân lại nói gì đó, Vương Đức Phương đều không nghe lọt, nàng khổ sở, đầu lưỡi cũng khổ. Nàng không phải là không rõ tình cảnh, vốn định là thái tôn phi , về sau nói không chừng là thái tử phi, là hoàng hậu. Đột nhiên thái tử bị phế, thái tôn biến thành Huệ vương thế tử.
Huệ vương chính là bị vứt bỏ như giày cũ, về sau vô duyên với vương vị. Cho dù Thánh thượng sủng ái Huệ vương thế tử, các vương gia trở về kinh, rõ ràng chính là tương lai vô định, đời cháu thì dù sao cũng cách một tầng, Huệ vương thế tử lại khó đăng cơ. Trong nhà nói muốn từ hôn, liền từ hôn , hiện thời trong nhà nói muốn gả nàng cho một tiểu tú tài.
Tổ mẫu lừa gạt nàng là hôn sự tốt, nàng đường đường là một đích nữ cô nương, lại luân lạc tới mức gả cho tiểu tú tài. Cái gì thanh lưu, nói trắng ra chính là nghèo kiết hủ lậu. Mà cũng không chắc là đối tượng tốt, hiện thời ờ kinh thành không có vài người dám cưới nàng, ai dám nói người đó phẩm chất cao thượng, chỉ sợ cũng là hạng người a dua nịnh nọt.
Vương Đức Phương xúc động phẫn nộ, một chữ một lời cũng không dám toát ra , chỉ có thể cười nói đều mong tổ phụ tổ mẫu làm chủ. Sau đó nàng lại bồi lão phu nhân nói vài lời , liền lấy cớ lui ra .
Đợi nàng đi rồi, Vương lão phu nhân trầm trầm thở dài. Lão mụ mụ ở bên cạnh tiến lên đổi trà cho Vương lão phu nhân, nhỏ giọng nói: Lão phu nhân, ta xem Thất cô nương không muốn.
Vương lão phu nhân đương nhiên nhìn ra , Phương nha đầu kia không tình nguyện, bộ dáng quá rõ ràng.
Bà lại thở dài, mới nói: Hiện thời đã không phải là nàng nói không muốn thì có thể không muốn , vô luận như thế nào cũng không thể đem nhà chúng ta liên lụy vào. Mà thôi, nha đầu này hiếu thuận ta nhiều năm, cho nàng đồ cưới khăn trải giường thêm một khoản bạc, từ khố riêng của ta, Bùi gia nghèo khó, trong tay có chút bạc, cuộc sống sau này cũng có thể khá hơn một chút.
Vâng.
Tác giả có lời muốn nói: xin chú ý hàn trắc phi đối Khánh Vương khóc lóc kể lể lời nói, bên trong có rất nhiều tin tức đi.
Cho nên nói Khánh Vương đối hàn trắc phi là có biến đổi tình cảm , này loại tình rất phức tạp, cùng hàn phi có quan hệ. Dù sao hắn từ nhỏ không có nương, từ nhỏ từ trong miệng người khác biết được chính là hắn nương là cái dị tộc nữ tử, thân phận ti tiện, liên quan hắn cũng địa vị thấp.
Ở hắn cuối cùng có thể nông nô nổi dậy hát ca sau, một cái hắn thân nương muội muội nữ nhi, có thể từ trong miệng nàng biết được rất nhiều về thân nương cuộc sống trước kia hoàn cảnh cùng sự tình, coi như là một loại quấn quýt tình dời đi đi. Mà này nữ tử cùng hắn nương giống như triệt thân phận tình cảnh gặp gỡ, cho nên hắn cầm nhẹ để nhẹ .
Kỳ thật liền tính không có này hết thảy, một cái sinh nhi tử trắc phi, chỉ là cầm kim ấn còn chủ động giao đi ra, cũng không có làm ra cái khác cái khác không thể vãn hồi sự, cũng sẽ không thể nào phạt quá trọng.
Trong lúc nhất thời, tâm tình đặc biệt phức tạp, buồn vui đan xen.
Vui là vì hắn không đem kim ấn cho Hàn trắc phi, bi thương là hôm nay nếu không nghe tiểu Ngũ tẩu nói, hai người nhất định lại tranh cãi ầm ĩ một trận. Mà Hàn trắc phi nhìn như lỗ mãng, kì thực đã hoàn toàn ngăn cách nàng cùng Khánh Vương, bởi vì chỉ cần có quan hệ tới Hàn trắc phi, nàng trước không bao giờ giải thích, mà đầy tớ truyền lời lại ngắt đầu bỏ đuôi, nói bất lợi cho nàng . Khánh Vương phi như thể được nước tưới vào đầu, cảm giác mình bỗng thanh tỉnh rất nhiều, đồng thời còn có một cảm giác không rét mà run. Bởi vì nàng không biết đối phương đến cùng đã ngáng chân bao lần, để nàng cùng Khánh Vương tạo thành bao nhiêu hiểu lầm. Còn có lần này Khánh Vương đi qua, là lại nàng ta lại giả vờ giả vịt lấy lệ cho qua, vẫn có một chút tác dụng.
Bên kia, Hàn trắc phi nhận được tin của đầy tớ đến báo, nói là Khánh Vương nộ khí đằng đằng từ chính viện đi ra, hướng về tiểu Nguyệt các , liền tới trước gương soi . Cảm giác hài lòng , mới lại gần cửa sổ trên giường gạch ngồi xuống.
Trên giường gạch đặt cái khay đựng đồ may vá , Hàn trắc phi cầm lấy một bộ quần áo tỉ mỉ may cho Khánh Vương làm áo mùa đông. Nắng ấm xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào, làm cho nàng mơ hồ có một tầng kim quang nhàn nhạt, lại lộ làn da óng ánh trong suốt. Trước kia Hàn trắc phi rất suy nhược, sau khi sinh hạ Thịnh ca nhi mới béo hơn một chút, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều.
Khánh Vương đi tới, chứng kiến hình ảnh như vậy. Hàn trắc phi thấy Khánh Vương, liền gấp rút thả đồ trong tay, ngạc nhiên mừng rỡ đón.
Biểu ca, sao đến giờ này ? Uống rượu rồi , ta để nha đầu bưng chén trà giải rượu đến.
Hàn trắc phi tính cùng nha đầu nói, lại bị Khánh Vương kéo lấy cánh tay.
Biểu ca?
Kim ấn đâu?
Mặt Hàn trắc phi trắng bạch , môi run run, tựa như muốn nói cái gì, lại cũng không biết nên nói như thế nào.
tại sao ngươi không nói chuyện, vì sao phải trộm kim ấn? Vì sao lấy kim ấn cho Thịnh ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai? Ngươi muốn làm gì?
Hàn trắc phi ô một tiếng khóc lên, nước mắt óng ánh trong suốt cứ một chuỗi một chuỗi rơi xuống, nàng quỳ xuống, tay run run từ trong lồng ngực móc ra tiểu ấn, bộ dạng đáng thương đưa cho Khánh Vương.
Biểu ca, ngươi đừng trách ta, ta không phải cố ý . Ta chỉ là cảm thấy Thịnh ca nhi thân phận không bằng đại công tử cao quý, trong phủ cũng không được đầy tớ coi trọng, cố ý muốn cho nó tăng thêm chút phân lượng. Huynh cũng biết Thịnh ca nhi cơ hồ mỗi ngày đều bệnh, bà vú cùng nha đầu...
Ngươi chớ nói tới bà vú cùng nha đầu, lúc trước ngươi nói bà vú cùng nha đầu đều là vương phi an bài . Các nàng hầu hạ không tốt làm Thịnh ca nhi lúc nào cũng bệnh, ngươi muốn đổi , người cũng là ngươi chọn . Khánh Vương ngắt lời. Trên mặt hắn tràn ngập đau đớn, tuyệt đối không nghĩ tới Hàn trắc phi lại có thể làm được chuyện này, hắn lại giận chính mình, kim ấn mất cũng không biết , hắn đúng là ngu ngốc.
Biểu ca, ta biết rõ ta hiện đang giải thích cái gì, ngươi cũng sẽ không nghe , nhưng ta thật sự không có ý gì bất lương, cũng không có tâm muốn tranh giành cái gì. Thiếp biết chàng không thích Thịnh ca nhi, ôm con chàng cũng không muốn ôm nó một cái, vì vương phi không thích ta, cũng không thích Thịnh ca nhi. Mà ta là nương , ta muốn thay hài tử suy tính, cho nên nhất thời mê muội, trộm kim ấn, muốn ở trước mặt người ngoài biểu hiện chàng coi trọng Thịnh ca nhi, về sau mẹ con chúng ta cũng khá hơn một chút... 28/05/2018
Hàn trắc phi vừa giải thích, vừa ô ô khóc.
... Thiếp không phải là người Đại Kiền, thiếp biết ở bên ngoài người ta đều xem thường thiếp, cảm thấy thiếp không xứng làm trắc phi... Bởi vì thiếp, liên lụy Thịnh ca nhi cũng bị người xem thường... Thiếp không có nghĩ lừa gạt chàng, tính đợi tìm chàng chủ động nhận sai, hiện thời chàng biết cũng tốt, biểu ca phạt thiếp đi, phạt thế nào đều được...
Khánh Vương nhíu mi xem Hàn Trắc phi khóc nước mắt như mưa , thật lâu sau mới nhặt tiểu ấn, không quay đầu lại đi luốn.
Trước khi ra cửa, hắn phân phó: Hàn trắc phi bị cấm túc một tháng.
Chờ khi Khánh Vương đi rồi, Hàn trắc phi đứng lên, nhặt khay may vá trên bàn đất nện xuống đất.
Đi tra cho ta, đến cùng là ai lắm miệng trước mặt điện hạ !
Hàn trắc phi thấy là mình làm rất bí mật, kim ấn Khánh Vương bình thường cực kỳ ít dùng, mà khuya ngày hôm trước Khánh Vương nghỉ ở Tiểu Nguyệt các, nàng động tâm tư trộm kim ấn. Trong hà bao còn có cái ấn khác, thiếu một cái Khánh Vương tạm thời cũng phát hiện không được.
Chỉ cách ngắn ngủi một ngày, chỉ cần đầy tớ không dám lắm miệng và đều là nữ quyến, sẽ không có ai sẽ đem chuyện này nói với Khánh Vương. Mọi người chỉ sẽ cho rằng là vương gia ngầm đồng ý , thậm chí đầy tớ cùng vương phi đều sẽ nghĩ vậy, đầy tớ sợ vương phi không dám lắm mồm, chờ khi vương gia giận dữ đi tới chính viện, lấy tính vương phi sẽ không giải thích, hiểu lầm tất nhiên tạo thành .
Là lúc nàng lặng lẽ đem kim ấn trả về . Cho dù về sau bị Khánh Vương biết, nàng cũng có thể nói là tin vịt ai vu hãm nàng, ngày chọn đồ vật đoán tương lai là dùng kim ấn dự bị mới sai người làm , để thêm không khí vui mừng, sao có thể là kim ấn. Nàng thậm chí còn sai người làm kim ấn dự bị . Còn người bịa đặt vu hãm, trừ vương phi cũng không có ai khác.
Mọi kế hoạch đều rất tốt, duy chỉ có việc không có đoán trước lại có người lỡ miệng ở trước mặt Khánh Vương. Hàn trắc phi rất tức giận, hận không thể phát tác . Nhưng rất nhanh, người nàng lệnh đi thăm dò trở về bẩm báo không có ai lỡ miệng. Điện hạ trở về, liền đi đến chính viện.
Chẳng lẽ nói vương phi sửa tính hướng đi cáo trạng, cho nên sự việc mới lộ ?
Chỉ có thể giải thích như thế !
Ngươi giỏi lắm Tiếu Kế Nhu! .
Nhưng lần này thiệt thòi rồi , nàng chỉ có thể thành thật ẩn núp, dù sao cũng còn có Thịnh ca nhi ở bên người, điện hạ sẽ tha thứ. Hiểu rõ lợi hại trong đó Hàn trắc phi mới dần dần khôi phục bình tĩnh.
*
Vương Đức Phương trở lại Vương gia, liền đi tới chính viện .
Chính viện ở đây là chỗ Vương lão phu nhân.
Lúc Vương Đức Phương đến , Vương lão phu nhân đang nghỉ ngơi, lớn tuổi rồi sau giờ ngọ bà có thói quen ngủ trưa, ngày nào không ngủ một hồi là cả ngày đều không thoải mái. Mà Vương lão phu nhân mỗi giấc ngủ trưa, ít nhất phải ngủ một canh giờ. Vương Đức Phương tới rất không đúng lúc, nàng cũng không trở về, mà đi tới tiểu phật đường, giúp đỡ Vương lão phu nhân sao chép kinh phật. Một năm bốn mùa trong tiểu phật đường đều tràn ngập mùi đàn hương, nếu lâu lâu mới ngửi một hai lần, sẽ không cảm thấy có cái gì. Nhưng nếu là ngày ngày ngửi thấy Nguyệt Nguyệt hít đã hơn mười năm, đều có cảm giác khó chịu. Vương Đức Phương đè nén cảm giác, quỳ ở trước phật án , sao chép kinh phật. Chờ khi Vương lão phu nhân tỉnh lại, Vương Đức Phương đã sao chép hơn hai mươi trang. Thất cô nương đến tự nhiên co nha hoàn báo cho Vương lão phu nhân.
Nha đầu đó cũng thành kính.
Vương lão phu nhân ngồi ở trên giường, Vương Đức Phương ngồi ở đối diện bà, để nha hoàn đấm bóp đầu gối. Nàng ta da thịt mềm nộn, quỳ trong chốc lát là gối hiện dấu vết. Đại khái cũng quen rồi, lúc nha đầu vân vê nàng không than vãn còn cười với Vương lão phu nhân: Tôn nữ vì tổ mẫu tổ phụ cầu phúc, là thành kính.
Vương lão phu nhân cười , rõ ràng thái độ của nàng ta hết sức hài lòng.
Bà tin phật, trượng phu với con trai thứ hai không tin, toàn nói quân tử làm chính đạo. Vương gia là thi thư gia truyền, cả nhà đều là người đọc sách, tín thần bái phật, sẽ làm trò cười cho người trong nghề. Vương lão phu nhân quyết giữ ý mình, Vương các lão lại ngưỡng mộ lão thê, cũng tùy bà.
Tiểu bối, các cháu tất nhiên là không cần nói, tôn nữ không có vài đứa thích loại khổ này. Duy chỉ có Thất cô nương Vương Đức Phương tỏ ra có phật tính, lúc bà lễ Phật, cũng có thể cùng học ra hình ra dáng. Vương lão phu nhân chỉ cho là tiểu hài tử hiếu kỳ học chơi, cho đến khi Vương Đức Phương sáu tuổi có thể ngay ngắn nắn nót sao chép kinh phật, nâng cho bà xem.
Từ đó về sau Vương lão phu nhân coi trọng Vương Đức Phương, cũng nhiều lần nói hài tử này hợp tính, lớn lên giống chính bà không nói, tính tình cũng hợp với bà. Vương Đức Phương vốn là con vợ cả, từ đó địa vị vượt xa những người khác, trong đống tôn nhi bối nàng nổi trội nhất, vài chất tử cũng không bằng được nàng nhờ Vương lão phu nhân coi trọng.
Nếu trước Vương lão phu nhân ngươi hàng đầu , thì ở trước Vương các lão ngươi cũng hàng đầu , Vương các lão dù công việc triều chính bận rộn, khi rảnh cũng sẽ chỉ dạy Vương Đức Phương. Dù là vài huynh đệ khác đều không có thể có đãi ngộ như vậy.
Ai, đã thành đại cô nương , về sau gả đi mất, tổ mẫu sẽ tịch mịch . Xem nàng trổ mã như người như ngọc, Vương lão phu nhân có chút thở dài nói.
Vương Đức Phương bất chấp ống quần còn chưa bỏ xuống, đến cạnh Vương lão phu nhân, ôm cánh tay bà, làm nũng nói: Phương nhi không gả, về sau cứ ở cạnh tổ mẫu.
Nha đầu ngốc, nào có đại cô nương nào không lấy chồng . Nếu không phải lúc trước có chuyện, hiện nay Phương nhi đã thành nương . Vương lão phu nhân thổn thức.
Nghe vậy, sắc mặt Vương Đức Phương không khỏi tối , cúi đầu không nói.
Vương Đức Phương năm nay đã mười bảy, quý nữ tuổi này chưa xuất giá cũng không phải là không có, nhưng còn chưa định thân là càng ít. Đặc biệt là việc Vương gia lui hôn với thế tử , người bình thường thật sự không ai dám đến cửa cầu hôn. Sau đó bên ngoài có lời đồn nhảm, Vương Đức Phương liền thêm hết sức khó xử, không người nào dám đến cửa cầu hôn, cũng làm Vương đại phu nhân gấp, mỗi quý phủ đi thăm hỏi rất nhiều.
Lão phu nhân đỡ tóc nàng, có chút thương tiếc nói: Đều là chuyện trong nhà làm Phương nhi trễ nãi ! Con yên tâm, ta đã cùng tổ phụ con nói qua chuyện này , tổ phụ con có môn sinh, là thiếu niên lang nổi tiếng, tổ phụ con nhìn trúng hắn, dự định đem ngươi gả cho hắn, không để con trễ nãi .
Vừa nghe lời này, Vương Đức Phương cũng có chút nóng nảy.
Nhưng nàng ta nóng lòng cũng không dám ở trước mặt lão phu nhân biểu hiện ra, chỉ có thể giả bộ ngượng ngùng hiếu kỳ hỏi: Tổ mẫu, người đó là người thế nào? Nếu con gả qua , sẽ không đưa tới tai họa? Nói đến đây, mặt Vương Đức Phương thập phần ngưng trọng: Nếu đưa tới tai họa, Phương nhi thà rằng không gả!
Nhắc tới việc này, lão phu nhân cũng không nhịn được khẽ nhíu mày, tựa như trong lòng có ngàn vạn điều không muốn cùng chán ghét.
Lấy địa vị Vương gia hiện thời ở triều đình danh vọng địa vị giờ thật không cần cùng hoàng thất liên hôn. Hoằng Cảnh Đế vì hoàng thái tôn cầu hôn, Vương gia cự không được. Nghĩ thầm hoàng thái tôn nhân phẩm quý trọng, nếu như không ngoài ý muốn sau này đăng đại bảo, Vương Đức Phương cũng là hoàng hậu, thật không ngăn trở.
Có ai nghĩ được lại sinh biến cố, mắt thấy thái tử bị phế, địa vị thái tôn khó giữ được, các vương ở lại kinh rõ ràng chính là một trận đoạt vị, gió tanh mưa máu , người của Vương gia cũng ngồi không yên , mới làm ra chuyện 'Tôn nữ bị chìu hỏng, lão thê oán trách, Vương các lão khóc lóc thỉnh cầu từ hôn' .
Vốn tổn hại Vương Đức Phương xíu lại có thể đem hôn sự thoái thác một cách tốt nhất, cũng đỡ phải bị buộc can thiệp trong cục diện loạn như tơ đó. Ai mà nghĩ đến mấy hoàng tử kia chưa từ bỏ ý định, mặc dù không làm ra chuyện gì, nhưng bên ngoài lời đồn đãi đã truyền đi sôi sục, không thể nghi ngờ là đem Vương gia, đem giá Vương Đức Phương treo trên lửa nướng.
Một nữ tử bị vương gia tranh đoạt ai dám muốn, vốn là vương các lão còn có vài môn sinh muốn hướng vào Vương Đức Phương, nghĩ trở về để con em nhà mình hỏi cưới làm thê thất, giờ nháo thế không người nào dám ứng tuyển. Vương gia bị bức ép, bất đắc dĩ mới có thể vội vội vàng vàng giúp Vương Đức Phương tìm một gia đình, vừa muốn đem nàng gả ra ngoài, cũng đoạn tuyệt những tâm tư kia.
Chỉ một thoáng, Vương lão phu nhân lóe qua rất nhiều ý niệm trong đầu. Nàng vỗ vỗ tay Vương Đức Phương tay, trấn an nói: Con có phần hiếu tâm là tốt, Vương gia ta cũng không phải ăn chay , những hoàng tử đem con giỡn cợt như đồ chơi, phải hỏi tổ mẫu cùng tổ phụ có đáp ứng hay không. Đừng lo lắng, tổ phụ nói chuyện này tất nhiên có chủ trương, sẽ không để cho con khổ sở .
Vâng...
Gia đình tuy là hơi nghèo khó chút, nhưng cũng là thanh lưu. Thiếu niên kia là người mang công danh, mặc dù hiện thời chỉ là tiểu tú tài, nhưng sau này tên đề trên bảng vàng không phải là việc khó. Phương nhi chỉ cần chờ , gần đây đừng cùng nương con đi ra ngoài . Nương con không thuận ý tổ mẫu nàng cũng quá không hiểu chuyện , biết bên ngoài dư luận xôn xao, còn mang con đi bốn phía ra mắt...
Vương lão phu nhân nếu đã nói như thế nói, nhất định là sự tình đã nắm chắc, mới có thể báo cho Vương Đức Phương, đại khái cũng là muốn nàng có chuẩn bị. Lão phu nhân lại nói gì đó, Vương Đức Phương đều không nghe lọt, nàng khổ sở, đầu lưỡi cũng khổ. Nàng không phải là không rõ tình cảnh, vốn định là thái tôn phi , về sau nói không chừng là thái tử phi, là hoàng hậu. Đột nhiên thái tử bị phế, thái tôn biến thành Huệ vương thế tử.
Huệ vương chính là bị vứt bỏ như giày cũ, về sau vô duyên với vương vị. Cho dù Thánh thượng sủng ái Huệ vương thế tử, các vương gia trở về kinh, rõ ràng chính là tương lai vô định, đời cháu thì dù sao cũng cách một tầng, Huệ vương thế tử lại khó đăng cơ. Trong nhà nói muốn từ hôn, liền từ hôn , hiện thời trong nhà nói muốn gả nàng cho một tiểu tú tài.
Tổ mẫu lừa gạt nàng là hôn sự tốt, nàng đường đường là một đích nữ cô nương, lại luân lạc tới mức gả cho tiểu tú tài. Cái gì thanh lưu, nói trắng ra chính là nghèo kiết hủ lậu. Mà cũng không chắc là đối tượng tốt, hiện thời ờ kinh thành không có vài người dám cưới nàng, ai dám nói người đó phẩm chất cao thượng, chỉ sợ cũng là hạng người a dua nịnh nọt.
Vương Đức Phương xúc động phẫn nộ, một chữ một lời cũng không dám toát ra , chỉ có thể cười nói đều mong tổ phụ tổ mẫu làm chủ. Sau đó nàng lại bồi lão phu nhân nói vài lời , liền lấy cớ lui ra .
Đợi nàng đi rồi, Vương lão phu nhân trầm trầm thở dài. Lão mụ mụ ở bên cạnh tiến lên đổi trà cho Vương lão phu nhân, nhỏ giọng nói: Lão phu nhân, ta xem Thất cô nương không muốn.
Vương lão phu nhân đương nhiên nhìn ra , Phương nha đầu kia không tình nguyện, bộ dáng quá rõ ràng.
Bà lại thở dài, mới nói: Hiện thời đã không phải là nàng nói không muốn thì có thể không muốn , vô luận như thế nào cũng không thể đem nhà chúng ta liên lụy vào. Mà thôi, nha đầu này hiếu thuận ta nhiều năm, cho nàng đồ cưới khăn trải giường thêm một khoản bạc, từ khố riêng của ta, Bùi gia nghèo khó, trong tay có chút bạc, cuộc sống sau này cũng có thể khá hơn một chút.
Vâng.
Tác giả có lời muốn nói: xin chú ý hàn trắc phi đối Khánh Vương khóc lóc kể lể lời nói, bên trong có rất nhiều tin tức đi.
Cho nên nói Khánh Vương đối hàn trắc phi là có biến đổi tình cảm , này loại tình rất phức tạp, cùng hàn phi có quan hệ. Dù sao hắn từ nhỏ không có nương, từ nhỏ từ trong miệng người khác biết được chính là hắn nương là cái dị tộc nữ tử, thân phận ti tiện, liên quan hắn cũng địa vị thấp.
Ở hắn cuối cùng có thể nông nô nổi dậy hát ca sau, một cái hắn thân nương muội muội nữ nhi, có thể từ trong miệng nàng biết được rất nhiều về thân nương cuộc sống trước kia hoàn cảnh cùng sự tình, coi như là một loại quấn quýt tình dời đi đi. Mà này nữ tử cùng hắn nương giống như triệt thân phận tình cảnh gặp gỡ, cho nên hắn cầm nhẹ để nhẹ .
Kỳ thật liền tính không có này hết thảy, một cái sinh nhi tử trắc phi, chỉ là cầm kim ấn còn chủ động giao đi ra, cũng không có làm ra cái khác cái khác không thể vãn hồi sự, cũng sẽ không thể nào phạt quá trọng.
/227
|