Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 17 - Chương 17

/227


Cố nhịn một đêm, sau khi trở về phòng Ngọc Nương liền nằm ngủ.

Cảm giác ngủ chưa được bao lâu, đã bị tiếng đập cửa đánh thức.

Tiếng đập cửa rất gấp gáp, Ngọc Nương mơ mơ màng màng thức dậy mở cửa, còn chưa đi đến trước cửa, đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng trở lại mặc áo ngoài vào, lại vén mái tóc dài rối tung trên vai thành một búi tóc, sau đó mới đi mở cửa.

Từ lúc vào Tiểu Vượt Viện này, Ngọc Nương chưa hề chải kiểu tóc khác, đều là chải một loại búi tóc nghiêm túc cứng ngắc.

Nàng mở cửa, là Lục Nga.

Không chỉ có Lục Nga, còn có nhị đẳng nha hoàn Thu Cúc của Lưu Xuân Quán.

Mặt mũi của Thu Cúc tươi cười, đi theo phía sau là tiểu nha hoàn bưng một cái khay.

Trên khay che kín một tấm vải đỏ, nhìn không thấy cái gì ở bên trong.

Đây là trắc phi nương nương thưởng cho Tô nhũ mẫu.

Sau khi vào phòng, tiếng nói của Thu Cúc vừa ngừng, tiểu nha hoàn mở tấm vải đỏ trên cái khay trong tay, trên đó bày hai thỏi bạc, một cái vòng ngọc không tệ, cùng một cây trâm vàng.

Ngọc Nương có hơi lo lắng muốn khước từ, Thu Cúc lại cười nói: Trắc phi nói nhờ có Tô nhũ mẫu, thời gian này trắc phi ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ rất nhiều biện pháp cũng trị không hết chứng khóc đêm của tiểu quận chúa, vẫn là Tô nhũ mẫu có bản lĩnh, giải trừ đại sự trong lòng trắc phi nương nương.

Đây là bổn phận của Ngọc Nương.

Thu Cúc gật gật đầu: Nếu Tô nhũ mẫu đang nghỉ ngơi, nô tỳ không quấy rầy nữa, lập tức trở về hồi đáp với trắc phi nương nương.

Thu Cúc cô nương đi thong thả.

Ngọc Nương đưa đám người Thu Cúc đến ngoài cửa, vừa vặn thấy Thúy Trúc trở về phòng.

Thúy Trúc có thói quen thích chạy đến Lưu Xuân Quán, tự nhiên là nhận ra Thu Cúc, biết rõ nàng ta là nha hoàn bên cạnh Hồ trắc phi, lại thấy nàng ta tươi cười với Ngọc Nương, còn cái gì mà không hiểu nữa, nàng ta lại không dám chọc giận Thu Cúc, vì thế nén giận, oán hận trừng Ngọc Nương một cái.

Ngọc Nương nhìn thấy lại làm như không thấy, đưa người đi, sau đó đóng cửa phòng lại.

Nàng đi đến trước bàn, nhìn này nọ bày biện trên bàn.

Không thể không nói, xác thực Tấn vương phủ này rất hào phóng với hạ nhân, chỉ mấy thứ này cũng có giá trị ít nhất là trăm lượng bạc, hơn nửa năm tiền công của Ngọc Nương.

Chính là bạc hơi ít, chỉ có hai mươi lượng, mặc dù vòng ngọc và trâm vàng đều là vật tốt, nhưng bởi vì là vật tốt mới không đổi được bạc.

Ngọc Nương cầm trâm vàng lên, quả nhiên có kí hiệu của Tấn vương phủ ở một chỗ kín đáo, những vật do trong vương phủ tạo ra, toàn bộ Tấn Châu không nhà ai dám thu, nói cách khác, những vật này chỉ có thể để lại sử dụng, đổi bạc thì đừng nghĩ đến.

Nếu như toàn bộ có thể đổi bạc, thậm chí Ngọc Nương còn có xúc động muốn rời khỏi vương phủ ngay lập tức.

Bởi vì nàng cảm thấy, những lời nói sắc bén cũng như sự đấu đá lẫn nhau trong hậu viện này, không phải nàng có thể ứng phó, hơn nữa, hôm qua gặp Tấn vương, Ngọc Nương phát hiện ra mình còn sợ hắn hơn so với trong tưởng tượng.

Đến cùng là sợ hãi cái gì, thật ra nàng cũng nói không rõ, chính là muốn tránh xa thật xa, càng xa càng tốt.

*****

Trải qua một ngày như thế, Ngọc Nương cũng không ngủ được nữa, thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, dứt khoát lấy xiêm y hôm qua đã thay ra mang đi giặt.

Trong Tiểu Vượt Viện này, nói bận rộn thì cũng bận rộn, nói rảnh rỗi cũng rất rảnh rỗi, dù sao cũng chỉ di chuyển vây quanh tiểu quận chúa, lúc này ở dãy nhà sau chính là đang náo nhiệt, vài bà tử làm việc nặng ngồi ở chỗ râm mát, tay làm công việc lặt vặt, miệng vẫn không nhàn hạ, có hai tiểu nha hoàn ngồi dưới mái hiên, tay cầm kim chỉ may vá, thỉnh thoảng còn cười đùa ầm ĩ.

Ở giếng nước bên cạnh giặt quần áo, nghe họ nói chuyện, Ngọc Nương cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Có bà tử ỷ vào lớn tuổi, cũng từng trải hơn so với Ngọc Nương, hỏi tình huống trong nhà nàng, Ngọc Nương cắt cắt giảm giảm, chắp vá ra một câu chuyện khiến người ta tìm không ra sai lầm, kể cho họ nghe.

Vừa nghe Ngọc Nương nói thời điểm mang thai thì trượng phu chết, nhi tử mồ côi từ trong bụng nương, mặt mọi người đều lộ vẻ thương cảm, từng người nói vài lời an ủi, mong Ngọc Nương giảm bớt nỗi buồn khổ.

Trước kia, gần như không thể xuất hiện tình cảnh này, hình như đều do Mục ma ma đồng ý cho Ngọc Nương hầu hạ bên cạnh tiểu quận chúa, đó chính là đưa ra tín hiệu cho mọi người.

Tín hiệu đó chính là, có thể xem người này là người của mình.

Nếu đã là người của mình, lúc nói chuyện mọi người cũng không cố kỵ, thậm chí bởi vì lúc trước Thúy Trúc đặc biệt hấp tấp, khó tránh có người nói vài lời chua chát.

Tựa hồ là cố ý muốn nịnh nọt Ngọc Nương, cũng thật sự có phần nhìn Thúy Trúc không vừa mắt, họ nghị luận Thúy Trúc nịnh bợ người trong Lưu Xuân Quán như thế nào, các loại thái độ a dua ton hót được miêu tả rất sống động, ví dụ như nói đến Thúy Trúc bợ đỡ một mụ mụ họ Mao, Mao mụ mụ kia quen thói trơ trẽn, nói trắng ra chính là có lợi thì đáp lên, thời điểm cần bà ta giúp, lập tức trở mặt.

Các ngươi đợi đi, sẽ có ngày bà ta mắc mưu bị lừa. Một bà tử nói.

Mấy bà tử khác cười trêu ghẹo bà ta: Còn không phải vì lần trước người ta bưng tới một mâm bánh đậu xanh, nhưng không chia cho ngươi, ngược lại bưng đến Lưu Xuân Quán cho Mao mụ mụ, chỉ vì vậy mà ngươi oán hận người ta.

Rõ ràng chỉ là lời nói giỡn, bà tử kia thật sự cũng không hàm hồ, cười mỉa chế nhạo Thúy Trúc, đồng thời vẫn không quên thổi phồng Ngọc Nương: Ai lại vì một dĩa bánh đậu xanh mà bực bội làm gì? Lão bà tử ta đây không quen nhìn bộ dáng nhảy nhót lung tung của nàng kia, thử nhìn Tô nhũ mẫu người ta đi, có giống nàng ta đâu.

Sao sự tình lại xả đến nàng rồi?

Ngọc Nương đang nghĩ đến đây, bỗng nhiên thấy tất cả mọi người biến sắc, theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, thấy Thúy Trúc đang




/227

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status