Tô Ngọc Nương nắm thật chặt tay của Tiểu Bảo, chỉ có như thế, nàng mới thật sự cảm giác được mình đã sống lại.
Bên ngoài, Tô Huệ Nương đang nói chuyện cùng với bà bà (1) Lý Thị.
Đại khái là hai người cho rằng Ngọc Nương đang ngủ, tuy giọng nói đè ép rất thấp, nhưng không có cố kỵ chút nào, tiếng cãi vã của hai người theo khe cửa truyền vào, chui vào trong tai của Ngọc Nương.
Ngọc Nương liên tục cười khổ.
Cái chết của nàng đến quá nhanh chóng, nàng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau tựa như bị lửa đốt, sau đó cả người mất đi tri giác, đến lúc tỉnh lại, lại là thời điểm nàng mới vừa sinh Tiểu Bảo không bao lâu.
Lúc mới tỉnh lại, nàng cho là mình đang nằm mơ, cho đến khi từng việc liên tiếp phát sinh giống như trong mộng, rốt cuộc nàng mới tỉnh ngộ, nàng không phải đang nằm mơ, mà thực sự là đã trở lại xưa kia.
Nhưng vì sao ông trời vẫn không buông tha nàng, vì sao không cho nàng trùng sinh trước khi mọi chuyện chưa phát sinh, lại cứ cố tình ở thời điểm này!
Nãi oa trong lòng giật mình một cái, cắt đứt suy nghĩ của Ngọc Nương, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bé hai cái, Tiểu Bảo lại lần nữa ngủ thật say.
Nãi oa đã hơn hai tháng tuổi, chính là thời điểm ngũ quan bắt đầu rõ ràng, nãi oa có một tướng mạo rất nổi bật, đôi mắt có hình dáng hẹp dài, lông mi rất dài, sống mũi cao thẳng, cánh môi đỏ hồng, thật sự khiến người ta nhìn thế nào cũng đều yêu thích.
Nếu là người không biết chuyện nhìn thấy hài tử này, chỉ sợ cũng sẽ tán thưởng một câu, khẳng định cha của hài tử là một người cực kỳ tuấn tú.
Nhưng cha của hài tử - - -
Đại là đã chết một lần, rồi lại sống lại, thật sự trong lòng Ngọc Nương không còn canh cánh chuyện này như kiếp trước.
Nếu trùng sinh ở thời điểm mọi chuyện còn chưa phát sinh, không phải sẽ không có Tiểu Bảo hay sao?
Làm nương hai đời, mặc dù này đứa nhỏ này không được chúc phúc, thậm chí còn mang đến cho nàng rất nhiều đau khổ, nhưng trong lòng Ngọc Nương vẫn rất yêu thương bé, đây là nàng nhọc nhằn khổ sở hoài thai mười tháng, liều mạng không cần danh tiếng, ngay cả tính mạng cũng đánh liều mới sinh hạ hài tử, tại sao nàng có thể cam lòng bỏ cho được?
Cho nên, số mệnh đã định nàng phải sinh hạ Tiểu Bảo, số mệnh đã định sẽ phát sinh tất cả những sự tình kinh khủng kia.
Đều là do số mệnh đã định!
Nghĩ như thế, trong lòng Ngọc Nương sôi trào không dứt, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Cũng vì vậy, lần nữa nghe thấy những lời lăng nhục mình ở bên ngoài, trái lại nàng thật sự không có phẫn nộ như trong tưởng tượng của mình.
*****
Ở gian ngoài, Huệ Nương không dám tin nhìn Lý Thị, không cách nào tiếp thu những
Bên ngoài, Tô Huệ Nương đang nói chuyện cùng với bà bà (1) Lý Thị.
Đại khái là hai người cho rằng Ngọc Nương đang ngủ, tuy giọng nói đè ép rất thấp, nhưng không có cố kỵ chút nào, tiếng cãi vã của hai người theo khe cửa truyền vào, chui vào trong tai của Ngọc Nương.
Ngọc Nương liên tục cười khổ.
Cái chết của nàng đến quá nhanh chóng, nàng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau tựa như bị lửa đốt, sau đó cả người mất đi tri giác, đến lúc tỉnh lại, lại là thời điểm nàng mới vừa sinh Tiểu Bảo không bao lâu.
Lúc mới tỉnh lại, nàng cho là mình đang nằm mơ, cho đến khi từng việc liên tiếp phát sinh giống như trong mộng, rốt cuộc nàng mới tỉnh ngộ, nàng không phải đang nằm mơ, mà thực sự là đã trở lại xưa kia.
Nhưng vì sao ông trời vẫn không buông tha nàng, vì sao không cho nàng trùng sinh trước khi mọi chuyện chưa phát sinh, lại cứ cố tình ở thời điểm này!
Nãi oa trong lòng giật mình một cái, cắt đứt suy nghĩ của Ngọc Nương, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bé hai cái, Tiểu Bảo lại lần nữa ngủ thật say.
Nãi oa đã hơn hai tháng tuổi, chính là thời điểm ngũ quan bắt đầu rõ ràng, nãi oa có một tướng mạo rất nổi bật, đôi mắt có hình dáng hẹp dài, lông mi rất dài, sống mũi cao thẳng, cánh môi đỏ hồng, thật sự khiến người ta nhìn thế nào cũng đều yêu thích.
Nếu là người không biết chuyện nhìn thấy hài tử này, chỉ sợ cũng sẽ tán thưởng một câu, khẳng định cha của hài tử là một người cực kỳ tuấn tú.
Nhưng cha của hài tử - - -
Đại là đã chết một lần, rồi lại sống lại, thật sự trong lòng Ngọc Nương không còn canh cánh chuyện này như kiếp trước.
Nếu trùng sinh ở thời điểm mọi chuyện còn chưa phát sinh, không phải sẽ không có Tiểu Bảo hay sao?
Làm nương hai đời, mặc dù này đứa nhỏ này không được chúc phúc, thậm chí còn mang đến cho nàng rất nhiều đau khổ, nhưng trong lòng Ngọc Nương vẫn rất yêu thương bé, đây là nàng nhọc nhằn khổ sở hoài thai mười tháng, liều mạng không cần danh tiếng, ngay cả tính mạng cũng đánh liều mới sinh hạ hài tử, tại sao nàng có thể cam lòng bỏ cho được?
Cho nên, số mệnh đã định nàng phải sinh hạ Tiểu Bảo, số mệnh đã định sẽ phát sinh tất cả những sự tình kinh khủng kia.
Đều là do số mệnh đã định!
Nghĩ như thế, trong lòng Ngọc Nương sôi trào không dứt, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Cũng vì vậy, lần nữa nghe thấy những lời lăng nhục mình ở bên ngoài, trái lại nàng thật sự không có phẫn nộ như trong tưởng tượng của mình.
*****
Ở gian ngoài, Huệ Nương không dám tin nhìn Lý Thị, không cách nào tiếp thu những
/227
|