Đối với với cái trừng mắt của nàng ta, Phúc Thành làm như không thấy, thấy nàng ta bỏ ý niệm đuổi theo, hắn liền đi qua tây gian, không lâu sau, đã thấy Ngọc Nương ôm tiểu quận chúa theo phía sau hắn đi ra ngoài.
Sắc mặt Hồ trắc phi tái hơn, nhưng nhớ tới lời Tấn vương vừa mới nói, cũng không dám làm ra điều gì càn quấy.
Không sao, chỉ cần điện hạ bằng lòng tha thứ cho nàng ta, nàng ta vẫn có thể tìm được cơ hội.
*****
Gió đêm thoang thoảng, làm cho người ta có cảm giác mát mẻ thoải mái.
Vầng trăng treo trên bầu trời đêm, chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt.
Trong đình viện rất yên tĩnh, mấy người hộ vệ đứng trong bóng đêm tựa như những pho tượng, không hề nhúc nhích động đậy.
Tấn vương đi phía trước, Ngọc Nương theo phía sau, còn Phúc Thành đi ở bên cạnh.
Ngọc Nương ôm tiểu quận chúa, chăm chú nhìn bóng lưng nam nhân đi phía trước cách đó không xa, cái bóng của Tấn vương bị kéo rất dài, thậm chí còn ngăn trở ánh sáng trước người Ngọc Nương, trong lòng nàng rối loạn, đường lại hơi tối, nàng đi nghiêng ngả chao đảo.
Sao hắn lại đi ra? Đây là định đến Tiểu Vượt Viện? Vì sao không lưu lại, rõ ràng bên ngoài đều nói Tấn vương ngủ lại ở Lưu Xuân Quán, thế nhưng hắn lại xuất hiện trong tiểu lâu?
Trong lòng Ngọc Nương có quá nhiều điều không giải thích được, nàng phát hiện nàng không hiểu nam nhân trước mắt này, dù kiếp trước hai người cùng giường chung gối, cũng đã làm qua sự tình thân mật nhất, nhưng nàng cũng không hiểu rõ nam nhân trước mắt này.
Có lẽ chưa từng hiểu rõ.
Ngọc Nương chỉ một mực cúi đầu đi, thế nhưng lại quên nhìn đường, đụng đầu vào trên người Tấn vương, may mắn là Tấn vương phản ứng rất nhanh, quay người kéo nàng lại, nếu không, không biết sẽ ra sao, đặc biệt là Ngọc Nương còn ôm tiểu quận chúa.
Cả người Ngọc Nương đều mông lung, may mắn tiểu quận chúa ngủ rất say, hơn nữa có cánh tay của nàng che chở nên không có gì đáng ngại, vẫn ngủ thập phần say nồng.
Ánh mắt đối diện rét lạnh tựa như băng, Ngọc Nương chưa từng bị Tấn Vương nhìn như thế này.
Nàng thấy nhiều nhất là bộ dáng lạnh lùng của hắn, thời điểm còn lại, căn bản nàng không kịp chú ý, đến cùng là hắn có bộ dạng gì, sau khi thanh tỉnh, cả gian phòng đều tĩnh lặng, trừ chút dư vị huân hương quen thuộc trên người hắn, không còn gì khác nữa.
Trừ làm chuyện ân ái, hai người giao tế với nhau thật sự quá ít.
Đều do nô tỳ sơ sẩy ….. Ngọc Nương lắp bắp nói.
Tấn vương cúi đầu nhìn nàng.
Tròng mắt của nàng rất đen, khiến người ta có cảm giác sương mù mịt mờ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, có hơi run run, bộ dạng dường như rất sợ hãi, tầm mắt Tấn vương trượt xuống dưới, tự nhiên nhìn thấy mảng thấm ướt trước ngực Ngọc Nương, xiêm y của Ngọc Nương cũng không có hong khô, vẫn ướt chèm nhẹp dán sát người, dưới ánh trăng thâm trầm, chỗ cao ngất tròn trĩnh kia bị dán sát sít sao hết sức rõ ràng, còn mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn.
Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên Tấn vương nhớ tới cử chỉ úp mặt cọ cọ ở trước ngực nàng của tiểu quận chúa, đồng thời, một mùi hương tựa như hoa lan nhưng không phải hoa lan, tựa như xạ hương mà không phải xạ hương, xen lẫn hương sữa nhàn nhạt bay vào trong hơi thở của hắn, sự nóng rang quen thuộc bất chợt vọt thẳng lên.
Tấn vương không khỏi nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn trời.
Trăng sáng sao thưa, trăng lưỡi liềm treo cao cao, thế nhưng hiện giờ chỉ mới vào giữa tháng tư.
Tấn vương lại cúi đầu xuống, kiềm chế ánh mắt, liếc nhìn mặt Ngọc Nương một, quay đầu đi về phía trước, cái gì cũng không nói.
Ở bên cạnh, Phúc Thành nhỏ giọng nói với Ngọc Nương: Tô nhũ mẫu, coi chừng dưới chân.
Ngọc Nương gật gật đầu.
Ba người đi qua cửa hông đến Tiểu Vượt Viện, cái cửa hông này hoàn toàn đi thông qua bên cạnh tây sương.
Ba người quay trở về cũng không có bất kỳ kẻ nào phát giác, trong tiểu lâu cũng không có sáng đèn, Phúc Thành đi tây sương gọi người, không lâu sau, Ngọc Yến Ngọc Thúy đều ra nghênh đón, tóc mai của hai người hỗn độn, hiển nhiên đều là mới vừa thức dậy từ trên giường.
Các nàng cũng
Sắc mặt Hồ trắc phi tái hơn, nhưng nhớ tới lời Tấn vương vừa mới nói, cũng không dám làm ra điều gì càn quấy.
Không sao, chỉ cần điện hạ bằng lòng tha thứ cho nàng ta, nàng ta vẫn có thể tìm được cơ hội.
*****
Gió đêm thoang thoảng, làm cho người ta có cảm giác mát mẻ thoải mái.
Vầng trăng treo trên bầu trời đêm, chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt.
Trong đình viện rất yên tĩnh, mấy người hộ vệ đứng trong bóng đêm tựa như những pho tượng, không hề nhúc nhích động đậy.
Tấn vương đi phía trước, Ngọc Nương theo phía sau, còn Phúc Thành đi ở bên cạnh.
Ngọc Nương ôm tiểu quận chúa, chăm chú nhìn bóng lưng nam nhân đi phía trước cách đó không xa, cái bóng của Tấn vương bị kéo rất dài, thậm chí còn ngăn trở ánh sáng trước người Ngọc Nương, trong lòng nàng rối loạn, đường lại hơi tối, nàng đi nghiêng ngả chao đảo.
Sao hắn lại đi ra? Đây là định đến Tiểu Vượt Viện? Vì sao không lưu lại, rõ ràng bên ngoài đều nói Tấn vương ngủ lại ở Lưu Xuân Quán, thế nhưng hắn lại xuất hiện trong tiểu lâu?
Trong lòng Ngọc Nương có quá nhiều điều không giải thích được, nàng phát hiện nàng không hiểu nam nhân trước mắt này, dù kiếp trước hai người cùng giường chung gối, cũng đã làm qua sự tình thân mật nhất, nhưng nàng cũng không hiểu rõ nam nhân trước mắt này.
Có lẽ chưa từng hiểu rõ.
Ngọc Nương chỉ một mực cúi đầu đi, thế nhưng lại quên nhìn đường, đụng đầu vào trên người Tấn vương, may mắn là Tấn vương phản ứng rất nhanh, quay người kéo nàng lại, nếu không, không biết sẽ ra sao, đặc biệt là Ngọc Nương còn ôm tiểu quận chúa.
Cả người Ngọc Nương đều mông lung, may mắn tiểu quận chúa ngủ rất say, hơn nữa có cánh tay của nàng che chở nên không có gì đáng ngại, vẫn ngủ thập phần say nồng.
Ánh mắt đối diện rét lạnh tựa như băng, Ngọc Nương chưa từng bị Tấn Vương nhìn như thế này.
Nàng thấy nhiều nhất là bộ dáng lạnh lùng của hắn, thời điểm còn lại, căn bản nàng không kịp chú ý, đến cùng là hắn có bộ dạng gì, sau khi thanh tỉnh, cả gian phòng đều tĩnh lặng, trừ chút dư vị huân hương quen thuộc trên người hắn, không còn gì khác nữa.
Trừ làm chuyện ân ái, hai người giao tế với nhau thật sự quá ít.
Đều do nô tỳ sơ sẩy ….. Ngọc Nương lắp bắp nói.
Tấn vương cúi đầu nhìn nàng.
Tròng mắt của nàng rất đen, khiến người ta có cảm giác sương mù mịt mờ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, có hơi run run, bộ dạng dường như rất sợ hãi, tầm mắt Tấn vương trượt xuống dưới, tự nhiên nhìn thấy mảng thấm ướt trước ngực Ngọc Nương, xiêm y của Ngọc Nương cũng không có hong khô, vẫn ướt chèm nhẹp dán sát người, dưới ánh trăng thâm trầm, chỗ cao ngất tròn trĩnh kia bị dán sát sít sao hết sức rõ ràng, còn mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn.
Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên Tấn vương nhớ tới cử chỉ úp mặt cọ cọ ở trước ngực nàng của tiểu quận chúa, đồng thời, một mùi hương tựa như hoa lan nhưng không phải hoa lan, tựa như xạ hương mà không phải xạ hương, xen lẫn hương sữa nhàn nhạt bay vào trong hơi thở của hắn, sự nóng rang quen thuộc bất chợt vọt thẳng lên.
Tấn vương không khỏi nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn trời.
Trăng sáng sao thưa, trăng lưỡi liềm treo cao cao, thế nhưng hiện giờ chỉ mới vào giữa tháng tư.
Tấn vương lại cúi đầu xuống, kiềm chế ánh mắt, liếc nhìn mặt Ngọc Nương một, quay đầu đi về phía trước, cái gì cũng không nói.
Ở bên cạnh, Phúc Thành nhỏ giọng nói với Ngọc Nương: Tô nhũ mẫu, coi chừng dưới chân.
Ngọc Nương gật gật đầu.
Ba người đi qua cửa hông đến Tiểu Vượt Viện, cái cửa hông này hoàn toàn đi thông qua bên cạnh tây sương.
Ba người quay trở về cũng không có bất kỳ kẻ nào phát giác, trong tiểu lâu cũng không có sáng đèn, Phúc Thành đi tây sương gọi người, không lâu sau, Ngọc Yến Ngọc Thúy đều ra nghênh đón, tóc mai của hai người hỗn độn, hiển nhiên đều là mới vừa thức dậy từ trên giường.
Các nàng cũng
/227
|