Sau khi hai người kia rời khỏi, Lưu đại tiên sinh lại tiến hành phân tích việc này cùng Tấn vương một hồi, trọng tâm đặt ở điểm thái tử đã thất sủng thất thế, hoàng thái tôn trở thành đối tượng đáng hiềm nghi nhất.
Hai năm gần đây, xác thực thái độ của Hoằng Cảnh đế rất mập mờ, thái tử bất lực, lướt qua thái tử là hoàng thái tôn, nhưng tựa hồ cũng không có khả năng, bởi vì vấn đề ở chỗ, ngoại trừ thái tử, Hoằng Cảnh đế còn có vài vị hoàng tử đang tuổi tráng niên, văn thao võ lược đều không kém người khác.
Ví dụ như An vương, Vĩnh vương, ví dụ như Tấn vương.
Nhưng cũng có thể, mấy vị hoàng tử này không cam tâm nhìn một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu lướt qua mình ngồi trên vị trí kia? Nếu như là thái tử, thái tử chính là hoàng hậu sinh ra, lại là trưởng tử, xác thực hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng còn hoàng thái tôn? Dù sao hắn cũng chỉ là thái tôn, không phải là thái tử, cho dù hắn là thiếu niên thiên tài, cũng không đủ để phục chúng.
Phỏng đoán là hoàng thái tôn cũng biết thái độ của mấy vị hoàng thúc đối với hắn, chỉ sợ bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn hắn thượng vị, vì thế mới ‘tiên hạ thủ vi cường’, mà trong đám phiên vương, được lựa chọn để đối phó đầu tiên, chính là hai vị có thế lực cường đại nhất - Tấn vương và Vĩnh vương, chẳng qua, chỉ là sử dụng chút thủ đoạn đơn giản đã có thể làm cho hai vị phiên vương này tranh chấp lẫn nhau, còn hắn thì ‘tọa sơn quan hổ đấu’, tâm cơ thâm trầm kia khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Cứ bàn tới thảo lui vấn đề này, tại sao hoàng thái tôn lại làm ra cử chỉ khập khiễng như thế, cứ như vậy mà khẳng định chắn chắn là có thể khơi mào sự đối địch giữa Tấn vương và Vĩnh vương?
Đến cùng thì hắn dựa vào cái gì mà có thể chắc chắn như thế?
Đây là một vấn đề không thể lẩn tránh, nhưng Lưu đại tiên sinh là ai, cứ thế mà lướt qua, xem như vấn đề này không tồn tại chỉ thảo luận tới việc khác, một chữ cũng không đề cập lại việc này.
Nhưng trước khi rời đi, Lưu đại tiên sinh lại đề xuất một câu với Tấn vương “Hiện giờ Tấn vương phủ thiếu một vị tiểu công tử”, không chỉ riêng vấn đề Tấn vương có hậu vô hậu, mà là làm đại sự thì phải chu toàn mọi mặt, Vĩnh vương An vương đều có không chỉ một nhi tử, Tấn vương thì một cũng không có, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của Tấn vương.
Lưu đại tiên sinh đi rồi, trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, mãi cho đến lúc này, sắc mặt Tấn vương mới lộ ra sự băng hàn âm lãnh.
Đột nhiên, hắn gõ nhẹ án thư, trong nháy mắt, trước mặt hắn bất thình lình xuất hiện một người.
Một nam tử có diện mạo cùng trang phục rất phổ thông.
Cho người phía kinh thành hành động, bản vương còn nhớ thái tử trầm mê sắc đẹp, đã rất lâu chưa bước vào phòng của thái tử phi, thái tử phi đang tuổi như lang như hổ, vườn không nhà trống tịch mịch khó nhịn, tặng một nam nhân cho nàng ta, để nàng ta thật tốt mà hưởng thụ, hình như hoàng trưởng tôn sắp đại hôn, cưới nữ nhi của Trần gia đúng không? Sao có thể để hắn dễ dàng như thế, quấy nhiễu hắn, còn chuyện giải dược, ra tay từ trên người của đông cung hoàng trưởng tôn.
Dạ.
Nam tử biến mất không thấy, trong thư phòng lại lần nữa khôi phục bầu không khí ngưng trọng, cho đến khi Phúc Thành đi vào từ bên ngoài.
Điện hạ, đồ đã được đưa đến Tiểu Vượt Viện.
Thật ra, theo lý thì chuyện này không cần bẩm báo lại, chẳng qua cũng chỉ là thưởng cho hạ nhân, chủ tử cần gì phải thời thời khắc khắc chú ý, nhưng người này không đồng dạng cùng hạ nhân khác, đặc biệt là còn có sự kiện lúc trước, hiển nhiên Phúc Thành cũng không rõ chi tiết trong đó.
Sắc mặt Tấn vương vốn đang lạnh ngắt như nước, nghe nói như thế, mắt đôi yên tĩnh như nước kia lay động một cái.
Đột nhiên hắn có ý nghĩ muốn gặp tiểu nhũ mẫu kia, muốn nhìn xem có phải nàng cũng hiểu ý tứ của mình hay không, rốt cuộc không cần phải lo lắng đề phòng hắn nữa, đặc biệt là hiện tại tâm tình của hắn đang không được tốt, cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng đồng thời Tấn vương cũng ý thức được, nếu mình xuất hiện như vậy thì có phần quá lộ liễu, vì thế hắn cúi đầu tiếp tục xem mật thư trên bàn, đến khi cảm giác không sai biệt sắp đến buổi trưa, mới mang theo Phúc Thành đi về hướng Tiểu Vượt Viện.
Lúc này, bên trong Tiểu Vượt Viện vừa vặn đến giờ cơm trưa, từng nhóm nha hoàn mụ mụ cấp dưới đã đi ăn, cơm trưa của hai người Ngọc Nương và Ngọc Yến cũng đã chuẩn bị xong, hiện tại tiểu quận chúa đang chơi đùa, Ngọc Nương nhường cho Ngọc Thúy đi ăn trước, dù sao, hiện giờ nàng vẫn chưa đói.
Tiểu quận chúa ở trên giường chơi đùa, tiểu hài tử tháng tuổi này đúng là đang thời kỳ hiếu động, trời nóng nực, trong phòng cũng không có để băng, Ngọc Nương chỉ mặc cho tiểu quận chúa cái yếm nhỏ, tùy ý bé ở trên giường quay cuồng, chỉ trông chừng bé không ngã xuống là được.
Nét mặt Ngọc Nương tươi cười nhìn tiểu quận chúa, trong lòng mềm nhũn, nàng nhớ tới Tiểu Bảo,
Hai năm gần đây, xác thực thái độ của Hoằng Cảnh đế rất mập mờ, thái tử bất lực, lướt qua thái tử là hoàng thái tôn, nhưng tựa hồ cũng không có khả năng, bởi vì vấn đề ở chỗ, ngoại trừ thái tử, Hoằng Cảnh đế còn có vài vị hoàng tử đang tuổi tráng niên, văn thao võ lược đều không kém người khác.
Ví dụ như An vương, Vĩnh vương, ví dụ như Tấn vương.
Nhưng cũng có thể, mấy vị hoàng tử này không cam tâm nhìn một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu lướt qua mình ngồi trên vị trí kia? Nếu như là thái tử, thái tử chính là hoàng hậu sinh ra, lại là trưởng tử, xác thực hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng còn hoàng thái tôn? Dù sao hắn cũng chỉ là thái tôn, không phải là thái tử, cho dù hắn là thiếu niên thiên tài, cũng không đủ để phục chúng.
Phỏng đoán là hoàng thái tôn cũng biết thái độ của mấy vị hoàng thúc đối với hắn, chỉ sợ bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn hắn thượng vị, vì thế mới ‘tiên hạ thủ vi cường’, mà trong đám phiên vương, được lựa chọn để đối phó đầu tiên, chính là hai vị có thế lực cường đại nhất - Tấn vương và Vĩnh vương, chẳng qua, chỉ là sử dụng chút thủ đoạn đơn giản đã có thể làm cho hai vị phiên vương này tranh chấp lẫn nhau, còn hắn thì ‘tọa sơn quan hổ đấu’, tâm cơ thâm trầm kia khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Cứ bàn tới thảo lui vấn đề này, tại sao hoàng thái tôn lại làm ra cử chỉ khập khiễng như thế, cứ như vậy mà khẳng định chắn chắn là có thể khơi mào sự đối địch giữa Tấn vương và Vĩnh vương?
Đến cùng thì hắn dựa vào cái gì mà có thể chắc chắn như thế?
Đây là một vấn đề không thể lẩn tránh, nhưng Lưu đại tiên sinh là ai, cứ thế mà lướt qua, xem như vấn đề này không tồn tại chỉ thảo luận tới việc khác, một chữ cũng không đề cập lại việc này.
Nhưng trước khi rời đi, Lưu đại tiên sinh lại đề xuất một câu với Tấn vương “Hiện giờ Tấn vương phủ thiếu một vị tiểu công tử”, không chỉ riêng vấn đề Tấn vương có hậu vô hậu, mà là làm đại sự thì phải chu toàn mọi mặt, Vĩnh vương An vương đều có không chỉ một nhi tử, Tấn vương thì một cũng không có, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của Tấn vương.
Lưu đại tiên sinh đi rồi, trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, mãi cho đến lúc này, sắc mặt Tấn vương mới lộ ra sự băng hàn âm lãnh.
Đột nhiên, hắn gõ nhẹ án thư, trong nháy mắt, trước mặt hắn bất thình lình xuất hiện một người.
Một nam tử có diện mạo cùng trang phục rất phổ thông.
Cho người phía kinh thành hành động, bản vương còn nhớ thái tử trầm mê sắc đẹp, đã rất lâu chưa bước vào phòng của thái tử phi, thái tử phi đang tuổi như lang như hổ, vườn không nhà trống tịch mịch khó nhịn, tặng một nam nhân cho nàng ta, để nàng ta thật tốt mà hưởng thụ, hình như hoàng trưởng tôn sắp đại hôn, cưới nữ nhi của Trần gia đúng không? Sao có thể để hắn dễ dàng như thế, quấy nhiễu hắn, còn chuyện giải dược, ra tay từ trên người của đông cung hoàng trưởng tôn.
Dạ.
Nam tử biến mất không thấy, trong thư phòng lại lần nữa khôi phục bầu không khí ngưng trọng, cho đến khi Phúc Thành đi vào từ bên ngoài.
Điện hạ, đồ đã được đưa đến Tiểu Vượt Viện.
Thật ra, theo lý thì chuyện này không cần bẩm báo lại, chẳng qua cũng chỉ là thưởng cho hạ nhân, chủ tử cần gì phải thời thời khắc khắc chú ý, nhưng người này không đồng dạng cùng hạ nhân khác, đặc biệt là còn có sự kiện lúc trước, hiển nhiên Phúc Thành cũng không rõ chi tiết trong đó.
Sắc mặt Tấn vương vốn đang lạnh ngắt như nước, nghe nói như thế, mắt đôi yên tĩnh như nước kia lay động một cái.
Đột nhiên hắn có ý nghĩ muốn gặp tiểu nhũ mẫu kia, muốn nhìn xem có phải nàng cũng hiểu ý tứ của mình hay không, rốt cuộc không cần phải lo lắng đề phòng hắn nữa, đặc biệt là hiện tại tâm tình của hắn đang không được tốt, cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng đồng thời Tấn vương cũng ý thức được, nếu mình xuất hiện như vậy thì có phần quá lộ liễu, vì thế hắn cúi đầu tiếp tục xem mật thư trên bàn, đến khi cảm giác không sai biệt sắp đến buổi trưa, mới mang theo Phúc Thành đi về hướng Tiểu Vượt Viện.
Lúc này, bên trong Tiểu Vượt Viện vừa vặn đến giờ cơm trưa, từng nhóm nha hoàn mụ mụ cấp dưới đã đi ăn, cơm trưa của hai người Ngọc Nương và Ngọc Yến cũng đã chuẩn bị xong, hiện tại tiểu quận chúa đang chơi đùa, Ngọc Nương nhường cho Ngọc Thúy đi ăn trước, dù sao, hiện giờ nàng vẫn chưa đói.
Tiểu quận chúa ở trên giường chơi đùa, tiểu hài tử tháng tuổi này đúng là đang thời kỳ hiếu động, trời nóng nực, trong phòng cũng không có để băng, Ngọc Nương chỉ mặc cho tiểu quận chúa cái yếm nhỏ, tùy ý bé ở trên giường quay cuồng, chỉ trông chừng bé không ngã xuống là được.
Nét mặt Ngọc Nương tươi cười nhìn tiểu quận chúa, trong lòng mềm nhũn, nàng nhớ tới Tiểu Bảo,
/227
|