Ngọc Nương trợn to mắt nhìn Tấn vương, quả thực không cách nào tin được hắn sẽ nói ra những lời vô lại như thế.
Nhưng nàng lại nhìn vẻ mặt của Tấn vương, hình như hắn không hề nói đùa.
Nàng có phần nóng nảy, đồng thời cũng nhớ tới sợi xích vàng trên mắt cá chân, có chút hốt hoảng nói: Điện hạ, ngài anh minh thần võ, cao cao tại thượng, tiểu phụ nhân chẳng qua chỉ là một quả phụ, còn có một tiểu nhi tử, đích xác không đáng….. Đích xác không đáng để ngài.....
Tấn vương liếc nàng một cái: Đáng hay không đáng, là bản vương nói, không phải do ngươi nói.
Mặt Ngọc Nương đỏ lên.
Một hồi lâu sau, nàng mới nổi lên dũng khí, nói: Nhưng nô tỳ không muốn.
Tấn vương híp híp đôi mắt hẹp dài, liếc nhìn nàng: Tại sao không muốn, vì nam nhân đã chết kia của ngươi?
Nghe nói như thế, Ngọc Nương sững sờ một cái, vô ý thức lắc đầu: Dù sao nô tỳ, nô tỳ không muốn, ngài không thể cưỡng bách dân nữ đàng hoàng, ta không có bán mình cho vương phủ, ta là nữ nhi nhà đàng hoàng.
Lại đây!
Điện hạ, ngài không thể …..
Ngươi lại đây hay không?
Bộ dáng nghiêm mặt của Tấn vương cực kỳ đáng sợ, cùng với mặt lạnh thường ngày là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Ngọc Nương bị dọa đến sắp khóc, dù sao đợi nàng phản ứng được, nàng đã rất không có tiền đồ mà đi qua rồi.
Đợi nàng đi đến gần, Tấn vương giơ tay kéo nàng vào trong lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, một cánh tay vòng qua thắt lưng mảnh mai của nàng, tay kia thì rất quen thuộc dẫn dắt tay của nàng luồn vào bên dưới vạt áo.
Ngọc Nương như bị phỏng khẽ run rẩy, muốn rút tay lại, nhưng bị người gắt gao ấn tại nơi đó.
Đã quên nói với ngươi, dược mà bản vương trúng không phải một lần là có thể giải hết. Nét mặt của Tấn vương ra vẻ nghiêm túc, nhưng hành động lại không có thành thật như thế, bóp bóp bàn tay nhỏ bé mũm mĩm trắng noãn non mềm kia, ‘mè nheo’ một cái lại một cái.
Mè nheo đến mức giọng của Ngọc Nương cũng run lên: Kia, kia phải mấy lần?
Tấn vương híp mắt nhìn tiểu nhũ mẫu ngây ngốc này, nói: Đến khi tìm được giải dược mới có thể giải.
Vậy lúc nào thì mới có thể tìm được giải dược?
Cái này không thể xác định, một năm nửa năm gì đó.
Lập tức Ngọc Nương có cảm giác mây đen che đỉnh đầu, thật lâu sau, có chút khó khăn nói: Ngài có thê có thiếp, có thể đi tìm họ, đích thực không đáng…..
Bản vương xử sự thế nào còn cần ngươi tới dạy?
Ngọc Nương không có chút tiền đồ nào mà im miệng ngay lập tức.
Chỉ như thế này thì hình như Tấn vương cũng chưa vừa lòng, liếc nhìn Ngọc Nương vài lần, chẳng qua tâm tư của Ngọc Nương căn bản không ở đây, tự nhiên không thấy được ánh mắt của hắn.
Xem ra việc này còn phải hai bên tình nguyện mới được, bỗng nhiên trong lòng Tấn vương có dạng nhận thức này.
Hắn hắng giọng một cái, nói: Không phải ngươi nói là còn muốn về nhà sao? Nếu ngươi hầu hạ tốt, một năm sau bản vương thả ngươi về nhà.
Thật sao? Lúc này, trong đầu Ngọc Nương đều là suy nghĩ Tấn vương không có ý định buông tha mình, tất nhiên không chú ý tới trong lời nói của đối phương có bẫy rập.
Đương nhiên là thật. Tấn vương gật đầu, ý tứ sâu xa liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới: Không chỉ như thế, bản vương còn thưởng cho ngươi một số bạc lớn, đủ cho ngươi an ổn không lo qua hết nửa đời sau.
Đầu óc Ngọc Nương nhanh chóng chuyển động.
Kỳ thật nàng cũng không phải là dễ bị lừa như vậy, mặc dù nàng không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc, nàng hiểu rất rõ, căn bản là mình không có cách nào cự tuyệt Tấn vương, sở dĩ Tấn vương đối xử tốt với nàng, đại khái là do có vài phần thích nàng, cho nên mới phá lệ tha thứ, nếu nàng không thức thời mà đi quá giới hạn, nhất định hắn sẽ làm cho nàng hiểu được cái gì gọi là nổi trận lôi đình.
Nghĩ tới đây, Ngọc Nương có chút ngây người.
Tấn vương có vài phần thích nàng? Đây là sự thật ?
Nhịn không được, nàng liếc nhìn Tấn vương một cái.
Trong bóng tối, gương mặt hắn tuấn tú như ngọc, mi dài như liễu, mắt sáng như sao, tuấn mỹ đến mức khiến nàng không dám nhìn lần thứ hai.
Tô Ngọc Nương, ngươi ngàn lần vạn lần đừng nghĩ nhiều, chẳng qua Tấn vương chỉ thích thân thể của ngươi mà thôi, chứ không phải là bản thân ngươi.
Nhan sắc suy tàn thì yêu thích cũng hết, hết yêu thích là đoạn tuyệt ân sủng, có lẽ hắn sẽ thích ngươi trong vài năm, nhưng phần yêu thích đó có thể duy trì được bao lâu?
Nàng lại nghĩ tới kỳ hạn một năm mà Tấn vương đã nói, chắc hẳn trong một năm này chính
Nhưng nàng lại nhìn vẻ mặt của Tấn vương, hình như hắn không hề nói đùa.
Nàng có phần nóng nảy, đồng thời cũng nhớ tới sợi xích vàng trên mắt cá chân, có chút hốt hoảng nói: Điện hạ, ngài anh minh thần võ, cao cao tại thượng, tiểu phụ nhân chẳng qua chỉ là một quả phụ, còn có một tiểu nhi tử, đích xác không đáng….. Đích xác không đáng để ngài.....
Tấn vương liếc nàng một cái: Đáng hay không đáng, là bản vương nói, không phải do ngươi nói.
Mặt Ngọc Nương đỏ lên.
Một hồi lâu sau, nàng mới nổi lên dũng khí, nói: Nhưng nô tỳ không muốn.
Tấn vương híp híp đôi mắt hẹp dài, liếc nhìn nàng: Tại sao không muốn, vì nam nhân đã chết kia của ngươi?
Nghe nói như thế, Ngọc Nương sững sờ một cái, vô ý thức lắc đầu: Dù sao nô tỳ, nô tỳ không muốn, ngài không thể cưỡng bách dân nữ đàng hoàng, ta không có bán mình cho vương phủ, ta là nữ nhi nhà đàng hoàng.
Lại đây!
Điện hạ, ngài không thể …..
Ngươi lại đây hay không?
Bộ dáng nghiêm mặt của Tấn vương cực kỳ đáng sợ, cùng với mặt lạnh thường ngày là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Ngọc Nương bị dọa đến sắp khóc, dù sao đợi nàng phản ứng được, nàng đã rất không có tiền đồ mà đi qua rồi.
Đợi nàng đi đến gần, Tấn vương giơ tay kéo nàng vào trong lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, một cánh tay vòng qua thắt lưng mảnh mai của nàng, tay kia thì rất quen thuộc dẫn dắt tay của nàng luồn vào bên dưới vạt áo.
Ngọc Nương như bị phỏng khẽ run rẩy, muốn rút tay lại, nhưng bị người gắt gao ấn tại nơi đó.
Đã quên nói với ngươi, dược mà bản vương trúng không phải một lần là có thể giải hết. Nét mặt của Tấn vương ra vẻ nghiêm túc, nhưng hành động lại không có thành thật như thế, bóp bóp bàn tay nhỏ bé mũm mĩm trắng noãn non mềm kia, ‘mè nheo’ một cái lại một cái.
Mè nheo đến mức giọng của Ngọc Nương cũng run lên: Kia, kia phải mấy lần?
Tấn vương híp mắt nhìn tiểu nhũ mẫu ngây ngốc này, nói: Đến khi tìm được giải dược mới có thể giải.
Vậy lúc nào thì mới có thể tìm được giải dược?
Cái này không thể xác định, một năm nửa năm gì đó.
Lập tức Ngọc Nương có cảm giác mây đen che đỉnh đầu, thật lâu sau, có chút khó khăn nói: Ngài có thê có thiếp, có thể đi tìm họ, đích thực không đáng…..
Bản vương xử sự thế nào còn cần ngươi tới dạy?
Ngọc Nương không có chút tiền đồ nào mà im miệng ngay lập tức.
Chỉ như thế này thì hình như Tấn vương cũng chưa vừa lòng, liếc nhìn Ngọc Nương vài lần, chẳng qua tâm tư của Ngọc Nương căn bản không ở đây, tự nhiên không thấy được ánh mắt của hắn.
Xem ra việc này còn phải hai bên tình nguyện mới được, bỗng nhiên trong lòng Tấn vương có dạng nhận thức này.
Hắn hắng giọng một cái, nói: Không phải ngươi nói là còn muốn về nhà sao? Nếu ngươi hầu hạ tốt, một năm sau bản vương thả ngươi về nhà.
Thật sao? Lúc này, trong đầu Ngọc Nương đều là suy nghĩ Tấn vương không có ý định buông tha mình, tất nhiên không chú ý tới trong lời nói của đối phương có bẫy rập.
Đương nhiên là thật. Tấn vương gật đầu, ý tứ sâu xa liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới: Không chỉ như thế, bản vương còn thưởng cho ngươi một số bạc lớn, đủ cho ngươi an ổn không lo qua hết nửa đời sau.
Đầu óc Ngọc Nương nhanh chóng chuyển động.
Kỳ thật nàng cũng không phải là dễ bị lừa như vậy, mặc dù nàng không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc, nàng hiểu rất rõ, căn bản là mình không có cách nào cự tuyệt Tấn vương, sở dĩ Tấn vương đối xử tốt với nàng, đại khái là do có vài phần thích nàng, cho nên mới phá lệ tha thứ, nếu nàng không thức thời mà đi quá giới hạn, nhất định hắn sẽ làm cho nàng hiểu được cái gì gọi là nổi trận lôi đình.
Nghĩ tới đây, Ngọc Nương có chút ngây người.
Tấn vương có vài phần thích nàng? Đây là sự thật ?
Nhịn không được, nàng liếc nhìn Tấn vương một cái.
Trong bóng tối, gương mặt hắn tuấn tú như ngọc, mi dài như liễu, mắt sáng như sao, tuấn mỹ đến mức khiến nàng không dám nhìn lần thứ hai.
Tô Ngọc Nương, ngươi ngàn lần vạn lần đừng nghĩ nhiều, chẳng qua Tấn vương chỉ thích thân thể của ngươi mà thôi, chứ không phải là bản thân ngươi.
Nhan sắc suy tàn thì yêu thích cũng hết, hết yêu thích là đoạn tuyệt ân sủng, có lẽ hắn sẽ thích ngươi trong vài năm, nhưng phần yêu thích đó có thể duy trì được bao lâu?
Nàng lại nghĩ tới kỳ hạn một năm mà Tấn vương đã nói, chắc hẳn trong một năm này chính
/227
|