Huệ Nương không trễ nãi, gấp rút đi tới mở cửa viện.
Ngoài cửa ngừng một chiếc xe ngựa, xe che màn đen, vừa nhìn liền biết không phải là phong thái của nhà bình thường.
Một chàng trai trẻ tuổi ngồi ở càng xe, làn da ngâm đen, thân hình cao lớn, nhưng nhìn tướng mạo là người thành thật, cười nhe hàm răng trắng toát.
Vị tiểu huynh đệ này, ngài là ai?
Ta đến từ Tấn vương phủ, mang giúp Tô nhũ mẫu vài thứ về nhà, còn nữa, Tô nhũ mẫu còn ủy thác ta nói vài câu, ngài là đại tỷ của Tô nhũ mẫu à?
Huệ Nương vội vàng gật đầu nói: Ta là đại tỷ của Ngọc Ngọc, mau mau mau, mời vào bên trong ngồi, thật sự là làm phiền ngươi, muội muội của ta hiện tại có khỏe.....
Chu Thăng nghĩ thầm: Hóa ra nàng có cái tên dễ nghe như thế, Ngọc Ngọc, trong lòng hắn lặp lại vài lần, một mặt đi vào trong cùng Huệ Nương, một mặt lưu ý đáp lời nàng.
Chu Thăng được nghênh đón vào phòng khách, sau đó uống một chén trà, Huệ Nương cũng biết không sai biệt lắm về tình cảnh của Ngọc Nương.
Biết muội muội đã lên làm nhũ mẫu của tiểu quận chúa, ở trong phủ cũng khỏe mạnh, không có ai bắt nạt, nghe đâu còn rất có thể diện bên cạnh chủ tử, Huệ Nương nhịn không được liền òa khóc. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Chu Thăng có phần không rõ tại sao Huệ Nương lại khóc thành dạng này, ánh mắt không khỏi hơi kinh ngạc.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Huệ Nương kịp phản ứng, vội vàng lau nước mắt nói: Muội tử này của ta có tính cách hướng nội lại nhát gan, đây là lần đầu tiên nàng xa nhà, vì vậy khó tránh khỏi lo lắng.
Chu Thăng lý giải gật đầu.
Sau đó Chu Thăng giao bao đồ cho Huệ Nương, đặc biệt là bạc, giao cho nàng trước tiên, xong xuôi mới truyền lời cho Huệ Nương: Tô nhũ mẫu nói, nàng ở trong vương phủ rất tốt, đại tỷ không cần lo lắng, Tô nhũ mẫu còn nói đại tỷ cầm bạc này mua một tiểu nha đầu, hoặc là thuê người làm công việc nhà, đỡ phải cực nhọc thân thể.
Thật ra, câu sau cùng mới là câu Ngọc Nương thật sự muốn nói, Lý Thị là kẻ lười, một mình Huệ Nương chăm sóc ba tiểu hài nhi, làm sao có thể làm xuể công việc, còn không biết mệt mỏi thành cái dạng gì, nàng ở trong vương phủ lo lắng cả ngày lẫn đêm chính là chuyện này.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Cảm ơn Chu tiểu ca, chuyện này ta sẽ suy nghĩ rồi xử lý, ngươi mang giúp ta một câu cho muội ấy, nói muội ấy ở trong vương phủ làm việc cho thật tốt, đừng quan tâm sự tình trong nhà, Tiểu Bảo rất khỏe mạnh, hiện giờ đã biết xoay mình, rất mũm mĩm .....
Huệ Nương thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, sau đó mới tiễn Chu Thăng ra khỏi nhà, nàng muốn giữ Chu Thăng lại ăn cơm, nhưng Chu Thăng còn phải trở về nhà, chỉ nói là sau này còn nhiều cơ hội, Huệ Nương thầm nghĩ, chàng trai này thật sự là một người nhiệt tình, luôn miệng nói cảm tạ mới nhìn Chu Thăng điều khiển xe ngựa rời đi.
Đứng ở cửa một lát, nàng mới xoay người trở về phòng, vừa vào cửa đã thấy bà bà đang xốc lật bao đồ Ngọc Nương gửi về.
Lý Thị cầm lên một kiện xiêm y màu đỏ tươi, bàn tay tựa như móng gà đang vuốt ve vải vóc bóng loáng kia. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ấn đường của Huệ Nương nhảy lên, luôn có một loại cảm giác là bà ta muốn mò hỏng bộ xiêm y, đồng thời cũng thấy may mắn là khi nãy Chu Thăng đã trực tiếp đưa bạc cho nàng, nếu không, rơi vào trong tay Lý Thị, nhất định là không có ngày quay trở lại.
Chậc chậc chậc, Tô Ngọc Nương thật sự phát đạt rồi, vải tốt như vậy mà cũng có thể lấy ra may xiêm y để mặc, lão bà tử ta sống đến tuổi này còn chưa thấy qua vải vóc tốt thế này. Lý Thị liên tục chậc lưỡi, bà ta cầm xiêm y ướm thử trên người mình, nói với Huệ Nương: Ta thấy bộ xiêm y này ta mặc rất thích hợp, coi như là Tô Ngọc Nương hiếu kính ta.
Huệ Nương nhìn bộ xiêm y màu đỏ tươi lòe loẹt kia, lại nhìn gương mặt già nua của Lý Thị, nghĩ không ra, sao Lý Thị có thể nói ra được là bà ta mặc rất thích hợp.
Đúng lúc đó, đứng ở bên cửa, Yến tỷ nhi có chút đỏ mắt chen vào nói: Nương, ta lập tức sẽ lập gia đình, bộ xiêm y này phải cho ta.
Đây đúng là hai mẫu tử không biết xấu hổ! Huệ Nương tức giận đến môi run run, đang định mở miệng, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng rống vang trời, hình như cửa sân bị người nào đó hung hăng phá mở.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Còn không đợi ba người kịp phản ứng, chỉ nghe thấy ngoài cửa vang lên một cái tiếng khóc rống: Diêu Yến Nhi, ngươi là đồ tang môn tinh, ngươi đền con cho ta - - -
Đây là giọng của Phùng quả phụ.
Huệ Nương thầm nghĩ không tốt, mau chóng đi ra ngoài, Lý Thị cũng vội vội vàng vàng đi theo, thấy Phùng quả phụ đứng ở trước cửa lớn tiếng chửi ầm lên, sau lưng có không ít người vây quanh xem.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Phùng quả phụ không phải là người dễ trêu chọc, một quả phụ có năng lực nuôi lớn đứa con trai như bà ta, có thể tưởng tượng ra ắt hẳn không phải là người dễ chọc.
Sở dĩ Lý Thị không muốn làm thông gia với Phùng quả phụ, không chỉ vì Phùng gia nghèo nổi danh sa cơ thất
Ngoài cửa ngừng một chiếc xe ngựa, xe che màn đen, vừa nhìn liền biết không phải là phong thái của nhà bình thường.
Một chàng trai trẻ tuổi ngồi ở càng xe, làn da ngâm đen, thân hình cao lớn, nhưng nhìn tướng mạo là người thành thật, cười nhe hàm răng trắng toát.
Vị tiểu huynh đệ này, ngài là ai?
Ta đến từ Tấn vương phủ, mang giúp Tô nhũ mẫu vài thứ về nhà, còn nữa, Tô nhũ mẫu còn ủy thác ta nói vài câu, ngài là đại tỷ của Tô nhũ mẫu à?
Huệ Nương vội vàng gật đầu nói: Ta là đại tỷ của Ngọc Ngọc, mau mau mau, mời vào bên trong ngồi, thật sự là làm phiền ngươi, muội muội của ta hiện tại có khỏe.....
Chu Thăng nghĩ thầm: Hóa ra nàng có cái tên dễ nghe như thế, Ngọc Ngọc, trong lòng hắn lặp lại vài lần, một mặt đi vào trong cùng Huệ Nương, một mặt lưu ý đáp lời nàng.
Chu Thăng được nghênh đón vào phòng khách, sau đó uống một chén trà, Huệ Nương cũng biết không sai biệt lắm về tình cảnh của Ngọc Nương.
Biết muội muội đã lên làm nhũ mẫu của tiểu quận chúa, ở trong phủ cũng khỏe mạnh, không có ai bắt nạt, nghe đâu còn rất có thể diện bên cạnh chủ tử, Huệ Nương nhịn không được liền òa khóc. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Chu Thăng có phần không rõ tại sao Huệ Nương lại khóc thành dạng này, ánh mắt không khỏi hơi kinh ngạc.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Huệ Nương kịp phản ứng, vội vàng lau nước mắt nói: Muội tử này của ta có tính cách hướng nội lại nhát gan, đây là lần đầu tiên nàng xa nhà, vì vậy khó tránh khỏi lo lắng.
Chu Thăng lý giải gật đầu.
Sau đó Chu Thăng giao bao đồ cho Huệ Nương, đặc biệt là bạc, giao cho nàng trước tiên, xong xuôi mới truyền lời cho Huệ Nương: Tô nhũ mẫu nói, nàng ở trong vương phủ rất tốt, đại tỷ không cần lo lắng, Tô nhũ mẫu còn nói đại tỷ cầm bạc này mua một tiểu nha đầu, hoặc là thuê người làm công việc nhà, đỡ phải cực nhọc thân thể.
Thật ra, câu sau cùng mới là câu Ngọc Nương thật sự muốn nói, Lý Thị là kẻ lười, một mình Huệ Nương chăm sóc ba tiểu hài nhi, làm sao có thể làm xuể công việc, còn không biết mệt mỏi thành cái dạng gì, nàng ở trong vương phủ lo lắng cả ngày lẫn đêm chính là chuyện này.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Cảm ơn Chu tiểu ca, chuyện này ta sẽ suy nghĩ rồi xử lý, ngươi mang giúp ta một câu cho muội ấy, nói muội ấy ở trong vương phủ làm việc cho thật tốt, đừng quan tâm sự tình trong nhà, Tiểu Bảo rất khỏe mạnh, hiện giờ đã biết xoay mình, rất mũm mĩm .....
Huệ Nương thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, sau đó mới tiễn Chu Thăng ra khỏi nhà, nàng muốn giữ Chu Thăng lại ăn cơm, nhưng Chu Thăng còn phải trở về nhà, chỉ nói là sau này còn nhiều cơ hội, Huệ Nương thầm nghĩ, chàng trai này thật sự là một người nhiệt tình, luôn miệng nói cảm tạ mới nhìn Chu Thăng điều khiển xe ngựa rời đi.
Đứng ở cửa một lát, nàng mới xoay người trở về phòng, vừa vào cửa đã thấy bà bà đang xốc lật bao đồ Ngọc Nương gửi về.
Lý Thị cầm lên một kiện xiêm y màu đỏ tươi, bàn tay tựa như móng gà đang vuốt ve vải vóc bóng loáng kia. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ấn đường của Huệ Nương nhảy lên, luôn có một loại cảm giác là bà ta muốn mò hỏng bộ xiêm y, đồng thời cũng thấy may mắn là khi nãy Chu Thăng đã trực tiếp đưa bạc cho nàng, nếu không, rơi vào trong tay Lý Thị, nhất định là không có ngày quay trở lại.
Chậc chậc chậc, Tô Ngọc Nương thật sự phát đạt rồi, vải tốt như vậy mà cũng có thể lấy ra may xiêm y để mặc, lão bà tử ta sống đến tuổi này còn chưa thấy qua vải vóc tốt thế này. Lý Thị liên tục chậc lưỡi, bà ta cầm xiêm y ướm thử trên người mình, nói với Huệ Nương: Ta thấy bộ xiêm y này ta mặc rất thích hợp, coi như là Tô Ngọc Nương hiếu kính ta.
Huệ Nương nhìn bộ xiêm y màu đỏ tươi lòe loẹt kia, lại nhìn gương mặt già nua của Lý Thị, nghĩ không ra, sao Lý Thị có thể nói ra được là bà ta mặc rất thích hợp.
Đúng lúc đó, đứng ở bên cửa, Yến tỷ nhi có chút đỏ mắt chen vào nói: Nương, ta lập tức sẽ lập gia đình, bộ xiêm y này phải cho ta.
Đây đúng là hai mẫu tử không biết xấu hổ! Huệ Nương tức giận đến môi run run, đang định mở miệng, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng rống vang trời, hình như cửa sân bị người nào đó hung hăng phá mở.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Còn không đợi ba người kịp phản ứng, chỉ nghe thấy ngoài cửa vang lên một cái tiếng khóc rống: Diêu Yến Nhi, ngươi là đồ tang môn tinh, ngươi đền con cho ta - - -
Đây là giọng của Phùng quả phụ.
Huệ Nương thầm nghĩ không tốt, mau chóng đi ra ngoài, Lý Thị cũng vội vội vàng vàng đi theo, thấy Phùng quả phụ đứng ở trước cửa lớn tiếng chửi ầm lên, sau lưng có không ít người vây quanh xem.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Phùng quả phụ không phải là người dễ trêu chọc, một quả phụ có năng lực nuôi lớn đứa con trai như bà ta, có thể tưởng tượng ra ắt hẳn không phải là người dễ chọc.
Sở dĩ Lý Thị không muốn làm thông gia với Phùng quả phụ, không chỉ vì Phùng gia nghèo nổi danh sa cơ thất
/227
|