Động tĩnh Vinh Hi viện lớn thế tự nhiên loan truyền khắp phủ. Trong Tư ý viện Tấn Vương phi nghe được cười nói: Lại có người thích xúi quẩy , sao không học nhớ lâu chút! Quả thật là có người không nhớ lâu, không phải Từ Trắc Phi, cũng không phải là Liễu trắc phi, mà là ... Tấn Vương sai người đi tra, cơ hồ không có phí công sức đã tra ra được. Mấu chốt người này ngu xuẩn , không chịu che giấu lòng ghen tị. Ngọc Nương hiện thời có thai, còn chiếm giữ Tấn Vương, chính mình ăn thịt, cũng không cho ai uống nước.
Từ này sau lần đó không có ai gặp qua người đó nữa, cũng không biết bị giấu ở nơi nào . Mà Lý Thị cũng không ổn bị Tấn Vương hù dọa sợ chết khiếp. Ở trước mặt bà một nha hoàn không cẩn thận nói lỡ miệng liền bị nhổ đầu lưỡi, Lý Thị bị dọa đến đái ra quần , ban đêm sốt cao, nằm trên giường không dậy nổi. Nằm mấy ngày, thật vất vả mới thanh tỉnh một chút, liền ầm ĩ muốn về nhà. Mấy ngày nay Lý Thị bệnh cũng không nhẹ, Tuệ nương mãi chăm sóc , rốt cuộc cũng tìm được thời gian nhàn rỗi đến gặp Ngọc Nương.
Nhìn tỷ tỷ Ngọc Nương có chút co quắp, Tuệ nương ở đối diện ngồi xuống: Nói một chút xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó Ngọc Nương đem chuyện ngày đó Yến tỷ nhi mang một nam nhân đến vu oan nàng nói ra, Tuệ nương tức giận mắng ầm lên. Còn Yến tỷ nhi kết cục đã không cần hỏi, từ thủ đoạn của Tấn Vương có thể nhìn ra, vị này không dễ chọc, chắc hẳn kết cục không hay rồi.
Tuệ nương cũng không có nói chuyện này, chỉ là vỗ vỗ tay Ngọc Nương : Nếu đã biết che chở ngươi, tỷ tỷ cũng yên tâm , ta và tỷ phu muội dự định sáng mai đi.
Ngọc Nương nóng nảy, Sao đi gấp thế!
Chúng ta ở vương phủ cũng nhiều ngày , tỷ phu phu muội ở nha môn cũng không trễ nãi mãi được, bệnh bà bà chẳng biết lúc nào có thể dưỡng tốt, về nhà cũng có thể nghỉ ngơi. Tuệ nương kiên trì, Ngọc Nương nói: Tỷ tỷ, muội không giữ nổi tỷ rồi ?
Không được, chờ tỷ rảnh , sẽ mang Hồng ca nhi cùng Minh ca nhi tới thăm muội.
Vậy tỷ nhất định phải giữ lời Tiểu Bảo thích Hồng ca nhi cùng Minh ca nhi .
Bị thân nương nói xạo Tiểu Bảo rất buồn bực. Minh ca nhi nghịch ngợm làm cả phòng tán loạn, Xuân nhi đi theo sau hắn mệt mỏi đến mức không kịp thở. Vừa lo lắng hắn té ngã, lại sợ hắn bướng bỉnh làm ngã đổ đồ đạt. Mà Hồng ca nhi cùng Tiểu Bảo thì ổn hơn bất quá Hồng ca nhi lười , Tiểu Bảo đã được người làm đỡ đi vài vòng , hắn một chút cũng không động đậy, ngồi bất động ở trên giường như ngọn núi nhỏ. Tiểu Bảo cũng lười luôn mới đi được một lát liền không muốn động, cũng đến sập ngồi. Đổi lại ngày xưa, hắn còn có thể yên tĩnh ngồi trong chốc lát, hiện thời bên cạnh có Hồng ca nhi, nháo mãi hắn ngồi cũng không được.
Hồng ca nhi đối Tiểu Bảo hết sức tò mò, ghé vào bên cạnh hắn, sờ sờ hắn , kéo kéo xiêm y . Tiểu Bảo vẫn như cũ kiên nhẫn ngời.
Ngọc Nương cùng Tuệ nương đi vào Tây Sương, liền thấy thế.
Huệ nương cười: Nhìn một chút, Hồng ca nhi vẫn thích Tiểu Bảo đệ đệ, mấy tháng không gặp , vẫn chưa từng quên.
Đúng vậy, trước kia Hồng ca nhi đã thích trêu chọc Tiểu Bảo.
Chỉ là Tiểu Bảo không biết rõ mà thôi, lúc ấy hắn còn chưa trở lại.
Sắc trời cũng không còn sớm , Ngọc Nương cũng không giữ Tuệ nương, từ Tấn thành đến Lâm Vân huyện, đi nhanh một chút thì sẽ về ban ngày , cho nên ngày mai Diêu gia phải đi từ sớm tinh mơ.
Đến sáng hôm sau Ngọc Nương đưa cả nhà Tuệ nương ra cổng.
Khác lúc đến giờ Diêu gia trở về có bốn năm chiếc xe ngựa đi cùng, trừ Lý Thị đơn độc ngồi một chiếc, Tuệ nương cùng Diêu Thành với hai đứa bé ngồi một chiếc, trên xe cón lại chở đồ đạc này nọ. Có của Ngọc Nương đưa cho tỷ tỷ tỷ phu cùng hai cháu ngoại trai , cón có Tấn Vương sai người đưa cho ít quần áo này nọ. Chỉ là Tấn Vương lệ hào phóng, những thứ đó bày ra Ngọc Nương cũng tắc luỡi. Trong lòng cũng cao hứng , nó giải thích rõ Tấn Vương coi trọng nhà tỷ tỷ cũng cho nàng thêm thể diện.
Tiếng xe lộc cộc, Tuệ nương nhìn Diêu Thành: Ta cho rằng ngươi không bỏ được đi.
Diêu Thành cười khổ: Ngươi nghĩ gì thế .
Huệ nương hừ một tiếng, không lên tiếng.
Diêu Thành biết rõ nàng nhớ chuyện trước kia hắn cũng cùng nàng giải thích qua, chính là nhất thời váng đầu. - -
Ta bây giờ đã hiểu rõ , mình có bao nhiêu bản lĩnh ăn chén lớn. Nương thế này , ta có thể thăng chức, phỏng đoán cũng có thể bị bà làm hư . Kỳ thật thế này cũng tốt, lần này trở về, Huyện thái gia nhất định sẽ thăng ta làm bộ đầu, ta làm bộ đầu cũng thấy đủ rồi .
Thấy hắn nhận sai Tuệ nương cũng không thể mãi được lý rồi không buông tha, nàng thấp giọng nói: Nhà ta không quyền không thế, Ngọc Ngọc hiện thời nhìn như được sủng ái, kì thực cũng khó. Bớt cho nàng thêm phiền toái, để nàng nhẹ lòng.
Diêu Thành gật đầu, Ta biết rõ.
Còn Yến tỷ nhi, hai người không hẹn mà bỏ qua . Mặc dù trên mặt mà nói, Yến tỷ nhi chưa từng tới Tấn Vương phủ , chỉ là có người muốn gây phiền phức cho Ngọc Nương , cố ý thu mua nha hoàn bịa đặt . Nhưng trên thực tế từ thủ đoạn Tấn Vương chỉ sợ Yến tỷ nhi thật sự đã đến Tấn Vương phủ, lại làm gì đó khiến Tấn Vương tức giận, cho nên Tấn Vương ra tay xử trí nàng. Còn chuyện Ngọc Nương lúc trước Tuệ nương trở về cũng không kể cho Diêu Thành nghe, chỉ nói Tiểu Bảo là con ruột Tấn Vương. Cùng Lý Thị bất đồng, Diêu Thành cũng không ngốc, chính mình chắp vá ra một chân tướng. Cùng Tấn Vương phủ có tầng quan hệ này, một khi xử lý không tốt, chính là một tai họa. Đặc biệt là lúc trước muội muội của hắn cùng nương nháo ra chuyện này nên Diêu Thành quyết đoán trở về .
*
Ngọc Nương từ bên ngoài trở về, mới tiến về tây buồng lò sưởi, Hồng Điệp đến thấp giọng nói: Phu nhân, điện hạ bảo đem này nọ thu thập đi qua .
Thu thập đi qua? Chỗ nào?
Tự nhiên là phía đông phòng ngủ.
Ngọc Nương đỏ mặt lên, gật đầu. Vì vậy khi Tiểu Bảo đến , đột nhiên phát hiện nương lại dời địa phương. Ngọc Nương đang bề bộn giúp nha hoàn thu dọn đồ đạc, đuổi Tấn Vương cùng Tiểu Bảo ra.
Hồng Phỉ ôm Tiểu Bảo đi đến tây buồng lò sưởi, Tấn Vương trù trừ, cũng đi theo.
Như vậy trên giường gạch, chỗ đặt bàn đất, trên mặt bày đầy đồ chơi cùng thức ăn của Tiểu Bảo .Thức ăn là làm theo khẩu vị của Tiểu Bảo, đều là một ít bánh ngọt khéo léo đẹp đẽ , có cỡ quả đấm của hắn để dễ dàng cầm trong tay. Trước kia Ngọc Nương không rảnh chơi cùng hắn, hắn tự mình có thể ở trên giường chơi hơn nửa ngày, bò bò đứng đứng, đói thì cầm điểm tâm ăn, mà hôm nay Tiểu Bảo cũng không biết thế nào , ngồi trên giường nhưng rất ngột ngạt. Tấn Vương biết Tiểu Bảo đã nói, hắn từng nghe nó gọi nương, không chỉ gọi nương, còn gọi Hồng. Tiểu Bảo vừa gọi Hồng, mấy người Hồng sẽ chạy qua , Hà mụ mụ cũng tương tự.
Duy chỉ có không gọi cha.
Tấn Vương cho người đi xuống, xem thằng nhãi con.
Không hổ là nhãi con của hắn, thấy thế nào cũng giống hắn, trước kia sao không nhìn ra? !
Tiểu Bảo, kêu cha. Tấn Vương còn chưa từng nói qua loại lời này, thật không thể thích ứng, rõ ràng không có người, chỉ có một đứa bé mà trên mặt hắn còn lúng túng.
Tiểu Bảo mặc kệ hắn, đứng lên di chuyển cái mông, xoay lưng.
Nương cũng gọi, như thế nào không gọi cha. Tấn Vương lại bu lại.
Tiểu Bảo lại trở mình ngồi, lại xoay lưng.
Ngươi , thằng nhãi con quá ngốc .
Tiểu Bảo ngó hắn một cái, đứng lên, bò đến bàn đất bên cạnh.
Hắn hiện tại mặc dù có thể để cho người đỡ đi vài bước, còn chính mình đi không được, cho nên chủ yếu hoạt động vẫn là bò . Bò bằng bốn chân Tiểu Bảo cảm giác mình như con mèo nhỏ nhưng không có biện pháp, hắn hiện tại chỉ bò là linh hoạt.
Hắn không tốn sức chút nào đi đến bàn đất dựa bàn đất đứng lên, xem vài cái cái đĩa, chọn đậu đỏ cuốn tơ vàng cầm ở trong tay. Đứng ăn không được, chỉ có thể ngồi, vì vậy nó đặt cái mông ngồi trên giường, bắt đầu ăn.
Tấn Vương rất lúng túng, hắn muốn cùng nhi tử thân mật, nhưng nhi tử không thích hắn. Bất quá hắn cũng có thể gắng chịu nhục, cũng biết những nha hoàn kia cùng với Ngọc Nương và Tiểu Bảo hình thức chung đụng thế nào, liền đi đến cạnh Tiểu Bảo.
Hắn đổi giọng: Tiểu Bảo ăn gì, cho cha ăn chút được hay không?
Tiểu Bảo vô thức ngẩng đầu nhìn Tấn Vương, 'Phụ hoàng' thế này nó chưa thấy qua. Tiểu Bảo thấy thật tuyệt suy nghĩ một chút đem thứ trong tay nhét qua.
Nó đã ăn chỉ còn một ngụm bị bóp đầy nếp nhăn, trên đó còn dính chút nước miếng.
Tiểu Bảo nhét vào miệng Tấn Vương.
Tấn Vương vô thức mở miệng, ngậm vào trong miệng, mới ý thức tới mình làm cái gì. Rõ ràng phải rất ghét bỏ , bẩn mà hắn thế nhưng không có loại cảm giác này. Tấn Vương thần thái tự nhiên nuốt vào, ỷ vào chân dài cánh tay dài, lại cầm một cái đưa cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lại nhét cho hắn.
Một loại rất cảm giác kỳ quái chậm rãi tràn vào trái tim, Ngọc Nương mỗi lần đều dụ dỗ Tiểu Bảo cho nàng ăn Tấn Vương trông thấy qua mấy lần. Hiện thời nhi tử cũng đã đút hắn ăn.
Nhi tử...
Ngọc Nương vào, liền thấy hình ảnh minh họa cho sản phẩm phụ tử này. Làm cho nàng có chút quen mắt. Tiểu Bảo phát hiện Ngọc Nương, gấp rút dùng sức đem bánh kín đáo đưa cho Tấn Vương, kêu một tiếng nương.
Tấn Vương trong miệng còn có đồ ăn xoay người lại, rất quẫn, rất lúng túng. Hắn hắng giọng một cái, mặt không chút thay đổi nuốt hết: Mùi vị không tệ.
Ngọc Nương gật đầu, Đúng vậy là phòng bếp nhỏ...
Vụ này như thế đi qua .
Là ban đêm, đã lâu hai người cuối cùng cũng ngủ chung giường. Rõ ràng hai bên phải rất quen thuộc, có thể bởi vì chuyện đã trải qua lúc trước lúc này cũng cảm thấy sự yên tĩnh không được tự nhiên. Thấy không được tự nhiên , Ngọc Nương đi tắm, đợi nàng trở lại, Tấn Vương cũng đi .
Trong phòng đốt địa long, ấm áp hoà thuận vui vẻ, Tấn Vương lúc đi ra khoác kiện trường bào, tóc còn nhỏ nước xuống.
Trường bào nguyên liệu rất mỏng, làn da rắn chắc theo nhất cử nhất động liền hiện ra , mang một loại nam tính . Ngọc Nương không hiểu sao nhìn thấy lại có chút khát nước, vội vã đem đầu tóc chải rồi buộc lại, liền cúi đầu leo lên giường . Tấn Vương ngồi ở trên giường quý phi, để Phúc Thành cầm khăn lau tóc ướt. Hắn phất phất tay, tất cả đều đi xuống , trước khi đi đem đèn trong phòng đều dập tắt, chỉ để lại một chiếc ở góc tường.
Tấn Vương đến trên giường nằm xuống, hắn ở bên ngoài, Ngọc Nương ở bên trong.
Ngọc Nương ban đầu là nằm thẳng, lại đổi thành nằm nghiêng, cuối cùng là đưa lưng về phía Tấn Vương.
Chóp mũi ngửi một tia quen thuộc mùi thơm, nhàn nhạt . Ngọc Nương cảm giác được hư không, nóng rang không hiểu sao xuất hiện .
Hắn có cười nàng, rõ ràng bụng đang có hài tử còn thế này. Ngọc Nương như bị lửa đốt hai gò má.
Có đồ vật gì đó chui vào nàng tà áo, nàng co rúm lại chống cự: Không được...
Không có việc gì, Lưu Lương Y nói , sau ba tháng không sao...
Ngọc Nương nghĩ chẳng lẽ là nói ba tờ giấy Tuyên Thành kia ?
Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc hắc hắc, vốn đang có tiếp đến. Nhưng là tối hôm qua ngủ được sớm, cho nên tiếp đến không có viết xong.
Ta và các ngươi cảng, này tiếp đến so với viết cái đại mập chương còn thiêu não, mỗi lần đều phải chết rất nhiều tế bào não. Hắn từ từ viết, buổi chiều đổi mới thời điểm cùng nhau phóng đi lên.
Từ này sau lần đó không có ai gặp qua người đó nữa, cũng không biết bị giấu ở nơi nào . Mà Lý Thị cũng không ổn bị Tấn Vương hù dọa sợ chết khiếp. Ở trước mặt bà một nha hoàn không cẩn thận nói lỡ miệng liền bị nhổ đầu lưỡi, Lý Thị bị dọa đến đái ra quần , ban đêm sốt cao, nằm trên giường không dậy nổi. Nằm mấy ngày, thật vất vả mới thanh tỉnh một chút, liền ầm ĩ muốn về nhà. Mấy ngày nay Lý Thị bệnh cũng không nhẹ, Tuệ nương mãi chăm sóc , rốt cuộc cũng tìm được thời gian nhàn rỗi đến gặp Ngọc Nương.
Nhìn tỷ tỷ Ngọc Nương có chút co quắp, Tuệ nương ở đối diện ngồi xuống: Nói một chút xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó Ngọc Nương đem chuyện ngày đó Yến tỷ nhi mang một nam nhân đến vu oan nàng nói ra, Tuệ nương tức giận mắng ầm lên. Còn Yến tỷ nhi kết cục đã không cần hỏi, từ thủ đoạn của Tấn Vương có thể nhìn ra, vị này không dễ chọc, chắc hẳn kết cục không hay rồi.
Tuệ nương cũng không có nói chuyện này, chỉ là vỗ vỗ tay Ngọc Nương : Nếu đã biết che chở ngươi, tỷ tỷ cũng yên tâm , ta và tỷ phu muội dự định sáng mai đi.
Ngọc Nương nóng nảy, Sao đi gấp thế!
Chúng ta ở vương phủ cũng nhiều ngày , tỷ phu phu muội ở nha môn cũng không trễ nãi mãi được, bệnh bà bà chẳng biết lúc nào có thể dưỡng tốt, về nhà cũng có thể nghỉ ngơi. Tuệ nương kiên trì, Ngọc Nương nói: Tỷ tỷ, muội không giữ nổi tỷ rồi ?
Không được, chờ tỷ rảnh , sẽ mang Hồng ca nhi cùng Minh ca nhi tới thăm muội.
Vậy tỷ nhất định phải giữ lời Tiểu Bảo thích Hồng ca nhi cùng Minh ca nhi .
Bị thân nương nói xạo Tiểu Bảo rất buồn bực. Minh ca nhi nghịch ngợm làm cả phòng tán loạn, Xuân nhi đi theo sau hắn mệt mỏi đến mức không kịp thở. Vừa lo lắng hắn té ngã, lại sợ hắn bướng bỉnh làm ngã đổ đồ đạt. Mà Hồng ca nhi cùng Tiểu Bảo thì ổn hơn bất quá Hồng ca nhi lười , Tiểu Bảo đã được người làm đỡ đi vài vòng , hắn một chút cũng không động đậy, ngồi bất động ở trên giường như ngọn núi nhỏ. Tiểu Bảo cũng lười luôn mới đi được một lát liền không muốn động, cũng đến sập ngồi. Đổi lại ngày xưa, hắn còn có thể yên tĩnh ngồi trong chốc lát, hiện thời bên cạnh có Hồng ca nhi, nháo mãi hắn ngồi cũng không được.
Hồng ca nhi đối Tiểu Bảo hết sức tò mò, ghé vào bên cạnh hắn, sờ sờ hắn , kéo kéo xiêm y . Tiểu Bảo vẫn như cũ kiên nhẫn ngời.
Ngọc Nương cùng Tuệ nương đi vào Tây Sương, liền thấy thế.
Huệ nương cười: Nhìn một chút, Hồng ca nhi vẫn thích Tiểu Bảo đệ đệ, mấy tháng không gặp , vẫn chưa từng quên.
Đúng vậy, trước kia Hồng ca nhi đã thích trêu chọc Tiểu Bảo.
Chỉ là Tiểu Bảo không biết rõ mà thôi, lúc ấy hắn còn chưa trở lại.
Sắc trời cũng không còn sớm , Ngọc Nương cũng không giữ Tuệ nương, từ Tấn thành đến Lâm Vân huyện, đi nhanh một chút thì sẽ về ban ngày , cho nên ngày mai Diêu gia phải đi từ sớm tinh mơ.
Đến sáng hôm sau Ngọc Nương đưa cả nhà Tuệ nương ra cổng.
Khác lúc đến giờ Diêu gia trở về có bốn năm chiếc xe ngựa đi cùng, trừ Lý Thị đơn độc ngồi một chiếc, Tuệ nương cùng Diêu Thành với hai đứa bé ngồi một chiếc, trên xe cón lại chở đồ đạc này nọ. Có của Ngọc Nương đưa cho tỷ tỷ tỷ phu cùng hai cháu ngoại trai , cón có Tấn Vương sai người đưa cho ít quần áo này nọ. Chỉ là Tấn Vương lệ hào phóng, những thứ đó bày ra Ngọc Nương cũng tắc luỡi. Trong lòng cũng cao hứng , nó giải thích rõ Tấn Vương coi trọng nhà tỷ tỷ cũng cho nàng thêm thể diện.
Tiếng xe lộc cộc, Tuệ nương nhìn Diêu Thành: Ta cho rằng ngươi không bỏ được đi.
Diêu Thành cười khổ: Ngươi nghĩ gì thế .
Huệ nương hừ một tiếng, không lên tiếng.
Diêu Thành biết rõ nàng nhớ chuyện trước kia hắn cũng cùng nàng giải thích qua, chính là nhất thời váng đầu. - -
Ta bây giờ đã hiểu rõ , mình có bao nhiêu bản lĩnh ăn chén lớn. Nương thế này , ta có thể thăng chức, phỏng đoán cũng có thể bị bà làm hư . Kỳ thật thế này cũng tốt, lần này trở về, Huyện thái gia nhất định sẽ thăng ta làm bộ đầu, ta làm bộ đầu cũng thấy đủ rồi .
Thấy hắn nhận sai Tuệ nương cũng không thể mãi được lý rồi không buông tha, nàng thấp giọng nói: Nhà ta không quyền không thế, Ngọc Ngọc hiện thời nhìn như được sủng ái, kì thực cũng khó. Bớt cho nàng thêm phiền toái, để nàng nhẹ lòng.
Diêu Thành gật đầu, Ta biết rõ.
Còn Yến tỷ nhi, hai người không hẹn mà bỏ qua . Mặc dù trên mặt mà nói, Yến tỷ nhi chưa từng tới Tấn Vương phủ , chỉ là có người muốn gây phiền phức cho Ngọc Nương , cố ý thu mua nha hoàn bịa đặt . Nhưng trên thực tế từ thủ đoạn Tấn Vương chỉ sợ Yến tỷ nhi thật sự đã đến Tấn Vương phủ, lại làm gì đó khiến Tấn Vương tức giận, cho nên Tấn Vương ra tay xử trí nàng. Còn chuyện Ngọc Nương lúc trước Tuệ nương trở về cũng không kể cho Diêu Thành nghe, chỉ nói Tiểu Bảo là con ruột Tấn Vương. Cùng Lý Thị bất đồng, Diêu Thành cũng không ngốc, chính mình chắp vá ra một chân tướng. Cùng Tấn Vương phủ có tầng quan hệ này, một khi xử lý không tốt, chính là một tai họa. Đặc biệt là lúc trước muội muội của hắn cùng nương nháo ra chuyện này nên Diêu Thành quyết đoán trở về .
*
Ngọc Nương từ bên ngoài trở về, mới tiến về tây buồng lò sưởi, Hồng Điệp đến thấp giọng nói: Phu nhân, điện hạ bảo đem này nọ thu thập đi qua .
Thu thập đi qua? Chỗ nào?
Tự nhiên là phía đông phòng ngủ.
Ngọc Nương đỏ mặt lên, gật đầu. Vì vậy khi Tiểu Bảo đến , đột nhiên phát hiện nương lại dời địa phương. Ngọc Nương đang bề bộn giúp nha hoàn thu dọn đồ đạc, đuổi Tấn Vương cùng Tiểu Bảo ra.
Hồng Phỉ ôm Tiểu Bảo đi đến tây buồng lò sưởi, Tấn Vương trù trừ, cũng đi theo.
Như vậy trên giường gạch, chỗ đặt bàn đất, trên mặt bày đầy đồ chơi cùng thức ăn của Tiểu Bảo .Thức ăn là làm theo khẩu vị của Tiểu Bảo, đều là một ít bánh ngọt khéo léo đẹp đẽ , có cỡ quả đấm của hắn để dễ dàng cầm trong tay. Trước kia Ngọc Nương không rảnh chơi cùng hắn, hắn tự mình có thể ở trên giường chơi hơn nửa ngày, bò bò đứng đứng, đói thì cầm điểm tâm ăn, mà hôm nay Tiểu Bảo cũng không biết thế nào , ngồi trên giường nhưng rất ngột ngạt. Tấn Vương biết Tiểu Bảo đã nói, hắn từng nghe nó gọi nương, không chỉ gọi nương, còn gọi Hồng. Tiểu Bảo vừa gọi Hồng, mấy người Hồng sẽ chạy qua , Hà mụ mụ cũng tương tự.
Duy chỉ có không gọi cha.
Tấn Vương cho người đi xuống, xem thằng nhãi con.
Không hổ là nhãi con của hắn, thấy thế nào cũng giống hắn, trước kia sao không nhìn ra? !
Tiểu Bảo, kêu cha. Tấn Vương còn chưa từng nói qua loại lời này, thật không thể thích ứng, rõ ràng không có người, chỉ có một đứa bé mà trên mặt hắn còn lúng túng.
Tiểu Bảo mặc kệ hắn, đứng lên di chuyển cái mông, xoay lưng.
Nương cũng gọi, như thế nào không gọi cha. Tấn Vương lại bu lại.
Tiểu Bảo lại trở mình ngồi, lại xoay lưng.
Ngươi , thằng nhãi con quá ngốc .
Tiểu Bảo ngó hắn một cái, đứng lên, bò đến bàn đất bên cạnh.
Hắn hiện tại mặc dù có thể để cho người đỡ đi vài bước, còn chính mình đi không được, cho nên chủ yếu hoạt động vẫn là bò . Bò bằng bốn chân Tiểu Bảo cảm giác mình như con mèo nhỏ nhưng không có biện pháp, hắn hiện tại chỉ bò là linh hoạt.
Hắn không tốn sức chút nào đi đến bàn đất dựa bàn đất đứng lên, xem vài cái cái đĩa, chọn đậu đỏ cuốn tơ vàng cầm ở trong tay. Đứng ăn không được, chỉ có thể ngồi, vì vậy nó đặt cái mông ngồi trên giường, bắt đầu ăn.
Tấn Vương rất lúng túng, hắn muốn cùng nhi tử thân mật, nhưng nhi tử không thích hắn. Bất quá hắn cũng có thể gắng chịu nhục, cũng biết những nha hoàn kia cùng với Ngọc Nương và Tiểu Bảo hình thức chung đụng thế nào, liền đi đến cạnh Tiểu Bảo.
Hắn đổi giọng: Tiểu Bảo ăn gì, cho cha ăn chút được hay không?
Tiểu Bảo vô thức ngẩng đầu nhìn Tấn Vương, 'Phụ hoàng' thế này nó chưa thấy qua. Tiểu Bảo thấy thật tuyệt suy nghĩ một chút đem thứ trong tay nhét qua.
Nó đã ăn chỉ còn một ngụm bị bóp đầy nếp nhăn, trên đó còn dính chút nước miếng.
Tiểu Bảo nhét vào miệng Tấn Vương.
Tấn Vương vô thức mở miệng, ngậm vào trong miệng, mới ý thức tới mình làm cái gì. Rõ ràng phải rất ghét bỏ , bẩn mà hắn thế nhưng không có loại cảm giác này. Tấn Vương thần thái tự nhiên nuốt vào, ỷ vào chân dài cánh tay dài, lại cầm một cái đưa cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lại nhét cho hắn.
Một loại rất cảm giác kỳ quái chậm rãi tràn vào trái tim, Ngọc Nương mỗi lần đều dụ dỗ Tiểu Bảo cho nàng ăn Tấn Vương trông thấy qua mấy lần. Hiện thời nhi tử cũng đã đút hắn ăn.
Nhi tử...
Ngọc Nương vào, liền thấy hình ảnh minh họa cho sản phẩm phụ tử này. Làm cho nàng có chút quen mắt. Tiểu Bảo phát hiện Ngọc Nương, gấp rút dùng sức đem bánh kín đáo đưa cho Tấn Vương, kêu một tiếng nương.
Tấn Vương trong miệng còn có đồ ăn xoay người lại, rất quẫn, rất lúng túng. Hắn hắng giọng một cái, mặt không chút thay đổi nuốt hết: Mùi vị không tệ.
Ngọc Nương gật đầu, Đúng vậy là phòng bếp nhỏ...
Vụ này như thế đi qua .
Là ban đêm, đã lâu hai người cuối cùng cũng ngủ chung giường. Rõ ràng hai bên phải rất quen thuộc, có thể bởi vì chuyện đã trải qua lúc trước lúc này cũng cảm thấy sự yên tĩnh không được tự nhiên. Thấy không được tự nhiên , Ngọc Nương đi tắm, đợi nàng trở lại, Tấn Vương cũng đi .
Trong phòng đốt địa long, ấm áp hoà thuận vui vẻ, Tấn Vương lúc đi ra khoác kiện trường bào, tóc còn nhỏ nước xuống.
Trường bào nguyên liệu rất mỏng, làn da rắn chắc theo nhất cử nhất động liền hiện ra , mang một loại nam tính . Ngọc Nương không hiểu sao nhìn thấy lại có chút khát nước, vội vã đem đầu tóc chải rồi buộc lại, liền cúi đầu leo lên giường . Tấn Vương ngồi ở trên giường quý phi, để Phúc Thành cầm khăn lau tóc ướt. Hắn phất phất tay, tất cả đều đi xuống , trước khi đi đem đèn trong phòng đều dập tắt, chỉ để lại một chiếc ở góc tường.
Tấn Vương đến trên giường nằm xuống, hắn ở bên ngoài, Ngọc Nương ở bên trong.
Ngọc Nương ban đầu là nằm thẳng, lại đổi thành nằm nghiêng, cuối cùng là đưa lưng về phía Tấn Vương.
Chóp mũi ngửi một tia quen thuộc mùi thơm, nhàn nhạt . Ngọc Nương cảm giác được hư không, nóng rang không hiểu sao xuất hiện .
Hắn có cười nàng, rõ ràng bụng đang có hài tử còn thế này. Ngọc Nương như bị lửa đốt hai gò má.
Có đồ vật gì đó chui vào nàng tà áo, nàng co rúm lại chống cự: Không được...
Không có việc gì, Lưu Lương Y nói , sau ba tháng không sao...
Ngọc Nương nghĩ chẳng lẽ là nói ba tờ giấy Tuyên Thành kia ?
Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc hắc hắc, vốn đang có tiếp đến. Nhưng là tối hôm qua ngủ được sớm, cho nên tiếp đến không có viết xong.
Ta và các ngươi cảng, này tiếp đến so với viết cái đại mập chương còn thiêu não, mỗi lần đều phải chết rất nhiều tế bào não. Hắn từ từ viết, buổi chiều đổi mới thời điểm cùng nhau phóng đi lên.
/227
|