CHƯƠNG 11: CÙNG CHUNG CHĂN GỐI
Chỉ có một câu mà cô cứ ấp a ấp úng,
giọng nói lại nhỏ như muỗi kêu, nhưng
Lục Triều Dương lại nghe rõ không sót
một chữ nào.
Anh không hề dao động, tròng mắt
chợt lóe lên ánh sáng khác lạ: “Cô chắc
chứ?”
“Ừm”
Cô gật đầu, hai gò má ửng hồng xinh
đẹp quyến rũ, từng đường nét trên gương
mặt tuyệt đẹp không bút nào tả xiết, một
vẻ đẹp khiến người ta rung động.
Trái tim anh đột nhiên nảy lên, trong
lòng hơi dao động, anh cong khóe môi
nói: “Vậy thì cúng kính không bằng tuân
mệnh rồi.”
Lục Triều Dương nói xong thì không
còn che giấu bản thân nữa, anh để ly rượu
trong tay xuống, vươn cánh tay dài ra
vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng đồng thời
cúi đầu hôn lên bờ môi cô.
Ầm!
Đường Ngọc Sở cảm thấy như có thứ
gì đó nổ tung trong đầu cô, khiến đầu óc
cô trở nên trống rỗng.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng phớt qua
mang theo mùi rượu thoang thoảng
nhưng phảng phất như có sức hấp dẫn
mê người, anh thăm dò, mân mê miệng cô
sau đó tấn công dữ dội và chỉ trong chốc
lát đã xóa sạch lý trí của cô.
Đầu óc Đường Ngọc Sở vang lên ong
ong, hai mắt đắm đuối nhìn người đàn
ông trước mặt và tận hưởng cảm giác
tuyệt vời khó diễn tả bằng lời ấy.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, trên thế giới
này lại có một kiểu hôn giống như mưa to
gió lớn, vô vập chiếm hữu nhưng lại khiến
người khác say mê, đăm chìm trong đó.
Thuốc độc!
Trong mê loạn, suy nghĩ của Đường
Ngọc Sở xẹt qua hai chữ này, cô cảm thấy
mình như sắp bị vùi lấp vào vực sâu, thèm
khát say mê không cách nào rút ra được.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết là mãi
đến khi Đường Ngọc Sở cảm thấy không
khí trong phổi dường như bị rút cạn thì
Lục Triều Dương mới thả cô ra.
Trong mắt anh như có ánh lửa nóng
rực nhưng chỉ đến đó rồi dừng chứ không
tiến thêm bước nữa.
Đường Ngọc Sở tựa vào ngực anh thở
dốc không ngừng, đợi đến khi bình tĩnh lại,
cô mới thản nhiên nói: “Cảm ơn anh.”
Cô cảm kích anh vì đã dừng lại đúng
lúc.
Lục Triều Dương kiềm chế sự kích
động trong lòng, cũng không có ý kiến gì
với lời cảm ơn của cô: ‘Đừng khách sáo,
đồ tốt thử sơ qua là được, nếu chuyện tìm
hiểu sâu hơn… sau này hãy nói.”
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì khẽ cười:
.Tôi nhận ra, anh không giống những gì tôi
biết về anh.”
“Ô? Bà xã nghĩ anh là người thế nào?”
Lục Triều Dương nhíu mày tò mò.
‘Bí ẩn, khiêm tốn, nghiêm khắc, lạnh
lùng, thủ đoạn cứng rắn, nói một là một
hai là hai, cao ngạo khó gần.”
“Còn bây giờ thì sao?”
“Không khó gần như tôi tưởng.”
Lục Triều Dương nhìn cô chăm chú:
“Em là người duy nhất thấy được diện
mạo chân thật của tôi còn mặt lạnh lùng,
tàn nhãn là dành cho người ngoài.”
Đường Ngọc Sở nghe vậy bỗng dưng
thấy nghẹn lời. Người đàn ông này luôn
duy trì sự tin tưởng tuyệt đối với cô. Anh
đối xử với cô như vậy, sao cô có thể lừa
dối anh đây?
“Vậy tôi cũng sẽ để anh thấy được con
người chân thật nhất của mình.” Cuối
cùng cô cũng trao cho anh lời hứa của
mình.
Đêm thứ hai sau khi cưới, Đường Ngọc
Sở và Lục Triều Dương đã hoàn thành
bước thứ nhất giữa vợ chồng với nhau…
đó là cùng chung chăn gối.
Hai người vẫn luôn tôn trọng nhau và
ngầm đồng ý với nhau rằng sẽ không vượt
quá giới hạn.
Tối hôm ấy, Đường Ngọc Sở ngủ rất
ngon giấc, hôm sau tỉnh lại đã không thấy
bóng dáng của Lục Triều Dương ở trong
phòng nữa rồi.
Đường Ngọc Sở vốn cho rằng anh đã
đi làm nhưng lúc cô xuống lầu thì lại phát
hiện Lục Triều Dương vẫn còn ở nhà hơn
nữa còn đang chờ cô ăn sáng chung.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, có
món Trung cũng có món Tây, rất nhiều
món trong đó dường như được nấu theo
khẩu vị của Đường Ngọc Sở.
Cô ngồi xuống đối diện với anh, chọn
một bát cháo yên lặng ngồi ăn, nhưng mà
Cố Ngọc Lam lại gọi điện thoại tới vào lúc
này. Đường Ngọc Sở nhíu mày, trên mặt
xẹt qua một tia căm ghét.
‘Em sao thế?” Lục Triều Dương nhận
ra được sự khác thường của cô, ngẩng
đầu hỏi.
‘Người tôi không thích gọi điện đến “
Đường Ngọc Sở sa sầm mặt đáp, rõ ràng
là cô đoán được Cố Ngọc Lam gọi điện
thì chẳng có chuyện tốt lành gì.
Quả đúng như cô nghĩ, tuy Đường
Ngọc Sở không muốn bắt máy nhưng cuối
cùng vấn nghe điện thoại, giọng nói của
Cố Ngọc Lam lộ rõ sự khoe khoang và
khiêu khích: “Ngọc Sở, chị nghe ba nói em
đã dọn ra ngoài rồi. Tối mai là tiệc đính
hôn của chị và Hằng Phúc em phải trở về
tham dự đấy nhé!”
Đường Ngọc Sở thật sự muốn cười
vào mặt cô ta nhưng cuối cùng cô vẫn
kiềm chế, cười khẩy nói: ‘Cố Ngọc Lam,
nhặt giày rách của người khác lại còn đắc
chí chắc chỉ có cô mà thôi.”
Đường Ngọc Sở nói xong cũng không
đợi Cố Ngọc Lam bên kia đáp lại đã cúp
máy, động tác rất lưu loát.
Lục Triều Dương nhíu mày nhìn cô,
mỉm cười: “Không ngờ bà xã lại có khí
phách như thế.”
‘Quá khen! Đây mới chỉ là một góc nhỏ
của tảng băng chìm mà thôi.” Đường
Ngọc Sở để điện thoại di động xuống, tiếp
tục vùi đầu húp cháo.
Lục Triều Dương thích thú quan sát bộ
dáng của cô, đột nhiên anh cảm thấy
người vợ mới cưới này của mình rất thú vị.
“Gô ta đối xử với em như thế, em định
sẽ đáp lễ cô ta thế nào?”
Đang im lặng thì Lục Triều Dương đột
nhiên cất tiếng hỏi.
Anh đã bảo Tô Lân điều tra về cô một
cách toàn diện cho nên mọi thứ có liên
quan đến Đường Ngọc Sở, anh đều hiểu
rõ như lòng bàn tay.
Đường Ngọc Sở cũng biết nhưng cũng
chẳng bận tâm, hơn nữa cô cũng không
có ý định giấu Lục Triêu Dương những
chuyện này.
Chỉ cần nhớ lại những chuyện mà Cố
Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc đã làm thì cô
không khỏi cảm thấy phẫn hận trong lòng:
“Em vẫn chưa nghĩ ra nhưng chí ít sẽ
không để cho bọn họ được sống yên ổn.”
Lần này Lục Triều Dương không nói gì nữa nhưng sự hứng thú với cô trong mắt anh lại ngày càng mạnh mẽ.