CHƯƠNG 87: TÌNH ĐỊCH NGÀY TRƯỚC
Đường Ngọc Sở sớm đã đoán được cô
ta sẽ đến đây làm ra một màn này nên
không khỏi lười biếng ngăn ở cửa, cười
nói: “Sao chị lại nói như vậy, lần này đi
cùng chị đã là rất nể mặt mũi công ty rồi
hơn nữa tôi cũng đã phối hợp với chị làm
xong mọi việc rồi nên không cần thiết phải
cả ngày đều đi theo bên cạnh chị nữa, hơn
nữa trước khi đến thành phố H công ty
cũng không đưa ra yêu cầu như thế nên
bây giờ chị có tư cách gì mà ở đây chất
vấn tôi?”
“Được, được lắm, Đường Ngọc Sở, là
em cố ý đối nghịch với chị có đúng
không? Đã như vậy thì em cứ chờ đó cho
chị! Hai ngày nữa về thành phố Bắc Ninh
chị nhất định sẽ khiến công ty yêu cầu em
làm sáng tỏ chuyện này ở trước mặt mọi
người và truyền thông, không tin thì cứ đợi
đấy.”
Cố Ngọc Lam oán hận dậm chân, sau
khi hung ác để lại một câu như vậy thì
cũng không quay đầu lại nữa mà đi về
phía căn phòng của mình.
Đường Ngọc Sở nhếch miệng, cũng
trực tiếp đóng cửa lại.
Hôm sau, rốt cuộc Đường Ngọc Sở
cũng xuất hiện ở chỗ quay chụp, thấy cô
đoàn người Cố Ngọc Lam đều cắn răng
oán thầm sau đó hoàn toàn không để ý tới
Cổ.
Nếu cô ta không tìm cô gây phiên
phức thì Đường Ngọc Sở tự nhiên cũng
cảm thấy nhẹ nhõm, cô ôm máy ảnh đi
dạo một vòng xung quanh đó.
Trải qua hai ngày ở chung, nhân viên
đội quay chụp cũng đã rất quen thuộc với
Đường Ngọc Sở.
Mà đối với vị phóng viên có chút danh
tiếng này, đám người kia cũng vẫn luôn có
cảm tình.
Đường Ngọc Sở vừa đến đã trò chuyện
với bọn họ rất vui vẻ hơn nữa cô cũng hay
nói đùa với bọn họ thậm chí còn mời bọn
họ ăn uống cái gì đó nữa, không ít nhân
viên còn thường xuyên lôi kéo cô trêu
chọc nói: “Tiểu Đường, chúng tôi muốn
nổi tiếng thì đều phải đưa cả vào cô đấy,
lần này trở về nhớ phải cho chúng tôi lên
trang bìa nhạt”
Mỗi lần Đường Ngọc Sở đều vỗ ngực
cam đoan nói: “Không có vấn đề gì, cứ
giao cho tôi.”
Thế là nhân viên ở đó đều bị cô chọc
cho cười ha ha, ngay cả đạo diễn cũng rất
có cảm tình đối với cô mà liên tục tiếc
hận cô không làm minh tinh thật sự là quá
đáng tiếc.
Cố Ngọc Lam thấy vậy lại càng giận
sôi lên.
Quay quảng cáo ở đoàn làm phim hai
ngày quả thực cô ta đã thu được rất nhiều
ánh mắt vụng trộm khinh bỉ và châm biếm
của mọi người.
Nhưng tiện nhân Đường Ngọc Sở kia
lại vô cớ nhận được nhiều cảm tình của
mọi người như vậy.
Bởi vì không nhịn nổi tức giận cho nên
sắc mặt Cố Ngọc Lam càng ngày càng
đen thậm chí có đôi khi còn vì một chút
chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận với nhân
viên ở đó.
Nhân viên vì miếng cơm manh áo nên
dù có giận thì cũng không dám nói gì
nhưng trong lòng sớm đã là phàn nàn
không ngớt và thầm mắng Cố Ngọc Lam
chưa nổi tiếng mà đã có tính kiêu ngạo,
người nào cũng hận không thể sớm kết
thúc lần quay chụp này một chút để mau
chóng được giải thoát.
Đường Ngọc Sở nhìn ở trong mắt
nhưng cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Người phụ nữ này không chỉ có tâm tư
ác độc mà lòng dạ của cô ta cũng rất hẹp
hòi đến mức khiến cho người ta không nói
được lời nào nữa. Mỗi lần cô ta làm
chuyện gì sai cũng đều không tìm vấn đề
từ bản thân mình trước mà sẽ đem tất cả
oán giận trách tội lên trên đầu của người
khác chứ chưa bao giờ xem xét lại bản
thân mình.
Cay nghiệt như cô ta có bị ghét cũng
đáng đời, Đường Ngọc Sở cũng không có
chút đồng tình nào.
Buổi chiều, Cố Ngọc Lam vốn chỉ cần
quay trong một ngày rưỡi là kết thúc
nhưng bây giờ đã kéo tới ngày thứ ba,
cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc.
Tập thể nhân viên của đoàn làm phim
vui mừng reo hò, trước khi rời đi có một
nhân viên trong đoàn đột nhiên lặng lẽ nói
cho Đường Ngọc Sở một tin tức bí mật,
dường như tiểu hoa đán Tần Mạn Ny gần
đây đang bung bét trong giới giải trí được
một người đàn ông đã có gia đình bao
nuôi, hai người đang ở ngay tại thành phố H.
Nhân viên kia còn len lén nói cho
Đường Ngọc Sở biết đại khái nơi mà Tần
Mạn Ny hay ra vào.
Đường Ngọc Sở nghe xong tinh thần
lập tức phấn chấn, sau khi nói chuyện với
nhân viên trong đoàn xong liền bỏ lại mấy
người Cố Ngọc Lam, trực tiếp chạy tới
năm vùng.
Khoảng mười giờ đêm, Đường Ngọc
Sở trốn ở trong bãi đậu xe ngầm của một
chung cư sang trọng ở thành phố H yên
lặng chờ nhân vật chính của chuyện xấu
lần này xuất hiện.
Nói đến Tần Mạn Ny này, ngọn nguồn
giữa Đường Ngọc Sở và cô ta cũng không
phải là sâu bình thường thôi đâu.
Người phụ nữ này và Ninh Huyên
Huyên là bạn tốt nhiều năm với nhau, năm
đó Đường Ngọc Sở vừa tốt nghiệp đại học
còn đang là nhân viên thực tập, Tân Mạn
Ny đã vì Ninh Huyên Huyên mà hung hăng
nhục nhã cô.
Lúc ấy Đường Ngọc Sở vẫn là người
mới trong giới cái gì cũng đều không hiểu,
bị Tần Mạn Ny đã có chút danh tiếng bắt
nạt nên cũng chỉ có thể cắn răng đem ấm
ức của mình nuốt vào trong bụng.
Hai năm nay hai người cũng không hề
chạm mặt nhau mà hôm nay Đường Ngọc
Sở cũng không ngờ sẽ nghe thấy tin tức
có liên quan đến cô ta.
Thời gian từ từ trôi qua, Đường Ngọc
Sở ngồi chờ ở đó thêm hơn nửa giờ nữa,
ngay lúc cô sắp cho rằng tin tức ngâm
này là sai thì cuối cùng Tân Mạn Ny cũng
xuất hiện ở bãi đậu xe ngầm.
Đi cùng cô ta còn có một người đàn
ông trung niên bụng phệ nhưng nhìn qua
cách ăn mặc thì hiển nhiên là một người
giàu có.
Tần Mạn Ny chào tạm biệt với người
đàn ông trung niên kia, hai người còn ôm
nhau hôn một nụ hôn nồng nhiệt, bạo dạn
đến mức đáng sợ.
Đường Ngọc Sở điều chỉnh tốt tiêu cự
máy ảnh nhanh chóng chụp lại mấy tấm,
trong lòng thoáng có chút nghiền ngẫm.
Người phụ nữ này đối với bên ngoài
đều là hình tượng ngọc nữ tinh khiết, kết
quả không ngờ lại là tuesday.
Tuesday*: tiểu tam
Đường Ngọc Sở lắc đầu, hiển nhiên có
chút chán ghét đối với tuesday nên bởi
vậy sau khi chụp xong mấy tấm ảnh mình
cần cô cũng không ở lại lâu mà xoay
người nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
Vừa ra khỏi bãi đỗ xe, Đường Ngọc Sở
liên thấy được xe của anh đang dừng ở
ven đường chờ sẵn.
Cô đi qua chui lên xe, cười hỏi người
đàn ông bên cạnh: “Anh chờ lâu chưa?”
“Tôi cũng chỉ vừa mới tới không lâu.”
Lục Triều Dương một tay đánh tay lái,
trên gương mặt lạnh lùng kia không có
chút nào là mất kiên nhãn.
Đường Ngọc Sở gật đầu lắc lư máy
ảnh trong tay cười nói: “Lần này cũng coi
như có chút thu hoạch, ngoài Cố Ngọc
Lam ra thì Tần Mạn Ny là người thứ hai
mà tôi cảm thấy đáng ghét nhất! Trước.
kia lúc mới bước chân vào nghề này
không lâu thì người phụ nữ kia trong một
bữa tiệc đã thiết kế em muốn đẩy em lên
giường với một ông già.”
Nghe được lời của Đường Ngọc Sở,
sắc mặt Lục Triều Dương lập tức có chút
âm trầm: “Sau đó thì sao?”
/414
|