Chương 12.2: Đã rách ra.
Còn chưa nói hết câu, Âu quản gia lại nhắm ngậm miệng, trong xe thể thao trừ bỏ Hoắc Chấn Dương, còn có một cô gái bước xuống.
“Đây là…… “Âu quản gia trừng lớn mắt.
Hoắc Chấn Dương bình tĩnh, ném chìa khóa xe vào trong tay người làm ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Là cô gái đứng bên cạnh tôi mà mấy người thấy ở trên báo.”
“Cái gì? Đại thiếu gia…… Cậu không phải nói đùa chứ……” Âu quản gia hoảng sợ!
Lão gia đã tức giận đến như vậy, đại thiếu gia còn đưa người về nhà, này không phải lửa cháy đổ thêm dầu sao!
Ông kéo Hoắc Chấn Dương sang bên cạnh, muốn ngăn cản.
Hoắc Chấn Dương quay đầu, nhìn về phía Gia Ý: “Cô chờ chút đã.”
Gia Ý nhìn hai người đi đến một bên, vốn đang có chút khẩn trương, hiện tại lại nhẹ nhàng.
Thoạt nhìn, hình như người lớn Hoắc gia cũng không thích mình, thậm chí rất chán ghét mình?
Hừ, quan tâm anh làm gì! Dù sao người đau đầu là Hoắc Chấn Dương, cũng không phải mình!
Cô coi như là đi ra ngoài ngắm cảnh, đi dạo phố.
Gia Ý nghĩ xong liền vòng tay ra sau lưng, đi dạo khắp nơi.
Không thể không nói, Hoắc Viên thật sự rất lớn, cành lá tốt tươi, vô cùng xanh sạch, trong đình viện còn có hồ nhân tạo và đình làm bằng gỗ lim để hóng gió, có vài phần cảm giác của thời Minh.
Nhìn ra được, chủ nhân của căn nhà này rất có mắt nhìn, cũng là người từng trải.
Không biết đi dạo đến nơi nào, đằng trước là một căn phòng pha lê trong suốt, bên trong là từng trạc cây xanh mượt cùng với đóa hoa rực rỡ.
Là căn phòng kính với nhiệt độ ổn định để nuôi dưỡng hoa cỏ.
Gia Ý có chút vùi mừng, không kìm lòng được đi lên trước, đi vào phòng kính.
Nhiệt độ không khí trong phòng ấm áp, không khí rất ướt át, giá trị của căn phòng pha lê và thiết bị điều chỉnh nhiệt nhất định rất đắt đỏ, nhìn ra được tới người nuôi hoa rất tỉ mỉ.
Đây là hoa lan.
Cô cảm thấy có lẽ trước kia mình thích trồng hoa cắm hoa, cho nên mới có cảm giác thân thiết với thiên nhiên.
Ngón tay nhẹ nhàng nâng lên một đóa hoa chưa nở hẳn, đôi môi hồng khẽ động: “Đây là hoa lan màu tím……”
Lại quay đầu, lầm bầm lầu bầu: “Hẳn là Tố Tâm Lan.”
“Tiểu cô nương hiểu biết không ít.”
Giọng nói tang thương hồn hậu vang lên, Gia Ý hoảng sợ, nhìn về phía tiếng nói
Một ông cụ cầm một cây kéo tỉa nhành cây, đứng cách đó không xa, sắc mặt có chút vui mừng.
Gia Ý lui ra sau vài bước, muốn đi ra ngoài, ngượng ngùng: “Thật xin lỗi.”
“Không có việc gì.” Ông lão mỉm cười, đôi mắt lộ ra thiện cảm vì gặp được tri âm, một chút không ngại, “Cô gái nhỏ còn hiểu hoa lan?”
“Cháu……” Gia Ý cũng không biết giải thích như thế nào, ông lão trước mắt có sự uy nghiêm vô hình, hình như có ba phần tương tự với người nào đó, khiến người ta có loại áp lực không thở nổi.
Cô xoắn vạt váy: “Không phải rất hiểu, cháu chỉ tùy tiện nói, để ngài chê cười rồi. Chủ nhân của hoa lan này mới là người chân chính hiểu hoa, hoa lan mềm mại quý nhã, lại nuôi tốt như vậy.”
Ánh mắt ông lão nhìn cô gái càng thêm từ ái.
Hoa lan trong nhà kính đều là chủng loại quý giá.
Chỉ là mấy bồn hoa mà cô gái này vừa nói ra, đều được chuyển bằng đường hàng không về từ nước ngoài, người thường tuyệt đối không có khả năng biết đến, càng không thể nói ra được tên của chúng.
Cô gái này, nếu không phải dân chuyên nghiệp, cũng là danh viện nhà giàu.
Đúng lúc này, Gia Ý thè lưỡi, cúi mình chào, chạy nhanh chuồn ra ngoài.
Lúc đi về theo đường cũ, Hoắc Chấn Dương đã cau mày đứng đó.
“Đi nơi nào.” Giọng người đàn ông rất không vui, chớp mắt liền không thấy, là thỏ sao?
“Không đi đâu, thấy anh nói chuyện với người ta, tùy tiện đi vài bước.” Gia Ý nói qua loa.
Người đàn ông tuấn mỹ như được điêu khắc bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, bước tới vài bước, nâng chiếc cằm non mềm lên, không chút lưu tình kẹp giữa ngón tay vuốt ve, làm cô có chút đau đớn: “Lần sau không được chưa nói lời nào đã chạy, cẩn thận một chút.”
/2709
|