Thiên Vũ luồn tay qua áo cô, rất nhanh đã cởi được lớp áo sơ mi bên ngoài.
Đôi gò bồng đào phập phồng lộ ra trước mắt anh cảnh xuân.
Sâu bên trong tâm trí sớm đã bị dục vọng nhấn chìm, anh nhẹ nhàng cúi xuống cổ cô mà hít lấy cái hương thơm dịu nhẹ của cô.
Làm da trắng, mềm mịn lại ửng hồng lên vì mẫn cảm.
Anh không nhịn được mà cúi xuống hôn lên cổ cô.
Vệt tơ trắng chạy dài trên da cô, Nhã Kỳ nhíu mày khi anh để lại dấu vết trên người cô.
Cô không khó chịu cũng không phải là không thích mà chỉ là cô sợ người khác nhìn thấy.
- Vũ...!
Cả người cô uốn éo theo từng nhịp tay của anh.
Anh đi tới đâu cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Nhưng đó lại là sự khó chịu hoà lẫn cùng dục vọng đang ôm trọn lấy tâm trí cô.
Cô thích cái khó chịu đấy, cô muốn nó.
- Vợ à, từ khi nào em lại quyến rũ như vậy rồi hả?
Bàn tay anh trượt dài trên cơ thể mảnh mai của cô.
Nhã Kỳ cố gắng đè nén cảm xúc mà không dám phát ra tiếng lớn.
Cô đặt tay lên vai anh, đôi mắt gợi tình nhìn anh.
- Chẳng phải là...!tại anh..
tại anh sao~
Cô nhăn nhó như muốn trách móc anh.
Cánh tay vô lực mà đấm nhẹ vào vai anh như con mèo đang hờn dỗi.
Nhìn thấy hành động đáng yêu đó của cô, anh mỉm cười đè hai tay cô xuống dưới rồi nhếch môi.
- Là lỗi của anh sao? Vậy người chồng này phải sửa chữa lỗi lầm đi thôi.
Anh nâng cằm cô lên rồi nhìn qua một lượt.
Đang tính làm tới bước tiếp theo thì chợt nhớ ra trên người anh vẫn còn nguyên đồ.
Thiên Vũ luồn tay qua eo cô mà nhấc cô ngồi dậy.
- Vợ, cởi đồ cho anh đi.
Cô ngại ngùng, cả cơ thể thu lại ngồi gọn trong lòng anh.
Cánh tay to lớn của anh ôm lấy eo nhỏ của cô rồi quan sát hành động tiếp theo của cô.
- Anh có thể..
tự cởi mà.
Cô quay mặt đi hướng khác, ngại ngùng mà đáp trả.
Gì chứ một khi anh đã muốn là nhất định sẽ phải có được.
Thiên Vũ ghé sát vào tai cô, chiếc lưỡi hư hỏng liếm nhẹ vành tai đang đỏ ửng.
- A~
Cô rên lên một tiếng gợi tình, bàn tay bấu víu chặt vào người anh để không bị ngã.
Phản ứng này của cô lại càng khiến anh thích thú hơn.
Thiên Vũ nhìn thẳng vào mắt cô rồi cố tỏ ra vẻ nũng nịu.
- Vợ a~ Mau cởi áo cho anh đi.
Anh...!anh thật sự rất là khó chịu.
Nghe được lời này của anh làm cô như có thêm động lực.
Nhã Kỳ đưa tay lên cởi từng chiếc cúc áo của anh ra để lộ vòm ngực rắn chắn.
Cô đỏ mặt, nhìn như thôi miên vào cái thân hình của anh.
Có cần phải xuất sắc đến vậy không chứ? Thật là khiến cô muốn chiếm lấy anh làm của riêng mà.
- Sao vậy? Body của chồng em có phải là cực phẩm lắm không?
Anh tự hào mà cười lớn làm cô có chút bất lực.
Cực phẩm thì cũng là của cô rồi.
Cực phẩm của một mình cô thì nói làm gì chứ?
- Body như này mà chỉ để một mình em ngắm thì có phải là quá đáng tiếc rồi không?
Ngón tay cô trượt dài từ ngực xuống đến bụng.
Cơ thể anh phải gọi là không có nổi một chút mỡ thừa, sáu múi đủ cả sáu.
Nhan sắc của anh cũng là một đại mỹ nam.
Vậy mà lại cưới phải một đứa như cô.
- Em ngắm là đã quá đủ rồi.
Này...!em là người đầu tiên nhìn thấy đó nha.
Anh ghê sát vào tai cô thì thầm.
Chẳng hiểu sao lúc này tim cô lại đập nhanh như vậy.
Cảm giác như cô đang động lòng trước lời nói và hành động của anh vậy.
- Anh...!thật là..
Cô đánh nhẹ vào vai anh mà trách móc.
Cô cứ như này thì anh cần gì người phụ nữ khác nữa chứ.
Một lần nữa cô lại nằm dưới thân anh.
Cả người cô như nóng ran lên, khắp người như bị kiến đốt mà khó chịu.
Bàn tay anh trượt dài từ cổ xuống dưới đôi gò bồng bào nóng bỏng của cô.
Thiên Vũ không nhịn được mà cúi xuống cắn lấy hai đầu nhũ hoa phơn phớt hồng.
Cái lưỡi nhỏ của anh liếm lấy cặp bánh bao trắng của cô không thương tiếc.
Nhã Kỳ nhẹ cong người, cảm giác tê dại chiếm lấy cơ thể.
Tay cô vô thức mà nhấn nhẹ đầu anh xuống, miệng lại không ngừng phát ra từng âm thanh rên rỉ.
- Vũ...!chỗ đó..
đừng nghịch chỗ đó nữa a~
Giọng của cô lạc hẳn đi, cái thứ dục vọng đang chiếm lấy cô khiến Nhã Kỳ chẳng còn phân biệt được điều gì.
Mặc kệ cô có ra sức đẩy như nào thì anh vẫn mạnh bạo mà chiếm lấy nhũ hoa nhỏ của cô.
Hai tay Nhã Kỳ bị anh nắm chặt tới nỗi không động được.
Cho đến khi anh cảm thấy đôi gò bồng đào kia đã thực sự thấm mệt thì mới buông bỏ.
Anh đưa mắt nhìn lại thì thích thú hơn khi nhũ hoa kia đã đỏ ửng.
Thiên Vũ lại tiếp tục cúi xuống hôn lên bụng cô rồi dần dần đi xuống phía dưới để thăm dò tiểu Kỳ.
- Vợ...!sao lại ướt đến vậy rồi?
Anh cười, luồn tay vào thăm dò huyệt đạo nóng ẩm kia.
Cô chỉ biết cơ thể hiện giờ đang rất khó chịu, rất muốn anh.
Anh như không hiểu ý cô hoặc cố tình không hiểu mà vẫn trêu đùa với tiểu Kỳ sớm đã ướt.
Cô khó chịu, cúi xuống nhìn anh đang thăm dò cô bé của mình.
- Vũ...!mau vào đi...!
Anh biết cô nhất định sẽ không chịu được mà.
Thiên Vũ nhấc tay ra rồi trườn lên ôm lấy cô.
- Được, vợ đã nói thì anh nào dám cãi.
Sau câu nói của anh, tiểu Vũ nhanh chóng xâm nhập vào bên trong.
Cả căn phòng tràn ngập trong tiếng hoan ái của hai cơ thể nóng ấm.
Chẳng biết anh đã làm bao nhiêu lần chỉ biết rằng thời gian trôi rất chậm..
/99
|