Chương 10.2: Chất vấn
“Con thực sự không biết. Con nhớ rõ là mẹ đưa con tới phòng đó, sau đó con ngủ luôn. Còn lại thì... con không biết.” Mộc Thiển Nguyệt bày ra vẻ mặt vô tội, hoang mang nhìn Mộc Chính Đào.
Mộc Chính Đào vẫn luôn nhìn từng biểu cảm trên mặt Mộc Thiển Nguyệt, thấy Mộc Thiển Nguyệt không giống như đang nói dối mới vẫy tay: “Con xuống nhà trước đi, đợi lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm rồi hãy về. Ăn xong mẹ con còn có chuyện muốn nói với con nữa.”
“Dạ vâng.” Mộc Thiển Nguyệt ngoan ngoãn rời khỏi phòng làm việc.
“Chính Đào, anh đừng tin những gì Mộc Thiển Nguyệt nói. Tối hôm đó, em muốn đưa nó tới phòng tổng giám đốc Đỗ nhưng nó đột nhiên vùng ra rồi chạy trốn.” Tô Vũ nói.
Đúng là tức chết mà.
Con khốn Mộc Thiển Nguyệt này không chỉ khiến họ làm hỏng chuyện của tổng giám đốc Đỗ mà còn khiến họ tổn thất một vụ mua bán lớn.
“Được rồi, anh biết rồi. Em ra ngoài trước đi, nhớ là phải bắt Mộc Thiển Nguyệt đi xem mắt đấy.” Cuối cùng, Mộc Chính Đào dặn dò một câu.
“Em biết rồi, em làm việc anh còn không yên tâm à?”
...
Mộc Thiển Nguyệt mới vừa bước xuống đã thấy Lạc Dương và Mộc Tuyết Nhu đang quấn chặt lấy nhau, hai người đang hôn nhau rất say sưa.
Cô dừng lại một lát rồi cười như không có chuyện gì bước xuống.
Có lẽ là vì nghe thấy tiếng động nên hai người đang quấn quyết trên sô pha vội rời nhau, đồng nhau nhìn về phía Mộc Thiển Nguyệt.
Mộc Thiển Nguyệt nhún vai vẫy tay: “Hai người cứ tiếp tục đi, coi như không có chị là được.”
“Chị!” Mộc Tuyết Nhu giận dữ kêu Mộc Thiển Nguyệt một tiếng, sau đó ra vẻ thẹn thùng vùi vào lòng Lạc Dương.
Lạc Dương ngồi im trên sô pha nhìn Mộc Thiển Nguyệt.
Ôi trời đất ơi~ Nghe tiếng chị này của Mộc Tuyết Nhu khiến Mộc Thiển Nguyệt nổi hết cả da gà.
Lúc này, Tô Vũ cũng đi xuống, nhìn Mộc Tuyết Nhu thẹn thùng vùi vào lòng Lạc Dương rồi mỉm cười nhìn Mộc Thiển Nguyệt.
Tô Vũ là rất vừa lòng vị con rể này. Gia thế tốt, hơn nữa còn rất tốt với Tuyết Nhu, tiếc là lại có Mộc Thiển Nguyệt chắn ở giữa này. Đúng là chướng mắt quá mà.
Bà ta càng thêm quyết tâm muốn nhanh chóng gả Mộc Thiển Nguyệt đi để tránh gây phiền cho con gái mình.
Tô Vũ ngồi xuống, cầm lấy tách trà nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói: “Tuyết Nhu, tuy rằng bận việc thì con vẫn phải thường xuyên về thăm bác gái của con đấy. Bác gái của con chỉ có mỗi Lạc Dương là con trai thôi, giờ con lại là vợ chưa cưới của Lạc Dương rồi thì phải thường xuyên tới thăm mẹ chồng tương lai mới được.”
Giọng điệu khoe khoang này cứ như ước gì cả thế giới đều biết Lạc Dương là con rể của bà ta, là chồng chưa cưới của con gái bà ta vậy.
“Vâng, con biết rồi mẹ. Con và anh Lạc Dương mà có thời gian là sẽ về thăm bác gái ngay.” Mộc Tuyết Nhu tựa lên vai Lạc Dương, cầm lấy tay anh ta rồi ngoan ngoãn đáp.
Mộc Thiển Nguyệt ở một bên lẳng lặng nhìn cảnh hòa thuận vui vẻ này, cô tựa như người ngoài vậy.
Đúng là vậy mà, cô vốn dĩ đã là người ngoài rồi. Cô chỉ là con nuôi, là đứa trẻ được nhặt về thôi.
Năm ấy, Mộc Tuyết Nhu bị sốt, có điều trị kiểu gì cũng không hết. Không biết là ai đã bảo ông bà Mộc nên nhận nuôi một đứa trẻ ở cô nhi viện để xung hỉ cho Mộc Tuyết Nhu.
Nói thật thì đến những lúc thế này thì dù có là người không mê tín cũng sẽ tin. Vậy nên nhà họ Mộc lập tức tới cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ. Mộc Thiển Nguyệt chính là đứa trẻ đó.
Sau khi nhận nuôi cô thì Mộc Tuyết Nhu lập tức khỏi bệnh, không chỉ không cần uống thuốc mà cũng chẳng cần đi bệnh viện. Vậy nên Mộc Chính Đào và Tô Vũ đã khá tốt với Mộc Thiển Nguyệt.
/1829
|