“Tiểu thư, cô về rồi, mọi người trong nhà đang đợi cô cậu Ám Dạ, cô mau vào trong đi...” Thấy Mạc Tử Yên trở về, bên cạnh còn thêm một người đàn ông tuấn tú, ánh mắt dì Trương không khỏi ái muội nhìn hai người, ánh mắt của bà khiến Mạc Tử Yên có chút xấu hổ.
Thảo nào gần đây tiểu thư có chút khác so với trước kia, sáng ra là đến công ty, tối về trễ sau đó liền nhốt mình vào phòng, suốt ngày không nói không rằng khiến bà tưởng rằng cô chưa quên được tên công tử họ Trác kia nên mới như vậy, nhưng sáng nay bà cùng phu nhân xem tin tức mới biết Đại tiểu thư của chúng ta đang bắt đầu một tình yêu mới. Tuy trên bìa tạp chí không để lộ rõ gương mặt của nữ nhân vật chính, nhưng bà chứng kiến Mạc Tử Yên từ nhỏ đến lớn, dù chỉ là thân ảnh thoáng qua, dì Trương cũng nhận biết được đó là cô.
“Vâng...”
Bị ánh mắt dì Trương nhìn khiến Mạc Tử Yên hận không thể đào một cái lỗ mà chui, Ám Dạ Duật bên cạnh chỉ cười không nói, để mặc cho ánh mắt dì Trương tùy ý đánh giá, điều này khiến dì Trương có thiện cảm với anh ngay từ lần gặp đầu tiên.
Vừa vào cửa, Mạc Tử Yên đã nghe thấy tiếng cười truyền đến, từ trong phòng khách có bốn thân ảnh đang ngồi đó, hai người đàn ông cùng hai người phụ nữ, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng nam vẫn tuấn tú soái khí, nữ xinh đẹp thanh lệ, nhìn dung mạo cũng hiểu rõ thời trẻ họ đều là những mỹ nam mỹ nữ hiếm có.
“Cha mẹ, cô chú, con về rồi...” Mạc Tử Yên cùng Ám Dạ Duật bước vào, lễ phép chào hỏi một lượt, Vân Hinh Như thấy con gái trở về liền vẫy vẫy cô, ý bảo cô đến bên cạnh ngồi xuống.
“Bác trai, bác gái, cháu mới đến, làm phiền mọi người.”
Ám Dạ Duật lễ phép chào hỏi, điều này khiến Mạc Vũ Hiên cùng Vân Hinh Như cảm thấy vô cùng vừa lòng với con rể tương lai, đặc biệt là Vân Hinh Như. Khác hẳn với Mạc Vũ Hiên một bên mặt lạnh, Vân Hinh Như bên cạnh Minh Tâm không người đảo mắt đánh giá anh. Đây cũng là lần đầu tiên sau hai năm bà gặp lại anh, hai năm trước hôn sự không thành, đối với Vân Hinh Như là một tiếc nuối rất lớn, bởi vì biết tính tình của chàng trai trước mắt rất tốt, bất kể là tài hoa dung mạo hay phẩm chất, tên họ Trác đó vốn dĩ không thể nào sánh bằng, người như vậy cho dù không yêu Yên Nhi nhưng bà tin tưởng anh sẽ không bỏ mặc cô, nhưng vì yêu thương con gái, mọi thứ bà liền thuận theo cô, chỉ là không nghĩ đến lại khiến cô phải chịu tône thương.
Hiện tại gặp lại, so với hai năm trước Ám Dạ Duật không chỉ chính chắn trầm ổn hơn mà tính cách vẫn rất hoàn hảo, không hổ là con rể mà bà chọn lựa, người như anh mới có thể chịu được tính ngang bướng của con gái bà, hiện tại nhìn hai người đứng cùng một chỗ, Vân Hinh Như cảm thấy hòa hợp đến mức không thể chê vào đâu được.
“Yên Nhi, đến đây...”
Mạc Tử Yên ngoan ngoãn đi đến bên người Vân Hinh Như, ngồi giữa bà và Minh Tâm, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, lần trước cô đến nhà anh dùng cơm cũng không cảm thấy áp lực như vậy, vậy mà hiện tại, trong lòng thầm nghĩ, đây rõ ràng là nhà cô, thân là chủ nhà không thể yếu thế trước mặt khách như vậy!
“Mấy ngày không gặp, con dường như ốm đi không ít?” Minh Tâm một bên ôn hòa mở miệng, cố gắng không tạo áp lực cho cô gái trước mặt, nhìn vẻ mặt cô bà có cảm giác cô như chiến sĩ sắp ra sa trường, vẻ mặt như chuẩn bị sắp tử trận khiến bà không khỏi cảm thấy buồn cười.
Có một cô con dâu như vậy, Ám Dạ gia sau này sẽ náo nhiệt lắm cho xem, như vậy cũng tốt, nhìn con trai từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bày ra dáng vẻ ôn nhu trầm tĩnh như cha nó, Minh Tâm sớm đã chán, may mắn là tính tình Ám Dạ Nghiên giống bà, nếu không suốt ngày bắt bà nhìn ba gương mặt không cảm xúc của ba cha con, Minh Tâm thật sự sẽ phát điên mất thôi.
“A, có sao?” Vân Hinh Như cẩn thận nhìn lại con gái một lượt, phát hiện cô mặc chiếc áo sơ mi có chút rộng, cổ áo hơi lỏng để lộ ra làn da trắng noãn, bà là phụ nữ nhìn còn không khỏi mê hoặc huống hồ là đàn ông, nghĩ đến Mạc Tử Yên ngày ngày phải mặc như vậy để người khác nhìn, Vân Hinh Như liền tức giận, con gái bà nuôi hai mươi năm, đâu thể để cho người khác chiếm tiện nghi?
Nói đến chiếm tiện nghi, ánh mắt bà không khỏi rơi vào người Ám Dạ Duật đang cùng hai người đàn ông trò chuyện, cô là thư ký riêng của anh, người mà cô hằng ngày tiếp xúc cũng chỉ có anh, nếu chiếm tiện nghi thì cũng chỉ có anh mới có thể chiếm được, dù sao gian tình giữa tổng tài và thư ký không phải không có, bất quá nếu người đó là Ám Dạ Duật, Vân Hinh Như bà liền bỏ qua, dù sao anh cũng sắp trở thành con rể bà, đều là người trong nhà.
Nếu Mạc Tử Yên biết được suy nghĩ của mẫu thân đại nhân, chỉ sợ cô không còn lời nào để nói, có ai làm mẹ mà người khác chiếm tiện nghi của con gái mình mà xem như không thấy không? Cho dù người đó là anh hay con rể tương lai của bà nhưng dù sao cô mới là con gái của bà, Mạc Tử Yên cảm thấy địa vị của bản thân đang bị đe dọa, anh còn chưa lấy cô mà mẹ cô đã tạo cơ hội cho anh như vậy, đến lúc hai người lấy nhau rồi chẳng phải mẹ cô sẽ về phe anh sao?
“Có lẽ vì dạo này công việc bận quá nên con ăn uống không được hợp lí lắm...” Mạc Tử Yên phát hiện đồ cô mặc bắt đầu rộng rãi đi rất nhiều, điển hình là chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người, cổ có phần hơi lỏng, sáng nay cô tìm trong tủ đồ của mình, chỉ có chiếc áo sơ mi này miễn cưỡng mặc được, còn những bộ đồ khác, có vẻ là do eo cô nhỏ đi không ít nên mấy chiếc váy kia sớm đã không thể mặc được, cô cũng không nghĩ bản thân lại ốm đến như thế, có lẽ vì thời gian qua vì công việc ở công ty quá bận nên cô không có thời gian bận tâm những thứ nhỏ nhặt thế này.
“Sau này không được như thế nữa, con gái không cần phải quá ốm, mập mạp mới đáng yêu...” Minh Tâm cẩn thận dạy dỗ cô con dâu tương lai sắp bước vào cửa này, bà không muốn cô bị ảnh hưởng bởi tư tưởng trẻ tuổi của các cô gái mới lớn, nghĩ rằng ốm mới đẹp, thật sự thì có đẹp hay không còn tùy thuộc vào mắt người nhìn, thầm nghĩ đợi sau khi cô vào cửa, bà nhất định sẽ tiến hành kế hoạch vỗ béo cô, như vậy mới có sức khỏe để sinh cháu cho bà bồng.
Mạc Tử Yên ngoan ngoãn gật đầu, lúc đầu cô còn có chút lo sợ nhưng sau khi trò chuyện cùng bà, giọng nói quan tâm cùng vẻ mặt ôn hòa của bà đã khiến cô bình tĩnh hơn không ít, cảm giác bất an sớm đã tiêu tan, bất quá vẫn là có chút không được tự nhiên.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, hai đứa cũng vừa mới tan làm còn chưa ăn gì, dùng bữa xong hãy nói tiếp...” Thấy sắc trời bên ngoài đã tối, Mạc Vũ Hiên mở miệng liền được nhận được sự đồng ý của mọi người.
“Hai đứa mau đi rửa tay rồi còn dùng bữa, kẻo thức ăn nguội mất.”
“Dì Trương, phiền dì dọn bàn...”
“Dạ phu nhân...”
Bàn ăn nhanh chóng được dọn lên, khi Mạc Tử Yên rửa tay xong thì những món ăn thịnh soạn đã được bày ra, vẫn còn bốc khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa khắp nơi, chỉ cần nhìn cũng có thể cảm nhận được, nhất định là rất ngon.
Mạc Tử Yên đi đến bên cạnh Vân Hinh Như ngồi xuống, Ám Dạ Duật ngồi đối diện cô.
“Hai đứa ăn nhiều một chút...”
Vân Hinh Như gắp một miếng thức ăn cho Ám Dạ Duật bày tỏ sự hài lòng đối với con rể tương lai này.
“Cảm ơn bác gái...”
“Đúng rồi Yên Nhi, trên tạp chí sáng nay, nữ nhân vật chính là cháu đúng không?”
Lời vừa rơi xuống, ánh mắt mọi người trên bàn ăn đều dồn về phía Mạc Tử Yên khiến cô không biết làm sao trả lời, khung cảnh xấu hổ như thế vậy mà tất cả mọi người đều biết, nếu là người xa lạ Mạc Tử Yên cũng không cần phải e ngại điều gì nhưng suy cho cùng, người mở miệng hỏi lại là mẹ chồng tương lai của cô, điều này khiến cô có chút ngượng ngùng.
“Vâng, là cháu...” Làm người thì phải thành thật, hiện tại mọi người trong công ty đã sớm biết, dù không nói ra nhưng họ vẫn biết đó là cô, sớm muộn cũng bại lộ, không bằng hiện tại cứ thú nhận trước.
“...”
Không gian rơi vào yên tĩnh, ngoài từ tiếng động đũa thì không có bất kì tiếng nói nào, đến khi Mạc Tử Yên cảm thấy trái tim bé nhỏ của cô bị mọi người dọa sợ thì một giọng nói vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
“Buổi sáng mẹ cùng dì Trương xem tin tức, dì Trương còn khẳng định là con đâu...”
“Tốt quá, nếu là Yên Nhi thì không có vấn đề gì!” Minh Tâm dường như trút được gánh nặng, đúng như lời con gái nói, người tối qua gọi đến là cô, nếu là Mạc Tử Yên thì bà có thể yên tâm, dù sao đây đều là bà nợ Mạc gia, huống hồ cô lại là cô con dâu vừa lòng bà, bất kể là vì lí do gì thì con trai bà nhất định phải lấy cô. Mặc dù biết suy nghĩ của bản thân có phần ích kỷ nhưng chuyện năm đó, nếu không phải có Mạc Vũ Hiên thì bà cùng Ám Dạ Tuấn vốn không thể bên nhau, một người phụ nữ như Vân Hinh Như, bà tin tưởng cách dạy dỗ con của bà ấy, cô con gái mà hai người họ sủng đến tận trời nhất định có chỗ tốt, cho dù tâm cô không đặt ở Ám Dạ gia thì cô nhất định sẽ không khiến bà thất vọng. Bất quá có lẽ bà đã nghĩ sai, tình hình hiện tại cho thấy, hai đứa nhỏ đã có tình cảm với nhau, đối với hai nhà đây vốn là chuyện tốt, thân là cha mẹ, không ai muốn con mình đi lấy một người không yêu con mình, thứ bà muốn không phải hôn nhân chính trị mà là cuộc hôn nhân giữa hai người.
“Như vậy là rõ rồi, hai đứa kết giao cũng tốt, hôn sự kéo dài hai năm rốt cuộc cũng có thể quyết định.” Ám Dạ Tuấn trầm mặc nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng.
Nhắc đến chuyện hôn sự, gương mặt bốn vị trưởng bối đều nghiêm túc hẳn lên, Minh Tâm cùng Vân Hinh Như hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hai người lộ vẻ hiểu rõ, xem ra hai đứa nhỏ không phải không có duyên mà chưa đến thời điểm. Lần đầu gặp mặt chưa nảy sinh tình cảm gì là điều hiển nhiên, bốn người họ nghĩ rằng sẽ cho hai đứa nhỏ cơ hội để tìm hiểu nhau nhưng ai ngờ lần xem mắt đầu tiên Ám Dạ Duật lại từ chối, hai nhà tuy khó xử nhưng hôn ước vẫn để đó, chỉ mong con mình có thể thay đổi chủ ý, mặc dù trong thời gian hai năm Minh Tâm có bắt Ám Dạ Duật đi xem mắt nhưng con dâu mà bà nhận được, sớm chỉ có một mình Mạc Tử Yên.
Hiện tại là thời gian thích hợp để giải quyết mối hôn sự này.
“Như vậy có nên để Yên Nhi qua nhà chúng ta ở một thời gian để chuẩn bị có cuộc sống hôn nhân không?” Người mở miệng là Minh Tâm, khi nghe Ám Dạ Tuấn nhắc đến chuyện hôn sự hai năm bị bỏ qua hiện tại rốt cuộc cũng được quyết định thì giọng nói có phần mềm dịu đi nhiều.
Từ nhỏ Minh Tâm đã đặc biệt chú ý đến Mạc Tử Yên, mặc dù không thường xuyên gặp gỡ cô hoặc lúc bà đến cô cũng không biết bà là ai nhưng bà xem cô như con gái mà đối đãi, nhìn cô từ nhỏ đến lớn, tình cảm dành cho cô không sai lệch với Ám Dạ Nghiên là bao nhiêu, cho nên hiện tại rốt cuộc cũng đợi được ngày cô bước chân vào Ám Dạ gia của bà, Minh Tâm tất nhiên vui vẻ, cảm giác con gái lớn rồi vẫn ở bên cạnh mình, đây đúng là điều hạnh phúc của tất cả người mẹ.
“Minh Tâm, chuyện gì cũng phải từ từ, chúng ta nên để bọn trẻ tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa, đến lúc đó tổ chức hôn lễ cũng không muộn?” Biết được tính tình con gái, chỉ ăn mềm không ăn cứng, thấy Minh Tâm có vẻ nóng vội Vân Hinh Như không khỏi khuyên nhủ. Dù sao con gái bà cũng vừa trải qua một cuộc tình, cô mới chia tay với Trác Lân không bao lâu, hiện tại lại đang kết giao với Ám Dạ Duật, tuy con gái miệng nói sớm đã quên nhưng trong lòng bà vẫn có chút không yên tâm.
“Cũng đúng, vẫn là nên từ từ...” Minh Tâm phát hiện bản thân lỡ lời, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy con trai kết giao bạn gái, lại tính đến chuyện hôn sự nên không khỏi có chút nóng vội, dù sao anh cũng không còn nhỏ, mà Ám Dạ gia lại chỉ có duy nhất anh là con trai, Minh Tâm sớm đã muốn uống chung trà con dâu này nhưng theo lời Vân Hinh Như, Mạc Tử Yên chỉ vừa mới hai mươi, bà biết phụ nữ bây giờ đều đặt sự nghiệp làm đầu, sau đó mới tính đến hôn nhân, nhưng nếu phải đợi đến lúc đó thì bà thật sự không có kiên nhẫn.
“Để hai đứa tìm hiểu nhau mấy tháng, một năm hai năm sau kết hôn cũng không muộn, dù sao hai đứa vẫn còn trẻ...”
“Như vậy cũng tốt, Yên Nhi, Duật, hai đứa có ý kiến gì không?” Ám Dạ Tuấn gật đầu, đồng ý với ý kiến của Vân Hinh Như, dù sao hai đứa vẫn còn đang ở giai đoạn tìm hiểu, nếu kết hôn liền chỉ sợ dục tốc bất đạt, huống hồ Mạc Tử Yên vẫn còn trẻ, nếu gây cho cô áp lực quá nhiều chỉ sợ sẽ khiến cô sinh ra nỗi sợ hãi đối với hôn nhân, chỉ sợ hôn sự này lần nữa lại không thành, lúc đó ông cũng già cả rồi, không có năng lực đi tìm cô vợ khác cho con trai ông.
“Thật ra...” Nhìn mọi người bàn tán xôn xao, Mạc Tử Yên muốn nói lại thôi, cô không biết bản thân có nên nói ra việc cô và anh đã đăng ký kết hôn rồi hay không, dù sao bọn họ cũng chưa có được sự cho phép của gia đình mà tùy tiện quyết định, cô sợ nói ra lại chọc gia đình hai bên tức giận.
“Cha mẹ, bác trai bác gái, không cần đâu, thật ra thì bọn con đã đăng ký kết hôn rồi ạ.”
Thảo nào gần đây tiểu thư có chút khác so với trước kia, sáng ra là đến công ty, tối về trễ sau đó liền nhốt mình vào phòng, suốt ngày không nói không rằng khiến bà tưởng rằng cô chưa quên được tên công tử họ Trác kia nên mới như vậy, nhưng sáng nay bà cùng phu nhân xem tin tức mới biết Đại tiểu thư của chúng ta đang bắt đầu một tình yêu mới. Tuy trên bìa tạp chí không để lộ rõ gương mặt của nữ nhân vật chính, nhưng bà chứng kiến Mạc Tử Yên từ nhỏ đến lớn, dù chỉ là thân ảnh thoáng qua, dì Trương cũng nhận biết được đó là cô.
“Vâng...”
Bị ánh mắt dì Trương nhìn khiến Mạc Tử Yên hận không thể đào một cái lỗ mà chui, Ám Dạ Duật bên cạnh chỉ cười không nói, để mặc cho ánh mắt dì Trương tùy ý đánh giá, điều này khiến dì Trương có thiện cảm với anh ngay từ lần gặp đầu tiên.
Vừa vào cửa, Mạc Tử Yên đã nghe thấy tiếng cười truyền đến, từ trong phòng khách có bốn thân ảnh đang ngồi đó, hai người đàn ông cùng hai người phụ nữ, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng nam vẫn tuấn tú soái khí, nữ xinh đẹp thanh lệ, nhìn dung mạo cũng hiểu rõ thời trẻ họ đều là những mỹ nam mỹ nữ hiếm có.
“Cha mẹ, cô chú, con về rồi...” Mạc Tử Yên cùng Ám Dạ Duật bước vào, lễ phép chào hỏi một lượt, Vân Hinh Như thấy con gái trở về liền vẫy vẫy cô, ý bảo cô đến bên cạnh ngồi xuống.
“Bác trai, bác gái, cháu mới đến, làm phiền mọi người.”
Ám Dạ Duật lễ phép chào hỏi, điều này khiến Mạc Vũ Hiên cùng Vân Hinh Như cảm thấy vô cùng vừa lòng với con rể tương lai, đặc biệt là Vân Hinh Như. Khác hẳn với Mạc Vũ Hiên một bên mặt lạnh, Vân Hinh Như bên cạnh Minh Tâm không người đảo mắt đánh giá anh. Đây cũng là lần đầu tiên sau hai năm bà gặp lại anh, hai năm trước hôn sự không thành, đối với Vân Hinh Như là một tiếc nuối rất lớn, bởi vì biết tính tình của chàng trai trước mắt rất tốt, bất kể là tài hoa dung mạo hay phẩm chất, tên họ Trác đó vốn dĩ không thể nào sánh bằng, người như vậy cho dù không yêu Yên Nhi nhưng bà tin tưởng anh sẽ không bỏ mặc cô, nhưng vì yêu thương con gái, mọi thứ bà liền thuận theo cô, chỉ là không nghĩ đến lại khiến cô phải chịu tône thương.
Hiện tại gặp lại, so với hai năm trước Ám Dạ Duật không chỉ chính chắn trầm ổn hơn mà tính cách vẫn rất hoàn hảo, không hổ là con rể mà bà chọn lựa, người như anh mới có thể chịu được tính ngang bướng của con gái bà, hiện tại nhìn hai người đứng cùng một chỗ, Vân Hinh Như cảm thấy hòa hợp đến mức không thể chê vào đâu được.
“Yên Nhi, đến đây...”
Mạc Tử Yên ngoan ngoãn đi đến bên người Vân Hinh Như, ngồi giữa bà và Minh Tâm, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, lần trước cô đến nhà anh dùng cơm cũng không cảm thấy áp lực như vậy, vậy mà hiện tại, trong lòng thầm nghĩ, đây rõ ràng là nhà cô, thân là chủ nhà không thể yếu thế trước mặt khách như vậy!
“Mấy ngày không gặp, con dường như ốm đi không ít?” Minh Tâm một bên ôn hòa mở miệng, cố gắng không tạo áp lực cho cô gái trước mặt, nhìn vẻ mặt cô bà có cảm giác cô như chiến sĩ sắp ra sa trường, vẻ mặt như chuẩn bị sắp tử trận khiến bà không khỏi cảm thấy buồn cười.
Có một cô con dâu như vậy, Ám Dạ gia sau này sẽ náo nhiệt lắm cho xem, như vậy cũng tốt, nhìn con trai từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bày ra dáng vẻ ôn nhu trầm tĩnh như cha nó, Minh Tâm sớm đã chán, may mắn là tính tình Ám Dạ Nghiên giống bà, nếu không suốt ngày bắt bà nhìn ba gương mặt không cảm xúc của ba cha con, Minh Tâm thật sự sẽ phát điên mất thôi.
“A, có sao?” Vân Hinh Như cẩn thận nhìn lại con gái một lượt, phát hiện cô mặc chiếc áo sơ mi có chút rộng, cổ áo hơi lỏng để lộ ra làn da trắng noãn, bà là phụ nữ nhìn còn không khỏi mê hoặc huống hồ là đàn ông, nghĩ đến Mạc Tử Yên ngày ngày phải mặc như vậy để người khác nhìn, Vân Hinh Như liền tức giận, con gái bà nuôi hai mươi năm, đâu thể để cho người khác chiếm tiện nghi?
Nói đến chiếm tiện nghi, ánh mắt bà không khỏi rơi vào người Ám Dạ Duật đang cùng hai người đàn ông trò chuyện, cô là thư ký riêng của anh, người mà cô hằng ngày tiếp xúc cũng chỉ có anh, nếu chiếm tiện nghi thì cũng chỉ có anh mới có thể chiếm được, dù sao gian tình giữa tổng tài và thư ký không phải không có, bất quá nếu người đó là Ám Dạ Duật, Vân Hinh Như bà liền bỏ qua, dù sao anh cũng sắp trở thành con rể bà, đều là người trong nhà.
Nếu Mạc Tử Yên biết được suy nghĩ của mẫu thân đại nhân, chỉ sợ cô không còn lời nào để nói, có ai làm mẹ mà người khác chiếm tiện nghi của con gái mình mà xem như không thấy không? Cho dù người đó là anh hay con rể tương lai của bà nhưng dù sao cô mới là con gái của bà, Mạc Tử Yên cảm thấy địa vị của bản thân đang bị đe dọa, anh còn chưa lấy cô mà mẹ cô đã tạo cơ hội cho anh như vậy, đến lúc hai người lấy nhau rồi chẳng phải mẹ cô sẽ về phe anh sao?
“Có lẽ vì dạo này công việc bận quá nên con ăn uống không được hợp lí lắm...” Mạc Tử Yên phát hiện đồ cô mặc bắt đầu rộng rãi đi rất nhiều, điển hình là chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người, cổ có phần hơi lỏng, sáng nay cô tìm trong tủ đồ của mình, chỉ có chiếc áo sơ mi này miễn cưỡng mặc được, còn những bộ đồ khác, có vẻ là do eo cô nhỏ đi không ít nên mấy chiếc váy kia sớm đã không thể mặc được, cô cũng không nghĩ bản thân lại ốm đến như thế, có lẽ vì thời gian qua vì công việc ở công ty quá bận nên cô không có thời gian bận tâm những thứ nhỏ nhặt thế này.
“Sau này không được như thế nữa, con gái không cần phải quá ốm, mập mạp mới đáng yêu...” Minh Tâm cẩn thận dạy dỗ cô con dâu tương lai sắp bước vào cửa này, bà không muốn cô bị ảnh hưởng bởi tư tưởng trẻ tuổi của các cô gái mới lớn, nghĩ rằng ốm mới đẹp, thật sự thì có đẹp hay không còn tùy thuộc vào mắt người nhìn, thầm nghĩ đợi sau khi cô vào cửa, bà nhất định sẽ tiến hành kế hoạch vỗ béo cô, như vậy mới có sức khỏe để sinh cháu cho bà bồng.
Mạc Tử Yên ngoan ngoãn gật đầu, lúc đầu cô còn có chút lo sợ nhưng sau khi trò chuyện cùng bà, giọng nói quan tâm cùng vẻ mặt ôn hòa của bà đã khiến cô bình tĩnh hơn không ít, cảm giác bất an sớm đã tiêu tan, bất quá vẫn là có chút không được tự nhiên.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, hai đứa cũng vừa mới tan làm còn chưa ăn gì, dùng bữa xong hãy nói tiếp...” Thấy sắc trời bên ngoài đã tối, Mạc Vũ Hiên mở miệng liền được nhận được sự đồng ý của mọi người.
“Hai đứa mau đi rửa tay rồi còn dùng bữa, kẻo thức ăn nguội mất.”
“Dì Trương, phiền dì dọn bàn...”
“Dạ phu nhân...”
Bàn ăn nhanh chóng được dọn lên, khi Mạc Tử Yên rửa tay xong thì những món ăn thịnh soạn đã được bày ra, vẫn còn bốc khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa khắp nơi, chỉ cần nhìn cũng có thể cảm nhận được, nhất định là rất ngon.
Mạc Tử Yên đi đến bên cạnh Vân Hinh Như ngồi xuống, Ám Dạ Duật ngồi đối diện cô.
“Hai đứa ăn nhiều một chút...”
Vân Hinh Như gắp một miếng thức ăn cho Ám Dạ Duật bày tỏ sự hài lòng đối với con rể tương lai này.
“Cảm ơn bác gái...”
“Đúng rồi Yên Nhi, trên tạp chí sáng nay, nữ nhân vật chính là cháu đúng không?”
Lời vừa rơi xuống, ánh mắt mọi người trên bàn ăn đều dồn về phía Mạc Tử Yên khiến cô không biết làm sao trả lời, khung cảnh xấu hổ như thế vậy mà tất cả mọi người đều biết, nếu là người xa lạ Mạc Tử Yên cũng không cần phải e ngại điều gì nhưng suy cho cùng, người mở miệng hỏi lại là mẹ chồng tương lai của cô, điều này khiến cô có chút ngượng ngùng.
“Vâng, là cháu...” Làm người thì phải thành thật, hiện tại mọi người trong công ty đã sớm biết, dù không nói ra nhưng họ vẫn biết đó là cô, sớm muộn cũng bại lộ, không bằng hiện tại cứ thú nhận trước.
“...”
Không gian rơi vào yên tĩnh, ngoài từ tiếng động đũa thì không có bất kì tiếng nói nào, đến khi Mạc Tử Yên cảm thấy trái tim bé nhỏ của cô bị mọi người dọa sợ thì một giọng nói vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
“Buổi sáng mẹ cùng dì Trương xem tin tức, dì Trương còn khẳng định là con đâu...”
“Tốt quá, nếu là Yên Nhi thì không có vấn đề gì!” Minh Tâm dường như trút được gánh nặng, đúng như lời con gái nói, người tối qua gọi đến là cô, nếu là Mạc Tử Yên thì bà có thể yên tâm, dù sao đây đều là bà nợ Mạc gia, huống hồ cô lại là cô con dâu vừa lòng bà, bất kể là vì lí do gì thì con trai bà nhất định phải lấy cô. Mặc dù biết suy nghĩ của bản thân có phần ích kỷ nhưng chuyện năm đó, nếu không phải có Mạc Vũ Hiên thì bà cùng Ám Dạ Tuấn vốn không thể bên nhau, một người phụ nữ như Vân Hinh Như, bà tin tưởng cách dạy dỗ con của bà ấy, cô con gái mà hai người họ sủng đến tận trời nhất định có chỗ tốt, cho dù tâm cô không đặt ở Ám Dạ gia thì cô nhất định sẽ không khiến bà thất vọng. Bất quá có lẽ bà đã nghĩ sai, tình hình hiện tại cho thấy, hai đứa nhỏ đã có tình cảm với nhau, đối với hai nhà đây vốn là chuyện tốt, thân là cha mẹ, không ai muốn con mình đi lấy một người không yêu con mình, thứ bà muốn không phải hôn nhân chính trị mà là cuộc hôn nhân giữa hai người.
“Như vậy là rõ rồi, hai đứa kết giao cũng tốt, hôn sự kéo dài hai năm rốt cuộc cũng có thể quyết định.” Ám Dạ Tuấn trầm mặc nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng.
Nhắc đến chuyện hôn sự, gương mặt bốn vị trưởng bối đều nghiêm túc hẳn lên, Minh Tâm cùng Vân Hinh Như hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hai người lộ vẻ hiểu rõ, xem ra hai đứa nhỏ không phải không có duyên mà chưa đến thời điểm. Lần đầu gặp mặt chưa nảy sinh tình cảm gì là điều hiển nhiên, bốn người họ nghĩ rằng sẽ cho hai đứa nhỏ cơ hội để tìm hiểu nhau nhưng ai ngờ lần xem mắt đầu tiên Ám Dạ Duật lại từ chối, hai nhà tuy khó xử nhưng hôn ước vẫn để đó, chỉ mong con mình có thể thay đổi chủ ý, mặc dù trong thời gian hai năm Minh Tâm có bắt Ám Dạ Duật đi xem mắt nhưng con dâu mà bà nhận được, sớm chỉ có một mình Mạc Tử Yên.
Hiện tại là thời gian thích hợp để giải quyết mối hôn sự này.
“Như vậy có nên để Yên Nhi qua nhà chúng ta ở một thời gian để chuẩn bị có cuộc sống hôn nhân không?” Người mở miệng là Minh Tâm, khi nghe Ám Dạ Tuấn nhắc đến chuyện hôn sự hai năm bị bỏ qua hiện tại rốt cuộc cũng được quyết định thì giọng nói có phần mềm dịu đi nhiều.
Từ nhỏ Minh Tâm đã đặc biệt chú ý đến Mạc Tử Yên, mặc dù không thường xuyên gặp gỡ cô hoặc lúc bà đến cô cũng không biết bà là ai nhưng bà xem cô như con gái mà đối đãi, nhìn cô từ nhỏ đến lớn, tình cảm dành cho cô không sai lệch với Ám Dạ Nghiên là bao nhiêu, cho nên hiện tại rốt cuộc cũng đợi được ngày cô bước chân vào Ám Dạ gia của bà, Minh Tâm tất nhiên vui vẻ, cảm giác con gái lớn rồi vẫn ở bên cạnh mình, đây đúng là điều hạnh phúc của tất cả người mẹ.
“Minh Tâm, chuyện gì cũng phải từ từ, chúng ta nên để bọn trẻ tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa, đến lúc đó tổ chức hôn lễ cũng không muộn?” Biết được tính tình con gái, chỉ ăn mềm không ăn cứng, thấy Minh Tâm có vẻ nóng vội Vân Hinh Như không khỏi khuyên nhủ. Dù sao con gái bà cũng vừa trải qua một cuộc tình, cô mới chia tay với Trác Lân không bao lâu, hiện tại lại đang kết giao với Ám Dạ Duật, tuy con gái miệng nói sớm đã quên nhưng trong lòng bà vẫn có chút không yên tâm.
“Cũng đúng, vẫn là nên từ từ...” Minh Tâm phát hiện bản thân lỡ lời, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy con trai kết giao bạn gái, lại tính đến chuyện hôn sự nên không khỏi có chút nóng vội, dù sao anh cũng không còn nhỏ, mà Ám Dạ gia lại chỉ có duy nhất anh là con trai, Minh Tâm sớm đã muốn uống chung trà con dâu này nhưng theo lời Vân Hinh Như, Mạc Tử Yên chỉ vừa mới hai mươi, bà biết phụ nữ bây giờ đều đặt sự nghiệp làm đầu, sau đó mới tính đến hôn nhân, nhưng nếu phải đợi đến lúc đó thì bà thật sự không có kiên nhẫn.
“Để hai đứa tìm hiểu nhau mấy tháng, một năm hai năm sau kết hôn cũng không muộn, dù sao hai đứa vẫn còn trẻ...”
“Như vậy cũng tốt, Yên Nhi, Duật, hai đứa có ý kiến gì không?” Ám Dạ Tuấn gật đầu, đồng ý với ý kiến của Vân Hinh Như, dù sao hai đứa vẫn còn đang ở giai đoạn tìm hiểu, nếu kết hôn liền chỉ sợ dục tốc bất đạt, huống hồ Mạc Tử Yên vẫn còn trẻ, nếu gây cho cô áp lực quá nhiều chỉ sợ sẽ khiến cô sinh ra nỗi sợ hãi đối với hôn nhân, chỉ sợ hôn sự này lần nữa lại không thành, lúc đó ông cũng già cả rồi, không có năng lực đi tìm cô vợ khác cho con trai ông.
“Thật ra...” Nhìn mọi người bàn tán xôn xao, Mạc Tử Yên muốn nói lại thôi, cô không biết bản thân có nên nói ra việc cô và anh đã đăng ký kết hôn rồi hay không, dù sao bọn họ cũng chưa có được sự cho phép của gia đình mà tùy tiện quyết định, cô sợ nói ra lại chọc gia đình hai bên tức giận.
“Cha mẹ, bác trai bác gái, không cần đâu, thật ra thì bọn con đã đăng ký kết hôn rồi ạ.”
/86
|