Hàn Chân chặn lại cây trượng của Hàn lão phu nhân, ngồi xuống ghế salon ôm eo bà, quan sát làn da của lảo phu nhân, trong miệng chậc chậc nói: Bà nội, vài ngày không gặp, làn da của bà mịn màn ra không ít nha, xem ra bộ mỹ phẩm lần trước con đưa cho người dùng rất hiệu quả, nếu không lại mang đến cho người một bộ nữa? .
Thật vậy sao? Hàn lảo phu nhân nghe xong, khuôn mặt đang căng thẳng trở nên hớn hở lên, đưa tay soa mặt mình tự nói: Trách không được, gân đây mấy bà bạn ta đều nói khí sắc ta dạo này rất tốt! .
Cái đó rất đúng Hàn Chân cười nhẹ Bà nội nhìn người bây giờ rất trẻ, đừng nói là 60 tuổi, nói 40 tuổi cũng có người tin .
Hàn lão phu nhân cười không ngậm miệng được, lại vẫn giả bộ không vui trừng mắt liếc cháu trai, Miệng lưỡi trơn tru...
Mẹ! Chung Du Hồng nghe không nổi nữa, từ phòng bếp đi tới nói: Người xem người, mới mấy câu lại bị nó lừa gạt rồi.
Hàn lão phu nhân trên mặt nhanh chóng hiện lên tia xấu hổ, bà đẩy tay cháu trai ra, mặt lộ vẻ ghét bỏ nói: Trời nóng, đừng dựa vào gần ta như vậy.
Hàn Chân bị ngã vào ghế sô pha bên kia, anh nhíu mày, duỗi thẳng chân dài, tay đưa vào túi quần lấy ra cái bật lửa cùng bao thuốc lá.
Chỉ là, còn không đợi anh đem điếu thuốc đốt, Chung Du Hồng đoạt lấy điếu thuốc ném lên trên bàn trà, Hút cái gì hút! Đã đầy đủ rồi, nên, phải nói vào chính sự rồi!
Chung Du Hồng hai tay khoanh lại, tư thế đàm phán, Hiện tại người trong cuộc đều đã đông đủ, a Chân, trước tiên ta hỏi ý nghĩ của con, việc hôn sự này, đến tột cùng ngươi là ý định tiếp tục nữa không, hay muốn như thế nào?
Hàn Chân lười biếng tựa vào ghế sô pha, trong tay không có thuốc, đành phải vuốt vuốt cái bật lửa màu đen, một bộ không đếm xỉa tới giọng điệu nói ra: Con lúc nào nói qua không rồi hả?
Chung Du Hồng ánh mắt nhìn thẳng con của mình, ý đồ theo nét mặt của hắn, động tác nhìn trộm nội tâm của hắn, Vậy con ở bên ngoài cùng những hồ ly tinh kia kết thúc sao?
Hàn Chân quyến rũ ra khóe miệng: Mẹ, con đã theo như người nói, những người phụ nữ kia chỉ là mang đến xã giao thôi.
Bịa đặt! Chung Du Hồng khinh thường, Cả nước người ta vẫn làm ăn đấy thôi, họ cung đi xã giao vậy, vậy sao ta không gặp họ mang theo phụ nữ bên người? .
Hàn Chân giải thích: Mẹ, nếu người không gả cho cha con quá sớm, căn bản là không có cơ hội hiểu rõ đàn ông. Con đã nói với người, đàn ông bây giờ, làm việc phong cách là không giống nhau, có người nghiêm túc đàm phán, có người thì trò chuyện vui vẻ, về phần con, là thuộc về thứ hai!
Cao tiêu tiêu: ...
Con ah! Chung Du Hồng cũng bị đánh bại, đưa tay chỉ vào Hàn Chân, tức giận ngồi ở đó nói không ra lời.
Tốt rồi tốt rồi. Hàn Chân ôm Chung Du Hồng, khóe miệng có chút nhếch lên , Mẹ, vui vẻ lên chút, không nêm tức giận, dễ dàng có nếp nhăn. Đúng rồi, phòng bếp có gì ăn hay không? con vừa cùng Duật Đình uống rượu xong, hiện tại dạ dày có chút không thoải mái.
Dạ dày lại đau! Hàn lão thái phu nhân nhíu mày, lập tức nói với Dì Liên, Dì Liên, tới phòng bếp làm trà giải rượu, làm thêm một chút đồ ăn khua thanh đạm.
Bà nội, vẫn là người thương con nhất. Hàn Chân đưa tay phải ra ôm bả vai Hàn lão phu nhân.
Thấy Hàn Chân khong nói gì về vấn đề ly hôn, Cao Tiêu Tiêu thở dài một hơi, không rảnh thưởng thức hình ảnh vui vẻ của ba người trước mặt, lén cầm lấy điện thoại mở lên coi.
Bây giờ cũng đã hơn chín giờ rồi, không biết Tiểu Bạch có đi ngủ đúng giờ hay không?
Đột nhiên, Hàn lão phu nhân xoay đầu lại: Tiêu Tiêu.
Thật vậy sao? Hàn lảo phu nhân nghe xong, khuôn mặt đang căng thẳng trở nên hớn hở lên, đưa tay soa mặt mình tự nói: Trách không được, gân đây mấy bà bạn ta đều nói khí sắc ta dạo này rất tốt! .
Cái đó rất đúng Hàn Chân cười nhẹ Bà nội nhìn người bây giờ rất trẻ, đừng nói là 60 tuổi, nói 40 tuổi cũng có người tin .
Hàn lão phu nhân cười không ngậm miệng được, lại vẫn giả bộ không vui trừng mắt liếc cháu trai, Miệng lưỡi trơn tru...
Mẹ! Chung Du Hồng nghe không nổi nữa, từ phòng bếp đi tới nói: Người xem người, mới mấy câu lại bị nó lừa gạt rồi.
Hàn lão phu nhân trên mặt nhanh chóng hiện lên tia xấu hổ, bà đẩy tay cháu trai ra, mặt lộ vẻ ghét bỏ nói: Trời nóng, đừng dựa vào gần ta như vậy.
Hàn Chân bị ngã vào ghế sô pha bên kia, anh nhíu mày, duỗi thẳng chân dài, tay đưa vào túi quần lấy ra cái bật lửa cùng bao thuốc lá.
Chỉ là, còn không đợi anh đem điếu thuốc đốt, Chung Du Hồng đoạt lấy điếu thuốc ném lên trên bàn trà, Hút cái gì hút! Đã đầy đủ rồi, nên, phải nói vào chính sự rồi!
Chung Du Hồng hai tay khoanh lại, tư thế đàm phán, Hiện tại người trong cuộc đều đã đông đủ, a Chân, trước tiên ta hỏi ý nghĩ của con, việc hôn sự này, đến tột cùng ngươi là ý định tiếp tục nữa không, hay muốn như thế nào?
Hàn Chân lười biếng tựa vào ghế sô pha, trong tay không có thuốc, đành phải vuốt vuốt cái bật lửa màu đen, một bộ không đếm xỉa tới giọng điệu nói ra: Con lúc nào nói qua không rồi hả?
Chung Du Hồng ánh mắt nhìn thẳng con của mình, ý đồ theo nét mặt của hắn, động tác nhìn trộm nội tâm của hắn, Vậy con ở bên ngoài cùng những hồ ly tinh kia kết thúc sao?
Hàn Chân quyến rũ ra khóe miệng: Mẹ, con đã theo như người nói, những người phụ nữ kia chỉ là mang đến xã giao thôi.
Bịa đặt! Chung Du Hồng khinh thường, Cả nước người ta vẫn làm ăn đấy thôi, họ cung đi xã giao vậy, vậy sao ta không gặp họ mang theo phụ nữ bên người? .
Hàn Chân giải thích: Mẹ, nếu người không gả cho cha con quá sớm, căn bản là không có cơ hội hiểu rõ đàn ông. Con đã nói với người, đàn ông bây giờ, làm việc phong cách là không giống nhau, có người nghiêm túc đàm phán, có người thì trò chuyện vui vẻ, về phần con, là thuộc về thứ hai!
Cao tiêu tiêu: ...
Con ah! Chung Du Hồng cũng bị đánh bại, đưa tay chỉ vào Hàn Chân, tức giận ngồi ở đó nói không ra lời.
Tốt rồi tốt rồi. Hàn Chân ôm Chung Du Hồng, khóe miệng có chút nhếch lên , Mẹ, vui vẻ lên chút, không nêm tức giận, dễ dàng có nếp nhăn. Đúng rồi, phòng bếp có gì ăn hay không? con vừa cùng Duật Đình uống rượu xong, hiện tại dạ dày có chút không thoải mái.
Dạ dày lại đau! Hàn lão thái phu nhân nhíu mày, lập tức nói với Dì Liên, Dì Liên, tới phòng bếp làm trà giải rượu, làm thêm một chút đồ ăn khua thanh đạm.
Bà nội, vẫn là người thương con nhất. Hàn Chân đưa tay phải ra ôm bả vai Hàn lão phu nhân.
Thấy Hàn Chân khong nói gì về vấn đề ly hôn, Cao Tiêu Tiêu thở dài một hơi, không rảnh thưởng thức hình ảnh vui vẻ của ba người trước mặt, lén cầm lấy điện thoại mở lên coi.
Bây giờ cũng đã hơn chín giờ rồi, không biết Tiểu Bạch có đi ngủ đúng giờ hay không?
Đột nhiên, Hàn lão phu nhân xoay đầu lại: Tiêu Tiêu.
/20
|