"Vương gia, người đã trở về." Thấy Hách Liên Vũ xuống ngựa, Vương Phúc Liền nhanh chóng chạy lại nghênh đón.
Hôm nay thật mệt mỏi, ở chỗ Thái hậu anh phải nói hết lời mới yên chuyện. "Cơm chiều đã chuẩn bị chưa?"
"Đã xong cả rồi, Vương gia. Cái kia. . . . cách cách đã hồi phủ." Vương Phúc cúi đầu, cẩn trọng nói.
À, trở về rồi sao, thật đúng lúc. "Ông đem Đông sương phòng dọn dẹp một chút, còn nữa, về sau trên dưới trong phủ không được gọi nàng là cách cách nữa, gọi một tiếng Vương phi."
"Rõ." Xem ra cuối cùng cách cách cũng được thăng cấp rồi.
Bất chấp bụng đói sôi sục, Hách Liên Vũ rảo bước đến hậu viện.
Quái lạ, không phải nói nàng đã trở về sao, sao lại không thấy đâu. Hách Liên Vũ tìm khắp trong ngoài không hề thấy bóng dáng Tần Minh Nguyệt, bất giác nhìn về bát giác đình phía xa, quả nhiên có người nằm nhoài trên bàn tròn. Anh lại rảo bước đến mái đình.
Tần Minh Nguyệt nhoài người nằm trên bàn, từ từ nhắm mắt lại, vừa nhìn chỉ thấy nàng đang ngủ.
Cư nhiên có thể ngủ ở đây, có thể sao? Hách Liên Vũ ngồi trên tảng đá lạnh như băng bên cạnh. Thoáng nhìn cũng thấy nàng gầy đi rất nhiều, chẳng lẽ ở Tần vương phủ cũng không tốt bằng nơi đây sao?
o0o
Đã lâu rồi không được ngủ thoải mái thế này. . . Tần Minh Nguyệt trở mình, vừa hé mi thì khuôn mặt tuấn mỹ kia đã đập vào mắt. "A, Vương gia, sao ngài lại ở đây?" Tần Minh Nguyệt khẽ kêu lên.
Sao phải ầm ĩ vậy, Hách Liên Vũ liếc nhìn Tần Minh Nguyệt, miễn cưỡng nói: "Có gì mà ngạc nhiên, chúng ta là phu thê mà."
Phu thê? Có lầm không vậy. Tần Minh Nguyệt vội kiểm tra y phục trên người, có vẻ vẫn là xiêm y nàng đã mặc hôm qua, may mắn vẫn còn đủ trên người.
Thấy động tác khôi hài kia của nàng, Hách Liên Vũ cười cười nói, "Yên tâm, ta không phải cầm thú, sẽ không ra tay khi nàng đang ngủ. Chỉ là đêm nay ta cũng sẽ không để nàng ngủ yên." Khi nói ra những lời này, tâm tình Hách Liên Vũ rất tốt.
Hai má Tần Minh Nguyệt ửng đỏ, cảm giác như có lửa trong người, sờ sờ mặt. "Ủa, mạng che mặt của ta đâu?" Khi này nàng mới phát hiện tấm sa mỏng trên mặt đã không cánh mà bay."
"Rõ ràng là vô cùng xinh đẹp còn muốn mang khăn che, chẳng lẽ nàng thích bị người khác rêu rao là cách cách xấu xí sao?" Hách Liên Vũ nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tần Minh Nguyệt, khuôn mặt này là thứ đẹp nhất anh từng thấy qua, da thịt vô cùng mịn màng, mũi cao thẳng tắp, môi hồng chúm chím, không có chỗ nào không hoàn mỹ, có thể nói là kiệt tác.
Không có khăn che mặt nàng cảm thấy không quen, dù sao cũng đã mười mấy năm. "Không được, ta không quen như vậy."
Hách Liên Vũ thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nàng, "Dần dà sẽ quen." Hách Liên Vũ dịu dàng nói.
Nhìn Hách Liên Vũ kì quái, người đàn ông này trở nên dịu dàng như vậy từ khi nào, chẳng lẽ sinh bệnh rồi uống lộn thuốc sao. "Ta hỏi ngài, sao lại kì lạ như vậy?"
"Kì lạ? Lạ chỗ nào?" Hách Liên Vũ xem xét lại bản thân.
Tần Minh Nguyệt nhìn lại căn phòng hiện tại, có vẻ không giống nơi nàng ở trước kia, "Đây là nơi nào?"
"Đương nhiên là vương phủ rồi, nàng ngủ gục trong đình nên ta đưa nàng đến đây. Nàng không cần đi đâu hết, nơi này chính là phòng của nàng."
Cái gì chứ? Như thế nào vừa ngủ một giấc mọi thứ liền đảo lộn nha. "Không được, ta còn phải đi đón Tiểu Thúy."
"Tiểu Thúy không phải đã đi cùng nàng sao? Sao lại không cùng nàng trở về?"
Hôm nay thật mệt mỏi, ở chỗ Thái hậu anh phải nói hết lời mới yên chuyện. "Cơm chiều đã chuẩn bị chưa?"
"Đã xong cả rồi, Vương gia. Cái kia. . . . cách cách đã hồi phủ." Vương Phúc cúi đầu, cẩn trọng nói.
À, trở về rồi sao, thật đúng lúc. "Ông đem Đông sương phòng dọn dẹp một chút, còn nữa, về sau trên dưới trong phủ không được gọi nàng là cách cách nữa, gọi một tiếng Vương phi."
"Rõ." Xem ra cuối cùng cách cách cũng được thăng cấp rồi.
Bất chấp bụng đói sôi sục, Hách Liên Vũ rảo bước đến hậu viện.
Quái lạ, không phải nói nàng đã trở về sao, sao lại không thấy đâu. Hách Liên Vũ tìm khắp trong ngoài không hề thấy bóng dáng Tần Minh Nguyệt, bất giác nhìn về bát giác đình phía xa, quả nhiên có người nằm nhoài trên bàn tròn. Anh lại rảo bước đến mái đình.
Tần Minh Nguyệt nhoài người nằm trên bàn, từ từ nhắm mắt lại, vừa nhìn chỉ thấy nàng đang ngủ.
Cư nhiên có thể ngủ ở đây, có thể sao? Hách Liên Vũ ngồi trên tảng đá lạnh như băng bên cạnh. Thoáng nhìn cũng thấy nàng gầy đi rất nhiều, chẳng lẽ ở Tần vương phủ cũng không tốt bằng nơi đây sao?
o0o
Đã lâu rồi không được ngủ thoải mái thế này. . . Tần Minh Nguyệt trở mình, vừa hé mi thì khuôn mặt tuấn mỹ kia đã đập vào mắt. "A, Vương gia, sao ngài lại ở đây?" Tần Minh Nguyệt khẽ kêu lên.
Sao phải ầm ĩ vậy, Hách Liên Vũ liếc nhìn Tần Minh Nguyệt, miễn cưỡng nói: "Có gì mà ngạc nhiên, chúng ta là phu thê mà."
Phu thê? Có lầm không vậy. Tần Minh Nguyệt vội kiểm tra y phục trên người, có vẻ vẫn là xiêm y nàng đã mặc hôm qua, may mắn vẫn còn đủ trên người.
Thấy động tác khôi hài kia của nàng, Hách Liên Vũ cười cười nói, "Yên tâm, ta không phải cầm thú, sẽ không ra tay khi nàng đang ngủ. Chỉ là đêm nay ta cũng sẽ không để nàng ngủ yên." Khi nói ra những lời này, tâm tình Hách Liên Vũ rất tốt.
Hai má Tần Minh Nguyệt ửng đỏ, cảm giác như có lửa trong người, sờ sờ mặt. "Ủa, mạng che mặt của ta đâu?" Khi này nàng mới phát hiện tấm sa mỏng trên mặt đã không cánh mà bay."
"Rõ ràng là vô cùng xinh đẹp còn muốn mang khăn che, chẳng lẽ nàng thích bị người khác rêu rao là cách cách xấu xí sao?" Hách Liên Vũ nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tần Minh Nguyệt, khuôn mặt này là thứ đẹp nhất anh từng thấy qua, da thịt vô cùng mịn màng, mũi cao thẳng tắp, môi hồng chúm chím, không có chỗ nào không hoàn mỹ, có thể nói là kiệt tác.
Không có khăn che mặt nàng cảm thấy không quen, dù sao cũng đã mười mấy năm. "Không được, ta không quen như vậy."
Hách Liên Vũ thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nàng, "Dần dà sẽ quen." Hách Liên Vũ dịu dàng nói.
Nhìn Hách Liên Vũ kì quái, người đàn ông này trở nên dịu dàng như vậy từ khi nào, chẳng lẽ sinh bệnh rồi uống lộn thuốc sao. "Ta hỏi ngài, sao lại kì lạ như vậy?"
"Kì lạ? Lạ chỗ nào?" Hách Liên Vũ xem xét lại bản thân.
Tần Minh Nguyệt nhìn lại căn phòng hiện tại, có vẻ không giống nơi nàng ở trước kia, "Đây là nơi nào?"
"Đương nhiên là vương phủ rồi, nàng ngủ gục trong đình nên ta đưa nàng đến đây. Nàng không cần đi đâu hết, nơi này chính là phòng của nàng."
Cái gì chứ? Như thế nào vừa ngủ một giấc mọi thứ liền đảo lộn nha. "Không được, ta còn phải đi đón Tiểu Thúy."
"Tiểu Thúy không phải đã đi cùng nàng sao? Sao lại không cùng nàng trở về?"
/82
|