Dặn dò xong Xuân Cầm, thì thầm một phen việc phải làm, Sở Ngâm Ngọc bèn nâng bước ra ngoài, hướng tới đám đông đang vây quanh Lâm mẹ đi đến. Quả nhiên là có tâm tư a, như vậy hưng sư động chúng tất cả Thanh Ngọc uyển bên trong nha đầu, sau đó lại bốn phía kể xấu Xuân Cầm, làm cho mọi người không dám cùng nàng đối nghịch. Kiếp trước nàng Sở Ngâm Ngọc như thế nào ngu nguội, đối với Lâm mẹ giả ý che chở, cảm động đến rơi nước mắt.
Ha hả!
Bên môi họa ra nụ cười châm chọc, trong mắt lãnh ý tựa như hàn băng, lạnh thấu xương!
“Tiểu thư, Xuân Cầm, nàng ta… nàng ta thật sự rất quá phận”. Lâm mẹ nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc, càng thể hiện bản thân chân thành, tựa như một nô bộc tốt, mọi chuyện đều quan tâm chủ tử.
Sở Ngâm Ngọc nhịn xuống chán ghét, nhanh chóng hiện ra kiếp trước tính tình, một bộ dáng khờ dại hỏi: “Lâm mẹ, Xuân Cầm phát sinh ra chuyện gì? Mau nói cho ta biết”.
Nhìn đến Sở Ngâm Ngọc vội vàng, Lâm mẹ vừa lòng, quả nhiên mọi chuyện đều nắm ở trong tay nàng a.
“Thưa tiểu thư, Xuân Cầm … nàng phụ tiểu thư yêu thương”, miễn cưỡng bài trừ vài giọt nước mắt, một bên nghẹn ngào nói tiếp: “Tiểu thư ốm đau nằm ở trên giường, nàng lại nhân lúc phu nhân tiếp đãi Chu công tử, đi dụ dỗ hắn, muốn bay lên làm phượng hoàng. Nàng cũng không ngẫm lại tiểu thư ngày thường là như thế nào đối đãi nàng?”
“Được rồi, Lâm mẹ, Xuân Cầm nàng ấy không phải người như thế”. Sở Ngâm Ngọc phối hợp với Lâm mẹ diễn xuất.
“Tiểu thư, ngài chính là thành thật quá nên bị lừa a”. Lâm mẹ phản bác nói, mang theo ý chỉ tiếc rèn sắt không kịp.
Ngươi nhưng thật ra nói đúng, bằng không ta cũng không trở thành cá thịt, mặc các ngươi chặt chém, Sở Ngâm Ngọc trong mắt hiện lên khinh thường, trong lòng lập tức ứng với đến.
“Bất quá, may mắn hiện tại không có việc gì, phu nhân liếc mắt xem thấu của nàng tâm tư, bị phu nhân tra ra chân tướng sau, nàng thẹn với chủ tử ngài, chạy đến đại tuyết nhận lỗi, đông lạnh mà chết!”. Lâm mẹ mang theo cảm khái, ai oán mà nói, chửi bới người khác, đồng thời cũng không quên nịnh nọt bản thân chủ tử.
“Phải không?” Sở Ngâm Ngọc lăng lăng nhìn Lâm mẹ, nhẹ giọng hỏi, quanh thân phát ra hàn khí làm cho Lâm mẹ cảm giác so với đứng ngoài tuyết còn lạnh, nhất thời hô hấp có chút khó khăn.
“Vâng… Đúng vậy. Phu nhân còn nói, người chết không thể sống lại, nói tiểu thư ngài hãy nén bi thương”. Lâm mẹ tuy rằng sợ hãi bản thân cảm giác, tiểu thư như thế nào như thế lạnh, vẫn là một hơi nói hết.
“Ta đã biết!”. Sở Ngâm Ngọc thu mi, khôi phục bình thường lãnh ý, thản nhiên xoay người đi vào bên trong phòng, không hề để ý tới Lâm mẹ, đợi Phong di nương đến, cũng là lúc nàng nên xuất hiện.
Nhìn đến Sở Ngâm Ngọc bộ dáng, Lâm mẹ khiếp đảm. Nhưng nghĩ lại, đại tiểu thư bệnh nặng vừa mới khỏi, khó tránh khỏi thân mình có chút đơn bạc, huống hồ lại xuất hiện Xuân Cầm chuyện, chắc là không tha mà thôi, đợi lát nữa phu nhân tới, hết thảy sẽ khôi phục lại.
Chung quanh nha đầu nhìn đến tiểu thư quả nhiên nghe lời Lâm mẹ, càng thêm đối với Lâm mẹ cung kính, ở Lâm mẹ sai khiến dưới, đều tự bận việc.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo: “Phu nhân đến thăm đại tiểu thư”. Lơi còn chưa dứt, một thân hồ mao áo khoác, bạch sắc xem lẫn hồng diên váy dài, sấn thượng đôi hồng ngọc phượng châm, vẻ mặt thản tiếu, nện bước tiến đến, bên trong giấu không được vẻ phong tình vạn chủng.
Phong Tang Nhu nghe đến bọn nha đầu thông báo hai chữ “Phu nhân” càng thêm vui mừng, thần tình đắc ý, nàng chính là Quốc công phủ nữ chủ nhân, tuy rằng Hầu gia vẫn chưa nâng nàng làm chính thê, chính là Sở Ngâm Ngọc lại là nhược điểm của Hầu gia, chỉ cần đắn đo được Sở Ngâm Ngọc, kia vị trí nhất định thuộc về nàng.
Ha hả!
Bên môi họa ra nụ cười châm chọc, trong mắt lãnh ý tựa như hàn băng, lạnh thấu xương!
“Tiểu thư, Xuân Cầm, nàng ta… nàng ta thật sự rất quá phận”. Lâm mẹ nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc, càng thể hiện bản thân chân thành, tựa như một nô bộc tốt, mọi chuyện đều quan tâm chủ tử.
Sở Ngâm Ngọc nhịn xuống chán ghét, nhanh chóng hiện ra kiếp trước tính tình, một bộ dáng khờ dại hỏi: “Lâm mẹ, Xuân Cầm phát sinh ra chuyện gì? Mau nói cho ta biết”.
Nhìn đến Sở Ngâm Ngọc vội vàng, Lâm mẹ vừa lòng, quả nhiên mọi chuyện đều nắm ở trong tay nàng a.
“Thưa tiểu thư, Xuân Cầm … nàng phụ tiểu thư yêu thương”, miễn cưỡng bài trừ vài giọt nước mắt, một bên nghẹn ngào nói tiếp: “Tiểu thư ốm đau nằm ở trên giường, nàng lại nhân lúc phu nhân tiếp đãi Chu công tử, đi dụ dỗ hắn, muốn bay lên làm phượng hoàng. Nàng cũng không ngẫm lại tiểu thư ngày thường là như thế nào đối đãi nàng?”
“Được rồi, Lâm mẹ, Xuân Cầm nàng ấy không phải người như thế”. Sở Ngâm Ngọc phối hợp với Lâm mẹ diễn xuất.
“Tiểu thư, ngài chính là thành thật quá nên bị lừa a”. Lâm mẹ phản bác nói, mang theo ý chỉ tiếc rèn sắt không kịp.
Ngươi nhưng thật ra nói đúng, bằng không ta cũng không trở thành cá thịt, mặc các ngươi chặt chém, Sở Ngâm Ngọc trong mắt hiện lên khinh thường, trong lòng lập tức ứng với đến.
“Bất quá, may mắn hiện tại không có việc gì, phu nhân liếc mắt xem thấu của nàng tâm tư, bị phu nhân tra ra chân tướng sau, nàng thẹn với chủ tử ngài, chạy đến đại tuyết nhận lỗi, đông lạnh mà chết!”. Lâm mẹ mang theo cảm khái, ai oán mà nói, chửi bới người khác, đồng thời cũng không quên nịnh nọt bản thân chủ tử.
“Phải không?” Sở Ngâm Ngọc lăng lăng nhìn Lâm mẹ, nhẹ giọng hỏi, quanh thân phát ra hàn khí làm cho Lâm mẹ cảm giác so với đứng ngoài tuyết còn lạnh, nhất thời hô hấp có chút khó khăn.
“Vâng… Đúng vậy. Phu nhân còn nói, người chết không thể sống lại, nói tiểu thư ngài hãy nén bi thương”. Lâm mẹ tuy rằng sợ hãi bản thân cảm giác, tiểu thư như thế nào như thế lạnh, vẫn là một hơi nói hết.
“Ta đã biết!”. Sở Ngâm Ngọc thu mi, khôi phục bình thường lãnh ý, thản nhiên xoay người đi vào bên trong phòng, không hề để ý tới Lâm mẹ, đợi Phong di nương đến, cũng là lúc nàng nên xuất hiện.
Nhìn đến Sở Ngâm Ngọc bộ dáng, Lâm mẹ khiếp đảm. Nhưng nghĩ lại, đại tiểu thư bệnh nặng vừa mới khỏi, khó tránh khỏi thân mình có chút đơn bạc, huống hồ lại xuất hiện Xuân Cầm chuyện, chắc là không tha mà thôi, đợi lát nữa phu nhân tới, hết thảy sẽ khôi phục lại.
Chung quanh nha đầu nhìn đến tiểu thư quả nhiên nghe lời Lâm mẹ, càng thêm đối với Lâm mẹ cung kính, ở Lâm mẹ sai khiến dưới, đều tự bận việc.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo: “Phu nhân đến thăm đại tiểu thư”. Lơi còn chưa dứt, một thân hồ mao áo khoác, bạch sắc xem lẫn hồng diên váy dài, sấn thượng đôi hồng ngọc phượng châm, vẻ mặt thản tiếu, nện bước tiến đến, bên trong giấu không được vẻ phong tình vạn chủng.
Phong Tang Nhu nghe đến bọn nha đầu thông báo hai chữ “Phu nhân” càng thêm vui mừng, thần tình đắc ý, nàng chính là Quốc công phủ nữ chủ nhân, tuy rằng Hầu gia vẫn chưa nâng nàng làm chính thê, chính là Sở Ngâm Ngọc lại là nhược điểm của Hầu gia, chỉ cần đắn đo được Sở Ngâm Ngọc, kia vị trí nhất định thuộc về nàng.
/55
|