Nhìn thấy chủ tớ hai người thất kinh biểu tình, Sở Ngâm Ngọc thản nhiên cười lạnh, không nghĩ tới các ngươi cũng có thời điểm bị người tính kế đi! Ngày về sau còn dài, các ngơi cứ chờ đón nhận đi. Trong mắt Sở Ngâm Ngọc lạnh ý phóng ra, khiến cho đám người trong phòng như đông cứng, nhịn không được hoài nghi do trời đông giá rét nên trong phòng than sưởi cũng không có tác dụng. Mặt ngoài vẫn mang vẻ mặt vô tội, khiến người khác nhìn không ra sơ hở, Sở Ngâm Ngọc đột nhiên phát giác, tiềm lực của con người, thật là vô hạn nha!
Sự tình có đường rẽ, Phong Tang Nhu rốt cuộc tọa không dưới, cùng Lâm mẹ trực tiếp trở về Thải Vi viên.
Thải Vi viên.
“Sao lại thế này? Ngươi không phải nói Xuân Cầm đã bị ném đi bãi tha ma? Vừa mới kia nha đầu là ai? Ngươi đừng nói cho ta biết, là mắt ta có vấn đề”.
Vừa về đến Thải Vi viên, Phong Tang Nhu liền lột bỏ vẻ nhã nhặn, ung dung quý giá của đương gia chủ mẫu, vừa ngồi xuống, vừa tức giận chất vấn. Cái bàn “bang, bang” rung động, trong phòng bọn nha hoàn, đến hít thở cũng không dám, sợ hãi nhạ họa.
“Thưa phu nhân… Ngài… ngài nhưng là biết đến, Lý Tề từ trước đến nay làm việc nhưng là không hề sai lầm, huống chi là việc của đại tiểu thư, nô tỳ tận mắt nhìn thấy hắn mang Xuân Cầm đi ra ngoài phủ, ước chừng khoảng hai canh giờ, vừa trở về liền lại báo cho nô tỳ, nói cho đại tiểu thư yên tâm. Nô tỳ đợi mọi sự đã thỏa, mới đi Thanh Ngọc uyển, nguyên bản tính toán làm cho đại tiểu thư chuẩn bị tâm lý, không đến mức Xuân Cầm bị đưa đi mà oán hận phu nhân, nhưng… chính là…”.
Lâm mẹ trên trán toát ra tinh mịn mồ hôi, nàng rõ ràng chủ tử tính tình, hành sự đều tâm ngoan thủ lạt, tranh cường háo thắng, theo đuổi hoàn mỹ, chỉ cần đạt tới mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần đối phương không cẩn thận liền đẩy họ vào vạn kiếp bất phục, cho dù là bên người hầu hạ mẹ, nàng cũng không nhớ tình cũ.
“Vậy vừa mới ta xem đến là quỷ hồn?”. Phong Tang Nhu không chút khách khí rống giận, biểu tình có chút cứng ngắc. Này nha hoàn Xuân Cầm, nàng đã sớm muốn diệt trừ, chính là vẫn chưa tìm được cơ hội, tiện nha đầu Sở Ngâm Ngọc kia luôn ba bốn lần giữ gìn nàng. Kia Xuân Cầm nếu không sớm diệt trừ, sớm muộn cũng làm hỏng việc lớn. Lần này thật vất vả mới có cơ hội, không nghĩ tới vẫn là thất bại trong gang tấc, nàng há lại không để ý.
“Phu nhân, bớt giận. Tức giận dễ có nếp nhăn, nếu như vậy chẳng phải phu nhân hàng ngày dùng sữa tươi thoa là công cốc sao? Để lão nô đi xuống kiểm tra lại, nhất định sẽ cho phu nhân một câu trả lời thích đáng. Xuân Cầm kia tiện nha đầu, liền để cho nàng sống thêm mấy ngày, dù sao có phu nhân thủ đoạn, còn sợ nàng chạy trốn không thành?”. Lâm mẹ tinh tế khuyên nhủ.
“Ân, cũng là, ngược lại là ta sốt ruột, vậy cho nàng lưu lại mấy ngày, xem như nàng tổ tiên tích đức đi”. Tưởng tượng đến bản thân dung nhan, việc gì thì việc cũng không thể so với dung nhan quan trọng, Phong Tang Nhu trên mặt giận dữ dần nhạt bớt, khôi phục ngày thường khôn khéo dáng vẻ. Nhưng thật ra là nàng kích động, này to lớn Quốc công phủ chính là nàng định đoạt, nàng sợ gì!
Lâm mẹ thấy lời nói của mình có hiệu quả, tâm cũng buông xuống, trong lòng lại
nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem đến cùng là sai lầm ở đâu.
Sự tình có đường rẽ, Phong Tang Nhu rốt cuộc tọa không dưới, cùng Lâm mẹ trực tiếp trở về Thải Vi viên.
Thải Vi viên.
“Sao lại thế này? Ngươi không phải nói Xuân Cầm đã bị ném đi bãi tha ma? Vừa mới kia nha đầu là ai? Ngươi đừng nói cho ta biết, là mắt ta có vấn đề”.
Vừa về đến Thải Vi viên, Phong Tang Nhu liền lột bỏ vẻ nhã nhặn, ung dung quý giá của đương gia chủ mẫu, vừa ngồi xuống, vừa tức giận chất vấn. Cái bàn “bang, bang” rung động, trong phòng bọn nha hoàn, đến hít thở cũng không dám, sợ hãi nhạ họa.
“Thưa phu nhân… Ngài… ngài nhưng là biết đến, Lý Tề từ trước đến nay làm việc nhưng là không hề sai lầm, huống chi là việc của đại tiểu thư, nô tỳ tận mắt nhìn thấy hắn mang Xuân Cầm đi ra ngoài phủ, ước chừng khoảng hai canh giờ, vừa trở về liền lại báo cho nô tỳ, nói cho đại tiểu thư yên tâm. Nô tỳ đợi mọi sự đã thỏa, mới đi Thanh Ngọc uyển, nguyên bản tính toán làm cho đại tiểu thư chuẩn bị tâm lý, không đến mức Xuân Cầm bị đưa đi mà oán hận phu nhân, nhưng… chính là…”.
Lâm mẹ trên trán toát ra tinh mịn mồ hôi, nàng rõ ràng chủ tử tính tình, hành sự đều tâm ngoan thủ lạt, tranh cường háo thắng, theo đuổi hoàn mỹ, chỉ cần đạt tới mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần đối phương không cẩn thận liền đẩy họ vào vạn kiếp bất phục, cho dù là bên người hầu hạ mẹ, nàng cũng không nhớ tình cũ.
“Vậy vừa mới ta xem đến là quỷ hồn?”. Phong Tang Nhu không chút khách khí rống giận, biểu tình có chút cứng ngắc. Này nha hoàn Xuân Cầm, nàng đã sớm muốn diệt trừ, chính là vẫn chưa tìm được cơ hội, tiện nha đầu Sở Ngâm Ngọc kia luôn ba bốn lần giữ gìn nàng. Kia Xuân Cầm nếu không sớm diệt trừ, sớm muộn cũng làm hỏng việc lớn. Lần này thật vất vả mới có cơ hội, không nghĩ tới vẫn là thất bại trong gang tấc, nàng há lại không để ý.
“Phu nhân, bớt giận. Tức giận dễ có nếp nhăn, nếu như vậy chẳng phải phu nhân hàng ngày dùng sữa tươi thoa là công cốc sao? Để lão nô đi xuống kiểm tra lại, nhất định sẽ cho phu nhân một câu trả lời thích đáng. Xuân Cầm kia tiện nha đầu, liền để cho nàng sống thêm mấy ngày, dù sao có phu nhân thủ đoạn, còn sợ nàng chạy trốn không thành?”. Lâm mẹ tinh tế khuyên nhủ.
“Ân, cũng là, ngược lại là ta sốt ruột, vậy cho nàng lưu lại mấy ngày, xem như nàng tổ tiên tích đức đi”. Tưởng tượng đến bản thân dung nhan, việc gì thì việc cũng không thể so với dung nhan quan trọng, Phong Tang Nhu trên mặt giận dữ dần nhạt bớt, khôi phục ngày thường khôn khéo dáng vẻ. Nhưng thật ra là nàng kích động, này to lớn Quốc công phủ chính là nàng định đoạt, nàng sợ gì!
Lâm mẹ thấy lời nói của mình có hiệu quả, tâm cũng buông xuống, trong lòng lại
nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem đến cùng là sai lầm ở đâu.
/55
|