Lưu bán tiên bừng tỉnh, nhớ đến bản thân còn đang chịu sự ủy thác của người khác, liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. “Ân, vốn đây là ý trời, lại có thể sửa lại được, chỉ cần trừ tà, uống xong chỗ nước phù phép này sẽ không còn đáng ngại nữa”.
“Như vậy là tốt nhất”. Lão phu nhân nhìn ra Lưu bán tiên dần trở lại trạng thái bình thường, nghe ra được ý trong lời nói của hắn, liền hy vọng, xấu nha này có thể trở lại bình thường.
“Vậy xin hỏi đại tiên, Ngọc Nhi hiện tại có thể làm ra những chuyện gì, gầy ảnh hưởng đến trong phủ không?”. Phong Tang Nhu mượn cơ hội hỏi. Sự tình nàng bố trí, không thể cứ như vậy mà bỏ qua được. Nàng phải hủy hoại thanh danh của vị Đại tiểu thư này, có thế, về sau nàng ta mới ngoan ngoãn nghe lời nàng được.
“Tính tình đột biến, có thể làm ra một vài chuyện mà bình thường không làm, có thể nguy hiểm đến tính mạng của những người khác, lâu dài tinh thần thất thường, sẽ càng là thêm những chuyện khác người”.
“Đại tiên, người nhìn xem Ngọc Nhi hiện tại có chỗ nào không ổn sao?”. Sở lão phu nhân vội vàng truy vấn.
“Tại nơi này… Lão phu nhân hãy sai người xem xét cẩn thận, biết đâu có thể tìm ra được thứ gì đó ngoài ý muốn”. Lưu bán tiên dựa theo Phong Tang Nhu công đạo, nơi nơi chỉ, chỉ cần tìm ra đồ vật, có thể chứng minh lời nói của hắn là thật, theo đó hủy hoại thanh danh của Sở Ngâm Ngọc.
“Các ngươi! Lại đây, đi tìm theo những nơi đại tiên vừa chỉ”. Sở lão phu nhân vừa nghe xong Lưu bán tiên phân phó, vội vàng sai khiến bọn nha đầu hành động.
“Vâng! Phu nhân!” Bọn nha đầu nhận được lệnh, lập tức chia nhau làm việc.
Phong Tang Nhu vẻ mặt đắc ý nhìn bọn nha đầu nơi nơi chạy loạn lục soát, nghĩ đến hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng, lúm đồng tiền tựa như hoa nở rộ.
Một lát, mấy nha đầu vội vàng trở về bẩm báo, không tìm được thứ gì.
“Cái gì?” Không đợi Lão phu nhân trả lời, Phong Tang Nhu liền la toán lên.
“Các ngươi đều tìm kĩ từng địa phương sao?”.
“Vâng! Chúng nô tỳ khắp nơi đều tìm qua rồi ạ. Quả thực không tìm được thứ gì”. Nha hoàn cầm đầu đáp, tuy rằng nàng đối với hành vi cướp lời của Phong di nương, vi phạm quy củ của phủ có chút sợ hãi, nhưng ngại vì quyền lực của Phong di nương mà vẫn trả lời đầy đủ.
“Bẩm lão phu nhân, Phong di nương, tất cả Thanh Ngọc Uyển đều bị tra xét qua, chính là không rõ ràng vật Lưu bán tiên muốn tìm là thứ gì, để tiện cho bọn nô tỳ chú ý”.
Nhìn đến ánh mắt Sở Ngâm Ngọc, Xuân Cầm lập tức liền đứng ra cung kính nói, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “Lão phu nhân”, khiến cho mọi người đều rõ ràng, Phong di nương đã phạm quy củ, quả thực không đem lão phu nhân để vào mắt.
“Đúng vậy! Tổ mẫu! Ngài cùng ngoại tổ phụ đều quan tâm con như thế, con nhất định sẽ mau chóng khỏe lại”. Sở Ngâm Ngọc tiếp lời Xuân Cầm nói, thừa dịp hiện tại Lão phu nhân đối với Phong Tang Nhu có khoảng cách, trước mắt lợi dụng Lão phu nhân để đối phó Phong Tang Nhu cũng là một ý kiến hay.
“Như vậy là tốt nhất”. Lão phu nhân nhìn ra Lưu bán tiên dần trở lại trạng thái bình thường, nghe ra được ý trong lời nói của hắn, liền hy vọng, xấu nha này có thể trở lại bình thường.
“Vậy xin hỏi đại tiên, Ngọc Nhi hiện tại có thể làm ra những chuyện gì, gầy ảnh hưởng đến trong phủ không?”. Phong Tang Nhu mượn cơ hội hỏi. Sự tình nàng bố trí, không thể cứ như vậy mà bỏ qua được. Nàng phải hủy hoại thanh danh của vị Đại tiểu thư này, có thế, về sau nàng ta mới ngoan ngoãn nghe lời nàng được.
“Tính tình đột biến, có thể làm ra một vài chuyện mà bình thường không làm, có thể nguy hiểm đến tính mạng của những người khác, lâu dài tinh thần thất thường, sẽ càng là thêm những chuyện khác người”.
“Đại tiên, người nhìn xem Ngọc Nhi hiện tại có chỗ nào không ổn sao?”. Sở lão phu nhân vội vàng truy vấn.
“Tại nơi này… Lão phu nhân hãy sai người xem xét cẩn thận, biết đâu có thể tìm ra được thứ gì đó ngoài ý muốn”. Lưu bán tiên dựa theo Phong Tang Nhu công đạo, nơi nơi chỉ, chỉ cần tìm ra đồ vật, có thể chứng minh lời nói của hắn là thật, theo đó hủy hoại thanh danh của Sở Ngâm Ngọc.
“Các ngươi! Lại đây, đi tìm theo những nơi đại tiên vừa chỉ”. Sở lão phu nhân vừa nghe xong Lưu bán tiên phân phó, vội vàng sai khiến bọn nha đầu hành động.
“Vâng! Phu nhân!” Bọn nha đầu nhận được lệnh, lập tức chia nhau làm việc.
Phong Tang Nhu vẻ mặt đắc ý nhìn bọn nha đầu nơi nơi chạy loạn lục soát, nghĩ đến hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng, lúm đồng tiền tựa như hoa nở rộ.
Một lát, mấy nha đầu vội vàng trở về bẩm báo, không tìm được thứ gì.
“Cái gì?” Không đợi Lão phu nhân trả lời, Phong Tang Nhu liền la toán lên.
“Các ngươi đều tìm kĩ từng địa phương sao?”.
“Vâng! Chúng nô tỳ khắp nơi đều tìm qua rồi ạ. Quả thực không tìm được thứ gì”. Nha hoàn cầm đầu đáp, tuy rằng nàng đối với hành vi cướp lời của Phong di nương, vi phạm quy củ của phủ có chút sợ hãi, nhưng ngại vì quyền lực của Phong di nương mà vẫn trả lời đầy đủ.
“Bẩm lão phu nhân, Phong di nương, tất cả Thanh Ngọc Uyển đều bị tra xét qua, chính là không rõ ràng vật Lưu bán tiên muốn tìm là thứ gì, để tiện cho bọn nô tỳ chú ý”.
Nhìn đến ánh mắt Sở Ngâm Ngọc, Xuân Cầm lập tức liền đứng ra cung kính nói, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “Lão phu nhân”, khiến cho mọi người đều rõ ràng, Phong di nương đã phạm quy củ, quả thực không đem lão phu nhân để vào mắt.
“Đúng vậy! Tổ mẫu! Ngài cùng ngoại tổ phụ đều quan tâm con như thế, con nhất định sẽ mau chóng khỏe lại”. Sở Ngâm Ngọc tiếp lời Xuân Cầm nói, thừa dịp hiện tại Lão phu nhân đối với Phong Tang Nhu có khoảng cách, trước mắt lợi dụng Lão phu nhân để đối phó Phong Tang Nhu cũng là một ý kiến hay.
/55
|