Mặc dù Thác Bạt Dã đã uống Thần Nông Đan nhưng bản thân hắn không có bản lĩnh gì, tự dưng có được thêm sức lực cũng không biết điều khiển như thế nào, hơn nữa, dây xích này chính là do một kỳ nhân đúc thành từ vài chục năm trước, nó là hỗn hợp của mười bảy thứ kim loại nơi Bắc Hải, đừng nói là Thác Bạt Dã, cho dù là có giỏi hơn cao thủ hạng nhất trong giang hồ cũng không thể nào dùng tay không chặt đứt được.
Thác Bạt Dã bất đắc dĩ, hắn không còn cách nào khác đành phải nổi lên mặt nước để thở rồi lại lặn xuống một lần nữa tìm phương pháp khác. Thử đi thử lại hơn mười lần, nhưng hắn vẫn không tìm được cách gì. Con thú dường như cũng tỏ ra hơi uể oải, miệng nó kêu lên những tiếng ùng ục ủ rũ rất kỳ quái.
Thác Bạt Dã liếc mắt qua một bên, đột nhiên phát hiện thấy ở cách đó vài trượng, ở một nơi tối tăm có ánh sáng kỳ dị lóe lên rồi biến mất, nhưng ánh sáng của nó lại rất mạnh, hơn cả đám trân châu ở đây. Mà con quái vật cũng tỏ ra rất hoảng sợ, nó bất giác lùi về phía sau mấy bước.
Thác Bạt Dã cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết ở nơi đó có thứ gì mà có thể khiến nó sợ hãi như thế, bởi vậy hắn liền bơi tới.
Khi bơi tới gần, hắn mới phát hiện ra đó là một thanh kiếm sắt màu tro đang cắm nghiêng ở trong đống bùn nhão nơi đáy đầm, thoạt nhìn vẻ ngoài thì không hề thấy nó có gì đặc biệt, không có ánh sáng rực rỡ phát ra như khi trước. Thác Bạt Dã nhẹ nhàng nhấc lên đã rút được nó ra, thanh kiếm kia hẳn là một thanh kiếm sắt bình thường, bởi chìm trong nước đã lâu nên rỉ sét khắp nơi, chỉ có hai chữ "Vô Phong" còn khắc lại ở trên chuôi kiếm. Đã có tên là "Vô Phong", vậy chắc là cũng không sắc bén gì lắm rồi.
Thác Bạt Dã vốn định dùng thanh kiếm này để chém đứt dây xích nhưng vừa nhìn thấy hai chữ này đã thất vọng, liền vứt thanh kiếm đó ra ngoài. Thanh kiếm nhẹ nhàng trôi giạt trong nước, tà tà rơi xuống. Thác Bạt Dã vừa định xoay người thì lại bị một màn chấn động tới trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy Vô Phong yếu như gió cũng thổi bay, nhẹ nhàng lơ lửng trong nước nhưng lại có thể đâm xuyên vào một khối đá lớn ở đáy đầm, sâu tới hơn một thước.
Thác Bạt Dã mừng rỡ vô cùng, hắn bơi tới bên kiếm, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, ra sức rút kiếm lên. Vừa lúc đó có một ánh trăng chiếu nghiêng vào sâu trong đầm, Thác Bạt Dã lật thân kiếm lên, tức thì có một vầng sáng lóa mắt xuất hiện, hắn đưa tay che mắt rồi chậm rãi hé tay ra, lúc này có thể nhìn được rõ ràng hai chữ nhỏ khắc trên thân kiếm đang phát ra vầng sáng chói lóa dưới ánh trăng. Hắn nhìn chăm chú, đúng là hai chữ Thần Nông!
Thác Bạt Dã vô cùng kinh ngạc, suýt nữa thì sặc, liền lập tức ôm kiếm nổi lên trên mặt nước. Lúc này vầng trăng đã chìm xuống trời Tây, sao trời thưa thớt, bầu trời đen thăm thẳm, chỉ một lát nữa thôi là trời sẽ sáng.
Thác Bạt Dã quan sát kiếm cẩn thận dưới ánh trăng, trên thân của Vô Phong quả thật có hai chữ "Thần Nông", lật mặt bên kia lại có thể thấy lờ mờ hai chữ "Không Tang".
Đây vốn là thanh kiếm bên người Thánh nữ Mộc tộc là Không Tang tiên tử hơn hai trăm năm trước, nó cũng là một trong bảy đại thần khí của Mộc tộc. Năm xưa khi Không Tang tiên tử gặp gỡ Thần Nông ở bờ Đông Hải, hai người vừa gặp đã yêu. Không Tang tiên tử đưa kiếm Vô Phong cho Thần Nông khi hai người hàn huyên giải mối tương tư. Thần Nông dùng Kim Cương Chỉ khắc tên hai người lên Vô Phong kiếm, coi như bằng chứng tình yêu của họ. Nhưng Thánh nữ của năm tộc phải giữ thân xử nữ, suốt đời không thể lấy chồng, bởi vậy nên Không Tang tiên tử bị hội đồng trưởng lão ở Mộc tộc lưu đày đến Thang Cốc. Mặc dù Thần Nông được tôn xưng là Thần Đế, lại càng không thể vi phạm ước định của năm tộc đến giải cứu người thương nên chỉ đành giương mắt nhìn Không Tang tiên tử đi về phía Đông, còn mình uống say khướt ở đỉnh núi Nam Tế. Ngày đó lòng hắn như tro tàn, vứt kiếm Vô Phong xuống Long Đàm. Không ngờ thanh kiếm này say ngủ dưới đáy đầm hơn hai trăm năm, vậy mà vào ngày Thần Nông hóa vũ lại được Thác Bạt Dã vô tình rơi xuống cầm lên. Duyên phận của hai người quả thực là vận mệnh đã an bài.
Thác Bạt Dã đương nhiên không biết lai lịch của thanh kiếm này, nhưng hắn thấy hai chữ Thần Nông liền đoán ra kiếm này hẳn là có một mối liên hệ sâu xa với Thần Nông, hắn cảm thấy vui mừng sửng sốt không thể giải thích. Lại nghĩ đến chủ nhân thanh kiếm này sợ là đã hóa thành tượng đá trên đỉnh núi, nhất thời nỗi buồn lại xâm chiếm trong lòng hắn. Hắn leo lên trên bờ, hai tay nâng lên Vô Phong kiếm, quỳ xuống khấu đầu ba cái về phía đỉnh núi, trong tâm thổn thức không ngừng.
Lúc này vầng trăng đã chìm về phía tây, bầu trời dần hửng sáng, Thác Bạt Dã quyết định nhanh chóng cứu quái thú ra rồi đi thu phục Long Mã còn lên đường. Hắn nhảy xuống nước một lần nữa, miệng ngậm lấy kiếm, bơi rất nhanh tới bên cạnh quái thú. Từ xa con thú nhìn thấy Vô Phong thì vô cùng sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau tới tận vách đá ở đáy nước. Miệng nó ô ô rên rỉ không ngừng, hoàn toàn không còn tư thế oai phong lẫm liệt khi trước nữa.
Thác Bạt Dã nghĩ thầm: "Kiếm này hẳn là vũ khí trước đây dùng để thu phục linh thú nên nó mới sợ hãi đến vậy." Nghĩ đến đây, hắn chuyển kiếm Vô Phong sang cầm bằng tay trái, giấu ra sau lưng, từ từ bước lên phía trước, đưa tay vuốt ve không ngừng trên cổ quái thú kia. Thoạt đầu con thú còn e ngại, nhưng cũng không dám tránh né, đành rụt đầu lại mặc cho Thác Bạt Dã vuốt ve. Qua thời gian cạn một ly trà, quái thú thấy Thác Bạt Dã chỉ mỉm cười vuốt ve cổ của nó chứ không hề có ác ý gì, cũng bớt sợ hãi dần, bắt đầu bình tĩnh lại.
Thác Bạt Dã mừng rỡ, thầm nghĩ: "Thì ra linh thú này cũng không khác gì những động vật bình thường khác. Cũng giống như A Hoàng khi trước, ban đầu rất hung tợn đối với ta, luôn sủa không ngừng, nhưng sau khi gần gũi một chút lại trở nên rất tốt."
Đợi đến khi quái thú hoàn toàn thả lỏng thì Thác Bạt Dã cũng sắp hết hơi đến nơi nên ngay lập tức hắn vung kiếm Vô Phong lên, dồn hết sức lực toàn thân chém lên dây xích. Quái thú thấy hắn vung kiếm thì rống lên điên cuồng, chạy về phía bên trái, vừa hay kéo sợi dây thẳng tưng. Ánh sáng lóe lên, Thác Bạt Dã ở trong nước nghe thấy một tiếng "đinh" trầm muộn, lòng bàn tay hắn tê dại, gan bàn tay rách nát tả tơi, thanh Vô Phong bị bật ra khỏi tay hắn. Lực va chạm của thanh kiếm và sợi dích làm dâng lên một đợt sóng xung kích trong nước, đẩy Thác Bạt Dã bật xa ra phía trước.
Thác Bạt Dã nổi trên mặt nước, hít vội một hơi rồi lại cuộn mình lặn lại xuống đáy đầm. Con quái thú dưới đáy đầm giờ không biết đi đâu, sợi xích đã bị chặt đứt nằm trên mặt đất, nhưng kiếm Vô Phong cũng bị gãy thành hai khúc, một nửa thanh kiếm đâm thẳng vào sâu trong nham thạch, nửa còn lại nằm ở đáy đầm. Thác Bạt Dã nhặt kiếm Vô Phong lên mà trong lòng rầu rĩ. Không ngờ vừa rút thanh kiếm này ra được một lát mà giờ nó đã hóa thành kiếm gãy, thâm tâm của hắn cảm thấy hơi áy náy. Hắn ngậm đoạn kiếm gãy trong miệng rồi bơi lên bờ.
Thác Bạt Dã lên đến bờ mới cảm thấy toàn thân đau đớn bủn rủn, mệt mỏi vô cùng. Hắn cắm thanh kiếm gãy ở một bên, ngồi phịch xuống bãi cỏ. Trong một ngày mà hắn đã gặp phải biết bao chuyện không thể tưởng tượng được, những chuyện kỳ lạ cứ nối đuôi nhau mà đến. Hắn mới hơn mười tuổi, mặc dù lưu lạc đã lâu, nhưng tất cả những gì hắn trải qua trong hơn mười năm ấy cộng lại cũng không đại hỉ đại bi, không kinh tâm động phách như ngày hôm nay. Đúng vào lúc hắn đang thả hồn suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét quái dị, hắn quay đầu lại thì thấy con quái thú màu trắng ở dưới Long Đàm kia chui ra từ cánh rừng bên trái, lao tới hắn nhanh như chớp giật.
Thác Bạt Dã kinh hoàng, đang định với tay rút Vô Phong lên thì đã bị quái thú đâm sầm vào khiến ngã lăn ra đất!
Hai vó trước của quái thú kẹp lấy hai bên sườn khiến hắn không tài nào nhúc nhích được, nó nghiêng cổ, cúi đầu nhìn chằm chằm, hai mắt quái thú như quả cầu lửa đảo tới đảo lui, cái miệng mở rộng nhe bộ răng lởm chởm nhọn hoắt ra, trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, hơi đăm chiêu một chút. Thác Bạt Dã cười khổ, thầm nghĩ, đúng là tự mình rước họa vào thân.
Đột nhiên quái thú ngửa mặt lên trời hú vang, dường như cảm thấy rất khoan khoái. Tiếp theo nó lại cúi đầu, há to miệng, nhào về phía đầu Thác Bạt Dã. Thác Bạt Dã nhắm hai mắt, tự nhận là mình xui xẻo, lại nhớ đến việc mà Thần Nông phó thác, hắn lại càng hối hận không thôi.
Chợt Thác Bạt Dã cảm thấy có một thứ gì đó ướt nhẹp đang không ngừng vuốt qua vuốt lại trên mặt, trên trán, kèm theo đó là một luồng hơi ấm phun thẳng vào mặt. Thác Bạt Dã mở hai mắt ra thì thấy hóa ra là con quái vật kia le lưỡi liếm tới tấp trên mặt mình. Hắn kinh ngạc thầm nghĩ: "Chẳng lẽ con quái vật này còn thích ăn đồ sạch nữa sao, trước khi ăn lại còn phải làm sạch thức ăn nữa cơ à?"
Nhưng quái vật kia sau khi liếm hắn một hồi lâu vẫn không hề có dấu hiệu muốn cắn hắn mà chỉ một mực le lưỡi liếm láp, từ mũi nó phát ra tiếng vang phì phò, dường như không hề có chút ác ý nào. Quái vật phả ra hơi nóng khiến hắn ngứa ngáy vô cùng làm hắn không nhịn được cười ha ha thành tiếng. Quái vật nọ rụt cổ lại, nghiêng đầu nhìn, nhếch miệng cười ha ha, dường như đang học tập theo vậy.
Thác Bạt Dã vừa mừng vừa sợ, thử chìa tay ra vuốt ve trên cổ nó. Quái vật nọ cũng không lùi lại mà híp mắt lại để mặc hắn vuốt ve, ngoan ngoãn như một con cún nhỏ. Quái thú nghiêng đầu, lè lưỡi liếm tay hắn cực kỳ thân mật.
Thác Bạt Dã mừng rỡ, bởi thấy quái thú này có tình có nghĩa, hiểu được có ơn cần báo đáp. Thác Bạt Dã ôm lấy cổ quái vật, lớp vảy lạnh như băng áp lên da thật là dễ chịu. Quái vật kia cũng hết sức vui mừng, không ngừng lắc đầu quẫy đuôi, từ trong miệng nó phát ra tiếng cười ha ha. Thác Bạt Dã buồn cười, vỗ vỗ đầu nó nói: "Ngươi học nhanh thật đấy, sau này ta sẽ dạy ngươi nói chuyện." Rồi tự dưng lại thấy mình hơi ngớ ngẩn, lại bật cười ha ha. Một người một thú cứ liên tục cười ha hả với nhau.
Thác Bạt Dã không ngủ đã suốt một ngày nên mỏi mệt vô cùng, thêm vào đó lại vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết, lòng vui mừng khôn xiết, như bỏ được một khối đá nặng trĩu trong lòng, cơn buồn ngủ mãnh liệt ùa tới. Chỉ chốc lát sau hắn liền ôm quái vật ngủ say sưa.
Đến khi hắn tỉnh lại đã là giữa trưa của ngày hôm sau. Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên nền xanh mấy trắng, xung quanh là vách núi, thác Long Tưu như một trận mưa phùn tung bay khắp trời. Nếu như từ hướng này nhìn lên sẽ cảm thấy như đang ở dưới một cái giếng sâu. Trong một khoảnh khắc, Thác Bạt Dã cảm giác như không biết bản thân mình đang ở nơi nào. Hắn dụi dụi hai mắt, lồm cồm bò dậy từ bãi cỏ, trên bề mặt Long Đàm sóng xanh lấp lánh, xung quanh là đủ loại kỳ hoa dị thảo. Bên cạnh lúc này là một con hươu một sừng khắp người là vảy trắng đang nhìn hắn chăm chú bằng đôi mắt đỏ rực như lửa, vừa thấy hắn tỉnh dậy, nó vui mừng kêu lên không dứt.
Nhìn thấy con quái thú gặp một lần khó quên này, Thác Bạt Dã bấy giờ mới nhớ ra một loạt chuyện xảy ra hôm qua, lại thấy mặt trời chói chang đã treo lơ lửng trên bầu trời, hắn nhớ tới sự phó thác của Thần Nông. Thác Bạt Dã hét lớn một tiếng "Chết rồi", rồi nhảy bật lên, sờ soạng sách vở trong ngực, may mà chúng vẫn còn ở đó. Chữ trên cuốn sách da dê không biết được viết bởi thứ mực gì mà dù bị ngâm trong nước đã lâu như vậy mà vẫn không hề bị nhoè bất kỳ nét nào. Mười lăm viên Thần Nông Đan trong túi da dê cũng không thiếu, Thần Mộc Lệnh lại càng cứng rắn hơn, khe khẽ gõ còn có thể nghe thấy tiếng kim loại trong đó.
Thác Bạt Dã mở Đại Hoang Kinh ra, lật đật tra được ra vị trí của núi Nam Tế, cẩn thận tìm kiếm khu vực xung quanh thì quả nhiên thấy ở phía tây nam có một dấu mốc được ghi chú ba chữ “Ngọc Bình Sơn”. Thành Thận Lâu ở phía đông bắc núi Nam Tế sát về phía biển. Hắn nhớ theo lời Thần Nông nói thì nơi này cách ngọn Ngọc Bình hơn hai trăm dặm, cách thành Thận Lâu hơn hai ngàn dặm. Nhưng nếu không tìm được Thanh Đế mà lại từ phương nam đi vòng lên phía bắc thì đường lại càng dài hơn, ít nhất cũng phải đến hai nghìn năm trăm dặm, bảo hắn phải tới đó trong vòng bảy ngày đúng là khó như lên trời. Không biết Long Mã mà Thần Nông nói ở nơi nào đây?
Thác Bạt Dã nhìn ra khắp nơi, dòng nước xanh biếc trong Long Đàm tràn qua đống đá lớn, tụ họp ở những nơi trũng hình thành một dòng suối chảy quanh co về phía tây nam thẳng ra khỏi thung lũng. Nơi dòng suối đi qua, cuốn theo rong bèo hết sức um tùm. Với kinh nghiệm lưu lạc đã lâu của Thác Bạt Dã thì hắn hiểu ở gần dòng suối này thường có động vật lui tới dừng chân uống nước. Vậy mà hắn nghển cổ quan sát đã lâu mà vẫn không thấy bất kỳ một con thú nào xuất hiện.
Thác Bạt Dã thầm buồn bực, chẳng lẽ đây là một cái cốc chết? Vậy con quái vật như bò biết bay hôm qua lủi đi đâu mất rồi?
Thác Bạt Dã và con hươu một sừng đi dọc theo bờ suối về hướng tây nam, ước chừng khoảng nửa canh giờ thì rốt cuộc nhìn thấy ở phía rất xa có mấy con quái thú đầu rồng thân ngựa đang cúi đầu uống nước bên dòng suối. Thác Bạt Dã hết sức vui mừng, thầm nghĩ đây nhất định là Long Mã theo lời Thần Nông nói rồi! Chỉ cần thu phục được một con là có thể đi ngày ngàn dặm, trong vòng bảy ngày có thể hoàn thành được việc mà Thần Nông phó thác, tuyệt đối không phải nói chơi.
Thác Bạt Dã vừa mới định nhấc chân chạy đến thì con hươu một sừng cũng gào thét rồi phi về phía đàn Long Mã. Tốc độ của nó cực nhanh, dường như nó đã hóa thành một cơn lốc lao tới nhanh như chớp điện. Thác Bạt Dã hết sức ngạc nhiên, nhưng việc kỳ quái còn ở phía sau nữa. Mấy con Long Mã nghe thấy tiếng rống quái dị của con hươu một sừng, nhất thời ngẩng đầu nhìn xung quanh thì thấy một con thú độc giác vọt tới, liền bị nó dọa sợ chạy tứ tán. Một con Long Mã còn nhỏ trong đàn giật bắn mình, vó trước bị trượt nên vấp ngã, nằm lăn quay ra, không tài nào bò dậy được nữa.
Con hươu một sừng lao tới tước mặt con Long Mã nhỏ trong phút chốc, cũng không buồn liếc nó một cái mà chạy thẳng đi, chỉ trong chớp mắt nó đã đuổi kịp hai con Long Mã to lớn, còn chưa biết thế nào nhưng hai con Long Mã nọ liền hí dài kinh hãi, hoảng lọan không ngừng. Con hươu hống lên một tiếng quái dị, hai con Long Mã cũng lập tức thấp giọng rên rỉ.
Thác Bạt Dã há hốc mồm, không thốt nên lời.
Hóa ra con huơu này chính là linh thú Bạch Long Lộc của Thủy tộc, tính tình ương bướng rất khó dạy bảo, nó cực kỳ hung mãnh, hơn nữa tốc độ nhanh như bay, hơn xa Long Mã. Con Bạch Long Lộc này mấy chục năm trước làm hại dân chúng dọc theo bờ Đông Hải nên bị một kỳ nhân đi qua chốn này dùng Thập Thất Hỗn Kim Tác hàng phục, giam trong đầm Long Đàm. Vài chục năm vừa qua, Bạch Long Lộc đã cắn chết rất nhiều linh thú ở đáy Long Đàm, trong đó phần đông là Long Mã. Những linh thú sống xung quanh, ngoại trừ một số ít loài hung hãn ra thì đều tránh xa khỏi nó, ngay cả việc tới gần Long Đàm cũng không dám.
Mặc dù Thác Bạt Dã không biết đầu đuôi ngọn ngành thế nào, nhưng cũng đoán ra con lộc này chính là một loài cực kỳ khác thường. Không ngờ hắn đánh bậy đánh bạ, vì phút động lòng nhất thời mà cứu được con linh thú tốt đến thế. Hắn có cảm giác như có thần tiên trong bóng tối đang trợ giúp hắn.
Bạch Long Lộc bị nhốt tới mấy chục năm, tới giờ mới được tự do nên tâm trạng rất tốt, đến nỗi không thèm ăn lũ Long Mã mà quay người lại vênh mặt với Thác Bạt Dã ra chiều rất chi là đắc ý. Thác Bạt Dã cười ha hả, huýt một tiếng về phía nó, con Bạch Long Lộc rất nhanh chóng quay trở về bên hắn.
Thác Bạt Dã vỗ vỗ đầu nó, âu yếm nó một lúc rồi lấy đoạn kiếm gãy Vô Phong ra sức dũa Thập Thất Hợp Kim Tác còn sót lại trên cổ Bạch Long Lộc, mài đi mài lại hơn mười lần thì dây xích mới đứt. Bạch Long Lộc vui mừng kêu không ngừng, cọ cọ cái cổ lên người Thác Bạt Dã, đầu lưỡi ẩm ướt lại cuốn về phía Thác Bạt Dã.
Thác Bạt Dã vội tránh sang một bên, cười nói: "Ta ăn nhiều lưỡi lắm rồi. Lộc huynh, ta muốn nhờ ngươi dẫn ta tới núi Ngọc Bình, ngươi thấy sao?" Bạch Long Lộc dường như hiểu được lời hắn nói, liền gật đầu lia lịa, đồng thời cười ha ha thành tiếng.
Thác Bạt Dã mừng rỡ, dùng chiêu thức mà Thần Nông dạy, xoay người nhảy lên lưng hươu kêu to: "Chúng ta đi thôi!" Bạch Long Lộc hí dài, tung vó chạy nhanh, trong chốc lát đã đi được hơn mười dặm. Trong thung lũng chỉ nghe thấy tiếng Thác Bạt Dã sợ hãi không ngừng thét lên: "Chậm lại một chút, chậm lại một chút!", âm thanh càng lúc càng xa, rốt cuộc không còn nghe thấy gì nữa.
Mặt trời rực rỡ chiếu sáng trên đỉnh đầu, chim ca hoa nở, trong thung lũng Long Đàm dần yên tĩnh trở lại.
Một con quái thú giống như trâu biết bay không biết chạy ra từ chỗ nào, sau khi ngó dáo dác một lượt, xác định Bạch Long Lộc đã đi xa thì kêu lên vui sướng, rồi nhảy ùm vào bên trong Long Đàm khiến bọt nước tung lên rõ cao.
Thác Bạt Dã bất đắc dĩ, hắn không còn cách nào khác đành phải nổi lên mặt nước để thở rồi lại lặn xuống một lần nữa tìm phương pháp khác. Thử đi thử lại hơn mười lần, nhưng hắn vẫn không tìm được cách gì. Con thú dường như cũng tỏ ra hơi uể oải, miệng nó kêu lên những tiếng ùng ục ủ rũ rất kỳ quái.
Thác Bạt Dã liếc mắt qua một bên, đột nhiên phát hiện thấy ở cách đó vài trượng, ở một nơi tối tăm có ánh sáng kỳ dị lóe lên rồi biến mất, nhưng ánh sáng của nó lại rất mạnh, hơn cả đám trân châu ở đây. Mà con quái vật cũng tỏ ra rất hoảng sợ, nó bất giác lùi về phía sau mấy bước.
Thác Bạt Dã cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết ở nơi đó có thứ gì mà có thể khiến nó sợ hãi như thế, bởi vậy hắn liền bơi tới.
Khi bơi tới gần, hắn mới phát hiện ra đó là một thanh kiếm sắt màu tro đang cắm nghiêng ở trong đống bùn nhão nơi đáy đầm, thoạt nhìn vẻ ngoài thì không hề thấy nó có gì đặc biệt, không có ánh sáng rực rỡ phát ra như khi trước. Thác Bạt Dã nhẹ nhàng nhấc lên đã rút được nó ra, thanh kiếm kia hẳn là một thanh kiếm sắt bình thường, bởi chìm trong nước đã lâu nên rỉ sét khắp nơi, chỉ có hai chữ "Vô Phong" còn khắc lại ở trên chuôi kiếm. Đã có tên là "Vô Phong", vậy chắc là cũng không sắc bén gì lắm rồi.
Thác Bạt Dã vốn định dùng thanh kiếm này để chém đứt dây xích nhưng vừa nhìn thấy hai chữ này đã thất vọng, liền vứt thanh kiếm đó ra ngoài. Thanh kiếm nhẹ nhàng trôi giạt trong nước, tà tà rơi xuống. Thác Bạt Dã vừa định xoay người thì lại bị một màn chấn động tới trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy Vô Phong yếu như gió cũng thổi bay, nhẹ nhàng lơ lửng trong nước nhưng lại có thể đâm xuyên vào một khối đá lớn ở đáy đầm, sâu tới hơn một thước.
Thác Bạt Dã mừng rỡ vô cùng, hắn bơi tới bên kiếm, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, ra sức rút kiếm lên. Vừa lúc đó có một ánh trăng chiếu nghiêng vào sâu trong đầm, Thác Bạt Dã lật thân kiếm lên, tức thì có một vầng sáng lóa mắt xuất hiện, hắn đưa tay che mắt rồi chậm rãi hé tay ra, lúc này có thể nhìn được rõ ràng hai chữ nhỏ khắc trên thân kiếm đang phát ra vầng sáng chói lóa dưới ánh trăng. Hắn nhìn chăm chú, đúng là hai chữ Thần Nông!
Thác Bạt Dã vô cùng kinh ngạc, suýt nữa thì sặc, liền lập tức ôm kiếm nổi lên trên mặt nước. Lúc này vầng trăng đã chìm xuống trời Tây, sao trời thưa thớt, bầu trời đen thăm thẳm, chỉ một lát nữa thôi là trời sẽ sáng.
Thác Bạt Dã quan sát kiếm cẩn thận dưới ánh trăng, trên thân của Vô Phong quả thật có hai chữ "Thần Nông", lật mặt bên kia lại có thể thấy lờ mờ hai chữ "Không Tang".
Đây vốn là thanh kiếm bên người Thánh nữ Mộc tộc là Không Tang tiên tử hơn hai trăm năm trước, nó cũng là một trong bảy đại thần khí của Mộc tộc. Năm xưa khi Không Tang tiên tử gặp gỡ Thần Nông ở bờ Đông Hải, hai người vừa gặp đã yêu. Không Tang tiên tử đưa kiếm Vô Phong cho Thần Nông khi hai người hàn huyên giải mối tương tư. Thần Nông dùng Kim Cương Chỉ khắc tên hai người lên Vô Phong kiếm, coi như bằng chứng tình yêu của họ. Nhưng Thánh nữ của năm tộc phải giữ thân xử nữ, suốt đời không thể lấy chồng, bởi vậy nên Không Tang tiên tử bị hội đồng trưởng lão ở Mộc tộc lưu đày đến Thang Cốc. Mặc dù Thần Nông được tôn xưng là Thần Đế, lại càng không thể vi phạm ước định của năm tộc đến giải cứu người thương nên chỉ đành giương mắt nhìn Không Tang tiên tử đi về phía Đông, còn mình uống say khướt ở đỉnh núi Nam Tế. Ngày đó lòng hắn như tro tàn, vứt kiếm Vô Phong xuống Long Đàm. Không ngờ thanh kiếm này say ngủ dưới đáy đầm hơn hai trăm năm, vậy mà vào ngày Thần Nông hóa vũ lại được Thác Bạt Dã vô tình rơi xuống cầm lên. Duyên phận của hai người quả thực là vận mệnh đã an bài.
Thác Bạt Dã đương nhiên không biết lai lịch của thanh kiếm này, nhưng hắn thấy hai chữ Thần Nông liền đoán ra kiếm này hẳn là có một mối liên hệ sâu xa với Thần Nông, hắn cảm thấy vui mừng sửng sốt không thể giải thích. Lại nghĩ đến chủ nhân thanh kiếm này sợ là đã hóa thành tượng đá trên đỉnh núi, nhất thời nỗi buồn lại xâm chiếm trong lòng hắn. Hắn leo lên trên bờ, hai tay nâng lên Vô Phong kiếm, quỳ xuống khấu đầu ba cái về phía đỉnh núi, trong tâm thổn thức không ngừng.
Lúc này vầng trăng đã chìm về phía tây, bầu trời dần hửng sáng, Thác Bạt Dã quyết định nhanh chóng cứu quái thú ra rồi đi thu phục Long Mã còn lên đường. Hắn nhảy xuống nước một lần nữa, miệng ngậm lấy kiếm, bơi rất nhanh tới bên cạnh quái thú. Từ xa con thú nhìn thấy Vô Phong thì vô cùng sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau tới tận vách đá ở đáy nước. Miệng nó ô ô rên rỉ không ngừng, hoàn toàn không còn tư thế oai phong lẫm liệt khi trước nữa.
Thác Bạt Dã nghĩ thầm: "Kiếm này hẳn là vũ khí trước đây dùng để thu phục linh thú nên nó mới sợ hãi đến vậy." Nghĩ đến đây, hắn chuyển kiếm Vô Phong sang cầm bằng tay trái, giấu ra sau lưng, từ từ bước lên phía trước, đưa tay vuốt ve không ngừng trên cổ quái thú kia. Thoạt đầu con thú còn e ngại, nhưng cũng không dám tránh né, đành rụt đầu lại mặc cho Thác Bạt Dã vuốt ve. Qua thời gian cạn một ly trà, quái thú thấy Thác Bạt Dã chỉ mỉm cười vuốt ve cổ của nó chứ không hề có ác ý gì, cũng bớt sợ hãi dần, bắt đầu bình tĩnh lại.
Thác Bạt Dã mừng rỡ, thầm nghĩ: "Thì ra linh thú này cũng không khác gì những động vật bình thường khác. Cũng giống như A Hoàng khi trước, ban đầu rất hung tợn đối với ta, luôn sủa không ngừng, nhưng sau khi gần gũi một chút lại trở nên rất tốt."
Đợi đến khi quái thú hoàn toàn thả lỏng thì Thác Bạt Dã cũng sắp hết hơi đến nơi nên ngay lập tức hắn vung kiếm Vô Phong lên, dồn hết sức lực toàn thân chém lên dây xích. Quái thú thấy hắn vung kiếm thì rống lên điên cuồng, chạy về phía bên trái, vừa hay kéo sợi dây thẳng tưng. Ánh sáng lóe lên, Thác Bạt Dã ở trong nước nghe thấy một tiếng "đinh" trầm muộn, lòng bàn tay hắn tê dại, gan bàn tay rách nát tả tơi, thanh Vô Phong bị bật ra khỏi tay hắn. Lực va chạm của thanh kiếm và sợi dích làm dâng lên một đợt sóng xung kích trong nước, đẩy Thác Bạt Dã bật xa ra phía trước.
Thác Bạt Dã nổi trên mặt nước, hít vội một hơi rồi lại cuộn mình lặn lại xuống đáy đầm. Con quái thú dưới đáy đầm giờ không biết đi đâu, sợi xích đã bị chặt đứt nằm trên mặt đất, nhưng kiếm Vô Phong cũng bị gãy thành hai khúc, một nửa thanh kiếm đâm thẳng vào sâu trong nham thạch, nửa còn lại nằm ở đáy đầm. Thác Bạt Dã nhặt kiếm Vô Phong lên mà trong lòng rầu rĩ. Không ngờ vừa rút thanh kiếm này ra được một lát mà giờ nó đã hóa thành kiếm gãy, thâm tâm của hắn cảm thấy hơi áy náy. Hắn ngậm đoạn kiếm gãy trong miệng rồi bơi lên bờ.
Thác Bạt Dã lên đến bờ mới cảm thấy toàn thân đau đớn bủn rủn, mệt mỏi vô cùng. Hắn cắm thanh kiếm gãy ở một bên, ngồi phịch xuống bãi cỏ. Trong một ngày mà hắn đã gặp phải biết bao chuyện không thể tưởng tượng được, những chuyện kỳ lạ cứ nối đuôi nhau mà đến. Hắn mới hơn mười tuổi, mặc dù lưu lạc đã lâu, nhưng tất cả những gì hắn trải qua trong hơn mười năm ấy cộng lại cũng không đại hỉ đại bi, không kinh tâm động phách như ngày hôm nay. Đúng vào lúc hắn đang thả hồn suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét quái dị, hắn quay đầu lại thì thấy con quái thú màu trắng ở dưới Long Đàm kia chui ra từ cánh rừng bên trái, lao tới hắn nhanh như chớp giật.
Thác Bạt Dã kinh hoàng, đang định với tay rút Vô Phong lên thì đã bị quái thú đâm sầm vào khiến ngã lăn ra đất!
Hai vó trước của quái thú kẹp lấy hai bên sườn khiến hắn không tài nào nhúc nhích được, nó nghiêng cổ, cúi đầu nhìn chằm chằm, hai mắt quái thú như quả cầu lửa đảo tới đảo lui, cái miệng mở rộng nhe bộ răng lởm chởm nhọn hoắt ra, trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, hơi đăm chiêu một chút. Thác Bạt Dã cười khổ, thầm nghĩ, đúng là tự mình rước họa vào thân.
Đột nhiên quái thú ngửa mặt lên trời hú vang, dường như cảm thấy rất khoan khoái. Tiếp theo nó lại cúi đầu, há to miệng, nhào về phía đầu Thác Bạt Dã. Thác Bạt Dã nhắm hai mắt, tự nhận là mình xui xẻo, lại nhớ đến việc mà Thần Nông phó thác, hắn lại càng hối hận không thôi.
Chợt Thác Bạt Dã cảm thấy có một thứ gì đó ướt nhẹp đang không ngừng vuốt qua vuốt lại trên mặt, trên trán, kèm theo đó là một luồng hơi ấm phun thẳng vào mặt. Thác Bạt Dã mở hai mắt ra thì thấy hóa ra là con quái vật kia le lưỡi liếm tới tấp trên mặt mình. Hắn kinh ngạc thầm nghĩ: "Chẳng lẽ con quái vật này còn thích ăn đồ sạch nữa sao, trước khi ăn lại còn phải làm sạch thức ăn nữa cơ à?"
Nhưng quái vật kia sau khi liếm hắn một hồi lâu vẫn không hề có dấu hiệu muốn cắn hắn mà chỉ một mực le lưỡi liếm láp, từ mũi nó phát ra tiếng vang phì phò, dường như không hề có chút ác ý nào. Quái vật phả ra hơi nóng khiến hắn ngứa ngáy vô cùng làm hắn không nhịn được cười ha ha thành tiếng. Quái vật nọ rụt cổ lại, nghiêng đầu nhìn, nhếch miệng cười ha ha, dường như đang học tập theo vậy.
Thác Bạt Dã vừa mừng vừa sợ, thử chìa tay ra vuốt ve trên cổ nó. Quái vật nọ cũng không lùi lại mà híp mắt lại để mặc hắn vuốt ve, ngoan ngoãn như một con cún nhỏ. Quái thú nghiêng đầu, lè lưỡi liếm tay hắn cực kỳ thân mật.
Thác Bạt Dã mừng rỡ, bởi thấy quái thú này có tình có nghĩa, hiểu được có ơn cần báo đáp. Thác Bạt Dã ôm lấy cổ quái vật, lớp vảy lạnh như băng áp lên da thật là dễ chịu. Quái vật kia cũng hết sức vui mừng, không ngừng lắc đầu quẫy đuôi, từ trong miệng nó phát ra tiếng cười ha ha. Thác Bạt Dã buồn cười, vỗ vỗ đầu nó nói: "Ngươi học nhanh thật đấy, sau này ta sẽ dạy ngươi nói chuyện." Rồi tự dưng lại thấy mình hơi ngớ ngẩn, lại bật cười ha ha. Một người một thú cứ liên tục cười ha hả với nhau.
Thác Bạt Dã không ngủ đã suốt một ngày nên mỏi mệt vô cùng, thêm vào đó lại vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết, lòng vui mừng khôn xiết, như bỏ được một khối đá nặng trĩu trong lòng, cơn buồn ngủ mãnh liệt ùa tới. Chỉ chốc lát sau hắn liền ôm quái vật ngủ say sưa.
Đến khi hắn tỉnh lại đã là giữa trưa của ngày hôm sau. Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên nền xanh mấy trắng, xung quanh là vách núi, thác Long Tưu như một trận mưa phùn tung bay khắp trời. Nếu như từ hướng này nhìn lên sẽ cảm thấy như đang ở dưới một cái giếng sâu. Trong một khoảnh khắc, Thác Bạt Dã cảm giác như không biết bản thân mình đang ở nơi nào. Hắn dụi dụi hai mắt, lồm cồm bò dậy từ bãi cỏ, trên bề mặt Long Đàm sóng xanh lấp lánh, xung quanh là đủ loại kỳ hoa dị thảo. Bên cạnh lúc này là một con hươu một sừng khắp người là vảy trắng đang nhìn hắn chăm chú bằng đôi mắt đỏ rực như lửa, vừa thấy hắn tỉnh dậy, nó vui mừng kêu lên không dứt.
Nhìn thấy con quái thú gặp một lần khó quên này, Thác Bạt Dã bấy giờ mới nhớ ra một loạt chuyện xảy ra hôm qua, lại thấy mặt trời chói chang đã treo lơ lửng trên bầu trời, hắn nhớ tới sự phó thác của Thần Nông. Thác Bạt Dã hét lớn một tiếng "Chết rồi", rồi nhảy bật lên, sờ soạng sách vở trong ngực, may mà chúng vẫn còn ở đó. Chữ trên cuốn sách da dê không biết được viết bởi thứ mực gì mà dù bị ngâm trong nước đã lâu như vậy mà vẫn không hề bị nhoè bất kỳ nét nào. Mười lăm viên Thần Nông Đan trong túi da dê cũng không thiếu, Thần Mộc Lệnh lại càng cứng rắn hơn, khe khẽ gõ còn có thể nghe thấy tiếng kim loại trong đó.
Thác Bạt Dã mở Đại Hoang Kinh ra, lật đật tra được ra vị trí của núi Nam Tế, cẩn thận tìm kiếm khu vực xung quanh thì quả nhiên thấy ở phía tây nam có một dấu mốc được ghi chú ba chữ “Ngọc Bình Sơn”. Thành Thận Lâu ở phía đông bắc núi Nam Tế sát về phía biển. Hắn nhớ theo lời Thần Nông nói thì nơi này cách ngọn Ngọc Bình hơn hai trăm dặm, cách thành Thận Lâu hơn hai ngàn dặm. Nhưng nếu không tìm được Thanh Đế mà lại từ phương nam đi vòng lên phía bắc thì đường lại càng dài hơn, ít nhất cũng phải đến hai nghìn năm trăm dặm, bảo hắn phải tới đó trong vòng bảy ngày đúng là khó như lên trời. Không biết Long Mã mà Thần Nông nói ở nơi nào đây?
Thác Bạt Dã nhìn ra khắp nơi, dòng nước xanh biếc trong Long Đàm tràn qua đống đá lớn, tụ họp ở những nơi trũng hình thành một dòng suối chảy quanh co về phía tây nam thẳng ra khỏi thung lũng. Nơi dòng suối đi qua, cuốn theo rong bèo hết sức um tùm. Với kinh nghiệm lưu lạc đã lâu của Thác Bạt Dã thì hắn hiểu ở gần dòng suối này thường có động vật lui tới dừng chân uống nước. Vậy mà hắn nghển cổ quan sát đã lâu mà vẫn không thấy bất kỳ một con thú nào xuất hiện.
Thác Bạt Dã thầm buồn bực, chẳng lẽ đây là một cái cốc chết? Vậy con quái vật như bò biết bay hôm qua lủi đi đâu mất rồi?
Thác Bạt Dã và con hươu một sừng đi dọc theo bờ suối về hướng tây nam, ước chừng khoảng nửa canh giờ thì rốt cuộc nhìn thấy ở phía rất xa có mấy con quái thú đầu rồng thân ngựa đang cúi đầu uống nước bên dòng suối. Thác Bạt Dã hết sức vui mừng, thầm nghĩ đây nhất định là Long Mã theo lời Thần Nông nói rồi! Chỉ cần thu phục được một con là có thể đi ngày ngàn dặm, trong vòng bảy ngày có thể hoàn thành được việc mà Thần Nông phó thác, tuyệt đối không phải nói chơi.
Thác Bạt Dã vừa mới định nhấc chân chạy đến thì con hươu một sừng cũng gào thét rồi phi về phía đàn Long Mã. Tốc độ của nó cực nhanh, dường như nó đã hóa thành một cơn lốc lao tới nhanh như chớp điện. Thác Bạt Dã hết sức ngạc nhiên, nhưng việc kỳ quái còn ở phía sau nữa. Mấy con Long Mã nghe thấy tiếng rống quái dị của con hươu một sừng, nhất thời ngẩng đầu nhìn xung quanh thì thấy một con thú độc giác vọt tới, liền bị nó dọa sợ chạy tứ tán. Một con Long Mã còn nhỏ trong đàn giật bắn mình, vó trước bị trượt nên vấp ngã, nằm lăn quay ra, không tài nào bò dậy được nữa.
Con hươu một sừng lao tới tước mặt con Long Mã nhỏ trong phút chốc, cũng không buồn liếc nó một cái mà chạy thẳng đi, chỉ trong chớp mắt nó đã đuổi kịp hai con Long Mã to lớn, còn chưa biết thế nào nhưng hai con Long Mã nọ liền hí dài kinh hãi, hoảng lọan không ngừng. Con hươu hống lên một tiếng quái dị, hai con Long Mã cũng lập tức thấp giọng rên rỉ.
Thác Bạt Dã há hốc mồm, không thốt nên lời.
Hóa ra con huơu này chính là linh thú Bạch Long Lộc của Thủy tộc, tính tình ương bướng rất khó dạy bảo, nó cực kỳ hung mãnh, hơn nữa tốc độ nhanh như bay, hơn xa Long Mã. Con Bạch Long Lộc này mấy chục năm trước làm hại dân chúng dọc theo bờ Đông Hải nên bị một kỳ nhân đi qua chốn này dùng Thập Thất Hỗn Kim Tác hàng phục, giam trong đầm Long Đàm. Vài chục năm vừa qua, Bạch Long Lộc đã cắn chết rất nhiều linh thú ở đáy Long Đàm, trong đó phần đông là Long Mã. Những linh thú sống xung quanh, ngoại trừ một số ít loài hung hãn ra thì đều tránh xa khỏi nó, ngay cả việc tới gần Long Đàm cũng không dám.
Mặc dù Thác Bạt Dã không biết đầu đuôi ngọn ngành thế nào, nhưng cũng đoán ra con lộc này chính là một loài cực kỳ khác thường. Không ngờ hắn đánh bậy đánh bạ, vì phút động lòng nhất thời mà cứu được con linh thú tốt đến thế. Hắn có cảm giác như có thần tiên trong bóng tối đang trợ giúp hắn.
Bạch Long Lộc bị nhốt tới mấy chục năm, tới giờ mới được tự do nên tâm trạng rất tốt, đến nỗi không thèm ăn lũ Long Mã mà quay người lại vênh mặt với Thác Bạt Dã ra chiều rất chi là đắc ý. Thác Bạt Dã cười ha hả, huýt một tiếng về phía nó, con Bạch Long Lộc rất nhanh chóng quay trở về bên hắn.
Thác Bạt Dã vỗ vỗ đầu nó, âu yếm nó một lúc rồi lấy đoạn kiếm gãy Vô Phong ra sức dũa Thập Thất Hợp Kim Tác còn sót lại trên cổ Bạch Long Lộc, mài đi mài lại hơn mười lần thì dây xích mới đứt. Bạch Long Lộc vui mừng kêu không ngừng, cọ cọ cái cổ lên người Thác Bạt Dã, đầu lưỡi ẩm ướt lại cuốn về phía Thác Bạt Dã.
Thác Bạt Dã vội tránh sang một bên, cười nói: "Ta ăn nhiều lưỡi lắm rồi. Lộc huynh, ta muốn nhờ ngươi dẫn ta tới núi Ngọc Bình, ngươi thấy sao?" Bạch Long Lộc dường như hiểu được lời hắn nói, liền gật đầu lia lịa, đồng thời cười ha ha thành tiếng.
Thác Bạt Dã mừng rỡ, dùng chiêu thức mà Thần Nông dạy, xoay người nhảy lên lưng hươu kêu to: "Chúng ta đi thôi!" Bạch Long Lộc hí dài, tung vó chạy nhanh, trong chốc lát đã đi được hơn mười dặm. Trong thung lũng chỉ nghe thấy tiếng Thác Bạt Dã sợ hãi không ngừng thét lên: "Chậm lại một chút, chậm lại một chút!", âm thanh càng lúc càng xa, rốt cuộc không còn nghe thấy gì nữa.
Mặt trời rực rỡ chiếu sáng trên đỉnh đầu, chim ca hoa nở, trong thung lũng Long Đàm dần yên tĩnh trở lại.
Một con quái thú giống như trâu biết bay không biết chạy ra từ chỗ nào, sau khi ngó dáo dác một lượt, xác định Bạch Long Lộc đã đi xa thì kêu lên vui sướng, rồi nhảy ùm vào bên trong Long Đàm khiến bọt nước tung lên rõ cao.
/17
|