Sợi dây phao nối với cần câu chẳng hề nhúc nhích lấy dù chỉ một lần. Ngắm nhìn cảnh những tia nắng nhảy múa, phản chiếu lấp loáng trên mặt hồ đang gợn sóng càng khiến cơn buồn ngủ dần xâm chiếm lấy tâm trí tôi.
Ngáp một cái thật dài, tôi thu cần câu lại. Chỉ còn trơ ra đó chiếc lưỡi câu bằng bạc sáng loáng dưới ánh mặt trời, còn phần mồi câu đã biến mất tự lúc nào.
Đã hơn 10 ngày trôi qua kể từ khi tôi và Asuna chuyển tới tầng 20. Để kiếm thực phẩm cho bữa ăn hàng ngày, tôi đã xóa bỏ kĩ năng dùng kiếm hai tay mà mình trước đây có luyện qua một chút, và thay vào đó bằng kĩ năng câu cá. Nhưng vì nguyên nhân nào đó mà tôi chẳng hề câu được thứ gì suốt mấy hôm nay. Điểm kĩ năng mới đạt hơn 600 nên tôi cũng chẳng kì vọng là mình sẽ bắt được cái gì lớn lắm, nhưng tôi nghĩ ít ra mình cũng phải câu được vài con cá rồi chứ. Thế nhưng thay vào đó, tôi vẫn chỉ tiếp tục lãng phí những gói mồi mua ở làng suốt ngày này qua ngày khác.
“Trời ạ, việc này đúng là phiền phức mà...”
Tôi thầm phàn nàn, rồi vất đống dụng cụ câu cá sang một bên và thả người xuống nền đất. Những cơn gió thổi qua mặt hồ lạnh đến buốt giá, nhưng chiếc áo khoác mà Asuna may cho tôi vẫn giữ ấm rất tốt. Asuna vẫn đang luyện dở kĩ năng may vá nên chiếc áo vẫn chưa sánh được với sản phẩm mua từ cửa hàng của NPC. Nhưng thôi, chỉ cần nó dùng được và giữ ấm tốt, vậy là đủ đối với tôi rồi.
Bây giờ đang là ở Aincrad, tức là tháng 11 ở bên ngoài. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng việc câu cá trong SAO hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Có lẽ nguyên nhân cho sự thất bại khi đi câu của tôi đơn giản là do tôi đã dùng hết vận may của mình vào việc cưới được một người vợ xinh đẹp như Asuna rồi.
Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng, và nở một nụ cười rộng đến tận mang tai. Thế rồi bất ngờ, một giọng nói vang lên:
“Cháu câu được khá chứ?”
Tôi nhảy dựng lên vì ngạc nhiên và khi quay người lại, tôi trông thấy một người đàn ông lớn tuổi đang đứng ở đó.
Ông ấy mặc một bộ quần áo dày thịch, đội một chiếc mũ rộng vành còn tay thì cầm bộ dụng cụ câu cá giống như tôi vậy. Điều đáng ngạc nhiên ở đây là tuổi của ông ấy. Nhìn kiểu gì thì người đàn ông này cũng phải tầm 50 tuổi trở lên. Đôi mắt đằng sau cặp kính gọng kim loại kia chắc chắn thuộc về một người đã có tuổi. Trong số những người nghiện game hạng nặng bị mắc kẹt trong SAO, cực kì hiếm có người lớn tuổi đến mức này. Hay nói đúng ra là tôi chưa từng thấy ai hết. Hay là–?
“Bác không phải là NPC đâu.”
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, ông ấy cười khổ não rồi ngồi xuống con dốc thoai thoải.
“C–cháu xin lỗi. Chỉ là do cháu hơi thắc mắc thôi...”
“À không, không sao đâu. Cũng dễ hiểu mà. Bác chắc là người chơi lớn tuổi nhất ở đây rồi.”
Cơ thể vững chãi của ông ấy rung lên khi ông cười ha hả một cách sảng khoái.
“Xin phép cháu nhé.”
Ông ấy nói rồi ngồi xuống cạnh tôi. Ông lấy ra một miếng mồi câu từ bên hông, rồi mở menu ra một cách vụng về, lấy cần câu, sau đó móc mồi câu vào.
“Tên bác là Nishida. Bác là ngư dân ở đây. Còn ở Nhật bác là người đứng đầu bộ phận bảo trì của một công ty tên là Công ty kết nối băng rộng Tohto. Thành thật xin lỗi vì bác không mang theo danh thiếp ở đây.”
Ông ấy lại bật cười.
“A...”
Tôi có thể đoán ra được nguyên nhân chính tại sao người đàn ông này lại bị kẹt ở đây. Tohto là một công ty vận hành mạng hợp tác với Argas. Họ chịu trách nhiệm theo dõi hệ thống mạng kết nối tới các server của SAO.
“Cháu là Kirito. Cháu vừa từ tầng ở trên chuyển xuống. Bác Nishida... hẳn là... đảm trách công việc bảo trì hệ thống hệ thống kết nối của SAO...?”
“Bác từng phụ trách việc đó.”
Bác Nishida gật đầu nói. Tôi nhìn bác ấy, trong lòng chứa nhiều cảm xúc. Điều này có nghĩa là bác ấy bị kẹt ở đây chỉ vì do công việc của mình.
“Haha, cấp trên của bác bảo rằng không cần phải đăng nhập trực tiếp vào game, nhưng bác lại thấy không thoải mái nếu như không tận mắt nhìn thấy thành quả công việc của mình, và thế là chỉ vì sự lo lắng của một ông già lẩm cẩm mà mọi sự thành ra thế này đây.”
Vừa nói, bác ấy vừa vung cần câu một cách điệu nghệ đến khó tin, chỉ nhìn thôi là đã biết bác ấy hẳn phải là một người câu cá lành nghề có kĩ năng rất cao. Bác Nishida cũng có vẻ là người thích trò chuyện, vì bác ấy cứ nói liên mồm mà chẳng cần đợi tôi trả lời.
“Ngoài bác ra còn có độ 20 – 30 người lớn tuổi khác cũng bị kẹt ở đây vì nhiều lí do khác nhau. Phần lớn bọn họ đang sống yên ổn ở Thành phố khởi đầu, nhưng bác thì tận hưởng cuộc sống ở đây nhiều hơn là việc chỉ ăn ba bữa mỗi ngày.”
Bác ấy nâng cần câu lên một chút.
“Bác cứ liên tục tìm kiếm những dòng sông hay hồ thích hợp để đi câu, và cuối cùng thì đến được chỗ này đây.”
“Ồ, thật vậy ư... Ừ thì, đúng là gần như không có quái vật ở tầng này.”
Bác Nishida mỉm cười khi nghe câu trả lời của tôi. Thế rồi bác ấy hỏi.
“Thế ở những tầng trên có chỗ nào tốt không?”
“Hmm... Xem nào, tầng 61 gần như là một cái hồ lớn, mà thực ra là giống biển hơn, với lại người ta nói là có thể bắt được những con cá lớn ở đó.”
“Ồ! Bao giờ có thời gian bác cũng phải tới đó xem sao.”
Đúng lúc này, dây phao trên cần câu của bác ấy bắt đầu chìm xuống nhanh chóng. Không chậm trễ chút nào, bác Nishida kéo dây câu. Có vẻ như cả level kĩ năng câu cá lẫn khả năng đi câu ngoài đời thực của bác ấy đều rất cao.
“Oaaa, con cá đó to thật.”
Trong khi tôi cố cúi người về phía trước để nhìn cho rõ, bác Nishida bình tĩnh cuốn dây câu lại và kéo con cá đang tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lam nhàn nhạt lên. Con cá dãy dụa trong tay bác ấy vài cái rồi biến mất vào trong hòm đồ.
“Tuyệt quá...!”
Bác Nishida ngẩng đầu lên cười ngượng nghịu rồi trả lời:
“Có gì đâu. Cháu chỉ cần luyện cấp độ kĩ năng câu cá lên cao là làm được ấy mà.”
Bác ấy gãi đầu rồi nói thêm.
“Nhưng mà, tuy bác câu được cá thật đấy, nhưng bác lại không biết nấu thế nào cho tử tế... Bác muốn ăn món sashimi hay món cá nướng ấy, nhưng chẳng biết làm thế nào nếu như không có nước tương.”
“A... phải rồi...”
Tôi ngần ngừ trong chốc lát. Tôi và Asuna chuyển tới đây là để tránh gặp người khác, nhưng rồi tôi nhận ra là bác Nishida hẳn sẽ không quan tâm mấy tới chuyện tin đồn đó đâu.
“...cháu biết một thứ có vị giống như nước tương...”
“Sao cơ!?”
Bác Nishida cúi người lại gần tôi, đôi mắt sau cặp kính của bác ấy sáng lóe lên.
Khi Asuna đón tôi trở về và nhìn thấy bác Nishida, đôi mắt nàng mở to ra vì ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn mỉm cười và nói:
“Mừng anh đã về. Hôm nay có khách ư?”
“Ừ, đây là bác Nishida, một ngư dân. Còn đây–“
Giọng nói của tôi nhỏ dần rồi im bặt khi tôi quay sang phía bác ấy, vì không biết phải giới thiệu Asuna sao cho phải phép. Thế rồi Asuna mỉm cười với bác Nishida và tự giới thiệu.
“Cháu là vợ anh ấy, Asuna. Rất vui được đón bác tới chơi.”
Nàng gật đầu một cách tự tin.
Bác Nishida há hốc miệng nhìn chằm chằm vào Asuna. Lúc này nàng mặc một chiếc váy dài đơn giản, một cái áo bằng vải gai cùng với một chiếc tạp dề, trên trán đội một cái khăn trùm đầu. Dáng vẻ của nàng bây giờ rất khác biệt với hình ảnh một thành viên HKS đầy uy dũng khi trước, nhưng vẻ xinh xắn thì lại không hề thay đổi.
“A, à, bác xin lỗi. Tự dưng bác lại thừ người ra như vậy. Bác là Nishida. Xin lỗi vì đã đến làm phiền cháu thế này...”
Bác ấy gãi đầu rồi cười.
Bằng kĩ năng nấu nướng ấn tượng của mình, Asuna chế biến và làm con cá mà bác Nishida mang đến thành hai món là sashimi và cá nướng, cùng với nước tương để chấm và đem ra bàn. Ngửi thấy mùi nước tương tự làm lan tỏa khắp trong nhà, cánh mũi của bác Nishida cứ phập phồng hít hà liên tục, trên mặt bác ấy lộ rõ sự vui vẻ.
Vị của con cá giống như cá đuôi vàng nấu vừa mỡ hơn là cá nước ngọt. Bác Nishida nói kĩ năng câu cá phải đạt ít nhất 950 điểm thì mới câu được loại này. Sau khi trò chuyện một chút, ba người chúng tôi liền tập trung vào việc gắp đũa lia lịa. Chỉ một loáng sau mấy cái đĩa đã sạch bong. Bác Nishida thở ra một hơi khoan khoái trong khi cầm tách trà nóng trên tay.
“...a, thỏa mãn thật đấy. Cảm ơn cháu nhé. Không tin được là nước tương thật sự tồn tại trong thế giới này...”
“Ồ, là cháu tự làm đấy. Bác cứ lấy một ít mang về nếu muốn.”
Asuna lấy một cái bình nhỏ từ trong bếp ra rồi đưa nó cho bác Nishida. Tôi nghĩ không nói cho bác ấy biết công thức là một ý hay. Thế rồi Asuna cười và nói:
“Bác đừng lo lắng gì cả, chính bác đã đem cho bọn cháu con cá ngon như vậy mà.”
Rồi nàng nói tiếp:
“Kirito chẳng bao giờ câu được con nào hết.”
Bị công kích bất ngờ, tôi vẫn cứ im lặng uống tách trà rồi mới trả lời:
“Mấy cái hồ ở vùng này khó câu quá mà.”
“À không, không hẳn. Chỉ có cái hồ mà Kirito đi câu là khó thôi.”
“Ơ...”
Nghe bác Nishida bảo vậy, tôi im bặt chẳng biết nói gì. Asuna ôm bụng cười ngặt nghẽo không ngừng.
“Sao họ lại thiết lập như vậy?”
“Thực ra, ở cái hồ đó...”
Bác ấy bắt đầu thấp giọng xuống, khiến tôi và Asuna phải cúi người lại gần để nghe.
“Bác nghĩ là thổ địa vùng này sống ở đó.”
“Thổ địa?”
Tôi và Asuna hỏi lại, nhưng bác ấy chỉ mỉm cười, đẩy gọng kính lên rồi tiếp tục nói:
“Ở cửa hàng trong làng có một loại mồi câu đắt hơn rất nhiều so với những loại khác. Bác rất tò mò về tác dụng của nó nên đã quyết định mua một cái rồi dùng thử.”
Tôi nuốt nước bọt.
“Nhưng bác chẳng câu được gì cả. Sau khi thử dùng nó ở rất nhiều chỗ khác nhau, cuối cùng bác nghĩ đến việc thử ở cái hồ khó câu đó xem sao.”
“Thế bác, bác có câu được gì không...?”
“Ừ thì, có thứ gì đó đã cắn câu...”
Bác Nishida gật đầu, thế rồi nét mặt bác ấy lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Nhưng chỉ với sức của bác thì không đủ để kéo nó lên, thế là rốt cuộc bác bị giật mất cần câu. Bác chỉ kịp nhìn thấy bóng của nó lúc cuối thôi. Không phải chỉ là to đâu, có thể gọi là to như quái vật ấy, nhưng khác với loại vẫn xuất hiện ở bãi luyện cấp.”
Bác ấy vừa nói vừa dang hai tay ra như để mô tả kích cỡ. Hẳn đây là lí do đằng sau nụ cười đầy ẩn ý của bác ấy khi tôi nói “gần như không có quái vật ở tầng này.”
“Uoa, cháu muốn nhìn thấy nó quá!”
Asuna kêu lên, mắt nàng sáng lấp lánh. Thế rồi bác Nishida nhìn tôi và nói:
“Thế nên bác có một đề nghị – cháu có tự tin vào chỉ số sức mạnh của mình không Kirito?”
“À ừ, chắc cũng tạm ạ...”
“Vậy chúng ta cùng đi câu nó đi? Bác sẽ giữ cần câu cho đến khi nó cần câu, sau đó thì giao cho cháu.”
“Hm, vậy bác cháu mình sẽ trong khi câu... như vậy có được không...?” Tôi nghiêng đầu sang một bên.
“Cứ thử đi, Kirito! Nghe thú vị quá!”
Asuna nói, trên mặt ghi rõ chữ “phấn khích”. Nhưng đúng là tôi cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này.
“Vậy ta cứ thử xem sao.”
Nghe tôi trả lời vậy, bác Nishida nở một nụ cười rộng đến tận mang tai. “Có tinh thần đấy, oa ha ha.”
Tối hôm đó.
Sau khi xuýt xao “lạnh quá lạnh quá”, Asuna trèo lên giường rồi nằm dựa vào lòng tôi, sau đó nàng kêu lên một tiếng đầy thỏa mãn. Nàng chớp mắt mơ màng rồi mỉm cười như thể vừa nhớ ra chuyện gì.
“...ở đây có đủ kiểu người khác nhau nhỉ.”
“Bác ấy cũng thú vị đấy chứ, phải không?”
“Ừ.”
Bỗng dưng nụ cười trên gương mặt Asuna biến mất, nàng thì thầm.
“Từ trước đến giờ, em chỉ toàn chiến đấu ở những tầng trên. Em đã hoàn toàn quên mất rằng vẫn còn những người đang sống một cuộc đời bình thường...”
“Em không có ý nói là chúng mình đặc biệt hay gì đâu, nhưng vì chúng mình có level đủ cao để chiến đấu ở tiền tuyến nên em cho là điều đó cũng có nghĩa rằng mình phải có trách nhiệm đối với họ.”
“...anh chưa bao giờ nghĩ như vậy cả... anh luôn có cảm giác rằng trở nên mạnh mẽ chỉ là một cách để sống sót mà thôi...”
“Em nghĩ là từ bây giờ sẽ có rất nhiều người đặt niềm tin vào anh đấy. Dĩ nhiên là có cả em nữa.”
“...chỉ trừ một việc là với tính cách của anh, thì nghe mấy lời kì vọng kiểu đấy chỉ càng khiến anh muốn chạy trốn mà thôi.”
“Anh này.”
Asuna bĩu môi bất mãn, còn tôi thì vuốt mái tóc nàng và hi vọng là cuộc sống như thế này có thể kéo dài lâu hơn chút nữa. Vì bác Nishida và những người chơi khác, tới lúc nào đó tôi và Asuna sẽ phải quay lại tiền tuyến. Nhưng ít nhất là lúc này đây–
Theo như những gì trong tin nhắn Agil và Klein gửi cho tôi, thì họ đang gặp khó khăn trong việc vượt qua tầng 75. Thế nhưng từ sâu thẳm trong lòng, tôi tin rằng điều quan trong nhất với tôi bây giờ chính là cuộc sống này cùng với Asuna.
Ngáp một cái thật dài, tôi thu cần câu lại. Chỉ còn trơ ra đó chiếc lưỡi câu bằng bạc sáng loáng dưới ánh mặt trời, còn phần mồi câu đã biến mất tự lúc nào.
Đã hơn 10 ngày trôi qua kể từ khi tôi và Asuna chuyển tới tầng 20. Để kiếm thực phẩm cho bữa ăn hàng ngày, tôi đã xóa bỏ kĩ năng dùng kiếm hai tay mà mình trước đây có luyện qua một chút, và thay vào đó bằng kĩ năng câu cá. Nhưng vì nguyên nhân nào đó mà tôi chẳng hề câu được thứ gì suốt mấy hôm nay. Điểm kĩ năng mới đạt hơn 600 nên tôi cũng chẳng kì vọng là mình sẽ bắt được cái gì lớn lắm, nhưng tôi nghĩ ít ra mình cũng phải câu được vài con cá rồi chứ. Thế nhưng thay vào đó, tôi vẫn chỉ tiếp tục lãng phí những gói mồi mua ở làng suốt ngày này qua ngày khác.
“Trời ạ, việc này đúng là phiền phức mà...”
Tôi thầm phàn nàn, rồi vất đống dụng cụ câu cá sang một bên và thả người xuống nền đất. Những cơn gió thổi qua mặt hồ lạnh đến buốt giá, nhưng chiếc áo khoác mà Asuna may cho tôi vẫn giữ ấm rất tốt. Asuna vẫn đang luyện dở kĩ năng may vá nên chiếc áo vẫn chưa sánh được với sản phẩm mua từ cửa hàng của NPC. Nhưng thôi, chỉ cần nó dùng được và giữ ấm tốt, vậy là đủ đối với tôi rồi.
Bây giờ đang là ở Aincrad, tức là tháng 11 ở bên ngoài. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng việc câu cá trong SAO hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Có lẽ nguyên nhân cho sự thất bại khi đi câu của tôi đơn giản là do tôi đã dùng hết vận may của mình vào việc cưới được một người vợ xinh đẹp như Asuna rồi.
Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy một niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng, và nở một nụ cười rộng đến tận mang tai. Thế rồi bất ngờ, một giọng nói vang lên:
“Cháu câu được khá chứ?”
Tôi nhảy dựng lên vì ngạc nhiên và khi quay người lại, tôi trông thấy một người đàn ông lớn tuổi đang đứng ở đó.
Ông ấy mặc một bộ quần áo dày thịch, đội một chiếc mũ rộng vành còn tay thì cầm bộ dụng cụ câu cá giống như tôi vậy. Điều đáng ngạc nhiên ở đây là tuổi của ông ấy. Nhìn kiểu gì thì người đàn ông này cũng phải tầm 50 tuổi trở lên. Đôi mắt đằng sau cặp kính gọng kim loại kia chắc chắn thuộc về một người đã có tuổi. Trong số những người nghiện game hạng nặng bị mắc kẹt trong SAO, cực kì hiếm có người lớn tuổi đến mức này. Hay nói đúng ra là tôi chưa từng thấy ai hết. Hay là–?
“Bác không phải là NPC đâu.”
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, ông ấy cười khổ não rồi ngồi xuống con dốc thoai thoải.
“C–cháu xin lỗi. Chỉ là do cháu hơi thắc mắc thôi...”
“À không, không sao đâu. Cũng dễ hiểu mà. Bác chắc là người chơi lớn tuổi nhất ở đây rồi.”
Cơ thể vững chãi của ông ấy rung lên khi ông cười ha hả một cách sảng khoái.
“Xin phép cháu nhé.”
Ông ấy nói rồi ngồi xuống cạnh tôi. Ông lấy ra một miếng mồi câu từ bên hông, rồi mở menu ra một cách vụng về, lấy cần câu, sau đó móc mồi câu vào.
“Tên bác là Nishida. Bác là ngư dân ở đây. Còn ở Nhật bác là người đứng đầu bộ phận bảo trì của một công ty tên là Công ty kết nối băng rộng Tohto. Thành thật xin lỗi vì bác không mang theo danh thiếp ở đây.”
Ông ấy lại bật cười.
“A...”
Tôi có thể đoán ra được nguyên nhân chính tại sao người đàn ông này lại bị kẹt ở đây. Tohto là một công ty vận hành mạng hợp tác với Argas. Họ chịu trách nhiệm theo dõi hệ thống mạng kết nối tới các server của SAO.
“Cháu là Kirito. Cháu vừa từ tầng ở trên chuyển xuống. Bác Nishida... hẳn là... đảm trách công việc bảo trì hệ thống hệ thống kết nối của SAO...?”
“Bác từng phụ trách việc đó.”
Bác Nishida gật đầu nói. Tôi nhìn bác ấy, trong lòng chứa nhiều cảm xúc. Điều này có nghĩa là bác ấy bị kẹt ở đây chỉ vì do công việc của mình.
“Haha, cấp trên của bác bảo rằng không cần phải đăng nhập trực tiếp vào game, nhưng bác lại thấy không thoải mái nếu như không tận mắt nhìn thấy thành quả công việc của mình, và thế là chỉ vì sự lo lắng của một ông già lẩm cẩm mà mọi sự thành ra thế này đây.”
Vừa nói, bác ấy vừa vung cần câu một cách điệu nghệ đến khó tin, chỉ nhìn thôi là đã biết bác ấy hẳn phải là một người câu cá lành nghề có kĩ năng rất cao. Bác Nishida cũng có vẻ là người thích trò chuyện, vì bác ấy cứ nói liên mồm mà chẳng cần đợi tôi trả lời.
“Ngoài bác ra còn có độ 20 – 30 người lớn tuổi khác cũng bị kẹt ở đây vì nhiều lí do khác nhau. Phần lớn bọn họ đang sống yên ổn ở Thành phố khởi đầu, nhưng bác thì tận hưởng cuộc sống ở đây nhiều hơn là việc chỉ ăn ba bữa mỗi ngày.”
Bác ấy nâng cần câu lên một chút.
“Bác cứ liên tục tìm kiếm những dòng sông hay hồ thích hợp để đi câu, và cuối cùng thì đến được chỗ này đây.”
“Ồ, thật vậy ư... Ừ thì, đúng là gần như không có quái vật ở tầng này.”
Bác Nishida mỉm cười khi nghe câu trả lời của tôi. Thế rồi bác ấy hỏi.
“Thế ở những tầng trên có chỗ nào tốt không?”
“Hmm... Xem nào, tầng 61 gần như là một cái hồ lớn, mà thực ra là giống biển hơn, với lại người ta nói là có thể bắt được những con cá lớn ở đó.”
“Ồ! Bao giờ có thời gian bác cũng phải tới đó xem sao.”
Đúng lúc này, dây phao trên cần câu của bác ấy bắt đầu chìm xuống nhanh chóng. Không chậm trễ chút nào, bác Nishida kéo dây câu. Có vẻ như cả level kĩ năng câu cá lẫn khả năng đi câu ngoài đời thực của bác ấy đều rất cao.
“Oaaa, con cá đó to thật.”
Trong khi tôi cố cúi người về phía trước để nhìn cho rõ, bác Nishida bình tĩnh cuốn dây câu lại và kéo con cá đang tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lam nhàn nhạt lên. Con cá dãy dụa trong tay bác ấy vài cái rồi biến mất vào trong hòm đồ.
“Tuyệt quá...!”
Bác Nishida ngẩng đầu lên cười ngượng nghịu rồi trả lời:
“Có gì đâu. Cháu chỉ cần luyện cấp độ kĩ năng câu cá lên cao là làm được ấy mà.”
Bác ấy gãi đầu rồi nói thêm.
“Nhưng mà, tuy bác câu được cá thật đấy, nhưng bác lại không biết nấu thế nào cho tử tế... Bác muốn ăn món sashimi hay món cá nướng ấy, nhưng chẳng biết làm thế nào nếu như không có nước tương.”
“A... phải rồi...”
Tôi ngần ngừ trong chốc lát. Tôi và Asuna chuyển tới đây là để tránh gặp người khác, nhưng rồi tôi nhận ra là bác Nishida hẳn sẽ không quan tâm mấy tới chuyện tin đồn đó đâu.
“...cháu biết một thứ có vị giống như nước tương...”
“Sao cơ!?”
Bác Nishida cúi người lại gần tôi, đôi mắt sau cặp kính của bác ấy sáng lóe lên.
Khi Asuna đón tôi trở về và nhìn thấy bác Nishida, đôi mắt nàng mở to ra vì ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn mỉm cười và nói:
“Mừng anh đã về. Hôm nay có khách ư?”
“Ừ, đây là bác Nishida, một ngư dân. Còn đây–“
Giọng nói của tôi nhỏ dần rồi im bặt khi tôi quay sang phía bác ấy, vì không biết phải giới thiệu Asuna sao cho phải phép. Thế rồi Asuna mỉm cười với bác Nishida và tự giới thiệu.
“Cháu là vợ anh ấy, Asuna. Rất vui được đón bác tới chơi.”
Nàng gật đầu một cách tự tin.
Bác Nishida há hốc miệng nhìn chằm chằm vào Asuna. Lúc này nàng mặc một chiếc váy dài đơn giản, một cái áo bằng vải gai cùng với một chiếc tạp dề, trên trán đội một cái khăn trùm đầu. Dáng vẻ của nàng bây giờ rất khác biệt với hình ảnh một thành viên HKS đầy uy dũng khi trước, nhưng vẻ xinh xắn thì lại không hề thay đổi.
“A, à, bác xin lỗi. Tự dưng bác lại thừ người ra như vậy. Bác là Nishida. Xin lỗi vì đã đến làm phiền cháu thế này...”
Bác ấy gãi đầu rồi cười.
Bằng kĩ năng nấu nướng ấn tượng của mình, Asuna chế biến và làm con cá mà bác Nishida mang đến thành hai món là sashimi và cá nướng, cùng với nước tương để chấm và đem ra bàn. Ngửi thấy mùi nước tương tự làm lan tỏa khắp trong nhà, cánh mũi của bác Nishida cứ phập phồng hít hà liên tục, trên mặt bác ấy lộ rõ sự vui vẻ.
Vị của con cá giống như cá đuôi vàng nấu vừa mỡ hơn là cá nước ngọt. Bác Nishida nói kĩ năng câu cá phải đạt ít nhất 950 điểm thì mới câu được loại này. Sau khi trò chuyện một chút, ba người chúng tôi liền tập trung vào việc gắp đũa lia lịa. Chỉ một loáng sau mấy cái đĩa đã sạch bong. Bác Nishida thở ra một hơi khoan khoái trong khi cầm tách trà nóng trên tay.
“...a, thỏa mãn thật đấy. Cảm ơn cháu nhé. Không tin được là nước tương thật sự tồn tại trong thế giới này...”
“Ồ, là cháu tự làm đấy. Bác cứ lấy một ít mang về nếu muốn.”
Asuna lấy một cái bình nhỏ từ trong bếp ra rồi đưa nó cho bác Nishida. Tôi nghĩ không nói cho bác ấy biết công thức là một ý hay. Thế rồi Asuna cười và nói:
“Bác đừng lo lắng gì cả, chính bác đã đem cho bọn cháu con cá ngon như vậy mà.”
Rồi nàng nói tiếp:
“Kirito chẳng bao giờ câu được con nào hết.”
Bị công kích bất ngờ, tôi vẫn cứ im lặng uống tách trà rồi mới trả lời:
“Mấy cái hồ ở vùng này khó câu quá mà.”
“À không, không hẳn. Chỉ có cái hồ mà Kirito đi câu là khó thôi.”
“Ơ...”
Nghe bác Nishida bảo vậy, tôi im bặt chẳng biết nói gì. Asuna ôm bụng cười ngặt nghẽo không ngừng.
“Sao họ lại thiết lập như vậy?”
“Thực ra, ở cái hồ đó...”
Bác ấy bắt đầu thấp giọng xuống, khiến tôi và Asuna phải cúi người lại gần để nghe.
“Bác nghĩ là thổ địa vùng này sống ở đó.”
“Thổ địa?”
Tôi và Asuna hỏi lại, nhưng bác ấy chỉ mỉm cười, đẩy gọng kính lên rồi tiếp tục nói:
“Ở cửa hàng trong làng có một loại mồi câu đắt hơn rất nhiều so với những loại khác. Bác rất tò mò về tác dụng của nó nên đã quyết định mua một cái rồi dùng thử.”
Tôi nuốt nước bọt.
“Nhưng bác chẳng câu được gì cả. Sau khi thử dùng nó ở rất nhiều chỗ khác nhau, cuối cùng bác nghĩ đến việc thử ở cái hồ khó câu đó xem sao.”
“Thế bác, bác có câu được gì không...?”
“Ừ thì, có thứ gì đó đã cắn câu...”
Bác Nishida gật đầu, thế rồi nét mặt bác ấy lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Nhưng chỉ với sức của bác thì không đủ để kéo nó lên, thế là rốt cuộc bác bị giật mất cần câu. Bác chỉ kịp nhìn thấy bóng của nó lúc cuối thôi. Không phải chỉ là to đâu, có thể gọi là to như quái vật ấy, nhưng khác với loại vẫn xuất hiện ở bãi luyện cấp.”
Bác ấy vừa nói vừa dang hai tay ra như để mô tả kích cỡ. Hẳn đây là lí do đằng sau nụ cười đầy ẩn ý của bác ấy khi tôi nói “gần như không có quái vật ở tầng này.”
“Uoa, cháu muốn nhìn thấy nó quá!”
Asuna kêu lên, mắt nàng sáng lấp lánh. Thế rồi bác Nishida nhìn tôi và nói:
“Thế nên bác có một đề nghị – cháu có tự tin vào chỉ số sức mạnh của mình không Kirito?”
“À ừ, chắc cũng tạm ạ...”
“Vậy chúng ta cùng đi câu nó đi? Bác sẽ giữ cần câu cho đến khi nó cần câu, sau đó thì giao cho cháu.”
“Hm, vậy bác cháu mình sẽ trong khi câu... như vậy có được không...?” Tôi nghiêng đầu sang một bên.
“Cứ thử đi, Kirito! Nghe thú vị quá!”
Asuna nói, trên mặt ghi rõ chữ “phấn khích”. Nhưng đúng là tôi cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này.
“Vậy ta cứ thử xem sao.”
Nghe tôi trả lời vậy, bác Nishida nở một nụ cười rộng đến tận mang tai. “Có tinh thần đấy, oa ha ha.”
Tối hôm đó.
Sau khi xuýt xao “lạnh quá lạnh quá”, Asuna trèo lên giường rồi nằm dựa vào lòng tôi, sau đó nàng kêu lên một tiếng đầy thỏa mãn. Nàng chớp mắt mơ màng rồi mỉm cười như thể vừa nhớ ra chuyện gì.
“...ở đây có đủ kiểu người khác nhau nhỉ.”
“Bác ấy cũng thú vị đấy chứ, phải không?”
“Ừ.”
Bỗng dưng nụ cười trên gương mặt Asuna biến mất, nàng thì thầm.
“Từ trước đến giờ, em chỉ toàn chiến đấu ở những tầng trên. Em đã hoàn toàn quên mất rằng vẫn còn những người đang sống một cuộc đời bình thường...”
“Em không có ý nói là chúng mình đặc biệt hay gì đâu, nhưng vì chúng mình có level đủ cao để chiến đấu ở tiền tuyến nên em cho là điều đó cũng có nghĩa rằng mình phải có trách nhiệm đối với họ.”
“...anh chưa bao giờ nghĩ như vậy cả... anh luôn có cảm giác rằng trở nên mạnh mẽ chỉ là một cách để sống sót mà thôi...”
“Em nghĩ là từ bây giờ sẽ có rất nhiều người đặt niềm tin vào anh đấy. Dĩ nhiên là có cả em nữa.”
“...chỉ trừ một việc là với tính cách của anh, thì nghe mấy lời kì vọng kiểu đấy chỉ càng khiến anh muốn chạy trốn mà thôi.”
“Anh này.”
Asuna bĩu môi bất mãn, còn tôi thì vuốt mái tóc nàng và hi vọng là cuộc sống như thế này có thể kéo dài lâu hơn chút nữa. Vì bác Nishida và những người chơi khác, tới lúc nào đó tôi và Asuna sẽ phải quay lại tiền tuyến. Nhưng ít nhất là lúc này đây–
Theo như những gì trong tin nhắn Agil và Klein gửi cho tôi, thì họ đang gặp khó khăn trong việc vượt qua tầng 75. Thế nhưng từ sâu thẳm trong lòng, tôi tin rằng điều quan trong nhất với tôi bây giờ chính là cuộc sống này cùng với Asuna.
/91
|