“Kính chào quý khách, quý khách đi một mình ạ?”
Trong khi người hầu bàn trịnh trọng cúi đầu, tôi vừa trả lời rằng đang tìm một người vừa đảo mắt xung quanh quán cà phê.
Đúng lúc đó, từ một chỗ ngồi phía trong,bên cạnh cửa sổ, một giọng nói khá lớn vang lên, cởi mở gọi tên tôi: “Kirito-kun, bên này!”
Tiếng nhạc cổ điển tao nhã ngân vang khắp quán, và tiếng rì rầm của những cuộc trò chuyện vui vẻ bỗng tắt ngúm sau vài giây khi tôi bước vào, tất cả các cặp mắt đổ dồn về phía tôi với vẻ trịch thượng. Có lẽ khi thấy tôi mặc một chiếc áo khoác bằng da cũ cùng cái quần jean thưa, khoảng 80% những người ở trong cửa hàng này ― hầu hết là các phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu đang thư giãn sau khi đi mua sắm ― dường như nghĩ rằng tôi đã đến nhầm chỗ. Sự bực mình trong tôi bắt đầu lớn dần lên khi tôi bước về phía người đã gọi tôi đến đây.
Nếu người đó là một cô gái đáng yêu và hấp dẫn thì có thể tôi sẽ nghĩ lại, nhưng khổ nỗi cánh tay đang vẫy tôi lại thuộc về một gã đàn ông mặc bộ com-lê. Không hề ngần ngại che giấu đi sự bực bội của mình, tôi ngồi phịch xuống ghế một cách thô lỗ.
Một người bồi bàn đi đến cạnh tôi, đặt xuống một cốc nước mát lạnh và một chiếc khăn tay ấm dọc theo hướng của tấm thực đơn. Khi tôi nhấc tấm thực đơn bằng gỗ sang trọng có vỏ bọc bằng da, một giọng nói vui vẻ đến từ phía bên kia chiếc bàn:
“Tôi sẽ khao, cứ thoải mái gọi những gì cậu thích.”
“Dù anh không nói thế thì tôi cũng vẫn sẽ làm vậy thôi.”
Tôi càu nhàu gay gắt rồi lướt mắt sang thực đơn. Quá đắt, ngay cả món rẻ nhất của họ - «bánh su kem» cũng đã có giá 1200 yên và tôi cũng gọi một cốc cafe theo phản xạ. Sau khi nhớ ra người đàn ông này là một công chức hưởng lương cao, và anh ta sẽ chiêu đãi tôi bằng tiền kiếm được từ những người đóng thuế, tôi bắt đầu giả ngu và điềm nhiên gọi một loạt món:
“À…ừm … cho tôi một pudding trái cây sô cô la'… một bánh kem trứng lát sữa,… và một tách cà phê hạt dẻ.”
Không biết bằng cách nào tôi lại có thể nói rành mạch đơn hàng đó mà không hề để lộ ra sự tiếc rẻ trong ngôn từ của tôi. Thậm chí tôi còn chẳng hề biết mình vừa gọi những món gì. Tổng số tiền là ba ngàn chín trăm yên. Tôi bèn cân nhắc gọi thêm hamburger và món sữa lắc, sử dụng khoản chênh lệch để kiếm thêm tiền.
“Vâng thưa quý khách.”
Khi người hầu bàn rời khỏi, tôi hít một hơi dài rồi quay sang nhìn người đàn ông có tên là Kikuoka Seijirou, anh ấy đang ăn một cái bánh pudding rất lớn được chồng lên một lớp kem dày.
Anh ta có khuôn mặt điển hình của một giáo viên ngoại ngữ người Nhật nghiêm chỉnh và đứng đắn, với gọng kính đen và mái tóc bóng bẩy. Để ý kĩ, anh ta thật ra là một công chức của chính phủ Nhật. Anh ta thuộc Bộ nội vụ và Công nghệ Truyền thông, Bộ phận Mạng Riêng biệt Nâng cao Thứ hai, hoặc như cái tên nó được gọi trong chính phủ, là Ngành Quản lý Lưu trữ Thế giới ảo của Bộ phận Quản lý Mạng lưới Truyền thông, «Bộ phận quản lý Thế giới ảo».
Nói cách khác, người đàn ông này kiểm soát tình trạng hỗn loạn ở các thế giới ảo mới, như một người đại diện của nhà nước… hay một người có khả năng chịu trận ấy. Thông thường tôi sẽ cảm thấy tồi tệ nếu anh ta bị đuổi việc, nhưng thực tế, tôi nghĩ điều đó có khả năng xảy ra. Kẻ bất hạnh tên Kikuoka này đang nuốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, ngước lên nở một nụ cười trong sáng với niềm hạnh phúc thuần khiết tràn đầy trên khuôn mặt.
“Chà, Kirito-kun, xin lỗi khi đã gọi cậu ra ngoài gấp như vậy.
“Nếu anh cảm thấy hối hận thì gọi tôi đến Ginza làm gì chứ.”
“Kem tươi ở đây rất tuyệt. Có lẽ tôi nên gọi thêm một cái bánh xốp kem nữa…”
Trong khi chùi tay với chiếc khăn có mùi cam tươi, tôi thở dài và nói:
“… Còn điều này, anh không được phép gọi tôi là Kirito”
“Tàn nhẫn quá ~~ Không phải tôi là người đầu tiên ở bên cậu khi cậu tỉnh lại một năm về trước à?”
― Không may, đó là sự thật. Thức dậy sau khi thoát khỏi «trò chơi tử thần» đó, người đầu tiên đến thăm tôi lại là Kikuoka, điệp viên giám sát tại nhà của đội phản ứng, tại giường bệnh của tôi.
Lúc đó, tôi đã nói chuyện rất nhã nhặn và lịch sự, vì anh ấy trông có vẻ thật thà và tốt bụng, nhưng tôi sớm nhận ra đó không phải là lý do duy nhất để ảnh tiếp cận tôi, từ đó tôi bắt đầu dùng lối nói cay nghiệt với anh ta. Có thể ngay từ đầu ý định của anh ta đã là lợi dụng tôi rồi, nhưng cũng có thể là do tôi quá đa nghi mà thôi.
Tôi liếc mắt sang Kikuoka, anh ta có vẻ mệt mỏi đang phân vân không biết có nên gọi thêm một cái bánh nữa không. Tôi đành mở miệng sau khi nhận ra rằng mình không nên nắm thóp anh ta.
“Bản tin nói rằng một lượng lớn khoáng sản kim loại quý hiếm được phát hiện ở vịnh Sagami, và sự liên kết các cổ đông lại nhằm tổ chức một buổi khiêu vũ nhộn nhịp để kỷ niệm Oklahoma. Đừng có rối lên như thế vì một cái bánh kem xốp.”
Câu nói khiến Kikuoka ngẩng đầu lên, chớp mắt vài lần rồi mỉm cười.
“À ừ, chả có gì ảnh hưởng đến lợi nhuận thu được, vì nó không liên quan đến cơ sở của tôi, tôi không tin chúng ta sẽ được lợi từ chúng. Chỉ là tôi đang gánh chịu cơn đói của mình cho lợi ích của nền kinh tế nước ta.” Nhà ngoại giao gấp thực đơn lại. Tôi lại thở dài một hơi.
“Được rồi. Giờ thì, tại sao anh gọi tôi đến đây?. …Tôi cá là vì một cuộc điều tra tội ác nữa ở thế giới ảo đúng không?
“Ồ, Kirito-kun, đi thẳng vào vấn đề thật sự làm chuyện này đơn giản hơn rất nhiều.”
Sau lời nói trơ tráo đó, Kikuoka lấy cặp táp từ cái ghế bên cạnh và cuối cùng đem ra một cái máy tính bảng mỏng.
―? Phải, sau cùng thì, người đàn ông này sử dụng những người sống sót trong vụ án của mạng lưới thực tế ảo lớn nhất Nhật bản, giống như tôi, để thu thập thông tin.
Thông thường, để điều tra nguồn gốc của một tội ác, Cục An toàn Cộng đồng sẽ trả tổng phí cho thông tin được cung cấp bởi «Cộng tác viên» và «Người do thám», cùng với những thứ khác nữa, làm nó giống như một «giao dịch». Trong trường hợp này, việc mời tôi ra ăn bánh có thể coi là «nhiệm vụ» đối với Kikuoka.
Tôi thực sự muốn nghĩ theo hướng đó, nhưng đây chính là người đã phá luật nói cho tôi bệnh viện mà Asuna đang điều trị, đó là một món nợ mà tôi phải trả anh ta.
Nếu không có thông tin đó, tôi sẽ bị cản trở trong việc tìm kiếm Yuuki Asuna ở thế giới thực và điều này có thể khiến tôi không thể tìm ra âm mưu độc ác của Sugou Nobuyuki và giải thoát Asuna khỏi nanh vuốt của hắn. Bởi vậy, khi rơi vào hoàn cảnh hiện tại, tôi đã bớt cảm thấy khó chịu khi là người do thám của Kikuoka hơn trước. Dù sao lúc này tôi đã ngưng cách ăn nói lịch sự, nhã nhặn và bắt đầu gọi chiếc bánh đắt tiền hơn.
Không biết anh ta có nhận thức được tình huống bây giờ hay không, ân nhân của tôi lại loay hoay với cái máy tính bảng và nói một cách uể oải:
“À ừ, về việc đó, thời gian này số lượng tội ác ở thế giới ảo tăng lên, cậu biết đấy…”
“Hừmm, cụ thể?”
“Nhìn đi… Chỉ trong tháng 11, đã có trên 100 vụ trộm cắp ở thế giới ảo, thiệt hại tài sản, v.v. được theo dõi và ghi lại. Hơn thế nữa, có 13 vụ tranh chấp ở game VRMMO đã tiếp diễn tại thế giới thực, sự cố đã gây nên thương vong... Vụ đó đã dấy lên sự phẫn nộ vậy Kirito-kun hẳn phải biết về nó rồi chứ, một gã đã chế tạo bản sao của một thanh kiếm và vung nó tán loạn quanh trạm Shinjuku khiến 2 người thiệt mạng. Úi chà, kiếm dài 1,2 mét, nặng những 3,5 kilogam. Làm thế nào mà hắn xoay sở để vung cái thứ đó khắp nơi như thế?”
“Có vẻ giống như một gã cuồng game đã sử dụng thuốc kích thích và gây ảo giác… Mặc dù nếu chỉ nhìn riêng một trường hợp như thế này cũng không giúp được gì khi đặt vào tổng thể để so sánh với tất cả những vụ án khác…” “Thực tế, trong điều khoản quốc gia về mức độ tội ác, những con số công khai đến mọi thứ, nhưng có một số quan điểm thiểu cận cho rằng game VRMMO gây nên những bất ổn trong xã hội. Tuy nhiên, như cậu đã đề cập trước đây…”
“―game VRMMO giúp con người thu hẹp ranh giới trong thế giới thực. Đó là những gì tôi phải thừa nhận.” Lúc này, người bồi bàn trở lại với những tiếng bước chân nhẹ nhàng rồi đặt lên trước mặt tôi hai đĩa tráng miệng và một tách cà phê.
“Quý khách còn gọi gì nữa không?”
Sau cái gật đầu, anh ấy đặt đơn thanh toán ghi một con số đáng sợ lên mép bàn. Tôi nhấp một ngụm, thưởng thức hương vị đậm đà của cà phê và tiếp tục trò chuyện.
“…Vì việc PK xảy ra thường xuyên ở tất cả các game, một môi trường như vậy hẳn là có thể dùng để phục vụ cho những kẻ giết người ngoài đời thực tập luyện đúng không? Đặc biệt với các loại game mới, nơi đầy rẫy những hành động như cắt cổ tay để máu phun ra ngoài hay mổ phanh một ổ bụng để nội tạng bắn tung tóe. Còn nữa, những kẻ điên đó thà phải tự tử còn hơn là phải đăng xuất.”
Một tiếng đằng hắng e hèm ngắt lời từ một chiếc bàn gần đó, để lộ ra hai người phụ nữ nghiêm nghị và đứng đắn nhìn về phía tôi với ánh mắt sắc lẹm. Tôi rụt cổ lại, tiếp tục nói bằng giọng khe khẽ:
“Ngày nào cũng lặp đi lặp lại, không hề lạ chút nào nếu những tên ngu xuẩn đó đem kết quả luyện tập vào thế giới thực. Tôi cũng nghĩ nên đặt các đội phản ứng nhanh nằm vùng, mặc dù hiện tại luật pháp gần như vô dụng trong những trường hợp như thế.”
“Vô dụng?”
“Vô dụng.”
Tôi cẩn thận đưa một ít bánh kem vào miệng bằng một chiếc thìa màu vàng kim, có lẽ mỗi thìa phải đáng giá 100 yên. Khi mùi vị ngon lành của chúng tan dần trong miệng, tôi tiếp tục thảo luận về chủ đề man rợ kia.
“...Kể cả chúng ta có đóng cửa thế giới mạng đi chăng nữa. Server của các game VRMMO tương đối dễ cài đặt, không cần biết chúng ta cản trở ra sao ở Nhật, người sử dụng và các thương gia sẽ chuyển chúng sang nước ngoài.”
“Hmm...”
Kikuoka nhìn chằm chằm lên bàn một cách nghiêm túc, sau một hồi suy nghĩ, anh ta mở miệng:
“… Bánh kem trứng lát sữa của cậu trông ngon thật… cho tôi một miếng nhé?”
“…”
Tôi thở dài lần thứ ba, đẩy chiếc đĩa của mình về phía Kikuoka. Nhân viên cao cấp quốc gia này tiến lên để nhận lấy với vẻ mặt hết sức thích thú rồi múc mỗi thìa bánh mà có lẽ xấp xỉ 280 yên, cố gắng tọng cho đầy mồm. “Cậu biết không, Kirito–kun, tôi đã nghĩ thế này… Tại sao phải PK? Không phải sống hòa thuận với mọi người sẽ tốt hơn việc giết chóc sao?
“… Anh cũng chơi ALO rồi, vì thế anh nên hiểu rằng, khá lâu trước khi hệ thống FullDive xuất hiện, đã có những game MMORPG cho phép người ta đã trộm cắp của nhau. Nói tóm lại, vì những trò chơi này không có điểm dừng dứt khoát, game thủ phải có động lực để phá đảo… giống như việc tìm và chơi để cảm nhận tính ưu việt qua từng game khác nhau, tôi nghĩ thế.”
“Hử?”
'Miệng nhai nhóp nhép, Kikuoka nhướng mày yêu cầu một lời giải thích rành mạch. Nghiêm túc mà nói, sao chúng tôi lại phải thảo luận về chủ đ'ề này nhỉ? Trong thâm tâm tôi bắt đầu muốn đầu độc anh ta, phân nửa lí do là để trả thù, và tôi tiếp tục:
“… Nó không chỉ giới hạn ở trong game. Muốn được công nhận, muốn chiếm được vị trí cao hơn những người khác, chẳng phải là bản chất thật của xã hội? Anh cũng nên hiểu vì điều đó cũng giống như cái Sở của anh vậy, ở đó cũng có những công chức chính phủ đố kỵ với những người có bằng đại học cao hơn hay được thăng tiến nhanh hơn để hưởng các mối quan hệ kinh doanh; nhưng mặt khác, họ nhìn vào những người không phải công chức chính phủ với một cái nhìn thiển cận sơ đẳng của mình. Cũng vì cả hai tầng lớp thượng lưu và hạ lưu đó vẫn đang được duy trì trong trạng thái cân bằng nên anh mới có thể ăn bánh ngọt bằng vẻ mặt bình thản đó, không đúng sao?”
Kikouka nuốt miếng bánh rồi thận trọng cười, đáp:
'“Cậu thực sự rất thẳng thắn khi bực mình đấy, biết chứ? Thế còn cậu thì sao, Kirito-kun? Cậu làm thế nào để giữ được trạng thái cân bằng?”
“...”
Hiển nhiên là tôi đang có một mớ rắc rối chất cao như núi, nhưng dù vậy, tôi vẫn không hề có ý định tâm sự với anh ta. Cố tỏ vè ngờ nghệch, tôi đáp trả:
“...Ừm, thì ít nhất tôi cũng đã có bạn gái.”
“Tôi biết, tôi hơi ghen tị với điều cậu có đấy, Kirito–kun. Lần tới chúng ta sẽ gặp nhau ở ALO, cậu sẽ giới thiệu cho tôi một cô gái nào đó chứ? Như chúa tể tộc Sylph chẳng hạn, cô ấy hợp với tôi đấy.”
“Tôi dặn trước, khi anh nói mấy câu đại loại như ‘tôi là một viên chức cao cấp’ thì anh sẽ bị chém mất đầu ngay lập tức.”
“Hiểu rồi. Nếu người chặt đầu tôi là cô ấy, tôi sẽ không phiền để bị giết một lần đâu. ―Vậy nên?”
“Vậy nên, về sự phức tạp của tính ưu việt, rất khó để thực thi điều đó ở thế giới thực. Nó không phải là thứ mà anh có thể với tới trừ khi anh làm việc thật chăm chỉ. Anh sẽ phải học rất vất vả để đạt những cấp bậc cao hơn, giỏi hơn về thể thao, trở nên thật hấp dẫn, hoặc thu hút… Tất cả những việc đó cần khá nhiều thời gian, công sức và ngay cả việc hối lộ cũng chẳng đảm bảo được điều gì, ngoài ra những đòi hỏi đó gần như là bất khả thi để có thể đạt được.”
“Tôi hiểu. Trước đây, cho dù tôi đã miệt mài đèn sách như một con thiêu thân chỉ vì thi cử, ấy vậy mà cuối cùng tôi vẫn không đỗ Đại học Toudai.”
Vì vài lý do, việc thấy Kikuoka cười rất vui vẻ khi nói về vấn đề này, tôi đành nén chặt khao khát được cà khịa anh ta và nhanh chóng tiếp tục.
“Vậy thì, về việc cứu giúp game MMORPG. Đây là khi mà sự hy sinh không lãng phí giống như hiện thực và nhân vật của anh sẽ trở nên mạnh hơn nếu như tìm thấy những vật phẩm hiếm, học nhiều kỹ năng, và có những dòng thuộc tính cao hơn. Tất nhiên anh vẫn phải “cày” thường xuyên, nhưng nó vẫn là một trò chơi. Thà phải học và luyện tập sức khỏe còn vui hơn. Trang bị những vật dụng đắt tiền để khoe khoang lever của anh khi đi qua con đường dọc phố chính, anh nhất định sẽ thu hút được nhiều sự chú ý mang tính đố kỵ từ những người yếu hơn anh… hầu hết đều vậy. Nếu như anh đến bãi săn, anh có thể hạ những con quái có sức mạnh đáng sợ, hoặc cứu một party khỏi việc bị đoàn diệt. Được cảm ơn, được tôn trọng....
“Hầu hết?”
“… Tất nhiên, đó chỉ là một khía cạnh và game MMO luôn nhắm tới các đối tượng khác nhau. Nhưng những game online đi kèm mạng xã hội đã luôn là tâm điểm chú ý trong một thời gian dài, không thứ gì hoàn hảo như MMORPG.”
“… Ừm, những dòng game đó không hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu cảm thụ cao đúng không?”
'“Chính xác. ―Rồi những game VRMMO được xuất bản. Trong những trò chơi đó, anh có thể tự di chuyển mà không cần thông qua một nhân vật ảo. Trước đây anh phải ngồi vào ghế để mơ mộng viển vông về nó thông qua màn hình máy tính, bây giờ thì anh thực sự cảm thấy những cái nhìn chằm chằm hướng vào mình. '
“Hừmm. Tôi cũng nghĩ thế, vì khi cậu đi dạo bên cạnh Asuna–chan ở thành phố YG, mọi người cứ nhìn cậu riết.”
...Anh quá lỗ mãng khi nói với điều ấy đầy hằn học như vậy. Ở mọi trường hợp, trong những game VRMMO, chừng nào còn bỏ thời gian ra để “cày” game, bất cứ ai cũng có thể giành được cấp bậc cao. So sánh với cách cố gắng học giỏi, chơi đá bóng hay hoặc có một đống tiền, thì đơn giản hơn rất nhiều và trực tiếp đánh thức bản năng con người.
“… Nói cách khác…?”
“Nói cách khác, đó là «Thực lực», hữu hình, thực lực nhờ khổ luyện. Với hai bàn tay của chính mình, thực lực để hủy diệt đối phương. Ở trường hợp này, nó giống như đang dùng ma túy vậy”
“… «Thực lực» … hay còn gọi là «Sức mạnh» bậc nhất ấy à?”
Kikuoka thì thầm với vẻ mặt đầy hoài niệm.
“… Đã là con trai thì luôn truy cầu thực lực tại một khoảng thời gian hoặc từ những thứ khác… đại loại như đọc một cuốn manga thuộc thể loại chiến đấu và luyện tập theo cách các nhân vật làm. Nhưng thường thì hầu hết chúng sẽ lập lức nhận ra làm thế là vô ích. Việc đó đồng nghĩa với chuyện chúng sẽ bắt đầu theo đuổi một mục tiêu thiết thực hơn… ―Tôi biết. tuy nhiên VRMMO cũng không cho những người khác cơ hội để theo đuổi những hoài bão này, tôi tự hỏi.”
Tôi gật đầu, không mấy khi phải nói nhiều thế này, tôi tự giải tỏa cơn khát với một ngụm cà phê trước khi tiếp tục.
“Aah… Một vài trò chơi thuộc thể loại chiến đấu dường như cũng hòa vào thực tế, nơi mà tổ chức hay các trường học liên quan đến nghệ thuật võ học được thành lập.”
“Ồ? Nghĩa là?”
“Nói cách khác… Những gì mà nhân vật học trong-game rất hữu dụng để hướng dẫn họ thành thạo trong việc học một–kĩ–thuật–Karate–nào–đó hay một–trường–phái–Kenpou–bất-kì. Nó có thể lần lượt tái hiện lại một vài chiêu thức của Shinjuku và Shibuya, như cảnh mấy gã du côn đường phố đánh đập địch thủ, hay như game Tekken với cơ chế khá hợp lý. ….Bất quá, tôi không thể nói cho anh hiểu thấu tâm can của họ được. Con người tham gia những thể loại game này có lẽ muốn thử áp dụng kỹ năng mà họ học được tại VRMMOs vào thế giới thật.... đã có trường hợp như vậy; thật không may là tôi phải nói rằng, tình trạng này đang tồn tại —theo nhận định cá nhân. ”
“Hiểu rồi… Quan niệm về “Thực lực” trong thế giới ảo đang xâm lấn vào thực tại, hử? Này, Kirito-kun.”
Khuôn mặt của Kikouka một lần nữa trở nên nghiêm túc khi nhìn tôi.
“Liệu có phải chúng ta chỉ đơn thần nói về vấn đề tâm lý?”
“...Ý anh là sao?”
“Bên cạnh việc chuẩn bị tâm lý phòng chống hoặc nâng cao hiểu biết và kĩ năng cần thiết để giảm thiểu nhân tố bạo lực… Thực tế là, cơ thể của họ vô tình phóng thích những thay đổi này... điều đại loại như thế thường hay xảy ra, đúng không?
Tôi bắt đầu suy nghĩ và đáp lại:
“… Có phải là trường hợp anh nêu lúc trước, vụ một thằng cha bị tiêm nhiễm từ thế giới ảo, nhưng lại sở hữu sức mạnh thể chất đủ để múa may một thanh kiếm nặng những 3,5kg khắp khu Shinjuku... ý anh là thế à?”
“Ừ, chính là nó đấy.”
“Hừmm… Dường như công cuộc nghiên cứu mới đây đã cho thấy hệ thống Full Dive có gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh con người. Bất quá trong thực tế, việc cứ nằm suốt ngày để dive sẽ làm cơ thế suy nhược, mặc dù sẽ đạt được sức mạnh đáng sợ trong chốc lát nhưng cũng có cái giá phải trả khi lượng adrenaline trong tim mạch gia tăng một cách đột ngột… ―Nhưng về lĩnh vực này ắt hẳn anh biết rõ hơn tôi?”
“Một thời gian dài trước kia, tôi từng nghe một giáo sư lý giải về vấn đề Thần Kinh Học, tôi không hiểu được điều đó… Chúng tôi đã nhận được rất nhiều lệnh truy nã, hai ta sẽ cùng tìm hiểu về các đối tượng ngay bây giờ. Cậu coi này.
Kikuoka trượt cái máy tính bảng của mình, và chuyền nó cho tôi.
Tôi nhận lấy, và trên màn hình LCD, tôi thấy chân dung của một người đàn ông mà tôi chưa gặp qua, với thông tin cá nhân và những cái khác kế bên tấm ảnh. Anh ta có mái tóc dài xõa rộng, gọng kính màu bạc cùng với cổ và má ngấn mỡ.
“… Ai đây?”
Nhận lại cái máy tính bảng từ tôi, Kikuoka trượt ngón tay của mình qua lại.
“Phải rồi, tháng trước… vào ngày 14 tháng 11. Ở một khu chung cư ở Nakano Ward, Tokyo, chủ khu chung cư đã ngửi thấy một mùi khó chịu khi dọn dẹp xung quanh khu vực đó. Ông ấy thử liên lạc với chủ căn hộ thông qua điện thoại bàn, nhưng không nhận được sự phản hồi như thường lệ. Vì ánh sáng của căn phòng vẫn còn dù ông đã ngắt ổ cắm điện, rồi ông ta tìm ra người đàn ông này… Shigemura Tamotsu, 26 tuổi, đã chết. Dường như anh ta đã chết được năm ngày rưỡi trước. Căn phòng không có dấu hiệu bị cậy phá, xác anh ấy đang nằm trên giường và đội trên đầu…”
“Một chiếc AmuSphere, tôi đoán thế”
Tôi cũng có một cái trong phòng mình, hai vòng tròn bằng vàng chồng lên nhau có hình một mảng đầu, hình ảnh của thiết bị Full Dive hiện lên trong đầu khi tôi đang nói, sau đó Kikuoka nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừ. ―Ngay lập tức chúng tôi liên lạc với thành viên gia đình anh ta, và yêu cầu cơ quan pháp y giải phẫu để điều tra cái chết bí ẩn này. Nguyên nhân gây ra cái chết: suy tim cấp tính.”
“Suy tim? Một hiện tượng mà tim bỗng nhiên ngừng đập? Sao lại xảy ra được cơ chứ?”
“Chúng tôi cũng chịu.
“…”
“Sau một thời gian dài kể từ thời gian tử vong thì khả năng nó là một tội ác là khá thấp, chúng tôi không tiến hành một cuộc mổ tử thi kỹ càng. Có vẻ anh ấy đã không ăn uống suốt 2 ngày kể từ khi đăng nhập.”
Tôi lại cau mày lần nữa.
Thành thật mà nói, tất cả những vụ án như thế này không phải là hiếm. Tại sao? Vì dù có không ăn gì ở thế giới thực, việc thưởng thức một món gì đó trong thế giới ảo cũng có nghĩa rằng bạn vẫn cảm thấy no, và cảm giác đó biến mất sau một vài giờ. Những người nghiện game, hay còn được gọi là những kẻ cuồng game, ít có xu hướng cân nhắc thời gian ngoài giờ chơi game, dẫn đến những trường hợp đã tử vong do nhịn đói 1, 2 ngày.
Tôi nhắm mắt một lát và cầu nguyện cho Shigemura-shi tìm thấy hạnh phúc trên thiên đàng, rồi mở miệng nói:
“… Chừng nào đây vẫn là tai nạn, nhưng mà…”
“Quả thật đáng buồn, nhưng việc này thường xảy ra những ngày vừa qua. Vì sự cố này không xuất hiện trên truyền hình, những thành viên gia đình cũng tránh nhắc lại vì lí do tử vong là kết cục của việc chơi game quá độ, chúng tôi dường như không thể điều tra kĩ hơn được. Tóm lại, cái chết này có thể được xem như sự xâm phạm của những thế giới ảo, nhưng…”
“…Anh không gọi tôi ra ngoài chỉ để chi thuyết giáo chứ? Còn gì nữa phải không?
Khi nghe thấy câu hỏi của tôi, Kikuoka liếc mắt sang cái máy tính bảng, rồi trả lời.
“Shigemura–kun chỉ cài đặt một trò chơi lên AmuSphere, «Gun Gale Online»… cậu nghe qua chưa?”
“À... ra là nó. Hiện tại thì nó là game VRMMO duy nhất ở Nhật có «người chơi chuyên nghiệp» ; Tôi chưa chơi qua lần nào.”
“Có vẻ trong Gun Gale Online… Viết tắt là GGO, Shigemura đứng thứ hạng đầu. Điều đó đã được quyết định qua một sự kiện ở tháng 10 để tìm ra người mạnh nhất. Tên nhân vật của anh ta là «Zekushiido».”
“… Sau đó, anh ấy chết khi đang đăng nhập vào GGO?”
“Hẳn là không. Nhân vật của anh ấy, «Zekushiido», đang được trình chiếu trên «MMO Stream», kênh được tổ chức bởi một trạm Internet.”
“Ê… Anh muốn nhắc đến «Đội vô địch của tuần», đội tuyển MST đúng không? Điều này khiến cho tôi nhớ tới một chi tiết, một trong những người chơi của họ mất kết nối trong thời gian phát sóng và khiến nó bị gián đoạn giữa chừng…”
“Ừ, chính là nó đấy. Anh ta bị suy tim khi đang được trình chiếu. Người quay phim của họ đã thu lại mọi thứ chính xác đến từng giây. Sau đó, xuất hiện một nguồn thông tin chưa được xác nhận… Trong khoảng thời gian suy tim, vài điều kỳ lạ đã xảy ra tại GGO, theo như blog của một một cá nhân.”
“Kỳ lạ ư?”
“MMO Stream cũng phát sóng về GGO đúng không?”
“À. Họ thường chiếu ở quán rượu đấy.”
“Nó xảy ra giữa lúc phát sóng, cách xa tuyến đường ở trung tâm thành phố «SBC Gurokken» của thế giới GGO. Như vậy, vấn đề xảy ra khoảng thời gian này, một trong những game thủ xuất hiện và thực hiện một hành động đáng ngờ.”
“…”
“Đại loại là, khi màn hình đang hướng tầm nhìn về phá Zekushiido, «hắn» liền bắn một viên đạn từ khẩu súng của mình rồi gào thét những lời phán quyết và cái chết. Khi thấy hình ảnh này, một trong những người chơi cùng với người thu hình trận đấu đã nó tải lên trên một trang phim. Cuộn băng được đăng tải có kèm theo giờ chuẩn ở Nhật… Và… Phát súng được bắn vào ngày 9 tháng 11, lúc 11:30 phút 2 giây, Shigemura–kun mất kết nối lúc phát sóng, vào
“… Có thể là trùng hợp.”
Vừa nói, tôi vừa di chuyển chiếc đĩa thứ hai của mình ra trước mặt.
Tôi tọng một thìa đầy bánh hình trụ có màu trà nhạt vào miệng. Cùng lúc, cái lạnh của nó làm tôi ngạc nhiên. Nếu nó là một loại bánh, tôi nghĩ chắc hẳn đây là bánh kem lạnh. Vị ngọt tràn đầy miệng, phần socola dày đặc bị lèn xuống bắt đầu nở ra, làm tan biến sự gay gắt trong cuộc nói chuyện giữa tôi với Kikouka.
Nuốt vội thìa bánh thứ ba, tôi tiếp tục chỗ vừa dừng lại:
“Trở thành người chơi đứng đầu ở GGO tất nhiên sẽ làm cho những người chơi khác căm ghét và đố kỵ bởi anh ấy sở hữu trình độ cao hơn người khác. Để bắn một người thật thì đòi hỏi rất nhiều sự gan dạ, nhưng không hề lạ khi họ bắn nhau trên màn ảnh TV.”
“Ừm, tuy nhiên, có một sự cố khác nữa.”
“… Gì cơ?”
Tay cầm thìa của tôi cứng đờ lại, và tôi nhìn vào khuôn mặt cứng ngắc của Kikuoka.
“Vụ này chỉ xảy ra khoảng 10 ngày trước, ngày 28 tháng 11. Một xác chết được tìm thấy tại một phòng trên tầng hai của căn hộ cao ốc Omiya Ward, thuộc phố Saitama, quận Saitama. Một người bán báo nghĩ rằng ông ta đang bị tảng lờ khi ông ấy gõ cửa nhưng không ai trả lời, ánh sáng căn phòng vẫn còn, cửa thì không khóa. Khi nhìn vào trong, ông ấy thì thấy xác một người đàn ông đang nằm trên giường đầu đội một chiếc AmuSphere, bốc mùi thối rữa như vụ trước…”
Ehèm! Một tiếng đằng hắng khiến cuộc đối thoại của chúng tôi ngừng lại. Chúng tôi ngó sang hai người phụ nữ trước đó, ở một chiếc bàn gần chúng tôi, họ nhìn chúng tôi bằng một áng mắt độc địa và chỉ trích giận dữ. Nhưng, Kikouka lại thể hiện sự gan dạ đáng ngạc nhiên, anh ta gật đầu với họ và tiếp tục nói.
“… Ổn thôi, bỏ qua đề tài mổ tử thi. Trong vụ này, nguyên nhân chết được kết luận do suy tim. Tên anh ta… cũng bỏ nốt đi. Nam, 31 tuổi. Anh ta cũng là một player rất mạnh trong GGO và có tên nhân vật… là «Usujio Tarako»? Có phải tên thật không nhỉ?”
“Trước đây ở SAO, có một anh chàng tên «Hokkai Ikura», giữa hai người này hẳn có quan hệ. Takaro-shi cũng xuất hiện trên chương trình TV đó à?”
“Không, vẫn là một sự cố trong game, thông qua lược sử lưu trong Amusphere, anh ta bị ngắt kết nối trên dưới 3 ngày trước khi xác của anh ta được tìm thấy, vào ngày 25 cùng tháng, lúc 10:00:04, thời gian tử vong cũng trong khoảng đó. Lúc ấy, Tarako đang ở quảng trường thị trấn Gurokken để tham gia đội ngũ― một Guild, hiển nhiên đó là cuộc họp. Anh ta xen vào cuộc tranh luận để lải nhải về quan điểm của mình, và một người chơi khác đã bắn Tarako một phát súng kiến cuộc tranh luận bị hủy. Mặc dù đường phố là khu vực không thể nhận sát thương, anh ta tức giận với thủ đoạn của người bắn phát súng đó và đã đuổi theo hắn rồi bỗng nhiên biến mất. Thông tin được lấy từ một bài viết của diễn đàn trên mạng, vì thế có thể đó chỉ là tình tiết hư cấu, nhưng…”
“Người đã bắn phát súng đó, với người ở vụ án của «Zekushiido» là một ư?”
“Cậu có thể nghĩ như vậy. Tóm lại, những từ đại loại như ‘công bằng’ và ‘thực lực’’ cũng được nói bởi một player với tên nhân vật y như trường hợp trước.”
“… Thể loại gì đây…?”
Kikuoka coi lại cái máy tính bản của mình, và cau mày khó chịu
“«Death Pistol»… và «Death Gun»”
“Death...Gun… à” (để hợp với văn cảnh, mình sẽ để nguyên tên tiếng Anh)
―Nói cách khác là «Death Gun” ư?
'Đặt thìa lên chiếc đĩa trống, tôi vừa nhắc lại cái tên đó vừa ngẫm ng'hĩ. Một cái tên như thế, không có khả năng chỉ để đùa cợt, mà nó thật sự toát lên một nét ấn tượng về nhân vật. Death Gun, cái tên như gợi nên sự lạnh lùng, đen tối của kim loại.
“… Anh có chắc rằng cái chết của Zekushiido và Usujio Tarako đều là do suy tim không?”
“Nếu tôi nói phải thì sao?”
“Với cả… không có tổn thương về não à?”
Nghe thấy thế, Kikuoka hiểu ý tôi và cười.
“Tôi cũng lo như vậy. Tôi đã đối chất với pháp y về điều này, nhưng họ không tìm thấy bất kỳ sự khác thường nào tương tự như xuất huyết não hay nghẽn mạch máu não cả.”
“…”
“À về Nerve Gear… có ổn với cậu không nếu chúng ta bàn về nó?”
“Tôi ổn”
“… Với Nerve Gear, khi nó bắt đầu giết người, tín hiệu bộ cảm biến của nó sẽ trở thành một năng lượng vi sóng cao và phá hủy một phần não, nhưng AmuSphere thì không phát ra sóng điện từ có năng lượng cao như thế. Thiết bị này chỉ có thể truyền nhận qua thính giác và thị giác thành năm giác quan với các mức tín hiệu rất nhẹ và thấp’, đây là những gì mà nhà sản xuất xác nhận.”
“Vậy anh đã nói chuyện với người làm ra nó… anh đã chuẩn bị tốt cho cuộc hẹn này, nhỉ, Kikuoka–san? Chỉ dựa vào một tin đồn mà anh có thể điều tra được nhiều như thế cơ à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của anh ta ở sau cặp kính, Kikuoka ngắt biểu hiện của tôi trong một giây, và ngay lập tức, anh ta nở rộng môi thành một nụ cười.
“Tôi đã đi dò hỏi khắp nơi, thực sự là lúc ở cơ quan tôi khá rảnh”
“Lần tới anh thà tới giúp bọn tôi ở tiền tuyến còn hơn. Ngài Eugene đã đề cao anh có đầu óc chiến lược tốt đấy, biết chứ?”
Thực sự, tôi chưa một lần nghĩ rằng Kikouka chơi game để giải trí. Anh ta tạo một nhân vật trong ALO không phải vì thích trò chơi, mà mục đích nhằm dễ thu thập thông tin từ thế giới ảo hơn. Mặc dù trước đó đã nhận một chiếc danh thiếp nói anh ta ở “Bộ Nội Vụ, Cục Công nghệ và Truyền Thông”, tôi vẫn thấy có gì đó mờ ám. Thực chất Kikouka làm việc tại Bộ An ninh quốc gia, như những gì tôi nói trước đó.
Tạm thời bỏ qua khía cạnh này, trong thời gian dài «Bộ phận quản lý Thế giới ảo» cùng «Đội phản ứng Giải cứu Nạn nhân từ Sự cố SAO» được anh ấy cố gắng thu xếp để tất cả người chơi được đưa đến bệnh viện. Điều này cũng góp phần chiếu cố cho Asuna, nên hiện tại tôi đang cư xử với anh ấy ở với 60% biết ơn và 40% ngờ vực. Không biết anh ta có biết tôi nghĩ gì lúc này không, Kikuoka chỉ quay đầu lại và nở một nụ cười bối rối.
“Cậu thật tốt bụng; tôi có thể nhớ những câu thần chú, nhưng không giỏi về việc phát âm chúng. Trước kia tôi từng gặp rắc rối vì hay bị nói lắp. …Dù sao đi nữa, tối thôi, cơ mà với vấn đề này, tôi cho rằng có 90% khả năng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hoặc tin đồn nhảm. Đó là lý do tại sao chúng ta cần kiểm chứng điều này. ―Kirito–kun, cậu nghĩ việc này có thể xảy ra không? Rằng việc bị một người bắn ở trong game, mà có thể gây ra một cơn suy tim ở thế giới thực?”
Đề xuất của Kikuoka làm dậy lên một hình ảnh trong đầu tôi, khiến tôi nhíu mày.
Chỉ mặc đồ đen… Tay xạ thủ vô danh chăm chú nhìn vào khoảng không và bóp cò. Viên đạn màu đen được bắn ra xuyên qua bức tường ảo; bắt đầu xâm chiếm hệ thống mạng. Từ bộ định tuyến này đến bộ định tuyến khác, máy chủ này đến máy chủ khác, quẹo phải nhiều lần, viên đạn hướng về phía trước. Cuối cùng, nó đến một căn phòng chung cư nào đó, vật chất hóa bên ngoài bộ phận kết nối mạng LAN đặt trên tường, và bắn thẳng trái tim người đàn ông đang nằm ở bên dưới...
Tôi vừa lắc đầu rũ bỏ hình ảnh lộn xộn đó, vừa đưa một ngón tay lên.
“Tôi nghĩ điều đó là không thể, nhưng… sự kiêu ngạo đó,… «Death Gun» là xạ thủ trong game, và y làm thế nào để gửi một tín hiệu đến AmuSphere của «Zekushiido» và «Usujio Tarako»…”
“Ồ, chúng ta hãy bắt đầu từ đó. AmuSphere có khả năng làm những thứ như thế ư?”
“Ừ… Nếu nó được truyền đến từ một tổ chức hết sức bí ẩn, nhưng tín hiệu những giác quan bình thường… Anh vẫn nhớ «virus IMG» đã gây ra một chấn động lúc trước không?”
“À à, cái mail bất ngờ làm người ta khiếp sợ đó à?”
Imaginator, đó là một phần mềm được phát triển bởi một người nào đó trên AmuSphere. Phần mềm tạo ra một khoảng không gian ảo, cho phép bạn đặt cái máy quay phim và thu một tin nhắn, sau đó chuyển nó sang một định dạng mail. Người nhận có thể mở tập tin đó, khi mở nó sẽ tái hiện cơ thể thật và lời nói của người gửi, đại loại như thế. Kể từ đó bạn có thể truyền những đoạn băng, ghi âm, thậm chí là cảm giác đi, nó đã trở nên rất nổi tiếng.
Và rồi, một lỗ hổng an ninh đã được tìm thấy, có một con virus lan truyền qua mail kèm theo tin nhắn gốc, gây ra một rắc rối lớn. Nếu bạn đọc mail với phần mềm đó trong hộp thư đến của mình, nó sẽ mở cho bạn xem trước, và trước khi mắt bạn được đưa đến không gian đầy âm thanh và màu sắc xung quanh, vài thứ gây sốc ―thường thô bạo hoặc gợi dục, một hoặc những thứ khác― đột ngộc xuất hiện.
Tất nhiên, khi file sửa lỗi được tải lên, và sự cố được khắc phục, nhưng…
“―Hầu hết những người dùng AmuSphere đã cài đặt «Imagine» từ trước. Nhưng nếu vẫn có lỗ hỗng an toàn chưa được tìm thấy, và địa chỉ IP lẫn e–mail của nạn nhân bị lộ thì…”
“… Ừm, hẹn thời gian gửi trước, sau đó gửi tín hiệu cùng lúc bóp cò― những thứ như thế hoàn toàn có thể.”
Kikuoka đan hai bàn tay lại với nhau, và gật đầu rồi đặt cằm mình lên.
“Xem như đã giải quyết được phần đó. ―Nhưng nó không phải là một viên đạn chết người đáng nguyền rủa được bắn. Cuối cùng thì nguyên nhân cái chết chỉ là một sự kích thích giác quan bình thường.”
“Hay nói cách khác, kích thích đó đủ để làm một trái tim ngừng đập… Có lẽ là những thứ như mùi, vị… âm thanh và ánh sáng … đúng không? Chúng ta hãy bàn về chúng từng cái một. Đầu tiên là xúc giác, cảm giác của da.” Tôi dừng nói, và ấn ngón cái phải của mình vào lòng bàn tay trái. Lúc đầu, những gì tôi ăn không chỉ là chocolate như tôi nghĩ, nhưng cốc kem, tôi nhớ rằng mình đã bất ngờ khi ăn nó.
“…Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu để một cơ thể bị lạnh cóng quá sức chịu đụng? Giống như nhảy vào bồn tắm đầy nước đá. Điều đó có thể làm tim ngừng đập không?”
“Nhảy vào hồ băng có thể làm tim ngừng đập, vì chênh lệnh nhiệt độ sẽ gây sốc cho cơ thể, và mạch máu trong cơ thể sẽ co lại, tạo áp lực cục lớn lên tim, có lẽ thế.”
“―Thế thì, tôi nghĩ chúng ta không thể nghĩ theo hướng này. Thậm chí nếu bộ nãm cảm thấy lạnh, mao mạch ở những phần cơ thể khác không cảm nhận được điều đó.”
“Vậy, còn thế này thì sao?”
Lúc này, Kikuoka vừa chà hai bàn tay với nhau vừa nói. Có lẽ sai một phần cũng do tôi, nhưng rồi Kikuoka dường như cười một cách tàn nhẫn.
“Nhưng con côn trùng siêu nhỏ… Nhỏ hơn cả một con cánh cứng, một loài sâu dài nào đó. Đại loại như một con rết hoặc sâu bướm, cảm giác của chúng ta khi rơi vào hố tối đầy những thứ như thế. Tất nhiên là nó kèm theo hình ảnh. Zừừ, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm tôi nổi da gà rồi.”
“…”
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cũng cố tưởng tượng về điều đó.
Trong lúc đi dạo ung dung qua một cánh đồng, mặt đất bỗng sụp đổ dưới chân tôi, và tôi rơi thẳng xuống hố sâu đó. Một mớ sinh vật ngắn, dài bò gần tôi, xung quanh cơ thể của tôi đến khi chúng bò lên gần tay áo về phía cổ tôi, và cuối cùng tạo thành một lối đi dưới quần áo tôi…
“… Không đùa đâu, tôi đã nổi da gà thật đấy.”
Tôi xát hai bàn tay mình, và lắc đầu.
“Một cú sốc ở mức đó, cả «con virus» kia cũng dư sức làm được. Đột nhiên có một đống sâu bướm khổng lồ hoặc những con cá bảy màu của Nomura rơi xuống trên đầu của anh. Nhưng không có bất kỳ ai chỉ vì thế mà tim ngừng đập cả… Tôi nghĩ. Ngay lúc đầu, lúc mà anh chơi game ở thế giới ảo, anh đã chuẩn bị cho những tình huống như vậy. Ở một vài bãi săn, con trùm có thể đột nhiên xuất hiện bên phải anh và khiến anh giật thót tim, thường thì game cũng không bỏ công sức vào các tình tiết như vậy.”
“Cậu nói đúng.”
Kikuoka nhún vai, nhấc chiếc cốc lên và xoay nó một chút.
“…Thế, chúng ta bàn tiếp về hai giác quan nữa: vị giác và khứu giác, Nhưng nó thực hiện ra sao? Nếu một ai đó bỗng nhiên nếm hay ngửi một thứ kinh dị… giống như món Kiviak ấy. Người đó chắc sẽ nôn mửa mất. Hành động nôn mửa có thế coi như sự phản ứng của cơ thế…”
“Nếu tính là một khả năng, như vậy cũng không thể làm tim ngừng đập. Nhưng liệu thể làm nạn nhân ngừng thở? Mà kiviak là cái gì?”
Đột nhiên có sự kích động chạy qua trong mắt của Kikouka, tôi thấy hối hận vì đã lỡ hỏi. Anh chàng này thích nói về những mùi vị kinh tởm. Nghĩ có một cách thông suốt, có lẽ “nhờ” sở thích này nên đến bây giờ ảnh vẫn không có bạn gái.
“Ồ, cậu không biết sao? Kiviak là “đặc sản” của người Eskimo. Đầu mỗi mua hè, họ sẽ bắt những con chim di cư Appaliarsuk và nhét chúng vào một cái túi da bịt kín, lèn thịt các con thú khác bên ngoài túi. Rồi đặt toàn bộ những cái gói đó ở một góc tối, để lạnh vài tháng, khi lớp thịt bên ngoài ngấm vào những con chim và họ lên men tỉ mỉ, hoặc chính xác hơn, cho đến khi nó thối rữa. Lúc đó, họ lấy những con chim đã chảy nước như sôcôla đó ra, vị của nội tạng giống như loại thức ăn đó. Mùi thối còn được cho là tồi tệ hơn cả cá trích hộp nữa (cũng là một loại “đặc sản” của vùng Scandinavi), nhưng một khi đã quen thì cậu sẽ thích, và ăn không ngừng cho xem…” (giống món mắm nhồi của dân tộc thiểu số ở : Cho thịt chuột vào trong ống tre rồi chôn xuống đất qua mùa hè rồi móc lên ăn ấy mà).
Cạch! Tôi liếc về phía vừa phát ra tiếng động và thấy hai người phụ nữ gần chúng tôi đang mím môi đầy giận dữ và rời khỏi bàn của họ với vẻ vội vã. Một lần nữa, tôi lại thở dài thườn thượt, sau đó ngắt lời Kikuoka.
“Nếu anh có một cơ hội để đến Bắc cực, khi đó hãy thử cái món đó. Còn nữa, anh không cần phải giải thích cái đó nữa.”
“Ồ, được thôi”
'“Đừng có ân hận. ―Và kể cả như vậy, ăn nh'ững thứ ghê tởm sẽ không làm tim ngừng đập đâu. Tới giác quan tiếp theo thôi… Những đoạn phim hử…”
Hương thơm đậm đà của cốc cà phê bị loại bỏ bởi những từ ngữ kinh tởm của Kikuoka và tôi nói tiếp.
“Tương tự như loài côn trùng trước, chỉ một cuộn băng đáng chú ý hầu như không thể làm một trái tim ngừng đập, không những hình ảnh nào đáng sợ và thảm khốc như thế. Cơ bản thì, nó sẽ gây ra một chấn thương lớn, tôi nghĩ thế, nhưng thật sự rất khó để điều tra việc này.”
“Hừmm― Cậu nói các sự kiện gây chú ý phải không?”
“Ừm. …Ví dụ, và việc này đã xảy ra cách đây khá lâu trước khi tôi được sinh ra nên tôi không biết rõ chi tiết, nhưng nhiều đứa trẻ đã xem một bộ Anime TV nào đó rồi cùng suy sụp một lúc trên cả nước cùng với triệu chứng động kinh.”
“―Sự kiện đó. Khi đó tôi còn ở trong nhà trẻ và đã tận mắt thấy nó.”
Kikuoka nói với một cảm giác nuối tiếc.
“Tôi nghĩ những ánh sáng đỏ và xanh chớp liên tục ở chương trình gây ra điều đó”
“Có lẽ thế. Nhưng nếu các ánh sáng đó được chỉnh thành đoạn phim và gửi đi, cơ thể con người sẽ phản ứng bằng cách nhắm mắt lại. Các nạn nhân sẽ không thể tiếp nhận hoàn toàn với các cơn trấn động vì hình ảnh không được gửi trực tiếp vào não.”
“Ừm, đúng vậy thật.”
Kikuoka gật đầu, nhưng lại lắc đầu và nói tiếp.
“― Nhưng vậy thì, vấn đề lại được cân nhắc khi AmuSphere được phát triển. Rốt cuộc chỉ là một thiết bị an toàn bị giới hạn các hình thức cài đặt. Những hình ảnh với nhiều tầng lớp của biên độ chấn động không thể hiển thị được thông qua AmuSphere.”
“―Này.”
Lúc này tôi nhìn một cách đầy ngờ vực về phía Kikuoka và nói.
'“Dường như anh đã duyệt qua toàn bộ khả năng có thể xảy ra, nhỉ? Nếu anh là một trong những bộ óc ưu việt của Bộ, thì anh không cần tôi phải tranh cãi về vấn đề này. Thật sự anh có mục đích gì?'”
“Ấy ấy, không phải thế. Lối suy luận của Kirito-kun thật sự thú vị, rất đáng để tham khảo và tôi cũng thích nói chuyện với cậu.”
“Nhưng tôi thì không thích nói chuyện với anh, và về nhận thức âm thanh, điều đó cũng nên có giới hạn. Vì vậy, chúng ta cần đi đến kết luận rằng việc gây tổn thương trái tim người sống ở trong một trò chơi là không thể. Những phát đạn của các «Death Gun» và trái tim của hai người đàn ông bị tấn công hoàn toàn là trùng hợp. Tạm biệt, tôi phải đi bây giờ và cám ơn về lòng mến khách của anh.”
Tôi linh cảm rằng nếu tiếp tục cuộc thảo luận này, rồi sẽ chẳng đâu vào đâu cả. Nên tôi nhanh chóng nói lời cảm ơn của mình và đứng dậy.
Tuy nhiên, Kikuoka cuống cuồng ngăn tôi lại.
'“Đ–Đợi đã, đợi đã. Từ đây mới là 'cuộc thảo luận chính thức. Cậu có thể gọi thêm bánh; chỉ cần ở lại với tôi một lát nữa thôi.”
“…”
“Được thôi, tôi cảm thấy bớt căng thẳng khi Kirito–kun đã bỏ qua kết luận vừa rồi. Tôi cũng nghĩ rằng hai cái chết đó không phải do phát súng trong trò chơi. Nói thế nhưng, tôi cần một sự giúp đỡ―”
Bắt đầu rồi đấy, tôi nhíu mày khi nghĩ vậy và tiếp tục lắng nghe.
“Cậu có thể đăng nhập vào GGO, và tiếp cận gã «Death Gun» này được không?”
Sau đó anh ta cười với tôi.
Trước khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của anh chàng này, tôi lạnh lùng nói.
“Tiếp cận hắn à? Tại sao không thẳng, Kikuoka–san. Ý anh là đến rồi bị «Death Gun» bắn chết?
“À, tất nhiên là không, ahahaha.”
“Không đâu! Nếu phát súng gây chết người là thật, tôi nên làm gì? Bị bắn rồi sau đó suy tim và chết?.”
Tôi lại đứng dậy lần nữa nhưng Kikuoka kéo tay áo tôi.
“Khoan, ban đầu chúng ta đều đồng ý rằng điều này không thể là sự thật. Còn nữa, gã «Death Gun» có đòi hỏi rất cao với mục tiêu của hắn.”
“… Đòi hỏi ư?”
Tôi hỏi anh ta và bất lực ngồi xuống lần nữa.
“Đúng vậy. Hai người, «Zekushiido» và «Usujio Tarako», người đã bị «Death Gun» bắn, đều là những game thủ chuyên nghiệp nổi tiếng. Cho nên, nếu họ không mạnh, họ sẽ không bị hạ sát thủ, hầu như là thế. Với tôi, thậm chí có chơi nhiều năm cũng không mạnh như họ. Tuy nhiên, với cậu, người mà ngay ngài Kayaba cũng phải thừa nhận là người mạnh nhất…”
“Tôi cũng không thể! GGO không phải một trò chơi dễ dàng và «người chơi chuyên nghiệp» cũng ở đó.”
“Cái đó thì, «người chơi chuyên nghiệp» nghĩa là sao? Vừa nãy cậu cũng nhắc đến.”
Rốt cục phải thừa nhận rằng tôi đang bị Kikouka dắt mũi, tôi miễn cưỡng giải thích.
“… Theo nghĩa đen thì nó có nghĩa là những người kiếm tiền nhờ game. GGO là game duy nhất trong tất cả những game VRMMO có một «hệ thống chuyển tiền trong game thành tiền thực»” (Thằng Kirito giải thích khó hiểu quá. Các bạn có thể coi Người chơi chuyên nghiệp - hay các Gosu có nhà tài trợ riêng, làm công ăn lương như công chức, hưởng rất nhiều ưu đãi từ nhà làm game và đương nhiên phải có: trình độ cực cao, tiềm năng phát triển cực lớn. Hiện tại các game có player chuyên nghiệp đa phần là game MOBA hoặc RTS, bắn súng như LoL, DotA 2, Starcraft, Counter Strike...)
“… Thật ư?”
Cho dù là một giám sát viên như Kikouka, cũng chưa chắc đã biết hết hệ thống của trò chơi, nên câu hỏi vừa rồi của anh ấy khá thật thà.
“Về vụ đó, đơn giản, tiền kiếm được trong game có thể được chuyển đổi thành tiền thật và trao lại cho anh. Sự thật thì, nó không phải là đồng Yên Nhật, nhưng là tiền điện tử. Vì loại tiền này có thể mua bất cứ thứ gì nên về bản chất thì có thể xem chúng là một.”
“…Nhưng ngay cả người chơi mà cũng được cho phép kinh doanh? Giám đốc và nhân viên chắc không để yên như vậy chứ?”
“Đương nhiên, cho nên không phải tất cả các game thủ đều kiếm được tiền. Giống như máy mạt chược và đua ngựa. Phí hàng tháng, nếu tôi nhớ không nhầm, là 3000 yên cho một game VRMMO, đây là một cái giá khá đắt. Nhưng lượng tiền trung bình một người chơi kiếm được một tháng trong hoàn cảnh tốt nhất thì, chỉ bằng một phần mười… giả sử khoảng vài trăm yên. Tuy nhiên, nó có tính may rủi khá cao… vào dịp hiếm nào đó, một vài người chơi sẽ đi bắn giết và tìm ra một item quý hiếm. Sau khi đấu giá vật phẩm trong game, nếu họ đổi tiền điện tử từ số vật phẩm bán được thì cái giá có thể lên tới vài chục đến vài trăm ngàn Yên. Nếu anh đã nghe về một câu chuyện như thế thì anh sẽ có được cảm giác ‘sẽ có một ngày nó đến với tôi...” Trò chơi giống như một canh bạc khổng lồ vậy.”
“Hừmm, tôi hiểu rồi…”
“Vì thế, một «người chơi chuyên nghiệp» là luôn kiếm được nhiều tiền hàng tháng. Những người chơi mạnh nhất có thể kiếm khoảng 200 000 đến 300 000 yên (khoảng 2000 đến 3600 USD) mỗi tháng (vẫn ít, lương của game thủ Starcraft mức khá bây giờ là khoảng 360 000 USD/năm, chưa kể tiền từ giải đấu). Nếu anh so sánh con số đó với tiêu chuẩn của thế giới thực thì số tiền này rất tuyệt… nhưng, nếu không tiêu xài xa xỉ, nó chỉ đủ để ăn tiêu. Hay nói cách khác, rằng tiền họ kiếm được đến từ người chơi cùng khu vực. Như đã nói từ trước, về những người chơi trình độ cao ở GGO bị đố kỵ hơn rất nhiều so với các game MMO khác. Tương tự như một công chức nhà nước ăn những cái bánh đắt tiền một cách ngu ngốc với tiền mồ hôi nước mắt của người đóng thuế.”
“Fufufu, Kirito-kun lúc nào cũng nói về vấn đề này một cách thô lỗ. Tôi thích điểm này của cậu.”
Không cảnh cáo những từ giả vờ ngu ngốc của Kikuoka, tôi ngắt lời anh ta.
“―Với các lí do tren, thời gian bỏ ra của những người có cấp độ cao trong GGO không thể đem đi so sánh với những người chơi game VRMMO khác được. Tôi, không có bất kỳ hiểu biết phức tạp nào về chi tiết của những game máy móc, không thể vào đó một cách mù quáng và ganh đua với những người như thế. Ngay từ đầu, cái tên đã nói lên, rằng nó là một trò chơi nơi có hình thức chiến đấu chính là đấu súng. Tôi không giỏi sử dụng vũ khí nóng. Lời chia buồn của tôi là anh nên kiếm người khác để thực hiện yêu cầu nho nhỏ của anh.”
“Chờ đã chờ đã, chẳng có ai mà tôi thật sự tín nhiệm cả. Với tôi, cậu là người duy nhất bởi vì cậu là game thủ VRMMO duy nhất mà tôi liên lạc được ở thế giới thực. Bên cạnh đó… Nếu cậu nói rằng những đối thủ chuyên nghiệp là một gánh nặng và họ có tiền lương của mình từ trò chơi này, vậy cậu sẽ được hậu đãi từng này nếu làm tốt.”
“… Gì cơ?”
“Trao tiền thưởng cho công việc điều tra. Có thể… không được như những game thủ GGO kiếm mỗi tháng, nó chỉ đến thế này thôi.”
Nhìn thấy hành động đưa 3 ngón tay của Kikuoka―
Thành thực mà nói, tôi đã rùng mình. Nếu có nhiều tiền như thế bạn có thể sắm một cái CPU 24–core đời mới nhất cho máy tính của mình mà còn vẫn dư để trang bị thêm một số thứ khác. Tuy nhiên, một lần nữa, tôi lại bắt đầu nghi ngờ.
“… Đừng dụ dỗ tôi nữa, Kikuoka–san. Tại sao những điều này lại bị ám ảnh đến như thế? Điều này có thể là một tin đồn được thêm thắt, những thứ đó xảy ra ở trên mạng thật sự là ẩn số, tôi tin là thế. Hai người cùng bị một cơn đau tim, chỉ vì không thấy hình dáng họ trong game, loại chuyện bịa đặt đó đã được dựng lên.”
Khi tôi thẳng thắn yêu cầu, Kikuoka dùng ngón tay mảnh khảnh nâng gọng kính lên, trốn tránh sự đè nén của tôi. Không nghi ngờ gì, anh ta đang suy nghĩ nên trả lời tôi sự thật như thế nào, và mức độ giả dối của nó. Thật là một gã đàn ông xảo quyệt.
“―Thật ra, cấp trên của tôi là một trong những người có liên quan đến vụ này.”
Công chức cấp cao nói tiếp với nụ cười như thường lệ.
“Ảnh hướng của công nghệ FullDive đến thế giới thực là điều đáng chú ý nhất giữa thương trường hiện tại. Sự xung đột văn hóa và xã hội ắt hẳn sẽ hệ trọng, nhưng thương trường sinh học cũng thu hút nhiều cuộc tranh luận. Như là: bằng cách đó những thế giới ảo có thể thay đổi phương thức tồn tại của một con người hay không? Có giả thuyết cho rằng nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, công nghệ lập tức sẽ bị loại bỏ, một chính sách an toàn sẽ được thực thi. Thực ra, công nghệ Full Dive đã thóa khỏi tầm kiểm soát của luật pháp khi “thảm họa SAO” xuất hiện. Nhưng tôi― hay đúng hơn, Cục quản lý Thế giới ảo, đã không cân nhắc rút lui trước tình thế mà bắt đầu thưc hiện các hành động để khuyến khích người chơi game VRMMO, mở ra thời đại mới. Chính là lí do tại sao, trước khi thảm họa SAO bắt đầu thu hút sự chú ý của dư luận, chúng tôi muốn nắm rõ sự thật trước khi nó phải gánh chịu những lời cáo buộc bất công. Sẽ tốt hơn nếu «Death Pistol» chỉ đơn thuần là tin đồn nhảm nhưng chúng tôi muốn biết chắc chắn. ―Cho đến bây giờ, bằng bất cứ cách nào chúng tôi có thể.”
“… Với sự hiểu về trò chơi thực tế ảo đối với giới trẻ, và thông tin của anh, tôi sẽ cố làm sáng tỏ chúng tốt nhất có thể. Nhưng nếu anh thật sự dính líu đến vấn đề đó, thì anh nghĩ sao về những hoạt động công ty? Nếu anh đọc lược sử của Amusphere, anh hoàn toàn có thể điều tra ai đã bắn «Zekushiido» và «Tarako». Cho dù thông tin cá nhân đăng ký trong trò chơi là giả, anh vẫn có thể liên lạc tới nhà cung cấp địa chỉ IP, và anh sẽ tìm ra cái tên thật sự và địa chỉ của hắn theo cách đó.”
“―Dù tay tầm tay có xa đến đâu, tôi cũng không thể vươn đến bên kia Thái Bình Dương.”
Vẻ buồn bã của Kikuoka lúc đó, dường như thực sự hiện lên nét mệt mỏi.
“«Zasker», công ty phát triển và quản lý Gun Gale Online… là một tổ chức lạ mà chúng tôi không biết gì về nó cả và họ đặt máy chủ ở Mĩ. Người chơi ở trong game dường như ủng hộ và tin cây hoàn toàn, đặt địa chỉ thật riêng lẻ, thậm chí số điện thoại và địa chỉ email cũng là riêng tư. Đáng buồn thay, từ đó «Hạt giống» đã được công khai, núp dưới sự che chở của thế giới ảo và bắt đầu đâm chồi không ngừng nghỉ như thực vật.”
“… Ồ, vậy à?”
Tôi ngắt ngang, trong khi nhún vai. Chỉ Agil và tôi biết về nguồn gốc của sự hỗ trợ phát triển chương trình «Hạt giống» của thế giới ảo. Tương tự, sự xuất hiện đột ngột của lâu đài trôi nổi Aincrad trong sự hồi sinh của ALFheim Online, đến cộng đồng chung, một phần thừa từ bản gốc máy chủ SAO được quản lý bởi công ty RECTO - hiện nay không còn tồn tại, sẽ vận hành ổn định.
“Ừ đúng vậy, vì thế, để biết chắc chắn sự thật, ngoài việc trực tiếp tiến vào trò chơi, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tất nhiên, chúng tôi sẽ điều tra cả những khả năng hi hữu nhất, rồi thực thi giải pháp an toàn. Kirito–kun sẽ ở trong căn phòng do chúng tôi chuẩn bị, kết nối vào trò chơi và chúng tôi sẽ ngắt kết nối của cậu cho phù hợp nếu có bất cứ vấn đề nào ở đầu ra (output) của chiếc AmuSphere được theo dõi. Tôi sẽ không cần cậu ra tay; cậu cứ cho chúng tôi thấy càng nhiều bằng chứng càng tốt. ―Cậu sẽ giúp mà đúng không?”
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã bị anh ta gài bẫy , giờ tìm cách rút lui cũng vô ích. Thật sự tôi không nên đến chỗ hẹn… Khi đang hối hận về quyết định lúc trước, tôi bắt đầu cảm thấy một tí háo hức trỗi dậy.
Năng lực can thiệp vào thế giới thực từ thế giới ảo… Nếu điều này thực sự tồn tại, thì nó là một ví dụ về sự thay đổi thế giới mà Kayaba Akihiko đang cố gắng ư? Câu chuyện ba năm về trước vẫn chưa đến hồi kết sao…?
Nếu cho là vậy, giao cho tôi nhiệm vụ làm sáng tỏ toàn bộ sự việc cũng không thành vấn đề.
Tôi nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, rồi đáp:
“… Tôi hiểu rồi. Để tránh phiền phức, tôi sẽ giúp đỡ, bất quá tôi chỉ hỗ trợ trong game rồi thôi. Nhưng không chắc tôi có gặp gã «Death Gun» ấy hay không. Ngay từ đầu, sự tồn tại của hắn là một ẩn số.”
“À… về việc đó.
Kikuoka nhếch mép với một khuôn mặt ngây thơ.
'“Tôi chưa nói với cậu à? Trong nghi án đầu tiên, một trong các người chơi ở đó đã thu một đoạn âm thanh lúc sự cố xảy ra nên tôi đã nén lại và mang theo. Đó là giọng của «Death Gun», thử nghe xem.'”
Nói rồi Kikuoka lấy ra tai nghe không dây, tôi thầm rủa: ‘đi chết đi’ khi trừng mắt nhìn anh ta.
“… Cám ơn cậu đã bỏ thời gian cho việc này.”
Sau khi đeo chiếc tai nghe mà tôi nhận được, Kikuoka dùng ngón tay ấn vô màn hình. Một lúc sau, hàng loạt tiếng ồn vang lên.
Đột nhiên, âm thanh ồn ào đột nhiên tắt ngúm thành sự câm lặng căng thẳng rồi bất thình lình bị phá vỡ bằng một lời tuyên bố sắc nhọn.
“Đây là thực lực thật sự, sức mạnh thật sự! Hỡi những kẻ sâu bọ, hãy khắc nỗi sợ hãi của cái tên vào trái tim các ngươi!”
“Tên của khẩu súng này và của ta: «Death Pistol»… «Death Gun»!”
Đó là tiếng leng keng với một sự tàn bạo dã man, tiếng kim loại.
Và lúc này, qua những tiếng kêu thét, tôi có thể hình dung rõ ràng sự có mặt của những người chơi đang hóa thân vào các nhân vật. Người chủ của giọng nói khi trước, không giống như người chơi bình thường, mà chỉ thấy từ hắn cơn khát máu điên cuồng.
Trong khi người hầu bàn trịnh trọng cúi đầu, tôi vừa trả lời rằng đang tìm một người vừa đảo mắt xung quanh quán cà phê.
Đúng lúc đó, từ một chỗ ngồi phía trong,bên cạnh cửa sổ, một giọng nói khá lớn vang lên, cởi mở gọi tên tôi: “Kirito-kun, bên này!”
Tiếng nhạc cổ điển tao nhã ngân vang khắp quán, và tiếng rì rầm của những cuộc trò chuyện vui vẻ bỗng tắt ngúm sau vài giây khi tôi bước vào, tất cả các cặp mắt đổ dồn về phía tôi với vẻ trịch thượng. Có lẽ khi thấy tôi mặc một chiếc áo khoác bằng da cũ cùng cái quần jean thưa, khoảng 80% những người ở trong cửa hàng này ― hầu hết là các phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu đang thư giãn sau khi đi mua sắm ― dường như nghĩ rằng tôi đã đến nhầm chỗ. Sự bực mình trong tôi bắt đầu lớn dần lên khi tôi bước về phía người đã gọi tôi đến đây.
Nếu người đó là một cô gái đáng yêu và hấp dẫn thì có thể tôi sẽ nghĩ lại, nhưng khổ nỗi cánh tay đang vẫy tôi lại thuộc về một gã đàn ông mặc bộ com-lê. Không hề ngần ngại che giấu đi sự bực bội của mình, tôi ngồi phịch xuống ghế một cách thô lỗ.
Một người bồi bàn đi đến cạnh tôi, đặt xuống một cốc nước mát lạnh và một chiếc khăn tay ấm dọc theo hướng của tấm thực đơn. Khi tôi nhấc tấm thực đơn bằng gỗ sang trọng có vỏ bọc bằng da, một giọng nói vui vẻ đến từ phía bên kia chiếc bàn:
“Tôi sẽ khao, cứ thoải mái gọi những gì cậu thích.”
“Dù anh không nói thế thì tôi cũng vẫn sẽ làm vậy thôi.”
Tôi càu nhàu gay gắt rồi lướt mắt sang thực đơn. Quá đắt, ngay cả món rẻ nhất của họ - «bánh su kem» cũng đã có giá 1200 yên và tôi cũng gọi một cốc cafe theo phản xạ. Sau khi nhớ ra người đàn ông này là một công chức hưởng lương cao, và anh ta sẽ chiêu đãi tôi bằng tiền kiếm được từ những người đóng thuế, tôi bắt đầu giả ngu và điềm nhiên gọi một loạt món:
“À…ừm … cho tôi một pudding trái cây sô cô la'… một bánh kem trứng lát sữa,… và một tách cà phê hạt dẻ.”
Không biết bằng cách nào tôi lại có thể nói rành mạch đơn hàng đó mà không hề để lộ ra sự tiếc rẻ trong ngôn từ của tôi. Thậm chí tôi còn chẳng hề biết mình vừa gọi những món gì. Tổng số tiền là ba ngàn chín trăm yên. Tôi bèn cân nhắc gọi thêm hamburger và món sữa lắc, sử dụng khoản chênh lệch để kiếm thêm tiền.
“Vâng thưa quý khách.”
Khi người hầu bàn rời khỏi, tôi hít một hơi dài rồi quay sang nhìn người đàn ông có tên là Kikuoka Seijirou, anh ấy đang ăn một cái bánh pudding rất lớn được chồng lên một lớp kem dày.
Anh ta có khuôn mặt điển hình của một giáo viên ngoại ngữ người Nhật nghiêm chỉnh và đứng đắn, với gọng kính đen và mái tóc bóng bẩy. Để ý kĩ, anh ta thật ra là một công chức của chính phủ Nhật. Anh ta thuộc Bộ nội vụ và Công nghệ Truyền thông, Bộ phận Mạng Riêng biệt Nâng cao Thứ hai, hoặc như cái tên nó được gọi trong chính phủ, là Ngành Quản lý Lưu trữ Thế giới ảo của Bộ phận Quản lý Mạng lưới Truyền thông, «Bộ phận quản lý Thế giới ảo».
Nói cách khác, người đàn ông này kiểm soát tình trạng hỗn loạn ở các thế giới ảo mới, như một người đại diện của nhà nước… hay một người có khả năng chịu trận ấy. Thông thường tôi sẽ cảm thấy tồi tệ nếu anh ta bị đuổi việc, nhưng thực tế, tôi nghĩ điều đó có khả năng xảy ra. Kẻ bất hạnh tên Kikuoka này đang nuốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, ngước lên nở một nụ cười trong sáng với niềm hạnh phúc thuần khiết tràn đầy trên khuôn mặt.
“Chà, Kirito-kun, xin lỗi khi đã gọi cậu ra ngoài gấp như vậy.
“Nếu anh cảm thấy hối hận thì gọi tôi đến Ginza làm gì chứ.”
“Kem tươi ở đây rất tuyệt. Có lẽ tôi nên gọi thêm một cái bánh xốp kem nữa…”
Trong khi chùi tay với chiếc khăn có mùi cam tươi, tôi thở dài và nói:
“… Còn điều này, anh không được phép gọi tôi là Kirito”
“Tàn nhẫn quá ~~ Không phải tôi là người đầu tiên ở bên cậu khi cậu tỉnh lại một năm về trước à?”
― Không may, đó là sự thật. Thức dậy sau khi thoát khỏi «trò chơi tử thần» đó, người đầu tiên đến thăm tôi lại là Kikuoka, điệp viên giám sát tại nhà của đội phản ứng, tại giường bệnh của tôi.
Lúc đó, tôi đã nói chuyện rất nhã nhặn và lịch sự, vì anh ấy trông có vẻ thật thà và tốt bụng, nhưng tôi sớm nhận ra đó không phải là lý do duy nhất để ảnh tiếp cận tôi, từ đó tôi bắt đầu dùng lối nói cay nghiệt với anh ta. Có thể ngay từ đầu ý định của anh ta đã là lợi dụng tôi rồi, nhưng cũng có thể là do tôi quá đa nghi mà thôi.
Tôi liếc mắt sang Kikuoka, anh ta có vẻ mệt mỏi đang phân vân không biết có nên gọi thêm một cái bánh nữa không. Tôi đành mở miệng sau khi nhận ra rằng mình không nên nắm thóp anh ta.
“Bản tin nói rằng một lượng lớn khoáng sản kim loại quý hiếm được phát hiện ở vịnh Sagami, và sự liên kết các cổ đông lại nhằm tổ chức một buổi khiêu vũ nhộn nhịp để kỷ niệm Oklahoma. Đừng có rối lên như thế vì một cái bánh kem xốp.”
Câu nói khiến Kikuoka ngẩng đầu lên, chớp mắt vài lần rồi mỉm cười.
“À ừ, chả có gì ảnh hưởng đến lợi nhuận thu được, vì nó không liên quan đến cơ sở của tôi, tôi không tin chúng ta sẽ được lợi từ chúng. Chỉ là tôi đang gánh chịu cơn đói của mình cho lợi ích của nền kinh tế nước ta.” Nhà ngoại giao gấp thực đơn lại. Tôi lại thở dài một hơi.
“Được rồi. Giờ thì, tại sao anh gọi tôi đến đây?. …Tôi cá là vì một cuộc điều tra tội ác nữa ở thế giới ảo đúng không?
“Ồ, Kirito-kun, đi thẳng vào vấn đề thật sự làm chuyện này đơn giản hơn rất nhiều.”
Sau lời nói trơ tráo đó, Kikuoka lấy cặp táp từ cái ghế bên cạnh và cuối cùng đem ra một cái máy tính bảng mỏng.
―? Phải, sau cùng thì, người đàn ông này sử dụng những người sống sót trong vụ án của mạng lưới thực tế ảo lớn nhất Nhật bản, giống như tôi, để thu thập thông tin.
Thông thường, để điều tra nguồn gốc của một tội ác, Cục An toàn Cộng đồng sẽ trả tổng phí cho thông tin được cung cấp bởi «Cộng tác viên» và «Người do thám», cùng với những thứ khác nữa, làm nó giống như một «giao dịch». Trong trường hợp này, việc mời tôi ra ăn bánh có thể coi là «nhiệm vụ» đối với Kikuoka.
Tôi thực sự muốn nghĩ theo hướng đó, nhưng đây chính là người đã phá luật nói cho tôi bệnh viện mà Asuna đang điều trị, đó là một món nợ mà tôi phải trả anh ta.
Nếu không có thông tin đó, tôi sẽ bị cản trở trong việc tìm kiếm Yuuki Asuna ở thế giới thực và điều này có thể khiến tôi không thể tìm ra âm mưu độc ác của Sugou Nobuyuki và giải thoát Asuna khỏi nanh vuốt của hắn. Bởi vậy, khi rơi vào hoàn cảnh hiện tại, tôi đã bớt cảm thấy khó chịu khi là người do thám của Kikuoka hơn trước. Dù sao lúc này tôi đã ngưng cách ăn nói lịch sự, nhã nhặn và bắt đầu gọi chiếc bánh đắt tiền hơn.
Không biết anh ta có nhận thức được tình huống bây giờ hay không, ân nhân của tôi lại loay hoay với cái máy tính bảng và nói một cách uể oải:
“À ừ, về việc đó, thời gian này số lượng tội ác ở thế giới ảo tăng lên, cậu biết đấy…”
“Hừmm, cụ thể?”
“Nhìn đi… Chỉ trong tháng 11, đã có trên 100 vụ trộm cắp ở thế giới ảo, thiệt hại tài sản, v.v. được theo dõi và ghi lại. Hơn thế nữa, có 13 vụ tranh chấp ở game VRMMO đã tiếp diễn tại thế giới thực, sự cố đã gây nên thương vong... Vụ đó đã dấy lên sự phẫn nộ vậy Kirito-kun hẳn phải biết về nó rồi chứ, một gã đã chế tạo bản sao của một thanh kiếm và vung nó tán loạn quanh trạm Shinjuku khiến 2 người thiệt mạng. Úi chà, kiếm dài 1,2 mét, nặng những 3,5 kilogam. Làm thế nào mà hắn xoay sở để vung cái thứ đó khắp nơi như thế?”
“Có vẻ giống như một gã cuồng game đã sử dụng thuốc kích thích và gây ảo giác… Mặc dù nếu chỉ nhìn riêng một trường hợp như thế này cũng không giúp được gì khi đặt vào tổng thể để so sánh với tất cả những vụ án khác…” “Thực tế, trong điều khoản quốc gia về mức độ tội ác, những con số công khai đến mọi thứ, nhưng có một số quan điểm thiểu cận cho rằng game VRMMO gây nên những bất ổn trong xã hội. Tuy nhiên, như cậu đã đề cập trước đây…”
“―game VRMMO giúp con người thu hẹp ranh giới trong thế giới thực. Đó là những gì tôi phải thừa nhận.” Lúc này, người bồi bàn trở lại với những tiếng bước chân nhẹ nhàng rồi đặt lên trước mặt tôi hai đĩa tráng miệng và một tách cà phê.
“Quý khách còn gọi gì nữa không?”
Sau cái gật đầu, anh ấy đặt đơn thanh toán ghi một con số đáng sợ lên mép bàn. Tôi nhấp một ngụm, thưởng thức hương vị đậm đà của cà phê và tiếp tục trò chuyện.
“…Vì việc PK xảy ra thường xuyên ở tất cả các game, một môi trường như vậy hẳn là có thể dùng để phục vụ cho những kẻ giết người ngoài đời thực tập luyện đúng không? Đặc biệt với các loại game mới, nơi đầy rẫy những hành động như cắt cổ tay để máu phun ra ngoài hay mổ phanh một ổ bụng để nội tạng bắn tung tóe. Còn nữa, những kẻ điên đó thà phải tự tử còn hơn là phải đăng xuất.”
Một tiếng đằng hắng e hèm ngắt lời từ một chiếc bàn gần đó, để lộ ra hai người phụ nữ nghiêm nghị và đứng đắn nhìn về phía tôi với ánh mắt sắc lẹm. Tôi rụt cổ lại, tiếp tục nói bằng giọng khe khẽ:
“Ngày nào cũng lặp đi lặp lại, không hề lạ chút nào nếu những tên ngu xuẩn đó đem kết quả luyện tập vào thế giới thực. Tôi cũng nghĩ nên đặt các đội phản ứng nhanh nằm vùng, mặc dù hiện tại luật pháp gần như vô dụng trong những trường hợp như thế.”
“Vô dụng?”
“Vô dụng.”
Tôi cẩn thận đưa một ít bánh kem vào miệng bằng một chiếc thìa màu vàng kim, có lẽ mỗi thìa phải đáng giá 100 yên. Khi mùi vị ngon lành của chúng tan dần trong miệng, tôi tiếp tục thảo luận về chủ đề man rợ kia.
“...Kể cả chúng ta có đóng cửa thế giới mạng đi chăng nữa. Server của các game VRMMO tương đối dễ cài đặt, không cần biết chúng ta cản trở ra sao ở Nhật, người sử dụng và các thương gia sẽ chuyển chúng sang nước ngoài.”
“Hmm...”
Kikuoka nhìn chằm chằm lên bàn một cách nghiêm túc, sau một hồi suy nghĩ, anh ta mở miệng:
“… Bánh kem trứng lát sữa của cậu trông ngon thật… cho tôi một miếng nhé?”
“…”
Tôi thở dài lần thứ ba, đẩy chiếc đĩa của mình về phía Kikuoka. Nhân viên cao cấp quốc gia này tiến lên để nhận lấy với vẻ mặt hết sức thích thú rồi múc mỗi thìa bánh mà có lẽ xấp xỉ 280 yên, cố gắng tọng cho đầy mồm. “Cậu biết không, Kirito–kun, tôi đã nghĩ thế này… Tại sao phải PK? Không phải sống hòa thuận với mọi người sẽ tốt hơn việc giết chóc sao?
“… Anh cũng chơi ALO rồi, vì thế anh nên hiểu rằng, khá lâu trước khi hệ thống FullDive xuất hiện, đã có những game MMORPG cho phép người ta đã trộm cắp của nhau. Nói tóm lại, vì những trò chơi này không có điểm dừng dứt khoát, game thủ phải có động lực để phá đảo… giống như việc tìm và chơi để cảm nhận tính ưu việt qua từng game khác nhau, tôi nghĩ thế.”
“Hử?”
'Miệng nhai nhóp nhép, Kikuoka nhướng mày yêu cầu một lời giải thích rành mạch. Nghiêm túc mà nói, sao chúng tôi lại phải thảo luận về chủ đ'ề này nhỉ? Trong thâm tâm tôi bắt đầu muốn đầu độc anh ta, phân nửa lí do là để trả thù, và tôi tiếp tục:
“… Nó không chỉ giới hạn ở trong game. Muốn được công nhận, muốn chiếm được vị trí cao hơn những người khác, chẳng phải là bản chất thật của xã hội? Anh cũng nên hiểu vì điều đó cũng giống như cái Sở của anh vậy, ở đó cũng có những công chức chính phủ đố kỵ với những người có bằng đại học cao hơn hay được thăng tiến nhanh hơn để hưởng các mối quan hệ kinh doanh; nhưng mặt khác, họ nhìn vào những người không phải công chức chính phủ với một cái nhìn thiển cận sơ đẳng của mình. Cũng vì cả hai tầng lớp thượng lưu và hạ lưu đó vẫn đang được duy trì trong trạng thái cân bằng nên anh mới có thể ăn bánh ngọt bằng vẻ mặt bình thản đó, không đúng sao?”
Kikouka nuốt miếng bánh rồi thận trọng cười, đáp:
'“Cậu thực sự rất thẳng thắn khi bực mình đấy, biết chứ? Thế còn cậu thì sao, Kirito-kun? Cậu làm thế nào để giữ được trạng thái cân bằng?”
“...”
Hiển nhiên là tôi đang có một mớ rắc rối chất cao như núi, nhưng dù vậy, tôi vẫn không hề có ý định tâm sự với anh ta. Cố tỏ vè ngờ nghệch, tôi đáp trả:
“...Ừm, thì ít nhất tôi cũng đã có bạn gái.”
“Tôi biết, tôi hơi ghen tị với điều cậu có đấy, Kirito–kun. Lần tới chúng ta sẽ gặp nhau ở ALO, cậu sẽ giới thiệu cho tôi một cô gái nào đó chứ? Như chúa tể tộc Sylph chẳng hạn, cô ấy hợp với tôi đấy.”
“Tôi dặn trước, khi anh nói mấy câu đại loại như ‘tôi là một viên chức cao cấp’ thì anh sẽ bị chém mất đầu ngay lập tức.”
“Hiểu rồi. Nếu người chặt đầu tôi là cô ấy, tôi sẽ không phiền để bị giết một lần đâu. ―Vậy nên?”
“Vậy nên, về sự phức tạp của tính ưu việt, rất khó để thực thi điều đó ở thế giới thực. Nó không phải là thứ mà anh có thể với tới trừ khi anh làm việc thật chăm chỉ. Anh sẽ phải học rất vất vả để đạt những cấp bậc cao hơn, giỏi hơn về thể thao, trở nên thật hấp dẫn, hoặc thu hút… Tất cả những việc đó cần khá nhiều thời gian, công sức và ngay cả việc hối lộ cũng chẳng đảm bảo được điều gì, ngoài ra những đòi hỏi đó gần như là bất khả thi để có thể đạt được.”
“Tôi hiểu. Trước đây, cho dù tôi đã miệt mài đèn sách như một con thiêu thân chỉ vì thi cử, ấy vậy mà cuối cùng tôi vẫn không đỗ Đại học Toudai.”
Vì vài lý do, việc thấy Kikuoka cười rất vui vẻ khi nói về vấn đề này, tôi đành nén chặt khao khát được cà khịa anh ta và nhanh chóng tiếp tục.
“Vậy thì, về việc cứu giúp game MMORPG. Đây là khi mà sự hy sinh không lãng phí giống như hiện thực và nhân vật của anh sẽ trở nên mạnh hơn nếu như tìm thấy những vật phẩm hiếm, học nhiều kỹ năng, và có những dòng thuộc tính cao hơn. Tất nhiên anh vẫn phải “cày” thường xuyên, nhưng nó vẫn là một trò chơi. Thà phải học và luyện tập sức khỏe còn vui hơn. Trang bị những vật dụng đắt tiền để khoe khoang lever của anh khi đi qua con đường dọc phố chính, anh nhất định sẽ thu hút được nhiều sự chú ý mang tính đố kỵ từ những người yếu hơn anh… hầu hết đều vậy. Nếu như anh đến bãi săn, anh có thể hạ những con quái có sức mạnh đáng sợ, hoặc cứu một party khỏi việc bị đoàn diệt. Được cảm ơn, được tôn trọng....
“Hầu hết?”
“… Tất nhiên, đó chỉ là một khía cạnh và game MMO luôn nhắm tới các đối tượng khác nhau. Nhưng những game online đi kèm mạng xã hội đã luôn là tâm điểm chú ý trong một thời gian dài, không thứ gì hoàn hảo như MMORPG.”
“… Ừm, những dòng game đó không hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu cảm thụ cao đúng không?”
'“Chính xác. ―Rồi những game VRMMO được xuất bản. Trong những trò chơi đó, anh có thể tự di chuyển mà không cần thông qua một nhân vật ảo. Trước đây anh phải ngồi vào ghế để mơ mộng viển vông về nó thông qua màn hình máy tính, bây giờ thì anh thực sự cảm thấy những cái nhìn chằm chằm hướng vào mình. '
“Hừmm. Tôi cũng nghĩ thế, vì khi cậu đi dạo bên cạnh Asuna–chan ở thành phố YG, mọi người cứ nhìn cậu riết.”
...Anh quá lỗ mãng khi nói với điều ấy đầy hằn học như vậy. Ở mọi trường hợp, trong những game VRMMO, chừng nào còn bỏ thời gian ra để “cày” game, bất cứ ai cũng có thể giành được cấp bậc cao. So sánh với cách cố gắng học giỏi, chơi đá bóng hay hoặc có một đống tiền, thì đơn giản hơn rất nhiều và trực tiếp đánh thức bản năng con người.
“… Nói cách khác…?”
“Nói cách khác, đó là «Thực lực», hữu hình, thực lực nhờ khổ luyện. Với hai bàn tay của chính mình, thực lực để hủy diệt đối phương. Ở trường hợp này, nó giống như đang dùng ma túy vậy”
“… «Thực lực» … hay còn gọi là «Sức mạnh» bậc nhất ấy à?”
Kikuoka thì thầm với vẻ mặt đầy hoài niệm.
“… Đã là con trai thì luôn truy cầu thực lực tại một khoảng thời gian hoặc từ những thứ khác… đại loại như đọc một cuốn manga thuộc thể loại chiến đấu và luyện tập theo cách các nhân vật làm. Nhưng thường thì hầu hết chúng sẽ lập lức nhận ra làm thế là vô ích. Việc đó đồng nghĩa với chuyện chúng sẽ bắt đầu theo đuổi một mục tiêu thiết thực hơn… ―Tôi biết. tuy nhiên VRMMO cũng không cho những người khác cơ hội để theo đuổi những hoài bão này, tôi tự hỏi.”
Tôi gật đầu, không mấy khi phải nói nhiều thế này, tôi tự giải tỏa cơn khát với một ngụm cà phê trước khi tiếp tục.
“Aah… Một vài trò chơi thuộc thể loại chiến đấu dường như cũng hòa vào thực tế, nơi mà tổ chức hay các trường học liên quan đến nghệ thuật võ học được thành lập.”
“Ồ? Nghĩa là?”
“Nói cách khác… Những gì mà nhân vật học trong-game rất hữu dụng để hướng dẫn họ thành thạo trong việc học một–kĩ–thuật–Karate–nào–đó hay một–trường–phái–Kenpou–bất-kì. Nó có thể lần lượt tái hiện lại một vài chiêu thức của Shinjuku và Shibuya, như cảnh mấy gã du côn đường phố đánh đập địch thủ, hay như game Tekken với cơ chế khá hợp lý. ….Bất quá, tôi không thể nói cho anh hiểu thấu tâm can của họ được. Con người tham gia những thể loại game này có lẽ muốn thử áp dụng kỹ năng mà họ học được tại VRMMOs vào thế giới thật.... đã có trường hợp như vậy; thật không may là tôi phải nói rằng, tình trạng này đang tồn tại —theo nhận định cá nhân. ”
“Hiểu rồi… Quan niệm về “Thực lực” trong thế giới ảo đang xâm lấn vào thực tại, hử? Này, Kirito-kun.”
Khuôn mặt của Kikouka một lần nữa trở nên nghiêm túc khi nhìn tôi.
“Liệu có phải chúng ta chỉ đơn thần nói về vấn đề tâm lý?”
“...Ý anh là sao?”
“Bên cạnh việc chuẩn bị tâm lý phòng chống hoặc nâng cao hiểu biết và kĩ năng cần thiết để giảm thiểu nhân tố bạo lực… Thực tế là, cơ thể của họ vô tình phóng thích những thay đổi này... điều đại loại như thế thường hay xảy ra, đúng không?
Tôi bắt đầu suy nghĩ và đáp lại:
“… Có phải là trường hợp anh nêu lúc trước, vụ một thằng cha bị tiêm nhiễm từ thế giới ảo, nhưng lại sở hữu sức mạnh thể chất đủ để múa may một thanh kiếm nặng những 3,5kg khắp khu Shinjuku... ý anh là thế à?”
“Ừ, chính là nó đấy.”
“Hừmm… Dường như công cuộc nghiên cứu mới đây đã cho thấy hệ thống Full Dive có gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh con người. Bất quá trong thực tế, việc cứ nằm suốt ngày để dive sẽ làm cơ thế suy nhược, mặc dù sẽ đạt được sức mạnh đáng sợ trong chốc lát nhưng cũng có cái giá phải trả khi lượng adrenaline trong tim mạch gia tăng một cách đột ngột… ―Nhưng về lĩnh vực này ắt hẳn anh biết rõ hơn tôi?”
“Một thời gian dài trước kia, tôi từng nghe một giáo sư lý giải về vấn đề Thần Kinh Học, tôi không hiểu được điều đó… Chúng tôi đã nhận được rất nhiều lệnh truy nã, hai ta sẽ cùng tìm hiểu về các đối tượng ngay bây giờ. Cậu coi này.
Kikuoka trượt cái máy tính bảng của mình, và chuyền nó cho tôi.
Tôi nhận lấy, và trên màn hình LCD, tôi thấy chân dung của một người đàn ông mà tôi chưa gặp qua, với thông tin cá nhân và những cái khác kế bên tấm ảnh. Anh ta có mái tóc dài xõa rộng, gọng kính màu bạc cùng với cổ và má ngấn mỡ.
“… Ai đây?”
Nhận lại cái máy tính bảng từ tôi, Kikuoka trượt ngón tay của mình qua lại.
“Phải rồi, tháng trước… vào ngày 14 tháng 11. Ở một khu chung cư ở Nakano Ward, Tokyo, chủ khu chung cư đã ngửi thấy một mùi khó chịu khi dọn dẹp xung quanh khu vực đó. Ông ấy thử liên lạc với chủ căn hộ thông qua điện thoại bàn, nhưng không nhận được sự phản hồi như thường lệ. Vì ánh sáng của căn phòng vẫn còn dù ông đã ngắt ổ cắm điện, rồi ông ta tìm ra người đàn ông này… Shigemura Tamotsu, 26 tuổi, đã chết. Dường như anh ta đã chết được năm ngày rưỡi trước. Căn phòng không có dấu hiệu bị cậy phá, xác anh ấy đang nằm trên giường và đội trên đầu…”
“Một chiếc AmuSphere, tôi đoán thế”
Tôi cũng có một cái trong phòng mình, hai vòng tròn bằng vàng chồng lên nhau có hình một mảng đầu, hình ảnh của thiết bị Full Dive hiện lên trong đầu khi tôi đang nói, sau đó Kikuoka nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừ. ―Ngay lập tức chúng tôi liên lạc với thành viên gia đình anh ta, và yêu cầu cơ quan pháp y giải phẫu để điều tra cái chết bí ẩn này. Nguyên nhân gây ra cái chết: suy tim cấp tính.”
“Suy tim? Một hiện tượng mà tim bỗng nhiên ngừng đập? Sao lại xảy ra được cơ chứ?”
“Chúng tôi cũng chịu.
“…”
“Sau một thời gian dài kể từ thời gian tử vong thì khả năng nó là một tội ác là khá thấp, chúng tôi không tiến hành một cuộc mổ tử thi kỹ càng. Có vẻ anh ấy đã không ăn uống suốt 2 ngày kể từ khi đăng nhập.”
Tôi lại cau mày lần nữa.
Thành thật mà nói, tất cả những vụ án như thế này không phải là hiếm. Tại sao? Vì dù có không ăn gì ở thế giới thực, việc thưởng thức một món gì đó trong thế giới ảo cũng có nghĩa rằng bạn vẫn cảm thấy no, và cảm giác đó biến mất sau một vài giờ. Những người nghiện game, hay còn được gọi là những kẻ cuồng game, ít có xu hướng cân nhắc thời gian ngoài giờ chơi game, dẫn đến những trường hợp đã tử vong do nhịn đói 1, 2 ngày.
Tôi nhắm mắt một lát và cầu nguyện cho Shigemura-shi tìm thấy hạnh phúc trên thiên đàng, rồi mở miệng nói:
“… Chừng nào đây vẫn là tai nạn, nhưng mà…”
“Quả thật đáng buồn, nhưng việc này thường xảy ra những ngày vừa qua. Vì sự cố này không xuất hiện trên truyền hình, những thành viên gia đình cũng tránh nhắc lại vì lí do tử vong là kết cục của việc chơi game quá độ, chúng tôi dường như không thể điều tra kĩ hơn được. Tóm lại, cái chết này có thể được xem như sự xâm phạm của những thế giới ảo, nhưng…”
“…Anh không gọi tôi ra ngoài chỉ để chi thuyết giáo chứ? Còn gì nữa phải không?
Khi nghe thấy câu hỏi của tôi, Kikuoka liếc mắt sang cái máy tính bảng, rồi trả lời.
“Shigemura–kun chỉ cài đặt một trò chơi lên AmuSphere, «Gun Gale Online»… cậu nghe qua chưa?”
“À... ra là nó. Hiện tại thì nó là game VRMMO duy nhất ở Nhật có «người chơi chuyên nghiệp» ; Tôi chưa chơi qua lần nào.”
“Có vẻ trong Gun Gale Online… Viết tắt là GGO, Shigemura đứng thứ hạng đầu. Điều đó đã được quyết định qua một sự kiện ở tháng 10 để tìm ra người mạnh nhất. Tên nhân vật của anh ta là «Zekushiido».”
“… Sau đó, anh ấy chết khi đang đăng nhập vào GGO?”
“Hẳn là không. Nhân vật của anh ấy, «Zekushiido», đang được trình chiếu trên «MMO Stream», kênh được tổ chức bởi một trạm Internet.”
“Ê… Anh muốn nhắc đến «Đội vô địch của tuần», đội tuyển MST đúng không? Điều này khiến cho tôi nhớ tới một chi tiết, một trong những người chơi của họ mất kết nối trong thời gian phát sóng và khiến nó bị gián đoạn giữa chừng…”
“Ừ, chính là nó đấy. Anh ta bị suy tim khi đang được trình chiếu. Người quay phim của họ đã thu lại mọi thứ chính xác đến từng giây. Sau đó, xuất hiện một nguồn thông tin chưa được xác nhận… Trong khoảng thời gian suy tim, vài điều kỳ lạ đã xảy ra tại GGO, theo như blog của một một cá nhân.”
“Kỳ lạ ư?”
“MMO Stream cũng phát sóng về GGO đúng không?”
“À. Họ thường chiếu ở quán rượu đấy.”
“Nó xảy ra giữa lúc phát sóng, cách xa tuyến đường ở trung tâm thành phố «SBC Gurokken» của thế giới GGO. Như vậy, vấn đề xảy ra khoảng thời gian này, một trong những game thủ xuất hiện và thực hiện một hành động đáng ngờ.”
“…”
“Đại loại là, khi màn hình đang hướng tầm nhìn về phá Zekushiido, «hắn» liền bắn một viên đạn từ khẩu súng của mình rồi gào thét những lời phán quyết và cái chết. Khi thấy hình ảnh này, một trong những người chơi cùng với người thu hình trận đấu đã nó tải lên trên một trang phim. Cuộn băng được đăng tải có kèm theo giờ chuẩn ở Nhật… Và… Phát súng được bắn vào ngày 9 tháng 11, lúc 11:30 phút 2 giây, Shigemura–kun mất kết nối lúc phát sóng, vào
“… Có thể là trùng hợp.”
Vừa nói, tôi vừa di chuyển chiếc đĩa thứ hai của mình ra trước mặt.
Tôi tọng một thìa đầy bánh hình trụ có màu trà nhạt vào miệng. Cùng lúc, cái lạnh của nó làm tôi ngạc nhiên. Nếu nó là một loại bánh, tôi nghĩ chắc hẳn đây là bánh kem lạnh. Vị ngọt tràn đầy miệng, phần socola dày đặc bị lèn xuống bắt đầu nở ra, làm tan biến sự gay gắt trong cuộc nói chuyện giữa tôi với Kikouka.
Nuốt vội thìa bánh thứ ba, tôi tiếp tục chỗ vừa dừng lại:
“Trở thành người chơi đứng đầu ở GGO tất nhiên sẽ làm cho những người chơi khác căm ghét và đố kỵ bởi anh ấy sở hữu trình độ cao hơn người khác. Để bắn một người thật thì đòi hỏi rất nhiều sự gan dạ, nhưng không hề lạ khi họ bắn nhau trên màn ảnh TV.”
“Ừm, tuy nhiên, có một sự cố khác nữa.”
“… Gì cơ?”
Tay cầm thìa của tôi cứng đờ lại, và tôi nhìn vào khuôn mặt cứng ngắc của Kikuoka.
“Vụ này chỉ xảy ra khoảng 10 ngày trước, ngày 28 tháng 11. Một xác chết được tìm thấy tại một phòng trên tầng hai của căn hộ cao ốc Omiya Ward, thuộc phố Saitama, quận Saitama. Một người bán báo nghĩ rằng ông ta đang bị tảng lờ khi ông ấy gõ cửa nhưng không ai trả lời, ánh sáng căn phòng vẫn còn, cửa thì không khóa. Khi nhìn vào trong, ông ấy thì thấy xác một người đàn ông đang nằm trên giường đầu đội một chiếc AmuSphere, bốc mùi thối rữa như vụ trước…”
Ehèm! Một tiếng đằng hắng khiến cuộc đối thoại của chúng tôi ngừng lại. Chúng tôi ngó sang hai người phụ nữ trước đó, ở một chiếc bàn gần chúng tôi, họ nhìn chúng tôi bằng một áng mắt độc địa và chỉ trích giận dữ. Nhưng, Kikouka lại thể hiện sự gan dạ đáng ngạc nhiên, anh ta gật đầu với họ và tiếp tục nói.
“… Ổn thôi, bỏ qua đề tài mổ tử thi. Trong vụ này, nguyên nhân chết được kết luận do suy tim. Tên anh ta… cũng bỏ nốt đi. Nam, 31 tuổi. Anh ta cũng là một player rất mạnh trong GGO và có tên nhân vật… là «Usujio Tarako»? Có phải tên thật không nhỉ?”
“Trước đây ở SAO, có một anh chàng tên «Hokkai Ikura», giữa hai người này hẳn có quan hệ. Takaro-shi cũng xuất hiện trên chương trình TV đó à?”
“Không, vẫn là một sự cố trong game, thông qua lược sử lưu trong Amusphere, anh ta bị ngắt kết nối trên dưới 3 ngày trước khi xác của anh ta được tìm thấy, vào ngày 25 cùng tháng, lúc 10:00:04, thời gian tử vong cũng trong khoảng đó. Lúc ấy, Tarako đang ở quảng trường thị trấn Gurokken để tham gia đội ngũ― một Guild, hiển nhiên đó là cuộc họp. Anh ta xen vào cuộc tranh luận để lải nhải về quan điểm của mình, và một người chơi khác đã bắn Tarako một phát súng kiến cuộc tranh luận bị hủy. Mặc dù đường phố là khu vực không thể nhận sát thương, anh ta tức giận với thủ đoạn của người bắn phát súng đó và đã đuổi theo hắn rồi bỗng nhiên biến mất. Thông tin được lấy từ một bài viết của diễn đàn trên mạng, vì thế có thể đó chỉ là tình tiết hư cấu, nhưng…”
“Người đã bắn phát súng đó, với người ở vụ án của «Zekushiido» là một ư?”
“Cậu có thể nghĩ như vậy. Tóm lại, những từ đại loại như ‘công bằng’ và ‘thực lực’’ cũng được nói bởi một player với tên nhân vật y như trường hợp trước.”
“… Thể loại gì đây…?”
Kikuoka coi lại cái máy tính bản của mình, và cau mày khó chịu
“«Death Pistol»… và «Death Gun»”
“Death...Gun… à” (để hợp với văn cảnh, mình sẽ để nguyên tên tiếng Anh)
―Nói cách khác là «Death Gun” ư?
'Đặt thìa lên chiếc đĩa trống, tôi vừa nhắc lại cái tên đó vừa ngẫm ng'hĩ. Một cái tên như thế, không có khả năng chỉ để đùa cợt, mà nó thật sự toát lên một nét ấn tượng về nhân vật. Death Gun, cái tên như gợi nên sự lạnh lùng, đen tối của kim loại.
“… Anh có chắc rằng cái chết của Zekushiido và Usujio Tarako đều là do suy tim không?”
“Nếu tôi nói phải thì sao?”
“Với cả… không có tổn thương về não à?”
Nghe thấy thế, Kikuoka hiểu ý tôi và cười.
“Tôi cũng lo như vậy. Tôi đã đối chất với pháp y về điều này, nhưng họ không tìm thấy bất kỳ sự khác thường nào tương tự như xuất huyết não hay nghẽn mạch máu não cả.”
“…”
“À về Nerve Gear… có ổn với cậu không nếu chúng ta bàn về nó?”
“Tôi ổn”
“… Với Nerve Gear, khi nó bắt đầu giết người, tín hiệu bộ cảm biến của nó sẽ trở thành một năng lượng vi sóng cao và phá hủy một phần não, nhưng AmuSphere thì không phát ra sóng điện từ có năng lượng cao như thế. Thiết bị này chỉ có thể truyền nhận qua thính giác và thị giác thành năm giác quan với các mức tín hiệu rất nhẹ và thấp’, đây là những gì mà nhà sản xuất xác nhận.”
“Vậy anh đã nói chuyện với người làm ra nó… anh đã chuẩn bị tốt cho cuộc hẹn này, nhỉ, Kikuoka–san? Chỉ dựa vào một tin đồn mà anh có thể điều tra được nhiều như thế cơ à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của anh ta ở sau cặp kính, Kikuoka ngắt biểu hiện của tôi trong một giây, và ngay lập tức, anh ta nở rộng môi thành một nụ cười.
“Tôi đã đi dò hỏi khắp nơi, thực sự là lúc ở cơ quan tôi khá rảnh”
“Lần tới anh thà tới giúp bọn tôi ở tiền tuyến còn hơn. Ngài Eugene đã đề cao anh có đầu óc chiến lược tốt đấy, biết chứ?”
Thực sự, tôi chưa một lần nghĩ rằng Kikouka chơi game để giải trí. Anh ta tạo một nhân vật trong ALO không phải vì thích trò chơi, mà mục đích nhằm dễ thu thập thông tin từ thế giới ảo hơn. Mặc dù trước đó đã nhận một chiếc danh thiếp nói anh ta ở “Bộ Nội Vụ, Cục Công nghệ và Truyền Thông”, tôi vẫn thấy có gì đó mờ ám. Thực chất Kikouka làm việc tại Bộ An ninh quốc gia, như những gì tôi nói trước đó.
Tạm thời bỏ qua khía cạnh này, trong thời gian dài «Bộ phận quản lý Thế giới ảo» cùng «Đội phản ứng Giải cứu Nạn nhân từ Sự cố SAO» được anh ấy cố gắng thu xếp để tất cả người chơi được đưa đến bệnh viện. Điều này cũng góp phần chiếu cố cho Asuna, nên hiện tại tôi đang cư xử với anh ấy ở với 60% biết ơn và 40% ngờ vực. Không biết anh ta có biết tôi nghĩ gì lúc này không, Kikuoka chỉ quay đầu lại và nở một nụ cười bối rối.
“Cậu thật tốt bụng; tôi có thể nhớ những câu thần chú, nhưng không giỏi về việc phát âm chúng. Trước kia tôi từng gặp rắc rối vì hay bị nói lắp. …Dù sao đi nữa, tối thôi, cơ mà với vấn đề này, tôi cho rằng có 90% khả năng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hoặc tin đồn nhảm. Đó là lý do tại sao chúng ta cần kiểm chứng điều này. ―Kirito–kun, cậu nghĩ việc này có thể xảy ra không? Rằng việc bị một người bắn ở trong game, mà có thể gây ra một cơn suy tim ở thế giới thực?”
Đề xuất của Kikuoka làm dậy lên một hình ảnh trong đầu tôi, khiến tôi nhíu mày.
Chỉ mặc đồ đen… Tay xạ thủ vô danh chăm chú nhìn vào khoảng không và bóp cò. Viên đạn màu đen được bắn ra xuyên qua bức tường ảo; bắt đầu xâm chiếm hệ thống mạng. Từ bộ định tuyến này đến bộ định tuyến khác, máy chủ này đến máy chủ khác, quẹo phải nhiều lần, viên đạn hướng về phía trước. Cuối cùng, nó đến một căn phòng chung cư nào đó, vật chất hóa bên ngoài bộ phận kết nối mạng LAN đặt trên tường, và bắn thẳng trái tim người đàn ông đang nằm ở bên dưới...
Tôi vừa lắc đầu rũ bỏ hình ảnh lộn xộn đó, vừa đưa một ngón tay lên.
“Tôi nghĩ điều đó là không thể, nhưng… sự kiêu ngạo đó,… «Death Gun» là xạ thủ trong game, và y làm thế nào để gửi một tín hiệu đến AmuSphere của «Zekushiido» và «Usujio Tarako»…”
“Ồ, chúng ta hãy bắt đầu từ đó. AmuSphere có khả năng làm những thứ như thế ư?”
“Ừ… Nếu nó được truyền đến từ một tổ chức hết sức bí ẩn, nhưng tín hiệu những giác quan bình thường… Anh vẫn nhớ «virus IMG» đã gây ra một chấn động lúc trước không?”
“À à, cái mail bất ngờ làm người ta khiếp sợ đó à?”
Imaginator, đó là một phần mềm được phát triển bởi một người nào đó trên AmuSphere. Phần mềm tạo ra một khoảng không gian ảo, cho phép bạn đặt cái máy quay phim và thu một tin nhắn, sau đó chuyển nó sang một định dạng mail. Người nhận có thể mở tập tin đó, khi mở nó sẽ tái hiện cơ thể thật và lời nói của người gửi, đại loại như thế. Kể từ đó bạn có thể truyền những đoạn băng, ghi âm, thậm chí là cảm giác đi, nó đã trở nên rất nổi tiếng.
Và rồi, một lỗ hổng an ninh đã được tìm thấy, có một con virus lan truyền qua mail kèm theo tin nhắn gốc, gây ra một rắc rối lớn. Nếu bạn đọc mail với phần mềm đó trong hộp thư đến của mình, nó sẽ mở cho bạn xem trước, và trước khi mắt bạn được đưa đến không gian đầy âm thanh và màu sắc xung quanh, vài thứ gây sốc ―thường thô bạo hoặc gợi dục, một hoặc những thứ khác― đột ngộc xuất hiện.
Tất nhiên, khi file sửa lỗi được tải lên, và sự cố được khắc phục, nhưng…
“―Hầu hết những người dùng AmuSphere đã cài đặt «Imagine» từ trước. Nhưng nếu vẫn có lỗ hỗng an toàn chưa được tìm thấy, và địa chỉ IP lẫn e–mail của nạn nhân bị lộ thì…”
“… Ừm, hẹn thời gian gửi trước, sau đó gửi tín hiệu cùng lúc bóp cò― những thứ như thế hoàn toàn có thể.”
Kikuoka đan hai bàn tay lại với nhau, và gật đầu rồi đặt cằm mình lên.
“Xem như đã giải quyết được phần đó. ―Nhưng nó không phải là một viên đạn chết người đáng nguyền rủa được bắn. Cuối cùng thì nguyên nhân cái chết chỉ là một sự kích thích giác quan bình thường.”
“Hay nói cách khác, kích thích đó đủ để làm một trái tim ngừng đập… Có lẽ là những thứ như mùi, vị… âm thanh và ánh sáng … đúng không? Chúng ta hãy bàn về chúng từng cái một. Đầu tiên là xúc giác, cảm giác của da.” Tôi dừng nói, và ấn ngón cái phải của mình vào lòng bàn tay trái. Lúc đầu, những gì tôi ăn không chỉ là chocolate như tôi nghĩ, nhưng cốc kem, tôi nhớ rằng mình đã bất ngờ khi ăn nó.
“…Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu để một cơ thể bị lạnh cóng quá sức chịu đụng? Giống như nhảy vào bồn tắm đầy nước đá. Điều đó có thể làm tim ngừng đập không?”
“Nhảy vào hồ băng có thể làm tim ngừng đập, vì chênh lệnh nhiệt độ sẽ gây sốc cho cơ thể, và mạch máu trong cơ thể sẽ co lại, tạo áp lực cục lớn lên tim, có lẽ thế.”
“―Thế thì, tôi nghĩ chúng ta không thể nghĩ theo hướng này. Thậm chí nếu bộ nãm cảm thấy lạnh, mao mạch ở những phần cơ thể khác không cảm nhận được điều đó.”
“Vậy, còn thế này thì sao?”
Lúc này, Kikuoka vừa chà hai bàn tay với nhau vừa nói. Có lẽ sai một phần cũng do tôi, nhưng rồi Kikuoka dường như cười một cách tàn nhẫn.
“Nhưng con côn trùng siêu nhỏ… Nhỏ hơn cả một con cánh cứng, một loài sâu dài nào đó. Đại loại như một con rết hoặc sâu bướm, cảm giác của chúng ta khi rơi vào hố tối đầy những thứ như thế. Tất nhiên là nó kèm theo hình ảnh. Zừừ, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm tôi nổi da gà rồi.”
“…”
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cũng cố tưởng tượng về điều đó.
Trong lúc đi dạo ung dung qua một cánh đồng, mặt đất bỗng sụp đổ dưới chân tôi, và tôi rơi thẳng xuống hố sâu đó. Một mớ sinh vật ngắn, dài bò gần tôi, xung quanh cơ thể của tôi đến khi chúng bò lên gần tay áo về phía cổ tôi, và cuối cùng tạo thành một lối đi dưới quần áo tôi…
“… Không đùa đâu, tôi đã nổi da gà thật đấy.”
Tôi xát hai bàn tay mình, và lắc đầu.
“Một cú sốc ở mức đó, cả «con virus» kia cũng dư sức làm được. Đột nhiên có một đống sâu bướm khổng lồ hoặc những con cá bảy màu của Nomura rơi xuống trên đầu của anh. Nhưng không có bất kỳ ai chỉ vì thế mà tim ngừng đập cả… Tôi nghĩ. Ngay lúc đầu, lúc mà anh chơi game ở thế giới ảo, anh đã chuẩn bị cho những tình huống như vậy. Ở một vài bãi săn, con trùm có thể đột nhiên xuất hiện bên phải anh và khiến anh giật thót tim, thường thì game cũng không bỏ công sức vào các tình tiết như vậy.”
“Cậu nói đúng.”
Kikuoka nhún vai, nhấc chiếc cốc lên và xoay nó một chút.
“…Thế, chúng ta bàn tiếp về hai giác quan nữa: vị giác và khứu giác, Nhưng nó thực hiện ra sao? Nếu một ai đó bỗng nhiên nếm hay ngửi một thứ kinh dị… giống như món Kiviak ấy. Người đó chắc sẽ nôn mửa mất. Hành động nôn mửa có thế coi như sự phản ứng của cơ thế…”
“Nếu tính là một khả năng, như vậy cũng không thể làm tim ngừng đập. Nhưng liệu thể làm nạn nhân ngừng thở? Mà kiviak là cái gì?”
Đột nhiên có sự kích động chạy qua trong mắt của Kikouka, tôi thấy hối hận vì đã lỡ hỏi. Anh chàng này thích nói về những mùi vị kinh tởm. Nghĩ có một cách thông suốt, có lẽ “nhờ” sở thích này nên đến bây giờ ảnh vẫn không có bạn gái.
“Ồ, cậu không biết sao? Kiviak là “đặc sản” của người Eskimo. Đầu mỗi mua hè, họ sẽ bắt những con chim di cư Appaliarsuk và nhét chúng vào một cái túi da bịt kín, lèn thịt các con thú khác bên ngoài túi. Rồi đặt toàn bộ những cái gói đó ở một góc tối, để lạnh vài tháng, khi lớp thịt bên ngoài ngấm vào những con chim và họ lên men tỉ mỉ, hoặc chính xác hơn, cho đến khi nó thối rữa. Lúc đó, họ lấy những con chim đã chảy nước như sôcôla đó ra, vị của nội tạng giống như loại thức ăn đó. Mùi thối còn được cho là tồi tệ hơn cả cá trích hộp nữa (cũng là một loại “đặc sản” của vùng Scandinavi), nhưng một khi đã quen thì cậu sẽ thích, và ăn không ngừng cho xem…” (giống món mắm nhồi của dân tộc thiểu số ở : Cho thịt chuột vào trong ống tre rồi chôn xuống đất qua mùa hè rồi móc lên ăn ấy mà).
Cạch! Tôi liếc về phía vừa phát ra tiếng động và thấy hai người phụ nữ gần chúng tôi đang mím môi đầy giận dữ và rời khỏi bàn của họ với vẻ vội vã. Một lần nữa, tôi lại thở dài thườn thượt, sau đó ngắt lời Kikuoka.
“Nếu anh có một cơ hội để đến Bắc cực, khi đó hãy thử cái món đó. Còn nữa, anh không cần phải giải thích cái đó nữa.”
“Ồ, được thôi”
'“Đừng có ân hận. ―Và kể cả như vậy, ăn nh'ững thứ ghê tởm sẽ không làm tim ngừng đập đâu. Tới giác quan tiếp theo thôi… Những đoạn phim hử…”
Hương thơm đậm đà của cốc cà phê bị loại bỏ bởi những từ ngữ kinh tởm của Kikuoka và tôi nói tiếp.
“Tương tự như loài côn trùng trước, chỉ một cuộn băng đáng chú ý hầu như không thể làm một trái tim ngừng đập, không những hình ảnh nào đáng sợ và thảm khốc như thế. Cơ bản thì, nó sẽ gây ra một chấn thương lớn, tôi nghĩ thế, nhưng thật sự rất khó để điều tra việc này.”
“Hừmm― Cậu nói các sự kiện gây chú ý phải không?”
“Ừm. …Ví dụ, và việc này đã xảy ra cách đây khá lâu trước khi tôi được sinh ra nên tôi không biết rõ chi tiết, nhưng nhiều đứa trẻ đã xem một bộ Anime TV nào đó rồi cùng suy sụp một lúc trên cả nước cùng với triệu chứng động kinh.”
“―Sự kiện đó. Khi đó tôi còn ở trong nhà trẻ và đã tận mắt thấy nó.”
Kikuoka nói với một cảm giác nuối tiếc.
“Tôi nghĩ những ánh sáng đỏ và xanh chớp liên tục ở chương trình gây ra điều đó”
“Có lẽ thế. Nhưng nếu các ánh sáng đó được chỉnh thành đoạn phim và gửi đi, cơ thể con người sẽ phản ứng bằng cách nhắm mắt lại. Các nạn nhân sẽ không thể tiếp nhận hoàn toàn với các cơn trấn động vì hình ảnh không được gửi trực tiếp vào não.”
“Ừm, đúng vậy thật.”
Kikuoka gật đầu, nhưng lại lắc đầu và nói tiếp.
“― Nhưng vậy thì, vấn đề lại được cân nhắc khi AmuSphere được phát triển. Rốt cuộc chỉ là một thiết bị an toàn bị giới hạn các hình thức cài đặt. Những hình ảnh với nhiều tầng lớp của biên độ chấn động không thể hiển thị được thông qua AmuSphere.”
“―Này.”
Lúc này tôi nhìn một cách đầy ngờ vực về phía Kikuoka và nói.
'“Dường như anh đã duyệt qua toàn bộ khả năng có thể xảy ra, nhỉ? Nếu anh là một trong những bộ óc ưu việt của Bộ, thì anh không cần tôi phải tranh cãi về vấn đề này. Thật sự anh có mục đích gì?'”
“Ấy ấy, không phải thế. Lối suy luận của Kirito-kun thật sự thú vị, rất đáng để tham khảo và tôi cũng thích nói chuyện với cậu.”
“Nhưng tôi thì không thích nói chuyện với anh, và về nhận thức âm thanh, điều đó cũng nên có giới hạn. Vì vậy, chúng ta cần đi đến kết luận rằng việc gây tổn thương trái tim người sống ở trong một trò chơi là không thể. Những phát đạn của các «Death Gun» và trái tim của hai người đàn ông bị tấn công hoàn toàn là trùng hợp. Tạm biệt, tôi phải đi bây giờ và cám ơn về lòng mến khách của anh.”
Tôi linh cảm rằng nếu tiếp tục cuộc thảo luận này, rồi sẽ chẳng đâu vào đâu cả. Nên tôi nhanh chóng nói lời cảm ơn của mình và đứng dậy.
Tuy nhiên, Kikuoka cuống cuồng ngăn tôi lại.
'“Đ–Đợi đã, đợi đã. Từ đây mới là 'cuộc thảo luận chính thức. Cậu có thể gọi thêm bánh; chỉ cần ở lại với tôi một lát nữa thôi.”
“…”
“Được thôi, tôi cảm thấy bớt căng thẳng khi Kirito–kun đã bỏ qua kết luận vừa rồi. Tôi cũng nghĩ rằng hai cái chết đó không phải do phát súng trong trò chơi. Nói thế nhưng, tôi cần một sự giúp đỡ―”
Bắt đầu rồi đấy, tôi nhíu mày khi nghĩ vậy và tiếp tục lắng nghe.
“Cậu có thể đăng nhập vào GGO, và tiếp cận gã «Death Gun» này được không?”
Sau đó anh ta cười với tôi.
Trước khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của anh chàng này, tôi lạnh lùng nói.
“Tiếp cận hắn à? Tại sao không thẳng, Kikuoka–san. Ý anh là đến rồi bị «Death Gun» bắn chết?
“À, tất nhiên là không, ahahaha.”
“Không đâu! Nếu phát súng gây chết người là thật, tôi nên làm gì? Bị bắn rồi sau đó suy tim và chết?.”
Tôi lại đứng dậy lần nữa nhưng Kikuoka kéo tay áo tôi.
“Khoan, ban đầu chúng ta đều đồng ý rằng điều này không thể là sự thật. Còn nữa, gã «Death Gun» có đòi hỏi rất cao với mục tiêu của hắn.”
“… Đòi hỏi ư?”
Tôi hỏi anh ta và bất lực ngồi xuống lần nữa.
“Đúng vậy. Hai người, «Zekushiido» và «Usujio Tarako», người đã bị «Death Gun» bắn, đều là những game thủ chuyên nghiệp nổi tiếng. Cho nên, nếu họ không mạnh, họ sẽ không bị hạ sát thủ, hầu như là thế. Với tôi, thậm chí có chơi nhiều năm cũng không mạnh như họ. Tuy nhiên, với cậu, người mà ngay ngài Kayaba cũng phải thừa nhận là người mạnh nhất…”
“Tôi cũng không thể! GGO không phải một trò chơi dễ dàng và «người chơi chuyên nghiệp» cũng ở đó.”
“Cái đó thì, «người chơi chuyên nghiệp» nghĩa là sao? Vừa nãy cậu cũng nhắc đến.”
Rốt cục phải thừa nhận rằng tôi đang bị Kikouka dắt mũi, tôi miễn cưỡng giải thích.
“… Theo nghĩa đen thì nó có nghĩa là những người kiếm tiền nhờ game. GGO là game duy nhất trong tất cả những game VRMMO có một «hệ thống chuyển tiền trong game thành tiền thực»” (Thằng Kirito giải thích khó hiểu quá. Các bạn có thể coi Người chơi chuyên nghiệp - hay các Gosu có nhà tài trợ riêng, làm công ăn lương như công chức, hưởng rất nhiều ưu đãi từ nhà làm game và đương nhiên phải có: trình độ cực cao, tiềm năng phát triển cực lớn. Hiện tại các game có player chuyên nghiệp đa phần là game MOBA hoặc RTS, bắn súng như LoL, DotA 2, Starcraft, Counter Strike...)
“… Thật ư?”
Cho dù là một giám sát viên như Kikouka, cũng chưa chắc đã biết hết hệ thống của trò chơi, nên câu hỏi vừa rồi của anh ấy khá thật thà.
“Về vụ đó, đơn giản, tiền kiếm được trong game có thể được chuyển đổi thành tiền thật và trao lại cho anh. Sự thật thì, nó không phải là đồng Yên Nhật, nhưng là tiền điện tử. Vì loại tiền này có thể mua bất cứ thứ gì nên về bản chất thì có thể xem chúng là một.”
“…Nhưng ngay cả người chơi mà cũng được cho phép kinh doanh? Giám đốc và nhân viên chắc không để yên như vậy chứ?”
“Đương nhiên, cho nên không phải tất cả các game thủ đều kiếm được tiền. Giống như máy mạt chược và đua ngựa. Phí hàng tháng, nếu tôi nhớ không nhầm, là 3000 yên cho một game VRMMO, đây là một cái giá khá đắt. Nhưng lượng tiền trung bình một người chơi kiếm được một tháng trong hoàn cảnh tốt nhất thì, chỉ bằng một phần mười… giả sử khoảng vài trăm yên. Tuy nhiên, nó có tính may rủi khá cao… vào dịp hiếm nào đó, một vài người chơi sẽ đi bắn giết và tìm ra một item quý hiếm. Sau khi đấu giá vật phẩm trong game, nếu họ đổi tiền điện tử từ số vật phẩm bán được thì cái giá có thể lên tới vài chục đến vài trăm ngàn Yên. Nếu anh đã nghe về một câu chuyện như thế thì anh sẽ có được cảm giác ‘sẽ có một ngày nó đến với tôi...” Trò chơi giống như một canh bạc khổng lồ vậy.”
“Hừmm, tôi hiểu rồi…”
“Vì thế, một «người chơi chuyên nghiệp» là luôn kiếm được nhiều tiền hàng tháng. Những người chơi mạnh nhất có thể kiếm khoảng 200 000 đến 300 000 yên (khoảng 2000 đến 3600 USD) mỗi tháng (vẫn ít, lương của game thủ Starcraft mức khá bây giờ là khoảng 360 000 USD/năm, chưa kể tiền từ giải đấu). Nếu anh so sánh con số đó với tiêu chuẩn của thế giới thực thì số tiền này rất tuyệt… nhưng, nếu không tiêu xài xa xỉ, nó chỉ đủ để ăn tiêu. Hay nói cách khác, rằng tiền họ kiếm được đến từ người chơi cùng khu vực. Như đã nói từ trước, về những người chơi trình độ cao ở GGO bị đố kỵ hơn rất nhiều so với các game MMO khác. Tương tự như một công chức nhà nước ăn những cái bánh đắt tiền một cách ngu ngốc với tiền mồ hôi nước mắt của người đóng thuế.”
“Fufufu, Kirito-kun lúc nào cũng nói về vấn đề này một cách thô lỗ. Tôi thích điểm này của cậu.”
Không cảnh cáo những từ giả vờ ngu ngốc của Kikuoka, tôi ngắt lời anh ta.
“―Với các lí do tren, thời gian bỏ ra của những người có cấp độ cao trong GGO không thể đem đi so sánh với những người chơi game VRMMO khác được. Tôi, không có bất kỳ hiểu biết phức tạp nào về chi tiết của những game máy móc, không thể vào đó một cách mù quáng và ganh đua với những người như thế. Ngay từ đầu, cái tên đã nói lên, rằng nó là một trò chơi nơi có hình thức chiến đấu chính là đấu súng. Tôi không giỏi sử dụng vũ khí nóng. Lời chia buồn của tôi là anh nên kiếm người khác để thực hiện yêu cầu nho nhỏ của anh.”
“Chờ đã chờ đã, chẳng có ai mà tôi thật sự tín nhiệm cả. Với tôi, cậu là người duy nhất bởi vì cậu là game thủ VRMMO duy nhất mà tôi liên lạc được ở thế giới thực. Bên cạnh đó… Nếu cậu nói rằng những đối thủ chuyên nghiệp là một gánh nặng và họ có tiền lương của mình từ trò chơi này, vậy cậu sẽ được hậu đãi từng này nếu làm tốt.”
“… Gì cơ?”
“Trao tiền thưởng cho công việc điều tra. Có thể… không được như những game thủ GGO kiếm mỗi tháng, nó chỉ đến thế này thôi.”
Nhìn thấy hành động đưa 3 ngón tay của Kikuoka―
Thành thực mà nói, tôi đã rùng mình. Nếu có nhiều tiền như thế bạn có thể sắm một cái CPU 24–core đời mới nhất cho máy tính của mình mà còn vẫn dư để trang bị thêm một số thứ khác. Tuy nhiên, một lần nữa, tôi lại bắt đầu nghi ngờ.
“… Đừng dụ dỗ tôi nữa, Kikuoka–san. Tại sao những điều này lại bị ám ảnh đến như thế? Điều này có thể là một tin đồn được thêm thắt, những thứ đó xảy ra ở trên mạng thật sự là ẩn số, tôi tin là thế. Hai người cùng bị một cơn đau tim, chỉ vì không thấy hình dáng họ trong game, loại chuyện bịa đặt đó đã được dựng lên.”
Khi tôi thẳng thắn yêu cầu, Kikuoka dùng ngón tay mảnh khảnh nâng gọng kính lên, trốn tránh sự đè nén của tôi. Không nghi ngờ gì, anh ta đang suy nghĩ nên trả lời tôi sự thật như thế nào, và mức độ giả dối của nó. Thật là một gã đàn ông xảo quyệt.
“―Thật ra, cấp trên của tôi là một trong những người có liên quan đến vụ này.”
Công chức cấp cao nói tiếp với nụ cười như thường lệ.
“Ảnh hướng của công nghệ FullDive đến thế giới thực là điều đáng chú ý nhất giữa thương trường hiện tại. Sự xung đột văn hóa và xã hội ắt hẳn sẽ hệ trọng, nhưng thương trường sinh học cũng thu hút nhiều cuộc tranh luận. Như là: bằng cách đó những thế giới ảo có thể thay đổi phương thức tồn tại của một con người hay không? Có giả thuyết cho rằng nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, công nghệ lập tức sẽ bị loại bỏ, một chính sách an toàn sẽ được thực thi. Thực ra, công nghệ Full Dive đã thóa khỏi tầm kiểm soát của luật pháp khi “thảm họa SAO” xuất hiện. Nhưng tôi― hay đúng hơn, Cục quản lý Thế giới ảo, đã không cân nhắc rút lui trước tình thế mà bắt đầu thưc hiện các hành động để khuyến khích người chơi game VRMMO, mở ra thời đại mới. Chính là lí do tại sao, trước khi thảm họa SAO bắt đầu thu hút sự chú ý của dư luận, chúng tôi muốn nắm rõ sự thật trước khi nó phải gánh chịu những lời cáo buộc bất công. Sẽ tốt hơn nếu «Death Pistol» chỉ đơn thuần là tin đồn nhảm nhưng chúng tôi muốn biết chắc chắn. ―Cho đến bây giờ, bằng bất cứ cách nào chúng tôi có thể.”
“… Với sự hiểu về trò chơi thực tế ảo đối với giới trẻ, và thông tin của anh, tôi sẽ cố làm sáng tỏ chúng tốt nhất có thể. Nhưng nếu anh thật sự dính líu đến vấn đề đó, thì anh nghĩ sao về những hoạt động công ty? Nếu anh đọc lược sử của Amusphere, anh hoàn toàn có thể điều tra ai đã bắn «Zekushiido» và «Tarako». Cho dù thông tin cá nhân đăng ký trong trò chơi là giả, anh vẫn có thể liên lạc tới nhà cung cấp địa chỉ IP, và anh sẽ tìm ra cái tên thật sự và địa chỉ của hắn theo cách đó.”
“―Dù tay tầm tay có xa đến đâu, tôi cũng không thể vươn đến bên kia Thái Bình Dương.”
Vẻ buồn bã của Kikuoka lúc đó, dường như thực sự hiện lên nét mệt mỏi.
“«Zasker», công ty phát triển và quản lý Gun Gale Online… là một tổ chức lạ mà chúng tôi không biết gì về nó cả và họ đặt máy chủ ở Mĩ. Người chơi ở trong game dường như ủng hộ và tin cây hoàn toàn, đặt địa chỉ thật riêng lẻ, thậm chí số điện thoại và địa chỉ email cũng là riêng tư. Đáng buồn thay, từ đó «Hạt giống» đã được công khai, núp dưới sự che chở của thế giới ảo và bắt đầu đâm chồi không ngừng nghỉ như thực vật.”
“… Ồ, vậy à?”
Tôi ngắt ngang, trong khi nhún vai. Chỉ Agil và tôi biết về nguồn gốc của sự hỗ trợ phát triển chương trình «Hạt giống» của thế giới ảo. Tương tự, sự xuất hiện đột ngột của lâu đài trôi nổi Aincrad trong sự hồi sinh của ALFheim Online, đến cộng đồng chung, một phần thừa từ bản gốc máy chủ SAO được quản lý bởi công ty RECTO - hiện nay không còn tồn tại, sẽ vận hành ổn định.
“Ừ đúng vậy, vì thế, để biết chắc chắn sự thật, ngoài việc trực tiếp tiến vào trò chơi, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tất nhiên, chúng tôi sẽ điều tra cả những khả năng hi hữu nhất, rồi thực thi giải pháp an toàn. Kirito–kun sẽ ở trong căn phòng do chúng tôi chuẩn bị, kết nối vào trò chơi và chúng tôi sẽ ngắt kết nối của cậu cho phù hợp nếu có bất cứ vấn đề nào ở đầu ra (output) của chiếc AmuSphere được theo dõi. Tôi sẽ không cần cậu ra tay; cậu cứ cho chúng tôi thấy càng nhiều bằng chứng càng tốt. ―Cậu sẽ giúp mà đúng không?”
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã bị anh ta gài bẫy , giờ tìm cách rút lui cũng vô ích. Thật sự tôi không nên đến chỗ hẹn… Khi đang hối hận về quyết định lúc trước, tôi bắt đầu cảm thấy một tí háo hức trỗi dậy.
Năng lực can thiệp vào thế giới thực từ thế giới ảo… Nếu điều này thực sự tồn tại, thì nó là một ví dụ về sự thay đổi thế giới mà Kayaba Akihiko đang cố gắng ư? Câu chuyện ba năm về trước vẫn chưa đến hồi kết sao…?
Nếu cho là vậy, giao cho tôi nhiệm vụ làm sáng tỏ toàn bộ sự việc cũng không thành vấn đề.
Tôi nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, rồi đáp:
“… Tôi hiểu rồi. Để tránh phiền phức, tôi sẽ giúp đỡ, bất quá tôi chỉ hỗ trợ trong game rồi thôi. Nhưng không chắc tôi có gặp gã «Death Gun» ấy hay không. Ngay từ đầu, sự tồn tại của hắn là một ẩn số.”
“À… về việc đó.
Kikuoka nhếch mép với một khuôn mặt ngây thơ.
'“Tôi chưa nói với cậu à? Trong nghi án đầu tiên, một trong các người chơi ở đó đã thu một đoạn âm thanh lúc sự cố xảy ra nên tôi đã nén lại và mang theo. Đó là giọng của «Death Gun», thử nghe xem.'”
Nói rồi Kikuoka lấy ra tai nghe không dây, tôi thầm rủa: ‘đi chết đi’ khi trừng mắt nhìn anh ta.
“… Cám ơn cậu đã bỏ thời gian cho việc này.”
Sau khi đeo chiếc tai nghe mà tôi nhận được, Kikuoka dùng ngón tay ấn vô màn hình. Một lúc sau, hàng loạt tiếng ồn vang lên.
Đột nhiên, âm thanh ồn ào đột nhiên tắt ngúm thành sự câm lặng căng thẳng rồi bất thình lình bị phá vỡ bằng một lời tuyên bố sắc nhọn.
“Đây là thực lực thật sự, sức mạnh thật sự! Hỡi những kẻ sâu bọ, hãy khắc nỗi sợ hãi của cái tên vào trái tim các ngươi!”
“Tên của khẩu súng này và của ta: «Death Pistol»… «Death Gun»!”
Đó là tiếng leng keng với một sự tàn bạo dã man, tiếng kim loại.
Và lúc này, qua những tiếng kêu thét, tôi có thể hình dung rõ ràng sự có mặt của những người chơi đang hóa thân vào các nhân vật. Người chủ của giọng nói khi trước, không giống như người chơi bình thường, mà chỉ thấy từ hắn cơn khát máu điên cuồng.
/91
|