“Vậy là, Yuuki, Jun và Thatch sẽ đánh cận chiến, Taruken và Nora sẽ đánh tầm trung còn Shiune sẽ hỗ trợ từ xa.”
Asuna tay chống cằm, và nhìn một lượt những thành viên Sleeping Knights lúc này đã nai nịt đầy đủ. Hôm qua khi làm quen họ mặc trang phục nhẹ thông thường, nhưng bây giờ tất cả đều đã được vũ trang bởi các khí cụ đẳng cấp Cổ Xưa.
Cũng như hôm qua, «Tuyệt Kiếm» Yuuki mặc một bộ giáp nửa thân màu đen cùng một thanh kiếm mỏng và dài. Anh chàng tộc Salamander Jun mặc một bộ giáp màu đỏ nâu kín thân trông chẳng hợp chút nào với cái thân hình thấp bé, đã vậy còn đeo trên lưng một thanh kiếm dài chí ít cũng bằng với chiều cao của cậu.
Anh khổng lồ Thatch của tộc Gnome tương tự cũng trang bị một bộ giáp dày bao phủ thân hình đồ sộ và mang theo một chiếc khiên tổ chảng trông như cánh cửa. Vũ khí của anh ta là một chiếc búa trông rất nặng với những mấu thò ra khắp nơi.
Taruken, chàng thư sinh cận thị tộc Leprechaun, mặc giáp nhẹ màu vàng đồng trên cái thân hình còm nhom của mình, với cây thương dài phát khiếp làm vũ khí. Đứng cạnh cậu là nàng Spriggan ra-vẻ-chị-hai Nora, với áo giáp thoải mái không làm bằng kim loại, cầm một cây gậy sắt dài tới nỗi suýt chạm trần nhà.
Thành viên duy nhất trông có dáng pháp sư, cô gái tộc Undine Shiune, mặc một chiếc áo chùng màu xanh nước biển pha trắng, đội chiếc mũ có vành rộng xòe ra như cái bánh, còn tay phải cầm một cây ma pháp trượng bằng bạc. Nhìn tổng thể, đó đúng là một đội ngũ rất cân bằng, nhưng nếu có gì đó phải lăn tăn, thì đó chính là vấn đề yếu ở khâu hỗ trợ.
“Vì thế, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tớ lùi về hàng sau tham gia hỗ trợ.”
Asuna quyết định đổi vũ khí thành một cây gậy phép ngắn có tác dụng tăng sức mạnh phép thuật. Vừa nói, cô vừa tháo bỏ thanh liễu kiếm cùng với chiếc đai đeo kiếm buộc quanh eo, còn Yuuki thì xuôi xị như áy náy.
“Xin lỗi nhé, Asuna. Bắt cậu phải kẹt ở tuyến sau trong khi cậu là một tay sử dụng liễu kiếm tuyệt hảo.”
“Không hề, đằng nào tớ cũng kém khả năng chịu đòn. So ra thì, Jun và Thatch sẽ phải chịu bầm dập nhiều đấy, nên hai người liệu mà chuẩn bị đi.”
Cô cười một cách tinh quái, và nhìn về phía hai chiến binh giáp trụ gồ ghề. Hai anh chàng Salamander và Gnome với thể hình quá khác biệt nhìn nhau chằm chằm, rồi cùng lúc đập mạnh vào ngực nói.
“Ch-chuyện nhỏ, cứ để chúng tớ lo.”
Nghe giọng đảm bảo vừa tự tin vừa cà lăm của Jun, tất cả cùng phá ra cười.
Ngày 8 tháng Một, năm 2026. Thứ Tư.
Đó là ngày cuối cùng của kì nghỉ Đông. Asuna đã đồng ý tới quán trọ thuộc thi trấn chính «Ronbaru» của tầng 27 và một lần nữa gặp lại nhóm Sleeping Knights. Hiển nhiên, mục tiêu sắp tới của họ là cùng nhau chinh phục con boss hiện đang chờ ở nơi sâu nhất trong mê cung của tầng này.
Asuna thừa hiểu họ trông chờ cô sẽ đưa ra một chiến lược có thể tận dụng tốt nhất tài năng của từng người, chứ không chỉ đơn thuần là xếp đội hình dựa vào những thông số về khả năng chiến đấu. Yuuki và những người khác đều ngang bằng hoặc hơn Asuna nếu thuần túy xét về sức mạnh. Tuy nhiên, Asuna lại có những hiểu biết và kinh nghiệm nhiều hơn, là những thứ mà họ thiếu.
Tạm thời, cô phải xác định lại chi tiết về sở trường cũng như trang bị của mỗi người, và quyết định một đội hình cơ bản nhất.
Chọn lùi về tuyến sau, Asuna liền mở cửa sổ chọn trang bị, tháo bỏ cây liễu kiếm, cất nó đi và thay vào đó là cây gậy phép. Nó chỉ dài cỡ một nhánh cây, và có cả vài chiếc lá nhỏ ở đầu gậy. Dù nhìn tầm thường, nhưng thật ra nó là một nhánh cây được lấy tận trên ngọn của Cây Thế Giới. Để có được nó, người chơi phải thoát được sự tấn công tàn bạo của một con rồng canh gác khổng lồ.
‘Vậy thì,”
Asuna nói và gõ nhẹ cây gậy xuống sàn.
“Đi nhìn qua phòng con boss một cái nào.”
Họ ra khỏi quán trọ của Ronbaru và cất cánh bay vào màn đêm vĩnh cửu.
Không hổ danh là những thành viên Sleeping Knights, tất cả họ đều có khả năng phi hành chủ động, và một lần nữa Asuna lại phải thán phục trước những động tác hết sức mượt mà của họ. Trông họ chẳng giống như những người mới chỉ chuyển đến chơi tại ALO chút nào. Thay vì nói là họ quen với môi trường game VRMMO, cô nghĩ chính xác hơn là họ đã hoàn toàn tinh thông công nghệ Full Dive, vốn là gốc rễ của những game này. Sự thật là cũng có một số nhỏ người chơi có được khả năng ấy, nhưng dù Asuna có kinh nghiệm chơi game nhiều như thế thì bản thân cô cũng chỉ biết vài người trong số họ.
Vậy sự kiện nào đã dẫn tới việc thành lập guild này, mang cả 6 người với khả năng như thế lại với nhau. Nghĩ lại thì, hôm này là ngày 8 tháng Một, và hầu hết mọi người đều đã quay lại với trường học hay nới làm việc. Trường của Asuna thì có một thời khóa biểu khá thoải mái nên học kì 3 đến tận ngày mai mới bắt đầu, nhưng thông thường, sẽ rất khó để có thể tập hợp cả 6 thành viên của guild vào cùng một ngày như thế này.
Nếu xét đến thứ sức mạnh vượt trội của họ, sẽ khá hợp lý nếu kết luận họ là một nhóm nghiện game nặng và dồn hết những gì họ có cho game. Nhưng Asuna lại cảm thấy không phải như vậy. Trên gương mặt của những thành viên Sleeping Knights, cô không nhìn thấy cái vẻ tự ti rất đặc trưng không thể xóa bỏ của những guild kiểu đó. Tất cả họ đều tận hưởng trò chơi này một cách hết sức tự nhiên.
Asuna nghĩ mãi về việc họ là những người ra sao ngoài đời thực, là vấn đề mà cô chưa bao giờ quan tâm đến trước đây. Bỗng Yuuki, người bay ngay phía trước Asuna, hét to với cái giọng đầy hào hứng như mọi khi.
“Thấy rồi, mê cung kìa!”
Nhìn thật kĩ, đối nghịch với những dãy núi nằm ngang nối liền nhau, một tòa tháp khổng lồ hiện ra sừng sững. Chiếc tháp hình trụ tròn cao vút lên nối với phần đáy của tầng tiếp theo. Ở chân tháp có rất nhiều lăng trụ bằng pha lê hình lục giác to bằng cái nhà vươn ra, chiếu sáng ngọn tháp bằng thứ ánh sáng xanh mờ ảo như lân tinh. Tại đáy tháp, cửa vào mê cung bất ngờ mở ra, dẫn vào nơi tăm tối.
Họ dừng lại và lượn lờ một chút, kiểm tra xem ở lối vào có bóng dáng của quái vật hay những nhóm khác hay không.
Dĩ nhiên, Asuna đã báo cho Lisbeth cũng như những người khác biết về «Chuyến Săn Boss Đột Ngột» ngày hôm nay. Họ rất sốc khi biết về lời yêu cầu không ngờ đến của «Tuyệt Kiếm», nhưng tất cả đều gay lập tức tình nguyện giúp đỡ. Asuna rất vui, nhưng mục tiêu chính nhất của nhóm này vẫn là có với nhau một kỉ niệm cuối cùng. Vì vậy nên tốt nhất là không nên xáo trộn mọi thứ quá lên nữa. Những người bạn liền hiểu ý cô và họ đã lấp đầy rương đồ của cô bằng tất cả số thần dược mà họ có trước khi tiễn cô lên đường.
Kirito, người mang một vẻ mặt rất thâm thúy kể từ khi mọi việc bắt đầu, có vẻ như anh đã trầm tư mất một lúc nhưng rồi vẫn tươi cười động viên cô và thuyết phục để Yui không đòi đi theo. Như thông thường thì việc Asuna bỏ sang giúp đỡ một guild khác như vậy có thể xem là một hành động phản bội, nhưng ở đây bạn bè vẫn cổ vũ cô. Trong thâm tâm, một lần nữa Asuna lại cảm ơn những người bạn của mình, và cô từ từ đáp xuống cửa mê cung.
Khi cô vừa đáp xuống mặt đất được lát bởi những phiến đá xám, 6 người kia theo ngay phía sau và tất cả cùng ngước lên nhìn tòa tháp khổng lồ. Vài chục có lẽ vẫn không đủ đếm số lần mà cô đã từ bên dưới ngước nhìn chiếc tháp vươn lên tầng trên như thế này nếu tính cả khoảng thời gian trong SAO, nhưng vẻ tráng lệ không thể chối cãi của nó vẫn luôn đem tới cái cảm giác choáng ngợp hơn hẳn khi nhìn nó từ trên trời.
“... Thế thì, như đã bàn bạc, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để tránh đụng độ quái thường và tiến lên.”
Khi Asuna dứt lời, nét mặt của Yuuki và những người khác đanh lại và họ lặng lẽ gật đầu. Tất cả liền đưa tay sang phía hông hoặc ra sau lưng và tuốt vũ khí ra với những tiếng leng keng.
Shiune, cô gái thuộc tộc Undine chuyên về phép thuật, giơ cây trượng lên và thực hiện thành công vài phép cường hóa. Thân hình cả 7 người được bọc trong một luồng ánh sáng, và vài biểu tượng trạng thái liền lóe lên ở phía dưới bên phải thanh HP của họ. Sau đó, đến lượt cô nàng Spriggan Nora dùng một câu thần chú giúp họ có được khả năng nhìn trong bóng tối. Asuna cũng đã học vài phép cường hóa, nhưng vì đẳng cấp kĩ năng của Shiune cao hơn hẳn nên cô đã nhường cho cô ấy làm.
Sau khi mọi sự chuẩn bị đã xong, họ lại nhìn nhau lần nữa và cùng gật đầu. Họ tiến vào mê cung, với Yuuki ở vị trí tiên phong.
Một thời gian ngắn sau khi đi qua cổng vào, hang động thiên nhiên liền nhường chỗ cho một đường hầm nhân tạo được lát đá phiến. Nhiệt độ xung quanh cũng đồng thời hạ xuống đáng kể, không khí lạnh và ẩm ướt xát lên làn da của Asuna. Họ cũng đã từng phải khổ sở thế này hồi còn ở SAO, nhưng phần bên trong của mê cung này thì rộng không tin nổi và đẳng cấp của quái vật thì không cần phải so sánh với lũ quái thường ngoài những bãi săn. Thêm nữa, cũng như những mê cung trên mặt đất của Alfheim, bạn không thể bay trong này. Mặc dù đã mua dữ liệu bản đồ mê cung từ một trung tâm mua bán thông tin, nhưng vẫn phải tốn ít nhất ba giờ để có thể tới được phòng con boss.
-- Đó là cô dự tính như vậy, nhưng hóa ra.
Chỉ trong vòng hơn một tiếng đồng hồ, cánh cửa khổng lồ nằm ở cuối một hành lang đã hiện ra trước mắt cô, Asuna một lần nữa không thốt nên lời khi chứng kiến sức mạnh của họ. Từng người một đều có khả năng chiến đấu thuộc hàng đỉnh, nhưng điều đáng chú ý hơn chính là sự phối hợp tác chiến của họ. Không cần nói một lời nào, chỉ cần một cái phất tay hay một cử động từ cơ thể nhỏ bé của Yuuki, họ liền biết dừng lại khi cần dừng, và tiến lên khi cần tấn công. Cơ bản là Asuna chỉ cần theo sau họ ở cuối đội hình. Chỉ có ba lần họ chạm trán một đám quái, và dưới sự chỉ đạo của Asuna, họ dễ dàng cắt đuôi bọn chúng bằng cách giết con đầu đàn khiến cả bọn còn lại mất phương hướng.
Kinh ngạc đến chết lặng, Asuna quay sang thì thầm với Shiune khi cả bọn đang băng qua hành lang để tới phòng con boss.
“Có thật là... mọi người cần em không? Trông như chẳng còn chuyện gì để em có thể giúp mọi người cả.”
“Không, làm gì có chuyện đó. Nhờ có sự hướng dẫn của Asuna-san, bọn này đã không một lần rơi vào bẫy và chỉ phải chiến đấu rất ít lần. Hai lần trước, bọn này đã đối đầu trực tiếp với tất cả lũ quái gặp phải, và rốt cuộc là đã tiêu tốn hết khá nhiều đồ trước khi kịp đến phòng boss.”
“... Vậy thì tốt quá... --Này, Yuuki, dừng lại đã.”
Vừa nghe tiếng Asuna cất lên, ba người đi tiên phong ngay lập tức dừng bước.
Họ đã đi được hơn nửa chiều dài hành lang dẫn tới phòng boss, và đã có thể thấy rõ từng chi tiết của mớ hình ảnh trang trí đáng sợ được khắc trên cánh cửa đá. Hai bên hành lang là những cây cột được xếp cách khoảng đều tăm tắp, nhưng không thấy một con quái vật nào trong bóng cột.
Thấy Yuuki và Jun quay lại ra vẻ thắc mắc, Asuna đưa ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng và mắt thì nhìn vào khoảng trống đối diện với cây cột cuối cùng phía bên trái.
Nguồn ánh sáng duy nhất trong hành lang lúc này đến từ ngọn lửa xanh trong những lò than đặt trên đỉnh những cây cột. Ngay cả với khả năng nhìn trong bóng tối nhờ ma thuật của Nora thì vẫn khó có thể trông rõ sự di chuyển của những cái bóng lập lòe trên tường đá. Tuy nhiên, nhờ linh cảm, Asuna có thể thấy có gì đó không ổn trong tầm nhìn của mình.
Asuna ra hiệu cho họ lùi lại và giơ cây gậy phép trên tay phải lên. Cô niệm nhanh một câu thần chú khá dài, trong khi tay trái giữ ngang ngực với lòng bàn tay ngửa lên.
Khi Asuna đọc xong thì liền có 5 con cá màu xanh trong suốt với vây dài như cánh chim xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Cô nâng chúng lên ngang mặt, rồi nhẹ nhàng thổi chúng về hướng mục tiêu đã định sẵn.
Ngay tức thì, bọn cá ào tới trước từng con một, bơi xuyên qua không khí theo một đường thẳng. Đây là một phép triệu hồi dùng để phá những câu thần chú ẩn nấp của kẻ địch, gọi là 『Searcher』. Năm con cá tiếp đó liền bơi theo vòng tròn, và hai trong số chúng tiến vào cái khoảng tối lập lòe mà Asuna đã chú ý nãy giờ.
“Bụp” một tiếng, ánh sáng xanh lam tỏa ra. Những con cá biến mất, và ngay chỗ đó xuất hiện một lớp màng màu xanh lục, lớp màng đó nhanh chóng tan chảy và cuối cùng biến mất.
“A!”
Yuuki ré lên vì bất ngờ. Ở chỗ đối diện cây cột vốn trước đó trống không bỗng nhiên xuất hiện ba người chơi.
Asuna nhanh chóng nhìn lại lần nữa. Hai người tộc Imp, và một người tộc Sylph, tất cả đều mặc giáp rất nhẹ và chỉ mang kiếm ngắn. Tuy vậy, cấp độ của vũ khí thì có vẻ khá cao. Cô không biết mặt họ, nhưng nhận ra chiếc phù hiệu của guild xuất hiện cạnh con trỏ. Một con ngựa đặt cạnh một tấm khiên. Đây là phù hiệu của một guild lớn, lừng danh đã liên tục phá được mê cung các tầng kể từ tầng 23.
Trong mê cung, nếu rõ ràng không có quái vật xung quanh thì việc ẩn nấp như vậy là không thỏa đáng. Thông thường đó sẽ là hành động dự định hạ thủ người chơi khác. Asuna lại giơ cây gậy phép lên để phòng ngự trước những đòn tấn công tầm xa, Yuuki và nhưng thành viên khác của nhóm cũng sẵn sàng vũ khí của mình.
Tuy nhiên, trái với dự đoán, một trong ba người kia đưa tay và la lên hốt hoảng.
“Khoan, khoan! Chúng tôi không muốn đánh nhau đâu!”
Asuna cảm thấy điệu bộ đó không phải là giả vờ, cô bớt đề phòng hơn và hét trả.
“Nếu vậy, xin hãy cất kiếm đi!”
Bà người kia nhìn nhau, và rồi lẹ làng tra những cây đoản kiếm có hình dạng khác nhau vào bao. Asuna hơi quay sang phía Shiune và thì thầm.
“Nếu họ lại định rút vũ khí ra nữa, hãy ngay lập tức dùng phép «Aqua Bind».”
“Hiểu rồi. Woa, đây là lần đầu tiên tôi đánh trực tiếp với người chơi khác trong ALO đấy. Thật là hồi hộp quá đi.”
Thay vì hồi hộp, phải nói là mắt của Yuuki và hội này đang sáng lên háo hức thì có. Cười giả lả, Asuna quay lại với ba người kia, chầm chậm tiến lại vài bước rồi nói.
“Nếu không định PK... Vậy vì lý do gì mà các người lại phải ẩn mình?”
Họ lại nhìn nhau lần nữa, và người tộc Imp, có vẻ là chỉ huy, trả lời.
“Chúng tôi đang chờ gặp đồng đội. Sẽ rất rắc rối nếu chúng tôi bị quái tấn công trong lúc chờ mà họ chưa đến kịp, thế nên chúng tôi mới phải nấp.”
“..........”
Dù lời giải thích rất hợp lý, nhưng Asuna không thể rũ bỏ cái cảm giác là có chuyện gì đó kì lạ ở đây. Những câu thần chú ẩn mình thường làm hao tốn ma lực rất nhanh, và vì thế nên cứ một thời gian ngắn lại phải sử dụng thuốc hồi ma lực đắt tiền để bổ sung. Hơn nữa, nếu họ đã đi tới tận nơi sâu nhất của mê cung rồi thì cần gì phải lo né tránh lũ quái vật nào nữa.
Tuy vậy, Asuna cũng chẳng tìm ra sơ hở nào lớn hơn trong lời nói của họ. Mặc dù chỉ cần hạ sát ba người họ là coi như trừ được mọi hậu họa tiềm tàng, nhưng gây sự với một guild lớn như thế có thể dẫn tới những rắc rối nghiêm trọng hơn trong tương lai.
Asuna đành cho qua mối hoài nghi của cô, và gật đầu nhẹ.
“Hiểu rồi. -- Chúng tôi tới đây để thách đấu với con boss. Nếu bên các người vẫn chưa sẵn sàng thì chúng tôi được quyền đánh trước chứ?”
“À, tất nhiên rồi.”
Cô cứ nghĩ họ sẽ can ngăn không muốn cho ai đánh boss trước, không ngờ gã Imp chỉ huy trả lời như thế ngay lập tức. Gã liền vẫy hai tên đồng đội và cả ba lùi về ngay cạnh cánh cửa.
“Chúng tôi sẽ tiếp tuc chờ ở đây. Vậy thì, chúc may mắn, tạm biệt.”
Gã Imp cười và ra hiệu cho tên Sylph. Tên Sylph gật đầu, giơ tay lên và thực hành một câu thần chú theo đúng bài bản.
Lập tức, một cơn lốc màu xanh cuộn xoáy lên từ chân của tên pháp sư và trùm lên cả ba người. Khi cơn lốc màu xanh nhạt dần đi rồi biến mất không lâu sau đó, chẳng còn trông thấy một ai ở chỗ cũ nữa.
“..........”
Asuna nhìn lại lần nữa về phía ba người kia giờ đã tàng hình, nhưng nhanh chóng nhún vai bỏ qua và quay về phía Yuuki. Mặc cho cuộc đối thoại có phần căng thẳng nãy giờ, cô gái mang danh Tuyệt Kiếm này chẳng tỏ ra một chút sợ sệt, đôi mắt màu tím vẫn mở to và đang nghiêng đầu nhìn Asuna chờ đợi.
“... Được rồi, vẫn theo kế hoạch, ta vào kia xem thử đã nào.”
Nghe nói vậy, Yuuki gật đầu cười vui vẻ.
“Được lắm, cuối cùng cũng tới lúc! Cùng cố hết sức nhé, Asuna!”
“Đừng nói là ‘vào kia xem thử’, cứ xông vào và đánh bay nó thôi.”
Asuna chẳng biết nên trả lời thế nào với cái giọng điệu tự tin thái quá của Jun, đành mỉm cười nói.
“Đúng thế, đó hẳn là kết cục lý tưởng nhất, nhưng các cậu không cần phải dùng vật phẩm đắt giá để hồi phục đâu. Miễn là các cậu đánh hết sức trong khả năng chữa trị của tớ và Shiune là được rồi, hiểu rồi chứ?”
“Vâng, thưa cô!”
Asuna cốc đầu Jun vì câu nói đùa, rồi quay sang nói tiếp với năm người còn lại.
“Ngay cả có bị chết thì cũng đừng hồi sinh về thành ngay nhé. Cứ ở lại đó và quan sát kĩ cách thức tấn công của boss. Nếu bị chết hết, tất cả mới đồng thời cùng hồi sinh lại ở Ronbaru. -- Còn về đội hình: Jun và Thatch sẽ lo càn và đỡ đòn trên tuyến đầu, thỉnh thoảng khiêu khích để thu hút nó tập trung tấn công các cậu. Taruken và Nora sẽ tấn công hai bên sườn. Yuuki công kích tự do và đánh thọc sườn boss ngay khi có cơ hội. Cuối cùng, Shiune và tớ sẽ hỗ trợ các cậu từ đằng sau.”
“Đã rõ.”
Thatch đại diện cả nhóm trả lời với giọng ồm ồm.
Sau khi Shiune nhanh chóng làm mới lại các trạng thái cường hóa của cả bọn, hai người tiên phong lập tức tiến lên trước. Thatch tay trái giơ chiếc khiên dài, tay phải vác búa, đứng cạnh Jun cũng đang vác thanh kiếm dài ngay trước cái cửa lớn và cả hai quay lại chăm chú nhìn Asuna chờ đợi.
Asuna gật đầu, và Jun đặt bàn tay trái rảnh rang của mình lên cánh cửa, chùng vai lại lấy sức rồi đẩy mạnh.
Hai cánh cửa đá đen bóng mới đầu chỉ kêu cót két, rồi một tiếng ì ầm như sấm nổ vang vọng khắp hành lang khi chúng từ từ mở ra cả hai phía. Bên trong phòng tối om --
Vừa nghĩ vậy, ngay cạnh cửa, hai cột đuốc bừng sáng với ngọn lửa màu trắng nhạt và tiếp sau là hai cột khác nằm ở hai bên trái và phải. Cứ sau một khoảng dừng, lần lượt vô số những cột đuốc như thế cháy lên tạo thành một vòng lửa hình tròn. Màn trình diễn ánh sáng này có ở tất cả các tầng, bắt đầu từ lúc cột đầu tiên sáng lên đến khi con boss xuất hiện sẽ được xem là khoảng thời gian chuẩn bị cho lực lượng chinh phạt.
Phòng boss này cũng là hình tròn. Sàn phòng lót bằng đá đen bóng và trông khá là rộng và thoáng. Ở nơi bức tường sâu nhất là cánh cửa ẩn giấu cầu thang dẫn lên tầng tiếp theo.
“-- Đi nào!”
Ngay khi Asuna vừa hét lên, Jun và Thatch liền lao ngay vào trong. Năm người còn lại theo sau và lập tức chuẩn bị hành động.
Khi mà mọi người vừa vào vị trí định sẵn và vũ khí sẵn sàng -- những khối đa giác lớn và lồi lõm bắt đầu tỏa ra từ chính giữa căn phòng. Từng khối như hình lập phương màu đen va vào nhau và tạo thành một bóng dáng có hình người khổng lồ, khi độ chi tiết bắt đầu được tăng lên thì hình dạng ở viền ngoài trở nên mất cân đối dần.
Sword_Art_Online_Vol_07_-129
Cuối cùng, vô số mảnh vụn sáng bay tung tóe ra và con boss chính thức được thực thể hóa.
Một tên khổng lồ đen thui cao gần bốn mét. Trên cơ thể đầy cơ bắp mọc ra hai cái đầu cùng với bốn cánh tay lực lưỡng, và trên mỗi tay đều cầm một thứ vũ khí thô nhưng nhìn rất hung bạo.
Tên khổng lồ bước tới trước và làm cả căn phòng rung lên như thể có động đất. So với phần thân dưới thì phần thân trên của nó to lớn một cách bất thường; và cho dù cả thân trên của nó gần như chúi về trước, thì hai cái đầu kia cũng vẫn cách xa Asuna và những người kia một khoảng đáng kể.
Bốn con mắt đỏ ké sáng rực của nó nhìn những kẻ xâm nhập một cách khinh miệt và nó gầm lên một tiếng đầy chết chóc. Những cánh tay phía trên giương cao hai cây búa có đầu như hai cái trục gỗ công thành, còn hai tay bên dưới cầm một sợi xích to bản đủ sức neo chặt một chiếc tuần dương hạm--
Asuna tay chống cằm, và nhìn một lượt những thành viên Sleeping Knights lúc này đã nai nịt đầy đủ. Hôm qua khi làm quen họ mặc trang phục nhẹ thông thường, nhưng bây giờ tất cả đều đã được vũ trang bởi các khí cụ đẳng cấp Cổ Xưa.
Cũng như hôm qua, «Tuyệt Kiếm» Yuuki mặc một bộ giáp nửa thân màu đen cùng một thanh kiếm mỏng và dài. Anh chàng tộc Salamander Jun mặc một bộ giáp màu đỏ nâu kín thân trông chẳng hợp chút nào với cái thân hình thấp bé, đã vậy còn đeo trên lưng một thanh kiếm dài chí ít cũng bằng với chiều cao của cậu.
Anh khổng lồ Thatch của tộc Gnome tương tự cũng trang bị một bộ giáp dày bao phủ thân hình đồ sộ và mang theo một chiếc khiên tổ chảng trông như cánh cửa. Vũ khí của anh ta là một chiếc búa trông rất nặng với những mấu thò ra khắp nơi.
Taruken, chàng thư sinh cận thị tộc Leprechaun, mặc giáp nhẹ màu vàng đồng trên cái thân hình còm nhom của mình, với cây thương dài phát khiếp làm vũ khí. Đứng cạnh cậu là nàng Spriggan ra-vẻ-chị-hai Nora, với áo giáp thoải mái không làm bằng kim loại, cầm một cây gậy sắt dài tới nỗi suýt chạm trần nhà.
Thành viên duy nhất trông có dáng pháp sư, cô gái tộc Undine Shiune, mặc một chiếc áo chùng màu xanh nước biển pha trắng, đội chiếc mũ có vành rộng xòe ra như cái bánh, còn tay phải cầm một cây ma pháp trượng bằng bạc. Nhìn tổng thể, đó đúng là một đội ngũ rất cân bằng, nhưng nếu có gì đó phải lăn tăn, thì đó chính là vấn đề yếu ở khâu hỗ trợ.
“Vì thế, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tớ lùi về hàng sau tham gia hỗ trợ.”
Asuna quyết định đổi vũ khí thành một cây gậy phép ngắn có tác dụng tăng sức mạnh phép thuật. Vừa nói, cô vừa tháo bỏ thanh liễu kiếm cùng với chiếc đai đeo kiếm buộc quanh eo, còn Yuuki thì xuôi xị như áy náy.
“Xin lỗi nhé, Asuna. Bắt cậu phải kẹt ở tuyến sau trong khi cậu là một tay sử dụng liễu kiếm tuyệt hảo.”
“Không hề, đằng nào tớ cũng kém khả năng chịu đòn. So ra thì, Jun và Thatch sẽ phải chịu bầm dập nhiều đấy, nên hai người liệu mà chuẩn bị đi.”
Cô cười một cách tinh quái, và nhìn về phía hai chiến binh giáp trụ gồ ghề. Hai anh chàng Salamander và Gnome với thể hình quá khác biệt nhìn nhau chằm chằm, rồi cùng lúc đập mạnh vào ngực nói.
“Ch-chuyện nhỏ, cứ để chúng tớ lo.”
Nghe giọng đảm bảo vừa tự tin vừa cà lăm của Jun, tất cả cùng phá ra cười.
Ngày 8 tháng Một, năm 2026. Thứ Tư.
Đó là ngày cuối cùng của kì nghỉ Đông. Asuna đã đồng ý tới quán trọ thuộc thi trấn chính «Ronbaru» của tầng 27 và một lần nữa gặp lại nhóm Sleeping Knights. Hiển nhiên, mục tiêu sắp tới của họ là cùng nhau chinh phục con boss hiện đang chờ ở nơi sâu nhất trong mê cung của tầng này.
Asuna thừa hiểu họ trông chờ cô sẽ đưa ra một chiến lược có thể tận dụng tốt nhất tài năng của từng người, chứ không chỉ đơn thuần là xếp đội hình dựa vào những thông số về khả năng chiến đấu. Yuuki và những người khác đều ngang bằng hoặc hơn Asuna nếu thuần túy xét về sức mạnh. Tuy nhiên, Asuna lại có những hiểu biết và kinh nghiệm nhiều hơn, là những thứ mà họ thiếu.
Tạm thời, cô phải xác định lại chi tiết về sở trường cũng như trang bị của mỗi người, và quyết định một đội hình cơ bản nhất.
Chọn lùi về tuyến sau, Asuna liền mở cửa sổ chọn trang bị, tháo bỏ cây liễu kiếm, cất nó đi và thay vào đó là cây gậy phép. Nó chỉ dài cỡ một nhánh cây, và có cả vài chiếc lá nhỏ ở đầu gậy. Dù nhìn tầm thường, nhưng thật ra nó là một nhánh cây được lấy tận trên ngọn của Cây Thế Giới. Để có được nó, người chơi phải thoát được sự tấn công tàn bạo của một con rồng canh gác khổng lồ.
‘Vậy thì,”
Asuna nói và gõ nhẹ cây gậy xuống sàn.
“Đi nhìn qua phòng con boss một cái nào.”
Họ ra khỏi quán trọ của Ronbaru và cất cánh bay vào màn đêm vĩnh cửu.
Không hổ danh là những thành viên Sleeping Knights, tất cả họ đều có khả năng phi hành chủ động, và một lần nữa Asuna lại phải thán phục trước những động tác hết sức mượt mà của họ. Trông họ chẳng giống như những người mới chỉ chuyển đến chơi tại ALO chút nào. Thay vì nói là họ quen với môi trường game VRMMO, cô nghĩ chính xác hơn là họ đã hoàn toàn tinh thông công nghệ Full Dive, vốn là gốc rễ của những game này. Sự thật là cũng có một số nhỏ người chơi có được khả năng ấy, nhưng dù Asuna có kinh nghiệm chơi game nhiều như thế thì bản thân cô cũng chỉ biết vài người trong số họ.
Vậy sự kiện nào đã dẫn tới việc thành lập guild này, mang cả 6 người với khả năng như thế lại với nhau. Nghĩ lại thì, hôm này là ngày 8 tháng Một, và hầu hết mọi người đều đã quay lại với trường học hay nới làm việc. Trường của Asuna thì có một thời khóa biểu khá thoải mái nên học kì 3 đến tận ngày mai mới bắt đầu, nhưng thông thường, sẽ rất khó để có thể tập hợp cả 6 thành viên của guild vào cùng một ngày như thế này.
Nếu xét đến thứ sức mạnh vượt trội của họ, sẽ khá hợp lý nếu kết luận họ là một nhóm nghiện game nặng và dồn hết những gì họ có cho game. Nhưng Asuna lại cảm thấy không phải như vậy. Trên gương mặt của những thành viên Sleeping Knights, cô không nhìn thấy cái vẻ tự ti rất đặc trưng không thể xóa bỏ của những guild kiểu đó. Tất cả họ đều tận hưởng trò chơi này một cách hết sức tự nhiên.
Asuna nghĩ mãi về việc họ là những người ra sao ngoài đời thực, là vấn đề mà cô chưa bao giờ quan tâm đến trước đây. Bỗng Yuuki, người bay ngay phía trước Asuna, hét to với cái giọng đầy hào hứng như mọi khi.
“Thấy rồi, mê cung kìa!”
Nhìn thật kĩ, đối nghịch với những dãy núi nằm ngang nối liền nhau, một tòa tháp khổng lồ hiện ra sừng sững. Chiếc tháp hình trụ tròn cao vút lên nối với phần đáy của tầng tiếp theo. Ở chân tháp có rất nhiều lăng trụ bằng pha lê hình lục giác to bằng cái nhà vươn ra, chiếu sáng ngọn tháp bằng thứ ánh sáng xanh mờ ảo như lân tinh. Tại đáy tháp, cửa vào mê cung bất ngờ mở ra, dẫn vào nơi tăm tối.
Họ dừng lại và lượn lờ một chút, kiểm tra xem ở lối vào có bóng dáng của quái vật hay những nhóm khác hay không.
Dĩ nhiên, Asuna đã báo cho Lisbeth cũng như những người khác biết về «Chuyến Săn Boss Đột Ngột» ngày hôm nay. Họ rất sốc khi biết về lời yêu cầu không ngờ đến của «Tuyệt Kiếm», nhưng tất cả đều gay lập tức tình nguyện giúp đỡ. Asuna rất vui, nhưng mục tiêu chính nhất của nhóm này vẫn là có với nhau một kỉ niệm cuối cùng. Vì vậy nên tốt nhất là không nên xáo trộn mọi thứ quá lên nữa. Những người bạn liền hiểu ý cô và họ đã lấp đầy rương đồ của cô bằng tất cả số thần dược mà họ có trước khi tiễn cô lên đường.
Kirito, người mang một vẻ mặt rất thâm thúy kể từ khi mọi việc bắt đầu, có vẻ như anh đã trầm tư mất một lúc nhưng rồi vẫn tươi cười động viên cô và thuyết phục để Yui không đòi đi theo. Như thông thường thì việc Asuna bỏ sang giúp đỡ một guild khác như vậy có thể xem là một hành động phản bội, nhưng ở đây bạn bè vẫn cổ vũ cô. Trong thâm tâm, một lần nữa Asuna lại cảm ơn những người bạn của mình, và cô từ từ đáp xuống cửa mê cung.
Khi cô vừa đáp xuống mặt đất được lát bởi những phiến đá xám, 6 người kia theo ngay phía sau và tất cả cùng ngước lên nhìn tòa tháp khổng lồ. Vài chục có lẽ vẫn không đủ đếm số lần mà cô đã từ bên dưới ngước nhìn chiếc tháp vươn lên tầng trên như thế này nếu tính cả khoảng thời gian trong SAO, nhưng vẻ tráng lệ không thể chối cãi của nó vẫn luôn đem tới cái cảm giác choáng ngợp hơn hẳn khi nhìn nó từ trên trời.
“... Thế thì, như đã bàn bạc, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để tránh đụng độ quái thường và tiến lên.”
Khi Asuna dứt lời, nét mặt của Yuuki và những người khác đanh lại và họ lặng lẽ gật đầu. Tất cả liền đưa tay sang phía hông hoặc ra sau lưng và tuốt vũ khí ra với những tiếng leng keng.
Shiune, cô gái thuộc tộc Undine chuyên về phép thuật, giơ cây trượng lên và thực hiện thành công vài phép cường hóa. Thân hình cả 7 người được bọc trong một luồng ánh sáng, và vài biểu tượng trạng thái liền lóe lên ở phía dưới bên phải thanh HP của họ. Sau đó, đến lượt cô nàng Spriggan Nora dùng một câu thần chú giúp họ có được khả năng nhìn trong bóng tối. Asuna cũng đã học vài phép cường hóa, nhưng vì đẳng cấp kĩ năng của Shiune cao hơn hẳn nên cô đã nhường cho cô ấy làm.
Sau khi mọi sự chuẩn bị đã xong, họ lại nhìn nhau lần nữa và cùng gật đầu. Họ tiến vào mê cung, với Yuuki ở vị trí tiên phong.
Một thời gian ngắn sau khi đi qua cổng vào, hang động thiên nhiên liền nhường chỗ cho một đường hầm nhân tạo được lát đá phiến. Nhiệt độ xung quanh cũng đồng thời hạ xuống đáng kể, không khí lạnh và ẩm ướt xát lên làn da của Asuna. Họ cũng đã từng phải khổ sở thế này hồi còn ở SAO, nhưng phần bên trong của mê cung này thì rộng không tin nổi và đẳng cấp của quái vật thì không cần phải so sánh với lũ quái thường ngoài những bãi săn. Thêm nữa, cũng như những mê cung trên mặt đất của Alfheim, bạn không thể bay trong này. Mặc dù đã mua dữ liệu bản đồ mê cung từ một trung tâm mua bán thông tin, nhưng vẫn phải tốn ít nhất ba giờ để có thể tới được phòng con boss.
-- Đó là cô dự tính như vậy, nhưng hóa ra.
Chỉ trong vòng hơn một tiếng đồng hồ, cánh cửa khổng lồ nằm ở cuối một hành lang đã hiện ra trước mắt cô, Asuna một lần nữa không thốt nên lời khi chứng kiến sức mạnh của họ. Từng người một đều có khả năng chiến đấu thuộc hàng đỉnh, nhưng điều đáng chú ý hơn chính là sự phối hợp tác chiến của họ. Không cần nói một lời nào, chỉ cần một cái phất tay hay một cử động từ cơ thể nhỏ bé của Yuuki, họ liền biết dừng lại khi cần dừng, và tiến lên khi cần tấn công. Cơ bản là Asuna chỉ cần theo sau họ ở cuối đội hình. Chỉ có ba lần họ chạm trán một đám quái, và dưới sự chỉ đạo của Asuna, họ dễ dàng cắt đuôi bọn chúng bằng cách giết con đầu đàn khiến cả bọn còn lại mất phương hướng.
Kinh ngạc đến chết lặng, Asuna quay sang thì thầm với Shiune khi cả bọn đang băng qua hành lang để tới phòng con boss.
“Có thật là... mọi người cần em không? Trông như chẳng còn chuyện gì để em có thể giúp mọi người cả.”
“Không, làm gì có chuyện đó. Nhờ có sự hướng dẫn của Asuna-san, bọn này đã không một lần rơi vào bẫy và chỉ phải chiến đấu rất ít lần. Hai lần trước, bọn này đã đối đầu trực tiếp với tất cả lũ quái gặp phải, và rốt cuộc là đã tiêu tốn hết khá nhiều đồ trước khi kịp đến phòng boss.”
“... Vậy thì tốt quá... --Này, Yuuki, dừng lại đã.”
Vừa nghe tiếng Asuna cất lên, ba người đi tiên phong ngay lập tức dừng bước.
Họ đã đi được hơn nửa chiều dài hành lang dẫn tới phòng boss, và đã có thể thấy rõ từng chi tiết của mớ hình ảnh trang trí đáng sợ được khắc trên cánh cửa đá. Hai bên hành lang là những cây cột được xếp cách khoảng đều tăm tắp, nhưng không thấy một con quái vật nào trong bóng cột.
Thấy Yuuki và Jun quay lại ra vẻ thắc mắc, Asuna đưa ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng và mắt thì nhìn vào khoảng trống đối diện với cây cột cuối cùng phía bên trái.
Nguồn ánh sáng duy nhất trong hành lang lúc này đến từ ngọn lửa xanh trong những lò than đặt trên đỉnh những cây cột. Ngay cả với khả năng nhìn trong bóng tối nhờ ma thuật của Nora thì vẫn khó có thể trông rõ sự di chuyển của những cái bóng lập lòe trên tường đá. Tuy nhiên, nhờ linh cảm, Asuna có thể thấy có gì đó không ổn trong tầm nhìn của mình.
Asuna ra hiệu cho họ lùi lại và giơ cây gậy phép trên tay phải lên. Cô niệm nhanh một câu thần chú khá dài, trong khi tay trái giữ ngang ngực với lòng bàn tay ngửa lên.
Khi Asuna đọc xong thì liền có 5 con cá màu xanh trong suốt với vây dài như cánh chim xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Cô nâng chúng lên ngang mặt, rồi nhẹ nhàng thổi chúng về hướng mục tiêu đã định sẵn.
Ngay tức thì, bọn cá ào tới trước từng con một, bơi xuyên qua không khí theo một đường thẳng. Đây là một phép triệu hồi dùng để phá những câu thần chú ẩn nấp của kẻ địch, gọi là 『Searcher』. Năm con cá tiếp đó liền bơi theo vòng tròn, và hai trong số chúng tiến vào cái khoảng tối lập lòe mà Asuna đã chú ý nãy giờ.
“Bụp” một tiếng, ánh sáng xanh lam tỏa ra. Những con cá biến mất, và ngay chỗ đó xuất hiện một lớp màng màu xanh lục, lớp màng đó nhanh chóng tan chảy và cuối cùng biến mất.
“A!”
Yuuki ré lên vì bất ngờ. Ở chỗ đối diện cây cột vốn trước đó trống không bỗng nhiên xuất hiện ba người chơi.
Asuna nhanh chóng nhìn lại lần nữa. Hai người tộc Imp, và một người tộc Sylph, tất cả đều mặc giáp rất nhẹ và chỉ mang kiếm ngắn. Tuy vậy, cấp độ của vũ khí thì có vẻ khá cao. Cô không biết mặt họ, nhưng nhận ra chiếc phù hiệu của guild xuất hiện cạnh con trỏ. Một con ngựa đặt cạnh một tấm khiên. Đây là phù hiệu của một guild lớn, lừng danh đã liên tục phá được mê cung các tầng kể từ tầng 23.
Trong mê cung, nếu rõ ràng không có quái vật xung quanh thì việc ẩn nấp như vậy là không thỏa đáng. Thông thường đó sẽ là hành động dự định hạ thủ người chơi khác. Asuna lại giơ cây gậy phép lên để phòng ngự trước những đòn tấn công tầm xa, Yuuki và nhưng thành viên khác của nhóm cũng sẵn sàng vũ khí của mình.
Tuy nhiên, trái với dự đoán, một trong ba người kia đưa tay và la lên hốt hoảng.
“Khoan, khoan! Chúng tôi không muốn đánh nhau đâu!”
Asuna cảm thấy điệu bộ đó không phải là giả vờ, cô bớt đề phòng hơn và hét trả.
“Nếu vậy, xin hãy cất kiếm đi!”
Bà người kia nhìn nhau, và rồi lẹ làng tra những cây đoản kiếm có hình dạng khác nhau vào bao. Asuna hơi quay sang phía Shiune và thì thầm.
“Nếu họ lại định rút vũ khí ra nữa, hãy ngay lập tức dùng phép «Aqua Bind».”
“Hiểu rồi. Woa, đây là lần đầu tiên tôi đánh trực tiếp với người chơi khác trong ALO đấy. Thật là hồi hộp quá đi.”
Thay vì hồi hộp, phải nói là mắt của Yuuki và hội này đang sáng lên háo hức thì có. Cười giả lả, Asuna quay lại với ba người kia, chầm chậm tiến lại vài bước rồi nói.
“Nếu không định PK... Vậy vì lý do gì mà các người lại phải ẩn mình?”
Họ lại nhìn nhau lần nữa, và người tộc Imp, có vẻ là chỉ huy, trả lời.
“Chúng tôi đang chờ gặp đồng đội. Sẽ rất rắc rối nếu chúng tôi bị quái tấn công trong lúc chờ mà họ chưa đến kịp, thế nên chúng tôi mới phải nấp.”
“..........”
Dù lời giải thích rất hợp lý, nhưng Asuna không thể rũ bỏ cái cảm giác là có chuyện gì đó kì lạ ở đây. Những câu thần chú ẩn mình thường làm hao tốn ma lực rất nhanh, và vì thế nên cứ một thời gian ngắn lại phải sử dụng thuốc hồi ma lực đắt tiền để bổ sung. Hơn nữa, nếu họ đã đi tới tận nơi sâu nhất của mê cung rồi thì cần gì phải lo né tránh lũ quái vật nào nữa.
Tuy vậy, Asuna cũng chẳng tìm ra sơ hở nào lớn hơn trong lời nói của họ. Mặc dù chỉ cần hạ sát ba người họ là coi như trừ được mọi hậu họa tiềm tàng, nhưng gây sự với một guild lớn như thế có thể dẫn tới những rắc rối nghiêm trọng hơn trong tương lai.
Asuna đành cho qua mối hoài nghi của cô, và gật đầu nhẹ.
“Hiểu rồi. -- Chúng tôi tới đây để thách đấu với con boss. Nếu bên các người vẫn chưa sẵn sàng thì chúng tôi được quyền đánh trước chứ?”
“À, tất nhiên rồi.”
Cô cứ nghĩ họ sẽ can ngăn không muốn cho ai đánh boss trước, không ngờ gã Imp chỉ huy trả lời như thế ngay lập tức. Gã liền vẫy hai tên đồng đội và cả ba lùi về ngay cạnh cánh cửa.
“Chúng tôi sẽ tiếp tuc chờ ở đây. Vậy thì, chúc may mắn, tạm biệt.”
Gã Imp cười và ra hiệu cho tên Sylph. Tên Sylph gật đầu, giơ tay lên và thực hành một câu thần chú theo đúng bài bản.
Lập tức, một cơn lốc màu xanh cuộn xoáy lên từ chân của tên pháp sư và trùm lên cả ba người. Khi cơn lốc màu xanh nhạt dần đi rồi biến mất không lâu sau đó, chẳng còn trông thấy một ai ở chỗ cũ nữa.
“..........”
Asuna nhìn lại lần nữa về phía ba người kia giờ đã tàng hình, nhưng nhanh chóng nhún vai bỏ qua và quay về phía Yuuki. Mặc cho cuộc đối thoại có phần căng thẳng nãy giờ, cô gái mang danh Tuyệt Kiếm này chẳng tỏ ra một chút sợ sệt, đôi mắt màu tím vẫn mở to và đang nghiêng đầu nhìn Asuna chờ đợi.
“... Được rồi, vẫn theo kế hoạch, ta vào kia xem thử đã nào.”
Nghe nói vậy, Yuuki gật đầu cười vui vẻ.
“Được lắm, cuối cùng cũng tới lúc! Cùng cố hết sức nhé, Asuna!”
“Đừng nói là ‘vào kia xem thử’, cứ xông vào và đánh bay nó thôi.”
Asuna chẳng biết nên trả lời thế nào với cái giọng điệu tự tin thái quá của Jun, đành mỉm cười nói.
“Đúng thế, đó hẳn là kết cục lý tưởng nhất, nhưng các cậu không cần phải dùng vật phẩm đắt giá để hồi phục đâu. Miễn là các cậu đánh hết sức trong khả năng chữa trị của tớ và Shiune là được rồi, hiểu rồi chứ?”
“Vâng, thưa cô!”
Asuna cốc đầu Jun vì câu nói đùa, rồi quay sang nói tiếp với năm người còn lại.
“Ngay cả có bị chết thì cũng đừng hồi sinh về thành ngay nhé. Cứ ở lại đó và quan sát kĩ cách thức tấn công của boss. Nếu bị chết hết, tất cả mới đồng thời cùng hồi sinh lại ở Ronbaru. -- Còn về đội hình: Jun và Thatch sẽ lo càn và đỡ đòn trên tuyến đầu, thỉnh thoảng khiêu khích để thu hút nó tập trung tấn công các cậu. Taruken và Nora sẽ tấn công hai bên sườn. Yuuki công kích tự do và đánh thọc sườn boss ngay khi có cơ hội. Cuối cùng, Shiune và tớ sẽ hỗ trợ các cậu từ đằng sau.”
“Đã rõ.”
Thatch đại diện cả nhóm trả lời với giọng ồm ồm.
Sau khi Shiune nhanh chóng làm mới lại các trạng thái cường hóa của cả bọn, hai người tiên phong lập tức tiến lên trước. Thatch tay trái giơ chiếc khiên dài, tay phải vác búa, đứng cạnh Jun cũng đang vác thanh kiếm dài ngay trước cái cửa lớn và cả hai quay lại chăm chú nhìn Asuna chờ đợi.
Asuna gật đầu, và Jun đặt bàn tay trái rảnh rang của mình lên cánh cửa, chùng vai lại lấy sức rồi đẩy mạnh.
Hai cánh cửa đá đen bóng mới đầu chỉ kêu cót két, rồi một tiếng ì ầm như sấm nổ vang vọng khắp hành lang khi chúng từ từ mở ra cả hai phía. Bên trong phòng tối om --
Vừa nghĩ vậy, ngay cạnh cửa, hai cột đuốc bừng sáng với ngọn lửa màu trắng nhạt và tiếp sau là hai cột khác nằm ở hai bên trái và phải. Cứ sau một khoảng dừng, lần lượt vô số những cột đuốc như thế cháy lên tạo thành một vòng lửa hình tròn. Màn trình diễn ánh sáng này có ở tất cả các tầng, bắt đầu từ lúc cột đầu tiên sáng lên đến khi con boss xuất hiện sẽ được xem là khoảng thời gian chuẩn bị cho lực lượng chinh phạt.
Phòng boss này cũng là hình tròn. Sàn phòng lót bằng đá đen bóng và trông khá là rộng và thoáng. Ở nơi bức tường sâu nhất là cánh cửa ẩn giấu cầu thang dẫn lên tầng tiếp theo.
“-- Đi nào!”
Ngay khi Asuna vừa hét lên, Jun và Thatch liền lao ngay vào trong. Năm người còn lại theo sau và lập tức chuẩn bị hành động.
Khi mà mọi người vừa vào vị trí định sẵn và vũ khí sẵn sàng -- những khối đa giác lớn và lồi lõm bắt đầu tỏa ra từ chính giữa căn phòng. Từng khối như hình lập phương màu đen va vào nhau và tạo thành một bóng dáng có hình người khổng lồ, khi độ chi tiết bắt đầu được tăng lên thì hình dạng ở viền ngoài trở nên mất cân đối dần.
Sword_Art_Online_Vol_07_-129
Cuối cùng, vô số mảnh vụn sáng bay tung tóe ra và con boss chính thức được thực thể hóa.
Một tên khổng lồ đen thui cao gần bốn mét. Trên cơ thể đầy cơ bắp mọc ra hai cái đầu cùng với bốn cánh tay lực lưỡng, và trên mỗi tay đều cầm một thứ vũ khí thô nhưng nhìn rất hung bạo.
Tên khổng lồ bước tới trước và làm cả căn phòng rung lên như thể có động đất. So với phần thân dưới thì phần thân trên của nó to lớn một cách bất thường; và cho dù cả thân trên của nó gần như chúi về trước, thì hai cái đầu kia cũng vẫn cách xa Asuna và những người kia một khoảng đáng kể.
Bốn con mắt đỏ ké sáng rực của nó nhìn những kẻ xâm nhập một cách khinh miệt và nó gầm lên một tiếng đầy chết chóc. Những cánh tay phía trên giương cao hai cây búa có đầu như hai cái trục gỗ công thành, còn hai tay bên dưới cầm một sợi xích to bản đủ sức neo chặt một chiếc tuần dương hạm--
/91
|