Có gì đó chạm nhẹ lên vai áo đồng phục bên phải khiến Asuna phải quay sang nhìn; thì ra đó là một cánh hoa anh đào rơi.
Cô dùng ngón tay búng nhẹ vào nó. Đó là một cánh hoa hình bầu dục tinh khiết không một vết bẩn, nó cứ thế lay động như muốn nói với cô điều gì đó. Cuối cùng nó bay lên cùng cơn gió nhẹ đầu xuân rồi biến mất trong vô số những đốm trắng li ti khác trên bầu trời. Đặt hai tay về lại trên đầu gối, Asuna lại nhìn lên khung trời xuân huyền ảo trước mắt.
Giờ đang là 3 giờ chiều, ngày thứ Bảy đầu tiên của tháng Tư.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Yuuki mất, và tang lễ của cô vừa mới kết thúc. Nơi cử hành là một nhà thờ đạo Thiên Chúa được bao quanh bằng những hàng cây anh đào nằm trên những ngọn đồi của khu Hodogaya, thuộc quận Yokohama, và những đợt cánh hoa rơi trông như đang đưa tiễn Yuuki lần cuối - tuy nhiên, tang lễ vừa xong thì không được ‘trọng thể’ như nó vốn phải thế. Tính cả người cô ruột, và cũng là người khóc than thảm thiết nhất, thì chỉ có 4 người họ hàng đến dự. Nhưng bù lại có tới hơn 100 thanh thiếu niên tới và tự nhận là bạn của Yuuki. Dĩ nhiên, đám trẻ từ mười mấy đến hăm mấy tuổi đầu ấy đều là người chơi ALO. Người bà con ngồi nhận chữ kí của khách đến viếng có lẽ đã cho rằng Yuuki chẳng có bạn bè gì vì nằm viện suốt hơn 3 năm trời, và khi thấy số người xuất hiện đã hoàn toàn bị sốc.
Khi tang lễ kết thúc, mọi người cùng tụ tập ở khu vườn rộng phía trước nhà thờ để bàn về sự kiện «Tuyệt Kiếm» vừa rồi, nhưng vì lý do nào đó mà Asuna cảm thấy không thể nhập bọn cùng đám đông huyên náo đó được, nên cô đã yên lặng rời khỏi đó và tìm cho mình một băng ghế nằm trong bóng mát của khu điện thờ chính, rồi ngồi đó nhìn trời ngắm mây một mình.
Yuuki đã rời khỏi thế giới này - Yuuki, người đã cất lời chào từ trên vai Asuna thông qua chiếc máy kết nối hai chiều; Yuuki, người đã nhìn cô cười trìu mến khi thấy Asuna tất bật nấu nướng ở căn nhà gỗ trong rừng, nay đã đi về nơi rất xa và sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa. Đến tận bây giờ, Asuna vẫn chưa thể chấp nhận nổi sự thật đó. Cô không còn khóc nữa, nhưng bất kể là ở giữa một đám đông ồn ào, trong một góc quán cà phê, hay thậm chí trong những ngọn gió ở Alfheim, trái tim cô vẫn đập rộn lên mỗi khi cô tưởng rằng mình nghe thấy đâu đó giọng nói của Yuuki.
Suốt những ngày vừa qua, Asuna cứ suy nghĩ mãi rằng: nói cho cùng thì «cuộc sống» mang ý nghĩa gì.
Tất cả mọi dạng sống thực chất đều là những công cụ mang một đống mã di truyền tồn tại với mục đích là để tăng cơ hội giống nòi của mình được tiếp tục hiện diện trong tương lai. Vài thập niên trước, đây có thể là một lối suy nghĩ gây chấn động dư luận. Nếu chỉ nhìn từ quan điểm đó, thì những thứ virus như HIV này, gây ra tình trạng suy giảm miễn dịch hay đại loại thế về mặt nào đó cũng có thể coi là một dạng sống đang thực hiện đúng chức năng của cuộc đời nó. Dù vậy, nó cứ mãi tăng lên theo cấp số nhân, và đến một ngày cướp đi mạng sống của chủ thể, khiến cho Yuuki phải chết.
Nếu suy nghĩ theo hướng đó, con người cũng làm điều tương tự như vậy suốt mấy ngàn năm qua. Họ cướp đi sinh mạng của những người khác, những giống loài khác để phục vụ cho lợi ích của mình, họ hy sinh những quốc gia khác để đem đến sự bảo đảm an toàn cho dân tộc mình. Nếu nhìn lên trời, cô vẫn có thể thấy một đội hình chiến đấu cơ đang bay từ căn cứ quân sự ở Atsugi đến một nơi vô định nào đó, tạo nên những vệt khói trắng từ một góc khác của khung cảnh mùa xuân này. Liệu loài người một ngày nào đó cũng sẽ tự tay hủy diệt thế giới mà họ tồn tại bên trong nó này, như kiểu những con virus kia đã làm? Hay rồi họ sẽ bị một giống loài khác thông minh hơn tiêu diệt và xóa sổ khỏi lịch sử...?
Những lời cuối cùng của Yuuki vẫn còn văng vẳng bên tai Asuna. Cô ấy đã nói rằng mình không thể tạo ra bất cứ thứ gì cho cuộc sống, và cũng không thể giúp đỡ được người khác - bản thân Yuuki cũng không hề để lại nguồn gien của mình cho thế hệ kế tiếp sau khi từ giã cõi đời.
Thế nhưng dòng suy tư của Asuna bỗng chốc thay đổi khi tay cô chạm vào chiếc nơ bướm trên ngực áo đồng phục. Phải rồi, Yuuki cũng chỉ cần chạm khẽ như vậy thôi mà đã để lại một dấu ấn khó phai trong trái tim cô rồi. Linh hồn của «Tuyệt Kiếm» mang theo lòng quả cảm dám đương đầu với mọi thách thức sẽ còn sống mãi trong Asuna. Hơn 100 con người trẻ tuổi đã đến dự đám tang của Yuuki, và tất cả họ hẳn sẽ có cùng suy nghĩ như Asuna. Ngay cả khi kỉ niệm sẽ phai nhạt dần theo thời gian, thậm chí đến lúc nào đó sẽ chỉ còn là những mảnh kí ức trong suốt mơ hồ như pha lê, thì khi ấy chắc chắn vẫn còn chút gì đó đọng lại trong tim họ.
Nếu thật như vậy, sự sống không hẳn chỉ là sự truyền lại thông tin qua 4 gốc ba-zơ của ADN. Nó còn là một công cụ để lưu giữ kí ức, suy nghĩ và tâm hồn mà không cần phải có hình hài cụ thể. Trong tương lai xa, nếu loài người thật sự có thể tạo ra một trung gian lưu trữ linh hồn thông qua những ý niệm, hay một trạng thái khó xác định nào đó mà bộ não người mô phỏng theo phương thức tồn tại của virus, số phận dở dang của một người nói riêng hay cả nhân loại nói chung có thể nhờ đó mà tránh bị tuyệt diệt.
Cho đến khi ngày đó tới, mình phải tìm cách nào đó để có thể truyền lại linh hồn của Yuuki. Khi mình có con cái, mình sẽ kể đi kể lại về biến cố lần này cho chúng nghe, để chúng biết rằng trong khoảng trống giữa hiện thực và thế giới ảo, đã từng có một cô gái bé nhỏ tỏa sáng rực rỡ như thế nào.
Asuna tự bảo lòng như vậy, và từ từ mở mắt ra trong im lặng, thậm chí cô còn không biết là mình đã nhắm mắt lại từ lúc nào.
Cô chợt thấy một bóng người đang đi tới từ một góc của tòa nhà nằm đối diện với cổng, vội đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của mình.
Đó là một người phụ nữ. Asuna cảm thấy mình đã gặp cô ấy ở đâu rồi, nhưng không có ấn tượng gì với khuôn mặt đó cả. Thân hình cô ấy hơi cao, và mặc một bộ váy liền từ trên xuống màu đen nhìn rất đơn giản với khăn quàng quấn quanh cổ. Mái tóc cũng tuyền một màu đen dài ngang vai, và sợi dây chuyền bạc trước ngực là thứ trang sức duy nhất mà cô ấy đeo trên người. Thoạt trông cô ấy thì đoán là tuổi chỉ mới ngoài hai mươi.
Người phụ nữ tiến về phía Asuna và cuối cùng dừng lại gần ngay phía trước rồi cúi đầu chào. Asuna cũng nhanh nhẹn đứng dậy, và khi ngẩng đầu lên thì mắt cô nhìn thấy màu da tái nhợt như thể trong suốt của người phụ nữ kia. Làn da trắng toát xanh xao đó làm Asuna nhớ lại chính mình cũng sau một giấc ngủ dài hơn 2 năm kẹt trong thế giới ảo. Nhìn gần hơn, có thể thấy chiếc cổ lộ ra từ dưới chiếc khăn quàng rất ốm và nhỏ như cổ tay người lớn, như thể chỉ cần một cú va chạm nhẹ là gãy lìa.
Người kia không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Asuna một lúc, và rồi, đôi mắt đẹp trông như đang lim dim kia xuất hiện một cái nhìn ấm áp còn đôi môi thì nhẹ mỉm cười.
“Em có phải là Asuna-san không? Nhìn em giống y như trong thế giới ảo vậy. Ngay khi nhìn thấy là chị nhận ra em ngay.”
Nghe những lời nói điềm đạm và khéo léo ấy, Asuna đoán ngay người phụ nữ trước mặt cô có thể là ai.
“A...có phải chị là...Shiune-san...?
“Ể, đúng rồi. Tên thật của chị là An Shi En. Rất vui được gặp em...đã lâu rồi nhỉ.”
“R...rất vui được gặp chị lần đầu! Em là Yuuki Asuna. Chúng ta đã không gặp nhau một tuần rồi.”
Sau màn chào hỏi hơi ngượng nghịu, cả hai người cùng cười xòa. Asuna đưa tay ra hiệu mời Shi En ngồi xuống ghế, rồi cô cũng ngồi xuống ngay bên cạnh.
Lúc đó, Asuna mới chợt nhận ra một điều. Tất cả thành viên của Sleeping Knights nhiều khả năng đều là những bệnh nhân mắc bệnh nan y thời kì cuối và được điều trị nội trú tại các cơ sở y tế. Liệu cô ấy đi bừa ra ngoài một mình thế này có thực là ổn không đây...?
Như hiểu được sự lo ngại của Asuna, Shi En liền gật đầu nhẹ rồi nói,
“Đừng lo. Rốt cuộc thì vào tháng Tư chị cũng đã được phép đi ra bên ngoài. Em trai của chị cũng có đi theo nữa, nhưng chị bảo nó đợi bên ngoài.”
“...Vậy thì...bệnh tình của chị đã...”
“Phải...chị từng bị lympho bạch cầu...hay nói cách khác nghĩa là những tế bào bạch cầu trong cơ thể cứ biến mất dần... Chị được phát hiện bệnh cách đây 3 năm, và sau khi hóa trị thì bệnh có chút thuyên giảm...Nhưng năm ngoái chị lại bị tái phát...sau đó bác sĩ có cho biết là cách điều trị hiệu quả duy nhất để dứt bệnh là cấy ghép tủy xương. Nhưng rủi thay cấu tạo tế bào bạch huyết của người trong gia đình không phù hợp với chị...và ngân hàng tủy xương cũng không tìm ra người tình nguyện hiến tủy thích hợp. Chị đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ chết và quyết định sẽ dùng những ngày cuối cùng của cuộc đời mình ra sao cho hay...”
Shi En ngừng lại một chút và ngước nhìn lên những bông hoa anh đào trên cao. Một cơn gió xoáy nhẹ lại làm rụng vài cánh hoa và khiến chúng nhảy múa trong không khí như những bông tuyết.
“- Khi bệnh tái phát, chị không thể thực hiện ca phẫu thuật ghép tủy, và được cho dùng đủ thứ thuốc cùng với nhiều toa hóa trị bổ sung để làm giảm bớt cơn đau. Nhưng vì quá lạm dụng nhiều thứ thuốc mới hay đang còn thử nghiệm mà gây nên nhiều tác dụng phụ nghiêm trọng...nó thật khủng khiếp và đã nhiều lần chị nghĩ tới ý định đầu hàng. Chị đã nói với bác sĩ đến kiểm tra bệnh rằng nếu không có hy vọng nào, thì cứ dùng hóa trị làm giảm đau thôi để chị có thể qua được những khoảng thời gian cuối cùng này...”
Asuna chợt để ý là mái tóc đang bay trong gió của Shi En thực ra là một bộ tóc giả.
“Nhưng...cứ mỗi khi gặp Yuuki, là chị lại có suy nghĩ rằng không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được. Yuuki đã chiến đấu với những cơn đau như thế trong suốt 15 năm,và làm thế nào mà chị, một người lớn tuổi hơn cô bé, lại đầu hàng chỉ sau gần 3 năm điều trị được? Chị luôn tự nhủ điều đó - tuy vậy, lượng thuốc chị được dùng từ từ giảm đi kể từ tháng Hai năm nay...và bác sĩ bảo tình trạng của chị đang tiến triển tốt. Dẫu vậy, trong lòng chị vẫn nghĩ thời điểm cuối sắp đến. Họ chuyển các toa thuốc của chị từ hóa trị hỗ trợ sang những cách điều trị quen thuộc với những điều kiện sống cơ bản hơn. Lúc đó chị rất sợ...nhưng đồng thời cũng thấy bình tâm. Chị biết về tình trạng của Yuuki, nên chị cảm thấy như...nếu có Yuuki bên mình, thì dù chị có phải đi tới một thế giới khác cũng chẳng sao. Dù có đi đến đâu, cô bé cũng sẽ bảo vệ cho chị...buồn cười quá đúng không? Yuuki quá nhỏ so với chị, vậy mà chị lệ thuộc vào cô bé quá nhiều...”
“Không đâu...em hiểu cảm giác đó mà.”
Asuna gật đầu và trả lời một cách đơn giản. Shi En cũng cười và gật đầu rồi tiếp tục,
“- Cuối cùng...khoảng một tuần trước, ngay sau cái hôm mà chị vĩnh biệt Yuuki, bác sĩ đã đến phòng chị...và nói rằng chị đã bình phục hoàn toàn...lượng bạch cầu đã ổn định, và chị được xuất viện. Chị tự hỏi chẳng hiểu ông ấy đang thốt ra cái điều gì mà vô lí vậy, hay là ổng đang nói là sẽ cho mình về nhà để vĩnh biệt gia đình đây? Chị cứ băn khoăn mãi về khả năng đó...và trong khi còn đang bối rối, thì chỉ hai ngày sau thì chị đã được xuất viện thật. Ngày hôm qua, chị đã cảm thấy như mình đã khỏi bệnh thực sự. Nghe nói một thứ thuốc thử nghiệm đã có tác dụng...”
Shi En lại dừng lại, và nụ cười của cô ấy bỗng biến thành một vẻ mặt như chực khóc.
“Nhưng chị lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cơ hội sống tiếp này được trao cho chị, trong khi đã từ lâu chị nghĩ rằng nó đã biến mất rồi, và nó khiến cho chị không an lòng. Và còn...với Yuuki, đây quả là...”
Giọng của Shi En hơi run rẩy, và khi Asuna nhìn thấy giọt nước đọng trên khóe mắt của cô ấy, thì cô cũng thấy buồn theo.
“Yuuki đang đợi chị, vậy mà chị đành để cho cô bé chờ đợi vô ích. Liệu chuyện này có thực là đã...chị đã hứa với Yuuki, Ran-san, Clovis và cả Merida là...tất cả rồi sẽ về bên nhau...vậy mà chị...chị lại...”
Shi En không thể nói tiếp được nữa, cô ấy cúi thấp đầu xuống và hai bờ vai không ngừng rung lên từng hồi.
Ran-san hẳn phải là thủ lĩnh đầu tiên của guild, vậy đó chính là chị của Yuuki. Hai người kia chắc cũng là thành viên Sleeping Knights nay đã qua đời. Những người thuộc Sleeping Knights chắc chắn là đã trải qua những cuộc đời tàn tạ và đau đớn nhất, và theo một nghĩa nào đó thì với những gì trải qua đã khiến họ gắn bó và dựa dẫm vào nhau còn hơn cả gia đình hay người yêu. Asuna cảm thấy mình không có quyền nói chen vào bất cứ điều gì, nhưng cô không còn cách nào khác.
Bàn tay trái của cô đưa ra và nhẹ nhàng cầm lấy tay phải của Shi En đang đặt trên băng ghế. Những ngón tay của Shi En rất mảnh, nhưng Asuna vẫn cảm thấy một sự ấm áp tỏa ra từ bàn tay.
“Shi En-san. Gần đây...em đã suy nghĩ mãi...rằng cuộc sống là một thứ gì đó có thể gìn giữ và truyền lại tâm tư của một con người. Trong một thời gian dài, em luôn lo sợ khi phải truyền đạt những gì mình nghĩ cho người khác hiểu, và em đã không bao giờ dám nhìn sâu vào suy nghĩ của họ. Nhưng Yuuki đã bảo em rằng không có gì phải sợ cả. Em muốn truyền lại sự mạnh mẽ mà em nhận được từ Yuuki này cho nhiều người hơn nữa. Em mong sao cho tới chừng nào mình còn sống, em vẫn sẽ có thể đem nó đến nhiều nơi hơn nữa, và rồi...khi gặp lại Yuuki, em muốn truyền lại những điều mà em đã nhận được cho cô ấy.”
Dù hơi vấp váp, nhưng Asuna vẫn cố hết sức mình để nói ra những điều đó. Cô cảm thấy chỉ mới bày tỏ được phân nửa những cảm xúc của mình, nhưng Shi En, vẫn đang cúi gằm mặt xuống, gật đầu và đặt tay kia lên trên tay của Asuna.
Shi En ngẩng lên, và cô ấy mỉm cười dù gương mặt vẫn đẫm nước mắt.
“Cảm ơn em, Asuna-san.”
Khi nói câu đó, Shi En dang hai tay ra và ôm lấy Asuna, và Asuna cũng ôm thân hình mỏng manh ấy thật chặt. Shi En thì thầm bên tai Asuna.
“Tất cả bọn chị đều phải cám ơn em, Asuna-san à. Từ khi mà chị của Yuuki, Ran-san mất đi, Yuuki đã cố hết sức mình để cổ vũ và động viên mọi người thay thế cho chị mình, khiến cuối cùng bọn chị trở nên quá ỷ lại vào em ấy...bất kể là khó khăn hay đau khổ gì, Yuuki đều tiếp thêm cho mọi người sức mạnh để vượt qua chúng. Có thể em thấy thật vô nghĩa khi đến giờ chị mới nói điều này...nhưng khi ấy chị đã rất lo cho Yuuki. Chị tự hỏi không biết ai sẽ là chỗ dựa cho Yuuki khi em ấy cần đây. Cô bé luôn mỉm cười và chưa bao giờ có biểu hiện bực dọc hay buồn bã...nhưng chị đã sợ rằng một ngày nào đó, cô gái bé nhỏ này sẽ gục ngã khi mang quá nhiều gánh nặng...ngay lúc ấy thì - em xuất hiện. Yuuki có vẻ thật sự hạnh phúc khi ở bên cạnh em đấy, Asuna-san. Cô bé nhìn thật tự nhiên, cứ như một chú chim non cuối cùng đã biết làm thế nào để bay. Như thể cô bé muốn bay mãi lên tít cao trên bầu trời...đến khi chúng ta không thể với theo nữa...và rồi rời bỏ tất cả.”
Nói đến đó, Shi En lại dừng, hình ảnh tưởng tượng trong tim Asuna liền cho thấy cảnh Yuuki biến thành một cánh chim bay lượn tự do nơi một thế giới khác.
Shi En lẳng người qua một bên và cười bẽn lẽn. Cô đưa ngón tay quệt nước mắt, hít vào một hơi dài rồi nói tiếp với giọng đã trở lại bình thường.
“- Thật ra thì, không chỉ có một mình chị. Jun...cũng mắc một chứng ung thư khó chữa, nhưng gần đây, thứ thuốc cậu ấy được cho dùng bắt đầu có tác dụng tốt, và chị nghe nói khối u đã nhỏ đi. Cứ như là Yuuki nói rằng vẫn còn quá sớm đối với hai người bọn chị. Chắc sẽ còn một thời gian lâu nữa trước khi Sleeping Knights được đoàn tụ.”
“...Phải rồi. Lần tới, mọi người phải cho em làm thành viên chính thức đấy.”
Asuna và Shi En nhìn nhau và cùng phì cười. Họ ngẩng lên nhìn bầu trời được nhuộm màu hồng phấn của những cánh hoa anh đào. Từng cơn gió nhẹ từ đằng sau thổi đến làm rối tung mái tóc của hai người. Asuna tưởng tượng cơn gió là Yuuki đang dịu dàng quàng vai họ rồi vỗ cánh bay đi mất, rồi cô im lặng nhắm mắt vào.
Cứ như thế vài phút trôi qua. Hai tiếng chân đi về phía băng ghế họ đang ngồi chợt phá vỡ sự yên tĩnh đó. Hai người cùng quay lại phía sau, và nhìn thấy một cậu trai mặc đồng phục học sinh giống với Asuna - Kirigaya Kazuto, và bác sĩ Kurahashi đang mặc một chiếc áo khoác đen, đang đi tới.
Asuna và Shi En đứng dậy chào hai người vừa đến. Họ gật đầu đáp lễ. Rồi Kazuto nói với Asuna,
“Vậy ra em ở đây. Anh có làm phiền hai người không?”
“Không có. Nhưng mà...ế? Kirito-kun, anh quen Bác sĩ Kurahashi à?”
“Ừm...mới gần đây thôi. Vì cái thí nghiệm thiết bị giao tiếp hai chiều đó nên bọn anh có liên lạc qua lại với nhau bằng email.”
Bác sĩ Kurahashi liền xen vào,
“Đúng thế. Chiếc camera đó thật thú vị, thế nên tôi mới bàn với cậu ấy xem nó có phù hợp để đưa vào ứng dụng hẳn trong công nghệ FullDive hay không.”
“Em hiểu rồi. Vậy thì...nghĩa là...”
Asuna chợt nhớ đến một việc, liền hỏi bác sĩ,
“Thế còn thử nghiệm với Medicuboid thế nào rồi ạ? Đã có ai tiếp quản căn phòng đó chưa?”
Vừa nghe vậy bác sĩ đã cười rất tươi và gật đầu một cách nồng nhiệt, nói ngay,
“À, không có vấn đề gì. Chúng tôi đã thu được nhiều dữ liệu rất có giá trị từ cuộc thí nghiệm. Hiện chúng tôi đang xúc tiến việc thương lượng với những nhà sản xuất để có thể chế tạo một sản phẩm ứng dụng vào thực tiễn. Có thể An-san và những người còn lại sẽ sớm có thể sử dụng Medicuboid...”
Những lời cuối là để nói với Shi En, nhưng vừa nói đến đó thì bác sĩ nhận ra mình lỡ lời, vội nói chữa,
“A, thành thật xin lỗi. Đáng lẽ tôi phải nói ngay từ lúc đầu - chúc mừng đã được xuất viện, An-san. Tôi cho là Yuuki...hẳn sẽ rất vui...”
Shi En bắt thật chặt bàn tay mà bác sĩ đã chìa ra và gật đầu. Tiếp đó, cô bắt tay với Kazuto, người cô đã kết bạn trong game.
“Cám ơn. Có thể giờ đây tôi không cần phải dùng Medicuboid nữa...nhưng tôi hạnh phúc...vì biết rằng mình đã để lại được những dữ liệu từ những gì đã trải qua cùng em ấy có thể giúp ích cho những người đang chiến đấu với bệnh tật khác.”
Vị bác sĩ tiếp tục gật đầu khi nghe Shi En nói thế.
“Đúng vậy. Vì là người thử nghiệm đầu tiên với chiếc máy, nên tên tuổi của Yuuki sẽ sống mãi - tôi thực sự muốn dành phần thưởng đó cho cô bé và nhà cung cấp ngoài đã nghĩ ra thiết kế ban đầu của chiếc máy.”
“Tôi cho là Yuuki sẽ không muốn nhận phần thưởng. Em ấy sẽ bảo là phần thưởng thì không ăn được cho xem.”
Câu đùa của Shi En làm mọi người phải bật cười. Khi tràng cười đã dịu bớt, Asuna nhớ tới một ý nhỏ trong câu nói của bác sĩ, cô bèn lập lại,
“Vậy...thưa bác sĩ, xin hỏi ai là người cung cấp thiết kế ban đầu vậy...? Chẳng phải Medicuboid được thiết kế bởi một nhà sản xuất thiết bị y khoa sao?”
“À...ừm, về chuyện đó.”
Đôi mắt bác sĩ lim dim như đang lục lọi lại trong trí nhớ.
“Tất nhiên chiếc máy là do một nhà sản xuất thiết bị y khoa làm ra, nhưng phần có thể nói là cốt lõi của nó, thiết kế gốc của bộ phận ép xung tần số cao lại do một bên thứ ba cung cấp miễn phí. Tôi còn nhớ đó là một cô gái...chắc hẳn là một nghiên cứu sinh từ một trường đại học nước ngoài nào đó. Nhưng cô ấy là người Nhật...ừm, tên là...”
Bác sĩ Kurahashi nói ra cái tên đó. Asuna chưa từng nghe đến nó, cả Shi En chắc cũng thế, nhưng biểu hiện của Kazuto làm cho Asuna lo đến nín thở.
Trông Kazuto như thể đã nghe thấy một điều gì đó không thể tin được khi vẻ mặt của anh bỗng trở nên trống rỗng. Đôi môi tái nhợt run lên từng chập.
“A...anh sao thế, Kirito-kun?”
Asuna hoảng hốt gọi, nhưng Kazuto vẫn giữ im lặng. Sau một lúc, anh mở miệng nói giọng khàn đục.
“Anh...anh biết người đó.”
“Ể...?”
“Và anh đã từng gặp cô ta rồi...”
Kazuto lập tức nhìn thẳng vào mắt Asuna. Hai đồng tử màu đen nhìn như thể đang chu du qua không gian và thời gian và trông anh như đang nhìn trực tiếp vào một thế giới bên kia nào đó.
“Hồi mà Heathcliff dive vào SAO...người đó đã canh chừng cơ thể cho ông ta. Cả hai người họ cùng nghiên cứu về công nghệ FullDive ở trường đại học...nói cách khác, người đã tạo nên thiết kế gốc của Medicuboid thật ra chính là...”
“...”
Lúc đó, Asuna không thể nói được lời nào.
Nếu thế có nghĩa là - cả Medicuboid và «Giao thức Hạt Giống» đều sinh ra từ ý tưởng của con người đó sao?
Shi En và bác sĩ Kurahashi đều nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng Kazuto không thể trả lời cho họ biết được. Anh chỉ có thể đứng đó như hóa đá và chăm chăm nhìn những cánh hoa anh đào đang bay qua trước mắt.
Bất chợt, Asuna cảm thấy như có một dòng thác thời gian chảy xuyên qua tâm trí cô.
Cái thế giới gọi là «thực tại» này cơ bản chỉ là một trong rất nhiều sự thật.
Bên cạnh nó, vẫn có cả những thứ siêu hình khác kiến tạo nên trái đất như hàng vạn cánh hoa đang tụ họp kia.
Và ngay lúc này đây, một thế lực to lớn đang bao phủ thế giới và tiếp tục lầm lũi tiến đang dần cho thấy hình hài của nó.
---
Asuna vòng hai tay ôm chặt người. Vì khi ấy, có một cơn gió mạnh thổi qua, khiến cho những cánh hoa đang lơ lửng gần đó vút bay vào bầu trời xa thăm thẳm.
(HẾT)
Cô dùng ngón tay búng nhẹ vào nó. Đó là một cánh hoa hình bầu dục tinh khiết không một vết bẩn, nó cứ thế lay động như muốn nói với cô điều gì đó. Cuối cùng nó bay lên cùng cơn gió nhẹ đầu xuân rồi biến mất trong vô số những đốm trắng li ti khác trên bầu trời. Đặt hai tay về lại trên đầu gối, Asuna lại nhìn lên khung trời xuân huyền ảo trước mắt.
Giờ đang là 3 giờ chiều, ngày thứ Bảy đầu tiên của tháng Tư.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Yuuki mất, và tang lễ của cô vừa mới kết thúc. Nơi cử hành là một nhà thờ đạo Thiên Chúa được bao quanh bằng những hàng cây anh đào nằm trên những ngọn đồi của khu Hodogaya, thuộc quận Yokohama, và những đợt cánh hoa rơi trông như đang đưa tiễn Yuuki lần cuối - tuy nhiên, tang lễ vừa xong thì không được ‘trọng thể’ như nó vốn phải thế. Tính cả người cô ruột, và cũng là người khóc than thảm thiết nhất, thì chỉ có 4 người họ hàng đến dự. Nhưng bù lại có tới hơn 100 thanh thiếu niên tới và tự nhận là bạn của Yuuki. Dĩ nhiên, đám trẻ từ mười mấy đến hăm mấy tuổi đầu ấy đều là người chơi ALO. Người bà con ngồi nhận chữ kí của khách đến viếng có lẽ đã cho rằng Yuuki chẳng có bạn bè gì vì nằm viện suốt hơn 3 năm trời, và khi thấy số người xuất hiện đã hoàn toàn bị sốc.
Khi tang lễ kết thúc, mọi người cùng tụ tập ở khu vườn rộng phía trước nhà thờ để bàn về sự kiện «Tuyệt Kiếm» vừa rồi, nhưng vì lý do nào đó mà Asuna cảm thấy không thể nhập bọn cùng đám đông huyên náo đó được, nên cô đã yên lặng rời khỏi đó và tìm cho mình một băng ghế nằm trong bóng mát của khu điện thờ chính, rồi ngồi đó nhìn trời ngắm mây một mình.
Yuuki đã rời khỏi thế giới này - Yuuki, người đã cất lời chào từ trên vai Asuna thông qua chiếc máy kết nối hai chiều; Yuuki, người đã nhìn cô cười trìu mến khi thấy Asuna tất bật nấu nướng ở căn nhà gỗ trong rừng, nay đã đi về nơi rất xa và sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa. Đến tận bây giờ, Asuna vẫn chưa thể chấp nhận nổi sự thật đó. Cô không còn khóc nữa, nhưng bất kể là ở giữa một đám đông ồn ào, trong một góc quán cà phê, hay thậm chí trong những ngọn gió ở Alfheim, trái tim cô vẫn đập rộn lên mỗi khi cô tưởng rằng mình nghe thấy đâu đó giọng nói của Yuuki.
Suốt những ngày vừa qua, Asuna cứ suy nghĩ mãi rằng: nói cho cùng thì «cuộc sống» mang ý nghĩa gì.
Tất cả mọi dạng sống thực chất đều là những công cụ mang một đống mã di truyền tồn tại với mục đích là để tăng cơ hội giống nòi của mình được tiếp tục hiện diện trong tương lai. Vài thập niên trước, đây có thể là một lối suy nghĩ gây chấn động dư luận. Nếu chỉ nhìn từ quan điểm đó, thì những thứ virus như HIV này, gây ra tình trạng suy giảm miễn dịch hay đại loại thế về mặt nào đó cũng có thể coi là một dạng sống đang thực hiện đúng chức năng của cuộc đời nó. Dù vậy, nó cứ mãi tăng lên theo cấp số nhân, và đến một ngày cướp đi mạng sống của chủ thể, khiến cho Yuuki phải chết.
Nếu suy nghĩ theo hướng đó, con người cũng làm điều tương tự như vậy suốt mấy ngàn năm qua. Họ cướp đi sinh mạng của những người khác, những giống loài khác để phục vụ cho lợi ích của mình, họ hy sinh những quốc gia khác để đem đến sự bảo đảm an toàn cho dân tộc mình. Nếu nhìn lên trời, cô vẫn có thể thấy một đội hình chiến đấu cơ đang bay từ căn cứ quân sự ở Atsugi đến một nơi vô định nào đó, tạo nên những vệt khói trắng từ một góc khác của khung cảnh mùa xuân này. Liệu loài người một ngày nào đó cũng sẽ tự tay hủy diệt thế giới mà họ tồn tại bên trong nó này, như kiểu những con virus kia đã làm? Hay rồi họ sẽ bị một giống loài khác thông minh hơn tiêu diệt và xóa sổ khỏi lịch sử...?
Những lời cuối cùng của Yuuki vẫn còn văng vẳng bên tai Asuna. Cô ấy đã nói rằng mình không thể tạo ra bất cứ thứ gì cho cuộc sống, và cũng không thể giúp đỡ được người khác - bản thân Yuuki cũng không hề để lại nguồn gien của mình cho thế hệ kế tiếp sau khi từ giã cõi đời.
Thế nhưng dòng suy tư của Asuna bỗng chốc thay đổi khi tay cô chạm vào chiếc nơ bướm trên ngực áo đồng phục. Phải rồi, Yuuki cũng chỉ cần chạm khẽ như vậy thôi mà đã để lại một dấu ấn khó phai trong trái tim cô rồi. Linh hồn của «Tuyệt Kiếm» mang theo lòng quả cảm dám đương đầu với mọi thách thức sẽ còn sống mãi trong Asuna. Hơn 100 con người trẻ tuổi đã đến dự đám tang của Yuuki, và tất cả họ hẳn sẽ có cùng suy nghĩ như Asuna. Ngay cả khi kỉ niệm sẽ phai nhạt dần theo thời gian, thậm chí đến lúc nào đó sẽ chỉ còn là những mảnh kí ức trong suốt mơ hồ như pha lê, thì khi ấy chắc chắn vẫn còn chút gì đó đọng lại trong tim họ.
Nếu thật như vậy, sự sống không hẳn chỉ là sự truyền lại thông tin qua 4 gốc ba-zơ của ADN. Nó còn là một công cụ để lưu giữ kí ức, suy nghĩ và tâm hồn mà không cần phải có hình hài cụ thể. Trong tương lai xa, nếu loài người thật sự có thể tạo ra một trung gian lưu trữ linh hồn thông qua những ý niệm, hay một trạng thái khó xác định nào đó mà bộ não người mô phỏng theo phương thức tồn tại của virus, số phận dở dang của một người nói riêng hay cả nhân loại nói chung có thể nhờ đó mà tránh bị tuyệt diệt.
Cho đến khi ngày đó tới, mình phải tìm cách nào đó để có thể truyền lại linh hồn của Yuuki. Khi mình có con cái, mình sẽ kể đi kể lại về biến cố lần này cho chúng nghe, để chúng biết rằng trong khoảng trống giữa hiện thực và thế giới ảo, đã từng có một cô gái bé nhỏ tỏa sáng rực rỡ như thế nào.
Asuna tự bảo lòng như vậy, và từ từ mở mắt ra trong im lặng, thậm chí cô còn không biết là mình đã nhắm mắt lại từ lúc nào.
Cô chợt thấy một bóng người đang đi tới từ một góc của tòa nhà nằm đối diện với cổng, vội đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của mình.
Đó là một người phụ nữ. Asuna cảm thấy mình đã gặp cô ấy ở đâu rồi, nhưng không có ấn tượng gì với khuôn mặt đó cả. Thân hình cô ấy hơi cao, và mặc một bộ váy liền từ trên xuống màu đen nhìn rất đơn giản với khăn quàng quấn quanh cổ. Mái tóc cũng tuyền một màu đen dài ngang vai, và sợi dây chuyền bạc trước ngực là thứ trang sức duy nhất mà cô ấy đeo trên người. Thoạt trông cô ấy thì đoán là tuổi chỉ mới ngoài hai mươi.
Người phụ nữ tiến về phía Asuna và cuối cùng dừng lại gần ngay phía trước rồi cúi đầu chào. Asuna cũng nhanh nhẹn đứng dậy, và khi ngẩng đầu lên thì mắt cô nhìn thấy màu da tái nhợt như thể trong suốt của người phụ nữ kia. Làn da trắng toát xanh xao đó làm Asuna nhớ lại chính mình cũng sau một giấc ngủ dài hơn 2 năm kẹt trong thế giới ảo. Nhìn gần hơn, có thể thấy chiếc cổ lộ ra từ dưới chiếc khăn quàng rất ốm và nhỏ như cổ tay người lớn, như thể chỉ cần một cú va chạm nhẹ là gãy lìa.
Người kia không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Asuna một lúc, và rồi, đôi mắt đẹp trông như đang lim dim kia xuất hiện một cái nhìn ấm áp còn đôi môi thì nhẹ mỉm cười.
“Em có phải là Asuna-san không? Nhìn em giống y như trong thế giới ảo vậy. Ngay khi nhìn thấy là chị nhận ra em ngay.”
Nghe những lời nói điềm đạm và khéo léo ấy, Asuna đoán ngay người phụ nữ trước mặt cô có thể là ai.
“A...có phải chị là...Shiune-san...?
“Ể, đúng rồi. Tên thật của chị là An Shi En. Rất vui được gặp em...đã lâu rồi nhỉ.”
“R...rất vui được gặp chị lần đầu! Em là Yuuki Asuna. Chúng ta đã không gặp nhau một tuần rồi.”
Sau màn chào hỏi hơi ngượng nghịu, cả hai người cùng cười xòa. Asuna đưa tay ra hiệu mời Shi En ngồi xuống ghế, rồi cô cũng ngồi xuống ngay bên cạnh.
Lúc đó, Asuna mới chợt nhận ra một điều. Tất cả thành viên của Sleeping Knights nhiều khả năng đều là những bệnh nhân mắc bệnh nan y thời kì cuối và được điều trị nội trú tại các cơ sở y tế. Liệu cô ấy đi bừa ra ngoài một mình thế này có thực là ổn không đây...?
Như hiểu được sự lo ngại của Asuna, Shi En liền gật đầu nhẹ rồi nói,
“Đừng lo. Rốt cuộc thì vào tháng Tư chị cũng đã được phép đi ra bên ngoài. Em trai của chị cũng có đi theo nữa, nhưng chị bảo nó đợi bên ngoài.”
“...Vậy thì...bệnh tình của chị đã...”
“Phải...chị từng bị lympho bạch cầu...hay nói cách khác nghĩa là những tế bào bạch cầu trong cơ thể cứ biến mất dần... Chị được phát hiện bệnh cách đây 3 năm, và sau khi hóa trị thì bệnh có chút thuyên giảm...Nhưng năm ngoái chị lại bị tái phát...sau đó bác sĩ có cho biết là cách điều trị hiệu quả duy nhất để dứt bệnh là cấy ghép tủy xương. Nhưng rủi thay cấu tạo tế bào bạch huyết của người trong gia đình không phù hợp với chị...và ngân hàng tủy xương cũng không tìm ra người tình nguyện hiến tủy thích hợp. Chị đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ chết và quyết định sẽ dùng những ngày cuối cùng của cuộc đời mình ra sao cho hay...”
Shi En ngừng lại một chút và ngước nhìn lên những bông hoa anh đào trên cao. Một cơn gió xoáy nhẹ lại làm rụng vài cánh hoa và khiến chúng nhảy múa trong không khí như những bông tuyết.
“- Khi bệnh tái phát, chị không thể thực hiện ca phẫu thuật ghép tủy, và được cho dùng đủ thứ thuốc cùng với nhiều toa hóa trị bổ sung để làm giảm bớt cơn đau. Nhưng vì quá lạm dụng nhiều thứ thuốc mới hay đang còn thử nghiệm mà gây nên nhiều tác dụng phụ nghiêm trọng...nó thật khủng khiếp và đã nhiều lần chị nghĩ tới ý định đầu hàng. Chị đã nói với bác sĩ đến kiểm tra bệnh rằng nếu không có hy vọng nào, thì cứ dùng hóa trị làm giảm đau thôi để chị có thể qua được những khoảng thời gian cuối cùng này...”
Asuna chợt để ý là mái tóc đang bay trong gió của Shi En thực ra là một bộ tóc giả.
“Nhưng...cứ mỗi khi gặp Yuuki, là chị lại có suy nghĩ rằng không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được. Yuuki đã chiến đấu với những cơn đau như thế trong suốt 15 năm,và làm thế nào mà chị, một người lớn tuổi hơn cô bé, lại đầu hàng chỉ sau gần 3 năm điều trị được? Chị luôn tự nhủ điều đó - tuy vậy, lượng thuốc chị được dùng từ từ giảm đi kể từ tháng Hai năm nay...và bác sĩ bảo tình trạng của chị đang tiến triển tốt. Dẫu vậy, trong lòng chị vẫn nghĩ thời điểm cuối sắp đến. Họ chuyển các toa thuốc của chị từ hóa trị hỗ trợ sang những cách điều trị quen thuộc với những điều kiện sống cơ bản hơn. Lúc đó chị rất sợ...nhưng đồng thời cũng thấy bình tâm. Chị biết về tình trạng của Yuuki, nên chị cảm thấy như...nếu có Yuuki bên mình, thì dù chị có phải đi tới một thế giới khác cũng chẳng sao. Dù có đi đến đâu, cô bé cũng sẽ bảo vệ cho chị...buồn cười quá đúng không? Yuuki quá nhỏ so với chị, vậy mà chị lệ thuộc vào cô bé quá nhiều...”
“Không đâu...em hiểu cảm giác đó mà.”
Asuna gật đầu và trả lời một cách đơn giản. Shi En cũng cười và gật đầu rồi tiếp tục,
“- Cuối cùng...khoảng một tuần trước, ngay sau cái hôm mà chị vĩnh biệt Yuuki, bác sĩ đã đến phòng chị...và nói rằng chị đã bình phục hoàn toàn...lượng bạch cầu đã ổn định, và chị được xuất viện. Chị tự hỏi chẳng hiểu ông ấy đang thốt ra cái điều gì mà vô lí vậy, hay là ổng đang nói là sẽ cho mình về nhà để vĩnh biệt gia đình đây? Chị cứ băn khoăn mãi về khả năng đó...và trong khi còn đang bối rối, thì chỉ hai ngày sau thì chị đã được xuất viện thật. Ngày hôm qua, chị đã cảm thấy như mình đã khỏi bệnh thực sự. Nghe nói một thứ thuốc thử nghiệm đã có tác dụng...”
Shi En lại dừng lại, và nụ cười của cô ấy bỗng biến thành một vẻ mặt như chực khóc.
“Nhưng chị lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cơ hội sống tiếp này được trao cho chị, trong khi đã từ lâu chị nghĩ rằng nó đã biến mất rồi, và nó khiến cho chị không an lòng. Và còn...với Yuuki, đây quả là...”
Giọng của Shi En hơi run rẩy, và khi Asuna nhìn thấy giọt nước đọng trên khóe mắt của cô ấy, thì cô cũng thấy buồn theo.
“Yuuki đang đợi chị, vậy mà chị đành để cho cô bé chờ đợi vô ích. Liệu chuyện này có thực là đã...chị đã hứa với Yuuki, Ran-san, Clovis và cả Merida là...tất cả rồi sẽ về bên nhau...vậy mà chị...chị lại...”
Shi En không thể nói tiếp được nữa, cô ấy cúi thấp đầu xuống và hai bờ vai không ngừng rung lên từng hồi.
Ran-san hẳn phải là thủ lĩnh đầu tiên của guild, vậy đó chính là chị của Yuuki. Hai người kia chắc cũng là thành viên Sleeping Knights nay đã qua đời. Những người thuộc Sleeping Knights chắc chắn là đã trải qua những cuộc đời tàn tạ và đau đớn nhất, và theo một nghĩa nào đó thì với những gì trải qua đã khiến họ gắn bó và dựa dẫm vào nhau còn hơn cả gia đình hay người yêu. Asuna cảm thấy mình không có quyền nói chen vào bất cứ điều gì, nhưng cô không còn cách nào khác.
Bàn tay trái của cô đưa ra và nhẹ nhàng cầm lấy tay phải của Shi En đang đặt trên băng ghế. Những ngón tay của Shi En rất mảnh, nhưng Asuna vẫn cảm thấy một sự ấm áp tỏa ra từ bàn tay.
“Shi En-san. Gần đây...em đã suy nghĩ mãi...rằng cuộc sống là một thứ gì đó có thể gìn giữ và truyền lại tâm tư của một con người. Trong một thời gian dài, em luôn lo sợ khi phải truyền đạt những gì mình nghĩ cho người khác hiểu, và em đã không bao giờ dám nhìn sâu vào suy nghĩ của họ. Nhưng Yuuki đã bảo em rằng không có gì phải sợ cả. Em muốn truyền lại sự mạnh mẽ mà em nhận được từ Yuuki này cho nhiều người hơn nữa. Em mong sao cho tới chừng nào mình còn sống, em vẫn sẽ có thể đem nó đến nhiều nơi hơn nữa, và rồi...khi gặp lại Yuuki, em muốn truyền lại những điều mà em đã nhận được cho cô ấy.”
Dù hơi vấp váp, nhưng Asuna vẫn cố hết sức mình để nói ra những điều đó. Cô cảm thấy chỉ mới bày tỏ được phân nửa những cảm xúc của mình, nhưng Shi En, vẫn đang cúi gằm mặt xuống, gật đầu và đặt tay kia lên trên tay của Asuna.
Shi En ngẩng lên, và cô ấy mỉm cười dù gương mặt vẫn đẫm nước mắt.
“Cảm ơn em, Asuna-san.”
Khi nói câu đó, Shi En dang hai tay ra và ôm lấy Asuna, và Asuna cũng ôm thân hình mỏng manh ấy thật chặt. Shi En thì thầm bên tai Asuna.
“Tất cả bọn chị đều phải cám ơn em, Asuna-san à. Từ khi mà chị của Yuuki, Ran-san mất đi, Yuuki đã cố hết sức mình để cổ vũ và động viên mọi người thay thế cho chị mình, khiến cuối cùng bọn chị trở nên quá ỷ lại vào em ấy...bất kể là khó khăn hay đau khổ gì, Yuuki đều tiếp thêm cho mọi người sức mạnh để vượt qua chúng. Có thể em thấy thật vô nghĩa khi đến giờ chị mới nói điều này...nhưng khi ấy chị đã rất lo cho Yuuki. Chị tự hỏi không biết ai sẽ là chỗ dựa cho Yuuki khi em ấy cần đây. Cô bé luôn mỉm cười và chưa bao giờ có biểu hiện bực dọc hay buồn bã...nhưng chị đã sợ rằng một ngày nào đó, cô gái bé nhỏ này sẽ gục ngã khi mang quá nhiều gánh nặng...ngay lúc ấy thì - em xuất hiện. Yuuki có vẻ thật sự hạnh phúc khi ở bên cạnh em đấy, Asuna-san. Cô bé nhìn thật tự nhiên, cứ như một chú chim non cuối cùng đã biết làm thế nào để bay. Như thể cô bé muốn bay mãi lên tít cao trên bầu trời...đến khi chúng ta không thể với theo nữa...và rồi rời bỏ tất cả.”
Nói đến đó, Shi En lại dừng, hình ảnh tưởng tượng trong tim Asuna liền cho thấy cảnh Yuuki biến thành một cánh chim bay lượn tự do nơi một thế giới khác.
Shi En lẳng người qua một bên và cười bẽn lẽn. Cô đưa ngón tay quệt nước mắt, hít vào một hơi dài rồi nói tiếp với giọng đã trở lại bình thường.
“- Thật ra thì, không chỉ có một mình chị. Jun...cũng mắc một chứng ung thư khó chữa, nhưng gần đây, thứ thuốc cậu ấy được cho dùng bắt đầu có tác dụng tốt, và chị nghe nói khối u đã nhỏ đi. Cứ như là Yuuki nói rằng vẫn còn quá sớm đối với hai người bọn chị. Chắc sẽ còn một thời gian lâu nữa trước khi Sleeping Knights được đoàn tụ.”
“...Phải rồi. Lần tới, mọi người phải cho em làm thành viên chính thức đấy.”
Asuna và Shi En nhìn nhau và cùng phì cười. Họ ngẩng lên nhìn bầu trời được nhuộm màu hồng phấn của những cánh hoa anh đào. Từng cơn gió nhẹ từ đằng sau thổi đến làm rối tung mái tóc của hai người. Asuna tưởng tượng cơn gió là Yuuki đang dịu dàng quàng vai họ rồi vỗ cánh bay đi mất, rồi cô im lặng nhắm mắt vào.
Cứ như thế vài phút trôi qua. Hai tiếng chân đi về phía băng ghế họ đang ngồi chợt phá vỡ sự yên tĩnh đó. Hai người cùng quay lại phía sau, và nhìn thấy một cậu trai mặc đồng phục học sinh giống với Asuna - Kirigaya Kazuto, và bác sĩ Kurahashi đang mặc một chiếc áo khoác đen, đang đi tới.
Asuna và Shi En đứng dậy chào hai người vừa đến. Họ gật đầu đáp lễ. Rồi Kazuto nói với Asuna,
“Vậy ra em ở đây. Anh có làm phiền hai người không?”
“Không có. Nhưng mà...ế? Kirito-kun, anh quen Bác sĩ Kurahashi à?”
“Ừm...mới gần đây thôi. Vì cái thí nghiệm thiết bị giao tiếp hai chiều đó nên bọn anh có liên lạc qua lại với nhau bằng email.”
Bác sĩ Kurahashi liền xen vào,
“Đúng thế. Chiếc camera đó thật thú vị, thế nên tôi mới bàn với cậu ấy xem nó có phù hợp để đưa vào ứng dụng hẳn trong công nghệ FullDive hay không.”
“Em hiểu rồi. Vậy thì...nghĩa là...”
Asuna chợt nhớ đến một việc, liền hỏi bác sĩ,
“Thế còn thử nghiệm với Medicuboid thế nào rồi ạ? Đã có ai tiếp quản căn phòng đó chưa?”
Vừa nghe vậy bác sĩ đã cười rất tươi và gật đầu một cách nồng nhiệt, nói ngay,
“À, không có vấn đề gì. Chúng tôi đã thu được nhiều dữ liệu rất có giá trị từ cuộc thí nghiệm. Hiện chúng tôi đang xúc tiến việc thương lượng với những nhà sản xuất để có thể chế tạo một sản phẩm ứng dụng vào thực tiễn. Có thể An-san và những người còn lại sẽ sớm có thể sử dụng Medicuboid...”
Những lời cuối là để nói với Shi En, nhưng vừa nói đến đó thì bác sĩ nhận ra mình lỡ lời, vội nói chữa,
“A, thành thật xin lỗi. Đáng lẽ tôi phải nói ngay từ lúc đầu - chúc mừng đã được xuất viện, An-san. Tôi cho là Yuuki...hẳn sẽ rất vui...”
Shi En bắt thật chặt bàn tay mà bác sĩ đã chìa ra và gật đầu. Tiếp đó, cô bắt tay với Kazuto, người cô đã kết bạn trong game.
“Cám ơn. Có thể giờ đây tôi không cần phải dùng Medicuboid nữa...nhưng tôi hạnh phúc...vì biết rằng mình đã để lại được những dữ liệu từ những gì đã trải qua cùng em ấy có thể giúp ích cho những người đang chiến đấu với bệnh tật khác.”
Vị bác sĩ tiếp tục gật đầu khi nghe Shi En nói thế.
“Đúng vậy. Vì là người thử nghiệm đầu tiên với chiếc máy, nên tên tuổi của Yuuki sẽ sống mãi - tôi thực sự muốn dành phần thưởng đó cho cô bé và nhà cung cấp ngoài đã nghĩ ra thiết kế ban đầu của chiếc máy.”
“Tôi cho là Yuuki sẽ không muốn nhận phần thưởng. Em ấy sẽ bảo là phần thưởng thì không ăn được cho xem.”
Câu đùa của Shi En làm mọi người phải bật cười. Khi tràng cười đã dịu bớt, Asuna nhớ tới một ý nhỏ trong câu nói của bác sĩ, cô bèn lập lại,
“Vậy...thưa bác sĩ, xin hỏi ai là người cung cấp thiết kế ban đầu vậy...? Chẳng phải Medicuboid được thiết kế bởi một nhà sản xuất thiết bị y khoa sao?”
“À...ừm, về chuyện đó.”
Đôi mắt bác sĩ lim dim như đang lục lọi lại trong trí nhớ.
“Tất nhiên chiếc máy là do một nhà sản xuất thiết bị y khoa làm ra, nhưng phần có thể nói là cốt lõi của nó, thiết kế gốc của bộ phận ép xung tần số cao lại do một bên thứ ba cung cấp miễn phí. Tôi còn nhớ đó là một cô gái...chắc hẳn là một nghiên cứu sinh từ một trường đại học nước ngoài nào đó. Nhưng cô ấy là người Nhật...ừm, tên là...”
Bác sĩ Kurahashi nói ra cái tên đó. Asuna chưa từng nghe đến nó, cả Shi En chắc cũng thế, nhưng biểu hiện của Kazuto làm cho Asuna lo đến nín thở.
Trông Kazuto như thể đã nghe thấy một điều gì đó không thể tin được khi vẻ mặt của anh bỗng trở nên trống rỗng. Đôi môi tái nhợt run lên từng chập.
“A...anh sao thế, Kirito-kun?”
Asuna hoảng hốt gọi, nhưng Kazuto vẫn giữ im lặng. Sau một lúc, anh mở miệng nói giọng khàn đục.
“Anh...anh biết người đó.”
“Ể...?”
“Và anh đã từng gặp cô ta rồi...”
Kazuto lập tức nhìn thẳng vào mắt Asuna. Hai đồng tử màu đen nhìn như thể đang chu du qua không gian và thời gian và trông anh như đang nhìn trực tiếp vào một thế giới bên kia nào đó.
“Hồi mà Heathcliff dive vào SAO...người đó đã canh chừng cơ thể cho ông ta. Cả hai người họ cùng nghiên cứu về công nghệ FullDive ở trường đại học...nói cách khác, người đã tạo nên thiết kế gốc của Medicuboid thật ra chính là...”
“...”
Lúc đó, Asuna không thể nói được lời nào.
Nếu thế có nghĩa là - cả Medicuboid và «Giao thức Hạt Giống» đều sinh ra từ ý tưởng của con người đó sao?
Shi En và bác sĩ Kurahashi đều nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng Kazuto không thể trả lời cho họ biết được. Anh chỉ có thể đứng đó như hóa đá và chăm chăm nhìn những cánh hoa anh đào đang bay qua trước mắt.
Bất chợt, Asuna cảm thấy như có một dòng thác thời gian chảy xuyên qua tâm trí cô.
Cái thế giới gọi là «thực tại» này cơ bản chỉ là một trong rất nhiều sự thật.
Bên cạnh nó, vẫn có cả những thứ siêu hình khác kiến tạo nên trái đất như hàng vạn cánh hoa đang tụ họp kia.
Và ngay lúc này đây, một thế lực to lớn đang bao phủ thế giới và tiếp tục lầm lũi tiến đang dần cho thấy hình hài của nó.
---
Asuna vòng hai tay ôm chặt người. Vì khi ấy, có một cơn gió mạnh thổi qua, khiến cho những cánh hoa đang lơ lửng gần đó vút bay vào bầu trời xa thăm thẳm.
(HẾT)
/91
|